Trở Về 1988

Chương 43: Kéo bè kéo lũ đánh nhau
Ở đằng kia bà Bạch còn đang khuyên răn, nói theo cách khác: “Nếu không con và em trai…” Cô ấy còn chưa nói xong đã thấy gương mặt của cậu con trai nhỏ muốn đen, lập tức sửa lời nói: “Con và em họ cùng nhau lấy chút đồ ăn vặt rồi qua nhà bé ngoan đi? Trong nhà còn một ít trái cây, hôm qua không phải con nói ăn kiwi ngon sao, mẹ chọn cho con một ít để cầm qua nhà bé ngoan được không?”

Mễ Dương vừa định từ chối, lại nhìn thấy Bạch Lạc Xuyên đứng ở bên này gật đầu nói: “Vậy được ạ.”

Mễ Dương không muốn, nhưng bà Bạch quá nhiệt tình, cậu thật sự không từ chối nổi, cô ấy nhân lúc Bạch Lạc Xuyên không chú ý còn nháy mắt với cậu vài cái, nhỏ giọng, dùng khẩu hình nói: “Dẫn Bách An cùng nhau chơi, được không?”

Người chăm sóc mình một thời gian dài cầu tình, Mễ Dương ngay lập tức gật gật đầu, dạ một tiếng.

Có điều Mễ Dương không muốn ăn kiwi, nhìn trên bàn một vòng, túm lấy góc áo Bạch Lạc Xuyên nói: “Tớ không muốn ăn kiwi, cậu lấy quả táo đi.”

Bạch Lạc Xuyên cúi đầu hỏi lại lần nữa, Mễ Dương vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Còn không biết khi nào mới về, mấy trái khác dễ bị hư lắm.”

Bạch Lạc Xuyên thích nhất là nghe cậu nói như vậy, nghe qua cảm giác giống như Mễ Dương muốn ở nhà nhóc thật lâu thật lâu vậy, trong vòng vô cùng vui mừng. Nhóc ngẩng đầu nói với bà Bạch: “Con muốn hai quả táo, muốn quả ngọt nhất.”

Bà Bạch kinh ngạc vui mừng, liên tục gật đầu nói: “Được, được, để mẹ lấy cho con cầm đi.”

Quả táo đỏ tươi được Mễ Dương cầm trong tay, Quý Bách An bên cạnh cũng ôm hai ba túi đồ ăn vặt có bao bì với màu sắc rực rỡ, nhìn qua chính là loại là mấy đứa nhỏ thích nhất. Bạch Lạc Xuyên nhìn thoáng qua, duỗi tay muốn cầm lấy, Quý Bách An lại né qua một bên, bĩu môi nói: “Em cầm theo cho Mễ Dương ăn, không cho anh.” Sau khi bị đập một trận, nhóc ấy không dám tùy tiện gọi “Bé ngoan”, làm trò trước mặt Bạch Lạc Xuyên không được, nhóc ấy thường nhân lúc Bạch Lạc Xuyên không có ở nhà, đuổi theo Mễ Dương kêu thật nhiều lần nhưng cậu không để ý tới, chỉ khi nào nhóc ấy kêu tên mới quay đầu lại, có chút phản ứng; nhiều lần như thế, Quý Bách An cũng học thông minh, không hề nhắc tới biệt hiệu này nữa.

Cái đuôi nhỏ này ném không được, một tay Bạch Lạc Xuyên cầm đồ ăn vặt, một tay nắm tay Mễ Dương, quay đầu chạy ra ngoài trước: “Mẹ, con và Mễ Dương đi ra ngoài chơi, một lát sẽ về!”

Bạn nhỏ Quý Bách An bên cạnh cũng nhập cuộc, vừa đuổi theo vừa la: “Mẹ, mẹ ơi, con cũng cùng Mễ Dương ra ngoài chơi, lát nữa sẽ về!”

Nghe cậu nhóc kêu như vậy, ông vua nhỏ ở đằng trước không vui, cũng không chạy nữa, mà dừng lại ở kia, xắn tay áo định dạy dỗ nhóc ấy một trận.

Bà Bạch và Lạc Giang Viện đứng ở cửa nhìn ba củ cải nhỏ ồn ào nhốn nháo đi càng lúc càng xa, hai đứa nhỏ nhà bọn họ cậu nói một câu tôi đáp trả lại một câu, nói qua nói lại không đứa nào chịu đứa nào, trái lại Mễ Dương đứng ở giữa bị bọn họ ép làm một người hòa giải nhí, nhỏ giọng khuyên can cả hai.

Bà Bạch nhịn không được cười, lắc lắc đầu nói: “Hai đứa nhỏ này thật là, không có đứa nào hiểu chuyện như Dương Dương hết.”

Lạc Giang Viện cũng đang nhìn, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn bà Bạch, hỏi: “Chị, chị thật sự quyết định rồi sao? Rời khỏi chỗ này, chị và anh rể phải tách ra một thời gian dài đấy, hơn nữa việc chuyển trường cho Bạch Lạc Xuyên, em thấy cũng không dễ làm, chưa bàn tới việc Bạch Lạc Xuyên có chịu hay không, mà e rằng ông cụ Bạch ở bên kia cũng không đồng ý…”

Bà Bạch thở dài nói: “Vẫn chưa quyết định chắc chắn mà, chị cũng đang tự ngẫm lại.” Gần đây lý do cô ấy luôn bảo con trai chơi với em họ cũng là vì có tồn tại tâm tư riêng. Cô ấy cân nhắc phải chuyển trường cho con trai, lại không muốn khiến con mình có cảm xúc đối nghịch, chỉ có thể từ từ bắt đầu từ những người bạn cùng chơi với con. Con trai còn nhỏ, tâm tư chơi bời còn nặng, có lẽ gặp được bạn nhỏ mà mình chơi hợp sẽ đồng ý chuyển qua trường mới thì sao?

Suy nghĩ của bà Bạch rất đúng, nhưng hiện thực lại không cho phép, hai đứa nhỏ này tính tình quá giống nhau, ngược lại không cách nào chơi chung, nhưng thật ra cả hai đều cùng chơi khá tốt với Mễ Dương.

Lạc Giang Viện đứng về phía chị mình, mẹ bọn họ qua đời sớm, vẫn luôn là chị cả như mẹ, bằng không cô ấy sẽ không vì một bức điện báo mà dẫn con trai tới đây. Cô ấy suy nghĩ một lúc, không hiểu rõ lắm hỏi: “Chị, mấy ngày nay em thấy anh rể đối với chị rất tốt, vì sao chị muốn rời khỏi chỗ này? Đừng nói tới những sản nghiệp đó của nhà họ Bạch, sau này tài sản nhà chúng ta cũng được chia đều mà , sẽ không để chị và Lạc Xuyên bị thiệt, tội gì chính bản thân phải đi dốc sức làm chứ?”

Bà Bạch nói: “Em nha, tính tình vẫn như trước kia, không biết lo cho tương lại gì cả.”

Lạc Giang Viện kỳ quái nói: “Lo lắng cái gì chứ? Việc học của Lạc Xuyên sao?”

Bà Bạch nói: “Việc học của Lạc Xuyên là một nửa, một nửa cũng là vì chính chị.”

Lạc Giang Viện vẫn không hiểu, đời này cô ấy chưa ăn qua khổ cực, sau khi gả chồng thì chồng nhận lấy việc buôn bán trong nhà, ở bên ngoài làm ăn, hô mưa gọi gió, cô ấy là một người vợ toàn thời gian, ngày ngày trôi qua rất thoải mái. Lúc cô ấy tới đây chồng cô ấy còn dặn sớm trở về, nếu không phải hai nhà Quý - Lạc là thế giao, e rằng chồng Lạc Giang Viện cũng không nỡ thả người, tình cảm của hai người luôn rất tốt. Ở trong mắt Lạc Giang Viện, gia đình giàu có, sinh hoạt hạnh phúc thế là đủ rồi.

Bà Bạch đứng ở kia nhìn xa xăm, cười lắc đầu nói: “Chị ở chỗ này mỗi ngày đều nhìn một khung cảnh giống nhau, thời gian lâu dần, sự thay đổi của thế giới bên ngoài khiến chị nhịn không được mà nóng nảy. Em ở bên ngoài đã quen rồi nên mới không thấy sốt ruột, biết không?” Thành phố này được bao bọc bởi những dãy núi, vị trí cũng là ẩn nấp một nửa, rất thích hợp cho bộ đội đóng quân, nhưng ở một thời gian lâu, nhìn về nơi xa mãi mà cũng chỉ có thể nhìn thấy một địa phương nho nhỏ như này thôi. Cô ấy thở dài, chậm rãi nói: “Chị và em không giống nhau, chị vì Lạc Xuyên đã bỏ lỡ mấy năm tốt nhất, bây giờ có cơ hội, dù thế nào chị cũng không thể từ bỏ được.”

Lạc Giang Viện nói như thật: “Chị và em tất nhiên không giống nhau rồi, chị làm cái gì em cũng ủng hộ chị.”

Bà Bạch cười với cô ấy một chút, Lạc Giang Viện kéo cánh tay bà Bạch, nhịn không được lại chớp chớp mắt, nói mấy lời dí dỏm giữa hai chị em: “Chị, chị nói thật với em, mấy năm nay không nỡ rời đi thật sự chỉ là vì Lạc Xuyên sao? Chẳng lẽ không có chút quan hệ nào với anh rể hả?”

Mặt bà Bạch hơi ửng đỏ, nói: “Nói linh tinh, học hư theo Tiểu Quý rồi đấy.”

Lạc Giang Viện nghe cô ấy nói tới chồng mình cũng chẳng thẹn thùng chút nào: “Học hư thì thế nào chứ, dù sao lúc trước cũng là chị chọn giúp em.”

Bà Bạch búng trán cô ấy một cái, bản thân cũng cười rộ lên.

Lạc Giang Viện là người không có chủ kiến, chỉ biết làm theo ý của chị mình thôi, có điều trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Bản thân cô ấy chưa từng va chạm với bên ngoài, luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Tuy rằng lời nói của bà Bạch có vẻ còn chút do dự, nhưng giữa hàng lông mày lại nhiều thêm mấy phần kiên định, có một số việc sớm hay muộn cũng phải thay đổi, bà Bạch là người có năng lực nên không muốn lần nữa bỏ lỡ những thứ vốn nên thuộc về chính mình.

Hai chị em nhà họ Lạc ở trong nhà tâm sự, bên phía Mễ Dương đã về tới nhà cậu.

Một khoảng thời gian không về nhà, Mễ Dương đi tới trước cửa, móc từ trên cổ ra một sợi dây nhỏ, lấy chìa khóa được buộc vào sợi dây ra, sau đó bắt đầu mở khóa. Cửa lớn bên này dùng kiểu khóa ở trong, chỉ chừa một cổng tò vò bằng lá sắt rộng bằng bàn tay, cần phải với tay vào để mở khóa, có chút rắc rối.

Quý Bách An đứng bên cạnh, nhìn bọn họ lọ mọ bên này, có chút ghét bỏ nhìn bồn hoa ven đường nói: “Đó là cái gì, trắng xóa.”

Mễ Dương nhìn thoáng qua, đáp: “Vôi, cứ một khoảng thời gian là phải làm vậy để diệt sâu.”

Cả người Quý Bách An cứng đờ, hỏi: “Nhà anh có sâu sao?”

Mễ Dương còn chưa trả lời lại thì Bạch Lạc Xuyên ở bên cạnh dùng gói đồ ăn vặt quăng lên đầu cậu em họ, đen mặt nói: “Nhà cậu mới có sâu!”

Quý Bách An bĩu môi, nói: “Em không có nói nhà anh, anh hung với em làm gì.”

Bạch Lạc Xuyên đúng lý hợp tình nói: “Cậu cũng không được nói nhà Mễ Dương.”

Mễ Dương mới vui mừng một chút, đã nghe thấy cậu chủ Bạch xuy một tiếng, nói: “Nhà cậu ấy chỉ có anh mới được nói.”

Mễ Dương: “…”

Cậu cũng không thể nói có biết không!

Mấy ngày hôm trước trời mưa nên tâm của ổ khóa có chút rỉ sét, Mễ Dương xoay một lúc lâu, Quý Bách An cọ tới cọ lui nói: “Có được không? Có thể nhanh một chút không, bên ngoài này nắng lắm.”

Mễ Dương nói: “Sắp được rồi, lại chờ tớ một chút.”

Bạch Lạc Xuyên nhét đồ ăn vặt vào trong lòng ngực Quý Bách An, còn bản thân đi qua cầm chìa khóa để mở cửa cho Mễ Dương. Chìa khóa còn treo trên cổ cậu, hơi kéo một chút là cả người đã bị túm tới trước mặt cậu chủ Bạch rồi, Mễ Dương dùng sức ngẩng đầu, nói: “Cậu chờ một chút, tớ lấy chìa khóa xuống, kéo vầy khó chịu…”

Bạch Lạc Xuyên liếc nhìn cậu một cái, vui vẻ hỏi: “Sao lúc nãy cậu không lấy chìa khóa xuống?”

Mễ Dương nhỏ giọng nói: “Lần trước tớ lấy xuống, không cẩn thận làm rớt vào trong, tớ lại không thể trèo tường vào được, phải ngồi đợi hơn một tiếng mẹ mới về nhà.” Cậu nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Phải tầm mấy ngày nữa mẹ tới mới về, nếu rơi vào trong thì không cách nào vào nhà được.”

Bạch Lạc Xuyên kéo cậu lại gần một chút, duỗi tay với vào trong cổ áo cậu, nắm lấy chìa khóa, nói: “Đưa cho tới, tớ mở cửa giúp cậu.”

Bọn họ còn chưa mở được cửa nhà, đã nghe gần đó vang lên một chuỗi tiếng bước chân, một đám con trai bảy tám tuổi vừa chạy tới vừa thét chói tai, trên mặt đỏ lên do phơi nắng, trên trán là lớp mồ hôi mỏng, quần áo trên người dính không ít tro bụi. Bọn nhỏ thấy Mễ Dương đang ở đằng kia mở cửa thì dừng bước, ồn ào như đang hô hào gọi cậu.

Mễ Dương coi như không nghe thấy, vẫn đang nhìn chằm chằm Bạch Lạc Xuyên mở khóa: “Cậu cẩn thận một chút, đừng dùng sức quá, cẩn thận không gãy ở bên trong.”

Bạch Lạc Xuyên nghiêng đầu qua phải nhìn, Mễ Dương lập tức hỏi: “A, giống như được rồi, cậu thử xem có phải cửa mở rồi không?”

Quý Bách An bên cạnh hỏi: “Mễ Dương, có phải bọn họ gọi cậu không? Cậu quen họ hả?”

Mễ Dương trốn không thoát, chỉ có thể quay đầu lại, nhìn lướt qua bọn nhỏ kia, những đứa nhỏ nghịch ngợm kia càng thêm ồn ào, đứa cầm đầu còn vỗ vỗ mông mình, làm mặt quỷ nhìn Mễ Dương: “Vua nịnh hót, ha ha!”

Từ trước tới nay Bạch Lạc Xuyên đều không phải kiểu người thích nhẫn nhịn, nhóc không mở khóa cửa nữa mà cau mày hỏi: “Nói ai đấy?”

Mễ Dương nắm lấy tay nhóc, hơi nhíu mày rồi lại buông ra nói: “Đây là mấy đứa nhỏ nhà đồng nghiệp của cha tớ, thôi bỏ đi.”

Không chỉ mình Bạch Lạc Xuyên không vui mà Quý Bách An ở bên cạnh cũng không nuốt trôi cơn tức này, nhóc ấy đi theo Mễ Dương tới đây, cũng coi như trên cùng một chiếc thuyền, đám nhãi ranh đằng kia mắng Mễ Dương thì có khác gì mắng nhóc ấy chứ?!

Mễ Dương cũng thấy rất bất đắc dĩ, mấy đứa nhỏ vừa tới là đứa nhỏ ở sân lớn, cha đứa nhỏ dẫn đầu ồn ào kia cùng với Mễ Trạch Hải là quan hệ cấp trên cấp dưới. Xung quanh đứa nhỏ đó là ba người anh họ của nó. Nhà đó năm nay mới dẫn vợ và các con theo quân, có điều những nhà khác ai cũng chỉ đón con mình tới, còn nhà này ngay cả mấy đứa cháu trai cũng dẫn đi cùng. Mấy đứa nhỏ này từ nông thôn tới, tính tình lỗ mãng, bọn nhỏ trong sân lớn đều không thích chơi với bọn nó, bọn họ lại nhiều người nên chính mình tự chơi luôn.

Trong quân đội, Mễ Trạch Hải là phó đoàn trưởng, cha của đứa nhỏ kia là đoàn trưởng, theo lý thuyết người có chức cao hơn thì lúc phân phòng hay những chuyện khác đều sẽ được ưu tiên chia trước, nhưng Mễ Trạch Hải không chỉ tốt nghiệp học viện quân sự mà còn lập công lớn, cộng thêm được Bạch Kính Vinh ra sức tiến cử nên mặt nào cũng dẫn trước anh ta. Tới năm nay, vị đoàn trưởng này mới được sắp xếp vào ở khu nhà bên này, lúc chuyển tới thì phát hiện ra hàng xóm là gia đình của Mễ Trạch Hải. Ngày thường hai người ở đơn vị không có va chạm gì, nhưng từ lúc chuyển tới đây anh ta lại thường xuyên mặt nặng mày nhẹ với Mễ Trạch Hải. Đặc biệt gần đây có vẻ Mễ Trạch Hải sắp thăng thêm một bậc, mà đoàn trưởng như anh ta năm năm rồi vẫn chẳng có động tĩnh gì, khó tránh khỏi chĩa mũi nhọn vào Mễ Trạch Hải. Đặc biệt là người vợ tới từ nông thôn của vị đoàn trưởng này, giọng lớn, cãi nhau còn không sợ mất mặt, ngày thường Trình Thanh đều trốn tránh cô ta, Mễ Dương thấy đứa nhỏ nhà cô ta cũng trốn đi.

Mấy đứa nhỏ há miệng gọi bậy, tầm mắt lại nhanh chóng tia trúng đống đồ ăn vặt của ba người họ, đặc biệt là một đống lớn đồ ăn vặt được Quý Bách An ôm trong lòng. Một đứa nhỏ béo ú đen thui đằng sau còn hút nước miếng.

Quý Bách An nheo mắt, ôm chặt đồ ăn vặt vào trong lòng, cho dù nhóc ấy có ném đi cũng tuyệt đối không cho đối phương ăn.

Đứa nhỏ dẫn đầu kia đi tới, nâng cằm nói với Mễ Dương: “Mày lại đi nịnh nọt người khác hả?”

Mễ Dương coi như không nghe thấy, bị Bạch Lạc Xuyên nắm cằm xoay qua, để cậu đối mặt với mấy đứa nhỏ kia, còn dạy cậu mắng người khác: “Cậu nói với nó, bảo nó “cút đi”!”

Lúc Mễ Dương viết chữ rất chậm, con người cũng có tính ù lỳ, đối với đồng nghiệp hoặc bạn bè ở kiếp trước cũng hiếm khi nổi giận, nhiều lắm thì trốn tránh, không phản ứng lại. Nói trắng ra là cậu chưa từng mắng chửi ai, nhất là khi đối diện cậu là đứa nhỏ hàng thật giá thật. Cậu do dự một chút, lại nghe thấy bên kia hô một tiếng “vua nịnh hót”, sau đó cười phá lên.

Trong lòng Mễ Dương lấy dũng khí, nhưng Trình Thanh đã nhiều lần dặn dò cậu rồi, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Các cậu đừng gây chuyện nữa.”

Đứa nhỏ dẫn đầu kia bĩu môi nói: “Ai gây chuyện chứ, mọi người đều biết chuyện này cả. Dám làm mà lại không cho bọn tao nói sao?” Đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm những đồ ăn vặt đang được Quý Bách An ôm trong lòng, cậu ta chưa từng thấy qua những cái đó, vừa kiềm chế bản thân không nuốt nước miếng, vừa tiếp tục chế nhạo nói: “Cha mày chính là như vậy mà đi lên! Cả ngày chỉ biết nịnh nọt lãnh đạo, mày cũng là một thằng nịnh hót con thôi…”

Mễ Dương tức giận, giọng nói cao hơn: “Cậu bớt nói bậy đi, làm gì có chuyện đó!”

Thấy cậu tức giận, cậu ta càng đắc ý, gân cổ lên nói: “Lần này cha mày thăng chức có gì ghê gớm chứ, còn không phải là vì đỡ đạn thay lãnh đạo thôi sao, còn xém chút mất mạng đấy!”

Mễ Dương tức giận tới cả người run lên, lần này cậu không cần Bạch Lạc Xuyên dạy, đi lên vài bước lập tức đẩy ngã đứa nhóc kia, nói: “Mày nói bậy cái gì đấy hả! Cha mày mới thiếu chút nữa đã chết!” Đứa nhỏ hư hỏng này, sao miệng độc ác như vậy!

Đứa nhỏ kia bị đẩy mạnh một cái, trở tay muốn đẩy ngược Mễ Dương, cái miệng vẫn tiếp tục phun ra những lời bẩn thỉu. Nhưng trẻ con thì biết cái gì chứ - cậu nghĩ như vậy, đơn giản là lúc ở nhà nghe người lớn nói nhiều nói mãi nên đi theo học vẹt. Mễ Dương càng nghe càng tức giận, lại xông tới đấm cho cậu ta một đấm. Đứa nhỏ kia chưa từng thấy Mễ Dương đánh nhau, còn cho rằng cậu là quả hồng mềm, không nghĩ tới bản thân lại bị đánh bầm tím mắt, không kiềm được mà khóc òa lên thành tiếng: “Đánh nó!”

Bên đứa nhỏ này có bốn người, bên phía Mễ Dương cũng không ít hơn, Bạch Lạc Xuyên xắn tay áo đi lại, bạn nhỏ Quý Bách An bên cạnh lại rất có đầu óc, sợ đám nhóc tì quậy phá này chiếm tiện nghi của nhà mình, ném tất cả những món đồ ăn vặt trong tay qua vách tường, ném vào trong nhà Mễ Dương, rồi cũng xắn tay áo, hét một tiếng nhào tới – nhóc ấy và anh họ ở trong nhà đóng cửa đánh nhau cũng không mang thù, nhưng nếu gặp kẻ thù ở bên ngoài, vậy phải cùng nhau đối ngoại rồi!
Chương kế tiếp