Trở Về 1988

Chương 44: “Bột vôi”
Tuy bọn họ là ba đối đầu với bốn nhưng lại không hề thua kém, tiếng động bên này quá lớn cho nên rất nhanh đã hấp dẫn thêm những đứa trẻ khác chạy tới, đám nhóc tì này đã đi theo “tư lệnh Bạch” và “sĩ quan phụ tá Mễ” nhiều năm, tình cảm giữa bọn họ đương nhiên là rất sâu đậm. Thấy tư lệnh nhà mình phải “xuống đài”, bọn trẻ lập tức xông lên: “Lên nào! Chúng ta cùng báo thù cho tư lệnh!”

Có đứa nhóc rất thông minh, đang xung phong được một nửa thì đột nhiên quay xe chạy ngược về, vừa chạy vừa kêu to: “Mấy cậu chờ tớ, tớ đi gọi thêm người tới!”

Bốn anh em bên kia vốn đã hãi rồi, nghe thấy câu đó xong có hai đứa sợ quá bật khóc luôn, bọn nó đã đánh không lại ba đứa trước mặt rồi mà đám nhóc kia lại còn bảo muốn gọi thêm người tới nữa chứ.

Cái này đã không phải là đánh nhau bình thường nữa mà chính thức được nâng cấp thành kéo bè kéo lũ đánh nhau, hơn nữa còn là kiểu nguyên đám nhào vô đánh hội đồng bốn đứa đó.

Cuối cùng vẫn nhờ Mễ Dương hô dừng, bốn đứa này mới bị đám trẻ áp giải lại đây ấn đầu bắt chúng xin lỗi bọn họ.

Bạch Lạc Xuyên đứng ở kia, hỏi: “Trước đó bọn mày có đánh Mễ Dương không?”

Đoán chừng đứa nhóc bị đè xuống đó vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ biết ngồi quỳ khóc rấm rứt, đứa bé đứng sau đè nó thấy thế thì tát cái bốp vào ót nó: “Tư lệnh hỏi mày kìa, lúc nãy có đánh sĩ quan trinh sát của tụi tao không!”

Đứa nhóc kia mếu máo nói: “Không có đánh.”

Bạch Lạc Xuyên lại hỏi: “Thế có mắng cậu ấy không?”

Đứa bé đè phía sau nóng lòng muốn tát thêm một cái, đứa nhóc bị ấn hãi thật sự, thế là lập tức khai ra: “Không có không có!”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Nói dối.”

Hậu quả là bị tát tận hai cái, “tên tội phạm” lập tức ngoan ngay, khóc lóc nói: “Chỉ mắng có mấy câu thôi... Nhưng tao chỉ mắng cậu ta là vua nịnh hót thôi chứ đâu có mắng cậu ta là con rùa rút đầu hay gì đâu.”

Mễ Dương nói với bọn trẻ: “Các cậu cho bọn nó đứng lên đi, lần tới không được mắng người khác nữa, miệng mồm phải sạch sẽ một chút biết không? Tớ không phải vua nịnh hót, cậu cũng không được trù ẻo cha của tớ chết.”

Đứa nhóc kia vừa lau nước mũi nước mắt vừa đứng lên, một đứa nhóc vừa béo vừa đen sau lưng nó lầm bầm: “Thì cha cậu vốn dĩ đã vào bệnh viện rồi còn gì.”

Mễ Dương không nghe rõ, cậu ghé sát vào hỏi: “Cậu nói gì cơ?”

Nhóc béo da đen ngẩng đầu lên nhìn cậu chuẩn bị nói tiếp, ai ngờ đứa nhóc dẫn đầu đột nhiên thò tay vào trong túi quần, nắm lấy cái gì đó rồi tung về phía về phía Mễ Dương, cậu ta hung tợn nhìn chằm chằm vào Mễ Dương, dùng ngôn ngữ địa phương mắng một câu!

Mễ Dương được Bạch Lạc Xuyên đứng bên cạnh kéo về bảo vệ, bởi thế cậu không bị sao hết, nhưng Bạch Lạc Xuyên thì lại ho khụ khụ một tiếng. Mùi bột vôi gay mũi xộc vào khoang mũi, điều này làm Mễ Dương không khỏi giận điên lên, cậu buông Bạch Lạc Xuyên ra, híp mắt nhìn đứa nhóc xấu xa dám ném bột vôi kia, thấy cậu ta còn muốn chạy, cậu lập tức tiến lên đè cậu ta xuống, nắm một nắm đất bên dưới rồi nhét vào trong miệng cậu ta, vừa nhét vừa mắng đứa nhóc kia một trận ra trò: “Ăn đi! Ban nãy mày ném hay lắm mà, dám ném thì cũng dám ăn vào cho tao!”

Ngày thường đứa nhóc kia có bao giờ chịu thiệt như vậy đâu, ban nãy bị đánh nên mới nổi giận, bây giờ nghe thấy Mễ Dương nói thế thì cậu ta hoảng sợ cực kỳ, điên cuồng lắc đầu muốn phun ra, đáng tiếc miệng cậu ta bị Mễ Dương chặn lại, cậu quát to: “Mày cũng biết sợ hả? Nếu biết sợ sao còn dám ném vôi lên mặt của người khác, hả?! Nếu sau này mày còn dám làm vậy, tao mà thấy là tao lấy vôi thồn vào miệng mày cho mày ăn đó, biết chưa!”

Đám nhóc tì bên cạnh cũng hết hồn luôn, bình thường Mễ Dương luôn hiền hòa dễ thân, rõ ràng tuổi còn nhỏ hơn nhưng lại luôn nhường nhịn bọn trẻ, đây là lần đầu tiên bọn trẻ nhìn thấy Mễ Dương tức giận như vậy, nhưng chỉ sửng sốt trong giây lát thôi là bọn trẻ đã lấy lại tinh thần, vội vàng lao lên giúp Mễ Dương đè người xuống đất.

Mễ Dương che miệng cậu ta một lúc mới chịu buông tay, đứa nhóc kia vội quay đầu phun phì phì ra mấy thứ gì đó màu nâu đen, khóc bù lu bù loa lên.

Mễ Dương không để ý đến cậu ta, cậu đi qua nhìn Bạch Lạc Xuyên, nhíu mày thổi thổi bụi vôi cho nhóc, có điều cậu vẫn không quá yên tâm: “Đôi mắt của cậu có đau không? Có bị thương chỗ nào không?”

Trên lông mi của Bạch Lạc Xuyên có dính bột trắng, nhóc muốn xoa nhưng lại bị Mễ Dương đè tay lại, cậu ngửa đầu nói với nhóc: “Cậu nhắm mắt lại đi.”

Bạch Lạc Xuyên "ừ" một tiếng, nhắm mắt lại để Mễ Dương thổi một hồi lâu rồi mới lắc đầu nói: “Không sao rồi.”

Ban nãy Quý Bách An đứng bên cạnh, nhóc ấy trốn rất nhanh cho nên không bị thương chút nào, nhưng lúc này khi thấy Mễ Dương chăm sóc cho anh họ của mình như thế thì trong lòng lại có chút hâm mộ, thế là nhóc ấy đảo tròng mắt, thò lại gần nói: “Mễ Dương, mắt của tui cũng có chút khó chịu nè.”

Bạch Lạc Xuyên không buồn mở mắt nhưng vẫn duỗi tát nhẹ nhóc ấy một cái: "Biến đi, ban nãy cậu còn chạy nhanh hơn cả heo nữa.”

Quý Bách An rất muốn phản bác, nhưng nhóc ấy lại chưa thấy qua heo chạy bao giờ, không biết chúng nó chạy nhanh cỡ nào, thế là đành chần chờ nói: “Anh nói bậy, em bị dính một chút thật mà, hình như rơi vào mắt rồi nè.” Nhóc ấy còn định thò người qua, lần này Bạch Lạc Xuyên mở mắt ra, duỗi tay xách sau cổ áo của nhóc ấy, bạn nhỏ Quý Bách An lập tức gào liên tục: “Đau đau đau, anh họ ơi đau quá, em không dám nữa, không dám nữa đâu mà! Mắt em không bị sao hết!”

Lúc này Bạch Lạc Xuyên mới hừ một tiếng rồi buông nhóc ấy ra.

Mễ Dương vẫn không yên tâm cho lắm, cậu muốn Bạch Lạc Xuyên đi bệnh viện kiểm tra trước, chuyện bột vôi này nói to cũng to mà nói nhỏ cũng nhỏ, nếu lỡ như rơi vào trong mắt thật thì nguy lắm.

Bọn họ còn chưa đi, đám nhóc tì bên kia đột nhiên la to: “Tiêu rồi, có một đứa chạy rồi!”

“Ban nãy không canh gác cẩn thận nên để nó chạy mất, nhất định là tranh thủ lúc ném bột vôi chạy mất rồi!”

Mễ Dương nói với Quý Bách An: “Cậu dắt Bạch Lạc Xuyên về trước đi.” Sau đó cậu quay người lại nghiêm túc bảo với đám trẻ: “Các cậu giữ chặt ba đứa còn lại, chúng mình đi tới nhà của cậu ta làm cho ra lẽ!” Chuyện này tuyệt đối không thể để yên như vậy được, tuy tính tình của Mễ Dương khá tốt, nhưng nếu đã đưa ra quyết định thì có phí sức của chín trâu hai hổ cũng không kéo cậu lại nổi.

Đám nhóc tì kia lập tức tuân lệnh của sĩ quan phụ tá Mễ, áp giải ba đứa nhóc xấu xa này ùn ùn rời đi.

Quý Bách An ngóng theo một lúc, nhưng nhóc ấy vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, thế là đi qua đỡ tay của anh họ dắt anh ấy về nhà.

Bạch Lạc Xuyên không sao hết, nhưng nhóc nghĩ ngợi một lát rồi vung chân chạy nhanh về nhà, thậm chí còn nhanh hơn cả Quý Bách An, cuối cùng biến thành bạn nhỏ Quý Bách An phải dùng hết sức mới có thể đuổi kịp nhóc.

Bên kia, Mễ Dương đã dắt theo đám trẻ đến căn nhà đó.

Vừa đến cửa, cậu vừa lúc đụng phải người mẹ của đứa nhóc kia, còn người chạy đi tìm viện binh chính là tên nhóc béo da đen kia, nó nhìn thấy đám người Mễ Dương tới thì lập tức sợ tới mức chui tọt ra phía sau lưng của thím mình để trốn, còn không quên hô: “Là nó đó, là bọn nó đó! Bọn nó đánh bốn đứa tụi con, còn, còn ép Lý Mậu ăn bột vôi nữa!”

Người phụ nữ đứng ở cửa vốn đã giận rồi, lúc này tận mắt nhìn thấy con trai và đám cháu trai của mình bị áp giải lại đây, trên người đứa nào đứa nấy cũng dính đầy bùn đất dơ kinh khủng, đặc biệt là con trai của cô ta, vừa thấy mẹ mình là cậu ta khóc toáng lên, miệng mồm đen thui: “Mẹ ơi, Mễ Dương, Mễ Dương nó đút con ăn vôi đó mẹ ơi!”

“Cái gì?! Nó muốn con chết hay sao! Mau tránh ra!” Người phụ nữ đó duỗi tay muốn túm con trai mình, đáng tiếc Mễ Dương lại không cho, điều này làm cô ta giận điên lên: "Là con của Mễ Trạch Hải đúng không? Mày có biết là bột vôi nguy hiểm cỡ nào không hả? Đừng nói là ăn trúng, chỉ cần dây vào mắt một chút thôi là cũng có thể gây mù đó, nếu con tao mà có bất trắc gì thì nhà mày không yên với tao đâu!”

Mễ Dương nhìn cô ta, kinh ngạc hỏi: “Ra là cô cũng biết bột vôi đáng sợ như thế sao?”

Người phụ nữ nói: “Đương nhiên!”

Mễ Dương nghiêm mặt hỏi dồn: “Thế sao cô không hỏi xem số bột vôi đó là từ đâu tới?”

Đứa nhóc đang khóc hu hu ở đối diện lập tức bị nghẹn, cậu ta sặc ho một tiếng, sau đó không dám hó hé gì nữa.

Cô ta nhìn thoáng qua đứa con trai nhà mình, trong lòng biết rõ nó là đứa nhóc quậy phá cỡ nào, có điều phản ứng đầu tiên của cô ta lại là kéo con mình về, sau đó ỷ mình là người lớn nên bắt đầu xô đẩy đám trẻ, nạt nộ bọn chúng để lấy lại mặt mũi: “Mắc gì tao phải quan tâm tới chuyện đó! Nói tóm lại bột vôi không phải thứ tốt lành gì, bọn mày tránh hết ra cho tao, chút nữa tao lại tìm tụi mày tính sổ...”

Cô ta vừa đụng tới bả vai của con trai mình thì bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân dồn đập, xen vào đó là tiếng nói trầm thấp đầy giận dữ của ông cụ Bạch: “Tôi cũng muốn biết nguồn gốc của đống bột vôi đó đây, và cả làm cách nào mà nó lại văng lên mặt của cháu nội tôi!”
Chương kế tiếp