Trở Về 1988

Chương 48: Ân nhân
Quý Bách An cũng chạy tới phòng ngủ xem bọn họ, Mễ Dương đã bôi thuốc lên chân, lau máu trên khóe miệng, Bạch Lạc Xuyên ngồi bên kia đang cầm đầu gối thổi mấy cái, cậu hơi xấu hổ thu chân về, nhỏ giọng nói: "Thật sự không sao mà."

Quý Bách An đi vào vài bước, cẩn thận nói: "Xảy ra chuyện gì vậy Mễ Dương, sao đột nhiên bị ngã?"

Bạch Lạc Xuyên lúc này đang buồn bực, thấy em họ không cho mình sắc mặt tốt liền đẩy nhóc ấy ra, nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Biến đi, cầm theo con sâu của em rồi cút!"

Quý Bách An phản bác lại: "Sâu cái gì, nó là bé tằm!"

Bạch Lục Xuyên nói: "Mễ Dương sợ nhất mấy thứ này, em nhét nó vào hộc bàn của cậu ấy làm gì!"

Quý Bách An đang định há miệng cãi lại, nhưng nghe nhóc nói vậy, lập tức quay đầu nhìn Mễ Dương, tầm mắt chuyển từ đầu gối đến mặt cậu, cau mày hỏi: "Cậu sợ bé tằm sao?"

Mễ Dương có hơi xấu hổ, ánh mắt cứ lảng tránh không dám đối diện với nhóc ấy. Chuyện cậu sợ sâu ở đời trước được che giấu rất xuất sắc, Bạch Lạc Xuyên cũng không biết, ai ngờ bây giờ mọi người đều biết chuyện này.

Quý Bách An im lặng một lúc, rồi nhận lỗi với Mễ Dương: "Xin lỗi."

Mễ Dương xua tay nói: "Không sao, không có gì hết, là do tớ không cẩn thận."

Bạch Lạc Xuyên khó chịu nói: "Cậu còn nói đỡ cho cậu ta!"

Khuôn mặt Quý Bách An không còn khó coi như vừa rồi, nhóc ấy đi tới, nghiêm túc xem xét vết thương của Mễ Dương, sau khi xác nhận không quá nghiêm trọng, muốn đưa tay chạm vào, nhưng bị anh họ không chút lưu tình đánh cái bốp lên mu bàn tay. Nhóc mắng: "Còn định chạm vào nữa hả, muốn bị đánh phải không?"

Quý Bách An thu tay lại, không quan tâm đến mảng đỏ trên mu bàn tay.

Mễ Dương nhìn thấy, nhưng cậu chỉ thu tầm mắt về, không nói gì.

Lúc dì Ngô phát hiệnmấy con bé tằm này trong thùng rác cũng bị doạ sợ chết khiếp, bấy giở Bạch Lạc Xuyên mới nhớ ra tên đầu sỏ gây chuyện vẫn chưa sửa lỗi. Mễ Dương sợ mấy con sâu mềm mềm này nên Bạch Lạc Xuyên hiển nhiên cũng không ưa chúng nó, bỏ vào hộp các tông định ném ra ngoài thì Mễ Dương ngăn nhóc lại: "Mang nó đến lớp chúng ta đi, đưa cho lớp trưởng, hoặc có thể để lớp chúng ta viết nhật ký quan sát."

Tuy Bạch Lạc Xuyên không vui, nhưng cũng gật đầu đồng ý: "Được."

Quý Bách An nhìn chằm chằm mấy con bé tằm, nghe Mễ Dương nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Nhóc ấy cầm một chiếc hộp các tông mới đến đựng mấy con bé tằm, bỏ thêm lá dâu tằm vào trong. Có lẽ Bạch Lạc Xuyên sợ nhóc ấy giở trò nên không cho nhóc ấy cầm, ngay cả lá dâu cho tằm ăn cũng bỏ lại, nói: "Đưa nó cho anh, anh sẽ mang nó đến lớp học."

Sau khi Quý Bách An đưa nó cho nhóc, ánh mắt vẫn dán chặt vào hộp các tông một lúc lâu, có vẻ hơi lo lắng.

Mễ Dương an ủi nhóc ấy: "Không sao đâu, lớp trưởng của bọn tớ là người rất tốt, tớ sẽ dặn cậu ấy chụp ảnh cho cậu xem, sẽ nuôi chúng nó lớn lên khoẻ mạnh mà." Cậu nhớ trước đây Quý Bách An cũng từng nuôi mấy con côn trùng giống giống vậy, cậu có thấy qua một lần, hình như là giống nhện quý hiếm nào đó, Mễ Dương rất sợ nên không nhìn kỹ, nhưng Quý Bách An lại cod thể bình tĩnh chăm sóc những con vật nhỏ này mà chẳng mảy may quan tâm chúng mắc hay rẻ, hiếm hay không hiếm, và tất cả đều rất hiền.

Quý Bách An ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên nói: "Cái đó là quà tặng cậu. Lần trước cậu nói sẽ tham gia lớp quan sát, nên tui mới tìm nó tới cho cậu."

Mễ Dương lắc đầu nói: "Không cần, tớ không cần."

Quý Bách An kiên trì: "Nhưng tui đặc biệt mang nó tới cho cậu mà, từ tận phía nam xa xôi lận đấy."

Trong ánh mắt Mễ Dương hiện lên chút áy náy.

Quý Bách An nghiêng đầu nở nụ cười với cậu, trong mắt mang theo vẻ gian xảo nói: "Cậu vẫn còn nhớ đúng không, tui đã tốn rất nhiều công sức mới mang đến được cho cậu. Cậu không cần thì cũng phải nhận lấy phần ân tình này, cậu biết chưa?"

Mễ Dương: "..."

Quý Bách An cảm thấy quà tặng đã được tống đi, trong lòng rất thoải mái, còn hỏi Mễ Dương rằng: "Không muốn cái này, vậy cậu có muốn châu chấu không? Các cậu còn quan sát cái gì nữa không?"

Mễ Dương kiên trì nói: "Hết rồi, tớ không cần mấy thứ đó nữa, xem bé tằm là đủ rồi."

Đúng lúc Bạch Lạc Xuyên quay lại, gần đây nhóc rất thích cuốn từ điển bách khoa, thấy qua rất nhiều côn trùng, vừa bước vào đã nghe thấy Quý Bách An bám riết lấy Mễ Dương lảm nhảm, lập tức hừ một tiếng: "Giáo viên yêu cầu bọn anh quan sát tằm, chính là quan sát quá trình biến thái hoàn toàn của côn trùng, châu chấu không phải biến thái hoàn toàn, xem cái kiểu gì?"

Quý Bách An cảm thấy rất hứng thú: "Cái gì gọi là biến thái?"

Bạch Lạc Xuyên định bụng thể hiện một chút, nhưng thấy nhóc ấy cứ dựa vào bên cạnh Mễ Dương, không nhịn được đẩy nhóc ấy ra, trong lòng hai anh em bà con đều đã có lửa giận riêng, Bạch Lạc Xuyên cảm thấy chuyện Mễ Dương bị thương vẫn chưa tính sổ xong, Quý Bách An thấy anh họ của mình vươn tay ném đi "món quà" mà nhóc ấy đã vất vả lắm mới tìm được, hai người anh đẩy tôi một cái, tôi đẩy lại anh một cái, tình thế căng thẳng, mắt thấy hai người sắp sửa đánh nhau, Mễ Dương cả người toàn bệnh, chỉ có thể đứng giữa thuyết phục hai người đình chiến.

Cậu vừa bị rụng một cái răng, nói chuyện thều thào, phát âm không chính xác, lâu lâu còn khựng lại, không biết ai trong hai anh em kia cười trước, đứa kia cũng không đánh, quay về phía Mễ Dương cười ầm lên. Quý Bách An vẫn còn trưng ra vẻ mặt mong chờ Mễ Dương nói thêm vài câu nữa, lần này Bạch Lạc Xuyên cũng không ngăn cản, lén nhìn Mễ Dương một cái cũng buồn cười.

Mễ Dương: "..."

Đồ lật mặt! Mấy người chưa từng rụng răng hả?

Buổi tối, Bạch Lạc Xuyên chăm sóc cho Mễ Dương, thức dậy mấy lần bôi thuốc mỡ vào vết thương cho cậu, Mễ Dương khuyên nhủ vài lần nhưng không thể ngăn cản nên cậu không quan tâm nữa, mặc kệ nhóc muốn làm gì thì làm. Cậu chủ tiểu Bạch cứ thoa thuốc mấy lần liên tiếp, thoa đến khi tối muộn, hôm sau lên lớp thì cả hai đều ngáp dài ngáp ngắn.

Nhưng mà mấy bé bé tằm mang đến lớp rất được yêu thích, bạn nhỏ lớp trưởng vô cùng thích thú, đổi một cái hộp giấy mới sạch sẽ cho chúng nó, đặt chúng lên chiếc bàn nhỏ phía sau lớp học để chăm sóc chúng, trở thành vật cưng của lớp.

Niềm vui lớn nhất mỗi lúc tan học của lũ trẻ lớp 3-1 là được nhìn mấy con bé tằm, mấy đứa con trai gan dạ còn nhẹ nhàng chạm vào chúng, bọn con gái lúc đầu trốn tránh, nhưng nhìn chúng soàn soạt gặm lá dâu, nhịn không được mở to mắt quan sát, dù sao nó cũng được nuôi trong lớp của mình nên từ từ không thấy nó xấu xí nữa, còn khá tự hào.

Lá dâu tằm của bé tằm được lấy từ chỗ Quý Bách An, nhưng phần lớn đều là lá dâu khô, dù sao cũng sợ bị hỏng, nhưng mà lá dâu tằm khô làm cho cảm giác thèm ăn của bé tằm giảm đi rất nhiều, mặc dù có ăn nhưng tất cả đều ốm đi một vòng.

Tôn Kiền nghĩ ra cách đem lá dâu tằm tươi ở nhà tới, cuối cùng nối được cung ứng, độ nổi tiếng trong lớp tăng vọt khiến cậu ta rất kiêu ngạo. Lúc trước quyên góp tiền, Tôn Kiền góp nhiều nhất. Năm mươi đồng tiền cũng không có cảm giác vinh dự lớn như vậy. Cậu ta giống như anh hùng nhỏ của cả lớp. Vô cùng đắc ý.

Ngoại trừ Mễ Dương, tất cả mọi người trong lớp đều từ từ tiến lại gần xem bé tằm.

Mễ Dương chỉ dám đứng từ xa nhìn, trong vòng mười bước tới gần bọn chúng sẽ bỏ chạy.

Đôi khi các bạn nam khác chơi với cậu còn cố tình đẩy Mễ Dương đến nhìn thú cưng của lớp, Mễ Dương chống cự đến mức mặt mày trắng bệch, cậu nắm lấy tay áo Bạch Lạc Xuyên rất chặt, lắc đầu nói: "Không đi đâu, tớ đứng ở đây là thấy rồi, thị lực của tớ rất tốt. ”

Các bạn học nam còn đang la ó, cậu chủ tiểu Bạch thấy hai tay Mễ Dương đều ôm lấy mình, lúc này mới đứng ra nói: "Đừng để cậu ấy nhìn, các cậu có muốn Mễ Dương chú ý các cậu không?"

Bạn nhỏ mũm mĩm là người đầu tiên buông ra, cười toe toét, còn giải vây giúp cậu: "Đừng gây khó dễ với Mễ Dương nữa, ra chỗ khác đi!"

Đường Kiêu dắt xe bốn bánh ra ngoài, mọi người giống như ong vỡ tổ "tranh nhau" ô tô, phim hoạt hình gần đây trở nên nổi tiếng, nhiều người đã mua một chiếc xe bốn bánh nhỏ để so đo với nhau, trong tay Đường Kiêu có nhiều xe nhất, có năm hoặc sáu chiếc xe bốn bánh loại nhỏ.

Bạch Lạc Xuyên đã bắt đầu chơi với những thứ này từ khi chúng mới ra mắt. Còn đặc biệt xây dựng một đường đua xe bốn bánh ở nhà, chiều dài vòng xuyến khoảng năm hoặc sáu mét, cho nên nhóc không cảm thấy thích thú lắm với những thứ này, ở lại giúp Mễ Dương viết bài tập quan sát.

Mễ Dương viết xong hai nét, đã bắt đầu dụi mắt, Bạch Lạc Xuyên hơi nghiêng người nói: "Mắt của cậu sao vậy, đau sao?"

Mễ Dương lắc đầu nói: "Không phải, mắt trái cứ giật suốt, nhưng mà mắt trái giật là tiền, là chuyện tốt."

Bạch Lạc Xuyên tò mò hỏi: "Vậy mắt phải thì sao, mắt phải giật thì sao? Chuyện xấu hả?"

Mễ Dương nghiêm túc nói: "Mắt phải giật không chính xác, không thể tin."

Bạch Lạc Xuyên nằm trên bàn học cười một hồi lâu.

Lý luận phi khoa học của Mễ Dương cũng khá có lý, đêm đó nhóc đã gặp được người mà nhóc muốn gặp nhất.

Mễ Trạch Hải xuất viện, Trình Thanh giúp anh ấy về nhà, hai vợ chồng không đi đâu cả, đồ đạc cũng chưa kịp sắp xếp, trước tiên đi đến nhà họ Bạch đón con trai. Trên lưng Mễ Dương mang một chiếc cặp nhỏ quay về, nghe thấy tiếng cười của người lớn trong phòng khách, đôi mắt cậu sáng lên ngay lập tức, lon ton chạy đến đó. Quả nhiên, Mễ Trạch Hải và Trình Thanh đang mỉm cười ngồi trên sô pha trong phòng khách, lúc nhìn thấy cậu, gương mặt họ cũng ngạc nhiên mừng rỡ.

Trình Thanh vẫy tay nói với cậu: "Dương Dương, đến đây!"

Mễ Dương chạy tới dụi vào lòng cô ấy vài cái, lại bị Trình Thanh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên, rồi cúi đầu hôn một cái, nở nụ cười, nói: "Cao hơn một chút, mới mấy ngày không gặp đã trưởng thành rồi."

Mễ Trạch Hải cũng thử bế con trai, cười ha hả nói: "Cũng béo hơn một chút. Chị Lạc chăm con tốt hơn chúng tôi nữa. Thật là làm phiền mọi người quá.”

Mễ Dương không dám nhúc nhích, đẩy vai anh ấy để đi xuống vì sợ đụng phải vết thương ở thắt lưng của cha.

Trình Thanh cũng oán trách Mễ Trạch Hải dùng sức lung tung, căn dặn nói: "Cẩn thận chút đi nào, vết thương vừa mới lành."

Mễ Trạch Hải tuổi trẻ sức lớn, là thời gian sức mạnh thịnh vượng nhất, vác mấy chục ký trên lưng chỉ như chơi, huấn luyện dã ngoại mang vác nặng cũng không thành vấn đề, bế bạn nhỏ Mễ Dương thì không đáng kể chút nào, nhưng vợ vừa nói, anh ấy liền ngoan ngoãn kiềm chế.

Bà Bạch cũng cười, cô ấy đã thu dọn đồ đạc của Mễ Dương xong rồi, vừa thấy đứa nhỏ về, cô ấy gật đầu nói: "Vốn muốn giữ mọi người lại ăn tối, nhưng mà Dương Dương cũng nhớ nhà nên mọi người về trước đi, hai ngày nữa hai nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm, đón gió tẩy trần cho em."

Lần này Mễ Trạch Hải không khách sáo nữa, thẳng thắn đồng ý, nhìn ra mối quan hệ của anh ấy và người nhà họ Bạch đã phát triển rất nhiều.

Mễ Dương thu hết vào mắt, nắm tay Trình Thanh, cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ có hơi tò mò. Cha cậu lúc thường đều trốn tránh người nhà Bạch Lạc Xuyên, vì sợ gây rắc rối cho bản thân và lãnh đạo, sao bây giờ đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi?

Sau khi quay về, Trình Thanh phát hiện nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong bếp còn có rau và thịt mới, cô ấy vừa đeo tạp dề, vừa xúc động: "Chắc là do chị Lạc chuẩn bị rồi, chị ấy kỹ tính, đối xử với chúng ta cũng rất tốt."

Mễ Trạch Hải muốn phụ giúp một tay, xắn tay áo nói: "Đúng vậy, cả nhà của anh cả Bạch cũng tốt."

Trình Thanh liếc anh ấy một cái rồi đột nhiên nở nụ cười: "Sao rồi, không gọi là chính ủy nữa à?"

Mễ Trạch Hải thở dài, nói: "Nếu anh ấy không đến kịp lúc và đưa anh đến bệnh viện trị liệu, e là bây giờ anh không thể đứng đây rồi. Anh rất biết ơn người này, mặc kệ chức vụ của anh ấy là gì, tiếng anh cả này anh nhất định sẽ gọi."
Chương kế tiếp