Trở Về 1988

Chương 47: Bé tằm
Mễ Dương cũng bởi vì điều này mà cuộc sống bình thường hàng ngày cũng có một chút thay đổi nhỏ.

Bạch Lạc Xuyên giả vờ bệnh thành nghiện, trước mặt người lớn không hề lộ ra, nhưng trở lại phòng nhỏ tầng hai liền nhắm mắt lại, cái gì cũng không chịu làm, ngay cả uống một ngụm nước cũng phải nằm trên giường để Mễ Dương đút, hai ngày gần đây càng quá đáng hơn, có lẽ lúc ở dưới tầng ngồi xem kịch Quỳnh Dao với bà Bạch hơi lâu nên vừa lên đến phòng, nhóc bắt đầu tỏ vẻ bản thân “yếu ớt” đến ngay cả cởi quần áo cũng không thể tự mình cởi, cú đứng đó giơ cao hai tay chờ Mễ Dương cởi cho nhóc.

Mễ Dương hầu hạ hai lần, nhìn vẻ mặt đắc ý ngửa cằm của nhóc, cậu bống hết hứng hầu hạ rồi.

Mễ Dương cảm thấy cậu chủ Bạch Lạc Xuyên đã quen thói công tử rồi, phải sửa dạy từ nhỏ mới được. Còn cậu chủ Bạch lại cảm thấy bản thân không được cậu quan tâm, thế là xụ mặt phụng phịu muốn Mễ Dương chú ý đến mình nhiều hơn.

Hai người phân cao thấp cả đêm, sáng hôm sau lúc ăn cơm cũng không nói gì. Ngoại trừ lúc Bạch Lạc Xuyên tách bánh quẩy ra hai nửa cho Mễ Dương một nửa thì hầu như không hé răng trao đổi câu nào.

Bạn nhỏ Quý Bách An ngồi đối diện quan sát một hồi là nhận ra ngay. Cái đầu nhỏ lắm mưu nhiều kế của nhóc ấy xoay chuyển một hồi, sau đó chớp đúng thời cơ túm lấy tay Mễ Dương, nói: “Anh họ tui không chơi với cậu nữa, hay là bây giờ cậu chơi với tui đi?”

Mễ Dương đứng ở đó, trầm mặc nhìn nhóc ấy: “Cậu có muốn suy nghĩ lại không…”

Từ ngày kéo bè kéo lũ đánh nhau, Quý Bách An bắt đầu nảy sinh hứng thú với Mễ Dương, không phải muốn bắt nạt cậu, mà hở ra là lại xuất hiện trước mặt, tìm mọi cách lấy lòng người ta. Quý Bách An chạy tới bên cạnh Mễ Dương, đảo mắt nói: “Tính cách anh họ không tốt, chẳng bằng đi theo tui cho rồi, cậu nói đúng không?”

Mễ Dương ngẩng đầu nhìn nhóc ấy, Quý Bách An ngước gương mặt mong đợi nhìn cậu, tay không chịu buông, miệng hỏi lia lịa: “Mễ Dương nè, cậu cảm thấy tui với anh họ ai tốt hơn?”

Mễ Dương chậm rãi nói: “Anh họ cậu đang ở ngay phía sau đấy, hay là cậu hỏi cậu ấy thử xem.”

Quý Bách An: “...”

Bạch Lạc Xuyên đeo cặp sách đi tới, túm cổ Quý Bách An xách ra ngoài, nhốt vào góc hành lang bên ngoài rồi bắt đầu khóa “giáo dục của người lớn”. Quý Bách An còn chưa bị đánh đã vội vàng van xin tha thứ: “Anh họ, em không có ý đó, thật sự không có, em chỉ là hâm mộ anh có Mễ Dương ra mặt thay mình thôi…”

Mấy ngày nay cậu chủ Bạch thích nghe người ta nói cái này, cũng không đánh cậu ấy nữa mà đứng đó đắm chìm trong hư vinh nghe nhóc ấy nịnh nọt tiếp.

Quý Bách An thật lòng hâm mộ nhóc, cảm khái nói: “Em còn tưởng Mễ Dương hiền lắm, ngày thường cũng không thích nói chuyện, không ngờ cậu ấy lại lợi hại như vậy.”

Bạch Lạc Xuyên cười nhạo nói: “Cậu ấy lười phản ứng với cậu đấy, cậu chưa thấy dáng vẻ của cậu ấy ở trường đâu, dữ dằn lắm, giáo viên mà dám bắt nạt bạn học trong lớp, cậu ấy sẽ dẫn cả lớp đi nói chuyện, ngay cả hiệu trưởng cũng phải sợ.”

Trên mặt Quý Bách An hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, vẻ kinh ngạc hóa thành mong chờ, ánh mắt nhóc ấy sáng lấp lánh, nói: “Anh họ, anh nói xem nếu từ giờ trở đi em cũng đối xử tốt với Mễ Dương, cậu ấy có đánh nhau thay em không?”

Bạch Lạc Xuyên hừ một tiếng, không chút khách khí đáp: “Nằm mơ đi.”

Quý Bách An quyết định mơ tiếp không chịu dừng, bên cạnh nhóc ấy không có người bạn nào có quan hệ tốt như vậy cả. Mà trần đời thứ gì càng không có thì lại càng nhịn không được mà hâm mộ. Nhóc ấy cảm thấy Mễ Dương đối xử tốt với anh họ hẳn là do trước đây anh họ rất quan tâm cậu, giờ chỉ cần nhóc ấy đối xử tốt với Mễ Dương gấp bội, tốt hơn cả anh họ, Mễ Dương chắc chắn cũng sẽ nảy sinh tình bạn “đánh nhau thay mình”.

Quý Bách An quyết định, cứ rảnh một cái là chạy tới lấy lòng Mễ Dương.

Lúc Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên cùng đi học nhóc ấy không thể đi theo, nhưng sau khi bọn họ trở về, bọn họ có thể cùng nhau học thêm ở phòng sách tầng hai. Quý Bách An xoay quanh Mễ Dương mọi lúc, hệt như một con ong nhỏ, có một lần nhóc ấy còn lật xem sách của Mễ Dương, khiến Mễ Dương hoảng sợ, vội đi qua kiểm tra, thấy nhóc ấy không làm hỏng gì thì mới yên lòng.

Quý Bách An không nhận ra điều bất thường, vẫn tiếp tục quanh quẩn bên cạnh Mễ Dương, phấn khởi hỏi: “Đây là sách gì vậy? Sách tự nhiên hả? Có phải là tiết quan sát đó không… các cậu quan sát cái gì vậy?”

Mễ Dương đưa sách cho nhóc ấy xem, nói: “Tằm xuân đó, vừa hay cũng đến tiết ngữ văn, giáo viên dặn mấy ngày nay về nhà nhớ quan sát côn trùng.”

Quý Bách An gật gật đầu: “Ồ” một tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt lên cuốn sách của cậu.

Mễ Dương sinh lòng cảnh giác, ôm sách đi về phía Bạch Lạc Xuyên, Quý Bách An dán tới, cậu lại đi xa thêm vài bước, sách vở đặt song song với Bạch Lạc Xuyên.

Bạch Lạc Xuyên vỗ đầu em họ một cái, nói: “Còn ồn ào thì biến ra ngoài, anh không cho cậu học chung nữa đâu.”

Quý Bách An lúc này mới phẫn nộ dừng lại, tự ngồi chơi với mình một lúc. Hai mắt nhóc ấy cứ liếc nhìn anh họ và Mễ Dương ngồi đó trao đổi làm bài, đầu kề đầu nói chuyện lâu thật lâu.

Mễ Dương tưởng Quý Bách An đã chịu thua, nhưng ngày hôm sau ở trên bàn làm việc nhỏ của mình trong phòng sách nhận được không ít đồ chơi nhỏ, từ cục kẹo sô cô la, đến một đống thú bông sang trọng, chất thành một ngọn núi nhỏ, phía trên cùng còn đặc biệt đặt một cành hoa tươi vừa hái xuống không lâu.

Mễ Dương: “...”

Quý Bách An đứng ở một bên, giả vờ ngạc nhiên thốt lên: “Ôi chao, nhiều quà quá đi, ai tặng vậy ta? Mễ Dương, cậu xem, người này đối xử với tốt với cậu thật đó!”

Cậu chủ Bạch vừa mang theo cặp sách tiến vào, mặt mày lập tức tối đen như mực.

Trong nhà tổng cộng có ba đứa nhóc, hai đứa đi học một ngày không trở về, vậy thì còn ai vào đây nữa?

Mễ Dương dở khóc dở cười, trả đống đồ kia lại, lắc đầu nói: “Thật sự không cần, tớ không cần tới mấy thứ này.”

Quý Bách An cũng nóng nảy, nói: “Vậy cậu muốn gì? Cậu nói đi.”

Mễ Dương bất đắc dĩ nói: “Tớ không muốn gì hết, hiện tại tớ rất tốt, cái gì cũng có.”

Quý Bách An còn đang hậm hực đã bị anh họ đứng bên cạnh vỗ bàn một cái, đen mặt quát: “Còn không mau lấy về!”

Quý Bách An cũng không dám hừ nữa, ôm đồ không cam lòng đi ra ngoài.

Mễ Dương cảm thấy chuyện hai ngày nay có hơi ảo, cậu cũng không rõ vì sao Quý Bách An đột nhiên đổi tính, biểu hiện như thể muốn làm bạn với cậu, thế là cậu nhịn không được mà mở miệng hỏi nhóc ấy trong giờ học của thầy Ngụy Hiền.

Quý Bách An ngồi bên cạnh bọn họ luyện chữ, nghe thấy cậu hỏi, cũng mang vẻ mặt kinh ngạc: “Chúng ta cùng nhau đánh nhau, tức là trở thành anh em rồi, đương nhiên tui phải đối xử tốt với cậu chứ!”

Mễ Dương nghe đáp án này còn có chút bất an, nhưng cũng không thể hiện thái độ né tránh nhóc ấy như lúc trước, coi như anh em, bạn bè bình thường không tìm cậu làm phiền là cậu đã cảm tạ trời đất.

Quý Bách An cầm bút chì trong tay chọc chọc cánh tay Mễ Dương, đôi mắt phát sáng nhìn cậu. Mễ Dương đang uống nước, bị chọc hai cái kỳ quái nói: “Sao vậy?”

Quý Bách An lộ ra vẻ mặt chờ mong lại thẹn thùng, nhỏ giọng hỏi cậu: “Mễ Dương, sau này tui đối xử tốt với cậu, cậu cũng đánh nhau vì tui chứ?”

Mễ Dương “phụt” một cái, liền phun ra một ngụm nước.

Bạch Lạc Xuyên tránh không kịp, mặt và bài tập ướt một mảng, Mễ Dương vội vàng lấy khăn giấy lau cho nhóc: “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, lỗi của tớ, tớ lau sạch cho cậu.”

Bạch Lạc Xuyên đưa quyển bài tập cho Mễ Dương, không tức giận, nhưng khi nhìn sang em họ thì lại nhướng mày, nói: “Anh khuyên cậu nên sớm từ bỏ đi, Mễ Dương chỉ ra mặt thay anh thôi, còn muốn đánh nhau thì tự đi mà học.”

Quý Bách An suy nghĩ một chút, hào hứng bừng bừng hỏi: “Vậy em nên học gì mới tốt nhỉ?”

Bạch Lạc Xuyên trầm ngâm, bắt đầu dốc lòng truyền thụ cho nhóc ầy dù ngồi cách một Mễ Dương: “Ông nội anh nói có võ quân đội này, cận chiến này, trong bộ đội có rất nhiều thứ lợi hại, chỉ là cậu không phải người trong bộ đội như anh nên cứ ra bên ngoài đăng ký học karatedo gì đó là được.”

Mễ Dương: “...”

Mễ Dương nhớ tới sức chiến đấu của hai anh em sau này, đầu lại đau nhức không thôi, lực phá hoại của Bạch Lạc Xuyên thì khỏi bàn rồi, nhưng Quý Bách An xuống tay cũng ác lắm, nên hai người bọn họ tốt nhất là không học gì cả mới tốt.

Hai anh em nói xong lại bắt đầu đấu võ mồm, hai cậu chủ nhỏ đều là hạng người không chịu nhường ai một bước, hai người cứ thế lời qua tiếng lại cấu xé lẫn nhau dù có Mễ Dương ngồi ở giữa.

Quý Bách An còn muốn đưa tay chạm vào Mễ Dương, bị Bạch Lạc Xuyên đánh vào mu bàn tay một cái, cũng nổi giận đưa tay kia chạm vào Mễ Dương một cái!

Bạch Lạc Xuyên làm sao chịu được chuyện này, rõ ràng là khiêu khích nhóc mà! Không nói hai lời xách em họ đến phòng sách đánh một trận, cậu chủ nhỏ nhà họ Quý này cũng không dễ dàng chịu thiệt, âm thầm dùng sức, lén đánh anh họ hai cái, chỉ là cũng không thể lật bàn, bị ấn ở đó đánh càng tàn nhẫn hơn. Trong phòng sách động tĩnh đánh nhau quá lớn, rất nhanh thầy Ngụy Hiền đã tiến vào, ngăn cản hai người, hai vị kia vẫn không chịu dừng tay trước, vẫn là Ngụy Hiền cầm thước gõ lên mặt bàn vài cái mới dừng lại.

Ngụy Hiền nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, sao lại đánh nhau?”

Hai cậu chủ nhỏ đứng ở đó, dáng vẻ người này so với người kia càng bất khuất hơn, người này nói “không cẩn thận ngã một cái”, người kia nói “Nhìn thấy một con heo ngã ra, không cẩn thận đâm phải heo”...

Bạn nhỏ Quý Bách An tức giận đến đỏ cả mặt, quay đầu lại giận dữ nói: “Anh mới đâm phải heo!”

Bạch Lạc Xuyên trợn trắng mắt, nói: “Đúng, nên đụng vào cậu đó.”

Hai người một câu bất hòa, mắt thấy lại muốn đánh nhau.

Ngụy Hiền giơ thước gõ bàn vài cái, quát lớn: “Các con làm gì vậy, nhìn ra cái dạng gì, phòng sách là phòng học, ở trong phòng học sao có thể làm bậy như vậy! Lạc Xuyên, Bách An, ra ngoài phạt đứng!”

Bạch Lạc Xuyên nhìn Mễ Dương một cái, Mễ Dương liền đứng lên cẩn thận nói: “Thầy giáo, thật ra họ chỉ đùa thôi, Bạch Lạc Xuyên cũng không thật sự đánh em ấy...”

Ngụy Hiền tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Con còn bênh hai đứa nó! Hai người bọn họ có sai, con cũng không đúng, đi ra ngoài cùng nhau chịu phạt đứng mười phút đi.”

Ba đứa nhỏ bị xách ra ngoài cùng nhai đứng ở hành lang tầng hai chịu phạt, Ngụy Hiền cũng tức giận đến phát sặc, chủ yếu là thấy bọn chúng mất đoàn kết, để bọn chúng đứng nắm tay nhau, ai cũng không được buông ra.

Bạch Lạc Xuyên và Quý Bách An nhìn nhau khó chịu, không ai vui vẻ cầm tay người kia, hai người một bên nắm tay Mễ Dương, cùng lúc đó còn thử kéo Mễ Dương về phía mình.

Bạch Lạc Xuyên nhíu mày nói: “Cậu buông ra!”

Quý Bách An trợn trắng mắt, hừ nói: “Sao anh không buông ra.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Nói cậu buông tay ra có nghe thấy không, nếu không lại đánh cậu tiếp bây giờ.”

Quý Bách An cảnh giác nói: “Anh dám, dì ở dưới tầng, anh đánh em một cái em sẽ kêu cứu, sẽ cực kỳ lớn tiếng.”

Mễ Dương: “...”

Cậu cũng muốn kêu cứu đây này.

Động tĩnh trên tầng rất nhanh đã thu hút ánh nhìn của Lạc Giang Viện, cô ấy lên tầng thấy mấy đứa trẻ nắm tay chịu phạt đứng, cười không nổi. Cô ấy biết con trai mình nghịch ngợm, sợ làm trễ bài tập của Bạch Lạc Xuyên và Mễ Dương, trước hết dẫn con trai về, vừa đi vừa kiên nhẫn dạy dỗ cậu bé.

Quý Bách An bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, mẹ có thấy lợn không?”

Lạc Giang Viện: “...”

Lạc Giang Viện đã từng thấy, nhưng vấn đề tiếp theo của con trai cô ấy liền không trả lời được.

Quý Bách An tràn đầy chờ mong hỏi cô ấy: “Mẹ ơi, mẹ có biết con lợn chạy nhanh như thế nào không?”

Dì Lạc: “...”

Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên mỗi ngày đều đi học, hai người cùng nhau ra vào, khiến bạn Quý Bách An cứ bất ngờ bị tập kích đến đáng thương, dù nhóc ấy có tốt hơn nữa, hiện tại nhiều lắm cũng chỉ có thể thành “bạn tốt bình thường” với Mễ Dương.

Hôm nay bọn Mễ Dương lại đi học, Quý Bách An liền nằm sấp bên cửa sổ nhìn cực kỳ hâm mộ, Lạc Giang Viện nhân cơ hội dạy dỗ cậu ấy: “Bách An, con cũng muốn đi học sao?”

Quý Bách An gật gật đầu, lớn tiếng nói: “Muốn!”

Lạc Giang Viện nói: “Vậy chờ chúng ta về nhà, tháng chín con cũng có thể mang cặp sách nhỏ đi học, có vui hay không?”

Quý Bách An lại nhíu mày, nói: “Vì sao phải về nhà? Con không đi, con sẽ học một trường với Mễ Dương.” Cậu suy nghĩ một chút, khó xử lại nói thêm một câu: “Còn cả anh họ nữa, ba bọn con cùng nhau nhé.”

Lạc Giang Viện dù thế nào cũng không ngờ đến đáp án này, nhất thời cũng trợn tròn mắt, ngồi ở đó suy nghĩ hơn nửa ngày để dỗ dành đứa bé trở về Thượng Hải với mình. Chị cô ấy còn đang nghĩ cách dỗ Lạc Xuyên đế Thượng Hải học tập, người nhà cô ấy cũng muốn phản bội chạy tới bên này, chuyện này làm sao có thể được!

Lạc Giang Viện từ từ nói với con trai: “Cục cưng, sao con lại muốn đi học ở đây? Nơi này không có nhà tốt, lúc con mới tới không phải còn nói ở đây không có trung tâm thương mại nhỏ sao?”

Quý Bách An tuổi còn nhỏ, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái đó, trong lời nói quả thật tràn ra sự hâm mộ: “Con muốn Mễ Dương cũng đối xử tốt với con, giúp con đánh nhau.”

Lạc Giang Viện thấy tâm trạng trẻ con, muốn tranh giành đồng bọn nhỏ, chọc chọc ót con trai lắc đầu nở nụ cười. Cô ấy nói với con trai mình: “Vài ngày tới cha con sẽ gửi qua đây một ít quà, con có muốn gì không? Còn có sách và quần áo, cục cưng đến chọn mấy bộ quần áo được không?”

Quý Bách An hưng phấn bừng bừng, chọn một hồi, liền lấy một chấm đen nhỏ trên sách chơi đùa. Nhóc ấy chạm vào, đột nhiên ngẩng đầu phấn khích nói: “Mẹ, con muốn một thứ!”

Nhóc ấy chạy tới, dán vào bên tai Lạc Giang Viện nhỏ giọng nói, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô ấy. Vẻ mặt Lạc Giang Viện khó xử, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: “Được rồi, mẹ thử xem một chút, chỉ là hơi khó mang theo, chưa chắc đã mang đến được.”

Quý Bách An lại rất tự tin, nói: “Cha nhất định có thể làm được!”

Người nhà họ Quý không đến hai ngày đã tới, là một quản lý dưới tay tổng giám đốc Quý, cố ý chạy một chuyến tới đưa đồ cho hai mẹ con Lạc Giang Viện. tổng giám đốc Quý đối với vợ con cực kỳ tốt, sợ họ mang đồ theo không đủ dùng, lần này lại đưa tới không ít, Quý Bách An chờ họ chuyển đồ vào, liền kiễng chân chờ đợi niềm vui đó của mình, nhìn quản lý lấy một cái hộp to bằng bàn tay từ trong túi xách ra, ánh mắt cũng sáng lên.

Quản lý cười ha ha nói: “Đây là tổng giám đốc Quý cố ý cho mang đến, đều chọn những cái tốt nhất lớn nhất, hơn nữa trên đường tôi đều nuôi dương cẩn thận, trông cực kỳ tốt, đặc biệt có thể ăn.”

Lạc Giang Viện né tránh một chút, thân thể có chút cứng ngắc nói: “Đừng đưa tôi, đặt, đặt trên bàn đi.”

Vị quản lý kia không để ý chút nào, cười đặt lên bàn.

Quý Bách An cũng không để ý chút nào, nhào tới cẩn thận mở hộp ra, hộp giấy làm mấy lỗ thông hơi, bên trong trải một lớp lá dâu tằm, phía trên là mấy con tằm trắng mập mạp, đang nhúc nhích gặm lá dâu tằm, phát ra tiếng xào xạc nhỏ, là tằm cưng.

Quý Bách An rất vui, nhưng rất nhanh lại rối rắm: “Mấy thứ này đủ ăn không? Cháu nghe Mễ Dương nói, bọn chúng phải ăn rất nhiều.”

Quản lý nói: “Đã chuẩn bị rồi, tổng giám đốc Quý biết cậu muốn quan sát tằm, mang theo không ít lá dâu tằm, đảm bảo chúng nó có thể phun ra kén!”

Quý Bách An lúc này mới hài lòng gật gật đầu, ôm cái hộp giấy kia, những món quà khác cũng không nhìn, nhanh như chớp chạy đến phòng sách tầng hai.

Lạc Giang Viện đứng ở dưới tầng gọi cậu nhóc hai tiếng, cũng không thấy nhóc ấy để ý tới, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ tự mình phân loại đồ còn lại, ngoại trừ của họ, cũng mang đến cho chị không ít đồ dùng được, quà là một loại, quản lý chuyên đưa tài liệu thị trường lên danh sách, đây cũng là những chuyện cô ấy có khả năng làm được cho chị.

Quý Bách An mặc kệ chuyện của người lớn, phiền não duy nhất khi còn nhỏ là có thể “cạy góc tường” của anh họ mà thôi, hiện tại có quà mới, cậu tràn đầy chờ mong đưa cái hộp nhỏ này bỏ vào trong cái bàn nhỏ của Mễ Dương.

Nhóc ngẫm nghĩ một hồi, sợ Mễ Dương trở về không nhìn thấy ngay, bèn dứt khoát mở cái hộp kia ra, tự mình nhìn ngắm một lát trước, lại nghĩ đến Mễ Dương trở về sẽ có vẻ mặt vui vẻ, nhịn không được nâng cằm lén vui vẻ.

Mễ Dương và Bạch Lạc Xuyên trên đường trở về cũng đang nói về bài học tự nhiên hôm nay.

Năm thứ ba tiểu học có một bài tập về nhà là viết nhật ký quan sát, phía bắc hiếm khi nhìn thấy tằm, nói chung là thay thế bằng cái khác. Giáo viên tự nhiên tận tâm, tự mình cầm một lon bánh mì đến lớp học, chia cho mọi người quan sát, con sâu này bình thường dùng để câu cá, bình thường phương bắc dùng để cho cá ăn không ít, rất dễ tìm.

Mễ Dương bình thường rất ít khi sợ gì đó, nhưng những con sâu mềm mại là một trong những nhược điểm của cậu, sau khi nhìn thấy liền nổi da gà cả người, Bạch Lạc Xuyên dùng ly thủy tinh nhỏ cầm sâu trong tổ bọn họ thoáng tới gần, da đầu cậu đều tê hết lên. May mắn cậu chủ Bạch phát hiện kịp thời, vẫn chắn ở phía trước cậu, giúp cậu quan sát xong, miệng tự thuật, để Mễ Dương viết xong nhật ký quan sát.

Trên đường trở về, Mễ Dương còn cảm thấy tuyệt vọng, xoa da gà trên cánh tay còn chưa lặn xuống hết nói: “Còn phải viết 21 ngày.”

Bạch Lạc Xuyên sờ cánh tay cậu một cái, trấn an nói: “Không sao đâu, tớ viết giúp cậu.”

Mễ Dương không lên tiếng. Cậu cảm thấy tiểu học cũng không dễ học, hay là vẫn cứ nhảy lớp đi, quan sát sinh học ở trường trung học cơ sở cũng chỉ là tế bào và động vật có vú, dù sao cũng tốt hơn quan sát sâu như bây giờ... Chỉ là tự ngẫm lại, đừng nói bỏ lại bạn bè nhỏ ba năm cấp một, cậu cũng có chút luyến tiếc cậu chủ Bạch.

Chờ buổi tối ăn cơm xong, Quý Bách An thúc giục bọn họ cùng lên tầng hai học, Mễ Dương ngồi xuống trước bàn làm việc, theo thói quen đưa tay sờ quyển sổ ghi chép đặt trong hộp bàn, bỗng nhiên sờ được một thứ mềm mại, còn bò lên ngón tay cậu nhúc nhích một chút.

Mễ Dương phản ứng không nhanh, chờ rút tay ra, thứ nhỏ kia rơi xuống đùi mình mới phát hiện không ổn, hai con sâu trắng trẻo mập mạp còn đang nhúc nhích trên đùi cậu.

Tinh thần trùng kích ban ngày còn chưa qua, buổi tối lại gặp phải sâu, cả người Mễ Dương đều nổ tung, sợ tới mức cả người cả ghế ngã xuống đất!

Bạch Lạc Xuyên bên cạnh đặt cặp sách cũng hoảng sợ, vội vàng hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

Mễ Dương càng khẩn trương, thân thể lại càng cứng ngắc, nửa nằm trên mặt đất căn bản là không nhúc nhích được, ánh mắt nhìn chằm chằm con sâu còn đang bò kia nói: “Lấy đi, không được... Tớ nhìn thấy cái này liền không nhúc nhích được...”

Bạch Lạc Xuyên nhìn theo tầm mắt của cậu, cũng nhìn thấy hai con sâu màu trắng đang bò, một tay cầm lên nhét vào trong hộp bút chì, ngay cả hộp bút chì mang theo “sâu” cũng ném vào thùng rác ngoài cửa, khom lưng đi đỡ Mễ Dương, nói: “Không sao đâu, tớ đã ném sâu ra ngoài rồi.”

Mễ Dương ngồi ở đó tầm mắt vừa vặn hướng về phía cái bàn nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm, thân thể căng thẳng nói: “Còn, còn có mấy con nữa!”

Bạch Lạc Xuyên đi qua tìm một chút, ngay cả hộp côn trùng cũng ném ra, cậu vừa ném ra ngoài, liền đụng phải Quý Bách An cao hứng đi vào, Quý Bách An nhìn thấy thứ cậu ném vào thùng rác, lập tức trở mặt, đẩy cậu một cái nói: “Anh làm gì vậy! Ném cục cưng của em làm gì!”

Bạch Lạc Xuyên cũng tức giận, nói: “Quả nhiên là cậu thả, cậu chờ đó cho tôi, lát nữa xử lý cậu!”

Cậu xoay người trở về, Mễ Dương đã có thể vịn bàn đứng lên, nhìn trên trán một tầng mồ hôi mỏng, trên đùi vừa rồi lúc ngã một chút, rách ra một vết thương nhỏ hình trăng khuyết, còn chảy máu.

Bạch Lạc Xuyên khom lưng nhìn một chút, cau mày vẻ mặt lo lắng.

Mễ Dương đã bình tĩnh lại, ngược lại còn trấn an nhóc: “Không sao đâu, vết thương nhỏ, liếm chút là được rồi.”

Bạch Lạc Xuyên nghe thấy cậu nói thế, không nói hai lời liền tiến lại gần liếm một chút.

Mễ Dương hoảng sợ, né tránh cũng không kịp, bị đầu lưỡi nhóc liếm một chút ở miệng vết thương cả người khó chịu, né tránh một chút nói: “Không cần, không cần, tớ chỉ thuận miệng nói thế thôi. Tớ sẽ đi bôi thuốc sau.”

Quý Bách An cũng nổi giận đi vào phòng sách, nhóc ấy vốn còn muốn tìm anh họ gây phiền toái, nhìn thấy Mễ Dương một thân chật vật hoảng sợ, nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, Mễ Dương, miệng cậu chảy máu kìa!”

Mễ Dương liếm liếm miệng, đúng là có một chút mùi máu, nhưng điều không thoải mái hơn là cái răng nanh lúc lắc, cậu nhíu mày che miệng.

Bạch Lạc Xuyên đứng dậy, tách tay cậu ra nhìn một chút, nói: “Tớ xem một chút?”

Mễ Dương vốn đã có một chiếc răng nhỏ có dấu hiệu thay răng, mấy ngày nay đã lắc lư, có đôi khi cậu liếm vài cái Bạch Lạc Xuyên còn ra vẻ người từng trải khiến cậu không được liếm, vừa rồi ngã như vậy, trùng hợp khiến cái răng kia gãy hơn nửa, chỉ còn lại một chút nối liền. Cậu tự đưa tay đụng cái răng nhỏ kia, thoáng dùng sức lấy xuống, hàm hồ nói: “Không sao đâu, vốn sắp rụng rồi...”

Quý Bách An sợ hãi kêu lên một tiếng: “Chảy máu!”

Bạch Lạc Xuyên hoảng sợ, đại khái là vừa rồi liếm qua vết thương trên đùi, nhìn thấy miệng Mễ Dương chảy máu theo bản năng lại muốn liếm một chút, Mễ Dương không che miệng mình nữa, đưa tay đẩy nhóc ra, tay kia thì che kín miệng mình: “Đừng làm loạn!”

Liếm chân cũng đã quá đáng rồi, sao còn muốn liếm miệng nữa vậy!

Bạch Lạc Xuyên lo lắng nhìn cậu, lông mày vẫn nhíu lại không thả ra: “Chúng ta đi khám bác sĩ đi?”

Mễ Dương thiếu một cái răng, nói chuyện lí nhí, lắc đầu nói: “Không sao đâu a, tớ, tớ súc miệng, là được rồi.”

Hiện tại Bạch Lạc Xuyên cũng không có tâm trạng quan tâm đến em họ, mang theo Mễ Dương đi súc miệng, cậu bị dọa sợ, một mực ở bên cạnh nhìn một cách khẩn trương, chờ Mễ Dương súc miệng xong thật sự không chảy máu nữa, mới thoáng thả lỏng một chút.

Mễ Dương nhìn vào gương, có chút không thích ứng được, chỉ là cái răng bên cạnh nhìn chung còn tốt.

Bạch Lạc Xuyên cũng tiến lại gần nhìn một chút, vẻ mặt cậu nghiêm túc, còn đưa tay sờ sờ răng nhỏ của Mễ Dương, dỗ cậu nói: “Thay xong rồi được lắm.”
Chương kế tiếp