Trở Về 1988

Chương 83: Sức sống


Lúc bác sĩ đi tới còn có cả người nhà họ Trình đi theo, đến cả người quanh năm suốt tháng không chịu ra ngoài như Mễ Hồng cũng theo tới. Mọi người vây kín phòng bệnh nhỏ của Mễ Dương. Bạch Lạc Xuyên đỡ tay bà cụ Trình đứng gần bác sĩ nhất, bà ấy khẩn trương nhìn bác sĩ kiểm tra cho cháu ngoại, nhỏ giọng bảo cậu đừng sợ nhé.

Bác sĩ nhìn một hồi và nói: “Không có gì, có thể là sốt do sợ hãi, bây giờ không còn vấn đề gì nữa đâu, nhưng để chắc chắn thì vẫn nên quan sát thêm một ngày nữa. Nếu tình hình tốt hơn thì ngày mai có thể được xuất viện.”

Bà cụ Trình thở phào nhẹ nhõm, đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của Mễ Dương, miễn cưỡng cười nói: “Bà đã bảo là Dương Dương nhà ta chắc chắn không có việc gì rồi mà. Cháu muốn ăn cái gì nào? Bà đi làm cho cháu ăn.”

Trình Như cũng nói: “Đúng thế, nhà mình ở gần đây, dì Ba lái xe tới, một lát thôi là có thể mang tới cho con rồi.”

Bác sĩ đọc tờ kê đơn thuốc, chỉ là chút thuốc kháng viêm thôi.

Trình Như nói với bà cụ Trình: “Mẹ ơi, mẹ cứ ở lại nói chuyện với Dương Dương nhé, con đi lấy thuốc rồi đến trạm y tế nữa, lát nữa Dương Dương còn phải truyền nước.”

Bà cụ Trình đồng ý, ánh mắt đau lòng nhìn cháu ngoại.

Bạch Lạc Xuyên cũng đi theo bác sĩ ra ngoài. Mạch máu của Mễ Dương khá là nhỏ, kim lấy máu bình thường trống ở giữa, cậu muốn hỏi xem có loại nào nhỏ hơn dùng cho trẻ nhỏ không, không thì kim mềm.

Mễ Hồng nhìn cháu trai mình một lúc, thấy bên cạnh cậu vẫn có người chăm lo thì lẳng lặng bước ra ngoài.

Một lát sau, ông ấy quay lại phòng bệnh, để lại cho Mễ Dương ít tiền, dặn dò: “Ông đi nộp viện phí cho cháu rồi. Cháu đừng lo cái gì cả, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Trong khoảng thời gian này cũng không cần qua chỗ ông đâu, cứ ở lại nhà bà ngoại nghỉ ngơi cho khỏe rồi học nghề cũng không muộn.”

Đại khái là vì lâu rồi ông ấy chưa giao tiếp nhiều với ai như thế nên giọng điệu có chút cứng rắn, chỉ khi nào nói chuyện với Mễ Dương thì mới có thể nói năng chậm rãi lại đôi chút, nhưng ông ấy cũng không phải là người nói nhiều, nói hết ý liền bỏ tiền đó rồi rời đi.

Bà cụ Trình cũng chẳng từ chối, nhìn tiền để trên chiếc tủ nhỏ ở bên cạnh thì cười khẽ, xoa tóc Mễ Dương rồi nói: “Ông nội cháu thương cháu đấy.”

Mễ Dương khẽ cười, gật đầu đáp lại: “Vâng, cháu biết mà, bà cũng tốt với cháu lắm ạ.”

Bà cụ Trình chạm khẽ lên chóp mũi cậu, đau lòng như thể bản thân bà ấy bị làm sao, bà ấy nói: “Hôm qua bà sợ lắm đấy. Mãi mà không thấy cháu tỉnh dậy. Bà còn nghĩ là nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bà biết ăn nói với mẹ cháu như thế nào đây!”

Mễ Dương đáp lại: “Bà ngoại, bà nói với mẹ cháu rồi ạ?”

Bà cụ Trình nói: “Vốn định nói luôn từ tối qua rồi nhưng sợ nó lại chạy tới đây ngay trong đêm. Dì ba con cũng bảo là chờ xem sáng nay bác sĩ kiểm tra thế nào rồi gọi điện thoại cho mẹ con sau. Bác sĩ vẫn cứ an ủi bà và mọi người, bảo là con chỉ là bị mệt mỏi quá thôi… Bà mới nói với mẹ con ban nãy thôi. Bên nó cũng bận nên tầm hai ngày nữa sẽ qua đây!”

Bà cụ vừa nói vừa đưa ra mấy món ăn để Mễ Dương chọn. Mễ Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bà ngoại ơi, cháu muốn ăn cháo trắng, cùng với ít dưa muối nhỏ cay cay ạ.”

Bà cụ Trình nói: “Bé ngoan, cháo trắng thì được thôi, nhưng bác dĩ bảo hiện tại con không được ăn món có tính kích thích cao, bà ngoại làm cho con ít dưa chua nhé được không? Cái loại ngòn ngọt í.”

Mễ Dương đáp: “Dạ được. ”

Bà cụ Trinh biết được tin tức của cậu rồi cũng vui vẻ hẳn lên, chờ Trình Như về liền lên xe của của cô ấy về nhà nấu cơm.

Bạch Lạc Xuyên nhất quyết không đi mà ở lại bệnh viện với cậu, nói: “Vừa rồi tớ thấy ông nội đi nộp viện phí. Hôm qua tớ đã nộp rồi, nay ông lại nộp nhiều thế nhưng cũng chẳng dùng đến mấy đâu. Tớ đã hỏi qua bác sĩ rồi, tối nay là có thể xuất viện được rồi, đến lúc đó tớ sẽ về cùng với cậu.”

Mễ Dương gật đầu. Bạch Lạc Xuyên nói cái gì cậu cũng “được”, vừa ngoan vừa tin tưởng tuyệt đối.

Bạch Lạc Xuyên ngồi bên cạnh gọt táo cho cậu, đút cho cậu ăn. Mễ Dương thì chậm rãi nhai miếng táo. Bạch Lạc Xuyên đút rồi lại đút. Ăn phân nửa quả táo thì Bạch Lạc Xuyên đưa tay sờ bụng cậu, cậu cũng không phản kháng lại, ngoan đến lạ thường.

Bạch Lạc Xuyên ngồi cạnh giường, nhìn cậu mọt cách đăm chiêu, đưa tay nắm lấy ót nhóc con, nói: “Giờ thì biết sợ rồi à?”

Mễ Dương ôm lấy tay cậu, đáp lại: “Biết sợ rồi.”

Trong lòng Bạch Lạc Xuyên mềm hơn nửa, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Thế lần sau có dám nữa không? Đúng là nghịch ngợm lắm cơ. Tớ đã bảo cậu là ở trên bờ huýt sáo đi, cậu còn nhảy xuống nước, mực nước kia còn cao hơn cả cậu nữa!”

Cái đầu nhỏ đang vui trong lòng nhẹ nhàng lắc lắc, nhỏ giọng nói: “Không dám nữa đâu.”

Bạch Lạc Xuyên kéo người ra, nắm cằm cậu nhìn chằm chằm hồi lâu. Do mới tỉnh ngủ nên tóc Mễ Dương còn hơi vểnh lên, cố gắng nghĩ ra đáp án chính xác, bổ sung thêm: “Thật sự là không có lần sau đâu mà.”

Bạch Lạc Xuyên mới thoáng hài lòng hơn, buông cậu ra, nói: “Để tớ đi lấy cho cậu ly nước.”

Mễ Dương bây giờ chỉ cần không nhìn thấy Bạch Lạc Xuyên là sẽ thấy hoảng hốt, ngồi dậy nói: “Không cần, tớ không muốn uống nước.”

Bạch Lạc Xuyên nói: "Vậy cậu muốn cái gì? ”

Mễ Dương nắm lấy góc chăn, nói: "Cậu ở với tớ thêm một lát nữa đi. ”

Bạch Lạc Xuyên xốc chăn lên, nằm vào nửa giường còn lại bên cạnh cậu, bỗng dưng nở nụ cười, ôm cậu vào lòng hỏi: “Cậu sợ tớ đi mất à? Tớ không đi đâu cả đâu, tớ sẽ ở lại với cậu cả ngày nay. Khi nào bác sĩ bảo ổn rồi thì tớ sẽ đưa cậu về nhà… Về nhà tớ được không? Bên nhà ông nội có bác sĩ riêng. Tớ lo cho cậu lắm. Chúng mình quan sát thêm hai ngày nữa nhé?”

Mễ Dương ngồi bên cạnh cậu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ muốn nói với bà ngoại một tiếng.”

Bạch Lạc Xuyên nở nụ cười, nói: “Được thôi, để tớ nói với bà ngoại.”

Mễ Dương tựa vào vai cậu, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn chiếu lại mất cảnh kinh tâm động phách trong giấc mơ kia. Trái tim đập quá nhanh, nhưng cả người lại có vẻ chậm chạp. Lúc Bạch Lạc Xuyên nói chuyện với cậu, cậu sống lâu một hồi thì có thể hiểu được, chậm rãi đáp lại cậu.

Bạch Lạc Xuyên nhìn bộ dáng cậu sau khi tỉnh dậy lại không có tinh thần gì liền nắm tay cậu, nhỏ giọng nói chuyện với cậu: “Cậu biết không, cô bé kia và Triệu Hải Sinh đã được cứu lên, không sao nữa, Phù Kỳ Sinh cũng đã được cứu về.”

Mễ Dương khẽ động đậy, hỏi lại: “Tất cả đều ổn hết đúng không? Bọn họ cũng ở trong bệnh viện này hả?”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Đúng, đã thoát khỏi cảnh nguy hiểm rồi. Cô bé kia bị gãy tay còn Phù Kỳ Sinh thì khá là nghiêm trọng, nhưng hôm qua đã được cấp cứu kịp thời mà khát vọng sống của cậu ấy cũng mạnh mẽ. Người nhà đều đã đến, sẽ không có chuyện gì đâu.” Đại khái là vì trấn an Mễ Dương nên cậu cũng nói nhiều hơn: “Tớ đã bảo ông nội cho dì Triệu nghỉ thêm hai ngày nữa để dì ấy chăm sóc cho Phù Kỳ Sinh. Cậu cứ yên tâm đi.”

Mễ Dương nghĩ một lúc mới nhớ ra được, người Bạch Lạc Xuyên nói là dì quét dọn sân vườn lần trước mà cậu gặp ở nhà cũ nhà họ Bạch chính là mẹ của Phù Kỳ Sinh. Lúc đó dì ấy còn nhờ cậu mang bánh thỏ trắng lên trấn.

Mễ Dương gật đầu nói: “Ừm.”

Bạch Lạc Xuyên ôm lất cậu, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nói chuyện với cậu: “Thành phố vô cùng để ý tới chuyện này, còn cố ý sắp xếp người xuống chăm sóc cho các cậu, muốn trao cờ tuyên dương cho cậu với Triệu Hải Sinh, Phù Kỳ Sinh, hẳn là có cả tiền thưởng nữa. Dù sao đến lúc đó thì cậu cứ nhận là được. Chuyện trên thành phố muốn xây dựng khu du lịch đã được quyết định rồi. Nếu lần này thật sự xảy ra chuyện gì thì chẳng còn gì hết. Mặt khác các cậu đúng là đã giúp đỡ được rất nhiều.

Mễ Dương hơi ngạc nhiên: “Khu du lịch… Cậu có phải không?”

Bạch Lạc Xuyên biết được nhiều tin tức, nói: “Đúng, nghe nói phần đất kia cần phải quy hoạch, xây dựng lại, có thể sẽ phải phá dỡ hết đi. Vài ngày nữa sẽ có người đến đo lại diện tích nhà.”

Bàn tay nắm lấy quần áo cậu của Mễ Duong khẽ siết chặt lại, yết hầu cũng lăn lên lăn xuống. Mễ Dương nhớ tới tai nạn trong giấc mơ, nhớ tới đá lăn cuồn cuộn… Với tốc độ như thế, nhà cũ của nhà họ Bạch cách chân núi gần nhất không khác gì đứng mũi chịu sào, toàn bộ trấn Sơn Hải, phỏng chừng đều đã bị phá hủy.

Sau khi cậu tỉnh lại, vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi, trong giây lát có rất nhiều chuyện đều không thể nào nghĩ được cho chu đáo, nhưng sự sợ hãi kia vẫn còn đọng lại.

Bạch Lạc Xuyên nói “phá dỡ” khiến cho cậu sinh ra chút hy vọng từ nỗi sợ hãi kia, cũng dần mở rộng hơn một chút, giống như ánh sáng xua đi mây đen, chiếu xuống đất từng tia sáng, xua tan khói mù.

Mễ Dương ngạc nhiên hỏi lại: “Phải phá dỡ cả trấn luôn hả? Chuyển tới nơi nào khác hả?”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Tớ nghe ông nội bảo trên thành phố tính làm như thế. Tại diện tích nhà cũ nhà tớ khá là lớn, mà đằng sau cũng có tận hai ngọn núi nhỏ nên đằng đó tới nói chuyện với ông nội trước.”

Mễ Dương ngồi dậy, nghiêm túc hỏi lại: “Ông cụ Bạch có muốn chuyển đi không?”

Bạch Lạc Xuyên nói: "Ông nội thì lại thấy không sao cả, chẳng để tâm đến mấy thứ này lắm. Nhưng mà cũng không biết trên trấn có ai phản đối hay không. Dù sao thì chuyện di dời, phá dỡ lần nào cũng khó thực hiện cả.”

Mễ Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu có nhà họ Bạch đi đầu thì chuyện cũng không khó giải quyết chút nào.

Nếu như xây dựng khu du lịch thì sẽ có chuyên gia tới bảo dưỡng kiểm tra thường xuyên, phòng ngừa mọi bi kịch có thể xảy ra. Mà phá dỡ cả trấn thì có thể tránh được phần lớn bi kịch… Nghĩ tới đây, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Mễ Dương lúc này mới biến mất, ánh mắt lại toả sáng. Lúc này cậu mới cảm thấy đói bụng, xoa xoa mấy cái rồi nói: "Bạch Lạc Xuyên, tớ đói bụng. ”

Cậu chủ Bạch đưa tay sờ bụng một chút, nói: "Đói bụng rồi chứ gì, từ trưa hôm qua tới giờ mới ăn có nửa quả táo thôi. Cậu muốn ăn cái gì đây?”

Mễ Dương nói: "Muốn ăn đùi gà! ”

Bạch Lạc Xuyên gật đầu đi ra ngoài, một lát sau cầm một bát cháo cùng một đĩa bánh về. Hiện tại Mễ Dương vẫn phải ăn cơm thanh đạm, chưa thể ăn đùi gà được, nhưng như vậy Mễ Dương cũng ăn rất ngon.

Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu ăn cơm, nói với vẻ không vui: “Trông cậu ăn uống không khác gì bình thường nhỉ, sao cậu ăn trông vô tâm vô phế thế. Nãy thì sợ hãi giờ lại bình thường rồi à?”

Mễ Dương nuổ nốt miếng điểm tâm, cười đáp: “Chỉ là tớ cảm thấy làm việc tốt sẽ nhận được kết quả tốt nên rất là vui.”

Bạch Lạc Xuyên cười lạnh nói: "Cái gì gọi là kết quả tốt cơ, một cái cờ thưởng hay gì?”

Mễ Dương mím môi vui vẻ, cười đến ánh mắt cong cong nói: "Cậu có tin vào nhân quả không? ”

Bạch Lạc Xuyên nhìn cậu một hồi, thở dài nói: "Tin, thế cậu có tin tớ không? Sau này tớ với cậu làm người thiện, làm việc thiện, được không? Cậu có giỏi thì quản tớ cả đời, đừng sinh bệnh, cũng đừng xảy ra chuyện gì nữa. ”

Mễ Dương gật gật đầu, không biết nhớ tới cái gì, lại nở nụ cười.

Một lát sau, có người ở bên ngoài gõ cửa, Bạch Lạc Xuyên đứng dậy mở cửa, liền nhìn thấy hai cậu bé tầm tuổi mình đứng bên ngoài, một người đỡ người còn lại. Ống quần bệnh nhận được cuộn lên cao lộ ra chân bị thương được băng bó cẩn thận. Người chống nạng được đỡ vai, ngoan cường nhảy tới đằng trước. Lúc nhìn thấy Bạch Lạc Xuyên với Mễ Dương thì mắt sáng bừng cả lên, khoé miệng nhếch lên cười nói: “Tớ, tớ đến thăm các cậu! Tỉnh dậy là ổn rồi!”

Mễ Dương nhận ra cậu ta, vẫy tay bảo bọn họ đi vào ngồi: “Vương Binh, sao cậu lại đỡ Triệu Hải Sinh qua đây làm gì? Ngồi xuống đây nào, đừng đứng thế mệt hơn đó.”

Bạch Lạc Xuyên dẫn họ đến chỗ ngồi còn bản thân cậu thì ngồi xuống cạnh Mễ Dương, nhỏ giọng dỗ cậu ăn nốt chỗ bánh còn lại.

Mễ Dương nghe theo cắn thêm miếng, nhau rồi nuốt xuống, thấy hai người ngồi đối diện cứ bồn chồn mà không lên tiếng, thấy lạ bèn hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Tuy Triệu Hải Sinh gặp khó khăn trong giao tiếp nhưng cũng chẳng giấu nổi vẻ cảm kích trên mặt, không cần nói cũng nhận ra vẻ chân thành. Vương Bình gặp Bạch Lạc Xuyên thì có hơi ngại ngùng, lúc trước cậu ta có thành kiến với cậu chủ Bạch, nhưng người ta chẳng để tâm đến hiềm khích khi trước, tìm mọi cách giúp bọn họ, còn cứu Phù Kỳ Sinh một mạng. Trong lòng cậu ta ngổn ngang trăm mối, mở miệng nói: “Chúng tớ tới đây cảm ơn. Thật lòng đấy. Mễ Dương ạ, lần này nhờ có cậu với Bạch Lạc Xuyên, nếu không có các cậu thì đừng nói là Phù Sinh, đến Hải Sinh chưa chắc đã trụ được. Thật sự là vô cùng cảm ơn các cậu nhiều lắm!”

Triệu Hải Sinh còn thẳng thắn hơn cậu ta nhiều, ngồi đấy nói. “Mạng của tớ và em trai tớ, là do các cậu nhặt về. Có việc gì cứ nói với bọn tớ, bọn tớ tuyệt đối không hai lời.”

Mễ Dương nở nụ cười, không để ý cho lắm, ngược lại, Bạch Lạc Xuyên lại ngẩng đầu nhìn cậu ta, nhìn kỹ cậu ta một lần nữa trầm mặc một hồi như suy nghĩ cái gì.

Mễ Dương hỏi lại: "Kỳ Sinh đâu rồi? Tớ nghe nói cậu ta đã thoát khỏi nguy hiểm, giờ cậu ta đã tỉnh lại chưa? ”

Vương Binh nói: "Tỉnh rồi, tỉnh dậy sớm hơn cậu một chút. Sáu giờ sáng nay đã thấy mở mắt rồi. Cậu đừng nhìn Kỳ Sinh thân thể nhỏ bé như thế, gầy kiểu gió thổi cái là gẫy vậy thôi chứ khí lực tốt lắm, chie cần dậy mà ăn được thì không có việc gì. Ba người chúng tớ cậu ta là người ăn nhiều nhất đó, ha ha!”

Triệu Hải Sinh cười nói: “Em trai tớ ấy mà, mạng lớn lắm.”

Chương kế tiếp