Trở Về 1988

Chương 84: Nhiều người yêu mến
Triệu Hải Sinh ngồi một lúc rồi nói: "Chuyện đánh nhau lúc trước, chúng tớ không có làm, không đúng, tớ đã hỏi Kỳ Sinh rồi, đợi tầm hai ngày nữa em ấy sẽ tự nói với cậu.”

Mễ Dương nghe cậu ấy nói như vậy, bánh ngọt chưa ăn xong đã muốn truy hỏi tới cùng, không ngờ Bạch Lạc Xuyên bẻ một miếng nhỏ nhét vào trong miệng cậu, nói: “Tớ cũng có chỗ không đúng, mọi người quay đầu ngồi xuống nói chuyện một lát coi như bỏ qua, chuyện ngày hôm qua, cái gì cũng chỉ là chuyện nhỏ.”

Triệu Hải Sinh nở nụ cười thật thà nói: “Nghe cậu.”

Sau khi bọn họ rời đi, Mễ Dương quay đầu nhìn Bạch Lạc Xuyên hỏi: "Cậu vẫn không nói cho tớ biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Bạch Lạc Xuyên đút gần hết nửa chiếc bánh ngọt trong tay, nhìn thấy Mễ Dương ngoan ngoãn ăn hết, lúc này mới nói: “Cũng không có gì, có lần cậu đến nhà bà ngoại ở, tớ nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì đó nên đã đến xem, khi tới thì thấy cửa kính của một căn phòng ở tầng một bị vỡ, Phù Kỳ Sinh đứng ở bên ngoài trông có vẻ hốt hoảng…Lúc đó tớ nghĩ nhóc ấy trộm đồ, nên đã cãi nhau với nhóc ấy. Sau đó, có một lần tớ gặp nhóc đó ở bên ngoài, bọn người Vương Binh tới rất đông, chưa nói được hai câu thì đã đánh nhau rồi.”

Mễ Dương có hơi kinh ngạc: "Nhóc ấy trộm cái gì?"

Bạch Lạc Xuyên nhíu mày, nói: “Kỳ lạ nhất ở điểm này, ở trong nhà không mất thứ gì, chỉ có cửa kính bị vỡ.”

Mễ Dương nói: “Thảo nào tớ hỏi thế nào cậu cũng không chịu nói.”

Bạch Lạc Xuyên gật đầu nói: "Đúng vậy, trước đó tớ có mắng nhóc ấy là tên trộm nhỏ, nhưng cũng không mất cái gì, sau này gặp lại nhóc ấy cũng chưa hỏi nhóc ấy. Tên nhóc ấy này xương cốt cũng rất cứng, miệng kín như bưng, cứng đầu cứng cổ đứng ở đó không giải thích một câu nào. Bây giờ nghĩ lại có lẽ là tớ đã hiểu nhầm nhóc ấy.” Cậu suy nghĩ một lát, vừa cười vừa nói: “Hai anh em nhà này thật thú vị, Triệu Hải Sinh nhìn qua thật thà chất phác. nhưng cũng có chút gian xảo, Phù Kỳ Sinh nhìn nhu nhược yếu đuối nhưng lại khá ngoan cố và bướng bỉnh, nhưng mà đều rất chính trực.

Mễ Dương vẫn có ấn tượng rất tốt đối với Triệu Hải Sinh, gật đầu nói: “Bọn họ rất tốt, chờ sức khỏe của Phù Sinh tốt hơn, tớ đưa cậu tới gặp nhóc ấy để nói cho rõ ràng, giải quyết chuyện hiểu lầm xong là không có việc gì.”

Bạch Lạc Xuyên nói: "Được, nghe cậu."

Bạch Lạc Xuyên nói bắt chước theo Triệu Hải Sinh, nhưng giọng nói không bình tĩnh giống như Triệu Hải Sinh, nói xong còn kèm theo một nụ cười giống như đang dỗ dành trẻ con, vô cùng cưng chiều.

Bà Trình một ngày đến bệnh viện hai lần, mang theo rất nhiều đồ ăn. Mễ Dương ăn không được nhiều như vậy, Bạch Lạc Xuyên ăn gần hết giúp cậu, nhưng vẫn còn dư lại một ít. Mễ Dương rất thương cô ấy, không muốn cô ấy phải vất vả, bà cụ Trình vẫn luôn ở bên chăm sóc cho cậu, chờ đến tối khi nghe thấy bác sĩ nói “có thể xuất viện”, thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Lạc Xuyên bàn bạc với bà cụ Trình một lát, bởi vì nhà họ Bạch có bác sĩ gia đình, bà cụ Trình cũng rất tin tưởng bọn họ, có giao tình qua lại nhiều năm như thế nên khi nghe thấy Bạch Lạc Xuyên nói muốn để Mễ Dương qua đó ở mấy hôm thì bà ấy đồng ý ngay. Bà ấy còn nói với Bạch Lạc Xuyên: “Cháu có thể giúp bà chăm sóc cho bé ngoan, bà đã rất cảm ơn cháu rồi, chờ bà làm đồ ăn thì sẽ cho người mang qua bên đó, cháu và bé ngoan có thể ăn cùng nhau. Hai đứa đừng chê bà cụ này phiền toái nhé.”

Bạch Lạc Xuyên cười nói: “Sao có thể thế được, cháu cũng rất muốn ăn đồ ăn bà nấu.”

Bà cụ Trình cười nói: “Không sao, khi nào bà nấu cho bé ngoan thì sẽ mang thêm cho cháu một phần.”

Bà cụ Trình không nỡ để Mễ Dương lên xe của nhà họ Bạch, nhưng chính Bạch Lạc Xuyên đã đảm bảo mỗi ngày đều gọi điện thoại báo bình an cho bà ấy, lúc này bà ấy mới để cho bọn họ đi cùng nhau.

Mễ Dương chẳng qua chỉ bị sặc nước nhẹ, nên nhanh chóng được xuất viện, nhưng Phù Kỳ Sinh thì bị thương nhiều chỗ, trong đó có nhiều vết thương ở bên ngoài, thêm vào đó là ba chiếc xương sườn bị gãy, nên bây giờ chỉ có thể nằm tĩnh dưỡng ở trong bệnh viện.

Mẹ của Phù Kỳ Sinh lau nước mắt và chăm sóc nhóc ấy, thấy cả người con mình đều băng bó kín mít thì vô cùng đau lòng, đặc biệt là ngày hôm qua bác sĩ suýt chút nữa đã chuyển viện khẩn cấp cho bọn họ, may sao sau đó bác sĩ của nhà họ Bạch đã tới cùng chẩn đoán với phía bệnh viện, rồi lên phương án cấp cứu, cơ thể mới chuyển biến tốt hơn.

Nghe bác sĩ nói một chiếc xương sườn suýt chút nữa đã đâm vào trong phổi của nhóc ấy, cách cái chết cũng không còn xa, thật là lôi một cái mạng sống trở lại.

Phù Kỳ Sinh vẫn còn trẻ, cơ thể mặc dù bị thương, nhưng vẫn có thể mạnh mẽ lên tinh thần để an ủi mẹ của mình: “Con không sao đâu, nằm nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi, mẹ…”

Mẹ nhóc ấy đi tới, lại gần hơn để nhóc ấy đỡ mất sức hơn khi nói chuyện, vừa mới nhích lại gần thì đã nghe thấy Phù Kỳ Sinh nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ dẫn con về nhà đi, con không muốn ở lại bệnh viện, sẽ tốn kém rất nhiều tiền.”

Nước mắt mẹ Phù rơi xuống, nói với nhóc ấy: “Cái gì mà tốn nhiều tiền, con trai của mẹ sắp mất mạng, thì mẹ còn muốn tiền để làm gì? Kỳ Sinh, con nghe lời mẹ ở lại bệnh viễn tĩnh dưỡng cho thật tốt, chờ khi nào con khỏi bệnh thì chúng ta về nhà.”

Phù Kỳ Sinh nhìn mẹ của mình, một lát sau mới nói: “Nhưng mẹ còn phải đi làm…”

Mẹ Phù nói: “Không sao, nhà họ Bạch đã cho mẹ nghỉ một thời gian để mẹ chăm sóc con, chờ con khỏe rồi mẹ trở về làm việc cũng không muộn.”

Bà ấy kéo góc chăn cho Phù Kỳ Sinh, còn nói mãi: “Người nhà bọn họ thật tốt, trước còn cho mẹ nửa năm tiền lương, giờ mẹ có tiền, nên con cứ an tâm dưỡng bệnh, chỉ cần người còn, thì cái gì cũng có.”

Phù Kỳ Sinh chậm rãi nói: “Gia đình họ đối xử với mẹ có tốt không?”

Mẹ Phù cười nói: “Rất tốt, đây là chủ nhà tốt nhất mà mẹ từng gặp.”

Bà ấy đút cho Phù Kỳ Sinh một ít nước để làm ẩm miệng, rồi ngồi ở bên cạnh với nhóc ấy.

Phù Kỳ Sinh trầm mặc, thỉnh thoảng khi quá đau cũng chỉ toát mồ hôi trên trán chứ không dễ dàng mở miệng la hét. Mẹ Phù rất đau lòng, nhưng mỗi lần hỏi nhóc ấy thì đều là con trai an ủi bà ấy, mới nói được vài câu thì bà ấy đã bật khóc. Số mệnh bà ấy không tốt, chồng quanh năm nằm liệt giường không dậy nổi, con trai khi mới bắt đầu hiểu chuyện thì đã biết giúp bà ấy làm việc, hai mẹ con nương tựa vào nhau. Con của nhà người khác khi sinh nhật thì luôn có đồ ăn ngon, nhà bà ấy nghèo, dù có cắn một miếng ngon, Kỳ Sinh cũng sẽ bẻ ra nhét vào trong miệng bà ấy. Bà ấy ăn, cậu nhóc mới chịu ăn…

Chồng bà ấy không còn, Kỳ Sinh giống như là tia hy vọng cuối cùng của bà ấy, nếu như con trai không còn, thì bà ấy thật sự không biết sống thế nào.

Chiều hôm đó khi Phù Kỳ Sinh tỉnh lại, có người đã đưa tới một bó hoa và một giỏ trái cây, người tới là một cô gái, bên cạnh còn có cha mẹ cô ấy, cánh tay cũng được bó cố định bằng thạch cao, trên mặt có vài vết xước, sau khi bôi thuốc đã bắt đầu kết vảy.

Phù Kỳ Sinh cũng không nhận ra cô gái này, nằm ở trên giường nhìn cô ấy một lát, không nói gì.

Cô gái đứng đó khóe môi giật giật, sau đó cúi đầu trước cậu nhóc run rẩy nói: “Tớ cảm ơn…cảm ơn cậu, tớ tên là Hứa Nhiễm, là người mà cậu đã cứu. Tớ thật sự, thật sự không biết nên nói gì cho phải, đều là lỗi tại tớ, là tớ khiến cậu bị liên lụy…” Cô gái vừa nói xong liền bật khóc, nhưng lại sợ quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, nên cắn môi xúc động đến mức bả vai run lên, mơ hồ nói cảm ơn và xin lỗi với nhóc ấy.

Mẹ cô bé ở bệnh cạnh đỡ cô bé, bà ấy và chồng đều có dáng vẻ trí thức, chỉnh lại cặp kính mắt ở trên sống mũi, có thể nhìn thấy vành mắt họ cũng đã đỏ hoe, bà ấy chậm rãi nói: “Vợ chồng tôi rất cảm ơn bạn học Phù Kỳ Sinh, thật sự nếu không có cháu thì sợ rằng con gái tôi cũng không về được. Chúng tôi đồng ý chịu mọi chi phí khám chữa bệnh của bạn học Phù, mong cháu đồng ý, coi như nhận một phần tấm lòng của chúng tôi.”

Mẹ của Phù Kỳ Sinh hiển nhiên không ngờ hai người này lại nói như vậy, sau khi sửng sốt một lát, mẹ Phù đứng lên lắp bắp không biết nên nói gì cho phải. Bà ấy cả đời là người trung thực, cho dù liều mạng cứu người, nhưng chưa từng nghĩ tới việc bắt đối phương báo đáp gì đó.

Nhà họ Hứa liên tục nài nỉ, đúng lúc người nhà họ Triệu cũng tới, liền dẫn theo mẹ Phù và người nhà họ Hứa ra ngoài bàn bạc, chỉ để lại Triệu Hải Sinh ở trong phòng chăm sóc em trai.

Phù Kỳ Sinh vẫn đang nhìn ra cửa, rất lâu vẫn chưa rời mắt.

Triệu Hải Sinh cũng ngẩng đầu nhìn lên, nói với nhóc ấy: “Đừng nhìn nữa, đây là những gì họ nên làm, nên làm.” Cậu ấy đưa tay kéo chăn đắp cho nhóc ấy, lạnh mặt nói: “Mạng của em trai anh, bọn họ lấy tiền bồi thường là quá tiện cho bọn họ rồi.”

Cậu ấy cúi đầu nhìn mười ngón tay đang quấn đầy băng vải của Phù Kỳ Sinh. Ngày hôm đó, Kỳ Sinh và cô gái kia không phải bị cây khô kia quấn lấy, mà là Kỳ Sinh dùng những ngón tay này liều chết để nắm lấy con đường sống. Khả năng bơi lội của Phù Sinh không phải quá tốt, nhưng cũng may là người nhóc ấy có sức mạnh, ngón tay nắm chặt lấy đống cây khô, khi nhóc ấy được cứu ra thì mười ngón tay móng tay đều đã nứt toác, thịt đỏ tươi ngâm ở trong nước nhìn không ra dáng vẻ gì.

Vẻ mặt của Triệu Hải Sinh trở nên thâm trầm hơn hẳn, nhưng Phù Kỳ Sinh nhìn cậu ấy cười toe toét.

Triệu Hải Sinh nói: “Cười, cười cái quần què ấy mà cười.”

Phù Kỳ Sinh vẫn cười toe toét, nhẹ nhàng nói: "Anh à, em biết anh nhất định sẽ tới cứu em."

Triệu Hải Sinh muốn mắng nhóc ấy, nhưng miệng không đủ sắc bén. Cậu ấy càng tức giận lại càng không nói nên lời, em trai bị đánh thành kiểu trông chả khác gì mà này rồi, cậu ấy có muốn đánh cũng không được, chỉ có thể đen mặt nói: “Nhóc con, tránh sang một bên đi! Lần này nếu mà không có Mễ Dương, thì em chết chắc rồi! Không ai vớt được, suýt chút nữa thì chết rồi, còn cười à, cười cái quần què!”

Phù Kỳ Sinh bị mắng một trận, nhưng cũng không buồn chút nào, ánh mặt trời chiếu lên trên người nhóc ấy, khiến cả người cảm thấy ấm áp, tràn đầy sức sống.

Phù Kỳ Sinh nói: “Anh, không đâu, em nhất định sẽ yêu quý, trân trọng cuộc sống này."

Lúc này Triệu Hải Sinh mới thôi không mắng nữa, thở hổn hển nhìn nhóc ấy, đỏ mắt nói: “Em chết, anh biết nói với dì thế nào, dì ấy, dì ấy chắc chắn sẽ đi cùng em.”

Phù Kỳ Sinh yên lặng một lát, nói: “Em hứa, chắc chắn sẽ sống khỏe mạnh.”

Triệu Hải Sinh nói: “Lần sau, em nhớ nghĩ tới mẹ của mình.”

Phù Kỳ Sinh nói: “Dạ vâng.”

Đám học sinh bị đưa tới cùng lúc bây giờ cũng ở bệnh viện, đám bọn họ có người thì đang chờ phụ huynh tới đón, nếu trên người có vết thương thì cũng được đưa đi kiểm tra, trừ Phù Kỳ Sinh cùng đứa bé gái tên Hứa Nhiễm ra thì những người còn lại chỉ là bị thương ngoài da một chút, tinh thần bị hinh hãi, còn lại không có việc gì.

Cha mẹ Hứa Nhiễm lo lắng con gái của mình, để cô ở lại bệnh viện quan sát một ngày, mặt khác những người khác ở trong núi la hét phải về nhà, nhưng khi nhìn thấy Hứa Nhiễm ở lại bệnh viện, lại rầm rầm đòi ở lại bệnh viện một ngày để quan sát, còn có một tên con trai nói đầu mình choáng váng, muốn ở lại truyền nước.

Chờ đến buổi chiều, sau khi xác định không có chuyện gì, bọn họ bắt buộc phải xuất viện.

Người của đội cứu hộ và nhân viên bệnh viện đều ngăn bọn họ lại, nguyên nhân đơn giản chính là bắt bọn họ phải nộp tiền viện phí.

Những vị phụ huynh kia cứ nghĩ rằng chỉ cần trưng cái cờ trao thưởng là được, ai ngờ đâu vẫn cần phải nộp thêm tiền, tức khắc trợn tròn mắt. Chỉ có nhà Hứa Nhiễm và hai nhà khác là nghiêm túc hỏi lại số tiền cần nộp cụ thể là bao nhiêu. Một phụ huynh của một bạn học nam nọ sau khi nghe đội trưởng đội cứu viện báo số tiền viện phí là hơn mười nghìn tệ thì trợn tròn hai mắt, hét toáng lên: “Sao có thể tốn nhiều như thế được! Vô lý!”

Một phụ huynh khác cũng do dự nói: “Đúng thế, công dân gặp nạn nên cứu là điều cơ bản nhất của luật nhân quyền, các anh làm như vậy là có tính cả lợi nhuận vào trong đây, có phải không có trách nhiệm không?”

“Phí cứu hộ thích lấy bao nhiêu thì lấy à? Mắc cái gì phải trả nhiều tiền như thế, chẳng qua chỉ là lạc đường ở trên núi không đi xuống được thôi kia mà…”

Đội trưởng Vương của đội cứu viện là một người đàn ông da ngăm đen. Anh ta nhíu mày nhìn mấy vị phụ huynh, nửa số họ thì muốn nộp phiền, nửa còn lại thì lải nhà lải nhải dài dòng cái này không được cái kia không xong. Anh ta cười lạnh hỏi ngược lại: “Lạc đường thôi à? Thế các anh các chị nhìn trên người bọn nhỏ xem. Hôm qua chúng tôi cứu chúng nó từ đâu lên, để cho chúng nó một mình ở đấy thì tình trạng sẽ trở nên nguy hiểm thế nào? Trước mặt chính là vực sâu, nếu mà không có đám trẻ con địa phương ngăn chúng nó lại thì có khi chúng nó ngã xuống dưới chết hết rồi!”

Cái từ “chết” này nghe quá nặng nề, mấy phụ huynh xung quanh tức khắc im lặng hết.

Đội trưởng Vương nói tiếp: “Nghĩa vụ của chúng tôi là cứu viện nên chẳng có phí phủng gì ở đây cả. Bảo các anh các chị nộp tiền là vì lúc đấy phải điều động thêm xe từ ngoài vào trong núi, chặt vài cái cây, dọn sạch chướng ngại trên đường, giờ phải nộp phạt cho cảnh lâm.”

Sau khi nói rõ mục đích số tiền này, các phụ huynh không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể chấp nhận nghe theo.

Lúc này người của bệnh viện đứng bên cạnh cũng bước ra, nói: “Làm phiền mọi người thanh toán thêm cả viện phí nữa.”

Có một học sinh nam đang nằm truyền nước, bố của cậu ta lôi mấy đồng tiền ra định thanh toán nhưng người của bệnh viện gọi lại bảo: “Không đủ đâu.”

Có một tên nam sinh nằm truyền nước, cha của hắn cầm mấy chục đồng tiền ra, chuẩn bị đi đưa, nhưng người của bệnh viện lại gọi lại nói: “Không đủ.”

Phụ huynh kia sửng sốt nói: “Còn có phí gì khác nữa sao?”

Người của bệnh viện đáp: “Có, để tôi tính cho anh nhé. Đêm qua, các con đã tới viện bằng xe cứu thương. Xe cấp cứu báo lại sẽ thu toàn bộ chi phí dựa trên số kilomet. Mỗi kilomet là hai tệ, cộng thêm mỗi xe tới tận nhà là mười tệ. Phí của bác sĩ, y tá đi cứu viện trên núi là hai trăm tệ… À đúng rồi, còn có mấy học sinh dùng cáng nữa. Cái này cũng tính là yêu cầu riêng nên phải thu thêm phí.”

Sắc mặt của phụ huynh kia trở nên không tốt, nói: “Tôi cũng đã từng ngồi xe cứu thương, trước giờ không gặp được cái xe nào quý như thế, tôi muốn gặp lãnh đạo của các người, hỏi một chút xem xe đấy là xe gì!”

Người của bệnh viện kia nói: “Không cần, tôi chính là lãnh đạo đây, xe bọn nhỏ ngồi chính là xe cấp cứu hồi sức tim phổi. Lúc đó tình huống nguy cấp, chúng tôi còn sắp xếp xe cấp cứu ưu tiên cứu mạng cho các bạn. Còn điều động cả xe chuyên khoa nữa.” Anh ta không muốn nói lời nặng nề trước mặt đám trẻ con nhưng vẫn không nhịn được mà nói: “Các người sinh chúng nó ra thì phải có trách nghiệm giáo dục chúng nó, không thì ra ngoài lại được xã hội dạy cách làm người đấy!”

Cha của Hứa Nhiễm xin lỗi các bác sĩ cùng người của đội cứu viện, dẫn đầu tỏ ý muốn đi nộp tiền, lại thấp giọng hỏi nhỏ: “Ngày hôm qua có đứa bé cũng cần kiểm tra, tôi muốn trả luôn cả phần hai bé đó, xin hỏi nộp luôn lúc này được không?”

Sắc mặt của nhân viên bệnh viện dịu xuống đôi chút, đáp: “Đúng vậy, có thể trả cùng luôn, để tôi đi viết hóa đơn cho anh.”

Hứa Nhiễm là người bị thương nặng nhất ngoài Phù Kỳ Sinh, viện phí cũng nhiều nhất. Bên cạnh đó có vị phụ huynh lại cảm thấy chẳng liên hệ gì tới nhà mình cả, đòi tính chia ra từng khoản khác nhau. Bác sĩ quay người nói bọn họ: “Mọi người ở đây đến chung với nhau trong chiều hôm qua. Các người cũng kiên trì, nhất quyết muốn bọn nhỏ phải được kiểm tra đúng không?”

Vị phụ huynh đó á khẩu không cãi lại được. Sắc mặt có vẻ ngại ngùng xen chút bất mãn nhìn bác sĩ.

Chẳng qua cái sự bất mãn này hướng về phía nhà họ Hứa, Hứa Nhiễm vẫn luôn trầm mặc, không có cùng bạn học và phụ huynh giao lưu chút nào. Cô bé vĩnh viễn nhớ rõ trong nháy mắt bản thân ngã xuống, những người khác đều lùi ra sau, nhìn cô bé với ánh mắt như nhìn rắn rết.

Bởi vì Phù Kỳ Sinh và Triệu Hải Sinh là tự lên núi rồi được cứu viện nên cũng phải gánh phần viện phí này. Phụ huynh của Hứa Nhiễm chủ động trả luôn phần của hai người họ, còn hỏi thêm đứa bé trai hôm qua đã cứu Hứa Nhiễm, không biết có thể trả luôn tiền xe cứu thương cho cậu không. Dù sao mạng của con gái họ cũng là do cậu cứu về, việc này vô cùng quan trọng với họ.

Nhưng bên phía bệnh viện lại nói: “Mễ Dương đúng không? Nếu là cậu bé đó thì không cần đâu. Viện phí của cậu nhóc đó đã được thanh toán đầy đủ cả rồi, cũng đã xuất viện luôn rồi.”

Cha Hứa Nhiễm lại hỏi: “Vậy nhà cậu nhóc ở đâu? Chúng tôi muốn đích thân tới cảm ơn.”

Đối phương nói: “Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà người đưa cậu nhóc đi là người của nhà họ Bạch, anh đi tới trấn Sơn Hải hỏi thử xem.”

Cha mẹ Hứa Nhiễm mang theo con gái sau khi xuất viện có đi hỏi thăm một chút, nhà cũ của nhà họ Bạch rất dễ tìm. Nhắc tới nhà họ Bạch thì ở trấn này chỉ có đúng một nhà. Lúc gia đình Hứa Nhiễm tìm tới thì lại không thấy ai, chỉ có bác sĩ gia đình thường ngày tới chăm sóc sức khỏe cho ông cụ Bạch lạnh lùng nói: “Bạn nhỏ Mễ Dương vẫn đang tĩnh dưỡng, không cần đến tìm nữa đâu, chúng tôi nhận tấm lòng.”

Lúc này cha mẹ Hứa Nhiễm mới từ bỏ.

Đối với việc này Mễ Dương hoàn toàn không biết gì cả, bây giờ cậu đang rất là bận rộn ở họ Bạch.

Ông cụ Bạch nhìn hai đứa nhỏ bọn họ cùng nhau lớn lên, thật vất vả mới sắp nhìn tới bộ dáng trổ mã thành thiếu niên, đùng một cái thiếu chút nữa bay màu mất một cái. Ông cụ Bạch hãi hùng khiếp vía, hận không thể đem toàn bộ đồ bổ có lấy ra hết đem tới phòng bếp làm hết đổ vào miệng Mễ Dương luôn.

Một bên khác bà cụ Trình cũng có tâm trạng tương tự. Ba ngày thì hai ngày bảo Trình Như lái xe mang canh hầm đến cho cậu. Ngày nào cũng làm mấy món ăn vặt mà cậu thích ăn, ba bữa một ngày không món nào giống món nào. Mễ Hồng thì không có làm đến mức như thế nhưng hôm sau ông ấy cũng gửi tới một hộp nhỏ bọc vải gấm đến nhà họ Bạch,

nhưng mấy ngày sau cũng tặng một cái hộp nhỏ bọc trong vải gấm đến nhà họ Bạch, trong hộp hoá ra lại là một củ nhân sâm, cũng chẳng biết là từ đâu nhưng đến cả vị bác sĩ chăm lo cho sức khỏe của ông cụ Bạch cũng tấm tắc khen hiếm lạ, bảo là lâu rồi chưa thấy đồ tốt, chuẩn chỉnh như thế này.

Ông cụ Bạch nghĩ một lát rồi nói: “Cắt cây nhân sâm này thành miếng nhỏ cho Dương Dương ngậm được không?”

Bác sĩ cười nói: “Thế thì lại không được, Dương Dương còn nhỏ tuổi, hỏa khí còn nhiều, không thể ngậm không như thế được. Để tôi báo lại với bên nhà bếp, khi nào hầm canh gà thì cho một chút là được.”

Ông cụ Bạch nói: “Được, anh xem thế nào rồi làm đi.”

Sau đó, mỗi ngày lúc nào ăn cơm thì Mễ Dương lại có thêm một bát canh gà.

Bỏ qua mấy thứ phù du, hầm đến độ không cần đến cốt thịt, chỉ còn lại đúng một bát canh gà hầm thanh đạm. Nồi to đùng bắc trên bếp mấy giờ liền cho tới khi chỉ còn lại hai, ba chén nhỏ, cung phụng cho mình cậu uống thôi.

Tay nghề của đầu bếp thì cao, bỏ thêm dược liệu vào cũng khó mà nhận ra. Canh loãng thơm ngon. Uống một ngụm đã thấy dạ dày ấm lên, một lúc sau là ấm hết cả người.

Mễ Dương uống canh sâm thịt gà ông nội đưa, ăn điểm tâm bà ngoại đưa, lại ăn đủ ba bữa cơm dưới sự chăm sóc ân cần của nhà họ Bạch, ăn thêm một miếng thôi mà mọi người như hận không thể vỗ tay cổ vũ cho cậu vậy.

Mễ Dương đứng lên khỏi bàn ăn, ánh mắt đã có biểu hiện mù mờ: “Không được, ăn không nổi nữa….”

Bạch Lạc Xuyên cũng bỏ đũa xuống nói: “Vậy không ăn nữa.”

Mễ Dương rời khỏi bàn ăn hai bước, còn chưa ra khỏi nhà ăn, đã nghe thấy Bạch Lạc Xuyên nói với phòng bếp: “Đem chén canh gà kia mang tới.” Cậu chủ Bạch quay đầu nhìn Mễ Dương đang tỏ vẻ ăn đến không còn gì luyến tiếc trên mặt, bật cười, trấn an nói: “Chỉ một chén nhỏ thôi mà uống xong rồi sẽ cho cậu về phòng ngồi đọc sách hoặc làm cái gì cũng được, được không?”

Mễ Dương: “.....”

Mễ Dương cảm thấy được nhiều người yêu mến như này quá trầm trọng, bụng của cậu không biết cố gắng, nhưng bây giờ biết làm sao a!

Chương kế tiếp