Trở Về 1988

Chương 85: Internet
Được tẩm bổ liên tiếp mấy ngày, sắc mặt của Mễ Dương còn hồng hào hơn cả khi trước nữa.

Bạch Lạc Xuyên vẫn luôn chăm sóc cậu thật tỉ mỉ, đến khi thấy cậu hoàn toàn không có việc gì, Bạch Lạc Xuyên mới dắt cậu đi dạo một chút trong nhà cũ. Ngôi nhà có ba cổng ra vào này chiếm diện tích rất lớn, trong sân sau còn được xây một cái sân khấu kịch, có điều do bị bỏ hoang quá lâu nên nó đã biến thành nơi để hóng mát, tuy nhiên không có ai có ý kiến gì về việc này cả. Cách sân khấu kịch không xa chính là chuồng ngựa rộng lớn, bên trong chỉ có một mình chú ngựa con màu đen Ô Nhạc sinh sống thôi, ông cụ Bạch rất thiên vị nó, cho nên từ ăn đến ở của nó đều là tốt nhất.

Đặc biệt lần này chú ngựa con màu đen còn lập công lớn vì đã giúp đỡ cứu người, lúc ấy tình hình của Phù Kỳ Sinh cực kỳ nguy cấp, Ô Nhạc bị gỡ bỏ yên ngựa, trên lưng chỉ gắn một chiếc khung cấp cứu đơn sơ mà thôi, chờ tới lúc xuống núi bọn họ mới phát hiện trên lưng nó bị cọ tróc da hết một mảng nhỏ, ấy thế mà suốt đường đi nó cũng chỉ vẫy vẫy cái đuôi, dịu ngoan nghe lệnh, hoàn toàn không tỏ ra cáu giận gì cả.

Hiện giờ miệng vết thương đó đã lành lại nhờ bôi thuốc, nhưng Bạch Lạc Xuyên vẫn rất xót chú ngựa con, cho nên chưa muốn gắn lại yên ngựa lên lưng nó, làm nó nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Bạch Lạc Xuyên dắt Ô Nhạc ra tới, Ô Nhạc lập tức vui vẻ đến mức thở ra tiếng "phì phì", dưới chân là tiếng vó ngựa lộp cộp êm tai. Bởi vì tưởng là Bạch Lạc Xuyên muốn dắt nó đi chơi, cho nên đôi mắt đen lúng liếng của nó tràn ngập vui sướng, thậm chí còn chẳng buồn đoái hoài gì tới món bánh yến mạch đã được bóp vụn ở bên kia.

Bạch Lạc Xuyên sờ sờ mũi nó, sau đó cũng bảo Mễ Dương lại đây làm thân với nó, trong túi của Mễ Dương có kẹo, cậu lấy một viên lột bỏ giấy gói rồi đặt kẹo trong lòng bàn tay đút cho Ô Nhạc ăn.

Lồng ngực của chú ngựa con ba tuổi căng phồng, gân và bắp thịt rắn chắc xinh đẹp, dưới lớp da lông bóng loáng như vải sa tanh đen nọ, tuy còn nhỏ nhưng nó đã có dáng dấp kiêu ngạo rồi. Ô Nhạc cúi đầu ăn viên kẹo trên lòng bàn tay của Mễ Dương, ăn xong thì nghiêng đầu cọ cọ cậu một cái, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp nhìn trân trân về phía bên ngoài, rõ ràng là muốn đi ra chơi.

Bị hành động này của nó chọc cười, Mễ Dương vuốt ve đầu nó rồi nói: “Chỉ có thể đi dạo trong nhà thôi, vết thương của mày còn chưa khỏi hẳn đâu đấy.”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Ừ, câu đó cũng áp dụng với cậu đấy.”

Mễ Dương: “...”

Bạch Lạc Xuyên nói: “Tình huống của cả hai không khác nhau cho lắm, cho nên ngoan ngoãn bị “nhốt” mấy ngày đi.”

Chú ngựa con và thiếu niên bởi vì ăn ngon mà hơi tròn trịa đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu, hai cặp mắt vô tội tròn xoe chớp chớp, chỉ khác nhau ở chỗ, trong mắt Ô Nhạc là tủi thân, còn trong mắt Mễ Dương là xin lỗi. Tuy cảm giác bọn họ vừa đáng thương lại vừa đáng giận, nhưng Bạch Lạc Xuyên vẫn kiên quyết không bỏ lệnh cấm.

Ô Nhạc ngoan hơn Mễ Dương một chút, nhưng ngược lại thì miệng của Mễ Dương lại ngọt hơn, cả hai theo cậu chủ Bạch đi dạo hai vòng trong sân, đến lúc về tới chuồng ngựa thì cơn giận trong lòng của cậu chủ cũng đã nguôi ngoai không ít, chỉ còn lại một đốm lửa nhỏ vẫn kiên trì chưa tắt, cho nên giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn trước đó rất nhiều: “Chờ ngày mai bác sĩ kiểm tra cho cậu thêm một lần nữa, nếu ổn hết thì tớ dắt cậu về nhà bà ngoại.”

Tay của Mễ Dương bị Bạch Lạc Xuyên nắm, nghe thế, cậu vui vẻ vung vẩy tay hai cái, ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Xuyên: “Cậu cũng ở chung với tớ nhé, được không?”

Bạch Lạc Xuyên suýt nữa đã không giấu được ý cười ở khóe môi, cậu cố ý chậm rì rì hỏi lại: “Mấy ngày nay cậu sao thế, dính tớ còn hơn sam, tớ rời đi có chút xíu cũng không được à?”

Mễ Dương có chút ngượng ngùng, cậu muốn rút tay về nhưng lại bị Bạch Lạc Xuyên nắm chặt hơn, chỉ nghe cậu chủ thở dài một tiếng thật lớn rồi nói: “Rồi rồi, tớ sẽ chăm cậu thêm hai ngày nữa, trừ tớ ra không có ai tốt với cậu vậy đâu đó.”

Thấy cậu nhìn sang mình, Mễ Dương lập tức nói: “Đúng vậy, cậu là tốt nhất.”

Cậu chủ Bạch lại càng vừa lòng, mười ngón tay đan vào nhau, cậu nói: “Đúng thế, tớ đối xử với cậu tốt nhất.”

Nhưng ai mà ngờ đến, cái “tốt nhất” này lại sắp sửa bị cơn bão “tình yêu thương của người lớn” quật sấp mặt. Mễ Dương luôn rất nghe lời và hiểu chuyện, bao nhiêu năm qua chính là ví dụ điển hình cho cụm từ “con nhà người ta”, bây giờ bất ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy, những cuộc gọi tới thăm hỏi của mọi người chưa bao giờ dứt.

Trừ cha mẹ của cậu và bà cụ Trình ra, mỗi ngày ba người dì trong nhà cũng đều canh đúng giờ gọi tới hỏi han Mễ Dương.

“... Không có, mẹ có sốt ruột cũng vô dụng à, hiện giờ con không thể về được, còn phải ở lại theo dõi thêm một thời gian, yên tâm đi, con không có việc gì thật mà. Không phải bà ngoại đã nói hết cho mẹ rồi sao?” Mễ Dương ngồi ở chỗ đó kiên nhẫn nói chuyện với Trình Thanh, mẹ cậu đang ở Thượng Hải, càng không gặp được cậu thì cô ấy càng nóng ruột.

Trình Thanh nói: “Ừ, thế con lại chờ thêm mấy ngày đi, cha con sắp tới rồi, nếu không phải anh ấy cản mẹ thì hôm qua mẹ đã đến rồi.”

Mễ Dương đáp: “Con không sao thật mà, lời của bà ngoại nói mà mẹ còn không tin sao? Con chỉ sặc nước thôi, vẫn ổn hết.”

Trình Thanh lại dặn dò cậu vài câu, Mễ Dương cười bảo: “Vâng, con biết rồi, mẹ bận gì thì đi làm đi, qua mấy ngày nữa là chúng ta lại được về nhà thôi.”

Mới vừa cúp điện thoại của Trình Thanh, điện thoại của mấy người dì lại gọi tới ngay, không biết còn tưởng bọn họ hẹn giờ để gọi đến, người này nối tiếp người kia không dứt.

Mễ Dương đi đến ban công nhận cuộc gọi, sau đó lặp lại những lời ban nãy một lần nữa.

Dì hai Trình Xuân gả cho vị kỹ sư đã theo đuổi cô ấy năm đó, hiện giờ cả nhà của dì đang sinh sống ở tỉnh thành, cuộc sống không tồi, sau khi dượng hai lên chức còn được phát cho hai căn nhà lớn. Dì út Trình Ca hiện giờ đang làm giáo viên trong thành phố, cô ấy gả cho một người làm về hệ thống mỏ dầu, có điều khác với chồng của Trình Xuân, hai người bọn họ một người là kỹ sư, một người lại làm công tác thực tiễn tuyến đầu, điểm giống nhau duy nhất là đều có liên quan đến nghiên cứu phát minh giàn khoan dầu.

Tuy hai người không tới được nhưng lại liên tục gửi quà cho Mễ Dương qua đường bưu điện, những thứ này đều được đặt trong nhà của cô ba Trình Như - người ở lại trấn Sơn Hải để làm buôn bán, để khi nào Trình Như có qua thăm Mễ Dương thì tiện thể mang qua đưa cho cậu luôn. Mấy năm nay Trình Như làm ăn buôn bán với chồng mình, hai người đặt mua một nhà xưởng chuyên làm đồ dùng gia đình từ gỗ tự nhiên, chỉ tiếc do vụ dịch “SARS” mà chuyện làm ăn cũng bị trì trệ không ít, nhưng cũng nhờ thế mà cô ấy có thời gian rảnh rỗi chạy qua chạy lại, bởi thế chuyện đi thăm được giao hết cho Trình Như.

Nghe thấy cô ấy bảo nhà xưởng ế quá, Mễ Dương lại hỏi: “Là không có khách hàng tới ấy ạ?”

Trình Như nói: “Cũng không hẳn là thế, trước đây bên dì vận chuyển hàng về phương Nam, nhiều khi đắt hàng thì làm nửa năm cũng không nghỉ được một hai ngày ấy chứ, nhưng bây giờ đâu có dám đi nữa, cũng không dám mở hội chợ triển lãm luôn, nơi vắng người thì làm ăn gì được.”

Mễ Dương thử nói: “Vậy tìm trên mạng thì sao ạ?”

Trình Như nói: “Trên mạng gì cơ, trên mạng mà cũng có thể buôn bán được hả con?”

Mễ Dương cười đáp: “Được chứ ạ, để con đề cử một nền tảng cho dì ba nhé, con thấy dì mua máy tính cho em họ, nhưng nếu chỉ để một mình em ấy dùng thì phí lắm, đồ dùng thiết bị thì mọi người phải dùng chung chứ.” Cậu trở về mở chiếc laptop của Bạch Lạc Xuyên ra, thử lên mạng tìm một lát rồi nói: “Đây, con tìm được rồi, dì lên mạng tìm kiếm từ khóa "Alibaba", trong trang web này có một mục mới thành lập gọi là "chứng nhận đã xác thực thông tin", cái này hay lắm đấy ạ, mình chỉ cần chi trả một chút tiền cho họ là họ sẽ hỗ trợ mình tìm nhà buôn mới.”

Trình Như đã làm nghề buôn bán nhiều năm, cho nên cô ấy khá liều, năng lực tiếp thu cái mới cũng rất mạnh, nghe cậu nói thế, cô ấy lập tức gật đầu: “Được, chút nữa dì sẽ lên xem thử. Dương Dương, hôm nay con muốn ăn cái gì?”

Bây giờ Mễ Dương nghe tới chữ “ăn” là muốn dội ngược rồi, cậu vội nói: “Dạ không cần đâu ạ, con vừa mới ăn no, dì giúp con nói với bà ngoại một tiếng, mai hay mốt gì đó con sẽ về thăm bà ấy, dì không cần mang thức ăn tới đâu, con thật sự không ăn nổi nữa. À phải rồi, ban nãy nghe mẹ con nói là cha con cũng sắp trở về rồi.”

Cậu cố gắng đẩy đề tài lên người của Mễ Trạch Hải, đẩy một hồi, Trình Như không nhịn được cười phì ra tiếng: “Thằng nhóc láu cá, dì ba biết rồi, hôm nay dì không qua đó, con tự chăm sóc cho bản thân đi đấy.”

Ở đầu dây bên này, Mễ Dương không khỏi nhẹ nhàng thở ra, ngay lúc này, cậu nhìn thấy Bạch Lạc Xuyên đi tới.

Chương kế tiếp