Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

2. Vòng tuần hoàn lúc 10 giờ 25 phút
Sau một lần bị ngã chấn thương sọ não, bạn trai tôi đã chăm sóc cho người đang mất trí nhớ là tôi rất chu đáo.

Nhưng mới hôm qua, tôi nhìn thấy một mảnh giấy trong tủ quần áo của mình.

[Anh ta muốn giết cô, đừng tin những gì anh ta nói.]

01.

Tôi cau mày, nhìn mảnh giấy trên tay.

Đây là mảnh giấy tôi tình cờ nhìn thấy lúc đang sắp xếp lại tủ quần áo.

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là chữ viết trong mảnh giấy giống chữ của tôi như đúc.

Nhưng tôi hoàn toàn không nhớ bản thân đã viết một mảnh giấy như vậy khi nào.

[Anh ta muốn giết cô, đừng tin những lời anh ta nói.]

[Cô mơ hồ cảm nhận được anh ta không phải là Ninh Chỉ thật sự. Cô phải nhớ kỹ, Ninh Chỉ bị dị ứng với rau mùi, trên cổ tay có một nốt ruồi đỏ nổi bật.]

Tim tôi đập nhanh, lờ mờ cảm thấy có chút sợ hãi.

Lúc này, bạn trai Ninh Chỉ của tôi đẩy cửa đi vào.

Tôi lập tức nhét mảnh giấy xuống dưới nệm.

“Tiểu Mông, dậy ăn trưa nào.” Ninh Chỉ yêu chiều xoa đầu tôi.

Tôi nhìn cổ tay của Ninh Chỉ.

Cổ tay anh ta trắng nõn, không có nốt ruồi đỏ như trong mảnh giấy đã nói đến.

Tim tôi đập loạn xạ, ngơ ngác gật đầu.

Đi ngang qua khúc cua tầng hai, tôi nhìn những vết xước trên giấy dán tường ở trong góc.

Mấy vết xước dài đặc biệt chói mắt.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào nơi đó, Ninh Chỉ giải thích với tôi là đêm qua có con mèo hoang lẻn vào nhà.

"Nó dữ lắm, nếu em không bị dị ứng lông mèo thì anh đã giữ nó lại nuôi rồi.”

Là mèo cào à?

Tôi không tin, vết xước kia giống bị ai đó cào hơn.

Tôi nhìn xuống móng tay mình, bên trong móng vậy mà thật sự có vụn giấy dán tường.

Tôi ngày càng sợ hãi, nhưng không dám lộ ra ngoài.

Trên bàn có rất nhiều món ngon.

Nhưng trong thâm tâm tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Bởi vì trong trí nhớ mơ hồ của tôi, hình như Ninh Chỉ đâu giỏi nấu nướng.

Nhưng tôi không chắc vì tôi không nhớ rất nhiều chuyện.

Bỗng nhiên, một món ăn trên bàn đã thu hút sự chú ý của tôi.

Đậu khô xào rau mùi.

[Ninh Chỉ bị dị ứng với rau mùi.]

Tôi chợt nhớ đến nội dung bên trong mẩu giấy.

Ninh Chỉ gắp một đũa rau mùi, tôi nhìn vẻ mặt không đổi sắc ăn rau mùi của anh ta.

Anh ta không bị dị ứng với rau mùi.

Trong đầu tôi có hai luồng suy nghĩ.

Một là những gì viết trên mảnh giấy đều là giả, hai là người đàn ông trước mặt không phải là Ninh Chỉ.

Nhưng rõ ràng anh ta giống hệt Ninh Chỉ.

Sau bữa trưa, tôi xung phong đi rửa chén.

Ninh Chỉ không khuyên nổi liền đồng ý.

Lúc rửa chén, tôi vẫn luôn nghĩ đến mẩu giấy và Ninh Chỉ.

Tôi không cầm chắc, một cái bát rơi xuống đất.

Cái bát vỡ thành từng mảnh.

Một trong những mảnh vỡ rơi vào khe hở dưới tủ.

Khi tôi cúi xuống định lấy mảnh vỡ ra thì đột nhiên tay tôi chạm vào một thứ gì đó.

Lạnh lẽo, cứng ngắt.

Tôi bật đèn pin điện thoại, soi vào trong.

Trong bóng tối, một cái đầu trắng bệch của phụ nữ lặng lẽ nằm ở đó, tròng mắt đầy tơ máu nhìn tôi chằm chằm.

02.

Toàn thân tôi run rẩy.

Cú sốc lớn ập đến khiến người tôi mềm nhũn, ngất xỉu.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa thì đã là mười giờ hai mươi lăm phút sáng hôm sau.

Ninh Chỉ đứng bên cạnh cầm ly nước mật ong, cười nhìn tôi.

“Tiểu Mông uống nước đi.”

Tôi cầm lấy ly nước nhưng không uống mà để sang một bên.

“Bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi.” Ninh Chỉ nắm tay dẫn tôi xuống lầu.

Nhưng tâm trí tôi chỉ toàn hình ảnh cái đầu đáng sợ trong khe hở đêm qua.

Lơ đễnh ăn cơm xong, tôi vẫn đòi rửa bát.

Nhân lúc Ninh Chỉ không nhìn mình, tôi lập tức cúi người.

Đầu người trong khe hở đã biến mất.

Như thể những gì tôi thấy đêm qua chỉ là một ảo giác đáng sợ.

"Tiểu Mông, em đang nhìn gì vậy? Có cái gì trong khe hở à?"

Đột nhiên, giọng nói của Ninh Chỉ vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại, khuôn mặt Ninh Chỉ đang ghé sát vào người tôi, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào tôi.

Tôi âm thầm lùi lại một bước, lắc đầu nói không có gì.

Ninh Chỉ nhếch môi cười, bỗng cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi: "Hôm qua anh nhìn thấy một mảnh vỡ ở trong khe hở, có phải em đã nhìn thấy gì đó không Tiểu Mông?”

Người tôi cứng đờ.

Sau đó tôi liền thấy Ninh Chỉ cười ha ha, nói anh ta chỉ đùa chút thôi.

"Tiểu Mông, công ty của bố anh có chút chuyện cần anh đến xử lý, buổi chiều em ngoan ngoãn ở nhà một mình nhé.”

Ninh Chỉ vươn tay véo má tôi.

Những ngón tay ấy lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy khó chịu giống như có sâu độc đang bò khắp mặt mình.

May mà Ninh Chỉ phải ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn muốn hôn tôi một cái, nhưng tôi bị tránh đi.

Sau khi xác nhận anh ta đã rời đi, tôi lập tức chạy vào phòng xem còn mẩu ghi chú nào không.

May mắn thay, tôi tìm thấy một mảnh giấy thứ hai ở dưới đệm.

[Cô phát hiện đêm khuya Ninh Chỉ sẽ đi tới phòng kho ở trong vườn, trong đó chắc chắn đang cất giấu một bí mật.

[Trước đây cô đã từng cố gắng trốn khỏi biệt thự nhưng cửa ra vào và cửa sổ đều đã bị Ninh Chỉ khóa chặt. Cách duy nhất để trốn khỏi biệt thự là lấy điện thoại của Ninh Chỉ, mở khóa công tắc trong di động.]

[Trong biệt thự có giấu xác chết, cô đã phát hiện từng cái từng cái một nhưng cô phải học cách khống chế sắc mặt của mình.]

Phòng kho trong sân vườn.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn xuống khu vườn bên ngoài.

Tôi cố gắng mở cửa sổ nhưng trái tim không ngừng chùng xuống.

Quả nhiên giống như mẩu giấy nói, cửa sổ không mở được.

Câu chữ trên mảnh giấy bạc là do chính tôi lúc trước viết ra.

Tôi sợ bản thân phát hiện ra thứ gì rồi lại quên mất nên đã ghi vào một mảnh giấy.

Cái đầu tôi nhìn thấy ngày hôm qua không phải là ảo ảnh, tất cả đều là thật.

Tôi hít một hơi thật sâu, lại nhét tờ giấy vào gầm giường.

Tôi đã cố gắng tìm điện thoại của mình nhưng nó đã không cánh mà bay.

Ninh Chỉ cắt đứt mọi phương thức liên lạc của tôi với thế giới bên ngoài.

Tim tôi chợt chùng xuống.

Tôi vẫn nhớ rất rõ cái đầu mà tối qua tôi đã nhìn thấy.

Đêm khuya.

Tôi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Tôi nghe thấy tiếng Ninh Chỉ rời giường.

Ngay sau đó, cánh cửa cọt kẹt một tiếng.

Ninh Chỉ mở cửa đi ra ngoài.

Tôi nhắm mắt lại, đếm thầm năm giây.

Mở mắt.

Khuôn mặt của Ninh Chỉ ghé vào bên cạnh tôi, nụ cười quỷ dị phóng to trước mặt tôi.

"Hóa ra em vẫn chưa ngủ à?”

03.

Khoảnh khắc ấy, tôi lạnh người.

Thậm chí còn không nói nên lời.

Ninh Chỉ bỗng bật cười: "Được rồi, Tiểu Mông, sao em lại hoảng sợ thế? Anh chỉ đùa với em thôi mà.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng sau lưng đã lấm tấm mồ hôi.

Ninh Chỉ đứng dậy đi vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh xong, Ninh Chỉ lại quay về ngủ thiếp đi.

Nhưng tôi không ngủ nổi.

Không biết đã qua bao lâu, ngay lúc tôi đang nhộn nhạo vô cùng thì nghe thấy tiếng Ninh Chỉ xuống giường một lần nữa.

Lần này, chắc chắn Ninh Chỉ đã ra ngoài tôi mới chậm rãi hé mắt.

Tôi đến bên cửa sổ, nấp sau rèm cửa, nhẹ nhàng ló đầu ra ngoài.

Quả nhiên nhìn thấy Ninh Chỉ đang đi về phía phòng kho như trong mẩu giấy nói.

Đột nhiên, Ninh Chỉ dừng chân, đột ngột quay người lại.

Anh ta nhìn thẳng về phía tôi.

Ngực tôi phập phồng dữ dội, nấp sau rèm cửa thở hổn hển.

Lát sau, lúc tôi thò đầu ra một lần nữa thì Ninh Chỉ đã vào phòng kho rồi.

Tôi lập tức lao xuống cầu thang.

Trên cửa phòng kho có một ổ khóa lớn.

Một tia sáng yếu ớt mờ ảo chiếu qua khe hở trên cửa gỗ.

Nhịp tim gia tốc, cổ họng khô rát, toàn thân căng thẳng.

Ninh Chỉ đang làm gì trong đó?

Tôi áp vào khe cửa, muốn nhìn xem bên trong có gì.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy hai đầu bàn chân trắng toát.

Các ngón chân chĩa thẳng vào mặt tôi.

Một nhãn cầu bỗng xuất hiện sau mấy ngón chân ấy.

Tôi hoảng sợ lùi lại một bước.

Cơn chóng mặt mơ màng đó lại ập đến, trước mắt tối đen rồi tôi không biết gì nữa.

Khi tôi tỉnh lại, đã là mười giờ hai mươi lăm ngày hôm sau.

Ninh Chỉ ngồi bên giường lo lắng nhìn tôi.

"Tiểu Mông, sao đêm qua em đi vệ sinh lại đột ngột ngất xỉu ở bên trong.”

Đầu óc tôi trống rỗng.

Ký ức về đêm qua bỗng trở nên rất mơ hồ.

Tôi chỉ nhớ bản thân đi theo Ninh Chỉ vào sân nhưng ở trong đó có gì thì tôi lại không nhớ được.

Nhưng tôi có thể chắc chắn, tôi không ngất ở trong nhà vệ sinh.

Mà là tôi đã thấy một thứ gì đó vô cùng kinh khủng.

“Tiểu Mông, bữa trưa hôm nay là anh đặc biệt đặt món thịt ba chỉ em thích nhất ở nhà hàng em thích nhất đó.” Ninh Chỉ mỉm cười.

Vừa nghe đến ba chữ "thịt ba chỉ", dạ dày tôi liền dậy sóng nhộn nhạo buồn nôn.

Món ăn tôi thích nhất không phải là thịt ba chỉ.

Nếu không, tôi sẽ không có phản ứng sinh lý nghiêm trọng như vậy.

Đúng lúc này, bài hát "Điều tốt đẹp nhất đều dành cho em" của Dư Giai Vận vang lên.

Tiếng hát giống như đi vào đầu óc trống rỗng của tôi rồi nổ tung trong đó.

Nhưng Ninh Chỉ lại giống như không nghe thấy gì vẫn mỉm cười chờ tôi xuống ăn trưa.

Tôi do dự một lúc: “Anh có nghe thấy tiếng hát không? Là ca khúc của Dư Giai Vận ấy.”

Nụ cười trên mặt Ninh Chỉ dần biến mất: "Tiểu Mông, anh không nghe thấy gì hết, em lại bị ảo giác à?”

Đột nhiên, Ninh Chỉ dừng lại, như bản thân đã nói sai gì đó.

Lúc này, tiếng ca trong đầu tôi cũng biến mất.

Tôi đi theo Ninh Chỉ đến bàn ăn.

Trên bàn ăn bày ra mấy đĩa thịt ba chỉ đỏ au kỳ dị.

Ninh Chỉ bổng mở miệng nói: "Trông có giống một miếng thịt vừa được cắt ra từ cơ thể người không?"

Tôi kinh hãi nhìn anh ta.

“Ha ha ha Tiểu Mông, sao bây giờ em lại dễ bị dọa thế?” Ninh Chỉ nhìn phản ứng của tôi mà cười to.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng “Rầm".

Tôi không quay đầu lại.

Nhưng lại đảo khóe mắt nhìn thấy một bàn tay móng tay được sơn màu đỏ tươi mềm oặt rũ xuống ở khe cửa tủ lạnh.

04.

[Trong biệt thự có rất nhiều thi thể, cô phải học cách kiểm soát sắc mặt của mình.]

Giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán tôi.

Tôi tái mặt ngồi đó.

Ninh Chỉ đặt một miếng thịt ba chỉ vào chén của tôi.

"Tiểu Mông, sao sắc mặt em tệ thế?”

Khóe môi giật giật vài cái, tôi gượng cười nói: "Không sao, tối hôm qua ngủ không ngon thôi."

Ninh Chỉ lo lắng liếc nhìn tôi rồi đột nhiên quay sang nhìn chiếc tủ lạnh đối diện chéo tôi.

Khóe miệng Ninh Chỉ nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tiểu Mông, vừa rồi em có nghe thấy gì không?"

Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh, vững vàng nói: "Không."

Có lẽ ánh mắt của tôi quá thản nhiên, Ninh Chỉ chậm rãi thu tầm mắt lại.

"Em mau ăn đi. Nào, để anh thêm chút tương ớt Hàn Quốc cho em."

Ninh Chỉ múc rất nhiều tương ớt, trực tiếp cho vào bát tôi.

Tương ớt đỏ tươi trộn lẫn thịt ba chỉ, tôi cố kìm nén cảm giác buồn nôn.

Buổi chiều, Ninh Chỉ lại lấy lý do vì công ty để rời đi.

Tôi đứng ở cửa sổ nhìn Ninh Chỉ lái xe ra khỏi biệt thự liền lập tức chạy vào mở tủ lạnh.

Thứ khiến tôi hoảng hốt chính là, trong tủ lạnh không có cái xác nào.

Nhưng tôi nhớ rõ ràng tôi đã nhìn thấy một cánh tay.

Trước đó, tôi vẫn luôn dõi theo mọi hành động của Ninh Chỉ, tôi chắc chắn anh ta không hề dọn dẹp tủ lạnh.

Cảm giác sợ hãi ám ảnh tôi.

Nguyễn Mông, cô phải tỉnh táo.

Tôi tự nói với chính mình.

Tôi trở về phòng, bắt đầu tìm lại những ghi chú mà tôi đã để lại.

Mẩu giấy là một manh mối rất quan trọng đối với tôi.

Đây là gợi ý tôi để lại cho chính mình.

Nhưng tôi đã tìm khắp phòng nhưng vẫn không tìm thấy mảnh giấy nào.

Ngay khi tôi đang rất thất vọng thì đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh gì đó.

Tiếng sột soạt có chút yếu ớt, có chút nặng nề.

Hình như âm thanh phát ra từ dưới sàn nhà.

Tôi nằm ra sàn, xác định âm thanh phát ra từ bên dưới.

Tôi bắt đầu sờ soạng trên mặt sàn.

Quả nhiên, trên mặt sàn có một chốt mở nhỏ.

Khi tôi ấn vào chốt mở, sàn nhà cũng mở ra.

Một mùi hương kinh tởm xộc vào mũi.

Tôi vội lùi lại vài bước.

Dưới sàn nhà nhỏ hẹp là một người phụ nữ đang co ro.

Người phụ nữ đã chết, một con chuột to tướng đang gặm cắn thi thể của cô ta.

Âm thanh tôi nghe thấy vừa rồi là do con chuột phát ra.

Khoảng trống giữa các ngón tay của người phụ nữ, có mảnh giấy.

Tôi chịu đựng sự buồn nôn và nỗi sợ, run rẩy vươn tay về phía xác chết người phụ nữ.

Bỗng nhiên--

Đầu của xác chết rơi thẳng xuống, đáp xuống cạnh tay tôi.

Đôi mắt to đen láy đó nhìn tôi chằm chằm.

Tôi hét lên, lập tức rút mảnh giấy ra, đóng sàn nhà lại.

Nỗi sợ hãi khủng khiếp khiến cả người tôi run rẩy không ngừng.

Đôi tay tôi run lẩy bẩy mở mảnh giấy ra xem.

[Đến nhà kho trong vườn, nơi đó có câu trả lời mà cô đang tìm kiếm.]

[Cô sẽ phát hiện, mỗi ngày cô sẽ tỉnh giấc vào lúc 10 giờ 25 phút không hơn không kém.]

Lúc này tiếng xe từ bên ngoài truyền đến.

Không ngờ Ninh Chỉ quay lại nhanh như vậy.

Tôi lập tức giấu mảnh giấy đi.

Vẻ mặt Ninh Chỉ có chút mệt mỏi: "Tiểu Mông, anh hơi mệt, muốn ngủ một lát.”

Anh ta nằm vật ra giường rồi tiếng hít thở nhanh chóng trở nên đều đặn.

Chiếc điện thoại điều khiển tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trong biệt thự để trên nóc tủ đầu giường.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đó.

Tôi muốn lấy điện thoại.

Rời khỏi đây.

Mặc cho nơi này có bí mật gì, tôi nhất định phải chạy ra ngoài báo cảnh sát.

Tôi vội cầm điện thoại lên, tìm kiếm phần mềm điều khiển khóa cửa mà mảnh giấy đã ghi.

Nhưng tôi càng vội vàng thì càng không thu được gì.

Đột nhiên, một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay tôi.

"Tiểu Mông, em xem điện thoại của anh làm gì?"

Không biết từ lúc nào, Ninh Chỉ đã mở mắt, cười quái dị nhìn tôi.

05.

Từng lỗ chân lông của tôi lạnh toát.

Tôi nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, vờ như không có việc gì nói: “Kiểm tra đấy, anh đẹp trai như vậy, em sợ có cô nàng nào đó trong công ty ba anh câu anh đi mất.”

Ninh Chỉ mỉm cười: "Đời này anh chỉ có em thôi."

Hình như anh ta mệt mỏi thật, nằm trên giường một lúc rồi thiếp đi.

Có thể do anh ta không đề phòng tôi, Ninh Chỉ không để điện thoại bên người.

Tôi vội giật lấy điện thoại, chạy xuống nhà.

Lần này, tôi quyết tâm tìm cho ra phần mềm để mở khóa.

Nhưng thật đáng thất vọng, tôi không tìm thấy phần mềm đó.

Nhưng tôi lại phát hiện một thông tin mới.

Trong điện thoại của Ninh Chỉ, có một bản ghi chú được mã hóa.

Tôi liếm môi khô khốc, tôi nhắm mắt thử đại mấy cái mật khẩu, ấy vậy mà tôi thật sự mở được.

[Tôi đã lừa Tiểu Mông, cô ấy không bị mất trí nhớ vì bị ngã mà nguyên nhân thực sự khiến cô ấy mất trí nhớ là một tai nạn xe hơi.]

[Một tuần trước, tôi đưa Tiểu Mông đi du lịch tự túc. Nhân cơ hội này, tôi muốn cầu hôn cô ấy, nhưng không ngờ chuyến du lịch cầu hôn lãng mạn này lại trở thành cơn ác mộng của chúng tôi.]

[Chúng tôi gặp một người đàn ông đi nhờ xe ở trên đường. Lúc đó trời mưa rất to lại còn ở nơi hoang vu. Tiểu Mông lương thiện cho anh ta lên xe nhưng chúng tôi không ngờ tới người đàn ông này lại là kẻ giết người đang trên đường chạy trốn.]

[Nhưng khả năng ngụy trang của anh ta quá tốt nên chúng tôi đã không phát hiện ra, cho đến khi anh ta rút dao ra muốn ra tay với tôi. Lúc tôi vật lộn với anh ta, chiếc xe đã tông vào một cái cây, đầu Tiểu Mông bị thương nhưng may mắn là chúng tôi không bị thương nặng.]

[Kẻ sát nhân đã bị bỏ tù nhưng tôi phát hiện ra tình trạng của Tiểu Mông vô cùng bất ổn. Cô ấy không chỉ bị suy giảm trí nhớ, có khi còn không nhớ nổi chuyện vừa xảy ra vào một tiếng trước. Điều khiến tôi đau đầu nhất là cô ấy bắt đầu ảo tưởng trong biệt thự có xác chết.]

[Thậm chí cô ấy còn thường nghi ngờ tôi không phải là Ninh Chỉ thật sự. Vì sự an toàn của cô ấy, tôi không thể không khóa tất cả các cửa ra vào của biệt thự.]

Lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh, điện thoại trong tay tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Nhưng lúc này tôi không còn tâm trí để nhặt chiếc điện thoại lên nữa.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của tôi?

Người có vấn đề là tôi, không phải Ninh Chỉ.

Não tôi càng lúc càng đau, trong cơn mê loạn, tôi nghe lại bài hát của Dư Giai Vận.

Tôi đau đớn ngồi dưới đất, thở hổn hển.

Lúc lâu sau tôi mới quay về phòng, đặt điện thoại trở lại vị trí ban đầu.

Nhân lúc Ninh Chỉ đang ngủ say, để xác minh phỏng đoán của mình, tôi lại mở sàn nhà nơi tìm thấy thi thể một lần nữa.

Nơi đó trống rỗng, không có xác chết nào cả.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra, người bị bệnh là tôi.

Không có xác chết nào trong biệt thự cả, mọi thứ chỉ là di chứng của vụ chấn động não mà thôi.

Sau khi nghĩ thông, tôi thả lỏng hơn không ít.

Vì đây đều là những di chứng tạm thời, một ngày nào đó tôi sẽ khỏe lại.

Ban đêm.

Khi đang ngủ thì tôi bị đánh thức bởi một tiếng động lạ.

Tôi mở mắt ra thì thấy Ninh Chỉ đang quay lưng về phía mình, ngồi trước bàn trang điểm.

Ninh Chỉ trong gương vô cảm.

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, không hiểu nửa đêm nửa hôm anh ta ngồi đó làm gì.

Hình như Ninh Chỉ không nhận ra tôi đã tỉnh dậy.

Chỉ thấy anh ta nâng tay, ra sức xé nát mặt mình.

Tôi kinh hoàng nín thở.

Qua gương, tôi nhìn thấy Ninh Chỉ xé một mảng da người, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ——

Một người đàn ông có khuôn mặt bình thường với đôi mắt hình tam giác ngược.

Tôi chắc chắn mình chưa từng gặp qua gương mặt đó nhưng không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.

Đột nhiên, tóc gáy tôi dựng đứng.

Tôi nhìn vào trong gương, đôi mắt của người đàn ông đang nhìn thẳng vào tôi.

Dần dần--

Khóe môi ngoác ra, cười toe toét.

"Bị em phát hiện rồi."

06.

Ngay lúc này, cơn choáng váng lại ập đến.

Đau đớn qua đi, tôi lại bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy, đồng hồ trên tường đang chỉ 10 giờ 25 phút.

Ninh Chỉ bưng một đĩa hoa quả đã được cắt gọt tỉ mỉ, ngồi ở mép giường.

"Chào buổi sáng, Tiểu Mộng. Anh gọt trái cây cho em này.”

Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Ninh Chỉ.

Tôi luôn cảm thấy hình như đêm qua tôi đã thấy thứ gì đó rất khủng khiếp.

Nhưng tôi lại quên mất, thứ duy nhất tôi nhớ được là bản ghi chú tôi đã nhìn thấy trong điện thoại của Ninh Chỉ.

Đáng lẽ tôi phải đau lòng cho sự nỗ lực của Ninh Chỉ nhưng giờ đây khi tôi nhìn vào gương mặt ấy lại có cảm giác bài xích không nói nên lời.

Ninh Chỉ sáp lại gần tôi, muốn đút cho tôi ăn nhưng tôi lại xua tay.

Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, lộ ra biểu cảm vô cùng tủi thân.

“Xin lỗi, em không muốn ăn.” Tôi lí nhí.

Ninh Chỉ cười hiểu ý: "Không sao đâu, Tiểu Mông. Anh xuống nhà chuẩn bị bữa trưa nhé.”

Tôi nhìn thấy Ninh Chỉ rời đi rồi chuẩn bị dọn dẹp lại giường đi tắm rửa.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một tờ giấy ở dưới gối.

[Anh ta không phải là Ninh Chỉ, đừng tin vào bản ghi chú.]

Chữ viết trên tờ giấy này rất nguệch ngoạc còn có một vết mực rất lớn.

Rõ ràng tôi đã viết nó trong tình huống rất khẩn cấp.

Tôi nhanh chóng giấu mảnh giấy đó đi, sự nghi ngờ của tôi đối với Ninh Chỉ càng ngày càng sâu.

[Phòng kho trong sân đang cất giữ bí mật của anh ta.]

Hôm nay, tôi nhất định phải ra sân tìm kiếm bí mật được ghi trên mảnh giấy.

Trên bàn ăn, tôi cầu xin Ninh Chỉ đưa ra ngoài tôi đi dạo.

Ninh Chỉ từ chối lời đề nghị của tôi: "Tiểu Mông, sức khỏe của em vẫn chưa ổn định. Vài ngày nữa anh đưa em đi du lịch."

Tôi lại cầu xin anh ta cho tôi đi dạo trong vườn.

Trên mặt Ninh Chỉ hiện lên có chút do dự nhưng anh ta vẫn đồng ý.

Buổi chiều, Ninh Chỉ đến công ty như thường lệ.

Tôi đứng trong vườn nhìn xe của Ninh Chỉ lái khỏi biệt thự.

Tôi lấy một con dao trong bếp, chém mạnh vào ổ khóa của phòng kho.

“Rắc”.

May thay, bản thân ổ khóa đã hơi cũ rỉ sét nên nhanh chóng rơi xuống đất.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Mùi hương gay mũi quyện với khói bụi bay ra.

Trái tim bị treo lên cao, tôi nhấc chân bước vào.

Tôi có linh cảm tôi có thể tìm thấy thứ gì đó ở đây.

Trong phòng kho có rất nhiều đồ lặt vặt chất thành đống, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Tôi lục tung mọi thứ bên trong nhưng không tìm thấy manh mối hay bí mật nào.

Tôi vô cùng thất vọng.

Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm.

Tôi giật mình ngẩng đầu.

Một khuôn mặt không có da với đôi mắt thối rữa đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi kinh hãi lùi lại hai bước.

Xác chết không mảnh vải che thân, có nhiều chỗ đã phân hủy rồi.

Giòi bọ bò trên người anh.

Nhưng điều đáng sợ nhất là anh không có da mặt.

Da trên mặt anh giống như bị lột ra lúc còn sống.

Phản ứng đầu tiên của tôi là bỏ chạy.

Nhưng khi nhìn thấy cổ tay của xác chết, tôi dừng lại.

Tim tôi đập như sấm.

[Cô phải nhớ kỹ Ninh Chỉ có một nốt ruồi đỏ trên cổ tay.]

Trên cổ tay của xác chết có một nốt ruồi đỏ

Xác chết này là Ninh Chỉ.

Vào lúc này, tất cả những chuyện đã xảy ra đêm qua nổ vang trong tâm trí tôi.

Chạy.

Tôi lao về phía cửa như điên nhưng khi thấy người đàn ông đứng ở trước cửa.

Bước chân cứng nhắc dừng lại.

"Em biết không Tiểu Mông? Thật ra thì anh rất thích em nhưng lòng hiếu kỳ của em quá to.”

Người đàn ông từ từ xé bỏ mặt nạ da người để lộ khuôn mặt bình thường nhưng quỷ dị đó.

07.

Tôi giơ con dao bếp ra: "Nếu anh lại gần tôi thêm một bước thì tôi sẽ giết anh."

Người đàn ông giống như nghe chuyện cười, chẳng thèm quan tâm đến con dao bếp trên tay tôi.

Đột nhiên, anh ta chạy nhanh về phía tôi.

Tôi giơ con dao bếp lên chống trả.

Cổ là nơi chí mạng nhất của con người.

Nháy mắt, con dao của tôi nhắm thẳng vào cổ anh ta.

Rõ ràng là chỉ cách vài cm.

Tay tôi bị anh ta nhẹ nhàng bẻ gãy.

Một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến tận tim.

Nhưng tôi đã đau lòng đến không thể đau hơn nữa.

Tôi trốn về biệt thự.

Người đàn ông không nhanh không chậm theo chân tôi.

Tôi nhìn thấy nụ cười khoa trương của anh ta.

Và ánh mắt vui sướng ấy.

Anh ta đang tận hưởng niềm vui mèo bắt chuột.

Tôi chạy vào biệt thự, trốn đi.

Cánh cửa mở ra.

Người đàn ông bước vào, miệng ngân nga một giai điệu, tay cầm một cái rựa sắc bén.

"Để anh xem, con chuột nhỏ nhà em đang trốn ở đâu đây?"

Tôi nín thở, cắn chặt môi.

Anh ta mở tủ bát.

Không thấy tôi.

Đầu người đàn ông áp xuống gầm ghế sofa.

Vẫn không tìm thấy tôi.

Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn bắt đầu xuất hiện.

Anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Tiểu Mông, em có biết không? Trước khi chết, Ninh Chỉ vẫn cầu xin anh đừng làm tổn thương em.” Người đàn ông ác ý nói.

“Anh ta đau lắm, cả người đều đang phát run nhưng vẫn nắm lấy tay anh, cầu xin anh tha cho em.”

"Anh ta thực sự rất yêu em đó Tiểu Mông à."

Nước mắt chảy dài trên má.

Tôi đau đớn run rẩy.

Tay bị đóng trên tường của Ninh Chỉ mềm oặt.

Trước khi chết, những ngón tay của anh đã bị người ta bẻ gãy.

“Đang đang.”

Đồng hồ trong biệt thự điểm hai lần.

Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên nhìn thẳng vào nơi tôi đang trốn.

Đồng hồ dừng lại.

Tôi biết, anh ta đã tìm thấy tôi.

Không chần chừ, tôi chạy ngay ra ngoài lao lên tầng hai.

Nhưng đàn ông di chuyển nhanh hơn tôi.

Anh ta túm tóc tôi, giật thật mạnh.

Tôi đau đớn hét lên.

Đôi tay lực lưỡng của người đàn ông nắm lấy đầu tôi đập mạnh vào tường.

Đau đớn dữ dội làm ý thức của tôi dần lu mờ.

Máu chảy dài trên trán, làm mờ mắt tôi.

"Bang!"

Đầu tôi lại bị đập vào tường.

Tầm nhìn dần chìm vào bóng tối.

Đột nhiên, trong lúc mơ hồ, tôi nhìn thấy người đàn ông khác xuất hiện phía sau người đàn ông.

Ninh Chỉ.

Trong cơn đau, tôi tròn mắt ngạc nhiên.

Ninh Chỉ ra hiệu cho tôi im lặng.

Giây tiếp theo, anh lao đến và ôm chầm lấy người đàn ông.

"Chạy!"

“Em không thể chạy, cửa đã bị anh ta khóa chặt!” Tôi khóc la.

Ninh Chỉ ấn mạnh người đàn ông xuống, cơ thể anh thực sự gầy hơn người đàn ông ác độc kia rất nhiều.

Nhưng người đàn ông bị anh đè xuống lại không thể vùng vẫy thoát ra.

“Tiểu Mông em làm được mà, chỉ cần em muốn em nhất định có thể làm được.”

“Tiểu Mông của anh dũng cảm nhất, đúng không nào?”

Ninh Chỉ nhìn tôi cười dịu dàng.

Chính nụ cười quen thuộc đó khiến tôi an tâm hơn rất nhiều.

Tôi không hiểu ý của Ninh Chỉ.

Nhưng lời nói của anh đã trao cho tôi dũng khí rất lớn.

Người đàn ông cố gắng lật người, dao rựa chém vào ngực Ninh Chỉ.

Máu tươi phun ra.

Ninh Chỉ vẫn cười với tôi.

"Tiểu Mông, ra khỏi đây, em có thể mà."

"Tất cả mọi thứ, chỉ cần em dũng cảm sẽ không có gì có thể trói buộc em.”

"Nhanh lên, anh sắp không thể chế trụ anh ta nữa rồi."

Tôi cố kìm nước mắt, quay đầu nhìn Ninh Chỉ lần cuối rồi không chút do dự chạy về phía cửa.

Tôi phát hiện cánh cửa vốn khóa chặt trước mặt đã biến mất.

Nó tan biến thành các hạt ánh sáng mở ra một con đường màu trắng.

Tôi dùng hết sức chạy về phía cuối con đường.

Tiếng gầm thét giận dữ của người đàn ông vang lên từ phía sau.

Tôi bỗng mở mắt ra.

"Bác sĩ, nó tỉnh rồi, con gái tôi tỉnh rồi!"

Tôi thấy đôi mắt ngấn lệ của bố mẹ đang kích động nhìn tôi.

08.

Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh.

Nơi này là bệnh viện.

Tôi mang ống thở, trên mặt có cảm giác ngứa ran khó chịu.

Tôi vô thức muốn vươn tay gãi lại chỉ chạm đến một lớp băng dày.

Mẹ vội vàng nắm lấy tay tôi: "Tiểu Mông, da trên mặt của con chưa phát triển hết. Mẹ biết bây giờ con đang rất khó chịu nhưng con phải kiên trì."

Mặt tôi bị sao vậy?

Lúc này, có hai bác sĩ mặc áo blouse trắng đến chỗ tôi.

Họ kiểm tra cơ thể tôi và nhìn tôi với ánh mắt khó tin.

"Tuy cơ thể cô còn rất yếu nhưng cô có thể tỉnh lại đã là một kỳ tích."

Trong phòng đang phát bài "Điều tốt đẹp nhất đều dành cho em" của Dư Giai Vận.

Đúng lúc này, một y tá bước vào.

"Trưởng khoa Lý, tội phạm đã qua đời."

Trưởng khoa Lý kinh ngạc nhìn tôi nói: "Lúc cô tỉnh lại là lúc kẻ hại cô chết đi, thật là trùng hợp. Đây có lẽ là báo ứng của anh ta.”

“Nguyễn Mông, hiện tại cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”

Tôi thẫn thờ nhìn bác sĩ, lắc đầu rồi khó khăn quay qua nhìn bố mẹ.

Mẹ cô không trang điểm sẽ không ra ngoài giờ đây lại để mặt mộc, dưới mắt bà mảng xanh đen, hiển nhiên đã lâu không ngủ ngon giấc.

Bố cô chưa đầy năm mươi nhưng hai bên tóc mai đã nhuốm màu hoa râm, dưới mắt còn xuất hiện mấy nếp nhăn sâu hoắm.

Họ già hơn hình ảnh bố mẹ trong ký ức của tôi rất nhiều.

"Mẹ, Ninh Chỉ đâu?"

Vừa mở miệng, cổ họng đau nhói.

Nước mắt mẹ chảy càng giàn giụa.

Bố tôi thở dài, mắt đỏ hoe, bàn tay run rẩy nắm tay tôi.

"Tiểu Mông, con đừng kích động. Tiểu Ninh đã chết ngay khi được đưa vào bệnh viện.”

Trái tim run rẩy không ngừng.

Tôi thở hổn hển, nỗi đau quá lớn khiến tôi không thể ngừng khóc.

Mẹ ghé vào bên cạnh tôi, vừa khóc vừa nói: "Tiểu Mông, con có biết con đã hôn mê bao lâu không? Đã ba tháng rồi."

“Ba tháng qua, mẹ cũng không biết bản thân và bố con kiên trì bằng cách nào, tất cả mọi người đều khuyên chúng ta từ bỏ con.

Nhưng mẹ biết, Tiểu Mông của mẹ sẽ tỉnh dậy. "

Nghe lời mẹ, những ký ức bị lãng quên phủ bụi ấy bỗng tràn về như một cơn lũ.

Nửa năm trước, tôi và Ninh Chỉ đi du lịch tự túc.

Đi ngang qua con đường mòn hẻo lánh, chúng tôi bắt gặp một người đàn ông đang đón xe.

Trời đang mưa to, có sấm chớp.

Rõ ràng là mùa hè nhưng anh ta mặc một chiếc áo len đen.

Gương mặt của người đàn ông trông rất mệt mỏi, anh ta cầu xin chúng tôi đưa anh ta đến một khách sạn cách đó hơn năm cây.

Tôi do dự nhưng vẫn cho người đàn ông lên xe.

Lúc này, Ninh Chỉ chuyển sang một bản nhạc khác.

“Điều tốt đẹp nhất đều dành cho em" của Dư Giai Vận.

Lúc đầu, mọi thứ đều ổn.

Cho đến khi một mẩu tin bất ngờ chen ngang đài radio.

Gần đây đã xảy ra một vụ án giết người cực kỳ tàn nhẫn và kẻ sát nhân đang bỏ trốn.

Nhưng điều khiến tôi và Ninh Chỉ sốc nhất là kẻ sát nhân mặc một chiếc áo len màu đen.

Tôi vô thức quay đầu nhìn người đàn ông đằng sau mình.

Người đàn ông đột nhiên lộ ra vẻ hung hãn, anh ta đột ngột cầm lấy con dao nhọn đâm về phía tôi.

Đau đớn không hề xuất hiện, Ninh Chỉ đã nắm lấy con dao của anh ta.

Bàn tay anh rỉ máu, đau đớn khiến gương mặt anh trắng bệch dọa người.

Xe ô tô mất lái lao thẳng vào gốc cây.

Ngay lúc tôi nhào qua muốn làm chủ tay lái thì đã quá muộn.

Trước khi hôn mê, tôi chỉ nghe thấy tiếng rên nặng nề của Ninh Chỉ.

...

Tôi bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, nước mắt không kiểm soát được không ngừng rơi xuống

"Bác sĩ, tôi được đưa đến bệnh viện lúc mấy giờ?"

Bác sĩ Lý suy nghĩ một lúc: "Nếu tôi nhớ không lầm thì là 10 giờ 25.”

“Cô may mắn thật đấy, thương tích của cô nghiêm trọng hơn tên tội phạm kia nhiều. Chiếc xe đâm vào gốc cây rồi bốc cháy, cả ba đều bị bỏng ở các mức độ khác nhau.

Trong số đó, Ninh Chỉ bị bỏng nhẹ nhất nhưng trước khi chết, anh ấy đã bị dao đâm vào lá lách khiến lá lách vỡ ra. Lấy da của anh ấy ghép vào cơ thể cô là yêu cầu cuối cùng của anh ấy.”

Tôi chợt nhớ đến hình ảnh Ninh Chỉ bị lột da.

Hóa ra, da của anh ấy là tặng cho tôi.
Chương kế tiếp