Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

3. Bạn tốt mất tích
Tôi xuyên sách, nhưng trong sách lại không có nhân vật của tôi.

Qua hai giờ nữa, tôi sẽ bị nữ chính phát hiện đã chết trên một cái giường lớn hào nhoáng, tư thế khi chết còn cực kỳ thê thảm.

Nói đơn giản thì chính là kiểu chết của tôi quá mức tàn nhẫn, cho nên phải censor* nó đi.

(*) Cắt bỏ sau kiểm duyệt.

Bởi vì tôi chỉ là một cỗ thi thể chào sân của người qua đường A trong cuốn tiểu thuyết này.

Lúc này, người qua đường A là tôi đang nằm trên giường, nhìn thoáng qua thời gian hiển thị trên đồng hồ báo thức bên cạnh.

Vừa nghĩ tới miêu tả trong tiểu thuyết, tôi lập tức không rét mà run.

Mà chết người ở chỗ là tôi nhớ rất rõ tình tiết trong tiểu thuyết. Lúc này đây, cái tên hung thủ sẽ giết chết tôi đang núp ở góc xó xỉnh nào đó trong nhà của tôi.

01.

Một giờ trước khi xuyên sách, tôi còn đang đọc cuốn tiểu thuyết mà nghe nói tác giả đã bỏ bê không viết được một năm rồi này.

Mở đầu cốt truyện chính là nữ chính phát hiện người bạn thân giàu có của mình chết thảm trên giường. Đối phương khóc lóc chạy ra ngoài báo cảnh sát, kết quả là khi nữ chính quay trở về thì thi thể của bạn thân đã biến mất một cách ly kỳ.

Nữ chính vì điều tra rõ chân tướng vụ này, cho nên đã làm quen với nam chính là một thám tử tư. Hai người họ vừa điều tra vụ án vừa rơi vào lưới tình của nhau.

Kết quả là lúc hung thủ vẫn còn chưa tra ra được thì tác giả đã quăng con bỏ chợ. Lý do là đối phương chia tay với bạn trai, thất tình không viết tiếp được.

Sau đó thì tôi đã trở thành người bạn thân sắp trở thành một khối thi thể bị censor này đây.

Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải hết sức tỉnh táo. Dù sao thì tôi cũng là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp 985 của thế kỷ 21.

Hiện tại tôi đang ở trong căn biệt thự nghỉ dưỡng mà cha của chủ nhân thân thể này mua cho cô ấy.

Biệt thự nằm sâu trong núi rừng, cách trung tâm thành phố năm trăm cây số, một cây số chung quanh đây không có lấy một bóng người nào cả. Diện tích của biệt thự tầm ba trăm mét vuông, còn có một cái tầng hầm chết tiệt nữa.

Trong sách cũng không miêu tả hung thú núp ở chỗ nào, chỉ biết là góc xó xỉnh nào đó trong biệt thự mà thôi.

Bây giờ, tôi chỉ có hai giờ để tự cứu bản thân mình.

Đầu tiên, tôi phải nhìn gầm giường trước đã.

Tuyệt vời, không có người.

Nhưng lại có một đôi dép lê màu đỏ.

Đôi dép này giấu dưới gầm giường, vị trí của mũi giày là một trước một sau, khiến cho tôi không rét mà run.

Tôi rón rén xuống giường, khẽ liếc nhìn gương mặt của bản thân thoáng qua trong gương.

Tôi không nghĩ tới người qua đường A thường thấy trong các truyện tu tiên lại có dáng dấp xinh đẹp đến mức này.

Nhưng tôi không kịp cảm thán trước vẻ đẹp của bản thân thì đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào tủ quần áo.

Bởi vì có một mảnh vải đen lộ ra ngoài khe hở của tủ quần áo.

Nhịp tim của tôi đập thình thịch thình thịch, liếm đôi môi khô khốc vì sợ hãi, tôi mở tủ quần áo ra.

Cũng may, đó chỉ là một bộ quần áo bình thường mà thôi.

Nhưng đây là áo khoác của nam giới, kiểu dáng rất trẻ trung, có lẽ không phải là của cha nguyên chủ.

Nhưng trong tiểu thuyết lại không miêu tả bất kỳ ai có quan hệ tình cảm với nguyên chủ cả.

Nhưng bộ dạng của nguyên chủ xinh đẹp như thế này, bản thân lại có nhiều tiền, bạn trai không thể là người bình thường được.

Trên áo khoác có mùi thơm nhàn nhạt của gỗ, rất đặc biệt.

Tôi xoay người, đi vào phòng vệ sinh trong căn phòng này.

Phòng vệ sinh rất lớn, so với phòng ngủ trước kia của tôi còn lớn hơn. Tôi nhìn thấy bàn chải đánh răng và ly nước đặt trên kệ đều là một cặp với nhau.

Quả nhiên, nguyên chủ có một người bạn trai.

Tôi kiểm tra tất cả những nơi có thể giấu người trong căn phòng rất nhiều lần, xác định hung thủ không trốn ở trong đây.

Tôi nhanh chóng khóa kỹ cửa phòng, bắt đầu tìm điện thoại di động của nguyên chủ.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Tôi giật nảy mình, nơi truyền ra âm thanh đúng lúc lại là ở dưới gầm giường.

Tôi không thể không nằm xuống, lại thấy được đôi dép lê màu đỏ kia.

Lúc này, điện thoại di động đang ở bên trong một chiếc dép lê.

02.

Tôi với tay vào trong, muốn lấy điện thoại di động ra.

Cũng không biết nguyên chủ nghĩ cái gì mà lại đặt điện thoại di động ở trong dép lê. Thật sự là đáng sợ muốn chết mà.

Bởi vì đôi dép lê này đặt ở chính giữa gầm giường, cho nên cho dù cả người tôi có nằm sấp xuống đất đi nữa thì cũng khá chật vật để lấy nó.

Một tay của tôi chống xuống đất, một tay thì với điện thoại, mất tận mấy phút mới có thể lấy điện thoại ra được.

Sau khi lấy ra thì tôi lại gặp vấn đề khó khăn, bởi vì trong tiểu thuyết không có ghi mật khẩu điện thoại của nguyên chủ rốt cục có bao nhiêu ký tự.

Tôi thử liên tục mấy cái, tất cả đều không đúng.

Tôi cũng đã thử thực hiện phương án báo cảnh sát, nhưng tôi rất nhanh đã phát hiện cái điện thoại di động chết tiệt này không có sim điện thoại.

Có lẽ đã bị ai đó lấy mất rồi.

Tôi tự nhủ bản thân cần phải tỉnh táo. Sau khi đặt điện thoại di động vào trong góc giường thì bắt đầu cẩn thận nhớ lại tình tiết của tiểu thuyết.

Thật ra đây cũng không phải là một cuốn tiểu thuyết kinh dị gì cả, thậm chí nội dung còn cực kỳ màu mè. Cốt truyện kiểu này khiến người đọc nhìn phát biết ngay.

Rất nhiều người chú ý đến diễn biến tình cảm của nam nữ chính, hoàn toàn không thèm quan tâm đến chân tướng cái chết thê thảm của người bạn thân giàu có của nữ chính.

Có thể nói rằng tác giả viết đi viết lại, cuối cùng lại viết chệch khỏi đường ray, nội dung và chủ đề không liên quan đến nhau. Khúc sau của tiểu thuyết, nữ chính đã hoàn toàn quên mất người bạn thân đã chết thảm này.

Không phải tôi không nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này. Nhưng âm thanh lúc tôi rời khỏi đây nhất định sẽ kinh động tới hung thủ đang trốn trong biệt thự.

Cái thân thể yếu ớt này không có tí cơ bắp nào, mà bản thân tôi trước khi xuyên qua đây thì lại là một cô gái lực lưỡng thân cao mét tám.

Tôi lại đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn sơ một lần nữa. Mặc dù từ đây xuống đất cũng không có quá cao nhưng mà nếu nhảy xuống thì tuyệt đối vẫn có khả năng gãy xương.

Mà điều khiến tôi câm nín nhất chính là mạch não của nguyên chủ thật sự rất khác với người thường. Dưới sân vậy mà lại xây một bể cá sấu siêu to khổng lồ.

Trong bể còn có hai con cá sấu đang lười biếng nằm phơi nắng, nhưng ánh mắt của chúng nó lại nhìn thấy tôi một cách rất chính xác.

Tôi thở dài, quay đầu lại. Ngay lập tức, trong nháy mắt, toàn thân của tôi lạnh run.

Rét lạnh từ bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu của tôi.

Tôi nhìn thấy điện thoại di động tôi vừa đặt lên giường không thấy đâu nữa.

Hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập. Lúc này tôi đã đã không còn giữ vững bình tĩnh được nữa.

Chết tiệt, trong căn phòng này còn có người khác!

Tên đó đã lấy điện thoại di động của tôi đi mất!

Nhưng rõ ràng là trước đó tôi đã kiểm tra tất cả những nơi hẻo lánh mà người khác có thể núp được rồi mà!

Chẳng lẽ còn có nơi tôi đã không kiểm tra kỹ?

Tôi hít sâu mấy lần. Trong căn phòng lúc này cũng không có bất kỳ vũ khí phòng thân nào.

Thứ duy nhất có thể dùng để phòng thân là cái kẹp lông mi giả mà tôi đã thấy ở trên bồn rửa mặt lúc nãy.

Ai đã từng dùng lông mi giả rồi sẽ biết, có một loại kẹp chuyên dụng dùng để kẹp lông mi giả vào lông mi thật, sắc bén hơn rất nhiều so với kẹp lông mi bình thường.

Tôi lập tức vọt vào nhà vệ sinh, cầm cây kẹp lông mi giả nho nhỏ kia, nắm chặt trong tay.

Trong gương hiện lên gương mặt sợ hãi của tôi.

Có lẽ bản thân tôi cũng không nghĩ được rằng, sẽ có một ngày tôi lại coi một cái kẹp lông mi giả dài tầm năm centimet như một món vũ khí.

Sau khi tôi xác định trong phòng không có người nào khác thì cấp tốc chạy ra cửa phòng, mở khóa xông ra bên ngoài. Sau khi đóng cửa lại thì tôi thở hồng hộc chạy tới cửa lớn dưới lầu.

Lúc tôi nhìn thấy bốn ổ khóa rắn chắc lớn trên cửa thì trong lòng của tôi cuối cùng cũng thốt ra một câu chửi tục: “Con mẹ nó!”

Tôi, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp 985, hiện tại biến thành một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ yếu vô dụng, hơn nữa còn bị người khác nhốt trong biệt thự nhà mình.

Đúng lúc này, tôi nghe được tiếng cửa trên lầu mở ra.

03.

Một người đàn ông vóc người cao lớn, nửa người trên trần truồng đi ra từ một căn phòng trên lầu hai. Sau khi hai người chúng tôi nhìn nhau mấy giây thì tôi đột ngột rít gào lên.

Người đàn ông nhướng mày, nhìn tôi với vẻ hết nói nổi: “Lâm Khả, em không có việc gì thì kêu gào cái gì đó?”

Tiếng thét của tôi mắc kẹt ở cổ họng. “Anh là ai?”

“Lâm Khả, đầu em bị chạm mạch hả? Buổi chiều chúng ta còn hự hự với nhau, bây giờ thì em hỏi tôi là ai?” Người đàn ông bị chọc giận, tức quá hóa cười.

Lúc này tôi mới kịp thời phản ứng lại, người đàn ông trên lầu kia chắc là bạn trai của nguyên chủ.

Trong tiểu thuyết cũng không miêu tả bất kỳ điều gì về người bạn trai này của nguyên chủ, cho nên tôi không thể xác định được đối phương có thật sự là bạn trai của nguyên chủ hay không.

“Vì cái gì mà anh không phát ra âm thanh?”

Tôi nghi ngờ nhìn người đàn ông đẹp trai lai láng trước mặt.

Người đàn ông trợn mắt liếc tôi, nói: “Lâm Khả, em đang diễn trò hề với tôi à? Tôi đã nói tôi tập gym ở phòng bên cạnh, không muốn em làm phiền tôi mà.”

Cho dù tôi đang ở lầu một thì tôi vẫn có thể nhìn thấy nửa người trên nhễ nhại mồ hôi của đối phương.

“Điện thoại di động của tôi là do anh lấy hả? Với cả thẻ sim trong điện thoại nữa.” Tôi nhìn vào mắt người đàn ông, hỏi.

Người đàn ông thở dài, giọng điệu uể oải. Đối phương xoa hai bên thái dương, cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Khả Khả, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Không phải chỉ là anh quên tặng quà sinh nhật cho em thôi à? Em không cần thiết phải hỏi anh mấy thứ nhảm nhí như vậy chứ?”

“Anh không đụng vào điện thoại di động và thẻ sim của em. Ngoan, em vào phòng sửa soạn lại bản thân đi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm.” Người đàn ông lau mồ hôi trên người bằng khăn mặt.

Nếu như người đàn ông này thật sự là bạn trai của tôi, vậy thì hung thủ vẫn còn đang núp trong góc xó nào trong biệt thự.

Nhưng mà tình tiết của tiểu thuyết không miêu tả rằng lúc nữ chính phát hiện thi thể của bạn thân thì đối phương cũng phát hiện ra thi thể của người bạn trai.

Cho nên, bây giờ có hai khả năng.

Khả năng thứ nhất là người đàn ông đứng trước mặt tôi đây vốn dĩ không phải bạn trai của tôi. Anh ta là hung thủ.

Khả năng thứ hai thì là hung thủ đã giấu thi thể của bạn trai đi.

Ánh mắt của tôi nhìn chằm chằm người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, thân cao mét tám trước mặt mình, rất hy vọng đối phương thuộc khả năng thứ hai.

Vì nếu như anh là hung thủ thì tôi tuyệt đối đánh không lại đâu.

“Khả Khả, sao em còn đứng đực ra đó vậy?” Người đàn ông nhìn tôi đầy khó hiểu.

“Cánh cửa này bị khóa bởi bốn ổ khóa, là do anh làm sao?” Tôi tiếp tục hỏi.

Người đàn ông nhìn về phía cánh cửa theo tầm mắt của tôi. “ĐCM!”

Anh vội vàng chạy vọt xuống dưới lầu: “Lâm Khả, em điên rồi hả? Không phải là tôi chỉ lén lút đi bar chơi một đêm sau lưng em thôi sao, em cũng không cần phải xích tôi ở trong này chứ?”

Nói xong, anh còn đi về phía trước, muốn thử bẻ khóa. Nhưng tất nhiên là anh chả làm nên trò trống gì.

Người đàn ông quay đầu phẫn nộ nhìn tôi. “Lâm Khả, bình thường dục vọng khống chế của em mạnh thì thôi đi, ngày đó là sinh nhật của một người bạn của tôi, tôi cũng đã call video với em rồi, cũng nói chuyện điện thoại với em suốt. Em không tin tưởng tôi cũng không sao, bây giờ còn nhốt tôi trong này, em bị thần kinh rồi đúng không?”

“Đưa chìa khóa cho tôi, tôi muốn rời khỏi đây.” Người đàn ông kiềm chế cơn tức, nói.

Tôi cực kỳ bất đắc dĩ mỉm cười, hai tay giơ ra: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không có chìa khóa. Mà ổ khóa này cũng không phải do tôi khóa lại.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm tôi đầy nghi ngờ. Một lát sau, đối phương khẽ thốt ra câu chửi tục: “Đcm, chết tiệt! Mẹ nó, sớm biết như thế này thì tối qua tôi đã không xem Dạ Ma*!”

*một bộ phim.

Anh sợ hãi nhìn tôi, dáng vẻ của anh thậm chí còn sợ hãi hơn cả tôi. “Khả Khả, có phải là có kẻ giết người đi vào trong biệt thự này đúng không?”

Tôi cực kỳ đáng tiếc nói với anh: “Đúng vậy.”

Năm phút sau, tôi cùng với người đàn ông tên là Từ Mục này ngồi trên ghế sopha, trong tay mỗi người là một con dao bếp.

Từ Mục căng thẳng quay ngang ngó dọc.

Năm phút trước, chúng tôi còn định dùng điện thoại của Từ Mục gọi cho cảnh sát.

Nhưng điều khiến người khác rùng mình chính là sim điện thoại của Từ Mục cũng không cánh mà bay.

Rất có thể hung thủ đã thừa dịp nguyên chủ và Từ Mục tò te tú tí lúc chiều mà lấy mất thẻ sim của hai người.

Lúc này cách khoảng thời gian mà tôi bị giết, còn một giờ rưỡi.

Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối đen, màn đêm…

Giáng xuống.

04.

Tôi nhìn chằm chằm góc mặt đẹp trai của Từ Mục, giờ phút này, trên gương mặt của anh cũng tràn đầy khẩn trương và nghiêm trọng.

“Từ Mục, đôi dép lê dưới gầm giường là anh để sao?” Tôi hỏi nhỏ.

“Cái gì chứ? Dưới gầm giường còn có một đôi dép lê màu đỏ?!” Từ Mục bị hù dọa.

Tôi thở dài, dứt khoát không hỏi Từ Mực thêm điều gì nữa, nói thẳng cho anh biết rằng có khả năng có người trong phòng ngủ, đồng thời cũng đã lấy mất điện thoại của tôi.

Từ Mục run rẩy. Tôi nhìn thấy biểu tình trên mặt của anh vặn vẹo biến hóa liên tục, rồi mới lên tiếng: “Nếu không thì chúng ta lên phòng nhìn một cái?”

“Đi. Anh đi trước tôi.” Tôi nói.

Từ Mục không tình nguyện cầm dao, dẫn đầu đi lên lầu trước tôi.

Cửa phòng đã bị tôi khóa lại. Từ Mục tra chìa khóa, vặn vài cái, mở cửa ra.

Chúng tôi kiểm tra một vòng quanh phòng, xác nhận trong phòng không có nơi nào đáng nghi có thể giấu người được.

Nhưng hung thủ khẳng định vẫn có cách để đi vào phòng ngủ.

Từ Mục quỳ xuống đất, hình như anh muốn nhìn đôi dép lê màu đỏ mà tôi đã nói: “Khả Khả, dưới gầm giường không có đôi dép nào hết.”

Tôi cũng nằm xuống nhìn thoáng qua, quả thật hoàn toàn không nhìn thấy đôi dép nào cả.

Chẳng lẽ hung thủ đã cầm đi?

Đối phương vô duyên vô cớ lấy một đôi dép lê làm gì? Trong lòng tôi có chút sợ hãi.

Từ Mục còn sợ hãi hơn so với tôi. Từ đầu tới cuối, tay phải của anh cầm thật chặt con dao phay.

Đúng lúc này, tôi phát hiện khe hở của cửa tủ quần áo hình như còn lớn hơn lúc trước mà tôi đã nhìn thấy.

Tôi nắm chặt con dao phay, ngừng thở mở cửa tủ quần áo ra.

Cái áo khoác xám kiểu nam kia bị chếch ra khỏi vị trí lúc đầu một chút.

Giọng nói nghi ngờ của Từ Mục vang lên sau lưng tôi: “Lâm Khả, cái áo khoác này là của ai?”

“Không phải của anh sao?” Tôi hỏi ngược lại.

Từ Mục: “Lâm Khả, em quên rồi sao? Tôi ghét nhất là màu xám.”

“Thật xin lỗi, tôi bị dọa phát khiếp rồi.” Tôi tùy tiện tìm đại một lý do, sau đó lấy áo khoác ra khỏi tủ đồ.

Tôi lúc túi áo khoác một hồi, thật sự bị tôi phát hiện ra một tờ giấy.

“Bọn họ đều là giả, đương nhiên bạn cũng vậy.”

Từ Mục: “Em phát hiện thứ gì sao?”

Tôi siết chặt tờ giấy theo bản năng, nhét lại vào trong túi. “Không có gì.”

Những nghi ngờ trong lòng tôi càng lúc càng lớn.

Tôi hoàn toàn không nhớ rõ bản thân đã lưu lại những chữ này từ lúc nào.

Hơn nữa tôi cũng hoàn toàn không hiểu ý nghĩ của tờ giấy này.

Ngoại trừ tờ giấy này ra, bên trong cái áo khoác xám này cũng không có đồ gì khác.

“Lâm Khả, em nhìn xem đó là gì?”

Từ Mục chì vào tủ quần áo, nói.

Trên vách tủ quần áo có một nút nhỏ màu đen.

Tôi đưa tay ra, muốn thử bấm cái nút đó, nhưng lại bị Từ Mục nắm tay lại.

Từ Mục khẩn trương, thở hổn hển: “Lâm Khả, em không sợ cái nút bầm này chính là ngòi nổ của một quả bom hay sao?”

Tôi hơi chần chờ.

Quả thật lời nói của Từ Mục cũng có đạo lý.

“Khả Khả, không bằng anh nhảy xuống dưới qua đường cửa sổ. Anh sẽ tìm người đến cứu em.”

Từ Mục nói xong thì lập tức thử đẩy cửa sổ ra. Kết quả, cửa số không thèm nhúc nhích một tí nào cả.

“Fuck, cửa sổ bị người khác hàn chết rồi.” Từ Mục khẽ mắng một tiếng.

Lúc nãy tôi không có thử đẩy cửa sổ ra, cho nên cũng không chú ý tới nó. “Anh nhìn xem, coi có thể đập vỡ cửa kính hay không.”

Từ Mục tuyệt vọng nhìn tôi: “Lâm Khả, đầu óc của em lại có vấn đề nữa rồi. Nhà của em lắp kính cửa sổ là loại chống đạn, căn bản là đập không nát được.”

Dưới sân còn có mấy con cá sấu đang ngửa đầu nhìn chúng tôi, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lập lòe.

Màn đêm bên ngoài tối đen như mực, rừng rậm bên cạnh biệt thự giống như đang che giấu rất nhiều bóng dáng của ma quỷ.

Thời gian bây giờ cách lúc tôi bị giết còn một giờ mà thôi.

Đột nhiên, tôi nghe được một tiếng ‘phịch’ cực kỳ nặng nề.

Giống như âm thanh của đồ gì đó rồi xuống đất vậy.

Mà nơi phát ra âm thanh hình như truyền ra từ trong tủ quần áo.

05.

Tôi và Từ Mục giật nảy mình.

Cả người Từ Mực giật bắn lên, núp đằng sau tôi. Người đàn ông cao to lực lưỡng một mét tám túm chặt bả vai của tôi, run như cầy sấy.

“Khả Khả, có phải là tên hung thủ kia ở dưới tầng hầm đúng không?” Từ Mục nơm nớp lo sợ, hỏi.

“Có lẽ là vậy á.” Tôi nghiêm túc nhìn Từ Mục.

“Từ Mục, cơ bắp trên người của anh chỉ trưng cho đẹp thôi hả?”

Toàn thân Từ Mục tràn đầy cơ bắp, cánh tay còn thô hơn chân của tôi.

Từ Mục quơ quơ nắm đấm: “Dĩ nhiên là không phải rồi. Một đấm hạ được một tên nhé.”

“Vậy nếu như anh gặp hung thủ thì phần thắng của anh là bao nhiêu?” Tôi hỏi.

Từ Mục lập tức sợ sệt: “Hung, hung thủ thật sự dưới hầm?”

“Từ Mục, anh tự tin lên chút cho tôi nhờ. Chúng ta có hai người, hung thủ thì chỉ có một mà thôi. Quan trọng nhất là anh còn cường tráng như thế này.”

Tôi chọt chọt cơ bắp của Từ Mục, động viên đối phương.

“Thay vì ngồi chờ chết, không bằng chúng ta chủ động tìm hung thủ, tiên hạ thủ vi cường*” Tôi quơ quơ còn dao phay trong tay.

(*)Ra tay trước sẽ được lợi.

Có lẽ những lời động viên của tôi có tác dụng, Từ Mục cuối cùng cũng đồng ý để tôi nhấn nút bấm kia.

Thật ra thì tôi cũng khẩn trường lắm chứ. Sau khi hít sâu mấy cái thì tôi run rẩy nhấn nút.

Một tiếng ‘két’ vang lên.

Vách tủ trong tủ quần áo vậy mà lại tách ra hai bên.

Lộ ra một cầu thang hẹp, kéo dài vô tận trong bóng tối.

Rốt cuộc thì tôi cũng hiểu lúc trước hung thủ đã vào đây bằng cách nào rồi. thì ra là có một con đường liên thông tầng hầm và tủ quần áo trong phòng tôi.

Từ Mục run rẩy nói: “Fuck. Lâm Khả, vì sao trong biệt thự của em lại trang bị mấy thứ biến thái như thế này vậy? Đcm, càng ngày càng giống Dạ Ma rồi đó.”

Cầu thang rất tối, tôi lần mò tìm kiếm trên vách tủ mấy lần, cuối cùng thì cũng tìm được công tắc.

Một tiếng ‘cạch’ vang lên, bóng đèn trên tường sáng lên, ánh sáng lờ mờ, rất yếu ớt.

Nhưng so với lúc giơ tay không thấy năm ngón ban đầu thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nhịp tim đập thình thịch của mình.

Cuối cùng chúng tôi cũng đi đến cuối cầu thang.

Trong tầng hầm chứa rất nhiều đồ linh ta linh tinh, thậm chí còn có một bồn tắm lớn nữa.

Từ Mục và tôi nhìn chằm chằm bồn tắm lớn đó.

Vì trên thành của bồn tắm có một cánh tay trắng bệch rủ xuống.

Từ Mục tỏ vẻ bản thân sắp khóc đến nơi rồi, vẫn là tôi đạp anh một cước mới khiến cho anh run rẩy bước lên phía trước kiểm tra.

“Đcm!”

Từ Mục bị dọa đến mức đã ngồi ra đất.

Trong bồn tắm là một thi thể không đầu.

Đầu đã bị cắt đi rất ngọt, giống như hung thủ đã dùng một thứ gì đó giống cưa điện cắt xuống.

Xung quanh bồn tắm sạch sẽ, không có lấy một giọt máu nào.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thi thể thật sự, hơi thở không kiềm được có hơi loạn nhịp.

Từ Mục sợ hãi nói: “Khả Khả, thi thể này hình như là cha của em.”

Trong lòng tôi lộp bộp.

Trong sách không miêu tả bất kỳ điều gì về cha của nguyên chủ, đối phương là một nhân vật không xuất hiện trong sách.

“Làm sao anh lại biết được đây là cha của tôi?” Tôi cố gắng bình tĩnh hỏi Từ Mục.

Từ Mục nhìn tôi đầy nghi ngờ. “Lâm Khả, ngay cả thân thể của cha em mà em cũng không nhận ra hay sao? Bộ âu phục này là quà tặng mà tôi tặng cho chú ấy vào lần đầu gặp mặt, còn có cái đồng hồ trên tay phải cũng chính là cái đồng hồ mà chú thường hay đeo.”

Tôi không biết những thứ này. Từ sau khi xuyên qua thì tôi hoàn toàn không được thừa kế ký ức của nguyên chủ.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của Từ Mục, anh không giống như đang nói dối cho lắm.

Nhưng Từ Mục lại không ngừng lùi ra xa tôi. Anh sợ hãi nhìn tôi. “Lâm Khả, em thật sự là Lâm Khả hay sao? Em bình tĩnh đến mức khiến tôi sợ hãi. Lâm Khả trước kia đã sớm khóc thét lên rồi.”

Trong lòng tôi thầm nói một tiếng ‘không tốt’, thiết lập nhân vật sụp đổ rồi.

“Từ Mục, anh nghe tôi giải thích đã.” Tôi định trấn an tinh thần của Từ Mục trước.

Nhưng Từ Mục lại dùng tốc độ cực nhanh chạy tới chỗ cầu thang. Tôi mắng một tiếng, lập tức cầm dao phay đuổi theo không rời.

Từ Mục vẫn tới đầu cầu thang nhanh hơn tôi một bước, dưới ánh mắt trợn tròn của tôi mà đóng cửa lại.

“Chết tiệt!” Trong lòng tôi đã sớm mắng Từ Mục một vạn lần.

Âm thanh của Từ Mục vang lên phía sau cánh cửa: “Thật xin lỗi, tôi quá sợ hãi. Tôi nghi ngờ cô chính là hung thủ đang trốn trong biệt thự. Tôi sẽ thả cô ra ngoài lúc cảnh sát phát hiện ra chúng ta.”

Tôi không thèm đếm xỉa tới tên Từ Mục ngu xuẩn đó nữa, trong tầng hầm này khẳng định vẫn còn lối ra khác.

Lúc tôi chuẩn bị tìm kiếm một lối ra khác thì vào khoảnh khắc tôi quay đầu lại, ý lạnh bay thẳng lên đại não.

Thi thể không đầu trong bồn tắm, không thấy đâu nữa.

06.

Tôi hít sâu một hơi, cắn chặt môi, tự nói với bản thân phải tỉnh táo.

Tôi dùng sức đập cửa tủ quần áo, hô: “Từ Mục, anh mở cửa ra cho tôi! Cỗ thi thể kia con mẹ nó biến mất rồi!”

Đáp lại tôi là một sự yên lặng chết chóc ở phía bên kia.

Không ai trả lời tôi cả.

Tôi khẩn trương rồi, mồ hôi tuôn ra, giống như là đã gặp quỷ.

Rõ ràng đây là một cuốn truyện 18+ đầy xấu hổ đầy táo bạo mà, sao bây giờ lại biến thành một cuốn tiểu thuyết kinh dị rồi.

Đúng lúc này, một tiếng ‘cạch’ vang lên, đèn tắt rồi.

Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa, thật sự khiến tôi khóc không ra nước mắt.

Những phân đoạn điển hình trong phim kinh dị đều bị tôi đụng trúng rồi.

Tôi chỉ có thể nhìn rõ những đồ vật gần trong bóng tối mà thôi.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy một đôi giày đang đứng ở bậc thang thứ nhất của cầu thang.

Vì sao tôi lại có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng đôi giày đó trong bóng tối ư? bởi vì đôi giày đó có màu đỏ tươi.

Là một đôi giày da màu đỏ của nam, kiểu dáng rất kinh điển.

Nhưng chỗ quỷ dị chính là màu sắc của nó không phải là màu đỏ sậm, mà là màu đỏ tươi của máu.

Người đàn ông bình thường nào lại chọn một đôi giày đa đỏ chóe như thế này chứ?

Điều này làm tôi nhớ đến đôi dép lê màu đỏ dưới gầm giường của mình.

Sởn gai óc.

Trong lòng tôi lúc này chỉ có ba chữ như thế này mà thôi.

Đúng lúc này, đôi giày da màu đỏ kia bỗng nhiên nhúc nhích.

Khiến cho người khác hoảng sợ muốn chết, không còn sức để kêu gào nữa.

Sau lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi giày da đó càng ngày càng tới gần tôi.

Tôi cực kỳ xác định đối phương chỉ có một người.

Người đó đi về phía tôi, tư thế cực kỳ quái dị.

Các bạn đã nhìn thấy người nào đi đường mà kiễng gót chân chưa?

Dù sao thì người đó cũng đã đi như thế.

Tôi siết chặt dao phay trong tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. “Mày là ai?”

Người kia không nói gì, từng bước ép sát tôi.

Tôi thở hổn hển, chờ đến lúc đối phương đi tới gần tôi thì cuối cùng tôi cũng đã thấy được gương mặt của người này.

Đôi mắt đen cực kỳ to, đôi môi đỏ tươi, đây là một người giấy.

Nhưng tôi biết rất rõ, người giấy không thể cử động được.

Tôi cũng không tin vào ác quỷ thần linh gì đó, tôi cực kỳ xác định đây không phải là một cuốn tiểu thuyết thể loại kinh dị.

Tôi đá người giấy một cước ngã lăn quay, quả nhiên đằng sau lưng người giấy được trang bị một động cơ điện.

Tên hung thủ kia cố ý dọa tôi sợ hãi.

Đối phương muốn nhìn trò hề của tôi, muốn thấy tôi bị dọa đến tè ra quần.

Hiện tại tôi có thể xác định tên hung thủ kia đang núp trong góc nào đó đã dời thi thể đi chỗ khác.

Nhưng làm sao đối phương có thể dời thi thể đi với tốc độ chóng mặt như vậy được?

Trừ phi… còn một khả năng nữa.

Đó chính là thi thể kia không phải là thi thể.

Mà là một người sống.

Lúc tôi học đại học, trong khoa mỹ thuật chuyên nghiệp có một vị đại thần có thể hóa trang bất cứ kiểu hóa trang đặc biệt nào, ngay cả tay gãy hay đầu bị chặt cũng có thể hóa trang ra.

Lúc này ánh sáng lờ mờ, cho nên chúng tôi đã không kiểm tra cẩn thận thi thể đó.

Tôi đã cho rằng đó là một cỗ thi thể không đầu.

Nhưng đó rất có thể chính là hung thủ!

Hung thủ có khả năng đã rời khỏi tầng hầm qua một lối đi khác hoặc là còn trốn trong góc nào đó của tầng hầm.

Mồ hôi lạnh từ trên trán của tôi chày dài. Đột nhiên tôi nhìn thấy bên trong đôi giày da màu đỏ của người giấy hình như có vật gì đó.

Tôi chịu đựng cơn buồn nôn, giơ tay ra lấy.

Là thẻ sim điện thoại.

Có lẽ là một trong hai thẻ sim của tôi và Từ Mục.

Tôi nhét thẻ sim điện thoại vào trong túi, bắt đầu tìm kiếm lối thoát khỏi tầng hầm một lần nữa.

Rất nhanh, tôi đã phát hiện ra một lối thông gió.

Tôi dựa sát vào lối thông gió nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy được đại sảnh của biệt thự.

Tôi dùng sức gỡ tấm ngăn của lối thông gió ra. Sau khi cạy hai lần thì cuối cùng cũng bị tôi gỡ ra được.

Tôi hít sâu, may mắn là thân thể này của tôi cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn, có thể chui lọt lối thông gió để ra ngoài.

Đột nhiên, một tiếng ‘lạch cạch’ vang lên.

Hình như có thứ gì đó nhỏ lên cổ của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy thi thể của Từ Mục đang treo lơ lửng phía trên, tròng mắt phù kín tơ máu, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

07.

Tôi nhìn chằm chằm thi thể của Từ Mục một lúc lâu, cuối cùng mới có thể khiến cho bản thân bình tĩnh lại.

Giờ phút này, tôi rất muốn hút một điếu thuốc để làm dịu tâm trạng đang nhảy lên khẩn trương này.

Trong tiểu thuyết không viết về việc phát hiện thi thể của Từ Mục. Trong căn biệt thự chết tiệt này chỉ phát hiện đúng một thi thể, đó là thi thể của nguyên chủ.

Tôi cẩn thận kiểm tra túi của Từ Mục, phát hiện ra điện thoại di động của tôi.

Nói cách khác, ngay từ đầu Từ Mục đã nói dối tôi rồi.

Anh chính là người đã giấu điện thoại di động của tôi.

Thậm chí, có khả năng Từ Mục không phải bạn trai của tôi.

Tôi bình tĩnh lắp thẻ sim vào trong điện thoại di động, rất nhanh, điện thoại di động đã khởi nguồn.

Vẫn còn năm mươi phần trăm dung lượng pin.

Tôi mở album ảnh trong điện thoại ra, dự định xác nhận thân phận của Từ Mục.

Tấm ảnh đầu tiên trong điện thoại của nguyên chủ là bức ảnh cô chụp chung với Từ Mục. Hai người bọn họ rúc vào lòng nhau, nhìn qua thì tình cảm cực kỳ ngọt ngào.

Xem ra Từ Mục hoàn toàn không nói dối chuyện anh là bạn trai của nguyên chủ.

Trong album ảnh, ngoại trừ những tấm hình chụp chung với Từ Mục ra thì còn có ảnh chụp chung của một người đàn ông trung niên nho nhã và một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Trên tay người đàn ông trung niên đeo một chiếc đồng hồ, giống với chiếc mà thi thể không đầu kia đã đeo.

Dựa theo những gì tôi đã suy đoán, thi thể không đầu kia là do hung thủ ngụy trang.

Nếu như đối phương đã cầm đồng hồ của cha nguyên chủ thì khả năng cao là cha của nguyên chủ đã bị ngộ hại.

Cô gái xinh đẹp trong ảnh có lẽ chính là bạn thân của nguyên chủ, cũng chính là nhân vật nữ chính thân mềm, chân run dễ bị đẩy lên giường kia.

Ngoài những bức ảnh đó ra thì trong album ảnh toàn là những bức ảnh tự sướng và những bức ảnh chụp phong cảnh mà thôi.

Tôi mở Wechat của nguyên chủ ra.

Phát hiện nữ chính gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng bản thân đang bắt xe đi đến chỗ của tôi.

Bây giờ cách thời gian mà tôi bị giết còn bốn mươi lăm phút.

Nhưng may mắn là tôi đã có được chiếc điện thoại có thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Tôi lập tức chọn gọi cho cảnh sát.

“Xin chào quý khách, số điện thoại mà quý khách gọi hiện không tồn tại.”

Giọng nữ máy móc vang lên như tát cho tôi một cú trời giáng.

110 mà thuê bao không tồn tại?

Ảo ma canada rồi.

Chẳng lẽ trong thế giới tiểu thuyết này, số điện thoại của cảnh sát không phải là 110 à?

Tôi dùng di động tìm kiếm số điện thoại của cảnh sát, kết quả hiển thị một là không kết nối được web hoặc là trực tiếp 404 error luôn.

Tôi yên lặng mấy giây, cuối cùng cũng hiểu rõ đây là một cách chỉnh sửa bug của thế giới này.

Nói đơn giản thì tôi giống như một con virus xâm nhập vào thế giới này. Nếu như mạch truyện của tiểu thuyết muốn phát triển dựa theo kịch bản ban đầu thì nhất định phải tiêu diệt con virus là tôi đây.

Bởi vì cái chết của tôi chính là ngọn lửa châm ngòi cho mối quan hệ của nam nữ chính.

Tiểu thuyết không muốn tôi báo cảnh sát, vì vậy người duy nhất mà tôi có thể dựa vào chỉ có chính tôi mà thôi.

Chỉ còn bốn mươi lăm phút mà thôi, với tôi mà nói thì đã rất nguy hiểm rồi. Nhưng đây cũng là cơ hội của tôi.

Hung thủ nhất định phải dựa theo kịch bản tìm thấy tôi trong vòng bốn mươi lăm phút này. Nếu như tôi không chết vào khoảng thời gian quy định trong tiểu thuyết thì sẽ trở thành một loại bug.

Như vậy thì bây giờ tôi chỉ cần bố trí cạm bẫy thật tốt rồi trốn thật kỹ, chờ hung thủ tìm tới tôi là được.

Tôi trực tiếp dọn sạch tất cả dụng cụ dao kéo có trong phòng bếp.

Còn cần phải vào bếp tìm đường, còn có đầu que diêm đập vụn và pin để làm một quả bom đơn giản.

Sau khi làm xong tất cả thì tôi lập tức trở lại phòng, lẳng lặng nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại di động. Chỉ còn ba mươi lăm phút mà thôi.

Chắc là lúc này đây hung thủ đã không kìm chế nổi nữa rồi.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng bước chân truyền từ bên ngoài bậc thang.

Tiếng bước chân này rất đặc biệt, là âm thanh của giày cao gót.

Chẳng lẽ hung thủ là nữ?

Chuyện này hiển nhiên đã chênh lệch rất lớn so với phạm vi phán đoán hung thủ mà tôi đã rút gọn.

Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình, nhìn chằm chằm vào cổng.

Quả nhiên, tiếng bước chân dừng lại trước cổng.

Mà trong góc hẻo lánh của cổng đã sớm bị tôi bố trí một quả bom đơn giản.

Hung thủ chỉ cần thử mở cửa thì quả bom sẽ phát nổ ngay.

Tay cầm của cửa bị người bên ngoài đè xuống một chút. Nhưng đáng tiếc là hung thủ chỉ đè nhẹ rồi thôi.

Ngoài cửa yên lặng như tờ, tôi ngừng thở, nằm sát xuống đất, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.

Tôi nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ. Giày cao gót cao kiềng cùng với mu bàn chân trắng bệch lộ rõ gân xanh.

08.

Trong nháy mắt, ý lạnh tràn lan khắp lỗ chân lông của tôi.

Tôi cắn chặt môi dưới, cắn đến mức đau nhói, ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng thì mới bình tĩnh lại được.

“Mày là ai? Vì sao mày lại muốn giết tao?” Tôi chất vấn tên hung thủ bên ngoài.

Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, không có một ai trả lời tôi.

Đột nhiên, một tờ giấy bị đẩy vào trong qua khe cửa.

Phía trên là một câu nói màu đỏ tươi.

“Lâm Khả, cô không phải là thật.”

Lại là một câu nói tương tự lúc này, nhưng trên tờ giấy này lại là chữ viết của bản thân tôi!

Tôi hít sâu một hơi, bỗng nhiên mở cửa phòng ra.

Bên ngoài không có ai cả, chỉ có một đôi giày cao gót màu đỏ mà thôi.

Sắc mặt của tôi sa sầm nhìn một vòng xung quanh, móng tay dài đã được nguyên chủ tô sơn móng tay tinh xảo rơi vào lòng bàn tay của tôi.

Tôi bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc thì đây có phải là một cuốn truyện thể loại linh dị hay không.

Dù sao thì người cũng không thể biến mất trong vòng vài giây ngắn ngủi được.

Tôi nhìn thời gian trên điện thoại di động, bây giờ cách thời gian tôi bị giết còn hai mươi lăm phút nữa.

Nhưng vấn đề chết người nhất bây giờ lại là có khả năng ngay từ đầu tôi đã phán đoán sai hướng rồi.

Trước đó tôi vẫn cảm thấy hung thủ núp trong bóng tối là một người. Nhưng bây giờ đối phương có khả năng không phải là người.

Nếu hung thủ thật sự không phải là sinh vật có gốc cacbon thì kết cục của tôi đã định sẵn là bị giết chết.

Thật ra tôi cũng không sợ bản thân sẽ chết, mà tôi sợ rằng sau khi bản thân chết đi không thể về được thế giới cũ nữa.

Hiện tại trong tay tôi có hai tờ giấy, trên đó đều là chữ viết của tôi, nhắc nhở tôi không được tin bất kỳ người nào.

Đôi chân vừa mới đứng ngoài cửa kia, tôi có thể xác định đó là chân của con gái.

Đôi giày cao gót này có size 37, giống với size giày của tôi. Chân của đàn ông không thể nào nhỏ như vậy được.

Nhưng về mặt hình thể thì thi thể không đầu đã mất tích kia lại là một người đàn ông.

Nói cách khác, hiện tại có hai người đang trốn trong biệt thự hoặc cũng có thể là hai người không phải con người.

Giày cao gót màu đỏ, dép lê màu đỏ, còn có giày da màu đỏ thì có liên quan gì đến nhau?

Ngay lúc tôi đang cực kỳ hoang mang thì điện thoại di động của tôi lại rung lên hai cái.

Tôi mở điện thoại ra, trên màn hình hiển thị tôi vừa nhận được tin nhắn từ một số lạ không tên.

“Lâm Khả, chuyện mà cô kêu tôi điều tra đã có kết quả rồi. Chuyện này cực kỳ khẩn cấp, bây giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi bình tĩnh trả lời: “Tôi đang ở trong biệt thự nhà mình.”

Tin nhắn lập tức được hồi âm. “Trời ơi. Lâm Khả, bây giờ cô nhất định phải lập tức rời khỏi biệt thự!”

“Tôi không rời đi được. Biệt thự đã bị người khác khóa bằng ba ổ khóa, cửa sổ cũng bị hàn chết rồi. Tôi đi không được.”

“… Lâm Khả, tha thứ cho tôi. Tôi không thể gọi cho cảnh sát được, tôi chỉ có thể chúc cô may mắn mà thôi. Bây giờ, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả kết quả mà tôi điều tra ra được.”

“Cha của cô thật sự có người tình mới ở bên ngoài, nhưng không phải là vị thư ký trẻ tuổi trong tưởng tượng của cô.”

Nhìn đến đây, tôi mới ý thức được, thì ra nguyên chủ đã thuê thám tử tư điều tra đời sống tình cảm của cha mình.

Thật ra chuyện này cũng không kỳ lạ gì hết. Một khi cha của nguyên chủ có vợ mới, vậy thì tài sản thừa kế của nguyên chủ sẽ giảm mạnh trông thấy.

Cho nên cô điều tra người tình của cha mình, đây cũng là một chuyện bình thường mà thôi.

Nhưng tin nhắn tiếp theo được gửi tới lại khiến cho tôi cực kỳ chấn kinh.

“Người tình của cha cô chính là người bạn tốt Hứa Chi Chi của cô. Bọn họ đã ở bên nhau từ hai năm trước rồi. Tôi vẫn luôn nằm vùng trong chung cư của cô ta, rốt cục cũng phát hiện cô tay kéo tay một người đàn ông đi vào chung cư.”

Rất nhanh, tôi đã nhận được một tấm hình.

Trong ảnh là Hứa Chi Chi thân mặt kéo tay của người đàn ông. Mà người đàn ông đó chính là Từ Mục.

09.

Kích thích, thật sự rất kích thích. Nếu như thời điểm không thích hợp thì tôi nhất định sẽ vỗ tay cho kịch bản này.

Phía sau kịch bản tình yêu ngọt ngào 18+ lại che giấu một bí mật to lớn đến nhường này.

Đầu tiên, nữ chính vốn dĩ không phải là em gái ngốc bạch ngọt. Cô ta có thể trèo lên người của cha nguyên chủ cũng đã đủ để thấy rằng đối phương không phải là hạng người đơn thuần.

Lúc đầu, tôi đã nghĩ nữ chính và nguyên chủ chính là đôi bạn tốt hàng thật giá thật. Nhưng không nghĩ tới hai người đàn ông quan trọng nhất của nguyên chủ đều bị nữ chính Hứa Chi Chi túm trong tay.

Tôi thở dài, không khỏi cảm thấy nguyên chủ thật đáng thương.

Tin nhắn lại được gửi tới.

“Khả Khả, lúc đầu tôi chỉ nghĩ mọi chuyện là do người con gái gian xảo Hứa Chi Chi làm ra. Nhưng kết quả mà tôi điều tra được lại khiến cho tôi cực chấn kinh. Những lời tôi sắp nói đây, cô phải chuẩn bị tinh thần thật tốt đó.”

“Cha của cô, Lâm Kiến Cường đã sớm chết từ nửa năm trước rồi. Người trước mặt cô hiện tại không phải là cha của cô, mà là một thầy pháp.”

“Tôi không biết đối phương dùng cách gì, mặc dù có hơi khó tin được nhưng rất có thể là đối phương đã dùng cách hóa trang, sau khi giết chết cha của cô thì ngụy trang thành ông ấy mà sống cạnh cô. Haiz. Lâm Khả, mặc dù giữa chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô, có khả năng là cô cách cái chết cũng không xa đâu.”

“Nếu như tôi là cô, dưới tình huống không có cách nào để thoát khỏi đó thì tôi sẽ lựa chọn tự sát. Bởi vì cô không có cách nào tưởng tượng được sắp tới cô sẽ bị giết bằng cách thức man rợ nào.”

Đọc đến đây, thật ra thì tôi vẫn rất tỉnh táo. Tôi chỉ cảm thấy bất ngờ khi biết thì ra cha của nguyên chủ đã sớm bị người khác thay thế mà thôi.

“Lâm Khả, ba người bọn họ muốn giết cô, sau đó thì nuốt toàn bộ tài sản của cô. Có lẽ là do cô từng nói với Hứa Chi Chi rằng mẹ của cô để lại di chúc, trong đó viết rằng 95% tài sản đều để lại cho cô chứ không phải là người cha bỏ đi của cô. Sợ rằng bắt đầu từ lúc đó, Hứa Chi Chi đã thèm muốn tài sản của cô rồi. Cô ta hợp tác với tên thầy pháp kia, dần lấy được niềm tin của cô, sau đó thì thông đồng với tên bạn trai đẹp mã của cô. Ba người bọn họ đều ngấp nghé tài sản của cô.”

“Tên thầy pháp kia có một loại phép thuật kỳ diệu, mặc dù ba cái phép thuật này không có khả năng tồn tại trên cõi đời này. Nói chính xác thì đối phương sẽ tiêu hủy triệt để linh hồn của cô nhưng lại bảo tồn thân xác của cô, sau đó dời hồn của Hứa Chi Chi vào trong cơ thể của cô, để cô ta trở thành cô. Như vậy thì sẽ có thể danh chính ngôn thuận thừa kế toàn bộ tài sản thuộc về cô.”

“Phép thuật này cần phải chuẩn bị kỹ ba món đồ. Một là đôi giày cao gót kiểu nữ màu đỏ, hai là một đôi giày da màu đỏ của đàn ông, cuối cùng là một đôi dép lê màu đỏ. Dép lê nhất định phải đặt ở dưới giường, một chiếc trước một chiếc sau.

“Nhưng mà phép thuật này vẫn còn một điều kiện cực kỳ khó khăn nữa, đó chính là nhất định phải khiến người bị hại tin rằng ma quỷ có tồn tại trên cõi đời này. Chỉ có như vậy thì mới có thể hoàn toàn chuyền dời linh hồn.”

“Sợ rằng bây giờ bọn họ sẽ không ngừng hù dọa cô, khiến cô cảm thấy có ma quỷ trong biệt thự này. Nhân lúc tinh thần của cô sụp đổ thì giết chết cô, khiến Hứa Chi Chi trở thành một cô hoàn toàn mới.”

“Lâm Khả, tôi chỉ có thể nói rằng những người này khẳng định đã điên rồi. Nhưng tôi cũng chỉ có thể chúc cô may mắn mà thôi.”

Tin nhắn kết thúc ở đây.

Khóe miệng của tôi nở một nụ cười lạnh.

Nếu như hôm nay tôi thật sự bị mấy tên người giấy này dọa chết khiếp thì quả thật rất uổng phí công sức học hành lúc học đại học của tôi rồi.

Nhưng tôi vẫn có vài điều chưa thông được. Chính là nếu như người phụ nữ đi giày cao gót đứng bên ngoài lúc nãy là Hứa Chi Chi, vậy thì tại sao cô ta lại đưa cho tôi tờ giấy có chữ viết của tôi?

Tôi đi tới phòng khách, quả nhiên thi thể của Từ Mục đã không cánh mà bay.

Trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu.

Bởi vì Từ Mục không có chết nha. Cũng trách lúc nãy tôi đã quá sợ hãi, không kiểm tra thi thể cẩn thận.

Nếu như bọn họ đã muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của tôi thì tôi sẽ để cho bọn họ cảm thấy tôi đã tin rằng trong biệt thự này có ma.

Tôi giả bộ như bị dọa sợ, hét thất thanh: “Thi thể đâu rồi?!”

Trong lòng lại yên lặng chấm 10 điểm cho kỹ thuật diễn xuất của bản thân.

Thời gian hiện tại chỉ còn cách khoảnh khắc mà tôi bị giết mười lăm phút.

Mà tôi nhất định phải tìm được ba tên ‘quỷ’ đang trốn trong biệt thự này.

10.

Tôi tìm vũ khí thích hợp để phòng thân. Sau khi tìm một vòng thì lại cảm thấy vẫn là dao thái thịt trong phòng bếp tương đối phù hợp với nội tâm manly của tôi.

Tôi giả bộ sợ hãi cầm chặt dao phay. Dao phay phản chiếu ánh sáng, tình cờ phản xạ hình ảnh chỗ rèm cửa.

Tôi lại nhìn thấy đôi giày da đỏ một lần nữa.

Lần này nó xuất hiện ở phía sau màn cửa, lộ ra mũi giày đỏ tươi.

Phía sau màn cửa thì lại có một bóng người mờ mờ.

Khóe miệng của tôi cong lên, lại giả bộ thành bộ dạng trong lòng sợ run đi đến trước màn cửa, cẩn thận xốc màn lên.

Tôi nhìn thấy Từ Mục máu tươi đầy cổ, hai mắt phủ đầy tơ máu đỏ tươi, trừng tôi đầy quỷ dị.

Khóe miệng của anh rách một đường lớn, trên môi thì thoa đầy son môi đỏ chót.

Bộ dạng này, nếu không phải tôi biết rằng Từ Mục còn sống thì chỉ sợ là sẽ bị dọa đến mức hét toáng lên.

Tôi che miệng, hoảng sợ lùi về phía sau. “Từ Mục, không phải anh đã chết rồi sao? Anh là người hay quỷ?”

Giọng nói của tôi khi trầm khi bồng, cực kỳ du dương, cực kỳ có mùi vị nữ chính trong các bộ phim kinh dị.

Từ Mục cứng đờ đi về phía tôi, ác độc trong đôi mắt của anh đã không còn cách nào che giấu được nữa.

Trên tay anh cầm một con dao, mũi dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Tôi bất lực ngã ngồi xuống đất, tuyệt vọng nhìn Từ Mục từng bước ép sát mình.

Từ Mục nở nụ cười gằn, giọng cười rất biến thái, đặc biệt giống tiếng cười của quỷ trong các bộ phim kinh dị.

Anh giơ con dao lên cao, chém về phía tôi như một con zombie.

Tôi bị anh ghì chặt xuống đất, nói thật là đau lắm đó.

Từ Mục siết chặt cổ của tôi, một tay khác thì cầm dao, dự định cắt cổ của tôi.

Nhưng cuối cùng thì anh không không được như ý muốn.

Vào thời khắc nguy hiểm, tôi đá một cước vào bộ phận sinh dục của anh, thoát khỏi công kích của Từ Mục.

Tôi đã dồn hết sức mạnh toàn thân vào cú đá này. Từ Mục hét thảm một tiếng, dao trong tay cũng rơi xuống đất.

Tôi nhanh chóng cầm dao phay của mình lên, vắt ngang trên cổ của anh.

Con ngươi của Từ Mục run rẩy điên cuồng, nhưng tôi lại cảm thấy hình như anh không sợ hãi đến như vậy.

Nói chính xác hơn thì cảm xúc trên mặt của Từ Mục lại là sự thoải mái.

“Lâm Khả, lần này, cô thắng rồi.”

Tôi không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Từ Mục, sắc mặt lạnh xuống, lưu loát cắt yết hầu của anh.

Thì ra con người khi bị cắt yết hầu lại có thể tuôn ra nhiều máu tươi như thế này.

So với mô tả của phim truyền hình thì còn nhiều hơn.

Từ Mục rất nhanh mất đi hơi thở của sự sống.

Tôi chà máu tươi trên lưỡi dao, vẫn còn hai người.

Bọn họ đang núp ở đâu?

Thời gian để thực hiện nghi thức chỉ còn lại năm phút, bọn họ nhất định phải nhanh chóng bắt được tôi.

11.

“Rốt cuộc thì các người đang trốn ở đâu nào?” Tôi cong khóe môi.

Tôi nghe được tiếng bước chân đang tiến lại phía mình. Một bóng người nhanh chóng lướt qua trước mặt tôi.

Là Hứa Chi chi.

Hứa Chi Chi quay đầu, hoảng sợ nhìn tôi. Tay cô ta cầm chìa khóa, tra vào một trong những ổ khóa trên cửa lớn, mở ổ khóa thứ nhất ra.

Tôi cảm thấy có hơi buồn cười. Giờ phút này, trên mặt cô ta đã viết đầy chữ ‘vì sao lúc trước bản thân lại khóa đến tận bốn ổ khóa’.

Tôi cầm dao phay trong tay, từng bước đi về phía cô ta.

“Khả Khả, thật xin lỗi. Là do tớ bị ma quỷ dụ dỗ, cậu tha cho tớ đi.” Nước mắt nước mũi chảy đầy trên mặt của Hứa Chi Chi.

Tôi suy nghĩ, hình như bản thân không cần thiết phải giết chết Hứa Chi Chi.

Đầu tiên thì đúng là Hứa Chi Chi có thâm thù đại hận với nguyên chủ, nhưng cô ta lại không có thù hằn gì với tôi cả.

Một người đột ngột xuyên đến đây như tôi, tất nhiên là tôi không thể thay thế thứ cảm xúc đó được.

Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch thò ra từ dưới gầm ghế sopha, đột ngột túm chặt chân của tôi.

Ồ, thì ra là núp ở đây.

Tôi kinh hô một tiếng, ngã xuống đất.

Biểu cảm trên mặt của Hứa Chi Chi lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ đắc ý. “Lâm Khả, cuối cùng thì cô vẫn phải chết trong tay của chúng tôi thôi!”

Cỗ thi thể không đầu đã mất tích trước đó từ từ chui ra khỏi gầm ghế sopha.

A, bây giờ nhìn kỹ lại thì phát hiện hóa trang trông cũng không thật lắm..

Trong tay của đối phương cầm một cây côn, có vẻ là muốn đập vỡ sọ của tôi. Mặc dù thân thể này của tôi nhỏ yếu nhưng ký ức của một cao thủ Taekwondo cũng không phải chỉ trưng cho đẹp.

Dựa vào bản năng, tôi tránh được công kích của đối phương, rồi xoay người cướp cây côn trong tay của đối phương, nện tời tấp vào đầu của đối phương.

Game over.

Hiện tại chỉ còn lại nữ chính đáng yêu của chúng ta, Hứa Chi Chi mà thôi.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô ta lại tràn ngập hoảng sợ một lần nữa. Cô ta khóc lóc cầu xin tha mạng: “Khả Khả, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Cầu cậu tha thứ cho tớ!”

“Không thể nào, Chi Chi à.” Tôi cười khẽ, nói. “Cậu đã bỏ qua cơ hội duy nhất của mình rồi.”

Giờ phút này, đúng bảy giờ, chính là giờ thiêng mà bọn họ đã định ra cho nghi thức.

Toàn thân tôi đẫm máu đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn thi thể của Hứa Chi Chi ở dưới đất.

Sau đó tôi đi tới bồn rửa chén trong phòng bếp, rửa tay. Sau khi rửa sạch vết máu trên tay thì lại dùng khăn giấy khô lau sạch vết máu trên người.

Lúc tôi tìm được điện thoại, ngoại trừ những bức ảnh trong album ra thì tôi còn nhìn thấy nhật ký của nguyên chủ.

Thì ra nguyên chủ đã mắc phải căn bệnh nan y vào một năm trước. Loại bệnh nan y này nhìn bề ngoài thì rất khỏe mạnh, nhưng thật ra đã không thể cứu chữa, người bệnh không thể sống quá ba năm.

Cô không muốn chết sớm như vậy, cho nên đã bắt đầu tìm kiếm các loại phép thuật tà ác để cầu một con đường sống.

Ngày đó, nguyên chủ đã nhìn thấy người đàn ông giết chết cha của mình, nhưng cô lại không lên tiếng, cũng không gọi điện báo cảnh sát, trơ mắt nhìn người đàn ông đó mang thi thể của cha mình rời đi. Sau đó thì đối phương lại ngụy trang thành cha của cô, sống cùng với cô.

Còn về người bạn tốt Hứa Chi Chi, cũng chính là vật chứa thích hợp mà nguyên chủ đã sớm tìm ra cho mình.

Bảy giờ ngày hôm nay, cũng là khoảnh khắc cô chờ đợi rất lâu, rất lâu rồi.

Nhưng trên thế giới này vốn dĩ không tồn tại cái gì mà phép thuật hoán đổi linh hồn gì cả.

Tôi ngồi trên ghế sopha, nhìn đồ vật xung quanh nhà từng chút một biến thành các ô vuông nho nhỏ.

Hình như thế giới này đang sụp đổ, bởi vì tôi đã phá vỡ kịch bản của cuốn tiểu thuyết.

Đột nhiên, hình như tôi nghe được âm thanh gì đó. Giống như có hai người đang nói chuyện với nhau.

Phiên ngoại

01.

“Phù, tớ chơi nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng có thể khiến nữ chính sống sót.”

“Cậu kiêu ngạo cái gì chứ, không phải là do tớ nạp tiền vào mua buff khiến cho tính cảnh giác của nữ chính tăng lên rất nhiều lần hay sao. Nhưng mà tờ giấy kia là chuyện quái gì vậy? Vì sao nữ chính lại nhắc nhở bản thân mình là giả chứ?”

“Có thể là buff gì đó rồi. Không phải hiện tại các trò chơi như thế này đều tỏ vẻ bí hiểm hay sao?”

“Mà trò này cũng quá khó rồi. Nếu không phải tạo hình của nữ chính xinh đẹp ngực còn to, thì tớ thật sự không có đủ hứng thú và kiên nhẫn chơi tiếp.”

Hai sinh viên đại học này vui vẻ trò chuyện trước màn hình máy tính.

Trên màn hình hiện bốn chữ ‘vượt ải thành công’.

Một cô gái ngồi trên ghế sopha gọi điện thoại.

“Trò chơi mà cậu giới thiệu thật sự không tồi nha, thiết lập nhân vật của nữ chính cũng rất đặc biệt, người xuyên sách ha ha ha. Đây là lần đầu tớ gặp phải đó.”

“Chỉ là quá khó rồi. Nếu không phải tớ bỏ 99 tệ ra mua buff thì cơ bản đều sẽ rơi vào kết cục BE, nữ chính bị giết nha.”

Hai học sinh vui vẻ trò chuyện với nhau, hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình đang thay đổi.

Đôi mắt đen tuyền như mực của cô gái trừng to, nhìn chằm chằm bọn họ, giống như là có thể nhìn thấy người ở bên ngoài màn hình.

“Có khả năng là còn có kết cục khác, tớ định sẽ chơi lại lần nữa.” Một sinh viên đại học trong hai người nói.

Đối phương chọn bắt đầu chơi lại một lần nữa.

02.

Tôi nằm trên giường, mở mắt ra, phát hiện bản thân đã xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết 18+.

Nhưng rất nhanh thôi, tôi sẽ chết. Lúc tôi chuẩn bị xuống giường tìm kiếm manh mối thì đột nhiên phát hiện trên giường xuất hiện một tờ giấy.

“Lâm Khả, cô là giả, bọn họ cũng là giả. Tôi sẽ nói cho cô biết cách làm sao để thoát khỏi trò chơi này.”

(Toàn văn hoàn.)
Chương kế tiếp