Trộm Phu

Chương 1: Đệ đệ bị anh rể trong ngày đính hôn dùng tay xoa chảy nước

Nếu tình cảm cũng chú ý thứ tự trước sau, Quý Nam xem như là yêu anh rể của mình.

Y còn nhớ rõ đó là một ngày trong tháng Giêng, bầu trời rơi xuống tuyết, y mới từ trường học gian nan trở về, còn chưa tới nơi, chỉ thấy trước cửa có nhiều xe hơi, xem bộ dáng mới tinh,so với Quý gia cái nào cái nấy dễ nhìn hơn.

Hạ nhân nhao nhao ồn ào nháo một đoàn, Quý Nam dựng lỗ tai nghe một lát,nguyên lai là chú rể mới lần đầu tiên tới cửa. Y không có hứng thú, cũng không để ý, lén lút đi vào phòng bếp tìm chân gà, còn chưa nhét vào miệng liền bị người bắt được .

Người kia chính là Phùng Viễn - anh rể tương lai của Quý Nam.

Phùng Viễn người này đến cùng như thế nào khó mà nói,bộ dạng tướng mạo đường đường,chính là ánh mắt quá sâu,cho rằng Quý Nam là người hầu Quý gia,không nói hai lời trước đem quần y cởi xuống. Khi đó chuyện Quý Nam là song nhi còn chưa truyền ra,cũng không có hôn ước, Phùng Viễn xoa xoa hoa huyệt phấn phấn nộn nộn của y,liền trực tiếp xoa ra đến chảy nước.

Quý Nam tốt xấu cũng là công tử được nuông chiều từ bé,chân gà "lạch cạch" một tiếng rơi trên mặt đất,y nhìn Phùng Viễn oa oa khóc, vừa khóc vừa tay đấm chân đá,tuy nhiên Phùng Viễn khí lực lớn vẫn cứ đem y xoa đến hoa huyệt phun nước ướt nhẹp mới chưa đã thèm thu tay.

Này vẫn là lần đầu tiên Quý Nam bị nhu chảy nước,chính y đều chưa từng chạm qua hoa huyệt,thế mà Phùng Viễn lại...

Thời điểm Phùng Viễn biết y là Quý nhị thiếu gia,hắn đã cùng chị gái Quý Nam đính hôn,không qua bao lâu Quý Nam cũng định thân cùng hoa hoa công tử Triệu gia,không phải cưới vợ chính mà là cưới nam sủng.

Thời điểm ban đầu Quý Nam đối với anh rể Phùng Viễn là hận,nào có ai ngay khi vào cửa lại đem em vợ chơi ra nước? Mấu chốt là Phùng Viễn như có ý đồ xấu với y,chỉ cần trong nhà gặp Quý Nam hắn luôn động tay động chân. Quý Nam tuổi còn nhỏ tính nhẫn nại không tốt,mới bị hắn sờ hai cái chân đã nhũn ra,bắp đùi thấm ướt. Nhìn qua Phùng Viễn một bên đứng đắn chỉ có chính y là phát tao.

Thế nhưng sự tình có chút biến hoá khi Triệu Tiên Tri đến Quý gia.

Nhắc đến Triệu Tiên Tri cũng coi như là có tiếng,cưới năm sáu vợ chẵn lẻ không nói, bỗng dưng có hứng thú với song nhi,vừa nghe Nhị công tử Quý gia là song nhi liền nhất định muốn cưới. Chị gái Quý Nam vốn là không muốn,tuy Quý gia đang ở giai đoạn tuột dốc nhưng em trai cũng không thể tùy tiện gả cho một hoa hoa công tử. Tuy nhiên Triệu gia lại đem lời hù doạ,không đem Quý Nam gả qua liền làm cho Quý gia phá sản.

Quý Nam liền nghẹn khuất bị hứa hôn cho Triệu gia,ước định học xong sẽ gả.

Lần đầu tiên Triệu Tiên Tri đến Quý gia vừa vặn chị gái Quý Nam ra ngoài nghe hí,trong nhà chỉ còn y cùng anh rể. Triệu Tiên Tri ỷ vào gia nghiệp lớn trong sáng ngoài tối trào phúng Quý Nam gả cho mình là phúc khí y tu luyện mấy đời,Quý Nam trong xương vốn là cao ngạo bị nói như vậy nhất thời hai mắt toát lệ. Vốn tưởng rằng Phùng Viễn sẽ không quản ai ngờ cứ như vậy một quyền đem Triệu Tiên Tri đánh nằm sấp.

"Quý gia sợ cậu,nhưng Phùng gia tôi thì không"- Phùng Viễn bắt chéo chân đem Quý Nam ôm vào lòng rồi mới nhìn hắn "Người cậu muốn cưới là em vợ tôi, thật là cho rằng tùy tiện nhặt được nam thê ở ven đường sao?"

Quý nam nghe lời này tuy rằng thấy không ổn nhưng đến cùng vẫn là hết giận, ngồi ở trên đùi Phùng Viễn hung tợn trừng lên Triệu Tiên Tri.


Triệu Tiên Tri lúc này bị đánh cho choáng váng,bụm mặt ngốc ngốc ngồi dưới đất sững sờ. Hắn lúc đến Quý gia cơ bản không mang mấy người,cũng khẳng định Quý gia không dám như thế nào với hắn,thế nào lại quên mất Phùng Viễn. Sản nghiệp Phùng gia so với bọn họ lớn hơn không biết bao nhiêu lần,nghe nói xuất thân từ hắc đạo,hiện tại qua chính đạo thế nhưng bên trong nhà chính còn cất giấu mấy chục khẩu súng. Triệu Tiên Tri sợ hãi đứng lên,xám xịt rời đi cũng không có gan tìm Phùng gia gây phiền toái.

Thái độ Quý Nam đối với anh rể lập tức thay đổi,ban đầu là tránh được lúc nào hay lúc đó,hiện tại lại hận không thể làm cái đuôi nhỏ theo sau Phùng Viễn,chỉ cần là lúc chị gái không ở nhà liền chạy vào phòng anh rể.

Phùng Viễn xảo quyệt,Quý Nam là tiểu thiếu gia từ bé tới lớn luôn thuận buồm xuôi gió vẫn còn như tờ giấy trắng,vừa lừa lại gạt chưa đến một tháng liền lừa Quý Nam đến tay. Quý Nam cũng biết chuyện này không ổn,biết loại chuyện này đối với chị gái thực sự không tốt nhưng Phùng Viễn mang lại cho y sức hấp dẫn quá lớn,lúc gặp anh rể thật sự không còn cách nào. Huống chi Phùng Viễn cũng không thật sự làm gì y,chỉ thường thường đem người nhốt trong phòng sờ sờ một buổi chiều,sờ đến Quý Nam cả người vô lực,hoa huyệt phun nước tứ phía rồi mới thả người đi. Quý Nam lưu luyến chút ôn nhu của hắn nên cũng không hỏi Phùng Viễn đối với mình ôm loại tâm tư gì,nếu có cũng là như Triệu Tiên Tri mang tâm trạng mới mẻ chơi đùa song nhi.

Cứ như vậy quan hệ giữa hai người cũng không có phát triển gì thêm. Ai ngờ sau khi gặp mặt Quý Nam,Triệu Tiên Tri liền bắt đầu thường xuyên đến Quý gia,mỗi lần đều mang theo lễ vật lớn nhỏ cho chị gái Quý Nam cùng hạ nhân trong nhà,ai cũng có phần vì thế ngoại trừ Quý Nam cùng Phùng Viễn thì không ai có ý kiến gì với cuộc hôn nhân này.

Triệu Tiên Tri thấy thời cơ cũng không sai biệt lắm liền rèn sắt khi còn nóng đưa ra ý muốn cưới hỏi. Quý gia cũng không do dự liền đồng ý,tiệc đính hôn lễ cưới đều phải đãi khách dù sao ngoài mặt cũng phải cho đối phương mặt mũi. Thân phận của Phùng Viễn không phù hợp can thiệp chuyện này,chờ đến lúc hắn biết thì Quý Nam đã bị người đến trường học trực tiếp mang đến phòng tiệc lớn.

Dựa vào tính cách Phùng Viễn thì dù hắn muốn đi cũng không ai ngăn được, thân phận anh rể Quý Nam còn đó hắn có thể quang minh chính đại đi đến cũng không ai có lý do ngăn cản hắn.

Phùng Viễn vừa vào cửa liền hướng đến chỗ Quý Nam,ngồi xuống bên cạnh em vợ cũng không nói gì chỉ bắt chéo chân hút thuốc. Triệu gia đối Phùng gia rất sợ hãi nên hảo hảo chiêu đãi hắn,Triệu Tiên Tri bên kia cũng quy củ không dám kề cận Quý Nam.

"Anh rể" Quý Nam trên mặt không có biểu tình gì nhưng đáy mắt có điểm ánh nước. Phùng Viễn nhìn thấy tâm liền đau,đem tàn thuốc dụi tắt rồi lôi kéo y hỏi:" Ai khi dễ em?"

Quý Nam cắn môi lắc lắc đầu,yên lặng nhìn Phùng Viễn đến xuất thần

"Ai dám khi dễ em,tôi một đao chém hắn." Phùng Viễn nói lời này không chỉ để Quý Nam nghe mà còn để Triệu gia bên kia nghe.

Quý Nam miễn cưỡng cười cười,cố ăn xong bữa cơm này rồi lên xe cùng Phùng Viễn về nhà. Chị gái y chạy ra ngoài đánh bài còn chưa về,hạ nhân cũng đều ngủ hết,phòng khách lúc này ánh sáng mờ tối.Phùng Viễn vốn muốn mang Quý Nam về phòng an ủi trong chốc lát,ai ngờ quay đầu y liền nhanh chân chạy lên lầu. Phòng ngủ Quý Nam tại lầu hai,mà trước giờ Phùng Viễn mỗi khi qua đây đều ở phòng chị gái ở lầu một,Quý Nam cũng đã vào phòng đó mấy lần.

"Đây là làm sao?" Phùng Viễn ôm eo Quý Nam đem người ôm ngang lên hướng phòng ngủ đi đến "Người khi dễ em cũng không phải là tôi."

Quý Nam một đêm nghẹn lửa giận lúc này triệt để bùng nổ,nâng tay cho hắn một cái bạt tai,cười lạnh nói:"Anh cũng không ít lần khi dễ tôi."

Phùng Viễn xem y như bảo bối,bị một bạt tai cũng không cho là cái gì ôm y hướng đến giường ngủ thả xuống,không nhiều lời nâng tay xoạt xoạt cởi hết quần áo y. Quý Nam trong lòng phiền muộn,tình cảm đối anh rể chôn dưới đáy lòng nghẹn đến mức muốn nổ tung,Phùng Viễn còn có ý muốn ép buộc y,phía dưới chưa kịp động ngược lại tâm không chống đỡ nổi nói khóc lền khóc.

"Ai u tiểu tổ tông của tôi." Phùng Viễn ôm y vào lòng giúp y lau nước mắt "Hôm nay ai khi dễ em,ngày mai tôi đánh người đó."


Quý Nam nghe câu này liền nín khóc mỉm cười,thừa biết Phùng Viễn chỉ là dỗ hắn nhưng vẫn luyến tiếc không muốn hắn sinh khí ngược lại chủ động xoa xoa bên má bị đánh đỏ của Phùng Viễn hỏi :"Đau không?"

"Đau lòng." Phùng Viễn kéo tay y ấn lên ngực trái, "Đau lòng em."

Quý Nam nghe Phùng Viễn nói lời ngon ngọt liền hết giận chủ động mở rộng chân cho anh rể xoa xoa huyệt. Phùng Viễn ngón tay thon dài xoa hoa huyệt,đầu ngón tay khi có khi không ấn lên hoa hạch,Quý Nam trong một chốc liền không chịu nổi xoay eo lắc lắc mông nộn,nước theo hoa huyệt non mềm lập tức trào ra,Phùng Viễn vẫn ôm y nhu nhu như cũ,Quý Nam ý thức mơ hồ nhưng vẫn cảm giác được anh rể hôm nay khác với thời điểm trong quá khứ,dường như hắn không có ý định dừng lại.

Phùng Viễn quả thật không có ý nghĩ dừng lại,vừa nghĩ đến bộ dáng em vợ khó chịu khổ sở vì Triệu Tiên Tri liền tức giận,vốn chỉ muốn xoa xoa hoa huyệt để giải khổ nỗi tương tư một chút rồi thôi,cố tình Quý Nam ngay lúc này lại khóc lóc,khoé mắt ửng đỏ câu dẫn đến tận tâm can hắn, không nhịn được phốc xuy một tiếng cắm một ngón tay vào động nhỏ.

Lần này làm cho Quý Nam giật mình,eo nhỏ vặn vẹo ôm cánh tay anh rể sợ hãi kêu lên liên tục. Tuy nói trước y được Phùng Xa đụng chạm qua nhiều lần nhưng cũng chỉ là xoa xoa bên ngoài mà thôi còn chưa chính thức cắm vào lần nào,hôm nay là lần đầu tiên.

"Kêu cái gì?" Phùng Viễn nằm áp thân trên lên người Quý Nam không để y lộn xộn,"Lại không làm đau em."

"Anh như thế nào...anh như thế nào lại cắm vào?" Quý Nam lắp bắp hỏi,ánh mắt không ngừng nhìn về dưới thân sợ hắn lại làm ra sự tình kinh người hơn.

"Cắm cắm vào." Phùng Viễn đuổi theo hôn hôn y một lát,ngón tay nhợt nhạt đảo quanh trong động nhỏ "Cái này so với xoa xoa càng thoải mái hơn,nước cũng chảy nhiều hơn."

Mặt Quý Nam chậm rãi đỏ lên,Phùng Viễn kì thật cũng chỉ cắm vào một ngón tay nhưng y chưa bao giờ động vào huyệt nhỏ lập tức liền co rút nhanh,dâm thủy mãnh liệt phun ra làm ướt chính mình,y cảm thấy thật xấu hổ Phùng Viễn lại vui vẻ với phản ứng thân thể của y,ngón tay dính đầy dâm thủy nhanh chóng trừu sáp,lúc đi vào còn cố ý dùng đầu ngón tay sờ sờ hoa hạch mẫn cảm.

Quý Nam từ lúc cùng anh rể loạn luân cũng chưa bao giờ trải qua kích thích như vậy liền kịch liệt cao trào,tinh dịch bắn đầy trên bụng,hoa huyệt cũng trào ra một đợt dâm dịch,huyệt đạo gắt gao mút cắn ngón tay Phùng Viễn,người cũng mơ mơ màng màng eo chân bủn rủn ôm cánh tay anh rể không cử động,mới chỉ một ngón tay đã làm cho y trước sau đồng thời đạt cao trào.

Cửa lớn Quý gia lúc này đột nhiên vang lên một tiếng,có tiếng giày cao gót cộp cộp nện lên sàn nhà đem Quý Nam đang mơ màng bừng tỉnh.

"Chị gái của tôi...." Quý Nam đem anh rể đẩy ra,lung tung tròng quần áo vào bất chấp hạ thể đang một mảnh lầy lội,nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường.

"Sợ cái gì." Phùng Viễn tựa vào bên giường nhìn y cười cười,"Có tôi đây."

Quý Nam không có tâm tư cùng hắn hồ nháo,vểnh tai nghe tiếng bước chân bên ngoài,không ngờ Phùng Viễn thế nhưng đem y ôm vào lòng.

"Anh điên rồi?" Quý Nam hạ giọng hoảng sợ giãy dụa "Chị của tôi hiện tại còn đang ở bên ngoài."


"Xem em bị doạ sợ kìa..."Phùng Viễn cúi đầu hôn hôn lên khoé môi y, "Anh rể có khi nào hại em,em nhắm mắt lại giả bộ ngủ liền xong." Nói xong cũng không đợi Quý Nam cự tuyệt liền trực tiếp ôm người mở cửa đi ra ngoài.

Quý Nam cả người căng thẳng,sợ tới mức ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám bên tai nghe tiếng anh rể nói:"Em mới trở về?"

"Vốn thắng một ván liền có thể trở về, ai biết Triệu gia di thái thái thua nhiều nhất định không chịu nghỉ muốn đánh tiếp một bàn,này không đánh không được." Chị gái Quý Nam tức giận nói liền không ngừng.

"Lần sau không đánh cùng các nàng là được."

"Lúc này Tiểu Nam đều đã ngủ rồi."Phùng Viễn nghe vậy chỉ cười cười.

"Được,cũng chỉ có anh có thời gian đem y về phòng."

"Đứa nhỏ này...." Chị gái Quý Nam có điểm bất đắc dĩ nhỏ giọng nói:"Anh cũng biết tính tình y,ở cùng thiếu gia Triệu gia chắc lại chịu ủy khuất?"

"Đến lúc đó lại nói." Phùng Viễn không muốn gả Quý Nam cho người khác,ứng phó lung tung vài câu liền đi lên lầu hai,vừa vào liền nhanh tay đóng cửa rồi trực tiếp đem người đặt lên ván cửa,đầu gối nâng lên chen giữa hai chân Quý Nam dùng lực đỉnh đỉnh,cách lớp vải cọ xát lên miệng huyệt của y:"Anh rể không có lừa em đi."

Quý Nam đem hắn đẩy ra,bắp đùi dính dính dịch thể vô cùng khó chịu,cũng không quản anh rể đang đứng nhìn lập tức cởi quần áo hướng cửa phòng tắm đi đến,thấy Phùng Viễn lại không có ý định rời đi lền nâng cao âm thanh:" Chị gái của tôi đều đã trở lại,anh còn đứng ở đây làm cái gì?"

"Bình dấm chua lớn." Phùng Viễn đẩy cửa phòng tắm đi vào "Chua chết."

Quý Nam sớm đã từ trong tình triều thoát ra,cũng không để ý ánh mắt anh rể đang dính trên người mình mở miệng liền đuổi người:" Muộn như vậy còn lưu lại trong phòng em vợ còn ra thể thống gì?"

"Lời này mà em cũng có thể nói ra." Phùng Viễn ngồi ở mép bồn tắm lớn đoạt vòi nước trực tiếp tưới lên người Quý Nam " Có địa phương nào trên người em anh rể chưa chạm qua?"

Quý Nam ngồi trong bồn tắm không kiêng nể hắn đang ở đó mở rộng chân tẩy rửa hoa huyệt,cười lạnh :" Như thế nào không có? Anh còn chưa có tiền vào đâu."

Phùng Viễn không tiếp tục nói chuyện,cầm vòi sen kiên nhẫn giúp y gội đầu. Lúc tỉnh táo lại Quý Nam cảm thấy mình nói hơi quá phận,vốn chuyện giữa y cùng Phùng Xa là anh tình tôi nguyện,mình không có bằng lòng thì hắn cũng không có khả năng ép buộc nhưng lời vừa nói ra cũng không thể rút lại,Quý Nam nghẹn một bụng khí không phục ngồi yên ở đó,Phùng Viễn thấy vậy thơt dài dùng khăn lông lớn bọc y bế ra đặt lên giường.

Đề tài này cuối cùng cũng dừng lại ở đây.

Quý Nam nằm trên giường híp mắt qua khe hở nhìn ánh đèn bên ngoài,một lúc sau chị gái hắn đi vào phòng ngủ,ánh đèn bên ngoài cũng vì thế mà biến mất. Quý Nam ôm bọc chăn nghĩ đến Phùng Viễn,nghĩ hắn hiện tại đang ôm chị gái ngủ,nói không chừng còn đang làm chuyện thân thiết trong lòng bỗng thấy khổ sở,cố gắng không để bản thân rơi lệ tiện đà kéo chăn lên che mặt ngủ.

Chương kế tiếp