Trộm Phu

Chương 2: Đệ đệ bị tỷ phu lái xe đưa tới ngoại ô chơi chân giao đến ra nước. (chân H)

Sau khi trời đổ tuyết thì càng ngày càng lạnh,Quý Nam tan học không thể đi bộ về nhà,chị gái y không rảnh liền để Phùng Viễn lái xe đến đón y về. Từ sau sự kiện trong bồn tắm quan hệ của y cùng anh rể liền lạnh xuống,nói đến cùng vẫn là ngại mặt mũi không muốn gặp.

Phùng Viễn tuy rằng thương y nhưng cách nhau mười tuổi,hắn không đoán được hoàn toàn tâm tư của Quý Nam,gần tết công việc lại nhiều liền quên mất chuyện dỗ dành y.

Hôm nay có tuyết rơi,vào ban ngày tuy rằng tiết trời sáng sủa nhưng đường vẫn khó đi như cũ,Phùng Viễn lúc rảnh rỗi tâm liền đặt lên người Quý Nam,hắn cân nhắc muốn dỗ bạn nhỏ kia vui vẻ liền đến sớm đậu xe ở cổng trường chờ Quý Nam tan học.

Không nghĩ tới,chưa đợi được Quý Nam ngược lại thấy xe của Triệu gia.Nói đến cũng vừa khéo,hắn vừa mới đổi xe mới,lại lần đầu tiên lái ra đường nên hạ nhân Triệu gia cũng không biết, đến nơi liền đoạt vị trí đỗ xe ngay trước mắt hắn. Người Triệu gia cũng liền thật sự không nghĩ tới

Phùng Viễn vốn mang tâm trạng tốt muốn hảo hảo đến đón Quý Nam,nếu em vợ bị cái tên Triệu Tiên Tri hoa hoa công tử kia cướp mất nói không chừng lại muốn đánh nhau một phen..

Thời điểm Quý Nam tan học,tại cổng trường nhìn quanh không nhìn thấy xe của anh rể,trong chốc lát liền thấy thất vọng cúi đầu đi ra lại không ngờ gặp được Triệu Tiên Tri.

"Thật trùng hợp" Triệu Tiên Tri nói xong liền muốn cầm tay y.

Quý Nam thay đổi sắc mặt,quay đầu muốn đổi hướng đi.

"Hôm nay đổ tuyết đường trơn,anh đưa em về." Triệu Tiên Tri lại đứng chắn trước người Quý Nam,làm bộ muốn đỡ y lên xe.

"Có một đoạn,chỗ nào cần đưa?" Quý Nam cười lạnh gạt tay hắn ra,trong lòng thầm oái Phùng Viễn hôm nay không đến đón y,"....Còn ở trước cổng trường học tôi nháo,ý muốn cùng tôi không xong đi?"

Triệu Tiên Tri nghe xong lời này liền thay đổi sắc mặt:
"Lời này của cậu là sao? Quý Nam cậu nhưng là đã cùng tôi đính hôn....Tôi còn không động được vào cậu sao?"

Quý Nam một hơi nghẹn ở trong lồng ngực không lên cũng không nhả ra được,nghẹn đến mức khuôn mặt cũng đỏ ba phần,không nhìn đường trước sau liền cứ vắt chân lên mà chạy,được vài bước thì vấp phải băng,mắt thấy sắp ngã sấp xuống

"Ai u tiểu tổ tông của tôi a......" Phùng Viễn từ xa vừa vặn đuổi tới nhanh tay lẹ mắt đem người ôm vào lòng,cúi đầu kinh hô một tiếng " Cả ngày chỉ biết làm tôi lo sợ."

"Anh rể?" Quý Nam vừa nhìn thấy hắn liền không giấu được vui sướng,ôm cách tay hắn khoé miệng câu lên.

"Ánh mắt như thế nào lại đỏ,ai khi dễ em?" Phùng xa đưa tay sờ sờ mũi y,nhướng mày hướng Triệu Tiên Tri " Tôi còn tưởng là ai,đây không phải là công tử Triệu gia sao?"

Triệu Tiên Tri vừa thấy Phùng Viễn là mềm chân,còn chưa kịp trả lời chính mình đã tự ngã quỳ xuống.

"Được,biết cậu muốn hiếu kính tôi nhưng cũng không cần lễ lớn vậy a". Phùng Viễn quyết tâm chèn ép Triệu Tiên Tri,lấy chân đá đá bờ vai hắn " Cậu nói xem,hôm nay đây là tính làm cái gì?"

"Quý Nam...... Quý Nam đã hứa gả cho tôi ......" Triệu Tiên Tri cắn răng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, "Tôi đây không phải xem thời tiết không tốt......"

"Được rồi được rồi, chuyện này về sau không cần cậu bận tâm." Phùng Viễn vòng tay quanh eo Quý Nam không khỏi tâm viên ý mãn, lười nghe hắn ở bên kia lải nhải giải thích.


"Nhưng Quý Nam......" Triệu Tiên Tri không cam lòng nói thầm, "Đều đã là người Triệu gia ta......"

"Cậu mơ đẹp lắm!" Phùng Viễn nghe vậy đi lên thẳng chân đá một cước ngay lên chóp mũi Triệu Tiên Tri " Cậu đi hỏi lại xem,người còn chưa gả qua cửa có thể được xem là người của cậu sao?"

Triệu Tiên Tri kêu thảm che mũi, kỳ thật Phùng Viễn cũng không thật sự dùng lực đá, đối với Triệu gia, không cho tăng mặt cũng phải cấp Phật mặt, lại nói chuyện này ai nói đều có lý, hắn cũng không tiện lại dây dưa,ôm Quý Nam vào lòng nghênh ngang rời đi.

"Đổi xe ?" Quý Nam lúc này mới phát hiện Phùng Viễn không lái chiếc xe trước kia.

Phùng Viễn gật đầu,giúp y mở cửa xe, chỉ nói:"Vừa nãy không phát hiện anh rể có phải hay không lại khổ sở?"

Quý Nam nơi nào sẽ thừa nhận,cười lảng nói:"Anh mơ đẹp đi."

"Cũng không phải là tôi mơ" Phùng Viễn cũng cười,không lập tức lái xe mà đưa tay xuống giữa hai chân y xoa nhẹ một phen, "Đẹp chết tôi"

"Xem cái nết......" Quý Nam tuy nói hắn nhưng lại đỏ mặt quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Xe Triệu gia trong nháy mắt liền nhanh chóng rời đi,Triệu Tiên Tri nhớ tới lúc trước vừa sợ vừa mất mặt,sợ Phùng Viễn sẽ tìm hắn gây phiền toái liền nhanh chân rời đi. Quý Nam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi,niềm vui khi nhìn thấy anh rể cũng vơi bớt,lại bắt đầu giận dỗi không nói lời nào.

Phùng Viễn lúc đầu cũng chưa phát hiện cảm xúc của y không tốt,mãi đến lúc lái vào khúc rẽ nói liền ba bốn câu không được đáp lại,lúc này mới thở dài hỏi: "Em cùng tôi tức giận cái gì?"

"Tức giận không được, tôi đâu có cái tư cách kia." Quý Nam trên mặt mang theo ý cười, thanh âm lại mang theo ý lạnh, "Cũng chẳng có thân phận gì."

Phùng Viễn lại thở dài,quay đầu xe hướng ngoại ô đi tới,Quý Nam cũng không hỏi hắn đi đâu chỉ nhìn ra cảnh sắc càng lúc càng hoang vắng bên ngoài cửa sổ,khắp nơi chỉ còn lại tuyết Phùng Viễn mới dừng xe lại,đốt một điếu thuốc đẩy cửa đi ra ngoài.

Quý Nam bị gió lạnh thổi đến choáng váng,đang kéo lại góc áo thì đánh cái hắt xì,liếc mắt liền thấy Phùng Viễn dập tắt điếu thuốc trong tay,tiện đà cởi xuống áo khoác lớn trên người khoác lên người y.

"Tôi không cần" Quý Nam đem áo hất xuống " Mùi thuốc lá làm tôi khó chịu"

"Tôi ôm em?" Phùng Viễn vứt điếu thuốc tiến vào trong xe, đem Quý Nam ôm đến trong ngực,lại đem kiện áo khoác phủ lên.

Quý nam rầu rĩ "Ân" một tiếng,tay Phùng Viễn đặt ở trên đầu y,đầu ngón tay còn mang theo mùi thuốc lá,trên người Phùng Viễn mang theo hơi lạnh,Quý Nam nhịn không được cả người run run,vòng chân ôm lấy eo hắn.

"Không đông lạnh hỏng đi" Phùng Viễn cúi đầu cười rộ lên, bao kín mặt y lại "Còn giận?"

"Chỗ nào dám." Quý Nam cởi bỏ khuy áo anh rể,đem khuôn mặt lạnh lẽo dán lên ngực hắn.

"Lạnh chết tôi a tiểu bảo bối....." Phùng Viễn ngoài miệng kêu lạnh,tay lại đem người hướng trong lòng ấn ấn,thấy Quý Nam ngẩng đầu lên liền cúi người hôn xuống.

Quý Nam lười trốn nằm trong lòng Phùng Viễn,môi lạnh lẽo được đầu lưỡi nóng bỏng của hắn hôn đến ướt sũng,không còn lạnh cóng như lúc trước. Phùng Viễn nâng thân đem cửa xe đóng kín,tay nhanh chóng xốc lên vạt áo của y,men theo đường cũ nhắm thẳng bắp đùi y sờ tới.


"Lạnh a" Quý Nam thân thể run run một chút " Đừng chạm vào tôi"

Phùng Viễn niết niết cằm y lại triền triền miên miên hôn một lát " Chỗ này không lạnh." Nói xong liền cầm tay Quý Nam ấn xuống đũng quần chính mình.

Quý Nam còn chưa từng nhìn thấy vật giữa chân kia của anh rể nhưng cũng biết là rất lớn,trước kia Phùng Viễn sờ sờ y dục căn hắn liền đứng thẳng đội lên một túp lều,y có thể loáng thoáng nhìn thấy không khỏi kinh sợ một phen,hiện tại cầm tới tính khí thô dài kia trong tay lại càng hoảng.

"Không lạnh đi?" Phùng Viễn lấy chóp mũi cọ   hai má ửng đỏ của Quý Nam,cố ý đùa bỡn "Bỏng chết em."

"Đừng...... Đừng nổi điên......" Quý Nam hoảng sợ vừa lùi ra phía sau vừa trốn, lại bị Phùng Viễn kéo trở về, trực tiếp cởi quần hướng giữa chân ấn xuống.

"Lạnh...... Tôi nói lạnh !" Quý Nam tuy rằng khoác áo khoác lớn, trên thực tế đã trần trụi ngồi ở trên đùi Phùng Viễn,bắp đùi non mịn cách lớp quần cọ xát với tính khí nóng bỏng của hắn,hoa huyệt trực tiếp ướt.

"Anh rể ôm em, không lạnh." Phùng Viễn thò tay đem dây lưng cởi ra,dục căn sưng đỏ bắn ra trực tiếp đánh vào bên trong bắp đùi trắng nõn của Quý Nam,vừa nóng lại vừa cứng. Quý Nam nhìn không thấy phía dưới quần áo là cái quang cảnh gì chỉ cảm giác giữa hai chân cắm vào một dục căn thô dài dữ tợn vô cùng,qua lại cọ xát lên âm vật.

Quý nam ngồi chồm hỗm giữa hai chân Phùng Viễn sắp chống đỡ không được nghĩ muốn ngồi xuống,lại sợ anh rể sẽ cảm thấy y rất mong được tính khí cắm vào hoa huyệt,càng do dự chân lại càng không còn chút sức,bị Phùng Viễn ấn một cái liền ngồi ngay lên dục căn nóng bỏng,hoa huyệt nhất thời bị thân cán hung hăng cọ qua,y bất ngờ kêu lên,cúi đầu xuống cứng đờ bất động.

"Nhiều nước như vậy?" Phùng Viễn cách áo khoác vỗ vỗ mông y ,"Quần đều bị em phun ướt."

"Anh...... Anh cọ cái gì mà cọ?" Quý Nam đỡ vai Phùng  Viễn muốn chạy trốn lại bị hắn trực tiếp chế trụ eo đem người ấn vào trong lòng,tay nhanh chóng cách lớp áo xoa dùng sức xoa bóp mông lớn,dùng sức lôi kéo,dục căn thô dài không ngừng cọ xát lên hoa huyệt ướt đẫm,ngón tay di chuyển đè lên hoa hạch ấn xuống.

Quý nam đấu tranh trong một chốc thân mình liền triệt để mềm xuống,ghé vào trong lòng Phùng Viễn theo động tác của hắn phập phồng lên xuống,bị tính khí đỉnh đến mức cả người bủn rủn,chỉ biết lắc mông chảy dâm thủy,lúc này bắp đùi trắng nõn lộ ra một khúc cũng không thấy lạnh,áo khoác lớn không che đước hình ảnh dục căn thô to đang ra sức trừu sáp giữa hai chân y.

"Xem tôi làm em sướng kìa..." Phùng Viễn niết niết hoa hạch sưng lớn " Biết vậy đã sớm hảo hảo thương em."

"Chỉ biết...... Chỉ biết khi dễ em......" Quý Nam eo nhấp một cái, nói còn chưa dứt lời liền khó nhịn cuộn tròn ngón chân, tính khí phun ra chút tinh thủy, hoa huyệt trào ra dâm dịch đem dục căn Phùng Viễn triệt để xối ướt.

"Không khi dễ,mặc quần vào chúng ta trở về?" Phùng Viễn tách mông y cọ nhanh vài cái,cũng không bắn tinh,làm Quý Nam rên rỉ vài tiếng mới đem tinh thủy lau sạch sẽ,mặc quần xong liền ôm y ngồi an ổn trong xe.

"Trở về?" Quý Nam lười biếng ghé vào đầu vai Phùng Viễn mơ hồ hỏi.

"Còn sớm." Phùng viễn nhéo nhéo eo y ," Lại khiến anh rể đau lòng em."

Quý Nam vừa trải qua cào trào thân mình đặt biệt mẫn cảm,Phùng Viễn chỉ mới nói lời tâm tình bên tai địa phương giữa hai bắp đùi lại trở nên ẩm ướt,bỗng nhiên trong lòng nổi lên muôn vàn ủy khuất,yên lặng ghé vào hõm vai anh rể không nói tiếng nào.

Qua một lát Phùng Viễn liền nhận ra tâm tình y không tốt,cúi đầu nhẹ nhàng lau nước mắt cho y: "Tiểu tổ tông của tôi,lại giận dỗi anh rể cái gì đây?"

Quý Nam cảm thấy bản thân khóc lúc này chính là sát phong cảnh liền kiềm nén không khóc lên,yên lặng mở mắt rơi lệ.

"Tiểu Nam,em đây là muốn tôi đau lòng a." Phùng Viễn dở khóc dở cười đem y ôm vào lòng,hôn lên cánh môi ẩm ướt của y.


Quý Nam quay đầu né tránh,anh rể đối với y càng tốt,trong lòng y lại càng là ủy khuất, biết rõ không nên lưu luyến nửa điểm ôn nhu  lại càng không nhịn được muốn hướng đến hắn đòi hỏi nhiều hơn,giống như biết rõ đó là nguy hiểm nhưng vẫn liều mạng muốn,đến một ngày nào đó liền trực tiếp dẫn lửa lên chính mình.

"Anh vẫn nên thương chị gái tôi đi". Quý Nam đem áo khoác cởi xuống bò về chỗ ngồi của chính mình " Chúng ta kết thúc tại đây?"

"Kết thúc cái gì?" Phùng Viễn ngã người dựa vào lưng ghế "Anh rể là luyến tiếc em."

Quý Nam ôm cánh tay nhìn chằm chằm cửa kính xe thủy tinh, nâng tay đem sương mù lau trên đó lau đi,bỗng nhiên cười rộ lên:"Luyến tiếc? Tôi vừa nghĩ tới anh chạm qua người khác liền ghê tởm."

Trong xe không khí lại lạnh xuống,Phùng Viễn cũng không sinh khí, nâng tay sờ sở mặt Quý Nam:"Anh rể so với em lớn hơn mười tuổi,nếu thật chưa bao giờ chạm qua người khác thì chính là tiểu huynh đệ có vấn đề ."

Quý Nam phốc xuy một tiếng bật cười,cười xong vẻ mặt lại lạnh hơn:"Nói nữa cũng vô dụng."

"Chỗ nào vô dụng, này không phải dỗ em cười sao?" Phùng Viễn niết niết quai hàm y, nhu đỏ mới buông tay,"Em là bảo bối của tôi,đừng tức giận ."

Chỉ mấy câu lời ngon tiếng ngọt liền dỗ Quý Nam mềm lòng,đến cùng vẫn là yêu thích hắn như cũ,lại cùng hắn ôm hôn một lát thẳng đến lúc bánh xe bị tuyết chôn hết một nửa mới quay xe đi về nhà chính.

Chị gái y hiện đang ngồi ở phòng khách uống trà, xem ra bài đã đánh xong .

"Hôm nay Triệu gia phái người đến đón em đi?" Chị gái Quý Nam thuận miệng hỏi.

Quý Nam chưa trả lời,Phùng Viễn đã mở miệng:"Nào có chuyện như vậy, còn chưa gả qua cửa liền muốn đem người đưa đi."

"Này không phải không cho họ mặt mũi sao?"

"Anh cũng không cần cho họ mặt mũi." Phùng Viễn đem áo khoác dính tuyết đưa cho hạ nhân,"Gặp nhiều liền thấy không thoải mái."

Quý Nam thấy bọn họ trò chuyện mà chính mình không chen vào được, liền lặng lẽ hướng hai lâu đi, còn chưa đi vài bước liền nghe thấy chị gái gọi y.

"Tiểu Nam, ngày mai đừng đến trường,anh rể mang em đi xem quần áo cưới,cũng sắp gả cho người ta,cái gì cũng phải chuẩn bị tốt..."

Quý Nam cúi đầu ứng một tiếng,đem cửa phòng ngủ hung hăng đóng lại bổ nhào thân thể xuống giường,qua một lát ô ô khóc lên.

"Tiểu hài tử không bằng lòng,ép buộc hắn làm cái gì." Phùng Viễn nhíu mi nhìn cửa phòng y,tiếp nhận trà hạ nhân mang đến nhấp một ngụm.

"Đều phải gả cho người,anh còn xem y như hài tử." Cô đem trâm cài tóc trên đầu tháo xuống,cầm ở trong tay vuốt vuốt," Cuộc hôn nhân này không muốn cũng phải muốn,Quý gia không thể so với mấy năm trước,bị người chặn sinh ý liền triệt để chặt đứt đường sống."

"Chỉ bằng Triệu gia?" Phùng Viễn khinh thường đem tách trà đặt xuống bàn nói, "Quý gia không có tiền anh đây cũng có thể nuôi Tiểu Nam."

"Y còn có thể dựa vào anh qua một đời?"Cô nàng đem trâm gài tóc cài lại trên đầu, "Anh hiện tại sủng y sẽ cảm thấy không có gì,đến lúc Quý gia thật sự nghèo túng, liền cảm giác em trai của em chính là trói buộc ."

"Sẽ không có chuyện đó." Phùng Viễn thở dài  xoa xoa mi tâm,cũng không tính nói nhiều đến chuyện này,đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Chương kế tiếp