Trộm Phu

Chương 12: Bí mật hôn ước(nội dung)
"Vương mụ, ngươi nói mê sảng cái gì đâu" Quý Nam nghe xong,khuôn mặt trắng bạch cười thảm "Chị gái ta như thế nào có thể bị ho lao?"

Vương mụ mím môi nhìn y,bên trong mắt ánh lên tia đau lòng

"Chắc chuẩn đoán nhầm đi?" Quý Nam vẫn không tin "Chị gái ta mấy tháng nay không phải đang rất mạnh khoẻ sao?"

Vương mụ đỡ y hướng ra ngoài phòng,quyết tâm khuyên: "Mau đi đi,điến muộn liền không kịp gặp mặt lần cuối cùng"

Quý Nam bất thường nhìn Vương mụ,ứng thanh "Hảo" đi về phía trươc vài bước,bỗng nhiên hai đầu gối mềm nhũn lảo đảo muốn nhã,may mà Vương mụ tay mắt nhanh nhẹn đem người kéo lại,tinh thần hoảng sợ gọi người lái xe lại đây

"Tiểu thiếu gia của ta,ngươi nhưng trăm ngàn lần phải để ý thân mình" Vương mụ gấp đến độ hốc mắt đều đỏ "Gia đêm mai liền có thể trở về,ngươi đừng vội,có hắn ở đây liền không có việc gì"

Quý Nam cổ quái cười rộ lên,thanh âm giống như từ trong cổ họng phát ra.Sinh lão bệnh tử,Phùng Viễn có lợi hại đến mấy cũng có cái gì dùng,có thể đem người chết cứu sống sao? Có thể chữa khỏi bệnh ho lao sao? Y nghĩ nghĩ mắt bên trong liền dâng lên hơi nước,hốt hoảng lên xe,một đường đều không biết suy nghĩ cái gì,chỉ khi tiến vào Quý gia,mới cảm giác dường như đã mấy đời,lại nhìn Quý trạch sinh ra một tia xa lạ

Toà nhà niên đại lớn nhìn từ xa giống như một con mãnh thú,há miệng đầy máu chực chờ y chui đầu vào lưới. Quý Nam xuống xe đứng trước cổng vào,trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh,bên trong lỗ tai ong ong vang lên,theo chân một hạ nhân tiến vào phòng ngủ chị gái,đập vào mặt chính là mùi máu tươi nồng đậm

Quý Nam dưới chân như nhũn ra,bổ nhào vào bên giường nắm tay chị gái,run rẩy nắm mấy lần mới được,tay chị gái y so với y còn muốn lạnh hơn,bàn tay run rẩy,bên trong còn dính vết máu còn chưa khô

"Tiểu Nam."

Quý Nam rưng rưng ngẩng đầu,run run rẩy rẩy kêu một tiếng:"Chị"

Y bỗng nhiên liền minh bạch chính mình vì sao đáp ứng đến ở Phùng gia,không phải chỉ vì y không xa nổi Phùng Viễn,mà vì vẫn luôn đối với chị có mang theo một tia áy náy,bên trong áy náy còn mang theo một phần ghen tỵ,ghen tỵ nàng có thể danh chính ngôn thuận gả cho Phùng Viễn. Nhưng mà hiện tại áy náy triệt để chiếm mất ghen ghét,y khóc không nói được nên lời,chỉ liên tiếp gọi: "Chị......"

"Khóc cái gì mà khóc,đã sớm phát hiện ra" Chị gái Quý ngược lại là thản nhiên,một bên ho khan một bên nhu đầu của y "Em suốt ngày nhớ thương Phùng Viễn,đã sớm đem chị ném ra sau đầu đi?"

Quý Nam quỳ xuống bên giường lau nước mắt,che bụng ngập ngừng nói:"Chị,em không đúng ......"

"Đừng" Chị gái Quý lên tiếng đánh gãy y "Xem xem này" Nàng từ dưới gối lấy ra một tờ giấy đưa cho Quý Nam "Quan hệ giữa chị và anh ấy,cùng với quan hệ giữa em và Triệu Tiên Tri cũng không sai biệt lắm"

Quý Nam cầm hiệp nghị ly hôn trong tay nhìn,nước mắt bùm bùm rơi trên mấy chữ trên cùng. Là ngày đầu tiên của năm mới vừa qua

"Quý gia trước kia đối Phùng gia có ân, cho nên Phùng Viễn mới giúp chúng ta một phen,chị vốn cho rằng là mình nhặt tiện nghi thêm một rể,không nghĩ tới lỗ vốn đi một em trai"

Quý Nam nghe xong như trước chỉ khóc,ghé vào bên tay chị y khóc nức nở

"Chị trước đây còn cùng anh ấy đùa giỡn,nếu sau này chị không còn ở đây,anh ấy nhất định sẽ chê em là trói buộc,cho nên bất đắc dĩ đem em hứa gả cho Triệu Tiên Tri,cũng là muốn lưu cho em một đường lui" Chị gái Quý thì thào tự nói "Hiện tại ngẫm lại,Triệu gia rất không phù hợp với em,vốn ngay từ đầu nên nghe Phùng Viễn,đem em về Phùng gia nuôi dưỡng"

Ngoài phòng bỗng nhiên nổi lên cuồng phong,mang theo hơi lạnh gào thét quét tới,đập cho cửa sổ Quý gia vang lên ầm ầm. Quý Nam vùi đầu khóc trong chốc lát,không nghe thấy thanh âm chị gái nói chuyện liền ngẩng đâu lên nhìn thoáng qua,lệ còn đọng lại bên trong khoé mắt,người lại thanh tỉnh chút,đỡ tường đi đến cửa phòng,nhìn thấy Vương mụ miễn cưỡng gợi lên khoé miệng: "Quý gia hiện tại liền chỉ còn một người"

Vương mụ nghe xong đau lòng đến mức rớt lệ,cầm tay hắn nói: "Hảo hài tử,không phải còn có chúng ta ở đây sao?"

Quý Nam tránh tay nàng ra lẩm bẩm nói:"Liền còn lại một mình ta"

Nói xong cũng không để ý người bên ngoài,trong mắt ngậm nước,tay vẫn cầm bản hiệp nghị ly hôn đi ra ngồi ở sô pha phòng khách Quý gia,thẳng tắp nhìn ra hướng cửa lớn,mặc cho ai tới gần khuyên cũng không phản ứng

Trận mưa này mưa từ tối hôm qua đến sáng sớm,gió một trận mưa một trận. Vương mụ nhìn bộ dáng của Quý Nam liền thu xếp hạ nhân Quý gia chuẩn bị tang lễ,lại phân phó hoả kế Phùng Gia đi nhà ga đón Phùng Viễn,lúc này mới đến gần Quý Nam vắt hết óc khuyên bảo y

Quý Nam kinh ngạc nghe,biết Vương mụ là có lòng tốt,bất quá tinh thần y lúc này không tốt,cảm giác mình cùng chị gái đều bi ai đến buồn cười,quanh co lòng vòng đem mệnh đều đưa ra chỉ vì không muốn Quý gia sụp đổ

Giá trị sao? Quý Nam muốn lắc tỉnh chị gái Quý hỏi xem nàng có hối hận không,vì vẻ ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thối rữa của gia nghiệp mà kiếm tới hai cái hôn sự thùng rỗng kêu to

Nếu là Phùng Viễn không có yêu phải y,sợ là chị em bọn họ đều phải vì cái này mà trả giá một đời. Quý Nam xoa xoa mi tâm bỗng nhiên cười lạnh đứng lên,trong lòng như bị ai tạt một chậu hỗn hợp nước lạnh cùng băng

Quý Nam hoang mang hỏi: "Vương mụ,gia nghiệp quan trọng đến thế sao? Suy tàn liền suy tàn,đau khổ chống đối làm cái gì?"

"Tiểu thiếu gia của ta,ngươi cũng đừng thương tâm đến hồ đồ" Vương mụ hầu hạ Phùng gia hơn nửa đời người,nghe không không hiểu lời Quý Nam nói "Đây đều là gia nghiệp tổ tiên lưu lại a"

Quý Nam nghe lạnh lạnh giọng: "Ta không có chuyện gì"

Vương mụ vội vàng sờ trán y:"Hỏng hỏng,gia đang trên đường gấp gáp trở về đây,ngồi xe lửa cũng cần nửa ngày,trừ hắn ra ai có thể khuyên được ngươi đây?"

Hai người bọn họ đang nói chuyện,cửa chính Quý gia bỗng bị người đá văng,Triệu Tiên Tri mang theo hạ nhân vênh váo tự đắc tiến vào,nhìn thấy Quý Nam liền muốn bắt người,Vương mụ lập tức nhào qua ngăn cản,kêu: "Các ngươi đây muốn làm cái gì?"

"Muốn làm cái gì?" Triệu Tiên Tri đã sớm hỏi thăm được Phùng Viễn không ở nhà,nhất thời không sợ trời không sợ đất tiến lại gần,đem Vương mụ hung hăng đẩy ngã trên mặt đất "Quý Nam là vị hôn phu của ta,hiện tại chị gái y chết,gia sản Quý gia của y liền về tay ta,lão bà tử ngươi xem náo nhiệt cái gì"

Quý Nam cúi đầu đem lời Triệu Tiên Tri nói nghe xong,đi đến bên Vương mụ đem người nâng đứng lên

"Quý Nam, ngươi là tự chính mình theo ta trở về,hay chờ ta đem ngươi trói đưa về?" Triệu Tiên Tri nhớ kỹ lúc trước tại bệnh viện bị Phùng Viễn đạp cho một cước,tức giận "Đừng ảo tưởng Phùng Viễn lúc này còn có thể cứu ngươi"

Ánh mắt Quý Nam bình tĩnh lướt qua Triệu Tiên Tri,ánh mắt lạnh lẽo doạ cho loại công tử bột như hắn đơ người,sau một lúc mới lấy lại tinh thần,cảm giác mặt mũi đều mất sạch,đỏ mặt lên mắng: "Đồ không biết điều"

Quý Nam đem Vương mụ đỡ đến bên sô pha ngồi xuống,lúc này mới đem ánh mắt lại nhìn Triệu Tiên Tri: "Ngươi lặp lại lần nữa thử xem"

"Ta nói ngươi không biết điều, không phải chỉ là song nhi ai thao......"

-- phanh--

Tiếng mắng chửi của Triệu Tiên Tri ngưng bặt,trong tay Quý Nam cầm khẩu súng Phùng Viễn từng cho y luyện tập,họng súng còn đang toả khói xanh,bàn tay bị súng giật đến mất đi cảm giác,bên môi lại hiện ra nụ cười khinh miệt,học theo Phùng Viễn mắng người: "Vương bát đản"

Triệu Tiên Tri che bả vai kêu lên thảm thiết,máu tươi theo cánh tay hắn ồ ồ chảy xuống,chớp mắt liền chảy đầy đất. Hạ nhân Triệu gia nhìn thấy trong tay Quý Nam có súng,lập tức đi vào kéo Triệu Tiên Tri ra khỏi cửa

Quý Nam bắn một phát súng này thật sự  rất đột ngột,đem Vương mụ đều dọa đến ngây người,sau một lúc lâu che ngực nơm nớp lo sợ cảm khái:"Nên bảo gia đình bình thường chú ý một chút,như thế nào đem một đứa bé tốt dạy đến hỏng....."

Quý Nam thu súng,ngã ngồi một hồi trong sô pha,xoa mi tâm thở dài,lỗ tai bị tiếng súng chấn đến mức ong ong vang lên

"Vương mụ, Phùng Viễn lúc nào trở về?" Quý Nam lại mở miệng hỏi,tiếng nói đã mang theo âm thanh khóc nức nở "Ta nhớ hắn."

"Ai u tiểu thiếu gia" Vương mụ xoa chân mình té bị thương hồi nãy,đau lòng không thôi "Chờ một chút,xe lửa nhanh nhất thì để đến trạm chắc cũng phải chập tối"

Quý Nam âm thanh khó chịu ứng tiếng,bụm mặt khóc nức nở, một lát sau buông tay,tuy lúc này trong mắt còn vương lệ,thế nhưng cảm xúc đã bình tĩnh trở lại. Y sửa sang quần áo,cùng Vương mụ bố trí tốt linh đường,bên ngoài mưa thảm gió sầu kêu không ngớt,tâm tình của y lại trở nên hậm hực,trên mặt trắng xanh không còn chút máu. Vương mụ nhớ đến y còn đang mang thai,gấp đến độ không ngừng nhìn hướng cửa xoay quanh,thời gian thong thả trôi qua,cứ cách một lát Quý Nam lại hỏi Phùng Viễn đã trở về chưa,nhận được đáp án đồng nhất cũng không suốt ruột,đến lúc thì vẫn cứ hỏi,hỏi thẳng đến gần hết một ngày,mưa to như trút nước,trên trời xẹt xuống vài tia chớp

Cửa lớn Quý gia một lần nữa bị người đá văng,Triệu Tiên Tri dùng băng vải treo cánh tay lại vọt vào lần nữa,mang theo một đám người đem Quý gia vây kín,trong tay còn cầm theo đao lớn

"Ta còn không tin hôm nay không mang ngươi đi được"

Quý Nam ánh mắt nhẹ bẫng liếc nhìn Triệu Tiên Tri,không vội vã đi lấy súng mà chậm rãi đem vải trắng cài lên tay,hoàn thành rồi mới mở miệng "Nếu ngươi nhất định muốn dẫn ta đi,vậy trước để ta cúi lạy chị gái ba cái xong rồi đi"

Triệu Tiên Tri không thể làm khó dễ,cầm đao trong tay huơ huơ doạ,tuy không dám thực sự xông lên nhưng miệng vẫn quen thói mắng không ngừng "Ngươi là cái loại gì,cũng chỉ ở trên giường hầu hạ Phùng Viễn,thật đúng cho là mình hơn người?"

Quý Nam nghiêng đầu lẳng lặng nghe,nhìn Triệu Tiên Tri cảm giác người nọ là ngốc tử, nếu không phải sinh ra tại Triệu gia,không chừng đã bị người ta một gậy đánh chết

"Ta đúng là theo Phùng Viễn" Quý Nam thản nhiên thừa nhận, tiện đà cười nhạo nói "Ngươi cũng không phải là không biết."

Triệu Tiên Tri giống bị người đánh cho một bạt tai,hai má nóng cháy bỏng rát

"Quý gia chúng ta tuy rằng xuống dốc,nhưng ta khuyên ngươi đừng có động tâm tư" Quý Nam xoay người đem súng từ trong túi áo lấy ra,dùng ngón tay mềm nhẹ chà lau "Không biết có một ngày nào đó ta liền đem ngươi bắn thủng một lỗ"

Ngoài phòng mưa càng lớn,phảng phất ai oán kêu rống ở ngoài cửa sổ rít gào,qua cửa thủy tinh tựa hồ loé lên ánh đèn xe,Quý Nam vốn đang căng thẳng thần kinh bỗng thả lỏng xuống,trong lòng nỉ non kêu một tiếng "Anh rể" ánh mắt lại lướt qua Triệu Tiên Tri đang dính bên cạnh cửa

Lúc này đến Quý gia,ngoại trừ Phùng Viễn còn có thể là ai?

Quý Nam nhìn thấy thân ảnh đội mưa chạy vào bỗng nhiên toàn thân mất đi khí lực,cứng rắn chống mới miễn cưỡng đứng vững. Phùng Viễn trên người dính đầy nước bùn,giọt mưa lạnh lẽo rơi trên vạt áo,trên mặt mang theo một tầng hơi nước,vào trong phòng yên lặng nhìn chăm chú vào Quý Nam,ánh mắt nóng bỏng vô cùng,tiện đà còn tung chân đá vào mông Triệu Tiên Tri đang bị doạ choáng váng nãy giờ "Ngươi đúng là đủ liêm sỉ,người của lão tử ngươi cũng dám động vào"

Triệu Tiên Tri ném đao đang cầm trong tay,che mông hướng ngoài cửa chạy trốn

"Cái tên vương bát đản,hôm nay nhất định phải bắn ngươi" Phùng Viễn đem súng từ bên hông rút ra,còn chưa kịp lên cò đã nghe thấy thanh âm trong kia của Quý Nam

Đứa bé lúc này im lặng kêu hắn một tiếng "Phùng Viễn" Giọng nói không một chút phập phồng lại làm cho Phùng Viễn nghe xong lòng tràn đầy chua xót,cất súng ba bước thành hai bước vọt tới trước mặt Quý Nam,đem người một phen kéo vào lòng

"Bảo bối của anh,em làm anh nhớ tới hỏng" Phùng Viễn đem gương mặt lạnh lẽo dán lên mặt của Quý Nam cọ xát

Quý Nam bị cọ đầy mặt nước mưa,tay đưa ra sờ sờ mặt Phùng Viễn,sau đó ôm eo hắn kêu một tiếng: "Anh rể"

"Tiểu Nam,anh rể ở đây" Phùng Viễn vội vàng bận rộn ôm y ngồi trên sô pha

Quý Nam đem đơn ly hôn vẫn luôn nhét ở trong lòng ra,đưa cho Phùng Viễn,sau đó ngồi ở trên đùi hắn ngẩn người,hồi lâu mới cười dài nói: "Phùng Viễn,em chỉ còn mình anh"

Phùng Viễn trong lòng căng thẳng,ấn sau gáy Quý Nam đem người ôm lấy: "Tiểu tổ tông,em đừng cười như vậy,anh rể đau lòng muốn chết"

Quý Nam ghé vào đầu vai Phùng Viễn "Nhạ" một tiếng,sau đó ô ô khóc lên. Lúc này Phùng Viễn cũng không ngăn cản,vỗ vỗ lưng nhẹ giọng dỗ y,lại đi xoa xoa eo y,nhớ đến Quý Nam đang mang hài tử lại càng thêm lo lắng,phân phó Vương mụ đang ở một bên đi thỉnh đại phu,sau đó ôm Quý Nam đi về phòng ngủ

Trong phòng cơ hồ không có gì thay đổi,Phùng Viễn ôm Quý Nam nằm ở trên giường,Quý Nam nức nở hỗn loạn tại thời điểm mưa to chớp giật,nghe vào tai càng thêm yếu ớt. Lúc đầu Quý Nam khóc còn nhỏ tiếng,về sau càng khóc càng thương tâm,rốt cuộc lúc này đã có thể thấy Phùng Viễn,nỗi nhớ cùng bi thương đồng loạt dâng lên nhấn chìm y,Quý Nam khóc đến không thở nổi,ý thức lại hỗn loạn không tỉnh

Phùng Viễn hoảng sợ,vừa lúc thấy đại phu đội mưa tiến đến,hắn vội vàng đem người thỉnh đến phòng ngủ xem cho Quý Nam. Đại phu vẫn là cái người hôm bữa,vẻ mặt so với lần trước nghiêm túc hơn nhiều

"Ưu tư tích tụ không được giải quyết,có thai lại kinh hách không nghỉ ngơi tốt,cũng không hảo hảo dưỡng,thân mình tuyệt nhiên chịu không nổi"

Phùng Viễn nghe được tim đập thình thịch,cũng không để ý bên ngoài mưa sa gió giật,gọi người ấn theo phương thuốc đại phu kê chạy đi lấy thuốc,lại ôm Quý Nam tự trách: "Anh không nên đem em lưu lại một mình ở nhà"

Quý Nam ôm lấy cánh tay Phùng Viễn ngủ,đem nước mắt trên mặt bôi hết lên cánh tay hắn

Phùng Viễn không dám lên tiếng nữa,cũng không dám động,duy trì một tư thế thẳng đến khi nửa đêm Quý Nam  bỗng nhiên bừng tỉnh

"Anh rể?" Quý Nam bò đến trên ngực Phùng Viễn nằm sấp,nương theo ánh đèn nhìn thấy ánh mắt mang theo sầu lo của Phùng Viễn

"Ngủ tiếp một lát" Phùng Viễn đem đầu của y đặt trên trong hõm vai khuyên "Xem như anh rể cầu em"

Quý Nam chậm rãi đến gần bên tai Phùng Viễn loạn cắn: "Anh rể" Gọi xong lại sửa miệng "Phùng Viễn"

"Khó chịu ?" Phùng Viễn đưa lòng bàn tay dán trên bụng Quý Nam

Quý Nam trong bóng đêm lắc lắc đầu,dựa vào cánh tay Phùng Viễn nhìn bầu trời đen tối không rõ mưa gió nên ngoài "Phùng Viễn,anh có khi nào cũng sẽ chết không?"

Phùng Viễn lúc này chỗ nào dám trêu Quý Nam thương tâm,liền bịa chuyện nói:"Sẽ không,anh sẽ trường mệnh trăm tuổi"

Quý Nam yên tĩnh một lát còn nói:"Em rồi cũng sẽ chết"

"Sẽ không,em cũng trường mệnh trăm tuổi" Phùng Viễn hù y "Hai ta cuối cùng biến thành hai ông lão bất tử sống nương tựa lẫn nhau"

Quý Nam không nhịn cười :"...... Đức hạnh." Cười xong ngốc ngốc nhìn mặt Phùng Viễn,nước mắt chầm chậm rơi xuống,sau đó ngày càng mãnh liệt

"Phùng Viễn,em rất nhớ anh" Quý Nam ôm cổ Phùng Viễn gào khóc "Em......Em liền chỉ còn anh"

Phùng Viễn bị y khóc đến lòng tràn đầy hối hận,hận không thể trở lại một tháng trước tự cho mình vài cái tát,mắng hắn vì sao phải đem Quý Nam lưu lại một mình,lúc này ôm người nói hết lời hay,chỉ cầu y ngừng khóc : "Bảo bối của anh,em không chỉ có riêng anh,mà còn có con của chúng ta nữa"

Quý Nam tiếng khóc ngừng lại,sờ bụng khụt khịt mũi.

"Ngoan, ngủ tiếp một lát" Phùng Viễn thấy nhắc tới hài tử cảm xúc Quý Nam tốt một chút,vội vàng tiếp tục dỗ y "Anh một đời đều ở cùng em"

Quý Nam hai mắt đẫm lệ nhìn Phùng Viễn,ngón tay sờ soạng khuy áo anh rể. Phùng Viễn nằm thẳng tắp mặc cho y cởi,Quý Nam cởi xong áo khoác,hai tay lạnh lẽo nhanh chóng dán vào,thân thể cũng đi theo ngã vào trong lòng Phùng Viễn

"Đừng nghĩ lung tung,có anh rể ở đây ai cũng đừng nghĩ khi dễ em" Bên tai Phùng Viễn còn nghe tiếng nói mang theo giọng mũi nghẹn ngào của Quý Nam,trong lòng đau y đến muốn hỏng,nghiêng đầu hôn hai má y "Anh biết em bây giờ rất khổ sở,anh rể nhìn em như vậy làm sao chịu nổi"

Quý Nam đem mặt chôn trước ngực Phùng Viễn,nghe tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực hắn nước mắt lại dâng lên,y sợ Phùng Viễn sẽ lo lắng nên mạnh mẽ chống đỡ,chỉ rầu rĩ nói:"Anh vì cái gì không sớm nói chân tướng cho em biết?"
Chương kế tiếp