Trộm Phu

Chương 11: Điện thoại play(H)
Một tháng nói dài cũng không dài,nói ngắn cũng không ngắn,Quý Nam ở lại Phùng trạch,mỗi ngày cùng Phùng Viễn nói chuyện qua điện thoại,dần dần cũng tạo nên thói quen

Phùng Viễn không nói rõ chính mình đi đâu,chỉ là tín hiệu bên kia lúc tốt lúc xấu,nói vài câu cũng đứt quãng mấy lần,Quý Nam cảm thấy anh rể đang ở trong núi,ngẫu nhiên còn có thể nghe tiếng nổ vang lên,y liền mơ hồ có thể đoán được Phùng Viễn đi xa làm cái gì. Xác định chắc chắn là đi gây sức ép cho Triệu gia. Triệu gia cùng Quý gia lập nghệp theo con đường khác nhau,bọn họ là khai thác quặng,bồi thường ít tiền rồi đào hầm khai thác,dựa vào sinh ý này kiếm được không ít tiền,Phùng Viễn lần này phỏng chừng muốn đem mỏ quặng cầm đến tay,xem ra bị công tử Triệu gia Triệu Tiên Tri chọc tức không nhẹ

Phùng Viễn không nói,Quý Nam coi như không biết,chỉ là ngày ngày đều dặn dò anh rể cẩn thận chút,nghe đến trong lòng Phùng Viễn thấy nóng lên,mỗi ngày nói chuyện mê sảng kích thích y,trong chốc lát hỏi Quý Nam hoa huyệt có nhớ dương cụ hắn k,chốc lát lại nói chính mình muốn uống sữa,nói một hồi chọc cho Quý Nam tức giận đòi cúp máy mới chịu ngừng

Kỳ thật Quý Nam cũng ngại mặt mũi không nói ra nhưng vẫn là nghĩ đến,mỗi ngày đều nóng lòng mong chờ điện thoại của anh rể,hơi chậm chút liền lo lắng vô cùng,liên tục hỏi Vương mụ Phùng Viễn còn mấy ngày nữa mới về. Vương mụ vốn cảm thấy Quý Nam đối với việc Phùng Viễn đi xa không có không muốn xa rời,mấy ngày nay bị hỏi liên tục liền nghĩ ra,hài từ này có tình cảm sâu đậm với Phùng Viễn,liền suốt ruột hẳn lên,thời điểm Quý Nam gọi điện nói chuyện ở một bên cùng mắng hắn chậm chạp mãi không giải quyết xong việc,mắng cho Phùng Viễn không biết phải giải thích làm sao,chỉ có thể ở bên vừa nói vừa dỗ Quý Nam cười rộ lên mới nhẹ nhàng thở ra

"Còn có một tuần nữa anh liền trở về" Phùng Viễn đầu kia điện thoại hít sâu một hơi

Quý Nam cầm điện thoại đi về phòng ngủ,ôm điện thoại ghé vào trên giường nghe:"Anh rể,anh lại hút thuốc"

"Vậy mà cũng có thể nghe ra?" Phùng Viễn bên kia cúi đầu cười ngượng ngùng đem điếu thuốc dập tắt "Được, không hút"

"Không có việc gì,em cũng không ngửi đến" Quý Nam trên giường trở người "Hút đi"

"Đáp ứng em rồi" Phùng Viễn thật đúng là không tiếp tục hút thuốc,chần chờ một lát hỏi "Đang nằm trên giường?"

Quý Nam "Nhạ" một tiếng ứng thanh,qua giọng nói của Phùng Viễn có thể đoán ra được cái gì "Lại nghĩ đến cái gì đấy?"

"Đang nghĩ tới em" Phùng Viễn tiếng nói trầm thấp vài phần

Quý Nam mặt đỏ bừng,cũng không biết vì cái gì mà cả người nóng lên,mặt đỏ tai hồng lui vào trong chăn mắng hắn "Lại nói lung tung"

Phùng Viễn trong điện thoại cười 'à' một tiếng,tỏ rõ "Ướt đi"

Quý Nam nghe vậy lập tức cảm giác được một dòng nhiệt khí theo hoa huyệt đi xuống,còn chưa tới kịp cởi quần,dâm thủy đã ọc ọc phun ra

"Đem điện thoại lại gần cho anh rể nghe một chút" Phùng Viễn thanh âm trầm thấp "Nghe một chút xem có bao nhiêu nước"

Quý Nam cả người đều hưng phấn đến lạ,do do dự dự đem ống nghe đến gần bên miệng huyệt,nghĩ đến Phùng Viễn có thể nghe tiếng nước òm ọp phía dưới,xấu hổ dùng chăn che kín mặt. Lại nghe thấy âm thanh Phùng Viễn loáng thoáng truyền đến:"Nghe không rõ,em lấy tay xoa ra chút nước đi"

Quý Nam la hoảng lên,bắp đùi kẹp chặt điện thoại căm tức cự tuyệt:"Như thế nào...... Nhu như thế nào?"

"Giống như lúc trước anh rể xoa vậy,cắm vào rồi rút ra" Phùng Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định,hướng dẫn tỉ mỉ từng bước "Ngón tay cắm vào liền sẽ chảy nước"

Quý Nam vốn không muốn xoa,nhưng phía dưới hoa huyệt trống rỗng vô cùng,không ngừng mấp máy miệng cầu cái gì đó cắm vào,huyệt đạo chảy nước làm y cơ khát khó nhịn liền cắn răng đem ngón tay chạm vào đoá hoa,hơi lạnh đầu ngón tay kích thích làm y cả người cứng đờ,thẳng lưng phun ra bãi nước đậm sệt

"Đã xoa ra nước?" Phùng Viễn nghe thấy tiếng nước,lại dỗ y "Cắm vào một cái xem?"

"Không...... Không đâu......" Quý Nam đem hai chân tách mở,cúi đầu nhìn tiểu huyệt chính mình chảy ra dâm thủy liền phát run

"Ngoan, cắm vào đi" Thanh âm Phùng Viễn mang theo ẩn nhẫn tình triều "Nghe lời anh rể,đem ngón tay nhét vào đi"

Quý Nam rưng rưng vươn tay,run run rẩy rẩy đem ngón tay đưa tới bên hoa huyệt,huyệt đạo non mềm bao lấy đầu ngón tay y,miệng huyệt đóng mở liên tục,người còn chưa phản ứng lại ngón tay đã hung hăng cắm vào,cắm đến tận cùng,mở ra hoa huyệt ướt nóng. Quý Nam ngẩng mạnh đầu lên,thở hồng hộc ngồi bệt xuống giường,cảm giác Phùng Viễn đang nói cái gì đó,điện thoại lại cách xa làm y hoàn toàn không nghe thấy,chỉ ngậm ngón tay mình không dám động đậy,hoa huyết co bóp nhanh phun ra chút dâm thủy,đem điện thoại đều làm ướt

"Chủ động cắm vào,Tiểu Nam chính em vừa tự mình cắm vào" Phùng Viễn trầm giọng xuống "Nghĩ đến tiểu đệ nóng hổi của anh rể sáp em"

Quý Nam nức nở cử động eo, ngón tay không ngừng cắm vào huyệt đạo ướt mềm,ở trên giường đâm rút an ủi hoa huyệt cơ khát,đầy trong đầu đều là dục căn tím đen của anh rể,trên cán dính đầy dâm thủy rong đuổi bên trong lỗ nhỏ đầy nước,nghĩ nghĩ động tác liền không biết nặng nhẹ,ngón tay phốc xuy phốc xuy cắm rút nhanh trong huyệt đạo,khóc kêu tên Phùng Viễn thẳng lưng bắn ra

Phùng Viễn ở bên kia điện thoại nghe được rõ ràng mọi thứ,cởi đai lưng cầm dục căn chính mình xoa nắn,bị Quý Nam kêu giọng mềm nhũn câu hắn thần hồn điên đảo,khẩn cấp hỏi y:"Bắn sao?"

Quý Nam bò đến bên điện thoại ngập ngừng nói: "Bắn."

"Anh rể còn chưa bắn đâu" Phùng Viễn nắm tính khí tuốt động "Anh rể muốn cắm trong tiểu huyệt của em"

Quý Nam nghe vậy mông không tự chủ được nhếch lên,mơ mơ màng màng trả lời một câu:"Cắm...... Cắm vào đến......"

"Nghĩ anh rể đang làm như vậy?" Phùng Viễn liếm liếm khóe miệng "Kia liền hoàn toàn cắm vào đi"

Ngón tay Quý Nam lại cắm vào hoa huyệt chính mình,mông lớn ghé vào trên giường lay động,lại gần di động thở dốc cùng Phùng Viễn bên kia dây dưa một chỗ,phảng phất như bị côn thịt dữ tợn của anh rể đâm đến eo bụng nóng lên

"Phía trước cứng lên không?" Phùng Viễn cảm giác còn chưa đủ,lừa Quý Nam đi sờ hoa hạch "Cứng liền tự mình xoa xoa"

"Cứng...... Tiểu hạch cứng lên rồi......" Quý Nam quả nhiên ngoan ngoãn đưa tay đi niết hoa hạch,vừa đụng một cái cả người liền run rẩy,ngã xuống xụi lơ trên giường vặn vẹo rên rỉ "Muốn bắn.....Muốn bắn......" Nói xong dùng ngón tay điên cuồng đâm rút hoa huyệt chính mình,một tay ngắt nhéo âm vật đang dựng đứng đung đưa,hét lên một tiếng bắn ra,phía trước phía sau đồng thời cao trào

Mà đầu kia điện thoại Phùng Viễn hô hấp cũng tăng thêm,hồi lâu sau kêu rên một tiếng liền bình tĩnh trở lại.Quý Nam ghé vào trên giường dần dần thanh tỉnh,ngón tay còn cắm ở bên trong hoa huyệt,vừa động liền mang ra chất lỏng đậm sệt,y đỏ mặt đem đầu ngón tay rút ra,ấn sáng đèn bàn tìm tấm khăn lau sạch tinh thủy nơi bắp đùi,lại xấu hổ đem điện thoại cũng lau, lúc này mới lại gần nghe thanh âm của Phùng Viễn

"Chính mình cắm khẳng định không thoải mái như anh rể sáp được" Phùng Viễn thanh âm sau cao trào nghe còn trầm thấp "Đợi anh rể trở về,khẳng định khiến em vài ngày không xuống được giường"

"...... Quen khi dễ em" Quý Nam ôm chân ngồi ở bên giường nói thầm "Không có bị thương đi?"

"Mỗi ngày hỏi,chỗ nào có thể bị thương a?" Phùng Viễn bên kia truyền đến vài tiếng nổ vang "Sớm chút ngủ,chăm sóc tốt chính mình"

Quý Nam lo lắng thở dài,thừa dịp điện thoại chưa bị ngắt lại dặn dò Phùng Viễn chú ý an toàn,lúc này mới lưu luyến không rời buông ống nghe,ghé vào trên giường ngủ gà ngủ gật,nửa ngủ nửa tỉnh cảm thấy bụng có chút không khoẻ lại buồn nôn,y cũng không để ý,đợi đến ngày mai khi ăn điểm tâm mới thấy không thích hợp,đem toàn bộ sữa đậu nành Vương mụ làm phun hết sạch

"Ôi chao,tiểu thiếu gia của ta,cảm lạnh rồi sao?" Vương mụ hoảng sợ,thiếu chút nữa là hét lên,tiến lên đem Quý Nam dìu đến sô pha bên kia ngồi "Như thế nào đều phun ra?"

Quý Nam nhíu mi lắc lắc đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: "Muốn nôn"

Vương mụ vội vàng vỗ Quý Nam nói cái gì cũng không cho y đi học,kêu người lấy thảm cho y phủ thêm,sau đó vội vàng gọi điện thoại mời bác sĩ

"Như thế nào liền cảm lạnh a?" Vương mụ gác điện thoại xong bỗng nhiên sửng sốt,ánh mắt nhìn Quý Nam có chút kì quái "Ai u tiểu thiếu gia, ngươi sợ không phải......"

Quý Nam trong dạ dày khó chịu,thật sự là không nghe ra ý tứ trong lời nói của Vương mụ,lại thấy nàng đi tới đi lui trong phòng,miệng hưng phấn lẩm bẩm cái gì mà "Việc vui,việc vui" càng thêm hoang mang,bọc thảm cuộn tròn thành một cục ngồi trên sô pha,đợi đến lúc bác sĩ đến sắc mặt đều có chút trắng xanh

Vương mụ thấy đại phu đến 'ai u' một tiếng nhào qua,hạ giọng nói vài câu,đại phu sáng tỏ gật đầu,đặt ống nghe lên bụng Quý Nam cẩn thận nghe ngóng,lại đem tay bắt mạch cho y,sau đó gật gật đầu với Vương mụ

Vương mụ vui sướng che ngực nói không nên lời,tiễn bước đại phu xong rồi xuống bên cạnh Quý Nam cao hứng nói năng lộn xộn,cũng chỉ nghe ra được một câu: "Tiểu thiếu gia của ta a......."

"Vương mụ,ta làm sao?" Quý Nam hữu khí vô lực hỏi "Ngài đừng có nói chuyện như vậy,nghe được tâm ta đều hoảng

"Nhưng đừng nhưng đừng!" Vương mụ sợ tới mức dùng tấm thảm đem y bọc từ đầu đến chân "Là chuyện tốt,này là chuyện tốt"

Quý Nam chớp mắt,cúi đầu mắt nhìn bụng chính mình lại ngẩng đầu thử nhìn nàng

"Đúng vậy!" Vương mụ cười đến không khép miệng,vỗ mạnh trán,vọt tới cầm điện thoại lên bấm số "Ta giúp ngươi cùng trường học xin phép,lại gọi điện thông báo cho gia......"

Quý Nam còn chưa lấy lại tinh thần,thật cẩn thận sờ sờ bụng,lại ngây ngốc cười rộ lên,đầu ngón tay sờ trên bụng cũng đều run rẩy.Đều nói nam thê mang thai so người thường khó khăn hơn,y ngược lại là may mắn,cùng Phùng Viễn thân thiết qua vài lần liền có,tâm Quý Nam dần dần nóng lên,lúc này hận không thế tiến vào lòng Phùng Viễn ôm hắn,chia sẻ với hắn tin tốt này

Y ở bên cạnh vui vẻ đến mức cả người phát run,Vương mụ gọi điện thoại cũng kích động đứng lên, lắp bắp hô vài tiếng "Gia",cuối cùng liền nghẹn ra một câu:"Tiểu thiếu gia y......"

Lời này đem Phùng Viễn bên kia điện thoại dọa gần chết,cho rằng Quý Nam xảy ra chuyện gì,âm thanh nói vào điện thoại mang theo một tia run rẩy: "Tiểu Nam làm sao?Có phải tên vương bát đản Triệu gia khi dễ y? Trong thư phòng ta có cây súng,ngươi hiện tại liền lấy ra đem Triệu Tiên Tri bắn....."

"Ai u không phải" Vương mụ gấp đến độ giậm giậm chân "Là việc vui!"

Phùng Viễn kinh ngạc lập lại: "Việc vui?" Thân thể thả lỏng dựa vào bên tường nhẹ nhàng thở ra "Ngươi suýt nữa hù chết ta,có việc gì vui?"

Vương mụ vừa muốn mở miệng lại thấy Quý Nam khoác thảm đi tới,vội vàng đem ống nghe đưa cho Quý Nam,bản thân cấp tốc chạy ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho người mang thai. Mà Quý Nam tiếp nhận ống nghe không nói lời nào,yên lặng lắng nghe tiếng hít thở bên kia điện thoại của Phùng Viễn,một lát sau mới nhếch môi cười rộ lên,mở miệng thử một tiếng,mới nỉ non gọi: "Phùng Viễn"

Không phải anh rể,mà là Phùng Viễn

Phùng Viễn tay cầm ống nghe run lên,ứng thanh:"Tiểu Nam"

Quý Nam khóe miệng chậm rãi câu lên,sau đó cười ra tiếng,lại không có nói việc chính mình mang thai,chỉ kéo dài tiếng nói hỏi:"Nhớ em không?"

Tay Phùng Viễn run lợi hại hơn,nghẹn giọng trả lời: "Nhớ muốn chết"

Quý nam nheo lại ánh mắt 'Nga' một tiếng, dừng một lát cười nói:"Em cũng nhớ anh"

Bọn họ im lặng trầm mặc hồi lâu,như là nghe tiếng hít thở của đối phương đến ngẩn người

Vẫn là Phùng Viễn trước nhịn không được,gắt gao cầm ống nghe hỏi: "Tiểu Nam,nói cho anh biết,có phải giống như anh đang nghĩ hay không?"

"Anh nghĩ cái gì?" Quý Nam cố ý treo ngược tâm tình hắn "Đức hạnh"

"Có phải hay không?" Phùng Viễn thả chậm âm thanh

"Ai biết anh đang nói cái gì." Quý Nam không lung lay,ngón tay sờ sờ lên khối nhỏ trên ống nghe

"Tiểu tổ tông của anh,em muốn anh lo đến chết sao? Em chờ,anh hiện tại liền trở về,đi qua nhà Triệu gia,lão tử không......"

"Giống như anh đang nghĩ vậy" Quý Nam đánh gãy lời nói Phùng Viễn,nhẹ giọng nói "Bác sĩ vừa xem qua"

Phùng Viễn ở bên kia điện thoại yên lặng,hô hấp nặng nhọc thêm vài phần,như là đang cực lực nhẫn nại cái gì. Quý Nam nghe được liền nở nụ cười "Không muốn sao?"

"Vui hỏng" Phùng Viễn trong thanh âm hiếm thấy mang theo tia bối rối "Tiểu Nam,có khó chịu hay không? Anh rể lập tức trở về với em"

Quý Nam cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân chính mình xem xét một lát,làm Phùng Viễn gấp đến độ muốn treo điện thoại lập tức trở về mới ngập ngừng nói: "Buồn nôn"

Phùng Viễn cầm điện thoại gấp đến độ xoay quanh,không nhịn được mắng Triệu gia hại hắn lúc này không thể bồi bên người Quý Nam. Quý Nam nghe giọng nói hùng hùng hổ hổ của Phùng viễn bỗng nhiên thấy vui vẻ,cầm thảm khoác lên vai chê cười hắn:"Đều sắp làm cha,đừng có nói lung tung"

Thốt lời này ra khỏi miệng hai người đều ngây ngẩn,mặt Quý Nam chậm rãi đỏ lên,ngón tay siết lấy đầu thảm không lên tiếng,ngược lại Phùng Viễn bên kia nghẹn giọng một lát rồi cười rộ lên:"Thật sự là tiểu bảo bối của anh"

"Em nhớ anh" Quý Nam nhịn hồi lâu rốt cuộc thốt ra "Phùng Viễn,anh mau chút trở về"

Phùng Viễn chỉ nói:"Được, sáng mai liền bắt chuyến xe lửa sớm nhất trở về với em"

"......Mỏ quặng không có việc gì sao?" Quý Nam đến cùng vẫn là lo lắng

Phùng Viễn bên kia điện thoại "Ai u" một tiếng,tuy rằng không còn bao việc,lại không nghĩ tới Quý Nam lại đoán được hết,chỉ phải thừa nhận: "So với bảo bối của anh,vứt con mẹ nó quặng đi"

"Đừng có nói lung tung" Quý Nam bị doạ hốt hoảng,nhìn thấy Vương mụ trở về vội vàng muốn treo điện thoại,sợ nàng nghe được sẽ chê cười mình,liền dặn dò một câu cuối cùng "Chú ý an toàn" Sau đó treo điện thoại.

Vương mụ vẻ mặt có chút bất thường,nhìn vào mắt Quý Nam mang theo điểm chần chờ. Quý Nam ngay từ đầu còn chưa từ trong niềm vui có thai lấy lại tinh thần,đến lúc nhìn thấy sắc mặt Vương mụ trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng,tay cầm tấm thảm chợt nắm chặt

"Tiểu thiếu gia, vừa rồi Quý gia cho người tới" Vương mụ lo lắng nhìn y "Nói...... Nói Quý tiểu thư xảy ra chuyện"

Quý Nam nhẹ buông tay,tầm thảm thên vai lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất,liên tục lui về phía sau vài bước mới đỡ tường ổn định thân hình:"Chị gái của ta làm sao?"

Vương mụ vội vàng tiến lên đi đỡ y,gấp đến độ đầy đầu là mồ hôi: "Tiểu thiếu gia ngươi đừng vội,nghe ta chậm rãi nói"

"Chị của ta......Chị của ta đến cùng là làm sao?" Quý Nam nắm chặt lấy cổ tay Vương mụ "Vương mụ ngươi mau nói cho ta biết !"

"Ai,vừa rồi người của Quý gia nói chị gái ngươi mắc bệnh ho lao,sợ là...... Sợ là không qua được"
Chương kế tiếp