Trộm Phu

Chương 4: Đệ đệ cố ý kích thích tỷ phu rồi bị phá thân ( xe chấn khai bao H )

Quần áo Quý Nam muốn may cuối cùng là không làm được,lấy đại số đo may Phùng Viễn lại không hài lòng,liền cứ như vậy giúp y giấu diếm qua mặt chị gái Quý

Tính tình Quý Nam vốn không được tốt lắm,bình thường lúc gặp Phùng Viễn ở nhà đều tránh mặt chọn đi đường vòng,chị gái y thấy được liền ngầm gặp mặt hỏi y mấy lần, xem y rốt cuộc giận dỗi Phùng Viễn cái gì. Quý Nam trong lòng vốn đang chịu đè nén,nếu anh rể đến hỏi y vấn đề này còn đỡ,này lại là chị gái hỏi làm y càng không muốn để ý tới hắn,thẳng đến mấy ngày gần cuối năm,tuyết cũng đã ngừng rơi mà thái độ của y đối anh rể vẫn lạnh lùng

Ngay lúc này,Triệu gia lại vội vã mang thiếp mời đến,chỉ tên mong vợ chồng Phùng Viễn  mang theo Quý Nam đến dự yến hội đêm Nguyên Tiêu. Quý Nam xem thường loại tụ hội kiểu này,học theo người nước ngoài lại học không giống,còn mang theo một đống quý củ chẳng ra gì,nhưng rốt cuộc vẫn phải đi

Đêm nay Phùng Viễn lái xe mang bọn họ đến nhà chính Triệu gia,Quý Nam tâm tình hậm hực đến cực điểm,vừa đến nơi liền xuống xe cúi đầu đạp tuyết đi thẳng vào bên trong. Mới đi được vài bước đã nghe tiếng kêu sợ hãi của chị gái,nguyên lai là đạp trúng mảnh băng,rất may Phùng Viễn nhanh tay đem người kéo vào lòng. Quý Nam nương theo ánh đèn rực rỡ nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp bỗng cảm thấy mũi cay cay,hi vọng trong lòng triệt để tan thành mây khói,quay đầu hướng cửa chính Triệu gia đi đến

Phùng Viễn lại nhớ thương y, tiến vào Triệu gia liền đuổi theo đem Quý Nam kéo đến phòng vệ sinh.

"Không muốn ở chỗ này,anh rể liền mang em về nhà" Phùng Viễn đưa tay đem khăn quàng trên cổ y sửa sang lại

Quý Nam nâng tay đánh rớt tay anh rể,quay đầu ghé vào bồn rửa dùng nước lạnh rửa mặt làm Phùng Viễn đứng bên cạnh hoảng sợ,vội vàng đem người kéo vào trong lòng

Quý Nam mặt bị nước lạnh đông đến run lên,ngón tay Phùng Viễn liền có vẻ phá lệ ấm  nóng,mỗi khi va chạm vào hai gò má y đều giống như mang theo lửa nóng

"Quậy cái gì,lại muốn tôi đau lòng đến chết" Phùng Viễn đem y ôm vào lòng,cúi đầu hôn xuống

Quý Nam nâng tay cho anh rể một bạt tai. Thanh âm da thịt va chạm trong phòng vệ sinh yên tĩnh đặc biệt rõ ràng. Quý Nam dùng tay che miệng thở dốc,đem Phùng Viễn đẩy ra muốn chạy ra ngoài

"Tiểu bảo bối......" Phùng Viễn tự nhiên sẽ không để y đi,đem Quý Nam ôm vào trong lòng,ngón tay lướt qua gò má của y dở khóc dở cười " Người bị đánh là tôi,em đây khóc cái gì?"

"Ghê tởm." Quý Nam không khóc ra tiếng chỉ là không ngừng rơi lệ, "Đừng chạm vào tôi"

"Lâu nay tôi còn không được chạm vào em đâu?" Phùng Viễn bất vi sở động,đem y ôm vào trong lòng,bàn tay không quy củ đốt lửa khắp người y

Quý Nam đưa tay lên muốn đánh hắn,Phùng Viễn lại chủ động đem mặt lên hướng về bàn tay y "Đến,cho em đánh đến khi hết giận mới thôi". Y ngược lại ngượng ngùng bỏ tay xuống,hung hăng đẩy Phùng Viễn ra khỏi cửa

Phùng Viễn thấy y thật sự không muốn một chỗ cùng với mình,không còn biện pháp đành vừa đi vừa quay lại nhìn,miệng không nhịn được dặn dò y: "Tôi ở bên ngoài chờ em"

Quý Nam lạnh lùng nhìn Phùng Viễn đẩy cửa ra ngoài,trở lại bồn rửa tay tiếp tục rửa mặt,như là muốn đem toàn bộ ôn nhu anh rể lưu lại triệt để rửa sạch,hoàn toàn bỏ qua chuyện nước lúc này có bao nhiêu lạnh

Y chỉ lo cúi đầu,không để ý phía sau có một cánh cửa được mở ra,nguyên lai nãy giờ có người trốn trong phòng vệ sinh không đi. Quý Nam đang đem nước lạnh hắt lên mặt mình,bỗng nhiên bị người phía sau bịt miệng lại,mi mắt vương hơi nước khiến tầm nhìn của y mơ hồ nhưng xuyên qua tấm kính vẫn nhận ra được người phía sau là Triệu Tiên Tri. Đầu của y như bị người dội một chậu nước lạnh,hai chân run lên nhưng lại quên mất dãy dụa,bị người trực tiếp ấn vào trên cửa

"Tôi nói hắn như thế nào lại che chở cậu như vậy" Triệu Tiên Tri nâng tay lên tát một cái lên mông Quý Nam "Nguyên lai là lên tới tận giường thương cậu"

Quý Nam nghe vậy mở to hai mắt,mở miệng hướng cánh tay Triệu Tiên Tri cắn xuống. Hắn ăn đau nhưng vẫn không buông tay ngược lại vươn tay kéo quần y xuống,đánh tiếp một cái lên mông y.


"Cũng không ngẫm lại hắn là ai." Triệu Tiên Tri đánh xong tay liền hướng về phía trong khe mông Quý Nam,tìm được đoá hoa liền hung hăng chà xát " Hắn là anh rể cậu"

Nước mắt Quý Nam trong giây phút đó liền trào ra,hai đầu gối mềm nhũn khụy xuống quỳ trên mặt đất

Triệu Tiên Tri lúc đụng được tới hoa huyệt của y hô hấp dồn dập hẳn,lòng bàn tay hung hăng xoa xoa phần thịt mềm,ngón tay hắn còn dính nước lạnh lẽo,động tác không nặng không nhẹ hai ba cái liền đem hoa huyệt Quý Nam xoa đỏ hồng một mảnh,mắt nhìn thấy đều phát thèm

"Còn cậu là thân phận gì? Phùng Viễn cùng cậu một chỗ còn không phải do cậu là song nhi? Không có gì là lạ" Triệu Tiên Tri càng xoa càng thô bạo,đầu ngón tay tách hai mép thịt non mềm đụng đến hoa hạch liền liều mạng xoa ấn lôi kéo "Cậu nhìn xem,anh rể đang cùng chị gái cậu làm cái gì?" Hắn dùng tay kéo cửa hé ra một khe nhỏ,đem đầu Quý Nam kéo qua

Phùng Viễn đang cùng chị gái Quý ngồi bên bàn rượu thân mật trò chuyện,đầu hai người thân mật dựa vào nhau. Quý Nam bỗng nhiên ngừng rơi lệ,mắt nhìn chằm chằm bóng dáng hai người ở phía xa,tâm nhất thời trùng xuống,thân mình trở nên lạnh lẽo,y chợt nhận ra bàn tay phía dưới lại nóng vô cùng*

(* Đoạn này là ẻm cảm thấy tay thằng kia còn nóng hơn tâm của em lúc này nhớ)

Triệu Tiên Tri vẫn đang tàn sát bừa bãi phía dưới,mông y nhếch lên cao,hoa huyệt phun ra dâm thủy đặc sệt " Cậu vẫn còn si tâm vọng tưởng Phùng Viễn sẽ thương cậu một đời?" Hắn thấy y không nói một lời càng đắc ý,lung tung xoa bóp cánh hoa dính nước đang kích thích hắn " Cũng không nhìn lại tình cảnh của bản thân,gả chị gái còn muốn tặng không em trai? Kia cũng phải xem Phùng gia muốn hay không....?"

Quý Nam ghé vào trên cửa không nghe vào từ nào,cố chấp nhìn chằm chằm bóng dáng Phùng Viễn cùng chị gái lưỡng tình tương duyệt bên nhau. Y không cảm thấy đau lòng mà thấy tâm ngày càng lạnh,thấy bản thân mình thật tiện,thích phải một người không nên thích còn bị chính hôn phu của mình phát hiện

Triệu Tiên Tri lấy ngón tay đã chơi đủ rút ra, muốn chân chính thượng y nhưng Quý Nam vẫn luôn không nhúc nhích ghé vào cạnh cửa không quay đầu lại,trong lòng hắn bốc lên lửa nóng,đem y từ dưới đất kéo dậy áp lên bồn rửa tay,đem quần áo y cởi xuống, còn chưa kịp động thủ cửa phòng vệ sinh đã bị người đá văng

Lại nói Phùng Viễn trong lòng vẫn nhớ thương Quý Nam,thấy y đã lâu như vậy vẫn chưa thấy ra liền không nhịn được quay lại tìm,ai ngờ vừa mở cửa đi vào đã thấy Triệu Tiên Tri đem Quý Nam đặt lên bồn rửa tay,quần áo y đều bị cởi ra,đầu nhất thời 'Oành' một cái nổ tung,thời điểm tỉnh táo lại đã đánh một quyền lên ót Triệu Tiên Tri

Triệu Tiên Tri là công tử gia được nuông chiều từ bé,một quyền này đem hắn chưa kịp rên một tiếng trực tiếp té xỉu ở trên mặt đất

Quý Nam liếc mắt nhìn Phùng Viễn,lại cúi đầu nhìn chính mình bị Triệu Tiên Tri lột đồ xoa nắn đến hoa huyệt phun dâm thủy bốn phía,bỗng cười rộ lên,ngồi trên bồn rửa tay cố ý mở rộng chân cho anh rể nhìn

"Tiểu Nam" Phùng Viễn đem áo khoác trùm lên người y,trong giọng nói ẩn nhẫn lửa giận "Hắn.....Hắn lại khi dễ em?"

"Khi dễ tôi?" Quý Nam cười đến đuôi mắt cong cong "Hắn là vị hôn phu của tôi,như thế mà tính là khi dễ?"

Y là tính toán,tính toán cùng anh rể gây chuyện,tính đem người này chọc giận. Phùng Viễn thương y ai nhìn qua đều biết,chính Quý Nam cũng biết nhưng y muốn nhìn xem Phùng Viễn có đối với mình tức giận,xem hắn có thể nhẫn nại với y đến mức nào. Nói trắng ra chính là y trước sau không cam lòng tin những gì Triệu Tiên Tri nói,là Phùng Viễn đối với y chỉ mang tâm tư đùa giỡn,một điểm chân tình đều không có

"Tiểu Nam,em ở trước mặt tôi đừng nói mấy lời này" Phùng Viễn quả nhiên tức giận,niết cằm Quý Nam kéo đến trước mặt mình,hô hấp nóng bỏng còn mang theo tia áp lực

"Như thế nào, nghe không được?" Quý Nam chưa từng sợ Phùng Viễn,lúc này nhướng mày đem quần áo xốc lên,ngón tay chống mở miệng huyệt sưng đỏ gằn từng tiếng "Anh không cắm,tự nhiên có người nguyện ý cắm"

'Lách tách'--- một giọt nước rơi xuống trên mặt đất,Quý Nam cùng Phùng Viễn hô hấp đồng thời nhanh hơn,bọn họ trong lòng đều nghẹn khí,trong lúc nhất thời cả hai đều không nói chuyện

Một lát sau,Phùng Viễn đột nhiên gợi lên khóe miệng,nhẹ nhàng nói tiếng: "Được"

Quý Nam nghe một tiếng đó liền đánh cái rùng mình,bị ngữ khí thâm trầm của anh rể làm sợ,còn chưa kịp trả lời đã bị Phùng Viễn dùng áo khoác bọc lại,không nói hai lời ôm lên mang ra ngoài. Quý Nam lúc đầu ngẩn người sau đó mới tay đấm chân đá dãy giụa,Phùng Viễn không để ý tiếp tục đi,gặp người quen liền nói y tái phát bệnh đau đầu cần đi khám bác sĩ. Đến trước xe của mình thì mở cửa đem người ném xuống,đốt điếu thuốc lên rồi mới ngồi vào ghế sau


Quý Nam bị mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi ho khan,một tay kéo áo khoác một tay muốn đẩy cửa xuống xe nhưng bị Phùng Viễn kéo lại. Không gian trong xe tối đen như mực,chỉ có ánh lửa nhỏ sáng lên nơi đầu điếu thuốc,tuy không thấy rõ cái gì nhưng Quý Nam có thể cảm nhận được ánh mắt Phùng Viễn dính chặt trên mặt mình

"Hắn chạm vào em?" Phùng Viễn đem đầu thuốc từ miệng lấy ra, thanh âm ám ách dọa người

Trong lòng Quý Nam căng thẳng,bị thanh âm của anh rể chọc cho mũi phát đau,không nói nên lời liền quay đầu xem hình ảnh xa hoa trụy lạc bên ngoài

"Đau không?" Phùng Viễn đem điếu thuốc ném ra ngoài cửa sổ,tránh gió lạnh thổi vào xông đến Quý Nam lại ho khan

Phùng Viễn tựa vào cửa xe bên kia,dựa vào ánh sáng tối mờ ngắm nhìn non nửa khuôn mặt Quý Nam,bàn tay đưa ra do do dự dự đụng vào cằm y,sau đó nhịn không được đem kéo người kia vào lòng. Quý Nam chỉ thấy quanh đầu mũi chỉ toàn mùi thuốc lá làm người sặc cổ họng nhưng cũng thật an tâm,không tự chủ được lại đưa cánh tay vòng qua cổ anh rể,nửa thân mình phía trên trượt vào trong lòng hắn

"Anh rể bình thường đều luyến tiếc chạm vào em" Phùng Viễn cười cười tự giễu,dùng đầu ngón tay chọc chọc chóp mũi y,tiếng nói lại mang theo cưng chiều cùng bất đắc dĩ " Lại để người khác làm đau em"

Quý Nam không lên tiếng,rốt cuộc minh bạch Phùng Viễn đang hiểu lầm cái gì. Nguyên lai anh rể cho rằng y bị Triệu Tiên Tri phá thân,y vừa định mở miệng giải thích lại không biết vì sao lại im lặng,khoé mắt khẽ liếc nhìn Phùng Viễn,chỉ thấy hắn đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,đáy mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo cùng bi thương. Quý Nam nhịn lại nhịn cuối cùng nhào lên hôn hắn,hai chân vòng lấy eo anh rể cao thấp cọ xát

"Nào nào,dù em có không sợ đau,anh rể cũng không có ý định làm em đau,gấp cái gì?" Phùng Viễn vội vã đón lấy y,dùng lòng bàn tay vuốt vuốt eo Quý Nam,ánh mắt nhìn y tràn đầy nhu tình. Quý Nam chưa bao giờ nhìn thấy qua tia ôn nhu đó trên người Phùng Viễn

"Anh rể......" Quý Nam kinh ngạc nhìn Phùng Viễn,nước mắt lại rơi xuống

"Hắn làm đau em?" Phùng Viễn đau lòng đến cực điểm,đem Quý Nam nhẹ nhàng đặt ở trên ghế sau,kéo hai chân y đặt trên vai,miệng dỗ y "Đừng sợ,anh rể sẽ không làm đau em"

Quý nam rưng rưng nhìn khuôn mặt Phùng Viễn,đột nhiên hỏi:"Thật sự không đau?"

Phùng Viễn cho rằng y bị Triệu Tiên Tri lộng bị thương thân mình,lại phát giác chân Quý Nam đang phát run,lập tức đưa tay ôm lấy y: "Không đau, anh rể khẳng định sẽ không làm đau em"

Quý Nam nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, tim chợt đập nhanh hơn,tuy rằng biết mình lừa Phùng Viễn không tốt,lại cảm thấy đây là cơ hội duy nhất liền cắn môi nâng eo lên. Bên trong xe tối khiến Phùng Viễn không biết giữa hai chân Quý Nam tình trạng như thế nào,đoá hoa kia hẳn đã sưng lên. Hắn cảm thấy tức giận,cảm thấy khó chấp nhận nhưng có giận thì đây vẫn là bảo bối của hắn,hắn hận bản thân không sớm xử lý Triệu Tiên Tri,vô duyên vô cớ khiến Quý Nam chịu ủy khuất

Phùng Viễn càng nghĩ càng là yêu thương, càng nghĩ lại càng áy náy,ngón tay ôn ôn nhu nhu niết nhẹ đóa hoa ướt đẫm,lại cúi người sờ soạng hôn lên tiểu hạch ẩm ướt, đem quý nam liếm đến xụi lơ vô lực,dâm thủy tràn lan mới cởi quần áo, tại không gian nhỏ hẹp trong xe đem Quý Nam ôm vào lòng,tính khí nóng bỏng cắm ở bắp đùi non mềm của y

Quý Nam mơ mơ màng màng vươn tay sờ soạng dục căn Phùng Viễn một phen,giật mình đến cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên

"Sợ?" Phùng Viễn nghiêng đầu hôn y "Bảo bối không có việc gì,khẳng định sẽ không đau như lần đầu"

Quý Nam nghĩ rằng y nào biết lần đầu tiên có bao nhiêu đau,nhưng nếu như khai ra sự thật,anh rể nói không chừng lại không chịu phá thân y,vì thế chỉ run run rẩy rẩy nói :"Lớn......"

"So với tên Triệu gia vương bát đản kia tất nhiên phải lớn hơn" Phùng Viễn vừa nhắc tới Triệu Tiên Tri ngữ khí lập tức lạnh xuống,ấn bắp đùi Quý Nam thẳng lưng đem tính khí cọ xát miệng huyệt đang rỉ nước

Quý nam lúc này cảm thấy sợ,vừa sợ phá thân đau lại sợ anh rể phát hiện chân tướng sẽ không để ý mình liền lùi ra sau muốn trốn. Phùng Viễn trong lòng đến cùng vẫn là nghẹn khí,nhìn thấy Quý Nam trốn tránh,lập tức túm eo y đem người hung hăng ấn xuống tính khí một cái

Quý Nam dựng thẳng thân mình,hạ thể phảng phất như bị dục căn nóng bỏng bổ ra làm đôi,trước mắt chợt loé lên một cái,lớp màng yếu ớt bên trong cơ thể bị thô bạo đâm rách,máu nóng nhanh chóng theo huyệt đạo uốn lượn chảy ra


Ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến âm thanh ca múa từ Triệu trạch,tuyết tan tí tách rơi xuống từ mái hiên nện lên thân xe bọn họ

Quý Nam không kêu cũng không khóc,lại giống như vừa mới từ cơn choáng váng tỉnh lại vùi đầu vào hõm vai Phùng Viễn oa oa khóc,nhỏ giọng hô: "Đau"

"Bảo bối của anh...." Phùng Viễn cũng sợ ngây người,hắn tự nhiên cảm nhận được bản thân mình vừa đâm xuyên cái gì,luống cuống tay chân đỡ lấy eo Quý Nam,nói năng trở nên lộn xộn "Em gạt anh? Em như thế nào.....Em đây là muốn anh đau lòng chết sao!" Nói xong cũng không thấy Quý Nam phản ứng càng nóng nảy " Anh như thế nào hồi nãy không nhẹ nhàng một chút? Bảo bối em như thế nào a...."

Phùng Viễn nói đến nói đi tất cả đều là hối hận,xoa sau gáy Quý Nam liên tiếp nói xin lỗi,ngửi được mùi máu tươi lại càng lo lắng,đem Quý Nam gắt gao ôm vào trong ngực không dám động đậy,lúc thì xoa eo lúc lại lau nước mắt cho y. Phùng Viễn sau khi phá thân Quý Nam mới tự mình phản ứng lại,lúc vừa vào phòng vệ sinh không hề ngửi thấy mùi máu.Trước đó nghe lời tuyên bố của Quý Nam liền bực bội,bản thân lại tức giận đến mụ mị đầu óc,không kịp suy nghĩ đã thô bạo đem tấm màng kia đâm thủng, không biết làm y đau đến cái dạng gì rồi

Phùng Viễn ngày thường ở bên Quý Nam đều là nâng trên tay sợ vỡ,ngậm trong miệng sợ tan vậy mà lúc này chính mình lại đem người làm khóc,hối hận cũng chẳng kịp

Nói trắng ra chính là quan tâm quá sẽ loạn.

"Đúng thật là......" Phùng Viễn hôn lung tung lên khoé miệng y "Vừa rồi còn khẳng định không làm em đau,tiểu bảo bối,đều tại anh,đừng khóc"

Quy Nam uốn éo eo,cuối cùng cũng tìm được thần trí về,thảm thiết kêu lên "Đau,anh rể,em đau quá...."

Phùng Viễn hút một ngụm khí lạnh, bị Quý Nam gọi đến tâm đều nát,cũng không dám trực tiếp rút côn thịt ra khỏi hoa huyệt,chỉ đem Quý Nam đặt ở dưới thân ôn ôn nhu nhu hôn,tay xoa xoa bên ngoài miệng huyệt sau đó chậm rì rút dục căn dính máu ra

Quý Nam run rẩy ôm lưng Phùng Viễn,cảm thụ được vật thể nóng bỏng đang từ trong cơ thể từng chút một rút ra, không nhịn được lại oa một tiếng khóc lên,há miệng vừa cắn vừa mắng hắn:"Anh...... Anh như thế nào...... Không nhẹ nhàng......" hoàn toàn quên mất là do chính mình tìm khổ

Phùng xa liên kêu vài tiếng "Tiểu bảo bối",tiện đà nâng phiến mông Quý Nam lên,thẳng lưng tiến vào lần nữa: "Anh rể xin lỗi,anh rể thực xin lỗi em"

Quý Nam bị đỉnh đến eo đều muốn dựng thẳng,tính khí nóng cháy của Phùng Viễn so với tiểu huyệt yếu ớt của y mà nói ra vào rất khó khăn,y đau đến không nói nên lời liền lấy móng tay cào ra vài vệt đỏ trên vai hắn. Mà Phùng Viễn đâm vào rồi giờ muốn ngừng không được muốn động cũng không xong,tiểu huyệt Quý Nam dường như bị kích thích,bao lấy côn thịt của hắn liều mạng mút vào,khoái cảm từ nơi mang tới từ nơi kết hợp đem đau đớn ở đầu vai trở nên hư không

Phùng Viễn đem Quý Nam gắt gao ôm vào trong ngực thẳng lưng lên va chạm,hai người trong không gian nhỏ hẹp ở ghế sau ôm nhau quấn quýt,thoáng chốc không khí trong xe liền ngập tràn hơi thở dâm mỹ

Một lát sau Quý Nam có thể cảm nhận được đau đớn dần dần rút lui,thay vào đó là khoái cảm xa lạ mà anh rể mang đến,cả người như trôi lơ lửng trong dòng nước ấm,thì ra thật sự cắm vào so với dùng tay sảng khoái hơn nhiều,tình triều thanh nhau lớp lớp kéo đến,cuối cùng tập trung xuống bụng dưới,hoa huyệt phun ra một đợt dâm thủy làm ướt đệm xe,Quý Nam cũng không để ý mà theo nhịp trừu sáp của Phùng Viễn vặn vẹo eo nhỏ,mỗi khi hoa huyệt bị đâm sâu liền không nhịn được ưỡn ngực hét lên,hai bầu vú nhẹ nhàng lay động,đầu nhũ bị không được người sờ nhưng vẫn run rẩy đứng lên

Bỗng nhiên Phùng Viễn ôm Quý Nam xoay người đặt y nằm ngửa xuống ghế sau,đem hai chân y tách thành hình chữ M,eo điên cuồng đỉnh vào. Quý Nam kích động đem tay sờ đến chỗ giao hợp của hai người,sờ ra được một tay dính đầy dâm thủy,tiếng da thịt va chạm liên tục vang lên bên tai,hô hấp bỗng ngừng lại,eo nhanh chóng siết chặt,quy đầu phun ra tinh dịch dính ở bụng,cùng dâm dịch chảy xuống đệm xe bên dưới

"Anh rể......" Quý Nam ngã vào lòng Phùng Viễn "Đừng đâm chỗ đó...... Đừng......"

Phùng Viễn thấy bên thái dương y thấm đầy mồ hôi,nắm mông y hung hăng đâm rút nhanh vài cái,Quý Nam lập tức khóc giãy giụa muốn tránh ra,hoa huyệt điên cuồng co rút phun ra một đợt dâm thủy

"Đừng......" Quý Nam lời còn chưa dứt, trước mắt bỗng tối đen mềm nhũn té xỉu trong ngực Phùng Viễn,tiểu huyệt vẫn còn đang trào ra dâm thủy người lại không còn ý thức

Phùng Viễn ôm y hít sâu mấy hơi,sờ sờ trán y xong lại dùng áo khoác đem thân thể trần trụi của y bao lại,tay mò vào trong túi áo sờ soạng tìm điếu thuốc,khi nhìn sang thấy Quý Nam mê man liền bỏ qua,đóng cửa sổ xe nhanh chóng lái về Quý trạch

---------------

Chương kế tiếp