Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 13: Chứng cứ

《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi》

Tạ Tấn Viễn.

Đây chính là thầy giáo của nhóm học sinh mà cô đã cứu trước đó.

Lúc đấy cô chỉ cảm thấy cái tên này rất là quen.

Suy nghĩ một lát vẫn không nhớ được tên này đã nghe ở đâu nên cô cũng không quan tâm đến nữa.

Nhưng bây giờ nhìn thấy binh sĩ tỏ ra phấn khích chạy đến nói là đã tìm thấy được giáo sư Tạ Tấn Viễn, cô bỗng nhiên chợt nhớ ra Tạ Tấn Viễn là ai.

Trước tận thế, Tạ Tấn Viễn chính là nhà khoa học y sinh nổi tiếng khắp cả nước, chuyên nghiên cứu về hệ thần kinh trong não người. Sau tận thế, ông đem hết tâm huyết dồn vào việc nghiên cứu ra thuốc chữa trị virus thây ma.

Nhưng nếu chỉ có vậy thì Mặc Sở cũng không thể nhớ kỹ tên của ông đến thế, bởi vì sau khi tận thế, hầu như tất cả những nhà khoa học còn sống sót đều dồn hết sức vào việc nghiên cứu ra thuốc chữa trị virus thây ma, quyết tâm phải xóa sổ cho bằng được virus thây ma.

Khi đó, những đề tài nghiên cứu về virus thây ma phải nói là nhiều vô số kể, số lượng các nhà khoa học tham gia càng nhiều không đếm xuể, một người suốt ngày phải ra ngoài đánh đánh giết giết thây ma như Mặc Sở đương nhiên chả có thời gian đâu mà để ý những người đó tên họ là gì.

Nhưng Tạ Tấn Viễn thì cô lại biết, bởi vì ông thực sự quá nổi tiếng.

Đây chính là nhà nghiên cứu khoa học có thể thức tỉnh được siêu năng lực, vậy nên ở trong giới nghiên cứu khoa học ông cũng có được một địa vị vô cùng đặc biệt.

Siêu năng lực của ông cũng không phải loại siêu năng lực tấn công, nhưng nó lại là loại siêu năng lực rất có ích đối với một nhà khoa học.

Siêu tư duy.

Sau khi tận thế đến, não bộ của giáo sư Tạ Tấn Viễn đã được khai phá một cách thật khó tin, ông cứ như là một cỗ máy tính siêu to khổng lồ vậy, năng lực tư duy phát triển một cách đáng sợ. Bất kể là phép tính phức tạp như thế nào, hoặc là số liệu có nhiều bao nhiêu, chỉ cần nhìn qua thôi là ông đã có thể xử lý chúng một cách nhanh chóng giống như một cái máy tính hiện đại vậy.

Có thể nói ông chính là một cái máy tính hình người ở tận thế.

Trong điều kiện thiếu thốn, thậm chí một số phòng thí nghiệm còn không có lấy một cái máy tính để mà xài thì bộ não của Tạ Tấn Viễn phải nói là siêu tuyệt vời.C a l an t h a - T Y T

Nhưng có lợi thì cũng phải có hại, bộ não khai phá quá mức cũng không phải là chuyện gì tốt, siêu năng lực càng thăng cấp lên cao thì cơ thể của ông cũng ngày càng yếu đi, cuối cùng ông lựa chọn không hấp thu tinh hạch thêm nữa và chỉ giữ siêu năng lực ở cấp 3 mà thôi.

Cho đến tận khi Mặc Sở chết ở đời trước, phòng thí nghiệm của ông vẫn được xem là nơi có hy vọng nghiên cứu ra thuốc trị virus thây ma nhất.

Mà hiện tại, có người lại đột nhiên nói với cô rằng, nhà khoa học nổi tiếng lừng lẫy Tạ Tấn Viễn ở đời trước hóa ra từng ở chung một thành phố với cô đó, thậm chí lúc này đây cô còn tình cờ cứu ông ấy nữa chứ.

Mặc Sở bây giờ mới nhớ lại, đời trước nghe người ta nói rằng Tạ Tấn Viễn lúc nào cũng phải ngồi trên xe lăn, hơn nữa xung quanh ông cũng không có học sinh nào, chỉ có một người trợ thủ mà thôi.

Lúc trước cô không biết vì lý do gì mà ông phải ngồi xe lăn, những học sinh của ông tại sao lại không có ở bên cạnh, nhưng nếu sáng nay khi bọn họ bị thây ma bao vây mà Mặc Sở cùng Lệ Trầm không có tình cờ xuất hiện và giải cứu bọn họ thì có khả năng rất cao là bọn họ không thể trốn thoát được.

Nói cách khác, ở đời trước ông cùng những học sinh của mình không thể thoát khỏi thây ma nên ông không những bị mất đi đôi chân mà còn mất luôn những học sinh của ông nữa.

Mặc Sở nghĩ đến đây nhịn không được mà thở dài.

Đời này mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi, cô không những cứu được Lệ Trầm mà còn có được một viên tinh hạch cấp 2 từ rất sớm nữa, thậm chí trong lúc tình cờ còn giải cứu được thầy trò Tạ Tấn Viễn.

Hiệu ứng bươm bướm lan tỏa, lịch sử cũng sẽ dần dần thay đổi, mà bản thân cô, liệu sẽ thay đổi cái gì đây?!

Đang lúc cô trầm tư suy nghĩ thì một đội binh sĩ đã dẫn một đám người đi đến. Đám người đó được đội binh sĩ bảo vệ kín mít ở xung quanh, chỉ nhìn thôi cũng có thể biết được quân đội coi trọng đám người đó như thế nào rồi. Mặc Sở tập trung nhìn vào thì nhận ra được đó chính là đám học sinh mà cô đã cứu, mà bị mọi người vây quanh ở ngay chính giữa chính là giáo sư Tạ Tấn Viễn.

Cô bé học sinh tên Ứng Di liếc mắt một cái là đã thấy được bọn họ, cô ấy vừa vui vẻ vẫy vẫy tay về phía cô, vừa kéo kéo cánh tay của đàn anh đứng bên cạnh.

Mặc Sở cũng mỉm cười nhìn cô ấy.

Ứng Di hành động lộ liễu như vậy, đám người Tạ Tấn Viễn đương nhiên cũng nhìn thấy được, vì thế, Trung đội trưởng vừa mới đi lên chào hỏi vị giáo sư mà lãnh đạo nói nhất định phải tìm cho bằng được này xong, đã thấy ánh mắt giáo sư Tạ lướt qua người hắn nhìn về phía cô Mặc đang đứng ở phía sau lưng hắn, ông nói: “Chúng ta lại gặp lại nhau rồi nhỉ cô Mặc.”

Mặc Sở cười chào hỏi: “Giáo sư Tạ.”

Bọn họ vừa chào hỏi xong, Ứng Di đã không nhịn được mà vui vẻ chạy qua ôm lấy cánh tay của Mặc Sở: “Chị, em đã nói là chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau mà!”

Mặc Sở đã quen sống một mình hơn 6 năm trời rồi, hiện giờ tự nhiên cảm thấy có chút lúng túng trước những hành động thân mật của con gái với nhau, cô ngây người một chút rồi nói: “Chị cũng không nghĩ rằng chúng ta lại có thể gặp lại nhau sớm như vậy đó.”

Phía bên kia, Trung đội trưởng nhìn nhóm người giáo sư Tạ, lại quay đầu nhìn Mặc Sở, vui vẻ nói: “Hóa ra mọi người có quen biết với nhau à?”

Giáo sư Tạ trả lời: “Cô Mặc cùng bạn của cô đã cứu mạng chúng tôi, đáng tiếc là lúc đó quá vội vàng nên chúng tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn, ai ngờ lại có duyên đến như vậy, nhanh như vậy đã có thể gặp lại được bọn họ rồi.”

Cậu học sinh đứng bên cạnh ông cũng nói thêm: “Chính là vào buổi sáng hôm nay đó, trước khi các anh đến, chúng tôi suýt chút nữa là vào bụng của thây ma hết rồi, may mà được cô Mặc cùng bạn của cô đi ngang qua giải cứu.”

Nghe cậu học sinh nói khiến trung đội trưởng cũng không nhịn được mà đổ mồ hôi hột.

Hắn vô cùng rõ ràng, nếu muốn giải quyết được loại virus đáng sợ đang lan tràn khắp nơi này, các nhà nghiên cứu khoa học chính là hy vọng duy nhất của loài người, chỉ cần mất đi một người thôi là hy vọng cũng ít đi một chút rồi, cô Mặc quả thực đã giúp được một việc rất lớn!

Hắn nhìn về phía Mặc Sở, nãy giờ cô vẫn an tĩnh lắng nghe cô bé học sinh nói chuyện, thỉnh thoảng lại gật gật đầu, kiên nhẫn mà lại dịu dàng như một người chị vậy, còn người con trai mà hắn cảm thấy thật khó đoán kia vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn chăm chú vào cô.

Hắn thở dài: “Đúng thật là trùng hợp, cô Mặc và bạn của cô cũng vừa mới giúp chúng tôi một việc rất lớn.” Có thể nói là giúp ích cho cả loài người luôn ấy chứ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Ứng Di thấy đàn anh cứ nháy mắt ra hiệu cho cô hoài, thế là đành phải buồn thiu vẫy tay tạm biệt Mặc Sở rồi chạy trở về, giáo sư Tạ cùng những học sinh của mình tiến lên, ông nói với Mặc Sở: “Được cô Mặc cứu giúp mà lão chưa kịp nói lời cảm ơn gì hết, không ngờ lại có cơ hội được gặp lại, lão cảm ơn cô Mặc đã ra tay giúp đỡ thầy trò chúng tôi.”

Mặc Sở vội vàng xua tay: “Không có gì đâu ạ.”

Giáo sư Tạ lại nhìn về phía Lệ Trầm: “Và cả chàng trai này nữa, chúng tôi cảm ơn rất nhiều.”

Mặc Sở quay đầu nhìn về phía Lệ Trầm.

Cô cho rằng Lệ Trầm vẫn sẽ im lặng không nói lời nào giống như những lần trước, không nghĩ rằng lần này anh lại rất lễ phép mà gật gật đầu với giáo sư Tạ, còn nói không cần khách khí nữa chứ.

Đã tìm thấy Tạ Tấn Viễn cũng coi như là bọn họ đã hoàn thành được một nhiệm vụ, trung đội trưởng sắp xếp Tạ Tấn Viễn cùng những học sinh của ông đến một góc ít người để nghỉ ngơi, an bài mấy người lính ở bên cạnh để bảo vệ, suy nghĩ một lát, đưa Mặc Sở và Lệ Trầm cũng an bài đến chỗ của giáo sư Tạ luôn.

Sau đó, vị trung đội trưởng công việc bận rộn này lại vội vàng rời đi, tiếp tục đi an bài cho những người sống sót đang tụ tập càng ngày càng nhiều.

Ứng Di bắt lấy cơ hội chạy đi tìm Mặc Sở nói chuyện phiếm, đàn anh của cô thì lại nhìn chằm chằm vào Nhóc Vàng đang nằm cạnh chân Mặc Sở, tính toán vuốt ve mấy cái cho đã nghiền.

Tính tình Mặc Sở rất là kiên nhẫn, cho dù là đang nói chuyện hay là nghe người khác nói chuyện đều làm cho người khác cảm thấy như họ đang được tắm mình trong gió xuân vậy, dịu dàng và rất ấm áp, cộng thêm con chó vàng siêu to đang lười biếng nằm ở dưới chân, lúc đầu chỉ có mỗi Ứng Di chạy đi tìm cô nói chuyện thôi, ai ngờ một lát sau những học sinh khác cũng dần dần tập trung lại xung quanh. Mặc Sở bị vây quanh ở chính giữa, không khí nhìn rất là náo nhiệt.

Bên người em ấy vĩnh viễn không bao giờ hiu quạnh, cho dù em ấy có lẻ loi một mình đi chăng nữa, chỉ cần em ấy muốn thì em ấy có thể thu hút rất nhiều người đến bầu bạn.

Lệ Trầm đứng ở bên ngoài đám người, yên lặng nhìn cô trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh.

Em ấy cùng anh giống như là hai người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.

Cô gái đang được đám người vây quanh ở chính giữa bỗng nhiên nhìn anh một cái.

Lê Trầm lập tức thu hồi không khí u ám quanh người mình lại, rồi mỉm cười nhìn cô.

Cô gái quay đầu lại nói gì đó với những người xung quanh, sau đó cúi người ôm con chó vàng to đùng của cô chui ra khỏi đám người rồi chạy bịch bịch bịch về phía anh, cô mồ hôi đầm đìa than thở với anh: “Bọn học sinh bây giờ nhiệt tình thật đó.”

Lệ Trầm trong lúc nhất thời cảm thấy chính mình cứ như là đang nằm mơ vậy, khi Mặc Sở chạy lại gần anh, đầu anh trở nên trống rỗng, miệng thì cứ như quên mất luôn cách nói chuyện, phải mất một lúc lâu anh mới nói với cô: “Đó. . . Đó là vì em rất dễ mến, bọn họ đều thực thích em.”

Mặc Sở cười híp cả mắt: “Hóa ra anh cũng nghĩ như vậy sao.”

Từ lúc anh tỉnh lại đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô vui vẻ đến vậy.

Nhìn cô mà anh không nhịn được cũng cong cong khóe môi, mặt dù không nhiều nhưng so với nụ cười cố tình hồi nãy thì nhìn có vẻ tươi tắn hơn nhiều.

Ở phía bên kia, Ứng Di nãy giờ vẫn luôn chú ý đến Mặc Sở cùng với chàng trai cao lớn đẹp trai ở bên cạnh, khi thấy một màn này, cô ấy lập tức lắc lư cánh tay của đàn anh đang buồn vì không được vuốt ve chó của mình: “Trùi ui trùi ui, cười rồi kìa cười rồi kìa, tôi dám chắc luôn, chàng trai kia chắc chắn là có ý đồ với chị Mặc Sở!”

Đàn anh của cô ấy khó hiểu nói: “Ý đồ gì cơ?”

Ứng Di ghét bỏ mà nhìn đàn anh cao to lực lưỡng của mình, lần đầu tiên hiểu như thế nào là ‘đầu to mà óc như quả nho.’

Bên phía bọn họ thì không khí nhẹ nhàng, hòa hợp, còn phía Trung đội trưởng thì lại không nhẹ nhàng chút nào.

Theo số lượng người sống sót được cứu ra càng ngày càng nhiều, việc kiểm tra xem trên người họ có miệng vết thương hoặc có phát sốt hay không cũng là một việc rất là áp lực, thế mà có những người lại cố tình không hợp tác, làm cho lượng công việc trở nên càng khó khăn.

Trung đội trưởng nhấn mạnh rất nhiều lần, phải xác nhận tất cả mọi người không bị cảm nhiễm thì bọn họ mới có thể rời đi, chỉ cần để một người bị cảm nhiễm trà trộn vào thì tính mạng của tất cả mọi người đều sẽ bị uy hiếp. Quân đội sẽ chỉ đem những người bị nghi ngờ cảm nhiễm cách ly riêng chứ không hề vứt bỏ họ ở lại, quân đội cam đoan sẽ không làm gì nguy hiểm đến tính mạng của mọi người.

Mặc dù quân đội đã cam đoan như vậy, nhưng vẫn có người tỏ ra chống đối.

Quân y nhanh tay kéo lấy cánh tay của một chàng trai, sau đó chỉ vào một vết thương dài tầm mười mấy centimet và hỏi: “Đây là cái gì?”

Ánh mắt chàng trai có chút trốn tránh: “Khi cắt rau ở nhà không cẩn thận bị cắt trúng thôi mà.”

Nếu là vết thương do dao cắt thì quân y nhìn là có thể biết được rồi, vết thương này rõ ràng không phải do dao gây ra!

Quân y tức khắc trở nên căng thẳng, vội vàng ra hiệu cho những binh sĩ ở xung quanh mang người này đi cách ly.truyện được dịch bởi app t y t

Những người sống sót ở xung quanh lập tức né ra thật xa.

Các binh sĩ mang chàng trai đi lên một chiếc xe để cách ly riêng, cha của chàng trai lập tức chạy ra ngăn cản, ông vừa che chở chàng trai vừa đau khổ gào to: “Đã nói đây chỉ là vết thương bị dao cắt trúng thôi mà, các người vô lý vừa vừa phải phải thôi chứ!”

Quân y nói: “Có phải là vết dao cắt hay không chúng tôi sẽ có cách để phân biệt, nhưng nếu lỡ như con trai của ông lẩn ở trong đám đông rồi biến thành thây ma thì ông có đền nổi mạng cho người ta không?”

Cha của chàng trai vẫn cố cãi lại: “Đây không phải vết thương do thây ma cào đâu, chỉ là vết dao cắt thôi, các ngươi có chứng cứ đâu mà nói vết thương này do thây ma gây ra!”

Nói chuyện với những người thế này làm cho quân y cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có biết bao nhiêu trường hợp giống như thế này xuất hiện rồi.

Quân y đang định nói các binh sĩ hãy áp dụng biện pháp mạnh thì một giọng nữ đột nhiên lên tiếng: “Chứng cứ sao? Tôi có chứng cứ đó!”

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chương kế tiếp