Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 14: Tạm biệt

《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi》

“Bằng chứng sao? Tôi thật sự có đó!”

Bác sĩ chiến đấu nhanh chóng quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, nhưng thấy một cô bé tuổi còn trẻ đứng ở sau lưng cô, cô nhận ra, đây là cô gái vừa mới ra tay giúp lúc chiến đấu.

Cô bé kia chắc chắn nói bản thân có bằng chứng.

Trung đội trưởng chú ý tới bên này, hắn chạy tới vừa lúc nghe được câu này, lập tức vừa mừng vừa sợ, hỏi: “Cô Mặc, cô có biện pháp phân biệt người khác có lây nhiễm virus thây ma hay không sao?”

Mặc Sở gật đầu.

Thân là một người chữa bệnh, đương nhiên là cô có biện pháp phân biệt, đây là điều cơ bản nhất.

Mặc dù bây giờ cô hung hăng đánh nhau, nhưng đừng quên, bản chất cô còn là một bác sĩ.

Cô cũng không nói nhảm, hai bước tiến lên bắt được cánh tay của người đàn ông kia, cha của người đàn ông muốn đẩy cô ra, trong nháy mắt bị Lệ Trầm bắt được tay, gắt gao ấn mạnh xuống mặt đất.

Anh không muốn gây rắc rối cho Mặc Sở, tất cả không động thủ, chỉ ghì chặt người.

Đầu ngón tay Mặc Sở sáng lên một chút ánh sáng màu xanh lam, không chờ người khác thấy rõ đây là cái gì, cô lập tức ấn chút ánh sáng này vào cánh tay người đàn ông.C a l an t h a - T Y T

Ánh sáng xanh như đá chìm biển lớn, không hề có động tĩnh gì, vết thương trên cánh tay người đàn ông lại đột nhiên nổi lên màu xanh từ dưới mạch máu.

Mặc Sở mới nhìn màu xanh kia, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông một chút.

Dường như hắn ý thức được gì, sắc mặt tái nhợt, trên trán rỉ ra lượng lớn mồ hôi, cánh tay bị Mặc Sở bắt được không ngừng run rẩy.

Hắn cầu xin nhìn Mặc Sở.

Cha của người đàn ông bị đè xuống đất, vẫn phát ra âm thanh ô ô, một ông già sắp sáu mươi tuổi, nghe xong khiến người khác cảm thấy đáng thương.

Nhưng Mặc Sở không thương hại bọn họ.

Mới vừa rồi cô bị đám người nhiệt tình vây quanh khen cô dịu dàng, nhẫn nại, nhưng lúc này, lòng của cô lại lạnh lẽo như một miếng sắt, cô không có chút đồng tình.

Nếu như người đàn ông này thật sự biến thành thây ma ở trong đám người, ai lại tới thương hại người vô tội bị hắn liên lụy.

Cô cứng rắn giơ tay của người đàn ông lên, quay về phía những người khác chứng tỏ trên vết thương ở cánh tay anh hiện màu xanh, âm thanh bình tĩnh nói: “Đây là vết thương bắt được thây ma.”

Trong nháy mắt, hai chiến sĩ được trang bị đầy đủ tiến lên đè hắn lại, dẫn đến xe cách ly bên cạnh.

Người đàn ông phát ra âm thanh nức nở tựa như khóc, cha của người đàn ông phát ra tiếng than khóc không giống tiếng người.

Mặc Sở đứng lên, đứng ở một bên, cô bình tĩnh nhìn một màn này.

Đây mới là tận thế, đây mới thực sự là tận thế.

Người sống sót xung quanh người đàn ông mới vừa giải tán hết, lúc này thấy người đàn ông bị chiến sĩ áp giải đến xe cách ly, có người nghĩ tới bản thân suýt chút nữa đứng cùng thây ma, lập tức hô lớn: “Còn cách ly cái gì! Trực tiếp giết hắn! Nếu như hắn biến thành thây ma lại xông ra thì làm thế nào!”

Lúc này tâm trạng trung đội trưởng không ổn, nghe thấy còn có người nói ra lời thiểu năng trí tuệ như vậy, trong lòng hắn tức giận trực tiếp quát lại: “Chúng tôi giết hắn sau khi hắn biến thành thây ma thì mới gọi là giết thây ma, bây giờ giết hắn gọi là giết người! Mé nó, còn chưa giết hết thây ma đã nghĩ giết người trước!”

Người kia bị quát lại không dám hé răng.

Mặc Sở nghe thấy, trong lòng cô tự nhủ rất đúng.

Đời trước, rất nhiều người cũng như vậy, còn chưa giết hết thây ma, lại muốn xuống tay với đồng bào của mình trước.

Trung đội trưởng mất một lúc xử lý chuyện bên kia, hơn nữa có trường hợp giết gà dọa khỉ này, Mặc Sở lại có thể phân biệt thây ma có virus hay không, nhiễm ở đâu để chọc, tốc độ bọn họ kiểm tra lập tức nhanh hơn rất nhiều. Nhưng một khi phát hiện có thây ma virus, có lẽ có không ít người phản kháng, bởi vì đối với lúc này, dường như thây ma lây nhiễm virus biến thành thây ma móc nối nguồn bệnh cho người.

Không ai bằng lòng đối mặt với cái chết của mình, thế nên bọn họ tình nguyện lừa mình dối người trốn ở trong đám người, chỉ sợ sẽ uy hiếp đến những người khác, dường như bản thân làm như vậy là có thể tránh được một kiếp. Thậm chí có vài người vốn dĩ có suy nghĩ tăm tối trốn trong đám người, bản thân lây nhiễm, mình chết cũng phải lôi theo mấy người.

Đời trước Mặc Sở thấy không ít người như vậy, thậm chí chính cô suýt nữa trở thành người bị hại.

Khi cô nghĩ những điều này, cô vẫn ôm cánh tay, Lệ Trầm nhìn một chút, đột nhiên cởi áo khoác trên vai của mình khoác lên vai của cô.

Mặc Sở lấy lại tinh thần, thấy áo khoác trên vai bản thân, vui mừng một chút.

Cô nhìn về phía Lệ Trầm, hỏi: “Sao vậy…”

Lệ Trầm: “Tôi nghĩ em lạnh.”

Mặc Sở lắc đầu, lại trả lại áo khoác cho anh: “Sao tôi có thể lạnh với thời tiết này chứ!”

Lệ Trầm không nói thêm gì, gật đầu, anh nhận áo khoác.

Sao anh thật sự cảm thấy cô lạnh được, anh chỉ muốn kéo cô ra khỏi bầu không khí cô đơn tịch mịch này.

Mặc Sở không thích hợp biểu cảm như thế.

Anh nhận lấy áo khoác, mặc lại trên người một lần nữa.

Sau đó anh nghe thấy Mặc Sở nói khẽ với anh: “Cảm ơn anh!”

Lệ Trầm dừng một chút, vành tai nóng lên khó hiểu.

Mặc Sở mới nhìn bác sĩ chiến đấu bên kia làm việc khẩn trương cao độ, đột nhiên không nhịn được cười một chút, nói: “Xem ra, siêu năng lực điều trị của tôi cũng không tính là rất vô dụng, ít nhất bây giờ rất hữu dụng.”

Cô vốn chỉ thuận miệng cảm thán một tiếng, nhưng lại không nghĩ Lệ Trầm nghe xong rất chân thành nói với cô: “Lực lượng lớn mạnh vừa bắt đầu đều là nhỏ yếu.”

Mặc Sở giật mình.

Lực lượng lớn mạnh vừa bắt đầu đều là nhỏ yếu.

Lệ Trầm đã từng nói những lời này khi cô phát hiện siêu năng lực của mình là một siêu năng lực vô dụng mà uể oải, nhụt chí.

Anh thật sự cảm thấy siêu năng lực của cô không vô dụng, chỉ sợ khi tất cả mọi người nghĩ như thế, thậm chí ngay cả chính cô cũng nghĩ vậy.

Cô sửng sốt, ngay sau đó quay về phía anh cười một chút, nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Lệ Trần sửng sốt một hồi lâu, cũng cười theo.

Hai người nhìn nhau cười, trong một thời gian không khí yên tĩnh đến mức người ngoài không thể tham gia vào.

Ít nhất, trung đội trưởng mới vừa tới đây chuẩn bị nói cám ơn với Mặc Sở bỗng dừng bước, hắn cảm giác mình tới sai thời điểm.

Nhưng bản thân hắn cũng rất bận, sau khi dừng như vậy một lúc, hắn vẫn kiên trì đi tới, cười lên tiếng: “Cô Mặc.”

Mặc Sở xoay đầu lại, vẻ mặt không thay đổi bao nhiêu, nhưng trung đội trưởng thề hắn phải nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô tên Lệ Trầm, vẻ mặt Lệ Trầm đột nhiên lạnh lùng, nhìn hắn có chút không vui.

Trung đội trưởng: “...” Ai biết gì đâu cha!

Lúc này, Mặc Sở đã mở miệng hỏi: “Trung đội trưởng có chuyện gì không?”

Trung đội trưởng lấy lại tinh thần, cười nói: “Còn có thể có chuyện gì, nói cảm ơn với cô.” Vừa nói, hắn thở dài nói: “Lần này cô Mặc lại giúp chúng tôi ân lớn.”

Mặc Sở lắc đầu: “Là chuyện tiện tay thôi!”

Hai người lại nói mấy câu, cô chỉ nghe thấy trung đội trưởng bóng gió hỏi thăm nói: “Siêu năng lực của cô Mặc có thể thăm dò được người khác có lây virus hay không, đây vẫn là chuyện mới nghe lần đầu.”

Đây chính là đang hỏi thăm siêu năng lực của cô.

Mặc Sở cũng không có gì không thể nói, cô nói: “Trung đội trưởng vươn tay ra.”

Trung đội trưởng không quá rõ ràng, nhưng hắn vẫn đưa tay ra theo lời nói của cô.

Trên tay hắn có một vết thương sâu, chính là vừa mới đối phó với con thây ma cấp hai, hắn nóng vội, bàn tay cọ xát vào vật nhọn khiến máu tươi trào ra cũng không phát hiện.

Đầu ngón tay Mặc Sở lại sáng một chùm sáng màu xanh lam, chỉ có điều ánh sáng màu xanh lam lớn hơn rất nhiều, màu sắc óng ánh như biển sâu.

Cô ấn chùm ánh sáng xanh lam vào trong lòng bàn tay trung đội trưởng, thấy vết thương sâu trên bàn tay trung đội trưởng nhanh chóng có thể thấy được tốc độ vết thương khép lại bằng mắt thường, chẳng qua chỉ tốn chốc lát, hóa ra chỗ vết thương lại bằng phẳng lần nữa như lúc ban đầu, nếu như không phải thịt mới lớn và da xung quanh trắng mịn hơn, gần như không nhìn ra chỗ này trước đó từng có vết thương đầy máu.

Toàn bộ quá trình khiến trung đội trưởng trợn to hai mắt nhìn cảnh tượng này, hắn nghẹn họng nhìn trân trối, gần như muốn nghi ngờ hai mắt của mình.

Nhưng hắn giật tay, lòng bàn tay cảm giác đau đớn nhưng thật sự không có vết thương, chỉ có xung quanh vết thương mới vừa rồi còn lưu lại vết máu chứng minh chỗ mới vừa rồi quả thật có một vết thương.

Hắn nghe thấy cô gái trẻ tuổi nói: “Tôi là siêu năng lực điều trị, trời sinh có lực cảm giác với thây ma virus, điều này cũng không có gì lớn lao, mỗi siêu năng lực điều trị đều có năng lực như thế.”

Tinh thần trung đội trưởng khẽ chuyển động, hắn gần như vội vàng thốt lên: “Vậy siêu năng lực điều trị có thể trị liệu thây ma virus hay không?”

Mặc Sở mới nhìn hắn chốc lát, nhìn trung đội trưởng tỉnh táo lại từng chút, cô mới nói: “Bây giờ không thể, tôi chỉ có thể điều trị vết thương bình thường, nhưng tương lai có thể không dễ nói, bởi vì mặc dù tôi không thể, nhưng có năng lực cảm giác đối với thây ma virus.”

Trung đội trưởng bình tĩnh lại, trong lòng có vẻ thất vọng, nhưng cũng cười thầm tự nghĩ mình ngu xuẩn mới quan tâm. Nếu như có thể, mới vừa rồi cô Mặc không phải bắt người lây nhiễm thây ma virus từ trong đám người, mà trực tiếp thuận tay chữa khỏi.

Chẳng qua, suy cho cùng hắn thân kinh bách chiến, sau chút thất vọng, đầu nhanh chóng chuyển động.

*Thân kinh bách chiến: Thân trải qua trăm trận đánh.

Mặc dù siêu năng lực điều trị không thể điều trị thây ma virus, nhưng có năng lực cảm ứng đối với thây ma virus, có thể phân biệt ra được người nào lây nhiễm thây ma virus, nếu như dùng tốt, đây cũng là một năng lực đáng quý.

Quan trọng nhất là, mới vừa rồi hắn nhìn thấy hiệu quả điều trị kinh người của Mặc Sở, trong lòng hắn lại bắt đầu giao động.

Hiệu quả điều trị cấp một nhanh chóng như thế, vậy đến cấp hai, cấp ba, siêu năng lực điều trị sẽ có hiệu quả điều trị như thế nào?

Những ngày đêm cứu viện, hắn cũng dần phát hiện, ở thời đại này thiếu y tế và thuốc, tỷ lệ tử vong của các chiến sĩ vì các loại lý do bất ngờ lại không thấp hơn tỷ lệ thây ma chết một chút nào.

Mà qua một thời gian ngắn nữa thì sao? Đợi đến khi thuốc men hiện có tiêu hao sạch sẽ, không thể sản xuất thuốc men mới, một khi không có thuốc trị thương, mối đe dọa của việc bị thương đối với sinh mệnh con người không kém hơn thây ma.

Có lẽ siêu năng lực điều trị có thể thay thế được một nửa bác sĩ.

Huống chi mới vừa rồi cô Mặc nói…

Bây giờ không thể, nhưng tương lai khó nói.

Tất cả suy xét chỉ ở trong nháy mắt, trong lòng hắn đã quyết định lôi kéo người có siêu năng lực điều trị.

Lấy lại tinh thần, hắn nói xin lỗi với Mặc Sở: “Quan tâm sẽ loạn, mới vừa rồi đã thất lễ.”

Mặc Sở lắc đầu, cô tỏ vẻ không để ý.

Mới vừa rồi cô vốn dĩ cố ý làm cho trung đội trưởng nhìn.

Bản thân cô hiểu, cho dù là trước năm thứ ba sau tận thế, mặc dù với năng lực chữa trị này rất quan trọng, nhưng vết thương nhỏ, đau ít tới cảm lạnh phát sốt, gần như đều có khoa điều trị có thể chữa trị,  vậy nên cục diện này chưa cần đến bác sĩ, đến khi thiếu thuốc trong giai đoạn tận thế, họ vẫn bị phớt lờ bởi vì không thể trị liệu virus thây ma, cuộc sống của các bác sĩ cũng không dễ dàng, đợi đến cuối cùng khi được người khác phát hiện tầm quan trọng, không biết bao nhiêu người có năng lực chữa trị đã tàn trong tận thế.

Cô cố ý để lộ năng lực, cố ý nói một lượt như vậy, chính là vì có thể khiến hắn coi trọng người có năng lực điều trị, trước năm tận thế thứ ba, có càng nhiều người có năng lực điều trị hoạt động thì càng nhiều người sống

Cô cố ý thể hiện rõ tất cả ưu thế của người có năng lực điều trị bây giờ, chính là tranh giành mấy phần cơ hội sinh tồn thay những người có năng lực giống cô.

Sau đó, cô nghe thấy trung đội trưởng mở miệng nói: “Đợi lúc rời đi, hai người lên trên xe Jeep phía trước nhất, tôi và hai người vừa gặp đã thân, tôi dẫn mọi người đoạn đường.”

Mặc Sở đang muốn từ chối, bên kia, máy bay trực thăng tới đón nhóm người Tạ Tấn Viễn đã tới, Tạ Tấn Viễn cố ý dẫn các học sinh tới đây, ông muốn mời Mặc Sở, nói: “Máy bay trực thăng đón ta đã tới, nếu như hai người không chê, có sẵn sàng cùng đi với ta hay không?”

Mọi người hai bên tha thiết nhìn cô, cũng cảm thấy cô muốn đi khu sinh tồn thành phố Lâm.truyện được dịch bởi app t y t

Mặc Sở sâu sắc cảm thấy hiểu lầm lớn.

Mặc Sở mới liếc mắt nhìn hai người một cái, chậm rãi lắc đầu, nói: “Nếu trung đội trưởng có lòng tặng chúng tôi một chiếc xe.”

Trung đội trưởng: “Đây là…”

Mặc Sở: “Chúng tôi chuẩn bị đi về phía nam, đi Hải Thành, cũng không cùng đường với hai người, xin nhận tấm lòng.”

Vẻ mặt hai người trước mặt thoáng cái tiếc nuối, thậm chí Ứng Di “a” một tiếng, khuôn mặt không thể tin.

Cô cười nói: “Núi cao sông dài, có duyên sẽ gặp lại.”

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chương kế tiếp