Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 15: Rút khỏi

《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi》

Khu vực sinh tồn đầu tiên ở thành phố Lâm được đặt tên là "Hy vọng".

Nhóm người đầu tiên sống sót trong khu vực sinh tồn là nhóm người đầu tiên trốn thoát ra khỏi thành phố Lâm.

Trong số những người sống sót đầu tiên có Sở Minh và nhóm người mà hắn ta mang theo.

Bởi vì Sở Minh sở hữu sức mạnh siêu nhiên, chính là siêu năng lực tấn công, trong số những người sống sót đó, địa vị của hắn khá cao, cũng không có ai dám chọc tới hắn ta. Nhóm người theo Sở Minh, ngay cả khi không có siêu năng lực, bọn họ cũng sẽ sống một cuộc sống tốt hơn nhiều so với những người sống sót bình thường khác.

Cũng chính là bởi vì chuyện này, bọn họ lập lên một nhóm nhỏ lấy Sở Minh làm trung tâm, tất cả mọi người đều không dấu vết tâng bốc hắn, không ai dám chạm vào chỗ nhọt của hắn.

Hai cái tên "Lệ Trầm" và "Mặc Sở" ở trong nhóm đã trở thành điều cấm kỵ.C a l an t h a - T Y T

Sở Minh luôn âm u bất định, bọn họ đã quen rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay hắn ta lại càng u ám hơn, khiến cho cả đội phải câm như hến.

Trong sự im lặng đáng sợ này, Sở Minh đột nhiên mở miệng và hỏi người gần hắn nhất: "Hôm nay, đội cứu hộ đến thành phố Lâm có phải sẽ trở về hay không?"

Người bị hỏi trong lòng kinh sợ, sau lưng lập tức mồ hôi lạnh chảy xuống, cân nhắc một chút mới thận trọng đáp: "Đúng vậy, thời hạn chính là hôm nay sẽ trở về."

Sở Minh hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: "Vậy nói cho tôi biết, đội cứu hộ sẽ mang được bọn người Mặc Sở trở về không?"

Người được hỏi run tay, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất “lạch cạch”, anh ta lắp bắp trả lời: “Tôi, tôi không biết…”

Sở Minh cau mày chán ghét, lạnh lùng nói: "Đồ vô dụng!"

Thấy Sở Minh lại sắp nổi giận, đối phương trợn mắt ngoác mồm, vội vàng sửa chữa: "Đương nhiên là không thể mang về! Làm sao có thể mang về? Hai người kia khả năng đã chết từ lâu rồi, rời khỏi anh Sở, một người phụ nữ vô dụng như vậy, bọn họ có thể sống được bao lâu!"

Sở Minh nheo mắt lại, không biết là hài lòng hay không hài lòng với câu trả lời này, hắn ta cười một tiếng, nói: "Tôi thật hy vọng bọn họ có thể sống sót, được đội cứu hộ mang về."

Dù lúc trước Lệ Trầm có mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần mang trở về, không phải là sẽ rơi vào tay hắn sao? Còn Mặc Sở...

Lúc đầu cô xem thường hắn, thà mang theo thứ vô dụng rời đi còn hơn ở lại bên cạnh hắn, chỉ cần lần này cô rơi vào tay hắn, hắn có muôn vàn biện pháp khiến cô quỳ xuống cầu xin hắn!

Cho dù là để cho hắn trút giận, hai người bọn họ cũng phải sống trở về.

Sở Minh cười thầm, đứng dậy bước đi nhanh, chỉ để lại một đám người hai mặt nhìn nhau.

Cái này... có ý gì?

Người trả lời câu hỏi vừa rồi, đưa mắt nhìn Tần Tuyết trong đám đông.

Người đàn ông cố ý nở một nụ cười nịnh nọt, nhìn Tần Tuyết, nói: "Em gái Tần Tuyết, không bằng em đi theo xem anh Sở thế nào đi?"

Tần Tuyết hoảng sợ, lập tức tức giận nói: "Anh. . ."

Người đàn ông cười nói: "Em gái Tần Tuyết đừng nóng vội, trong đội chúng ta ai mà không biết anh Sở có hứng thú với em, em đi theo hắn không giống như những người khác!"

Tần Tuyết do dự.

Kể từ khi rời khỏi thành phố Lâm, mọi người trong đội đều có thể cảm thấy Sở Minh có hứng thú với cô ta, nhưng không biết vì sao, cảm thấy sự hứng thú của hắn cũng có một sự xa lánh mơ hồ.

Đương nhiên Tần Tuyết biết tại sao Sở Minh lại quan tâm đến cô ta, cho nên cô ta mới cảm thấy sợ hãi.

Tại sao cô ta phải vội vàng chấp nhận một người mà Mặc Sở cảm thấy ghê tởm?

Nhưng hôm nay, khi nghe tin đội cứu hộ quay lại, Tần Tuyết lại đột nhiên hoảng sợ.

Nếu Mặc Sở còn sống, thực sự trở về với đội cứu hộ... Liệu Sở Minh còn cảm thấy hứng thú với cô ta hay không? Liệu cô ta có thể vẫn sống một cuộc sống như ngày hôm nay mà không cần phải uổng phí sức lực hay không?

Trong lòng do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng, đứng dậy đuổi theo hắn.

Nếu Mặc Sở thật sự trở về, cô ta căn bản sẽ không có cơ hội! Cô ta phải làm việc chăm chỉ cả ngày như những người đó để có được một bữa ăn, cô ta còn phải đối mặt với những thây ma khủng bố và kinh tởm!

Cô phải nắm bắt cơ hội trước khi Mặc Sở trở lại!

Ở phía bên kia, Sở Minh đi thẳng đến cổng khu sinh hoạt.

Hắn đến cũng đúng lúc đội cứu hộ trở về cùng những người sống sót.

Hắn quét qua đám người sống sót dày đặc, nhưng hắn lại không thấy Mặc Sở.

Mặc Sở đẹp đến mức trong cuộc đời hắn cũng ít khi được nhìn thấy, cho dù giữa hàng ngàn người, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra, nhưng nhìn qua thì lại không thấy cô.

Cũng đúng, một người phụ nữ làm sao có thể sống với một thứ vô dụng?

Hắn nhất thời cảm thấy có chút buồn bã, nhất thời lại cảm thấy vui sướng.

Lúc đầu cô coi thường tôi như vậy, còn bây giờ thì sao? Cô không phải đi theo cái thứ vô dụng kia rồi chết luôn ở thành phố Lâm sao?

Đây là số phận của việc không nghe lời hắn ta!

Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp của Mặc Sở.

Nghĩ đến đây, Sở Minh trong lòng dâng lên một loại tiếc nuối.

Sau đó, hắn nghe thấy ai đó nhắc đến cái tên "Mặc Sở".

Tâm hắn khẽ động, liền nhìn sang.

Đó là một trung đội trưởng từng gặp qua hắn, hắn đang hưng phấn nói chuyện với người bên cạnh, trong lời nói thường xuyên nhắc tới cái tên "Mặc Sở".

Trong lòng Sở Minh có chút dự cảm không tốt, sắc mặt gần như vô thức chìm xuống, sau đó lại nở nụ cười, lộ ra vẻ sáng sủa hào phóng, cứ như vậy liền đi về phía trước cùng trung đội trưởng nói chuyện.

Trung đội trưởng vẫn còn nhớ tới hắn, nhìn thấy hắn, liền vỗ vai hắn nhiệt tình.

Sở Minh âm thầm tránh ra, hỏi: "Tôi vừa mới nghe thấy trung đội trưởng nhắc đến tên của Mặc Sở?"

Trung đội trưởng thắc mắc: “Cậu biết Mặc Sở à?”

Sở Minh: "Tôi có một người bạn tên là Mặc Sở, cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp."

Trung đội trưởng cười nói: “Vậy thì cậu có một người bạn rất tuyệt vời!”

Trong lòng Sở Minh chùng xuống, linh cảm xấu đó ngày càng rõ ràng. Hắn ta miễn cưỡng cười nói: "Sao lại như vậy? Tôi nhớ Mặc Sở là một cô gái rất dịu dàng nhu nhược, cô ấy có thể giúp gì được cho anh sao?"

Trung đội trưởng trừng mắt nhìn: "Dịu dàng và nhu nhược không giống nhau, cô bé kia đối với người khác rất dịu dàng, nhưng cũng không có chút nào nhu nhược, không có cô ấy, chúng tôi có lẽ thật sự rất khổ sở!"

Sau đó, hắn ta nghe trung đội trưởng thuật lại các chiến công của Mặc Sở trong quá trình giải cứu, lời của hắn tràn ngập lời khen ngợi, dường như hắn rất đánh giá cao Mặc Sở, thậm chí có một chút tôn trọng.

Gương mặt tươi cười của Sở Minh suýt nữa không thể ngụy trang được nữa!

Đây sao có thể là Mặc Sở! Đây sao có thể là Mặc Sở, một người nhát gan nhu nhược như vậy, tay trói gà không chặt, đến mức chỉ có thể dựa vào người khác mà sống sót!

Nhưng một lời nói của trung đội trưởng đã phá vỡ vận may của hắn ta.

"Cậu có phải còn có một người bạn tên là Lệ Trầm không? Hắn đi cùng với Mặc Sở, người thanh niên đó thật tuyệt vời! Siêu năng lực lửa của hắn có thể trong nháy mắt khống chế tang thi cấp hai! Ai da, nếu bọn họ không kiên quyết rời đi, tôi cũng sẽ nhất định đưa họ đến khu vực sinh tồn của chúng ta!"

Những lời này không khác gì một tiếng sét đối với Sở Minh, ngay lập tức phá tan mọi may mắn, niềm tự hào và sự tự mãn của hắn ta, khiến hắn ta dường như đã trở lại trở thành một người bình thường không có siêu năng lực.

Lệ Trầm... hắn không chết sao?

Anh không những không chết mà còn thức tỉnh năng lực của mình?

Mặc Sở mà trung đội trưởng nói đã nhiều lần giúp họ giải quyết khủng hoảng, Lệ Trầm sở hữu năng lực mạnh mẽ, họ có thực sự là Mặc Sở và Lệ Trầm mà hắn biết không?

Sở Minh cảm thấy mình bị tát mạnh vào mặt!

Hắn căn bản không thể duy trì nụ cười trên mặt được nữa, vội vàng rời đi, vừa quay người một khắc, trên mặt đã dữ tợn giống như quỷ.

Tần Tuyết đã trốn sang một bên và nghe trộm toàn bộ quá trình nói chuyện, cô ta còn cảm thấy kinh hãi hơn hắn.

Mặc Sở, cô... không chết? Ngay cả Lệ Trầm, Mặc Sở cũng cứu sống?

Cô nghĩ đến đi theo Sở Minh những ngày này trong lòng run sợ, nghĩ đến Mặc Sở giống như một nữ chiến thần, Lệ Trầm bên cạnh cô còn rất mạnh, cô ta tràn ngập sự ghen tị và phẫn uất, khiến cho Tần Tuyết muốn khóc!

Tại sao! Tại sao Mặc Sở lại rơi xuống cánh đồng kia, lại còn ngược gió trở mình!

Tại sao ông trời lại bất công như vậy!

Tại sao!

Đêm đó, Sở Minh đập phá tất cả những đồ vật có thể nhìn thấy trong phòng, trông giống như ác quỷ, mọi người trong đội đều im lặng, nhưng phòng của Tần Tuyết lại yên tĩnh và đáng sợ một cách lạ thường.

...

Mặt khác, sau khi đội cứu hộ rời đi, Mặc Sở đã yêu cầu thành công một chiếc xe jeep quân sự, nhưng không rời thành phố Lâm ngay lập tức.

Ngày đầu tiên sau khi đội cứu hộ rút đi, bọn họ bắt đầu đi săn trong thành phố hoàn toàn trống rỗng này.

Đúng vậy, đi săn.

Thây ma có thể ăn thịt người và săn máu thịt, vì vậy con người cũng có thể sử dụng thây ma làm con mồi để săn tinh hạch.

Bây giờ trong thành phố phần lớn thây ma đều vẫn chỉ là cấp một, đây là cơ hội nhanh chóng lấy tinh hạch của thây ma, một khi tang thi cấp độ bình thường đạt đến cấp hai, toàn bộ thành phố sẽ hoàn toàn trở thành phố thây ma, không có những người siêu năng lực đi cùng nhau, con người sẽ khó tiếp cận các thành phố từng thuộc về họ.

Ý tưởng của Mặc Sở rất táo bạo, nhưng khi cô đề cập nó với Lệ Trầm, Lệ Trầm lại không ngạc nhiên chút nào, sau khi suy nghĩ một lúc, anh thực sự đồng ý.

Mặc Sở chỉ có thể nói, kiếp trước anh xứng làm Đại Ma Vương.

Trong kế hoạch đi săn mà cô đề ra, cuối cùng cô cũng thực sự nhìn ra năng lực của Lệ Trầm sau khi thức tỉnh sức mạnh.

Năng lực cấp một của Lệ Trầm chỉ có thể biến ngọn lửa thành tia lửa để chiến đấu, nhưng tia lửa dù sao cũng không phải là một sợi dây thực sự, rất dễ bị những thây ma có sức mạnh mẽ làm đứt, mà những thây ma có thể thoát ra khỏi tia lửa, nhưng chúng không thể thoát ra được ngọn lửa như dòi bọ ở trong xương.

Ngọn lửa màu đỏ có tính kết dính cực mạnh, chỉ cần bị ngọn lửa dính một chút, nó có thể đốt cháy những vật chạm vào nó, có một sự bá đạo cố chấp không bỏ cuộc cho đến khi thiêu rụi mọi thứ, trở thành vũ khí mạnh nhất trong tay Lệ Trầm.

Anh thường chỉ cần đứng ở trên cao điều khiển ngọn lửa, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thây ma giãy giụa gào thét trong đám lửa đó, cuối cùng bình tĩnh bước xuống, nhặt tinh hạch từ xác của thây ma bị đốt thành một đống tro tàn.

Mặc Sở từ bên ngoài xem vài lần, líu lưỡi không nói nên lời.

Sau đó, cô mang theo nhóc Vàng và lao vào ngọn lửa đang chiến đấu của Lệ Trầm, chọn một số thây ma da dày thô ráp được bao quanh bởi ngọn lửa trong một lúc sẽ không chết.

Đứng trên cao, Lệ Trầm nhìn Mặc Sở và nhóc Vàng lao vào ngọn lửa, tim anh suýt ngừng đập, lập tức thu lại ngọn lửa, từ trên cao nhảy xuống, bế Mặc Sở và nhóc Vàng ra ngoài.

Lúc bị bế ra Mặc Sở còn có chút ngây người, không biết tại sao anh đột nhiên lại làm như vậy.

Lệ Trầm nhìn vẻ mặt không biết gì của Mặc Sở, trong lòng có chút tức giận, nhưng vẫn là nén giận nói: "Ngọn lửa thiêu đốt này rất nguy hiểm, em không thấy sao? Lỡ như tôi vô ý làm em bị thương thì sao!"

Tất nhiên Mặc Sở biết, nhưng cô và Lệ Trầm lại nghĩ khác nhau.

Cô nhíu mày nói: "Tôi biết, nhưng chúng ta hiện tại là bạn cùng chiến đấu, tôi muốn cùng anh đánh một trận, ngọn lửa của anh đốt không chết nó, không có người đi lên cho nó một nhát dao thì rất nguy hiểm."

Lệ Trầm lửa giận trong chốc lát dừng lại, nhưng vẫn là nhíu mày nói: "Vậy em có thể nói trước cho tôi biết, để tôi cùng em phối hợp."

Mặc Sở lắc đầu: “Siêu năng lực của anh lợi hại hơn, cũng không phải yêu cầu anh phối hợp, một khi anh cố ý phối hợp với tôi, vận dụng siêu năng lực tất nhiên sẽ bị hạn chế, không bằng tôi phối hợp với anh.”

Đây là suy nghĩ của Mặc Sở, để tối đa hóa lợi ích của trận chiến, mọi thứ đều chỉ vì thắng lợi cuối cùng.

Tương đương suy nghĩ ngày tận thế.

Lệ Trầm nhìn cô, trầm mặc một hồi.truyện được dịch bởi app t y t

Đêm đó, Lệ Trầm hấp thụ tinh hạch đầu tiên của mình.

Vì anh không có cách nào ngăn cản cô mạo hiểm, vậy anh sẽ phải mạnh mẽ hơn.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chương kế tiếp