Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 18: Tiếng thét

《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi》

“Oạch”.

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng củi nổ lách tách, âm thanh này cực kỳ lớn, truyền vào tai Mặc Sở và Lệ Trầm một cách rõ ràng, khiến bọn họ dù muốn cũng không thể phớt lờ.

Mặc Sở và Lệ Trầm nhìn nhau, sau đó Mặc Sở theo hướng giọng nói nhìn sang.

Một cô gái cúi nửa người sau gốc cây mà họ vừa xách cái xô lên, trên tay ôm nửa bó củi, còn một tay thì đang thò một cành khô dưới đất, có vẻ như đó là củi vừa được nhặt lên, sau đó cô ấy không động đậy nữa, giữ nguyên tư thế như vậy, nhìn thẳng vào đám người Mặc Sở.

Nói chính xác là nhìn thẳng vào món súp cá của họ.

Mặc Sở thậm chí còn cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn món súp cá có chút xanh mét.

Mặc Sở:...

Vậy ra vừa rồi cô ấy  là người “nhìn lén” phải không?

Cũng không cần thiết phải vậy chứ, chỉ là một nồi súp cá nhạt nhẽo, có cần thiết như thế không?

Mặc Sở quay đầu nhìn súp cá, lại nhìn cô ấy, thấy cô ấy còn chưa có phản ứng, vô cùng bất đắc dĩ.
C a l an t h a - T Y T
Kiếp trước cô sống trong tận thế sáu năm, tuy rằng từ đầu đến cuối không phải là đại boss, nhưng vẫn có thể nói trải qua bao nhiêu trận chiến mà không biết xấu hổ, nhưng cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy!

Cô vừa ho vừa nói: “...cái đó.”

Cô vừa nói, cô gái đột nhiên nhìn sang.

Trong ngọn lửa, Mặc Sở cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của cô.

Các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy rất thanh tú, nhưng lại có một đôi lông mày rậm, khiến cô ấy trông hơi nam tính, khi cô ấy mở miệng sẽ lộ ra một đôi răng nanh nhỏ khiến người ta cảm giác có chút ngây thơ.

Cô nhìn Mặc Sở, rồi lại nhìn nồi súp.

Mặc Sở: “Cô có muốn một ít súp không?”

Cô gái: “Cô có cần gia vị không?”

Hai người đồng thanh nói, nói xong đều dừng lại cùng một lúc, liếc nhìn nhau, trong mắt đối phương đều có tia sáng lóe lên.

 
“Được!”

“Được!”

Hai người nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Cô gái nhanh chóng nhặt đống củi vương vãi dưới đất lên, kích động nói: “Đợi đã! Tôi quay lại lấy gia vị cho cô, cô để nhỏ lửa trước kẻo bị hầm nhừ quá. Tôi húp một ngụm súp thôi! Húp một ngụm thôi! Cả tuần rồi tôi chưa được ăn đồ gì nóng!”

Mặc Sở bị sự phấn khích của cô lây nhiễm, gật đầu thật nhanh: “Được!”

Sau đó, cô giục Lệ Trầm tắt lửa.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Mặc Sở nhìn thấy trong mắt Lệ Trầm lộ ra ý cười, sau đó anh đưa tay chạm vào ngọn lửa, ngọn lửa lập tức tắt ngúm.

Bên kia, cô gái vội vàng nhặt củi lên, đang định quay lại lấy gia vị.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông đóng cốp xe cảnh giác khi nhìn thấy Mặc Sở vừa rồi lái xe đến, vậy nên chạy nhanh ra, đầu tiên anh ta cảnh giác liếc nhìn Mặc Sở và những người khác, sau đó kéo cô gái lại, cho rằng họ không thể nghe thấy, thấp giọng nói: “Không phải đã nói với em không cần đến đó kiếm củi sao? Em ra đấy làm gì!”

Cô gái: “Cứ qua đây đi.”

Người đàn ông nghẹn lời, vẻ mặt hơi khó chịu hỏi: “Vừa rồi em nói với bọn họ cái gì?”

Cô gái thật thà nói: “Em nói lấy cho họ ít gia vị, họ bảo cho em uống súp cá.” Cô lại hào hứng: "Em phải nhanh chóng đi lấy gia vị." Nói xong, cô định rời đi.

Người đàn ông lại giữ cô lại, thốt ra câu gần như không cần suy nghĩ: “Không được!”

Cô gái cau mày: “Sao lại không được?”

Người đàn ông nhất thời không nói nên lời, sau đó tự tin nói: “Anh nói không được là không được, anh là bạn trai của em, anh có thể làm hại em sao? Anh là muốn tốt cho em!”

 
Vừa nói, anh ta lại dịu giọng, nói: “Em về đi, chúng ta cũng có thể nấu cá ăn.”

Mặc Sở nghe đến đây, nụ cười trên mày nhạt đi, thậm chí cô còn cảm thấy có chút chán ghét.

Anh là người thân/ là người yêu/ là bạn bè của em, vì vậy tất cả những lựa chọn anh đưa ra cho em đều là vì lợi ích của em, cho dù em có muốn hay không.

Mặc Sở vẻ mặt bình tĩnh, chờ đợi câu trả lời của cô gái.

Sau đó, cô nghe thấy cô gái hỏi thẳng: “Chúng ta có nồi không?”

Người đàn ông: “...”

Cô gái: “Anh biết câu cá không?”

Người đàn ông: “...”

Cuối cùng cô gái kết luận: “Vậy anh đi đâu lấy súp cá cho em!”

Người đàn ông tức giận nói: “Tại sao...Sau khi em thức tỉnh siêu năng lực, em càng ngày càng không nghe lời anh. Em coi thường anh vô dụng sao? Em không cần anh nữa sao!”

Cô gái không nói, một lúc sau, Mặc Sở mới nghe thấy cô nói: “Anh không thấy đó là vấn đề của mình sao?”

Khi nói điều này, giọng nói của cô ấy rất nhẹ, hoàn toàn không giống với giọng nói hoạt bát và tinh nghịch mà Mặc Sở vừa nghe thấy.

Người đàn ông còn muốn nói gì đó, lại bị cô nắm lấy cánh tay, cô gái quay đầu nhìn Mặc Sở nói: "Bây giờ tôi về lấy gia vị, cô đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay!”

Không biết vì sao, Mặc Sở rất muốn cười.

Và rồi cô ấy thực sự cười.

Mặc Sở vừa thả lỏng ra, ngũ quan cũng dịu lại, dưới ánh lửa phản chiếu, khóe môi cong lên, toàn thân có cảm giác ảo giác không chân thực, phảng phất như thể sẽ tan vào trong lửa trong giây tiếp theo, không thể đoán trước.

 
Cô gái ngơ ngác nhìn.

Cô ấy vội vàng nói: "Chờ tôi nhé!"

Sau đó, cô ấy trực tiếp kéo bạn trai của mình một cách thô bạo và nhanh chóng rời đi!

Mặc Sở nhìn bọn họ rời đi, ý cười trong mắt nhạt đi mấy phần.

Lệ Trầm nhìn cô, anh đột nhiên giơ tay ra đưa cho Mặc Sở một thanh sô cô la.

Mặc Sở ngơ ra một lúc, sau đó nhận lấy.

Lệ Trầm: “Ăn miếng đi.”

Mặc Sở nhìn anh, lại cười.

Một lúc sau, Mặc Sở nghe thấy bên kia có tiếng cãi vã, cô nghe thấy một giọng nói gay gắt trách mắng cô gái vì đã lấy đồ ăn của họ và mang đi.


Còn người được gọi là bạn trai của cô gái thì không nói lời nào.

Cô chỉ nghe thấy cô gái nói: "Nếu anh cho rằng tôi không đúng, bây giờ bỏ ổ bánh mì trên tay xuống cũng không muộn, dù sao cũng là tôi cũng tìm được những thứ này."

Bên đó đột nhiên im lặng.

 
Một lúc sau, cô gái bước đến với vẻ mặt thoải mái.

Mặc Sở không hỏi gì thêm, chỉ cầm lấy gia vị cô mang tới.

Cũng khá đầy đủ, từ muối bột ngọt đến tiêu thì là.

Những đồ này đến tay Lệ Trầm đều trở thành công cụ khiến món ăn ngon hơn.

Một mùi thơm nồng hơn từ từ phảng phất.

Mặc Sở nhanh chóng tìm được ba chai nước suối rỗng không, cắt bỏ một nửa ở giữa, làm thành một chiếc cốc đơn giản, từ một nhánh cây bị chặt sạch, làm thành một đôi đũa .

Những chiếc bát, đôi đũa đơn giản dọn ra bát súp cá thơm ngon.

Mặc Sở trước tiên húp một ngụm canh, không biết là do Lệ Trầm nấu rất ngon hay là đã lâu không ăn đồ chín, một mùi vị thơm ngon trực tiếp xông lên đầu lưỡi. Bên kia, cô gái thật sự đã hơn một tuần chưa ăn cơm nóng, súp vừa dọn lên cũng không sợ nóng, ăn vô cùng vui vẻ.

Nồi súp nhanh chóng được chia cho ba người.

Sau khi ăn uống no nê, cô gái không tự chủ nằm vật ra đất, thở dài: “Đây mới là cuộc sống chứ!”

Sau đó, cô quay đầu nhìn Mặc Sở và Lệ Trầm, hỏi: “Tôi có thể gọi hai người thế nào?”

Cùng nhau ăn một bữa cơm, còn không biết tên của nhau, cũng không biết ai mới là người nồng nhiệt hơn.

Mặc Sở chỉ cười nói: “Mặc Sở.”

Cô gái đợi một lúc cũng không thấy Lệ Trầm lên tiếng, lại hỏi: “Còn ông anh trai cool ngầu bên đó thì sao?”

Mặc Sở biết tính cách của Lệ Trầm nên trả lời hộ: “Anh ấy tên là Lệ Trầm.”

Cô gái nhìn hai người họ một hồi, lại phát hiện mặc dù Lệ Trầm nói chuyện thờ ơ với người khác, nhưng đôi tay đang giúp Mặc Sở dọn dẹp bát đĩa lại không hề dừng lại, ánh mắt nhìn Mặc Sở không khỏi dịu dàng, chính là khác với những người khác. Cô ngắm nghía một lúc rồi đột nhiên than thở: “Bạn trai người khác sao lại đẹp trai chu đáo như vậy, bạn trai mình có đội lốt cũng không ra gì!”

Mặc Sở nghe được liền choáng váng, vừa định giải thích Lệ Trầm không phải bạn trai của mình, cô gái đột nhiên từ dưới đất ngồi dậy, lau mặt nói: “Quên đi, ít nhất còn có mặt mũi nhìn, tôi vì khuôn mặt kia mà chịu đựng!”

 
Mặc Sở:...

Được rồi, khuôn mặt ưa nhìn cũng là một tài nguyên.

Cô cảm thấy hài hước đến nỗi quên mất cả nói chuyện .

Lúc này, cô gái tự giới thiệu mình và nói: “Tôi tên Khang Tinh Trì, này, hai người thật thú vị, nếu tôi không phải đưa họ đến khu sinh tồn, tôi nhất định đã đi với cô rồi!”

Khang Tinh Trì?

Mặc Sở ngừng thu dọn đồ đạc.

Cái tên này...có phải là Khang Tinh Trì mà cô biết không?

Mặc Sở ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô cười vui vẻ dưới ánh lửa vì no.

Mặc Sở nhìn cô, lại cảm thấy cô khó có thể là người mình nghĩ tới, mặc dù không biết Khang Tinh Trì mà cô biết kiếp trước trông như thế nào, nhưng cô ấy rõ ràng không có tính cách này.

Trong lòng cô nghi hoặc, định kiểm tra lại thì thấy bạn trai của cô gái đang chạy về phía mình.

Mặc Sở nuốt lại lời nói, nụ cười trên mặt Khang Tinh Trì cũng nhạt đi.

Người đàn ông chạy tới hoàn toàn không để ý, sắc mặt không tốt lắm, giọng điệu có chút cứng rắn, nói: “Bây giờ ăn xong chưa? Có thể trở về rồi chứ , nhiều người như thế đang đợi một mình em.”

Khang Tinh Trì cười hỏi: “Còn chờ em làm gì? Các anh mau nghỉ ngơi đi. Cũng không phải em sẽ không quay về.”

Người đàn ông tức giận nói: “Em biết...”

 
Khang Tinh Trì cắt ngang lời anh ta, và chợt hiểu ra: “Ồ, em hiểu rồi, không có em canh gác, anh không dám ngủ, đúng không.”

 
Cô ấy cười khúc khích nói: “Anh nói thật đi, nếu anh nói vậy em nhất định quay về.”

Sắc mặt người đàn ông bỗng trở nên xấu xí.

Nhưng dường như Khang Tinh Trì chỉ nói điều đó một cách tùy tiện, với vẻ mặt chân thành khác thường.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mới bình tĩnh lại, kéo tay Khang Tinh Trì, nhẹ giọng nói: “A Tinh, đừng gây rắc rối, cùng anh trở về đi.”

Lần này, Khang Tinh Trì không nói gì.

Cô ấy quay lại vẫy tay với Mặc Sở và đi theo bạn trai về trại của họ.

Mặc Sở ở phía sau nhìn, nghi hoặc trong lòng ngày càng sâu sắc.

Khang Tinh Trì...đó có phải là Khang Tinh Trì mà cô ấy biết ở kiếp trước không?

Nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, thấy bọn họ rời đi, Mặc Sở mới hoàn hồn, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Lệ Trầm nắm tay cô.

Mạc Sở ngước mắt lên, nhìn thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh lửa, thì thầm tự nói: “Lên xe nghỉ ngơi đi, để tôi làm.”

Mặc Sở không tranh cãi với anh, gật đầu và đưa nhóc vàng lên xe.

Một lúc sau, Lệ Trầm cũng lên xe, nhìn thấy Mặc Sở đang ngồi trên ghế phụ lái của mình, anh đưa cô xuống hàng ghế sau, để cho cô có chỗ ngồi rộng rãi, tự mình kéo nhóc vàng lên hàng ghế đầu nghỉ ngơi. truyện được dịch bởi app t y t


Mặc Sở không còn lực phản kháng, chỉ có thể nằm ở hàng ghế sau.

Nghỉ ngơi đến nửa đêm, đột nhiên tim Mặc Sở đập nhanh, mở mắt ra liền thấy Lệ Trâm ở hàng ghế đầu cũng ngồi dậy.

Hai người nhìn nhau.

Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai!

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chương kế tiếp