Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 19: Ác mộng

《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi》

Một tiếng kêu chói tai phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

Mặc Sở và Lệ Trầm nhìn nhau, cả hai đồng thời mở cửa rồi xuống xe, Mặc Sở rút con dao găm bên hông ra.

Nhóc Vàng muốn ra ngoài, nhưng Mặc Sở lại đóng cửa lại.

Hai người bọn họ dù sao cũng là người đã từng hấp thu tinh hạch, nhưng Nhóc Vàng lại chưa từng hấp thụ một viên tinh hạch nào, mà lần này xuất hiện một thứ, hiển nhiên không đơn giản.

Nơi phát ra âm thanh là chỗ của Khang Tinh Trì, sau tiếng hét đó không còn âm thanh nào khác, cũng không biết người phát ra âm thanh đã chết hay còn sống.C a l an t h a - T Y T

Cùng lúc đó, Khang Tinh Trì bên đó cũng đã tỉnh lại, Mặc Sở nghe được phía xa có tiếng hỗn loạn, khiến cô nhíu mày.

Bây giờ tình huống không rõ ràng, bọn họ cũng không biết thứ gì đang tấn công, cũng không biết người gặp nạn còn sống hay chết, nếu bọn họ loạn hết cả lên trước, chỉ khiến thứ đó lấy thêm vài cái mạng nữa mà thôi.

Mặc Sở ra hiệu với Lệ Trầm, Lệ Trầm gật gật đầu, hai người lặng lẽ đi tới.

Lúc hai người đến gần đó, liền nghe thấy giọng nói của Khang Tinh Trì.

Giọng nói của cô nghiêm nghị và lãnh đạm, không hề có chút nào là sự hờ hững trốn tránh cách trước đó không lâu, cô lạnh lùng nói: "Mọi người không được phép xuống xe, không được gây ra tiếng động, đếm xem còn ai mất tích!"

Một lúc sau, có người nhỏ giọng nói: "Không thấy Hứa Sư Sư và Triệu Hiệt."

Lại có người thấp giọng hỏi: "Âm thanh vừa rồi chắc là Hứa Sư Sư, còn Triệu Hiệt đâu?"

Vấn đề này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, tất cả mọi người trầm mặc trong chốc lát, một lát sau, có người bắt đầu nhỏ giọng khóc.

Khang Tinh Trì nghiêm khắc nói: "Không được khóc, cũng đừng làm ồn, bây giờ tôi sẽ xuống xe, mọi người yên lặng ở trong xe, có ai tự tiện xuống xe, cho dù sống hay chết tôi sẽ không quan tâm.”

Tiếng khóc đột ngột dừng lại.

Khang Tinh Trì đẩy cửa xe đi xuống, vừa lúc gặp đám người Mặc Sở đi tới, hai người đều không kịp đề phòng, suýt nữa ra tay.

Đơn giản là hai bên phản ứng nhanh, kịp thời rút tay về, Khang Tinh Trì liếc mắt nhìn Mặc Sở, Mặc Sở chỉ về một phương hướng, chính là hướng vừa rồi phát ra âm thanh.

Khang Tinh Trì gật đầu với cô.

Cả ba người đều không phát ra tiếng động nào, trong màn đêm tĩnh mịch lặng lẽ đi đến nơi vừa phát ra âm thanh.

Mới đi được vài bước, bọn họ liền nghe thấy sau một gốc cây truyền đến một âm thanh nhai nuốt quỷ dị, sau đó liền ngửi thấy một cỗ mùi máu tanh xen lẫn mùi hôi thối, chính là mùi đặc trưng của thây ma.

Quả nhiên là một con thây ma!

Cả ba người họ dừng lại cùng một lúc.

Bây giờ là ban đêm, không có ánh sáng, thây ma không bị tầm nhìn trói buộc, màn đêm đối với chúng không có ảnh hưởng, nhưng không giống loài người.

Mà vào lúc này, phía sau bọn họ đột nhiên vang lên tiếng động cơ ô tô, trong màn đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng, cùng lúc đó, âm thanh đằng sau thân cây đang nhai nuốt đột nhiên ngừng lại!

Mặc Sở trong lòng ngầm chửi thề một câu, lập tức kéo Lệ Trầm và Khang Tinh Trì lùi lại một bước. Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn gió có mùi hôi thối thổi đến từ phía sau cái cây và đáp xuống nơi họ vừa đứng!

Tốc độ nhanh như vậy chính là thây ma cấp hai!

Mặc Sở sống lưng tê dại, hét lớn một tiếng, ánh lửa thiêu đốt đột nhiên từ trong lòng bàn tay của Lệ Trầm bùng phát, chiếu sáng ba người bọn họ, còn có cả đám tang thi cách bọn họ chỉ nửa bước.

Lệ Trầm phản ứng rất nhanh, tia lửa trong tay nối thành một hàng dày đặc, quấn chặt lấy mắt cá chân của thây ma, kéo nó sang một bên, ngăn đà lao tới của nó.

Cầm con dao găm, Mặc Sở không chút do dự lao về phía trước, tốc độ cực nhanh. Cô lao đến chỗ thây ma, khom người tránh móng vuốt đang tấn công nó, đi vòng ra sau lưng, vươn tay bóp cổ nó, giơ dao găm lên đâm vào sau đầu nó.

Con thây ma này linh hoạt hơn một chút so với con mà bọn họ nhìn thấy ở thành phố Lâm, nó xoay người vung vẩy, Mặc Sở đâm không trúng, ngược lại còn bị ném xuống đất.

Nhưng cùng lúc đó, Lệ Trầm vung hai tia lửa từ bên trái và bên phải cuốn lấy tay chân nó, Mặc Sở mắt thấy Khang Tinh Trì nhân cơ hội lao tới, cô ấy rất nhanh biến thành màu bạc kim loại, từ chân, tay cho đến khuôn mặt, khi lao tới trước mặt thây ma, trông cô chẳng khác gì một người máy làm bằng kim loại.

Cô lao tới trước mặt nó, một khắc cũng không né tránh, giơ nắm đấm lên, trực tiếp đụng phải móng vuốt sắc bén của tang thi đang vùng vẫy từ trong làn lửa, đồng thời vang lên tiếng va chạm của kim loại!

Mặc Sở sửng sốt.

Siêu năng lực này...

Ở kiếp trước, siêu năng lực nổi tiếng nhất của Khang Tinh Trì chính là toàn thân biến thành kim loại, tới giai đoạn sau, cô ấy thậm chí có thể chiến đấu với thây ma bằng sức mạnh của cơ thể mình mà không sợ móng vuốt của nó.

Mặc Sở hít sâu một hơi.

Khang Tinh Trì này thực sự là Khang Tinh Trì mà cô đã nghe nói ở kiếp trước.

Thế giới này nhỏ bé làm sao.

Nhưng bây giờ không phải lúc để cô nghĩ đến chuyện này, Khang Tinh Trì đang đối mặt thây ma, Lệ Trầm lại khống chế tay chân của thây ma, ngọn lửa cuồng nộ quấn quanh tứ chi của nó, hai người cùng nhau khống chế hết thảy hành động của nó, đây là cơ hội của Mặc Sở.

Mặc Sở từ dưới đất nhảy lên, nhân cơ hội bay lên chộp lấy đầu thây ma, lần này dao găm đâm thẳng vào não nó, Mặc Sở rõ ràng cảm giác được mũi dao găm đang đâm vào một vật cứng.

Mặc Sở xoay xoay con dao găm, móc thứ đó ra.

Một viên tinh hạch trong suốt bay ra khỏi não thây ma cùng với một luồng chất lỏng màu lục sẫm, rơi vào trong lòng bàn tay Mặc Sở.

Cùng lúc đó, thây ma mất hết khả năng chống cự và ngã xuống đất.

Mặc Sở nhanh chóng nhảy ra khỏi người thây ma.

Mất đi năng lực phản kháng, ngọn lửa của Lệ Trầm không còn bị cản trở, rất nhanh từ tứ chi mãnh liệt thiêu đốt toàn thân, trong không khí tràn ngập mùi khó chịu.

Nhưng ba người cũng không có ý chán ghét, lửa cháy lên, ba người lần đầu tiên hợp tác nhìn nhau, nhìn thấy đối bộ dạng chật vật của đối phương, Mặc Sở cùng Khang Tinh Trì đều không nhịn được cười ra tiếng, thậm chí Lệ Trầm cũng cong khóe miệng.

Khang Tinh Trì liếc mắt nhìn Lệ Trầm một cái rồi nói: "Bạn của cô thực sự rất lợi hại." Trong khi nói, màu bạc trên người cô ấy dần dần nhạt đi, cuối cùng trở lại màu da bình thường.

Mặc Sở quay đầu nhìn Lệ Trầm.

Vừa nãy lúc mới đánh nhau, mặc dù Lệ Trầm từ đầu đến cuối không di chuyển nhiều lần, nhưng vai trò của anh có thể nói là lớn nhất.

Nếu không có anh trực tiếp ngăn cản thây ma cấp 2, khó có thể dễ dàng đánh bại như vậy.

5 nguyên tố siêu nhiên quả thực là danh bất hư truyền.

Mặc Sở cười nói: "Tôi thay mặt hắn cảm ơn cô."

Khang Tinh Trì xua tay: "Không cần, tôi nên là người phải cảm ơn hắn."

Lúc này cô ấy vẫn đang cười, nhưng khi ngước mắt lên, nụ cười đã vụt tắt.

Mặc Sở nhìn theo ánh mắt của cô rồi nhìn sang.

Xe của Khang Tinh Trì vừa rồi đậu ở đây, chiếc xe đã biến mất không tăm tích, không cần suy nghĩ xem ai đã lái nó đi.

Nực cười là bọn họ dù bỏ chạy lấy mạng cũng không dám chạy quá xa, chỉ lái xe ra xa rồi dừng lại, nhìn về phía này.

Mặc Sở nghe thấy Khang Tinh Trì cười khẩy.

Cô không quan tâm đến những người đó, cô quay đầu và đi đến phía sau cái cây nơi lũ thây ma vừa lao ra.

Mặc Sở kéo theo Khang Tinh Trì đi đến.

Có hai người nằm phía sau gốc cây, một người có thể coi là "nửa cái người", nhìn cũng biết đã chết hẳn, chắc là "Hứa Sư Sư" vừa kêu lên. Còn người kia vẫn bình an vô sự, chỉ nằm đó, không biết còn sống hay đã chết.

Khang Tinh Trì bước lên phía trước để xem, mỉm cười nói: "Số của hắn rất tốt, chỉ bị ngất vì sợ hãi thôi." Bị ngất đi, những thây ma thay vào đó không quan tâm hắn, điều này được coi là cứu hắn một mạng.

Ở phía bên kia, đồng đội của Khang Tinh Trì từ từ lái xe trở lại.

Mặc Sở suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: "Bọn họ?"

Mặc Sở còn chưa nói xong, nhưng Khang Tinh Trì đã hiểu ý của cô.

Cô nhìn lướt qua bên đó, không kiên nhẫn cau mày, đưa tay lên gãi gãi đầu: “Phiền phức!”

Mặc Sở liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.

Những người mình chưa đến mức thân thiết, có một số chuyện cô không cần phải nói quá nhiều.

Đám đồng đội không đáng tin cậy kia của Khang Tinh Trì xuống xe, Mặc Sở nhân cơ hội rời đi trước.

Cô cũng dẫn Lệ Trầm trở về, liền nghe thấy bạn trai của Khang Tinh Trì mềm mại nhỏ giọng nói: "A Tinh, lần này nhờ có em, chúng ta không có cố ý rời đi, chúng ta sợ ở đây sẽ cản trở em."

Cô còn nghe được Khang Tinh Trì bình tĩnh nói: "Buổi tối tôi đã nói không cho phép bất kỳ ai đi ra ngoài, ai có thể nói cho tôi Hứa Sư Sư và Triệu Hiệt làm sao mà đi ra ngoài không?”

Một giọng nữ nói: "Vâng, vâng... bọn họ là người yêu, Sư Sư ra ngoài trước, Triệu Hiệt cũng đi theo ra ngoài."

Khang Tinh Trì: "Ồ, mất mạng chỉ để làm chuyện đó."

Bạn trai của cô ngay lập tức nói: "A Tinh, người đã chết."

...

Mặc Sở nghe nghe rồi lắc đầu.

Chẳng trách kiếp trước cô chưa từng nghe nói Khang Tinh Trì có bạn trai.

Hai người trở lại xe, nhóc Vàng bị nhốt trong xe, suýt chút nữa muốn cào cửa.

Họ vừa quay trở lại, nhóc Vàng chạy tới chạy lui xung quanh Mặc Sở, sau đó lại được Lệ Trầm trực tiếp bế lên cạnh ghế lái.

Mặc Sở nhìn Lệ Trầm, nói: "Lệ Trầm, nửa đêm anh có thể ngủ ở ghế sau, chúng ta đổi chỗ cho nhau."

Lệ Trầm lắc đầu: "Em ngủ đi."

Mặc Sở do dự không nói, nhưng cô biết tính tình của Lệ Trầm, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.

Một lát sau, đám đồng đội của Khang Tinh Trì sợ rằng nơi này sẽ lại bị thây ma tấn công, vì vậy họ đã thuyết phục Khang Tinh Trì rời đi ngay trong đêm.

Lúc bọn họ rời đi, Khang Tinh Trì đã gõ cửa sổ xe Mặc Sở để nói lời tạm biệt với cô.

Thành thật mà nói, Mặc Sở cảm thấy rằng cô ấy có thể không phải bị thuyết phục, mà là bị làm phiền.

Nửa đêm, Lệ Trầm ngủ thiếp đi, nhưng Mặc Sở nằm trên chiếc ghế sau rộng rãi mở to mắt, không tài nào chợp mắt được.

Cô đang nghĩ về Khang Tinh Trì.

Ở kiếp trước, cái tên Khang Tinh Trì nổi tiếng gần giống như Lệ Trầm.

Chỉ là vì thủ đoạn của Lệ Trầm tàn nhẫn và sức mạnh cường đại, còn Khang Tinh Trì là vì phong cách độc ác của cô ấy.

Cô ấy làm việc gì cũng chỉ quan tâm đến tiền, chỉ cần có đủ tiền thì sẽ làm những chuyện bẩn thỉu xấu xa, vì tiền đã làm rất nhiều việc giết người.

Điều khiến cô ấn tượng nhất là có người trả tiền cho cô ấy để giết Lệ Trầm, mục đích ban đầu là phá "Cô gái người sắt" chỉ cần có tiền thì không có cái gì là không thể giết được này, xem cô ấy có dám đối mặt với Lệ Trầm hay không, lại không nghĩ rằng cô thực sự cầm tiền đi giết Lệ Trầm.

Sau đó, cô bị Lệ Trầm truy sát hàng nghìn dặm, từ sa mạc đến thành phố Hải, buộc Khang Tinh Trì phải gia nhập nhóm một mất một còn của Lệ Trầm.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn không quên lấy tiền, ngay khi Lệ Trầm rời đi, cô ấy đến tìm người giao nhiệm vụ đến lấy khoản tiền và buộc hắn phải trả gấp đôi.

Từ đó về sau, giống như không ai dám chọc vào Lệ Trầm, cũng không ai dám khiêu khích Khang Tinh Trì.

Trong hai người bọn họ, một người muốn mạng của người khác, một người không cần mạng của chính mình.

Theo một cách nào đó, tất cả đều đáng sợ.

Nhưng Khang Tinh Trì mà cô thấy hôm nay...

Mặc Sở đang rũ mắt suy nghĩ, Lý Thần ở hàng trước đột nhiên kêu lên một tiếng.

Mặc Sở giật mình, từ trên ghế ngồi thẳng dậy, thò đầu nhìn Lệ Trầm.

Anh đang nằm trên ghế trước nhắm chặt mắt, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt nhẫn nhịn, như thể đang chịu đựng vô cùng đau đớn.

Mặc Sở nghi ngờ anh bị thương, nhưng ánh sáng xanh tiến vào cơ thể anh, lại không phát hiện ra điều gì bất thường.

Mặc Sở do dự một chút, đưa tay chạm vào anh: "Lệ Trầm?"

Tay cô bị anh nắm chặt lấy!truyện được dịch bởi app t y t

Mặc Sở không có rút tay về, cô nhìn chằm chằm anh một lúc, từ từ ý thức được một vấn đề.

Lệ Trầm đang gặp ác mộng.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chương kế tiếp