Trọng Sinh: Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi

Chương 20: Quà tặng

《Đại Ma Vương Tàn Nhẫn Thầm Yêu Tôi》

Lệ Trầm gặp ác mộng.

Lúc Mặc Sở nhận ra vấn đề này, cô cũng ý thức được mình đã hiểu lầm một cái gì đó.

Lệ Trầm trước mặt cô không phải là Ma Vương giết người ở kiếp trước, ban đầu anh vì lòng tốt và trách nhiệm mà cứu cả phòng tập leo núi, nhưng sau đó lại bị chính anh em mình phản bội, bị chính người mình cứu bỏ rơi, chiến đấu với một đám thây ma lại may mắn sống sót.

Sau khi trải qua những chuyện này, liệu người bình thường có thể sống sót hay không vẫn chưa biết.C a l an t h a - T Y T

Kiếp trước anh cũng không phải là sát thần giết người như ma, chỉ sau khi gặp tai nạn anh thay đổi tính tình, cường đại sát khí, hiện tại anh chỉ là một người bình thường, làm sao cô lại nghĩ rằng sau khi trải qua những điều này anh sẽ không sợ hãi sẽ không kinh hãi.

Suy cho cùng, cô vẫn vô thức coi anh là Lệ Trầm của kiếp trước.

Nhưng đối với những người bình thường, sợ hãi chính là bản năng.

Kiếp trước có bao nhiêu người không chết vì tai nạn, không chết vì thây ma, trải qua muôn vàn gian khổ mà sống sót qua kiếp nạn, nhưng cuối cùng lại bị nỗi sợ hãi của chính mình làm cho suy sụp. Thậm chí nửa năm cô còn gặp ác mộng, những ngày đó cô cả đêm không dám chợp mắt.

Cho nên Lệ Trầm đương nhiên cũng có sợ hãi.

Nhưng cô lại không để ý tới.

Mặc Sở mím môi, cũng không rút khỏi vòng tay đang siết chặt của Lệ Trầm, nhẹ nhàng bò lên ghế trước, nửa ngồi xổm bên cạnh anh, khẽ gọi tên anh: “Lệ Trầm.”

Anh cũng không biết mình có phải bị ma ám hay không, bình thường anh luôn cảnh giác như vậy, nhưng khi Mặc Sở gọi anh, anh cũng không có phản ứng, hai mắt vẫn nhắm chặt, vẻ mặt chật vật và đau đớn.

Thay vì đánh thức Lệ Trầm, cô lại vô tình đánh thức nhóc Vàng, nó mở mắt ra và muốn kêu cảnh giác, nhưng Mặc Sở đã nhanh chóng ngăn nó lại.

Nhóc Vàng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cô, rồi nhìn Lệ Trầm.

Mặc Sở nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay mình, lại nhẹ giọng gọi tên anh một lần nữa: "Lệ Trầm."

Lệ Trầm ở trong mộng không biết ý thức được có người gọi mình hay không, lông mày chậm rãi giãn ra, trên mặt vẻ thống khổ cũng dần biến mất.

Mặc Sở thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô nghe thấy Lệ Trầm thấp giọng nói mớ: "Đừng bỏ rơi tôi."

Mặc Sở sửng sốt.

Đừng bỏ rơi tôi?

Lệ Trầm ở trong mộng... anh đang sợ hãi cái gì?

Mặc Sở cau mày, cô thấy vẻ mặt Lệ Trầm dịu đi, định khẽ rút tay cô ra khỏi tay anh.

Nhưng chỉ là một động tác nhỏ như vậy, phản ứng của Lệ Trầm lại trở nên kịch liệt.

Mặc Sở không khỏi nghĩ đến cái đêm Lệ Trầm hôn mê trong nhà kho ở thành phố Lâm, cô cũng bị anh nắm chặt tay không chịu buông.

Anh sợ hãi cái gì?

Anh sợ bị người khác bỏ rơi, hay là sợ... bị cô bỏ rơi?

Ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong chốc lát, cô lập tức ném đi, cô tự nói với mình, đừng suy nghĩ nhiều, Lệ Thần kiếp trước thuộc về kiếp trước, còn anh kiếp này thì khác.

Cô im lặng một lúc, thì thầm với anh như lần trước trong nhà kho: "Tôi sẽ không rời xa anh."

Nhưng lần này, lời hứa của cô dường như không có tác dụng, Lệ Trầm mù quáng nắm chặt tay cô, như thể có chết cũng không buông.

Mặc Sở nhìn khuôn mặt Lệ Trầm, ngây người trong chốc lát, khẽ thở dài, xoay người trở về hàng sau, cầm tay trong tư thế khó xử ngủ thiếp đi.

Không sao cả, giấc ngủ là chuyện lớn nhất trên đời, giờ không được ngủ ngon thì lấy đâu ra sức để ngày mai lên đường.

Cho nên Mặc Sở nhắm mắt lại.

Đáng kinh ngạc là ban đầu Mặc Sở không cảm thấy buồn ngủ, nhưng lần này nhắm mắt lại, cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mặc dù cô vẫn đang nắm tay Lệ Trầm trong tư thế rất khó chịu.

Nhóc Vàng bị Mặc Sở bắt im lặng, nó nhìn Lệ Trầm, Mặc Sở rồi nhìn hai tay đang nắm chặt lấy nhau, rên rỉ một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lệ Trầm tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền phát hiện trong xe chỉ còn lại có một mình mình.

Anh vô thức nhìn vào ghế sau, nhưng anh không nhìn thấy người mà anh tưởng tượng kia.

Trong lòng anh gần như không thể khống chế nổi lên một tia hoảng sợ, anh nhìn xung quanh chiếc xe trống rỗng, cảm thấy có chút hoảng hốt.

Nhưng rất nhanh sau đó anh đã bình tĩnh lại, anh quét mắt nhìn chiếc xe, phát hiện ba lô của Mặc Sở vẫn còn ở đây, nhóc Vàng cũng không thấy, bên ngoài mặt trời cũng đã mọc.

Anh sững người một lúc, rồi tự cười mình đã không bình tĩnh.

Chắc là Mặc Sở đưa nhóc Vàng ra ngoài, nhưng anh không biết đã xảy ra chuyện gì nên dậy muộn.

Sau khi thả lỏng tâm trạng, anh cảm thấy đầu mình có chút choáng váng.

Không biết là ngủ quá lâu hay là nghỉ ngơi không tốt, rõ ràng ngủ cả một đêm, nhưng đầu đau như búa bổ, giống như là cả đêm không ngủ.

Anh đưa tay lên che trán, lúc tay anh lướt qua trước mắt, anh bất giác sững người một lúc.

Bàn tay trước mặt mảnh khảnh có lực, nhưng trống rỗng đến mức khiến người ta cảm thấy không quen.

Anh nắm bàn tay lại, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát, nhưng không hiểu vì sao lại thấy có cảm giác thất vọng này.

Lệ Trần nhắm mắt, đè nén cảm giác choáng váng trong đầu, mở cửa xuống xe.

Vừa xuống xe đã thấy Mặc Sở chạy dọc theo bờ sông về phía bên này cùng với ánh nắng mặt trời ở trên lưng, tốc độ của cô không đổi, nhóc Vàng chạy vây quanh cô, đổi tới đổi lui bên dưới chân cô.

Trên người cô vẫn còn hơi ẩm, mái tóc đuôi ngựa thường buộc sau đầu giờ đã xõa tung sau lưng, mái tóc nửa khô nửa ướt, chắc là cô tắm rửa qua một lần.

Khi nhìn thấy Lệ Trầm, hai mắt cô sáng lên, vội vàng chạy tới, đứng ở trước mặt anh: "Lệ Trầm."

Lệ Trầm vừa nhìn thấy cô, liền vô thức bật cười.

Sau đó, anh tìm một chiếc khăn sạch trong xe, muốn lau tóc cho cô, nhưng đưa tay đến nửa chừng thì đột ngột dừng lại, sau đó đưa cho cô, nhẹ giọng nói: “Lau đi!”.

Mặc Sở không để ý hành động do dự vừa rồi của anh, cô cầm khăn khô tùy tiện lau trên tóc vài lần, dùng ngón tay rẽ tóc, cảm thấy sắp khô rồi thì trả lại khăn cho Lệ Trầm, tổng cộng cũng không quá hai phút.

Nhìn Lệ Trầm lấy lại khăn. Mặc Sở không nhịn được cười nói: "Lúc chạy về, tôi đang nghĩ anh lúc nào thì tỉnh, không nghĩ tới tỉnh đúng lúc như vậy.”

Lệ Trầm: "Tôi dậy hơi muộn, đã làm chậm trễ chuyến đi rồi."

Mặc Sở lắc đầu: "Anh muốn đi đường nào, đi nhiều thì cũng có lúc phải nghỉ ngơi chứ?"

Vừa nói, cô duỗi bàn tay vốn đang để sau lưng ra trước mặt anh, năm ngón tay xòe ra, một viên tinh hạch nằm trong lòng bàn tay.

Lệ Trầm kinh ngạc liếc nhìn cô.

Mặc Sở nói: "Của anh đây, đây là tinh hạch của thây ma cấp 2 hôm qua, tôi đã có một viên, viên này là của anh, lúc anh đạt đến cấp 2 có thể dùng đến nó."

Lệ Trầm nhìn tinh hạch, trong lòng trì trệ hồi lâu cảm thấy không biết phải làm sao, mím môi nói: "Tặng cho tôi?"

Mặc Sở cười nói: "Làm sao có thể gọi là tặng? Ngày hôm qua chính là anh là người đối phó với thây ma cấp hai kia nhiều nhất."

Mặc Sở rõ ràng khen ngợi thực lực của anh, nhưng không biết vì sao khi nghe cô nói không phải cô tặng cho anh, trong lòng Lệ Trầm có chút thất vọng, đối với tinh hạch cấp hai dường như có chút không vui như vậy nữa.

Anh nhìn cô một lúc, lắc đầu nói: "Cái này cứ giao cho em, tôi không cần..."

Mặc Sở không nghe anh nói xong, liền nhét đồ vào trong tay anh, nói: “Cái gì của anh thì là của anh, hơn nữa tôi cũng chỉ là người trị liệu mà thôi, cho dù bản lĩnh của tôi có lợi hại đến đâu thì cũng có giới hạn. Chỉ khi hai chúng ta cùng nhau lớn mạnh, chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn."

Suy nghĩ khá hợp lý, phân chia công bằng, sức mạnh tối cao.

Lệ Trầm nhìn tinh hạch trong tay, nắm thật chặt, trầm giọng nói: "Được."

Trở nên hùng mạnh.

Lúc Lệ Trầm tỉnh dậy, Mặc Sở không quyết định đi ngay lập tức.

Cô ấy muốn nhóc Vàng hấp thụ tinh hạch đầu tiên trước khi đến khu vực sinh tồn tiếp theo.

Nhóc Vàng dù sao cũng là động vật, dù là thế nào cũng không có tư duy của người, kiếp trước Mặc Sở chưa từng thấy qua người nào có thể nuôi dưỡng động vật có siêu năng lực, cho nên đột nhiên cô không biết để động vật có siêu năng lực hấp thu tinh thạch bằng cách nào.

Thay vào đó là Lệ Trầm, sau khi nghe kế hoạch của Mặc Sở, từ nơi họ cất giữ tinh hạch anh lấy một viên, ném xuống ngay trước mặt nhóc Vàng.

Mặc Sở sợ hành động hấp tấp của nhóc Vàng có thể xảy ra điều gì đó nên vội vàng muốn tiến tới, nhưng Lệ Trầm đã giữ tay cô lại.

Lệ Trầm nhìn cô và nói: "Mặc dù nhóc Vàng là động vật, nhưng bởi vì nó là động vật, nên cảm giác về sức mạnh của nó nhạy cảm hơn nhiều so với con người."

Anh quay đầu nhìn về phía trước, Mặc Sở cũng nhìn theo anh, trong tầm mắt, nhóc Vàng tò mò quay đầu nhìn thứ ném trước mặt mình, sau đó cúi đầu ngửi ngửi, không biết có phải nó đã nhận ra được cái gì hay không, trên mặt của nhóc Vàng lộ ra vẻ nghiêm túc rất có tính người.

Lệ Trầm tiếp tục: “Giống như nai con mới sinh được sinh ra để kiếm thức ăn và tránh nguy hiểm, những loài động vật có một số thứ là bẩm sinh. Thay vì lo lắng làm thế nào để nhóc Vàng hấp thụ tinh hạch, em cũng có thể để nhóc Vàng tự mình thử.”

Vừa dứt lời, nhóc Vàng đột nhiên duỗi ra hai chân trước, chộp lấy tinh hạch.

Mặc Sở cảm thấy lo lắng.

Nhưng mà, ngay sau đó, cô liền nhìn thấy nhóc Vàng đột nhiên cúi đầu, đem tinh hạch ngậm vào trong miệng, sau đó "Cạch" một tiếng, nhai nuốt xuống!

Mặc Sở: !

Mặc dù tinh thể hạch xác thực có thể hấp thụ bằng cách ăn uống, nhưng phương pháp này không an toàn bằng hấp thụ bên ngoài, nếu làm không tốt thậm chí sẽ bị tiêu diệt, hơn nữa thứ kia rốt cuộc là từ bên trong não của thây ma chui ra, kiếp trước cô chưa bao giờ thấy ai hấp thụ tinh hạch bằng cách ăn uống!

Cô không nghĩ đời này của cô lại có thể thấy được!

Lần này cô ổn định hơn rất nhiều, cũng không làm ầm ĩ nữa mà đứng sang một bên lo lắng nhìn nhóc Vàng.

Nhóc Vàng nuốt tinh hạch, mới đầu còn rất bình thường, nhưng một lúc sau, nó lắc lắc đầu, tựa hồ có chút mê sảng, bốn chân mềm nhũn, đứng không vững, trực tiếp bò trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Mặc Sở nghiêm túc nhìn nó, sẵn sàng giúp nó dừng việc hấp thụ nếu xảy ra sự cố.

Nhưng nhóc Vàng run rẩy trong nửa phút, sau đó đột nhiên mở mắt ra lần nữa, ho dữ dội, sau đó dường như lấy lại sức lực, run rẩy từ dưới đất đứng lên.

Mặc Sở cảm thấy nhẹ nhõm.

Đây chính là đã hấp thụ thành công.

Cô không nhịn được cười, cúi xuống sờ đầu nhóc Vàng, xé một chiếc xúc xích cho nó xem như phần thưởng.truyện được dịch bởi app t y t

Nhóc Vàng có lẽ cũng nhận ra rằng mình đã làm một điều tuyệt vời, vì vậy nó làm nũng cọ cọ vào chân Mặc Sở như một đứa trẻ.

Lệ Trầm đứng sau lưng cô không nói lời nào, đến khi Mặc Sở cho nhóc Vàng ăn xong rồi đứng dậy, đột nhiên nói: "Mặc Sở, tôi chuẩn bị hấp thu tinh hạch thứ hai."

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Chương kế tiếp