Trúc Mã Là Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chính

Chương 14: Cùng tên

Trình Trừng tính tiền của mình, còn có mấy tháng nữa công ty đó mới xuất hiện, chờ sau khi nó niêm yết, cô sẽ bỏ hơn phân nửa tài sản của mình để mua cổ phiếu "Yến Hòa", đến lúc đó...

Tim Trình Trừng đập loạn xạ khi nghĩ đến vô số số không trong tài khoản của mình lúc đó.

Trình Nặc bên cạnh đang viết bài tập về nhà trong kì nghỉ đông, cuối cùng cũng viết xuống chữ cuối cùng, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, vứt bài tập về nhà sang một bên rồi chơi cho thỏa mãn, vừa quay đầu lại, cậu ấy lại phát hiện chị gái mình đang cầm điện thoại di động với vẻ mặt hưng phấn, như thể là đã giàu có sau một đêm vậy.

Trình Nặc: "?”

Nửa năm không có tiền tiêu vặt, vì vậy phát điên rồi?

Trình Trừng tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ rằng phải mấy năm nữa Yến Hòa mới ra thị trường.

Trình Trừng: "..."

Vậy là cô vẫn nghèo.

Nửa năm nay cô vẫn phải tiết kiệm, kẻo khi tiền còn chưa tới, Mân Mân nhà cô bị nghèo chạy mất.

Trình Trừng suy nghĩ một hồi, lại nghĩ tiếp, chờ sau khi Yến Hòa ra thị trường, cuộc sống sau đó sẽ rất vui vẻ!

Đừng lo lắng về việc đột nhiên không nuôi nổi nữa!

Bây giờ cô chỉ cần suy nghĩ làm thế nào để sử dụng số tiền còn lại và thả cá vào bể cá hoàn toàn.

Trình Trừng ngồi xuống, vẻ mặt sắp kiếm được nhiều tiền, còn có một nàng tiên cá tên Từ Mẫn.

Trình Nặc: "...”

Trình Trừng thoát khỏi trang web và nhìn thấy ngày được đánh dấu trên phần mềm lịch bên cạnh, cô nói, sắp tới sinh nhật Từ Mân rồi có phải không?

Để cho cá vào bể cá, trước tiên phải cho anh biết rằng đó là một bể cá sẽ làm cho anh rất thoải mái, hoặc một phiên bản sang trọng.

Chiếc xe màu đen của Từ Mân hiện lên trong đầu Trình Trừng, đó là chiếc xe bình thường nhất, vừa nhìn đã trông giống như đã lái nhiều năm.

Cô nghĩ đến việc anh lái một chiếc ô tô hỏng nhỏ suốt bảy năm để tiết kiệm tiền mua lại biệt thự, tiết kiệm tiền ăn uống và các chi phí, lòng cô đau nhói.

Nếu không, mua một chiếc xe hơi thì thế nào? Số tiền còn lại đủ để mua một chiếc xe tốt hơn.

Tuy rằng Mân Mân nhà cô có cuộc sống khốn khổ, nhưng trông anh rất kiên cường, nếu không thì sao anh lại bỏ ra bảy năm để mua lại biệt thự của mình.

Vậy thì món quà của cô phải chạm đến trái tim anh,còn phải bảo vệ lòng tự trọng của anh.

Mua xe quá tổn hại đến lòng tự trọng.

Vì vậy, ở đây đặt ra câu hỏi, trong lòng Từ Mân muốn gì?

Cô đứng dậy, nằm sấp bên cửa sổ, nhìn về phía biệt thự bên cạnh, căn biệt thự lộng lẫy ngày nào nay đã được thắp sáng vài ngọn đèn chờ đợi, xung quanh vẫn còn u ám như trước.

Bên trong, Quý Mân nhận được một cuộc điện thoại.

"Tổng giám đốc Quý, mảnh đất của mẹ anh năm đó được Cố Thành Nguyên mua lại. Bây giờ hình như ông ta có ý định bán lại.”

"Không biết vì sao nhà họ Từ bên kiađột nhiên muốn mua về.”

Quý Mân nhíu mày, mảnh đất đó chẳng có ích gì nhiều với bọn họ.

"Biết ai đã đề xuất mua lại không?”

"Từ Tĩnh Hoa, ông cụ Từ.” Đối phương trả lời.

Quý Mân im lặng một lúc rồi nói: "Bảo người theo dõi chặt vào.”

"Vâng.”

Nhà họ Từ.

"Cha làm gì phải bỏ tiền đi mua mảnh đất đó thế?” Một người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy đi giày cao gót bước vào nhà.

"Có một nhân viên trong công ty nói lúc ăn cơm bên ngoài anh ta đã nhìn thấy Từ Mân.” Người đàn ông trung niên bực bội hút một điếu thuốc: "Chắc là cha muốn lấy lòng!”

"Ý của ông là gì? Người già rồi, nhớcháu trai nên muốn cầu xin tha thứ?”

Hai năm nay nhà họ Từ cũng không mấy tốt đẹp, năm đó ông cụ Từ thiên vị đứa con thứ hai, nhưng phần lớn công việc kinh doanh của gia đình đều do con trai cả làm chủ, người trong công ty cũng tin tưởng con trai cả hơn, thậm chí còn tin hơn cả ông cụ Từ, nên ông ta chỉ có thể nhịn, cố gắng phân chia một phần tài sản cho đứa con thứ hai.

Sau đó, cha của Từ Mân qua đời, ông ta vốn tưởng rằng mình có thể thu hồi lại, nhưng lại bị mẹ của Từ Mân tiếp quản công ty và cuối cùng đã lên một tầm cao mới.

Ông cụ Từ đương nhiên không vui khi tài sản của nhà họ Từ rơi vào tay một người phụ nữ, ông ta cũng giả vờ như không nhìn thấy đứa con thứ hai đang bí mật đào hố.

Nhưng ông hai nhà họ Từ vốn là một đứa trẻ bị chiều thành hư, cho dù ngay từ đầu bày mưu thành công, nhưng cuối cùng cũng không có tài năng gì, sức khỏe của ông cụ Từ ngày càng suy yếu, cuối cùng ông ta hối hận và muốn tìm lại đứa cháu trai tài giỏi của mình.

"Nhìn thấy ở nhà hàng nào? Ông có hỏi không?” Người phụ nữ hơi hoảng hốt, nếu Từ Mân thật sự trở về, sao anh có thể bỏ qua cho bọn họ được chứ?

"Đây, bà tự xem đi." Người đàn ông trung niên ném điện thoại di động qua, bà ta nhặt lên mở ra xem, là camera giám sát của cửa hàng bên cạnh ghi lại, bà ta lẩm bẩm: "Không có camera giám sát trong nhà hàng sao?”

Điều này quá không rõ ràng.

Bà ta vừa mới chửi bới xong, trong màn hình đã xuất hiện bóng dáng quen thuộc, so với sự non nớt của bảy năm trước, bây giờ Từ Mân đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Đang lúc hoảng hốt, bà ta lại nhìn thấy một cô gái xuất hiện trên camera giám sát, cuối cùng ôm cô vào lòng?

"Từ Mân được người họ Trình baodưỡng sao?”

Ông hai nhà họ Từ: "???”

Đây có phải là trọng tâm của vấn đề không?

Trình Trừng còn chưa nghĩ ra tặng cái gì, trước tiên mơ mộng cả đêm, trong mơ, Từ Mân được cô bao dưỡng.

Mỹ nhân đẹp trai mỉm cười dịu dàng, thế cho nên sáng sớm, Trình Trừng nhìn thấy Quý Mân ngồitrong xe, vẻ mặt vốn trong trẻo lạnh lùng ở trong mắt cô dường như đều trở nên dịu dàng.

Trình Trừng vội vàng hoàn hồn: "Em trai tôi làm phiền anh rồi.”

"Hai ngày nữa mời anh ăn cơm.”

Quý Mân đang muốn nói không cần, Trình Trừng đã quay đầu ra lệnh cho người em trai "nổi loạn" của mình.

"Qua đấy nhất định phải ngoan ngoãn. Nếu không sẽ trừ vào tiền tiêu vặt của em.”

Quý Mân: "..."

Trình Nặc vung tay cô ra, uể oải nói:"Biết rồi.”

Nói xong, cậu ấy lên xe của Quý Mân, cà lơ phất phơ tựa vào thành sau xe, nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ấy nên trở thành một diễn viên!

"Sau khi tan làm sẽ tới đón em.” TrìnhTrừng vừa nói vừa liếc nhìn xe của Quý Mân.

Không biết có phải là ảo giác hay không, hình như còn tệ hơn hôm qua?

Quý Mân nhìn theo ánh mắt của cô, thản nhiên quay mặt đi, ngày hôm qua anh lại đụng xe nữa.

"Cô Trình, chúng tôi đi trước đây.” Quý Mân mang theo Trình Nặc đến chỗ Trần Tự.

Trình Trừng nhìn xe đi xa, tâm tình vui vẻ, sắp kiếm được rất nhiều tiền, mỗi ngày được ngắm người đẹp là một niềm vui trong cuộc sống.

Trình Trừng vui vẻ đi làm.

Cô gái ở vị trí bên cạnh tên là Tiểu Lưu, Tiểu Lưu ngạc nhiên phát hiện người hôm qua còn sắp chết, hôm nay đã sống lại đầy máu.

"Tiểu Trình, sao cô lại vui vẻ như vậy?”

Trình Trừng cầm chén trà, cười nói: "Sắpkiếm được nhiều tiền rồi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người trong văn phòng đều trở nên căng thẳng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô.

Tiểu Lưu tò mò, tiếnlại gần: "Cáigì có thể kiếm được nhiều tiền chứ?”

Con người luôn luôn đặc biệt nhạy cảm với phương pháp kiếm tiền, cách đây không lâu trong văn phòng vẫn còn tẻ nhạt, ngay lập tức bầu không khí đã hoàn toàn khác.

Một đám ánh mắt nhìn về phía Trình Trừng đều nóng lên, nghe nói đây là con gái của bạn ông chủ, bạn của ông chủ không chừng cũng là ông chủ, cấp bậc ông chủ chắc chắn có rất nhiều tin tức nội bộ mà người thường không nghe được.

Trình Trừng uống một ngụm nước: "Tối hôm qua tôi đột nhiên nghĩ đến tôi có thể đầu tư cổ phiếu kiếm tiền!”

Mọi người: "???”

"Tiểu Trình.” Một ông chú trung niên thận trọng hỏi: "Cô nhìn trúng cổ phiếu nào rồi hả?”

"Ồ, công ty của một trong những bạn cùng lớp của tôi, sắp đưa ra thị trường nên tôi sẽ mua nó."

Mọi người: "...”

Sợ không phải là bị lừa.

"Tiểu Trình, tôi nói cho cô nghe, tốt nhất là cô không nên đụng vào đầu tư cổ phiếu, bình thường chơi đùa là được rồi, ngàn vạn lần đừng nghĩ dựa vào nó để làm giàu.” Tiểu Lưukhuyên nhủ.

Trình Trừng gật đầu: "Ừm, nhà tôi đầu tư cái gì sẽ lỗ cái đó, cho nên, tôi dự định sau này chỉ đầu tư với bạn học của tôi mà thôi!”

Tiểu Lưu:"...”

Đừng để bị tẩy não.

Mọi người trong văn phòng: "..."

Con bé này bị lừa rồi phải không?

"Giám đốc Lâm, sao anh lại quay về?” Một người sửng sốt.

Trình Trừng quay đầu lại, đứng sau lưng cô là một người đàn ông, anh ta sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, cả người tràn đầy tinh thần.

Đây là ai vậy?

"Trình Trừng đúng không? Hôm qua tôi xin lỗi vì đã trút giận lên cô.” Lâm Yến giơ tay vỗ vai cô: "Làm việc chăm chỉ, sau này tôi sẽ tăng lương cho cô.”

Nói xong, anh ta đi về phía văn phòng của Ngô Tùng.(Ứng dụng TᎩT)

Trình Trừng nhìn chằm chằm bóng lưng kia, ngây ngẩn cả người, đây là người ngày hôm qua sao?

Ông chú trung niên lộn xộn đó?

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Trình Trừng ngồi xuống hỏi Tiểu Lưu.

Đêm qua Tiểu Lưu mua vé máy bay cho Ngô Tùng nên đương nhiên biết chuyện gì xảy ra: "Tối hôm qua, lúc sếp Ngô bảo tôi mua vé máy bay, đại khái đoán ra, hình như sếp Ngô muốn tự mình tìm nhà đầu tư.”

Trình Trừng: "???”

Ông ta có bị kích thích gì không?

"Tiểu Trừng à, sau này sẽ mời cô ăn cơm.” Lâm Yến cầm tài liệu trong tay đi ra khỏi văn phòng, Ngô Tùng vội vàng rời đi.

Trình Trừng thấy người đi rồi, tiến đến bên cạnh Tiểu Lưu: "Ngày hôm qua không phảivẫn là long trời lỡ đất sao?”

Tiểu Lưu gật đầu:"Hôm qua khi tôi nhận được tin nhắn, tôi cũng rất khiếp sợ, sếp Ngô giống như bị kích thích gì đó vậy.”

Trình Trừng cầm chiếc cốc, chắc là không liên quan đến cô phải không?

"Đúng rồi, tôi đặt vé máy bay cho giám đốc Lâm.” Tiểu Lưu vội vàng mở máy tính: "Ban đầu sẽ bay đêm qua nhưng lại bị sếp Ngô ngăn lại, hình như là bảo để cho anh ấy ngủ một giấc trước. Cô xem dáng vẻ ngày hôm nay đi, ngủ một giấc, quả nhiên đã hoàn toàn là sống lại, còn biết cách chăm sóc bản thân mình nữa.”

Trình Trừng nhìn cô ấy thao tác, nhìn thấy tên nào đó, cô sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nghiêng đầu: "Lâm Yến?”

"Đúng vậy, giám đốc Lâm của chúng ta tên là Lâm Yến, sao vậy?”

Trình Trừng xoa xoa lòng mình: "Không...Không sao đâu, có lẽ trùng tên thôi.”

Trong mơ, mặc dù nhìn không rõ người đó, nhưng người đó luộm thuộm, toàn thân bộ dạng suy sụp, có thế nào cũng không giống giám đốc Lâm vừa rồi, mà có hơi giống giám đốc Lâm ngày hôm qua...Giống như...

Trình Trừng: "...”

"À, trước đây giám đốc Lâm có tìm đầu tư không? Có nhiều không?” Trình Trừng thật cẩn thận hỏi.

Tiểu Lưu nhớ tới giám đốc Lâm lúc trước lắc đầu: "Quả thực không thể quá thảm. Bị từ chối mười bảy mười tám lần, cả người gần như vô dụng, sau đó sếp Ngô lại không ủng hộ anh ấy, cuối cùng cả thế giới chỉ còn lại một mình anh ấy chiến đấu hăng hái.”

Trình Trừng yên lặng ngồi trở lại vị trí của mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào máy tính.

Cùng tên cùng họ, cùng hoàn cảnh.

Anh ta không phải là Lâm Yến đó chứ.

Nhưng mà, hình như cũng có khả năng hai người đã được Đường Hòa cùng nhau đón về?

Trình Trừng cảm thấy rất có thể, vì thế, cô bình tĩnh lấy một ít kỷ tử, cho vào tách trà, yên tâm nhấp một ngụm.

Chương kế tiếp