Trúc Mã Là Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chính

Chương 15: Tiền tiêu vặt

Buổi tối, bữa tiệc nhà họ Đường bắt đầu, rất nhiều người đã đến dự tiệc mừng thọ của ông cụ Đường.

Trong tay Đường Hòa cầm ly rượu mà Tạ Văn Văn đưa cho mình, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của cô ta, trong mắt Đường Hòa hiện lên sự lạnh lùng, cô ta tự nhận mình cho tới bây giờ cũng chưa từng bạc đãi mẹ con bọn họ, nhưng còn bọn họ thì sao?

Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, nếu bọn họ đã bất nhân, vậy cũng đừng trách cô ta lòng dạ độc ác, Đường Hòa cố ý cầm ly rượu có vấn đề kia nhưng không chịu uống mà đi dạo xung quanh, Tạ Văn Văn vội vàng thiếu chút nữa đụng phải người.

Đường Hòa nhìn thấy nở nụ cười mỉa mai đi sang một bên, cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện ở trên ban công, cô ta đang định rời đi thì đột nhiên nghe được một cái tên quen thuộc.

Lâm Yến?

Đường Hòa cảm thấy cái tên này nghe quen quen.

Cô ta lùi lại hai bước thì nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest và đi giày da đang đứng cùng nhau dưới ánh đèn sáng rực rỡ.

Đường Hòa hơi sửng sốt, cô ta mơ hồ nhớ rõ kiếp trước trước khi mình chết, đột nhiên xuất hiện một nhãn hiệu, cô ta đã dùng qua, quả nhiên rất tốt, có khuynh hướng bắt kịp với các tên tuổi lớn quốc tế, mà người sáng lập chính là Lâm Yến, nhưng nghe nói Lâm Yến kia, bởi vì trong giai đoạn đầu nghèo khó nên cơ thể dần hao mòn, cuối cùng chết vì bệnh tật, tất cả thành tựu đều bị người dưới tay chiếm đoạt.

Vì vậy, bây giờ đây là thời kỳ đầu của Lâm Yến?

Cô ta đi qua và hai người đàn ông đang trò chuyện.

Ngô Tùng: "Bọn họ đang nói nhảm, rõ ràng là muốn lừa gạt kỹ thuật.”

Lâm Yến: "Tại sao tôi nghe có vẻ đáng tin cậy?”

"Đáng tin cậy cái con quỷ. Những chuyện khác cậu im lặng cho tôi, liên quan đến sản phẩm thì cậu hãy mở miệng nói, còn lại đều im lặng.”

Trái tim của Đường Hòa đập cực nhanh, hình như thực sự là giai đoạn đầu của Lâm Yến, trước mắt những người ở đây đều không coi trọng anh ta.

"Xin chào.” Đường Hòa đi tới, lễ phép cười nói.

Một viên ngọc sáng không nên dính bụi.

Hai người đàn ông quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái đoan trang thanh lịch đứng ở phía sau bọn họ, hình như là cô chủ nhà họ Đường?

"Tôi vừa nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, nên rất hứng thú với sự nghiệp của hai người, nếu quan tâm, ngày mai có thể đến quán cà phê đối diện để thảo luận chi tiết.” Đường Hòa biết Lâm Yến đang gặp trở ngại khi tìm đến đầu tư, hiện giờ đột nhiên nhìn thấy hy vọng, tất nhiên sẽ coi đó là rơm cứu mạng.

"Cô Đường chỉ là một cô gái nhỏ mà có thể làm chủ sao?” Ngô Tùng cảnh giác nói.

"Có thể.” Đường Hòa nhìn về phía Lâm Yến: "Tôi có thể thành lập công ty với anh Lâm, tôi đầu tư, còn anh Lâm sẽ tập trung vào nghiên cứu và phát triển, thu lợi trong tương lai sẽ là năm mươi năm mươi.”

Sắc mặt của Ngô Tùng tối sầm lại.

Lâm Yến vội vàng ho khan hai cái, lúng túng nói: "Tại sao cô Đường lại cảm thấy tôi sẽ hợp tác với cô theo cách này.”

"Bởi vì tôi hiểu anh Lâm.” Đường Hòa nói không khiêm tốn cũng không hống hách: "Cũng chỉ có tôi là người duy nhất muốn giúp anh một tay.”

Đường Hòa đương nhiên biết, Lâm Yến đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở trước khi làm một mình, hiện giờ trông rất hào hoa, nhưng chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ khốn cùng và chán nản.

"Cô Đường, cho phép chúng tôi được suy nghĩ.” Lâm Yến lúng túng.

Đường Hòa khẽ mỉm cười: "Được, tôi tin anh Lâm sẽ tới.”

Cho dù không phải ngày mai, vậy trong tương lai gần cũng sẽ tới.

Đường Hòa xoay người rời đi.

Lâm Yến thấy cô ta đi xa, vội vàng nói: "Con gái nhà họ Đường đầu óc kỳ lạ như vậy sao? Đột nhiên tôi cảm thấy Tưởng Tịnh ngốc nghếch số hai cũng khá tốt, ít nhất đầu óc vẫn bình thường.”

Một giọng nữ vang lên: "Số 1 là ai?”

Lâm Yến buột miệng: "Trình Châu.”

Tưởng Tĩnh: "..."

Ngô Tùng nhìn về phía Tưởng Tịnh đang đi tới, hơi kinh ngạc: "Bà trở về lúc nào vậy?”

Tưởng Tịnh: "Tôi gần như rất bận rộn, vừa vặn tổng giám đốc Tiền gọi điện thoại cho tôi, tôi nghi ngờ con thỏ con nhà mình đã làm chuyện gì, vì vậy tôi mới quay lại.”

Nhưng mà, Đường Hòa tìm bọn họ làm cái gì?

Tưởng Tịnh nhìn về phía Đường Hòa.

Đường Hòa đi được vài bước, cô ta nhìn thấy Tưởng Tịnh đang nói chuyện phiếm với hai người, nhưng cô ta không để trong lòng.

Nhà họ Trình còn có chút tiền nhàn rỗi, nhưng đối với bọn họ mà nói, chỉ là như muối bỏ vào biển.

Hơn nữa, cuối cùng nhà họ Trình đều đưa tiền cho Chu Hòa mượn, nghĩ đến Chu Hòa, Đường Hòa hơi thất thần, hy vọng kiếp này anh ta đừng ngốc như kiếp trước nữa, vì cô ta mà thất bại.

"Nhóc con nhà tôi, có phải là buổi chiều nghỉ làm rồi không?” Tưởng Tịnh đột nhiên nói, buổi chiều bà gọi điện thoại qua nhưng nhân viên bên kia nói, Trình Trừng đã về sớm.

Ngô Tùng mắc kẹt: "Không phải các người nói đưa con bé đến chơi sao?”

"Ông tin lời quỷ của Trình Châu sao?”

Ngô Tùng: "...”

"Đúng rồi, hai ngày nay tôi vừa vặn trở về, nghe nói ông quyết định hỗ trợ Lâm Yến một thời gian nữa? Vốn dĩ là chỗ bạn bè, tôi nên giúp các người một chút. Nhưng ông cũng biết, nhà chúng tôi giống như trúng tà, đầu tư cái gì thì đóng cửa cái đó. Cân nhắc đến sự an toàn của các người, chúng tôi sẽ không đầu tư bất kỳ khoản tiền nào.”

"Nhưng mà, tôi sẽ cho các người mượn tiền tiêu vặt trong năm năm nữa của nhóc con trước, cũng đủ để hai người trả hơn nửa năm tiền lương rồi.”

"Vậy con bé ăn gì?" Ngô Tùng khiếp sợ.

"Sống bằng tiền lương của ông." Tưởng Tịnh nói, vốn dĩ bọn họ muốn để cô sống thoải mái, nhưng gần đây mới phát hiện, không bị xã hội đánh đập, con thỏ con rất dễ bị lừa.

Hơn nữa, ai bảo cô lại dám nghỉ việc?

Cắt tiền tiêu vặt của cô đi, cô mới có thể cảm nhận được cái gì gọi là gian khổ!

Ngô Tùng: "..."

Một ngày ảm đạm sắp tới rồi.

Tại nhà của Trần Tự, bởi vì buổi chiều Trình Trừng nghỉ làm cho nên cô đến hơi sớm, thuận tiện mua cho Trần Tự hai cái khăn quàng cổ, coi như ông ấy nhận quà của Trình Nặc.

Ở trên lầu, Trình Nặc vẫn đang ngồi ở bàn học, cậu ấy cau chặt mày làm bài, giấy nháp vương vãi khắp sàn, còn thầy Trần ở bên cạnh thảnh thơ: "10 phút cuối cùng.”(Ứng dụng TᎩT)

"8 phút.”

Trình Nặc nhìn câu hỏi cuối cùng, lông mày vẫn co rút như trước, trong đầu xẹt qua nhiều loại suy nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được.

"3 phút cuối cùng.”

Bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe lên, cậu ấy nhanh chóng động bút.

Trần Tự liếc mắt một cái, tên nhóc này nếu không đến tốc độ sinh tử, đầu óc sẽ không hoạt động sao?

"Hết giờ.”

Trình Nặc dừng bút và nhìn vào tờ giấy, cậu ấy tựa vào ghế không nhúc nhích.

Trần Tự cầm bài thi lên: "Nào, chúng ta nói về đề thi.”

Trình Nặc mở to hai mắt và từ từ ngẩng đầu lên.

Trình Trừng không thể cảm nhận được sự khốn khổ của em trai mình, cô giúp Thái Minh Phân làm việc nhà, thuận tiện nói chuyện phiếm với Từ Mân.

"Đúng rồi. Khi gia đình tôi sắp phá sản, tôi còn cho là gia đình mình phải ra đường để xin ăn.”

"Kết quả lại phát hiện chỉ là chất lượng cuộc sống kém hơn rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn giàu hơn người bình thường!”

"Không phải nhà anh cũng phá sản sao? Anh có thích nghi được không?”

Quý Mân đang quét nhà, nghe vậy anh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, đây là lần đầu tiên anh gặp một người phá sản mà vẫn vui vẻ như vậy.

Trình Trừng: "Không quen sao? Nhưng anh thấy đấy, vẫn đủ để cho anh học xong!”

"Đúng rồi, sau này có tiền anh muốn mua cái gì?”

"Mặc dù nhà tôi đã phá sản, nhưng lúc trước ông nội có tầm nhìn xa trông rộng nên đã để lại không ít tiền.”

"Hơn nữa! Tôi sắp phát tài rồi!”

"Anh có biết cổ phiếu tiềm năng là gì không?”

Sau khi Trình Trừng dọn xong ghế, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, cô cầm lên xem, một tin nhắn đến cắt đứt dòng suy nghĩ khiêu khích của cô.

Trình Trừng hoang mang bấm vào, là nhóm cấp ba, nhưng cô chỉ học một năm và nhóm này bình thường cũng không hoạt động. Bây giờ đột nhiên có ai đó @ cô vào?

"Trình Trừng, đàn anh đã trở về và nói muốn tụ tập với nhau, đến lúc đó sẽ mời giáo viên của lớp, trong đó có Trần Tự, cậu muốn tới không?” Vương Nhạc gửi tin nhắn tới, mọi người trong nhóm lần lượt hiện lên ồn ào.

"Ôi, sao Vương học bá lại cố tình chỉ tìm Trình Trừng vậy.”

Vương Nhạc: "Không phải cậu ấy vừa vặn trở về sao? Hơn nữa lúc trước cậu ấy cũng rất thích thầy Trần.”

Trình Trừng nhìn tin nhắn và cảm thấy có chỗ quái lạ, thăm dò hỏi: "Lớp Từ Mân sao?”

Bên kia, Vương Nhạc nhíu mày, nhưng nghĩ đến chuyện mình bị phó tổng Từ đặc biệt kéo đi hỏi Từ Mân, lại nghĩ tới tình huống có thể xảy ra với Từ Mẫn trong buổi họp lớp, anh ta đè nén không vui trong lòng gửi tin nhắn đi: "Đúng, chính là lớp bọn họ.”

Trình Trừng sửng sốt một chút, họ đều là người phá sản, vì vậy bọn họ tự nhiên biết sẽ có một vài người muốn giẫm lên họ khi gia đình họ đột ngột sa sút.

Cho nên, đây là có người muốn chà đạp lên Từ Mân?

Cũng đúng, thiên tử kiêu ngạo rơi xuống cát bụi có thể còn không bằng bọn họ, đương nhiên phải tìm cảm giác sung sướng.

Cô nhìn về phía Quý Mân.

"Nghe nói lớp anh muốn tổ chức họp lớp phải không? Anh có đi không?” Trình Trừng một tay nắm lấy tay áo anh, Quý Mân cụp mắt xuống, tay áo bị cô kéo chặt: "Đi.”

Mấy năm trước, đã có người mời anh và Trần Tự đi họp lớp, anh cảm thấy có chút kỳ quái nên nhờ người đi điều tra, sau khi điều tra mới phát hiện ra người đứng sau chính là Từ Phong, em họ của anh.

Trình Trừng nhìn Quý Mân, ngay lập tức trong đầu hiện lên khách sạn xa hoa, Từ Mân ngồi đáng thương trong góc nghe người xung quanh chế nhạo, cuối cùng buồn bã rời khỏi hiện trường.

Quý Mân còn đang suy nghĩ nhà họ Từ bên kia muốn làm cái gì, vừa mới hoàn hồn đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng cộng thêm quan tâm.

Quý Mân: "???”

Trình Trừng hít một hơi thật sâu, không sao, cô có tiền, cô có thể chống đỡ được!

Trình Trừng suy nghĩ về số tiền trong túi của mình, hẳn là đủ mua cho anh mấy bộ quần áo đẹp mắt đi chống lại đám người kia.

Cho dù nửa năm tiếp theo không đủ tiền tiêu, cô còn có thể tạm ứng tiền tiêu vặt trước từ mẹ!

Nói đi nói lại, mẹ cô hẳn là sẽ cho chứ?

Chương kế tiếp