Trúc Mã Là Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chính

Chương 16: Bình thường mà đúng không?

Sau khi xác nhận rằng sẽ không có vấn đề gì với số tiền đó, Trình Trừng nhìn Quý Mân và nghĩ rằng anh mặc gì cũng đẹp. Cô suy nghĩ một lúc rồi nhấc điện thoại gọi cho chú Tiễn Nhị. Nói đến thời trang của nam giới thì có lẽ ông ta chính là một chuyên gia.

Hơn nữa, nhà họ Tiễn còn theo đuổi con đường liên quan đến thời trang nam cao cấp và đã cung cấp cho nhiều ngôi sao nam nổi tiếng hằng năm.

“Chú Tiễn Nhị, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi!" Trình Trừng cất tiếng ngay khi điện thoại vừa được kết nối.

"Trình Trừng, chú đang bận, nói nhanh đi. Chú vừa nhìn thấy một người đàn ông có hành vi khả nghi!" Tiễn Nhị nói nhưng ánh mắt vẫn tập trung vào một người đàn ông nhìn có vẻ cực kỳ hèn hạ.

Trình Trừng nhớ lại sự mất mặt của Tạ Văn Văn trong giấc mơ gần đây của mình. Sau đó, bỗng dưng cô dần mất hứng thú: "Bữa tiệc sắp tới thật nhàm chán."

Tiễn Nhị lắc đầu: "Dựa theo kinh nghiệm hóng chuyện nhiều năm của chú thì chắc chắn là có vấn đề!"

"Sau đó, Tạ Văn Văn muốn đánh thuốc mê Đường Hòa để khiến cô ta mất mặt, nhưng lại bị Đường Hòa phát hiện ra. Kết quả là Tạ Văn Văn đã phải tự uống cốc nước có chứa thứ gì đó. Người đàn ông ban đầu được cho là đang tán tỉnh Đường Hòa cuối cùng lại chuyển sang tán tỉnh em họ của cô ta và họ đã bị ai đó bắt gặp là đang hôn nhau!" Trình Trừng nói một hơi dài không kịp nghỉ: "Vậy, bây giờ chúng ta có thể bàn chuyện làm ăn một chút có được không?"

"Cháu nói gì?" Tiễn Nhị sững người.

"Sau đó, Tạ Văn Văn chỉ vào mặt Đường Hòa trước mặt mọi người, cho rằng Đường Hòa đã hãm hại cô ta. Nhưng Đường Hòa bắt chước dáng vẻ của Tạ Văn Văn, giả vờ rụt rè trốn sau lưng cha cô ta khiến Tạ Văn Văn bị ông nội Đường mắng."

"Nếu như chú vẫn không tin, đợi đến khi tàn tiệc thì đến ngồi ở vườn hoa, lúc đó sẽ chứng kiến được cảnh ​​Đường Hòa đang giao dịch với người phục vụ." Trình Trừng tiếp tục nói: "Nào, bây giờ chúng ta nói chuyện liên quan đến công việc đi. Cháu muốn mau chóng kiếm vài bộ quần áo! Quần áo nam!"

"Nếu sau này có trò hay để xem, chú không chỉ tặng quần áo cho cháu mà còn cho cháu chọn bất kỳ chiếc đồng hồ nào trong bộ sưu tập của chú. Không cần trả tiền!" Tiễn Nhị nói. Vừa dứt lời, ông ta có cảm giác như thể mình là một nhân vật bị lộ trong bộ phim điện ảnh nào đó.

Trái tim của Trình Trừng nhảy một nhịp.

Đột nhiên, Tiễn Nhị nhìn thấy người đàn ông trao đổi đang ánh mắt với Tạ Văn Văn và bị sốc. Ông ta còn nói thêm: "Cháu đang cố hôi của từ người yêu thời thơ ấu của mình bằng quần áo à?"

Trình Trừng liếc nhìn Thái Minh Phân đang gói bánh chẻo và nhớ đến vật đang nằm bên trong túi áo của mình. Cô vội vàng đi tới và nói: "Không có, cháu chỉ đang cố gắng giữ thể diện cho anh ấy thôi!"

"Được rồi! Tối nay, nhớ gửi số đo cho chú!"

Tiễn Nhị cúp máy. Trình Trừng nhìn những chiếc bánh chẻo. Vào buổi chiều, cô đã tiện tay mua thêm vài thứ khác trong khi mua một chiếc khăn quàng cổ cho thầy Trần. Vốn dĩ cô muốn tặng chúng cho Từ Mân để làm quà sinh nhật, nhưng bây giờ...

Trình Trừng bỗng dưng nhớ trong phim truyền hình thường có một cảnh sẽ khiến người khác bấn loạn, đó là nữ chính tìm thấy nhẫn bên trong bánh ngọt, sau đó nam chính bắt đầu màn cầu hôn.

Mặc dù Từ Mân là đàn ông nhưng cô sẽ là người bao nuôi anh trong tương lai. Trở thành kim chủ thì không phải cô nên lãng mạn một chút sao?

Trình Trừng cũng muốn xem thử liệu Từ Mân có thích những món đồ nhỏ này không. Nếu anh thích, cô có thể mua một loại có giá trị cao hơn cho ngày sinh nhật của anh.

Trình Trừng lặng lẽ lấy món quà nhỏ từ trong túi áo khoác: "Dì, để cháu giúp dì."

Thái Minh Phân nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn và nhường chỗ cho cô. Trình Trừng nhặt vỏ bánh chẻo và bắt đầu bắt chước hành động của bà ấy.

Một phút sau, Trình Trừng nhìn thứ bà ấy cầm trong tay, quay sang hỏi: "Dì, dì có dụng cụ không?"

Thái Minh Phân nhìn cô và mỉm cười. Sau đó, bà ấy quay đầu để lấy dụng cụ gói bánh chẻo cho cô.

Trình Trừng cúi đầu và bắt đầu nhồi nhân vào bánh chẻo. Thái Minh Phân đang bên cạnh cô, lên tiếng hỏi: "Trình Trừng, cháu có thích A Mân không?"

Cô vừa mới cho tay vào túi, nghe được câu hỏi như thế thì hai tay đột nhiên run lên. Cô nhanh chóng rút tay ra và tiếp tục gói bánh chẻo: "Vâng."

"Thằng bé có vẻ không dễ theo đuổi. Cháu nên chuẩn bị tinh thần. Dì nghe nói trước đây có một cô gái từng theo đuổi nó rất quyết liệt, nhưng nó thậm chí còn không thèm liếc nhìn con người ta một cái mà còn trực tiếp tống cô ấy về nhà.” Thái Minh Phân nói.

Trình Trừng nhấn viên thịt xuống và đơ ra một lúc: "Vậy... nếu cháu chỉ muốn cơ thể của anh ấy chứ không phải tình cảm của anh ấy thì sao?"

Thái Minh Phân thốt lên: "Hả?"

Trình Trừng cũng cảm thấy thật khó để theo đuổi anh hàng xóm điển trai kia. Mặc dù anh vẫn để Trình Trừng líu ríu ở bên cạnh, nhưng có lẽ cũng chỉ vì họ là hàng xóm. Anh chỉ đơn giản là đang chừa đường lui cho mình.

Nếu đổi lại là một cô gái xa lạ muốn tiếp cận anh, thì chắc là ngay cả đến gần cũng không được.

Vì vậy, Trình Trừng nghĩ rằng cô khá biết thân biết phận. Cô không cần kim cương hay gốm sứ, cũng không đòi hỏi hay có yêu cầu gì quá cao, chỉ cần có được thân thể của anh là được.

Thái Minh Phân: "???"

"Dì à, trước đây Từ Mân có phải là học trò đáng tự hào nhất của dì không?" Trình Trừng vừa hỏi vừa gói bánh chẻo. Thái Minh Phân mỉm cười, bà ấy ngẫm về quá khứ và sau đó bắt đầu kể chuyện.

Trình Trừng lén lút thò tay vào túi lần nữa, khi cô vừa mở chiếc hộp ra thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.

"Ồ? Ăn bánh chẻo sao?" Trần Tự vừa lên lớp xong, nhìn vào bếp một chút thì rời đi ngay.

Trình Trừng thở phào nhẹ nhõm.

"Nước sôi rồi." Thái Minh Phân quay lại để kiểm tra nồi trên bếp. Trình Trừng nhanh chóng lấy thứ trong túi ra và nhét nó vào một chiếc bánh chẻo. Với sự trợ giúp của các vật dụng làm bánh, cô đã gói thành công một chiếc bánh chẻo.

Trình Trừng đặt bánh chẻo xuống, cách gói của cô khác với của Thái Minh Phân. Vì thế Từ Mân sẽ có thể ăn trúng những chiếc bánh mà cô làm.

Thái Minh Phân đặt bánh chẻo họ gói vào nồi, trong khi Trình Trừng nhìn chằm chằm vào bánh chẻo của mình. Cô vô tình nhìn thấy Thái Minh Phân múc bánh chẻo bằng muôi, khiến cho vài chiếc bánh bị lung lay. Cô đã thót tim, nhưng may mắn thay, Thái Minh Phân đã đậy nắp nồi lại.

"Trình Trừng, cháu cứ ra ngoài chơi đi. Dì sẽ trông nồi cho."

Trình Trừng nghiêm túc lắc đầu: "Không ạ! Lát nữa cháu muốn đích thân lấy chúng ra khỏi nồi."

Thái Minh Phân mỉm cười và để cô làm theo ý mình.

Một lúc sau, điện thoại của Quý Mân reo lên, anh ra ngoài nghe.

Đầu bên kia, giọng nói vang lên: "Tổng giám đốc Quý, buổi họp lớp tối mai có thể sẽ có rắc rối."

"Cậu đã tìm được gì?"

“Có thể liên quan đến việc ông Từ muốn tìm đến anh.” Người ở đầu dây bên kia nói.

Quý Mân đứng ở ngoài nhà, nơi đây tối đen như tròng mắt của anh.

Người bên kia cũng cảm thấy e ngại. Anh ta có biết một vài chuyện về những gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng lại không thể hiểu, liệu có phải là do ông Từ đã quá lớn tuổi nên đầu óc không được minh mẫn, hay vì được người ta tâng bốc quá đà dẫn đến sự kiêu ngạo, chứ không thể nào một người bình thường lại có thể cho rằng mọi chuyện sẽ diễn ra êm xuôi như dự đoán của mình được?

"Chúng ta nên làm gì bây giờ thưa tổng giám đốc Quý?"

Giọng Quý Mân trở nên lạnh lùng: "Ông ta tự đến tìm tôi, cậu còn không biết nên làm thế nào sao?"

Đầu dây bên kia rùng mình một cái, vội vàng nói: "Tôi hiểu rồi."

Quý Mân cúp điện thoại rồi đi vào nhà. Đột nhiên anh tình cờ gặp Trình Trừng, người đang bưng một cái bát và đi ngang qua anh với vẻ mặt bối rối. Khi nhìn thấy anh, cô quay lại và nhìn dĩa bánh chẻo với vẻ khó hiểu.

"Sao?"

Trình Trừng đưa chiếc bát đến gần Quý Mân và chỉ vào chiếc bánh chẻo: "Cái bát này cho anh đấy!"

Quý Mân sững sờ.

Trình Nặc nhướng mày. Chị gái của cậu ấy lấy đâu ra tự tin để mang bánh chẻo mà cô tự làm cho Từ Mân thế?

Nhìn cũng biết là dùng dụng cụ để gói!

Thái Minh Phân lấy một cái khay lớn và mang tất cả bánh chẻo ra cùng một lúc. Trình Trừng lúc này càng thêm chết lặng!

Bây giờ mỗi cái bát đều có chứa những cái cô làm!

Trình Trừng đơ người.

Cô cứ nghĩ rằng một khi bánh chẻo được nấu chín là đã an toàn rồi. Nhưng cô không ngờ đến trường hợp Thái Minh Phân sẽ đột ngột thêm nước vào nửa chừng và khuấy nó thêm vài lần.

Đến khi Trình Trừng nhận ra điều đó, Thái Minh Phân đã đặt cả nồi bánh chẻo xuống.

Vì vậy, trước khi chúng được dọn ra, cô phải chọn những chiếc do mình làm và đưa trước cho Từ Mân.

Bát của anh chỉ chứa đầy những cái mà Trình Trừng làm, làm tăng xác suất để anh có thể ăn trúng những cái đặc biệt kia!

Ngay khi cô định quay lại và đặt phần còn lại vào bát của mình, Thái Minh Phân đã dọn xong tất cả.

Bây giờ cô không thể lựa chúng ra được nữa.

Mọi người bắt đầu ăn, Trình Trừng nhìn Quý Mân. Anh ăn một cái bánh chẻo, rồi ăn một cái khác, và một lúc sau, anh lại ăn thêm một cái khác nữa.

Trái tim của Trình Trừng đang đập loạn.

Bên kia, Trần Tự đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên cắn phải một vật cứng. Ông ấy vội che miệng của mình lại.

"Chuyện gì vậy?" Thái Minh Phân quay lại nhìn Trần Tự và thấy ông ấy nhổ ra một chiếc nhẫn tròn.

"Tôi không nghĩ là mình không chung thủy…” Trần Tự sững sờ nhìn vợ.

Mọi người trên bàn đều nhìn về phía Trình Trừng còn cô thì nhìn chiếc nhẫn, tay ôm chặt bát của mình. Sau hai giây đấu tranh giữa việc để yên hay đòi lại, cô bất chấp và nói: "Đó là... điềm tốt."

Cô không thể đối mặt với ông ấy và đòi lại cái nhẫn được. Cô không mặt dày đến như vậy.

"Còn chiếc khăn quàng cổ đó thì sao?" Thái Minh Phân chỉ vào chiếc khăn trên bàn trà ở gần đó.

Trình Trừng vùi đầu vào ăn bánh chẻo, giọng nói nghẹn ngào: "Đó cũng là cho thầy Trần."

Quý Mân thoáng nhìn thấy túi áo khoác ngoài của Trình Trừng, nơi đó rõ ràng có một ít bột trắng.

Cô gái nhỏ bây giờ trông như thể cô sắp mất đồ của mình.

Trần Tự chà xát răng: "Trình Trừng, lần sau em hãy nói sớm một chút, nếu còn như vậy, thì răng của tôi sẽ rụng hết đấy.”

Trình Trừng chán nản gật đầu rồi lại căng thẳng nhìn về phía Quý Mân. Ai nói chỉ có một chiếc nhẫn!

Cô còn có một chiếc vòng cổ!

Đó là bởi vì một chiếc bánh chẻo không thể chứa tất cả!

Cô buộc phải chia nó ra!

Anh chắc chắn sẽ có được một cái!

Số bánh mà cô gói cũng không nhiều!

Quý Mân tiếp tục ăn trong khi Trình Trừng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía anh. Ngồi ở phía đối diện, Trần Tự ăn xong bánh chẻo bên trên, nhìn thấy thứ trong bát của mình nên ông ấy dùng đũa gắp một chiếc bánh chẻo và cũng lôi ra một sợi dây chuyền, vô tình làm rách vỏ bánh chẻo.

Trình Trừng: "..."

"Một bộ...?" Ngay từ lúc chuẩn bị ăn bánh chẻo là Trần Tự đã cảm thấy bát của mình có gì đó sai sai.

Trình Trừng gật đầu.

"Vâng... là một bộ."

Cô vùi đầu ăn, tiếp tục nghĩ cách xử lý buổi họp lớp tối mai.

Sau bữa tối, Trần Tự ghép chiếc nhẫn và chiếc vòng cổ với nhau, rồi vẫy chiếc vòng cổ khi ông ấy đi lên lầu.

"Cái này rõ ràng là do cô gái nhỏ kia chuẩn bị cho cậu mà." Trần Tự đi vào phòng.

Quý Mân nhìn chuỗi đồ vật dưới ánh sáng: "Em không..."

"Tôi biết cậu sẽ không nhận chúng. Bây giờ tôi sẽ giữ chúng thay cậu." Trần Tự nói.

Quý Mân: "..."

"Chờ đến khi cô gái nhỏ kia bỏ cuộc, tôi sẽ trả lại tất cả những thứ này cùng một lúc." Trần Tự lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp nhỏ, sau đó mở ra và đặt tất cả những đồ vật này vào bên trong. Sau đó “cộp” một tiếng, ông ấy đã khóa nó lại.

Khi Trần Tự quay đầu, ông ấy nhận thấy Quý Mân đang nhìn vào chiếc hộp nên bắt đầu bối rối: "Sao? Muốn không?"

Quý Mân xoa trán: "Không."

"Thầy…Ờm…Thấy việc nhận nó có bình thường không?"

Trần Tự nhìn cái hộp, sau đó nhìn anh và nghiêm túc nói: "A Mân, con trai không thể tùy tiện nhận quà của người khác được, nên dè dặt hơn một chút."

Quý Mân: "..."

Bên phía của nhà họ Đường, có rất nhiều người đang tụm lại. Tiễn Nhị nhìn Đường Hòa, người đang rụt rè trốn sau lưng ông nội cô ta.

Tiễn Nhị: "!!!"

Trình Trừng đã chuyển nghề sang xem bói rồi sao?

Chương kế tiếp