[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo

Chương 20

Chắc hẳn bạn cũng đã từng có cảm giác như vậy. Một chuyện gì đó đã từng xảy ra, nhưng không biết từ lúc nào bạn lại lãng quên nó. Nếu có ai đó ở hiện tại nhắc nhở bạn, thì bạn lại có thể bất ngờ nhớ ra.

Cảm giác của Kiều Sở bây giờ là vậy, nhưng nó còn thái quá hơn nhiều so với cảm giác “bây giờ là vậy”. Bạn có tin rằng bạn sẽ quên sạch những gì lẽ ra phải nằm trong đầu bạn suốt thời gian qua không? Sạch sẽ đến mức nếu không gặp được ai đó, bạn thậm chí sẽ không biết đã từng có chuyện như vậy.

Nếu như không nhìn thấy Cẩm Y, Kiều Sở hoài nghi mình có thể cả đời cũng sẽ không nhớ lại đoạn ký ức kia. Mà loại ký ức như vậy sẽ bị nàng hoàn toàn quên mất trong thời gian ngắn như vậy, vốn là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra, nhưng nó lại xảy đến với chính nàng như vậy.

Trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy Cẩm Y, những ký ức lúc trước không biết giấu ở góc nào trong đại não tựa như thủy triều lũ lượt ùa về, khiến nàng đau đầu, quan trọng hơn cả cơn đau đầu đó là sự hoảng hốt. Trong khoảnh khắc ký ức hồi sinh, trong đầu Kiều Sở tràn ngập suy nghĩ: "Làm sao bây giờ, Mộc Thanh Phong có thể tha thứ cho nàng sao?”

Kiều Sở nhớ lại, cuộc gặp gỡ giữa nàng và Mộc Thanh Phong cũng không phải là ngẫu nhiên.

Lần đầu tiên Kiều Sở thấy Mộc Tình không phải ở trong rừng cây, cũng như lần đầu thấy Cẩm Y kỳ thật cũng không phải trong khách điếm. Nhưng mà, những ký ức ấy lại trái với lẽ thường bị nàng chôn sâu trong đầu, mà nàng vẫn luôn không nhớ tới chúng.

Trên thực tế, khi tiến vào thế giới này không lâu, nàng liền gặp được Mộc Tình. Lúc ấy, nàng vừa mới bán đi trang sức tùy thân, miễn cưỡng ổn định cuộc sống ở thế giới này. Trên đường trở lại căn nhà nhỏ mà nàng thuê, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mộc Tình. Khi đó Mộc Tình một thân bạch y, tay nắm chặt y phục trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, đau đớn lại mệt mỏi dựa vào thân cây ven đường, toàn thân bê bết máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật lại đáng thương. Đối với một người toàn thân đều tản ra khí tức "phiền toái" như vậy, hầu hết mọi người đều là sớm lảng tránh, nhưng Kiều Sở lại do dự dừng lại.

Mộc Tinh mới mười bảy tuổi, lại có khuôn mặt non nớt, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với tuổi thực của hắn, dáng vẻ vô cùng thuần lương. Kiều Sở liền nhịn không được nhìn hắn nhiều hơn hai lần, hỏi: "... Ta nói... Huynh không sao chứ?” Mộc Tinh nghe nàng nói vậy, mở mắt ra, thần sắc có chút kinh ngạc: "... Tạ cô nương quan tâm, ta không sao." Hắn nhanh chóng thu hồi vẻ kinh ngạc, cười nói với Kiều Sở, nụ cười đối nghịch với một thân máu tươi mà hắn đang mang.

Nếu hắn trực tiếp mở miệng cầu xin giúp đỡ, có lẽ Kiều Sở sẽ đề phòng hắn một chút. Nhưng hắn lại kiên cường, nói mình không có sao, điều này ngược lại làm cho Kiều Sở không nỡ mặc kệ hắn. Thấy miệng vết thương của hắn còn đang chảy máu, máu đỏ tươi chậm rãi thấm lên bạch y, Kiều Sở cau mày. Mặc dù vẫn còn chút chần chừ, nhưng nàng vẫn đi lên, ngồi xổm xuống, nói: "Sao huynh không băng bó vết thương lại."

“Ta không có đồ.” Mộc Tình nói, ấn vào vết thương, nụ cười vẫn vui vẻ như cũ: “Mọi người đều lo chuốc phiền vào người, không muốn băng bó cho ta.” Nhưng mà, Kiều Sở nghe hắn nói, nàng dùng ánh mắt như nhìn bệnh thần kinh nhìn hắn một cái, sau đó vươn tay về phía hắn, dứt khoát lưu loát xé rách vạt áo của hắn.

"Cô nương...?" Mộc Tinh nhìn nàng, ngữ khí có chút khiếp sợ. Kiều Sở lại rất bình tĩnh, đem nửa vạt áo trong tay xé thành dải nhỏ, sau đó chia một ít đưa cho Mộc Tình, nói: "Tự mình băng trên người huynh đi, ta băng ở cánh tay cho.”

“Nhưng mà, sao ta có thể mặc y phục rách rưới đi khắp nơi được..." Mộc Tình nhìn vạt áo của mình, vẫn cảm thấy có chút không ổn. Đối với một số người mà nói, mặc y phục không chỉnh tề xuất hiện trước mặt mọi người còn đáng sợ hơn là mất máu mà chết. “... A, thật xin lỗi." Kiều Sở nói xin lỗi, lại chỉ chỉ mảnh vải: "Nhưng dù sao cũng bị ta xé rồi..."

Mộc Tình chớp chớp mắt, sau đó lại mỉm cười: "Đa tạ cô nương... Cô nương thật là tốt bụng.” Hắn nói. Dừng một chút, hắn lại nói: "Chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, cô nương giúp đỡ tại hạ như vậy... không sợ gặp rắc rối sao?”

“Huynh có thể an ổn ngồi ở chỗ này, chứng tỏ đã thoát khỏi phiền toái rồi." Kiều Sở một mặt cúi đầu băng bó, một mặt đáp: "Một thân thương tích cũng không biết băng bó một chút, khó khăn lắm được chạy ra ngoài, nếu để mất mạng vì không xử lý vết thương thì thật đáng tiếc.”

Kiều Sở vẫn luôn cúi đầu nghiêm túc băng bó nên không nhìn thấy biểu cảm của Mộc Tình. Lúc Kiều Sở không thấy, Mộc Tình thu lại gương mặt tươi cười sáng sủa, trong ánh mắt mang theo áy náy cùng chật vật. Hắn dùng sức mím chặt môi, hít sâu một hơi, giống như hạ quyết tâm: "Cô nương... Đắc tội rồi..." Hắn nói xong, hướng về phía gáy Kiều Sở chém xuống một đao dứt khoát lưu loát, sau đó nhẹ nhàng tiếp lấy Kiều Sở đang mềm nhũn ngã xuống.

"Cô nương... Người tốt thường không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm..." Hắn ôm lấy Kiều Sở, khẽ thở dài, trên gương mặt thanh tú tràn đầy áy náy: "Để cho cô nương dùng nhầm lòng tốt cho loại người như ta... Thật sự xin lỗi..."

Nhưng mà, cho dù trong lòng có áy náy, hắn cũng sẽ không bỏ qua giữa chừng. Bởi vì hắn tiếc mạng.

Mặc kệ vết thương trên người, Mộc Tình ôm lấy Kiều Sở, thân thể nhẹ nhàng rời đi. Cơn đau dữ dội ở ngực vẫn dai dẳng, còn có xu hướng trầm trọng hơn rõ rệt. Trong lòng hắn biết nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, nếu người kia mất hứng, chỉ sợ sẽ làm cho hắn chết ở giữa đường. Trong lòng hắn run lên, cố gắng tăng nhanh tốc độ, muốn mau chóng trở lại bên người nọ. Nói hắn nhát gan cũng sợ hãi cũng được, tham sống sợ chết cũng được, hắn chính là tiếc mạng, hắn không muốn chết.

Chẳng mấy chốc, hắn đã cách vị trí của người kia không xa. Cơn đau trước ngực vẫn đang gào thét dữ dội, hắn nóng lòng muốn tới chỗ người đó phục mệnh, để người đó không tra tấn hắn nữa. Nhưng mà, nhìn Kiều Sở trong tay, hắn do dự một chút, nhưng vẫn dừng lại trước. Chịu đựng nỗi đau nhức trước ngực, hắn để Kiều Sở dựa vào thân cây, sau đó ấn xuống huyệt đạo của Kiều Sở, thành công khiến nàng mơ hồ tỉnh lại.

Kiều Sở còn chưa kịp đoán ra tình hình, Mộc Tình đã ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cực kỳ nghiêm túc nói với nàng: "Cô nương, là ta có lỗi với cô. Hiện tại ta muốn dẫn cô đi gặp một người, ta biết cô đang tức giận, nhưng khi cô nhìn thấy người đó nhất định phải cung kính... nếu như cô còn muốn sống.” Biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, làm cho Kiều Sở chưa kịp tức giận đã trở nên sững sờ.

Nói xong, hắn ôm chặt ngực như thể rất đau, rồi nhanh chóng ôm lấy Kiều Sở lần nữa. Mà lúc này, Kiều Sở cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống, vội vàng dùng sức muốn đẩy hắn ra, giãy dụa nói: "Huynh muốn dẫn ta đi đâu!" Thấy không đẩy được hắn, nàng lại cố gắng đá xuống hạ bộ của đối phương, nhưng hắn cũng dễ dàng tránh thoát.

"Cô trốn không thoát đâu... Thức thời một chút... Còn, còn nữa... Thấy đốc chủ nhất định phải cung kính, đừng có giở trò." Mộc Tình dễ dàng ghìm chặt nàng vào trong ngực, tùy ý để nàng vừa đấm vừa đánh phát tiết với mình: "Đối với ta như vậy thì được, đối với đốc chủ ngàn vạn lần không thể đùa giỡn như thế, biết chưa?" Một mặt chống đỡ đòn đánh của Kiều Sở, một bên lo lắng nhắc nhở nàng. Khiến một cô nương lương thiện vô tôi bị dính vào chuyện này là lỗi của hắn, nếu có thể, hắn cũng hy vọng có thể chu toàn thật tốt cho nàng.

Người Mộc Tình dẫn nàng đi gặp chính là Cẩm Y.

Mộc Tình dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng được đưa nàng đến một trạch viện tráng lệ ở gần đó, dọc theo đường đi hắn có vẻ rất đau đớn, cuối cùng suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống trước cửa đại trạch.

Vừa vào cửa, Mộc Tình liền vội vàng đặt Kiều Sở xuống mặt đất, chỉnh lại tư thế, cung kính hành lễ với nam tử ngồi ở đầu phòng. Hắn quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, đè nén cơn đau mà thở dốc, thân thể hơi phát run. Kiều Sở cũng nhìn nam tử ngồi ở trên, không khỏi khẩn trương mím môi. Nam tử này mặc một thân y phục đỏ thẫm chói mắt, toàn thân đều mang theo khí chất cao quý đặc biệt. Nụ cười trên mặt hắn thoạt nhìn rất ôn hòa, lại tỏa ra một luồng khí nham hiểm khiến người ta trong lòng phát lạnh, muốn chạy trốn. Dọc đường Mộc Tình dặn dò thật sự là dư thừa, người như vậy, cho dù Mộc Tình không nói, Kiều Sở cũng không ngu ngốc đến mức lên tiếng phản bác.

Mộc Tình thấy Kiều Sở ngồi trên mặt đất không có phản ứng, liền vội vàng nghiêng đầu, thấp giọng nhắc nhở nàng: "Quỳ xuống!"

“Thôi khỏi, không cần quỳ, để nàng tới đây cho ta xem." Kiều Sở còn chưa kịp phản ứng, nam tử phía trên đã nói như vậy. Nam tử mặc một thân y phục đỏ thẫm, mang một đôi mắt đào hoa kia chính là Cẩm Y...

Mộc Tình nghe xong phân phó, vội vàng đẩy Kiều Sở tiến lên phía trước. Kiều Sở bị đẩy lảo đảo vài bước, dừng ở trước mặt Cẩm Y. Cẩm Y không nhìn Mộc Tình, lại vuốt ve ngọc bội trong tay một chút, chợt nghe thấy tiếng thở dốc đau đớn của Mộc Tình nhất thời ngừng lại, cả người dường như trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Cẩm Y nhìn Kiều Sở, ánh mắt giống như rắn độc khiến người ta lạnh cả sống lưng. Hắn nhìn một lát, liền vươn tay, nắm lấy cổ Kiều Sở, kéo nàng đến trước mặt mình. Bởi vì bị bóp cổ, Kiều Sở theo bản năng giãy dụa, lại bị đối phương dùng một tay dễ dàng khống chế. Trong lúc hít thở không thông, nàng nghe thấy Cẩm Y ghé vào tai mình, nhẹ giọng nói: “Nghe lời, nếu không, đến lúc sống không bằng chết thì đừng có tới khóc lóc cầu xin ta ban cho cái chết.” Thanh âm ôn hòa như nước, lại làm cho Kiều Sở thấy sợ hãi từ đáy lòng từng chút từng chút lan ra, tràn ngập toàn thân. Trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi vô cùng, thân thể lại đang phải chịu đựng sự ngột ngạt suýt chút nữa tước đi sinh mạng của mình, cảm giác đau đớn tột độ từ thể xác đến trái tim khiến nàng như chìm vào ác mộng vô biên.

Ngay khi Kiều Sở gần như nghĩ rằng mình sẽ bị bóp cổ đến chết, Cẩm Y cuối cùng cũng buông lỏng tay, ném nàng sang một bên. Kiều Sở ngã mạnh xuống đất không ngừng ho khan, khó có thể chống đỡ được trên mặt đất. Lần đầu tiên nếm được nỗi sợ hãi đe dọa đến tính mạng, nàng lạnh lẽo run rẩy.

"Chậc, thật khó coi." Cẩm Y liếc mắt nhìn Kiều Sở đang sợ hãi đến không còn hình tưọng gì, nói với Mộc Tình: "Đây là người ngươi tìm về? Chậc, tư sắc cũng bình thường. Ánh mắt Mộc Thanh Phong kém như vậy sao, có thể coi trọng nàng?” Nói xong, thanh âm của hắn trầm xuống: "Nếu ngươi tìm về người không thể hoàn thành trò chơi của ta, khiến ta thất vọng... Ngươi biết sẽ như thế nào đấy...”

Phía sau Kiều Sở, Mộc Tình vội vàng đáp: "Là người dựa theo yêu cầu của đốc chủ đại nhân tìm về." Giọng nói của hắn rõ ràng là đang đè nén sợ hãi trả lời, như đang lo sợ Cẩm y không hài lòng: “Nàng ta đối với người ven đường cũng có thể tận lực giúp đỡ, cực kỳ giàu lòng thương người... Theo hiểu biết của thuộc hạ đối với Mộc Thanh Phong, hắn cô đơn nhiều năm, rất coi trọng điểm này. Là lời của nàng, chỉ cần đốc chủ phân phó, để cho nàng tận lực đi làm, nàng nhất định có thể làm cho Mộc Thanh Phong ái mộ.” Hắn dập đầu xuống đất, nói như vậy.

"Vậy sao..." Cẩm Y vẫn nhìn Kiều Sở, nhẹ nhàng chơi ngọc bội trong tay: "Nha đầu này mặt mũi có chút ngu ngốc, thoạt nhìn không biết nói dối, ngươi lại cảm thấy nàng có thể đi quyến rũ trái tim Mộc Thanh Phong?” Cẩm Y nói, nhếch môi, đôi mắt hoa đào hướng về phía Mộc Tình.

Mắt thường cũng có thể thấy Mộc Tình đang run rẩy, vội vàng dùng sức dập đầu nói: "Thuộc hạ biết sai, xin đốc chủ trừng phạt!" Hắn cũng ý thức được, khả năng Kiều Sở không biết gạt người.

“...Thôi thôi.” Cẩm Y chậm rãi nói, ánh mắt tiếp tục nhìn Kiều Sở... Ánh mắt kia làm cho Kiều Sở cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, cả người phát lạnh.

"Cũng không hẳn là không có khả năng, nữ nhân ngu xuẩn như vậy nói không chừng ngược lại sẽ làm cho Mộc Thanh Phong mất cảnh giác... Cho ngươi thêm một cơ hội nữa vậy. Nếu nàng ta không biết gạt người, vậy thì hãy để nàng ta làm thật. Ngươi đi nghĩ biện pháp, để cho nàng đi theo bên cạnh Mộc Thanh Phong, ta sẽ xóa đi đoạn ký ức này của nàng.” Nói xong, Cẩm Y vuốt ve ngọc bội trong tay: "Nếu nàng thật sự có thể dụ dỗ được Mộc Thanh Phong, vậy ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng.”

“Tạ đốc chủ!” Mộc Tình vội vàng dập đầu nói.

Sau đó, Kiều Sở bị buộc phải nuốt một viên thuốc màu đen. Sau đó, Mộc Tình liền đem nàng ném lên con đường Mộc Thanh Phong buộc phải đi qua, tìm một tên ác bá tùy ý ức hiếp nàng, lại uy hiếp nàng, nếu không đi theo Mộc Thanh Phong tất sẽ bị trừng phạt đến sống không bằng chết.

Trên thực tế, để khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời, nàng đã phải trải qua hình phạt dùng để giết người, đó chắc chắn là điều đau đớn nhất mà nàng từng trải qua trong cuộc đời này. Thật khó có thể tưởng tượng trên đời này lại có nhiều hình phạt như vậy, có thể tra tấn người khác mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Cuối cùng, nàng thành công đi theo Mộc Thanh Phong. Mà Cẩm Y quả thực cũng có thể làm những điều mà người thường không thể làm được. Lúc Kiều Sở vừa mới đi theo bên cạnh Mộc Thanh Phong, nàng còn nhớ rõ mục đích không trong sáng của mình, trong lòng còn rất do dự rối rắm. Nhưng chẳng bao lâu sau, đoạn ký ức này thật sự dần dần chìm vào chỗ sâu nhất trong đầu nàng, bất tri bất giác, nàng thật sự cảm thấy mình chỉ đơn thuần được Mộc Thanh Phong cứu, nếu không dựa vào Mộc Thanh Phong thì nàng sẽ không thể nào sống được.

Mà những thứ này không phải là thứ khiến nàng khiếp sợ nhất.

Nàng thậm chí còn đâm hắn một trâm, đâm rất sâu. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, thoạt nhìn rất khổ sở, khổ sở như muốn khóc.

Đừng khóc...

Chương kế tiếp