[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo
Chương 19
"Haizz... Quen
biết hơn mười năm, không cần đề phòng như vậy chứ. Nhiều năm như vậy không gặp,
vừa gặp mặt liền bày ra dáng vẻ này, dù có là ta cũng cảm thấy rất thương
tâm." Vài giây sau khi Mộc Thanh Phong toàn thân cảnh giác, cửa bỗng nhiên
bị chậm rãi đẩy ra, thanh âm ôn hòa cùng với tiếng mở cửa cót két vang lên: "Yên
tâm đi, ta không muốn làm gì cả. Ta chỉ đến xem sao ngươi vẫn còn sống mà
thôi.” Ở trong ngực Mộc Thanh
Phong, Kiều Sở bỗng dưng mở to hai mắt. Cánh cửa được mở ra,
một nam tử thân mặc hồng y ngồi trên xe lăn từ từ đi vào. Nam tử này sinh ra đã
có một đôi mắt đào hoa mê người, y phục đỏ thẫm càng làm nổi bật khuôn mặt
trắng nõn tinh xảo, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn vài phần. Sau khi vào cửa,
hắn mang theo mùi hoa sen thoang thoảng, trong mùi hương lại hòa lẫn mùi máu
tanh nhàn nhạt, làm cho người ta có cảm giác kích thích khó hiểu. Sau khi hắn
đẩy xe lăn tiến vào, có vài người với dáng vẻ cung kính cũng vô thanh vô thức
đi theo vào, trên người đều mặc quan phục thêu hoa văn chim ưng, vừa nhìn đã
biết là người điêu luyện. Nam tử áo đỏ kia dừng
xe lăn ở giữa phòng, nhất cử nhất động đều mang theo chút ngông cuồng, làm cho
căn phòng đơn sơ đều giống như mang theo một chút phong cách. Hắn mỉm cười nhìn
hai người Mộc Thanh Phong, thần sắc dường như tùy ý, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ
hưng phấn khó có thể nói thành lời. Mộc Thanh Phong thấy
người này, trong mắt hiện ra chút khổ não, nói: "Quả nhiên là ngươi... Cẩm
Y. Thấy những phi tiêu kia ta liền biết, là ngươi lại tìm ta trả thù.” Lúc hắn
cùng Kiều An bị phục kích, hắn đã phát hiện những phi tiêu mà đám người kia
dùng đều khắc hoa văn chim ưng chuyên dụng của Đông xưởng. Mà nam tử Cẩm Y mặc
áo đỏ kia chính là đốc chủ Đông xưởng: "Năm đó có thể xem như ta có lỗi
với ngươi. Nhưng lúc đó ta không có nghĩa vụ phải cứu ngươi. Về sau cũng là
ngươi tự nguyện tiến cung, cũng không phải ta đem ngươi bán vào, ngươi hà cớ gì
phải bức bách ta như vậy.” Mộc Thanh Phong xoa xoa huyệt thái dương, nói:
"Giận chó đánh mèo hơn mười năm, còn chưa đủ sao?” *Đốc chủ: Người
đứng đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai
Tổng đốc Đông xưởng quan giáo biện sự thái giám gọi tắt là Đề đốc Đông xưởng
hay Xưởng công, Đốc chủ. Dưới Xưởng công, đặc vụ của Đông xưởng được chia làm 8
cấp khác nhau. Lúc hắn nói chuyện,
bỗng nhiên cảm giác được Kiều Sở ở trong ngực khẽ phát run, liền cúi đầu nhìn
nàng, chỉ thấy nàng đang rụt người, hai tay gắt gao túm chặt vạt áo của hắn,
thần sắc kinh hoàng. "Làm sao
thế?" Mộc Thanh Phong vội hỏi, thuận tay quấn chiếc chăn bị tuột ra khỏi
người nàng, sau đó nhẹ nhàng vỗ về trấn an, nói: "Sợ cái gì? Bị bọn họ dọa
sợ sao?” Danh tiếng của Đông xưởng ở bên ngoài vô cùng ác, tiểu cô nương sợ hãi
cũng không có gì lạ: "Không có việc gì, có ta ở đây. Cho dù có thương
tích, mang theo nàng rời khỏi nơi này cũng không phải là vấn đề." Bởi vì
bị thương, nên hắn được Kiều Sở bảo hộ quá mức, mấy ngày qua đều bị nàng ra
lệnh nằm sấp trên giường động một chút cũng không cho. Nhưng kỳ thật hắn cũng
không thật sự không thể động đậy. Hiện tại, cho dù trên người có vết thương,
hắn cũng có thể ở dưới mí mắt Đông xưởng mang theo Kiều Sở rời khỏi nơi này. Mắt thấy tình trạng của
Kiều Sở không ổn, hắn liền không muốn ở chỗ này nói nhảm nữa, mà là ôm chặt
Kiều Sở, muốn mau chóng mang nàng rời đi, tìm một nơi khác trấn an nàng. Nhưng
mà, đang lúc hắn định điều chỉnh động tác đứng dậy, lại vì câu nói của hồng y
nam tử kia mà dừng lại. "Có nàng ta ở đây,
vậy mà ngươi vẫn còn sống..." Nam tử nói với Mộc Thanh Phong, sau đó dời
ánh mắt về phía Kiều Sở, tiếp tục nói: "Kiều Sở, cô làm việc vô dụng như
vậy, ta nên phạt cô như thế nào đây?" Giọng điệu của hắn ta nghe rất dễ
chịu, nghe có vẻ như đang trêu chọc trẻ con vậy nhưng ngược lại khiến người
nghe theo bản năng cảm thấy nguy hiểm. Mộc Thanh Phong nghe vậy, vội vàng ôm
Kiều Sở chặt hơn, lo lắng nàng bị dọa, liền nhẹ nhàng vỗ về sống lưng nàng. "Cẩm Y, có một số
lời vẫn là không nên nói lung tung là tốt nhất." Mộc Thanh Phong một mặt
vỗ về Kiều Sở, một bên lạnh lùng nói với nam tử kia. Trong lòng hắn sợ mấy lời
nói vô nghĩa của Cẩm Y sẽ dọa đến Kiều Sở, tuyệt nhiên không tin những lời Cẩm
Y nói. Nhưng mà, khi hắn cúi đầu nhìn Kiều Sở lần nữa, lại hơi có chút sững sờ.
Cô nương trong ngực đang bất an xoa xoa ngón tay, sắc mặt tái nhợt, trên môi
còn lưu lại dấu răng. Sắc mặt Kiều Sở vẫn trắng bệch như vậy, vừa xoa xoa ngón
tay, vừa mở miệng phản bác Cẩm Y: "Ta không có... Ngươi là ai!" Vẻ
mặt bối rối mang theo chút chột dạ. Kiều Sở thật sự không phải là một cô nương
giỏi nói dối, lời nói dối đều viết hết lên mặt. Cẩm Y hiển nhiên cũng
có thể dễ dàng nhìn ra điểm này, hắn không đáp lời, chỉ ung dung tựa vào lưng
ghế, thuận tiện từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội chơi đùa, sau đó thần
sắc sung sướng nhìn phản ứng của hai người. Yết hầu Mộc Thanh Phong
chuyển động một chút, cảm thấy lòng bàn tay mình có chút đổ mồ hôi. "Kiều
Sở?" Hắn nhẹ giọng gọi tên nàng. "Ta thật sự không
biết..." Kiều Sở lắc đầu nói: "Vì sao bỗng nhiên nhớ tới cái này...
Rõ ràng trước kia..." Nàng nói xong, thanh âm bỗng nhiên càng ngày càng
thấp, cho đến khi im lặng. Nàng lặng lẽ cúi đầu, nắm chặt tay. Không ai nói chuyện,
bầu không khí trở nên quỷ dị và yên tĩnh. Một lát sau, Kiều Sở
bỗng nhiên động đậy, bất thình lình áp chật vào lồng ngực Mộc Thanh Phong. Bởi
vì Mộc Thanh Phong sớm đã coi nàng là một sự tồn tại vô hại và đáng tin cậy,
nên động tác đột ngột của nàng không khơi dậy bất kỳ phản ứng đặc biệt nào của
Mộc Thanh Phong. Vùi mặt vào trong ngực Mộc Thanh Phong, nàng bỗng nhiên hơi
run rẩy, nhẹ giọng nói: "Ta sợ hãi..." Trong thanh âm mơ hồ mang theo
nức nở: "Ta không còn cách nào... Ta xin lỗi... Huynh đừng bỏ mặc ta...”
Nghe có vẻ rất buồn. Mộc Thanh Phong thấy
nàng như vậy, trong nháy mắt trái tim đều trở mềm nhũn, cũng không thèm để ý
nàng đã làm cái gì. Đúng vậy, cho dù nàng thật sự là thủ hạ của Cẩm Y, phụng
mệnh của Cẩm Y đến hại hắn thì như thế nào đây? Đừng nói nàng căn bản không có
động thủ với hắn, cho dù nàng có động thủ, thì hắn đều có thể tha thứ. Nàng
cùng lắm cũng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể thoát khỏi một Cẩm Y tâm
ngoan thủ lạt* đây? *Tâm ngoan thủ lạt: độc ác, tàn nhẫn Trong lòng nghĩ như
vậy, hắn kéo chăn, không so đo thân phận của Kiều Sở nữa, mà lại siết chặt vòng
tay ôm chặt tiểu cô nương vào trong ngực. Hắn thậm chí bắt đầu thấy đau lòng,
Cẩm Y tâm ngoan thủ lạt, làm thuộc hạ của hắn, nàng có phải nếm qua khổ sở gì
không? Hiện tại nàng vẫn còn sợ hãi và lo lắng như thế, cớ gì phải làm thế?
Nàng cũng là vạn bất đắc dĩ thôi, cũng không dễ dàng, cho dù nàng thật sự động
thủ với hắn, hắn cũng sẽ không trách nàng. "Không sao đâu. Có
ta ở đây, hắn sẽ không thể làm gì cô nữa." Mộc Thanh Phong nói, vừa nói
vừa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại: "Không sợ, sao ta có thể bỏ mặc
cô được...” Rõ ràng là ta, là ta sợ nàng không cần ta nữa. Lẫn nữa ngẩng đầu nhìn
về phía Cẩm Y, sắc mặt Mộc Thanh Phong liền trở nên âm trầm sắc bén. Mộc Thanh
Phong cả ngày lấy nụ cười đối đãi với người khác rất ít khi có vẻ mặt như vậy,
điều này làm cho Cẩm Y nhịn không được đem khóe môi tươi cười càng lúc càng
lớn, biểu cảm cũng càng lúc càng hứng thú. "Ngươi hận ta như
vậy, cứ tùy tiện chọn thuộc hạ nào đến giết ta là được, cần gì phải làm khó một cô nương ngay cả võ
công cũng không biết. Ngươi nghĩ như vậy sẽ khiến ta buông lỏng cảnh giác
sao?" Mộc Thanh Phong hơi híp mắt, sắc mặt lạnh như băng, nói: "Cẩm
Y, hôm nay ta không rảnh mà đi so đo với ngươi, nhưng món nợ làm khó Kiều Sở,
ta nhất định phải đòi lại." “Nói không sai, nữ nhân
không biết võ công, quả thực có thể làm cho ngươi buông lỏng cảnh giác."
Cẩm Y mang theo ý cười mở miệng, dùng sức vuốt ve ngọc bội trong tay, ánh mắt
sáng quắc, dường như đang mong chờ cảnh cao trào nhất của kịch. Mà đúng lúc
này, Mộc Thanh Phong cũng nhạy cảm cảm giác được có cái gì đó không đúng, thân
thể nhanh hơn, hắn bỗng dưng quay người. Sau đó, hắn bị một cây
trâm đâm mạnh vào người, cắm sâu vào da thịt, máu rỉ ra theo vết thương từng
chút một. May mà bản năng được huấn luyện lâu dài làm cho hắn ở thời khắc cuối
cùng né tránh được, khó khăn lắm mới tránh được chỗ yếu hại. Mộc Thanh Phong
cúi đầu, nhìn Kiều Sở vẫn còn đang trong ngực mình. Kiều Sở vẫn cúi đầu, trong
tay lại không biết từ lúc nào nắm chặt một cây trâm, đầu nhọn của cây trâm kia
đang cắm thật sâu trong cơ thể hắn... Kiều Sở vẫn luôn là
người Mộc Thanh Phong muốn bảo hộ, là người mà Mộc Thanh Phong bất tri bất giác
dỡ bỏ tất cả phòng bị trên người, cho nên Kiều Sở dù không hề có võ công cũng
có thể làm bị thương đến chỗ yếu hại của Mộc Thanh Phong. Nhưng mà, tránh được
chỗ yếu hại trên người, chỗ yếu hại trong lòng Mộc Thanh Phong lại giống như bị
con dao sắc bén nhất đâm thủng, liên tục đâm vào, xoáy sâu khiến hắn đau đớn. "Kiều Sở..."
Mộc Thanh Phong nhìn cây trâm trong tay Kiều Sở vẫn còn đang nhỏ máu, gian nan
mở miện: "Ta sẽ... Bảo vệ cô... Cô không cần... miễn cưỡng chính
mình..." Trong lòng vẫn còn hy vọng cuối cùng, hy vọng Kiều Sở làm như vậy
chỉ là bởi vì bị Cẩm Y uy hiếp, hắn nói với nàng: "Cô phải tin tưởng ta,
chỉ cần ta muốn, lập tức có thể dẫn cô đi... Hắn ta không thể làm gì cô đâu.”
Không sao, hắn có thể tha thứ cho nàng, nữ hài tử đều nhát gan, nàng chỉ là bị
Cẩm Y dọa sợ thôi. Chỉ cần để cho nàng tin tưởng hắn có thể bảo vệ nàng, vậy
nàng nhất định... Nhưng mà, Kiều Sở lại
không để ý tới lời nói của hắn, ngược lại nắm bắt được khe hở lúc hắn nói
chuyện, thình lình lại đâm tới. Lần này, Mộc Thanh Phong dễ dàng bắt lấy tay
Kiều Sở. Trong đôi mắt phản chiếu những ngón tay cầm hung khí dùng sức đến
trắng bệch của Kiều Sở, Mộc Thanh Phong cảm thấy trong tim mình có thứ gì đó
đang từng chút một vỡ ra, đau đến mức đầu óc hắn trống rỗng. Loại cảm giác này
so với hình côn suýt chút nữa lấy mạng hắn của Mộc Kim còn đau hơn: "Kiều
Sở, ta đau. Cô đừng như vậy..." Không phải nàng rất sợ ta đau sao... Kiều Sở vẫn như cũ
không để ý tới lời nói của hắn, mà là dùng sức chuyển động cổ tay, muốn đem cổ
tay của mình từ trong tay Mộc Thanh Phong thoát ra. Nhưng mà sức lực của hai
người thật sự chênh lệch quá lớn, điều này khiến cho nàng làm sao cũng không
thoát khỏi tay hắn: “Buông tay ra!” Nàng cố gắng nửa ngày mà không có kết quả,
liền cao giọng nói, thanh âm dồn dập, không mang theo chút tình cảm nào. Mộc
Thanh Phong nghe vậy, thân thể nhẹ nhàng run lên, tay bất giác buông lỏng. Thoát khỏi trói buộc,
Kiều Sở thấy không làm gì được Mộc Thanh Phong, liền lập tức chạy đến bên người
Cẩm Y, sau đó quỳ hai đầu gối xuống, cúi đầu cung kính nói: "Thuộc hạ làm
việc tắc trách, xin đốc chủ trách phạt." “Bỏ đi.” Tâm tình Cẩm Y
đang rất là sung sướng: "Có thể dễ dàng bị cô đâm chết như vậy, hắn cũng
không phải là Mộc Thanh Phong.” Hắn cười nói, đưa tay sờ sờ Kiều Sở, giống như
đang đùa giỡn con chó nhỏ. Hắn nhẹ giọng tán thưởng: “Khiến ta thấy vui
vẻ... Kiều Sở, làm tốt lắm.” Mộc Thanh Phong nhắm
mắt lại, vô lực tựa vào tường.