[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo
Chương 8
"Côn Luân Huyền
Phố còn thể diện gì nữa sao?" Hắn hạ thấp giọng, lần đầu tiên nói như vậy:
"Ta giết nhiều người như vậy, có kẻ xấu, có người tốt, có người nào mà
không phải vì Côn Luân Huyền Phố mà giết, bọn họ không phải vô tội sao? Môn phái
như vậy sẽ vì môn hạ đệ tử giết người vô tội mà cảm thấy mất mặt sao?” Chưa bao giờ bị Mộc
Thanh Phong chống đối như bây giờ nên Mộc Kim nhất thời không có phản ứng, sau
đó tức giận bật cười nói: "Nghiệp chướng! Rốt cuộc là lớn rồi, lá gan của
người cũng theo tuổi tác mà tăng gấp đôi đấy nhỉ!" Nói xong ông ta lại
tung một cước vào ngực Mộc Thanh Phong, sau đó lại đá thêm một cước vào thắt
lưng, ép Mộc Thanh Phong kêu lên hai tiếng đau đớn, nằm nghiêng trên mặt đất,
không ngừng ho khan, lại phun ra vài ngụm máu. Hai cước này ẩn chứa
nội lực thâm hậu, lại vì tức giận mà gần như phát tiết, quả thực như muốn phong
tỏa mọi huyệt đạo cùng nội lực của Mộc Thanh Phong. Cảm nhận được trên người
mình đã không còn khí lực, Mộc Thanh Phong nhẹ nhàng cười khổ một tiếng. Nói
không chừng, hôm nay hắn thật sự sẽ bị đánh chết ở chỗ này. Mộc Thanh Phong quả
nhiên là hiểu rõ Mộc Kim. Chỉ thấy Mộc Kim xoay người trở lại chỗ ngồi, không
nhìn hắn nữa mà chỉ lạnh lùng nói: "Lá gan của ngươi thật lớn, thật sự
nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi sao?" Nói xong, sắc mặt của ông ta tràn
ngập hận ý: "Chín năm trước ta nên giết ngươi mới phải, không ngờ lại giữ
lại tính mạng của ngươi cho đến tận hôm nay. Vậy thì hôm nay vừa đúng lúc, để
ngươi đền tội cho nhi tử đã chết của ta!" Dứt lời, ông ta dùng sức hất tay
áo, ngồi xuống ghế, phân phó đệ tử bên cạnh: "Kéo nó lại đây, đánh chết
cho ta." Ông ta gằn từng chữ một, giọng nói tràn đầy phẫn hận. Mộc Kim từ trước đến
nay luôn là người nói được làm được. Nghe ông ta phân phó như vậy, đệ tử trong
phòng ít nhiều cũng không đành lòng, nhưng chẳng có ai vì hắn cầu tình. Đệ tử
nhận lệnh đến lấy tính mạng của hắn lại càng không nương tay với hắn. (Mầm nhỏ
xinh xinh x T Y T) Kiều Sở nói không sai,
nhân duyên của hắn đúng là kém thật... Cũng đúng, hắn nên sớm đền mạng cho Mộc
Tung sư huynh, kéo dài đến tận hôm nay, cũng không biết là có muộn hay không.
Mộc Thanh Phong nghĩ vậy, chậm rãi nở nụ cười, nhắm mắt lại, tùy ý để người kéo
đến giữa phòng. Gậy hành hình được lấy
ra, hai gã đệ tử mỗi người cầm một cây, chia nhau đứng ở hai bên. Hai người
liếc nhau, đạt thành đồng thuận, liền nâng gậy lên, mang theo sức mạnh, nện
mạnh xuống. Hai người này ra tay không chút lưu tình, cũng là vì muốn Mộc Thanh
Phong có thể nhanh chút hơi thở cuối cùng, khiến hắn bớt thống khổ. Đây cũng
coi như là sự chiếu cố cuối cùng mà đồng môn dành cho hắn. Không có nội lực chống
đỡ, Mộc Thanh Phong phải chịu đau từng chút từng chút một, trong nháy mắt cảm
thấy cây gậy kia như đang đóng đinh vào tận xương tủy hắn vậy, đau đớn lan tỏa
khắp cơ thể, nhất thời không nhịn được mà rên một tiếng, trên thái dương lấm
tấm mồ hôi. Mà hình côn lại không hề ngừng lại, xé gió vù vù đánh xuống người
hắn. Chẳng qua chỉ có vài gậy, mà Mộc Thanh Phong đã cảm thấy từ thân thể đến
tinh thần của mình đều khó có thể chống đỡ được, võ công của hắn ít ai có thể
địch lại, nhưng lúc này hắn cảm thấy tính mạng mình vô cùng mong manh. Cứ thêm hai ba mươi gậy
như vậy, hắn rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa. Đau đớn hoàn toàn xâm chiếm
đại não, khiến hắn phải nắm chặt nắm tay lại, cắn tay áo không ngừng kêu lên,
dường như chẳng thể phân tâm suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì nữa. Thế nhưng, dưới
tình huống như vậy, trong lòng hắn lại nảy ra một suy nghĩ: nếu hắn chết ở đây,
liệu có ai đó sẽ vì hắn mà đau lòng không? Trong đầu chợt lóe ra bóng dáng của
một cô nương, lại bị hắn cười khổ gạt đi. Tiểu cô nương tâm tư đơn thuần như
vậy sao có thể đau lòng vì một kẻ sát nhân độc ác đây? Ngược lại thì sẽ có rất
nhiều người hả hê vì cái chết của hắn phải không? Mộc Thanh Phong nghĩ như vậy,
hàm răng nghiến càng chặt, sau cùng lại bật cười. Hắn lại ở trong trạng thái
đau khổ mà nặn ra nụ cười, nhưng sẽ chẳng có cô nương nào vì hắn mà tức giận
nữa. Chẳng việc gì phải buồn
cả. Hắn tự an ủi chính mình, đã muốn từ bỏ cái thế giới này thì cần gì phải suy
nghĩ nhiều cho khổ sở? Đau đớn dần dần khiến
cơ thể hắn tê dại, tiếng ồn ào bên tai cũng càng ngày càng nhỏ. Mộc Thanh Phong
cảm thấy bản thân đang dần mất đi ý thức. Đột nhiên... “Dừng tay lại!” Ý thức
của hắn lại đột nhiên bị một tiếng ngăn cản kéo trở về hiện thực. Hắn không thể
tin được thanh âm mà mình vừa nghe có phải của người đó hay không, hắn khẽ quay
đầu lại, phát hiện mình chính xác không nghe lầm. Người lên tiếng ngăn
cản trong tay đã không còn cầm vò rượu, trên mặt vẫn còn ửng đỏ vì say rượu,
không ai khác chính là sư phụ Mộc Thanh Phong, Mộc Bình. Mộc Thanh Phong có chút
sững sờ, hắn thà tin vào việc chưởng môn Mộc Kim sẽ hồi tâm chuyển ý mà thả cho
hắn một con đường sống, cũng không dám tin vào kẻ chỉ biết ỷ thân phận sư phụ
mà đánh mắng hắn như Mộc Bình sẽ đến cầu tình cho mình. "Mộc Bình, ngươi
tới đây làm cái gì." Mộc Kim không có chút hảo cảm nào đối với vị sư đệ này của mình, bằng không năm
đó sẽ chẳng ném Mộc Thanh Phong khiến bản thân hận không thể giết tới chỗ ông
ta. Mộc Bình nhìn thoáng
qua Mộc Thanh Phong đang nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, y
phục trên người từ thắt lưng xuống chân đều bị máu tươi thấm đỏ, hiển nhiên là
không chịu nổi trọng hình như vậy nữa. Ông ta quay mặt lại, hướng về phía Mộc
Kim, quỳ hai đầu gối xuống, trầm giọng nói: "Sư huynh, huynh thật sự muốn
đánh chết hắn sao?" "Lẽ dĩ
nhiên!" Mộc Kim lạnh lùng nói: "Tên nghiệp chướng này! Ngày hôm nay
hắn dám lạm sát người vô tội, chống đối trưởng bối thì khó có thể bảo đảm rằng
ngày mai hắn sẽ không giết đồng môn, khi sư diệt tổ!" Biết Mộc Kim còn đang
tức giận, tội danh như vậy căn bản là tự ông ta suy diễn ra nên Mộc Bình cũng
không tranh cãi nhiều, chỉ yên lặng dập đầu một cái, lại lặp đi lặp lại:
"Sư huynh thật sự muốn hắn chết sao?" Nói xong, ông ngẩng đầu lên,
nhìn thẳng vào ánh mắt của Mộc Kim, dường như muốn đánh thức ông ta cái gì đó,
ông kêu lên: "Sư huynh!" Chẳng hiểu vì sao, tuy
rằng sắc mặt Mộc Kim vẫn âm trầm như cũ, nhưng ông ta không nói nữa. Thấy Mộc
Kim như vậy, Mộc Bình lại yên lặng dập đầu, thấp giọng nói: "Nghiệp chướng
này là đồ nhi của sư đệ, sư đệ có thể mang hắn đi không?" Thấy Mộc Kim
nhắm mắt lại, không trả lời, Mộc Bình cho rằng ông ta đã chấp nhận. Ông ta cúi
người chuẩn bị mang Mộc Thanh Phong đi, lại không ngờ Mộc Kim bỗng nhiên lên
tiếng nói: "Trục xuất hắn ra khỏi sư môn. Lập tức đuổi đi, không cần lưu
lại." Ngữ khí bình tĩnh, nhưng lời nói ra khiến người ta không thể bình
tĩnh nổi. Mộc Thanh Phong nghe
vậy thì mở to hai mắt, dáng vẻ thập phần khiếp sợ, khàn giọng nói: "Vậy
ta..." còn sống để làm gì đây? Mộc Bình cũng có vẻ rất
kinh ngạc, nhưng lập tức trấn định lại, phảng phất như hiểu ra cái gì đó. Ông
ta gật đầu tuân mệnh, sau đó kéo Mộc Thanh Phong từ dưới mặt đất lên, mặc kệ
đối phương đang chịu đau đến mức đứng không vững, nửa lôi nửa kéo đem hắn ra
ngoài. * “Ta không muốn ra
ngoài! Huynh để cho ta ở bên ngoài chờ Mộc Thanh Phong không được sao?” Kiều Sở
nổi giận, nhưng bất luận như thế nào cũng không thoát khỏi Mộc Thanh Vân. "Im lặng chút
đi." Ngữ khí Mộc Thanh Vân lạnh lùng, có vẻ rất không kiên nhẫn. Hắn đã
mạnh mẽ cưỡng ép Kiều Sở đi rất xa, nhưng không ngờ đối phương lại cố chấp như
vậy, giãy dụa cả một đường, ầm ĩ khiến hắn thấy phiền phức. “Huynh buông ta ra ta
lập tức yên tĩnh!” Kiều Sở vừa giãy dụa vừa nói: “Ta nghe được âm thanh ầm ầm! Có chuyện gì với
huynh ấy trong đó rồi?” “Hắn ta có làm sao cũng
không phải chuyện ngươi có thể quản được!” Mộc Thanh Vân nhíu mày nói, lại kéo
một cái. Sức lực giữa hai người chênh lệch vô cùng lớn, thời gian nói chuyện
mới được vài câu mà Kiều Sở lại bị hắn kéo ra rất xa. Mộc Tình ở một bên bất
đắc dĩ trấn an Kiều Sở: "Cô nương, Thanh Vân sư huynh nói cũng không sai,
cho dù cô có ở lại đó cũng không có tác dụng gì. Huống chi... Người trong môn
phái này còn cảm thấy Thanh Phong sư đệ giết người là vì hồng nhan họa thủy,
mặc kệ chân tướng như thế nào, nếu lúc này cô nương còn ở lại môn phái, quả
thật sẽ khiến cho sư phụ càng tức giận hơn. Cho nên, mong cô nương chịu ủy
khuất một chút, chờ ở bên ngoài môn phái, đợi Thanh Phong sư đệ đi ra, ta sẽ
bảo sư đệ đi tìm cô nương.” So với việc cưỡng ép
thô bạo của Mộc Thanh Vân, lời lẽ thuyết phục của Mộc Tinh hiển nhiên hữu hiệu
rất nhiều. Kiều Sở nghe xong, cuối cùng cũng do dự. "Nhưng mà..."
Tuy rằng không biết mình có thể làm được cái gì, nhưng nàng thật sự rất lo
lắng: "Huynh ấy sẽ không sao chứ?" “Sẽ không có việc gì
đâu." Mộc Tình cười trấn an nói: "Thanh Phong sư đệ đã từng là đệ tử
của sư phụ, nể tình sư đồ, sư phụ hẳn là sẽ không trừng phạt sư đệ quá nặng
đâu.” “Như vậy sao..."
Lời nói của Mộc Tình làm cho nàng an tâm hơn một chút, nhưng sau đó lại thắc
mắc: "Thì ra huynh ấy cũng từng là đệ tử của chưởng môn sao?" Thì ra
không phải ngay từ đầu hắn đã bị xa lánh, rồi bị ném cho một sư phụ như vậy.
"Vậy tại sao bây giờ huynh ấy lại không phải nữa?" Mộc Thanh Vân cùng Mộc
Tình hai người nghe xong câu hỏi này, sắc mặt đều biến đổi. Dừng lại một chút,
Mộc Thanh Vân vung tay áo lên, nói: "Ngươi dẫn cô ta đi ra ngoài đi, ta sẽ
quay trở về.” Nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Kiều Sở thấy hắn như
vậy, lại trông thấy sắc mặt Mộc Tình, có chút thấp thỏm, hỏi: "Ta nói sai
gì rồi sao? " “Không có." Mộc
Tinh vội vàng khôi phục vẻ mặt tươi cười, quay đầu thấy Mộc Thanh Vân đã đi xa,
hắn rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Chỉ là nhớ tới vài chuyện không tốt
thôi.” Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Thanh Phong sư đệ... Đâu
chỉ là bị đổi sư phụ, năm đó thiếu chút nữa hắn đã bị sư phụ đánh chết, vết
thương trên người phải tĩnh dưỡng thật lâu mới hồi phục." “Cái gì?" Kiều Sở
nhíu mày, có vẻ đau lòng, sau đó lại tức giận nói: "Quá đủ rồi, vì sao mọi
người đều đối xử với huynh ấy như vậy? Tất cả mọi người đối xử với huynh ấy tệ
như vậy, rốt cuộc huynh ấy đã làm gì sai?" Trước sau hai sư phụ đều đối
với hắn như vậy, đồng môn sư huynh đệ cũng cực kỳ xa lánh, vừa nghĩ đến hắn từ
nhỏ trải qua hoàn cảnh như vậy, nàng chỉ nghĩ thôi đã thấy tức giận khôn cùng. "Sư phụ thiếu chút
nữa giết hắn, là bởi vì hắn đã giết đứa con duy nhất của sư phụ." Mộc Tình
chậm rãi nói ra một câu như vậy, thành công chặn lại lời nói Kiều Sở. "Sao cơ?” Kiều Sở
kinh ngạc: "Là thật ư...? Tại sao lại thế chứ?” “... Có vẻ như... Chỉ
là vô tình thôi!" Mộc Tình rũ mắt xuống, dường như là không nhịn được nữa,
nói thẳng ra: "Thanh Phong sư đệ chính là như vậy. Bình thường thoạt nhìn
tính tình thật sự rất là ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu gì. Lại
rất thích cười với người khác, tuy rằng... nụ cười của hắn hơn phân nửa là
không thật lòng. Nhưng tính tình lại cổ quái vô cùng." Nói xong, nhìn hắn như
đang đè nén tức giận: "Sư phụ từ bi, mất đi con trai duy nhất còn giữ lại
tính mạng cho sư đệ, sư đệ lại... không lấy làm biết ơn. Hơn nữa, chuyện Thanh
Phong sư đệ bị người đụng vào một chút mà chĩa kiếm về phía người ta cũng không
phải một lần hai lần, cũng may vì bên cạnh lúc nào cũng có người nên hắn đều bị
cản lại. Lúc này hắn ra ngoài một mình, lại đả thương tính mạng người vô tội,
khó trách lần này sư phụ giận giữ như vậy.” “Nhưng mà, người không
phải do huynh ấy giết..." Kiều Sở phản bác. Mộc Tình nghe vậy, cũng cười,
nói: "Ta cũng không có ý coi thường cô nương, chỉ là... sư đệ biết rất
nhiều phương thức giết người vô hình, người có phải là sư đệ giết hay không
tuyệt đối không phải chuyện cô nương có thể nhìn ra.” Kiều Sở nghe xong những
lời này, lông mày đã nhíu lại, Mộc Tình tiếp tục nói: "Mộc Tình ta nói
từng câu từng chữ đều là thật, đệ tử trong môn phái đối đãi sư đệ như vậy, cũng
không phải là là không có lý do." Dừng một chút, giọng
điệu của hắn có vẻ sầu não: "Thật ra... Ta cũng không thể xác định, nếu cô
nương một mình ở lại bên người sư đệ, liệu có thể gặp phải chuyện như vậy, ví
dụ như vô tình đụng phải sư đệ rồi bị hắn đả thương cướp đi tính mạng. Nếu cô
nương sợ... bây giờ nếu rời đi, sư đệ cũng sẽ không truy cứu. Ta cũng sẽ giúp
cô thuận lợi trở về nhà." Hắn lại tiếp tục trấn
an: "Cho dù sư đệ tức giận mà truy cứu, ta người làm sư huynh là ta đây
cũng sẽ ngăn cản hắn, cô nương không cần lo lắng.” Kiều Sở nghe xong lời
như vậy, trầm mặc. Mộc Tình cũng không nhiều lời, cứ như vậy đứng ở bên cạnh
nàng, chờ nàng nói chuyện. "Cảm ơn
huynh." Một lát sau, Kiều Sở mở miệng, nhưng lời nói ra lại ngoài dự liệu
của Mộc Tình: "Có điều cứ để ta ở chỗ này chờ huynh ấy đi.” Nói xong, Kiều
Sở cười cười, nói với Mộc Tình: "Mặc kệ mọi người có nói như thế nào, ta
vẫn không xem huynh ấy là người xấu đâu. Cho nên, chuyện huynh ấy giết nhiều
người như vậy, cả việc tùy ý đả thương tánh mạng người khác nữa, ta sẽ trực
tiếp hỏi huynh ấy rốt cuộc là vì sao, sau đó sẽ tự có tính toán của mình.” “... Ra là như
vậy." Mộc Tình dừng một chút, bỗng nhiên cười gật đầu, khen ngợi: "Cô
nương thật sự lý trí, sư đệ có thể quen biết cô nương, cũng là may mắn ba đời
của hắn." Trong lúc nói, đầu ngón tay hắn chợt lóe lên ánh bạc, khó bị
người khác phát hiện. “Tiểu nha đầu, mau tới
đây!” Xa xa, thanh âm của Mộc Bình bỗng nhiên truyền đến. Kiều Sở nghe vậy thì
quay đầu lại nhìn, lại không ngờ Mộc Thanh Phong cũng đang đứng ở chỗ Mộc Bình,
được Mộc Bình đỡ, đang... rơi nước mắt. Kiều Sở sửng sốt, không biết người bình
thường thích cậy mạnh như hắn vì sao lại bật khóc ra, nhất thời bất chấp không
nói nhiều với Mộc Tình nữa, vội vàng chạy tới. Mộc Tình rũ mắt, ánh
bạc trên đầu ngón tay nhanh chóng tản đi.