[Trung Khuyển] Chết Dưới Quang Minh Thảo
Chương 9
Bên ngoài phòng của
chưởng môn. Sau khi bị Mộc Bình kéo
ra khỏi phòng, Mộc Thanh Phong vẫn cúi đầu cười khổ, nói: "Ta chẳng còn
cái gì nữa..." Hắn dừng một chút, lại nói: "Thật ra chẳng cần phải
cứu ta đi. Rời khỏi sư môn, sư phụ không cần ta chuộc tội nữa, cái gì ta cũng không có thì còn sống để làm
gì?” Mộc Bình nhìn hắn một
cái, không để ý tới việc hắn tự mình lẩm bẩm, đỡ hắn tiếp tục đi, rồi nói:
"Gọi ta là sư phụ gần mười năm, ta còn chưa từng dạy ngươi cái gì.” “Người cũng biết vậy
sao." Mộc Thanh Phong cười vô lực. Mộc Bình nhìn Mộc Thanh
Phong, chỉ thấy môi hắn trắng bệch, trên mặt không còn huyết sắc, ánh sáng
trong mắt mờ mịt, mang theo dáng vẻ không còn gì để luyến tiếc. Mộc Bình nhíu
mày, nói với Mộc Thanh Phong: "Mộc Kim thật lợi hại, có thể tẩy não ngươi
đến mức này. Người bình thường nếu ở trong tình cảnh của ngươi, lúc này bị trục
xuất khỏi sư môn, nhất định sẽ vui mừng, ngươi thì lại ngược lại, bộ dạng như
chẳng muốn sống nữa là sao?” Nói xong, Mộc Bình theo
thói quen muốn đạp hắn một cước, lại thấy hắn một thân đầy máu, rốt cuộc lại
không đá nữa, tiếp tục nói: "Ngươi vẫn còn trẻ, cuộc đời vẫn còn dài, võ
công vẫn còn đó, làm gì mà chẳng được. Ngươi thật sự cho rằng, cả đời này sẽ
phục vụ cái môn phái chết tiệt này sao, cả đời sẽ phải cõng một đống tội danh
thối nát trên lưng sao? Ngoài mấy chuyện này ra ngươi sẽ không có gì khác để
làm nữa?" Không nghĩ tới đầu óc
tiểu tử này lại vặn vẹo như vậy, căn bản không nhìn ra, rõ ràng Mộc Kim làm vậy
là đang trả tự do cho hắn. "Bị trục xuất ra
khỏi sư môn, đồng nghĩa với việc sư phụ không cho phép ta chuộc tội nữa."
Mộc Thanh Phong quen gọi Mộc Kim là sư phụ, cho tới nay Mộc Kim đều là sư phụ
duy nhất mà hắn thừa nhận. (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T) “Ta còn có thể làm gì
khác sao?" Mộc Thanh Phong cười khổ: "Có chuyện gì mà ta làm được nữa
đây.” Năm nay hắn mười chín tuổi, từ lúc lên tám đã bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó
được phái Côn Luân Huyền Phố thu nhận, chớp mắt đã mười một năm. Hắn không có
bằng hữu, ngày thường cũng không có việc gì để làm, chuyện có thể làm mỗi ngày
cũng chỉ là nghiêm khắc tập luyện hoặc là nhận những nhiệm vụ khó làm của môn
phái, chuộc tội cho Mộc Kim cùng nhi tử của ông ta. Hắn chưa bao giờ cầu xin
được Mộc Kim tha thứ, chỉ cầu mình đối với ông ta vẫn còn tác dụng. Mà hôm nay,
hắn lại bị đuổi ra ngoài, nhất thời không biết mình có thể làm cái gì. “Ngươi không phải còn
có tiểu nương tử kia sao?” Mộc Bình nói. "Người đừng gọi
nàng ấy như vậy." Mộc Thanh Phong nhíu mày bất mãn nói. Hắn lại rũ mắt
xuống, ngữ khí tràn đầy cô đơn: "Nàng ấy cùng ta không có quan hệ gì, lúc
này cũng đã sớm đi rồi, người không cần nói lung tung." Nàng ấy sẽ không bao
giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa. "Ngươi là đang sợ
nàng ta sẽ không chịu nổi đúng không? Suy nghĩ đều viết hết lên mặt rồi, vẻ mặt
này của ngươi là hận không thể cưới nàng vào cửa ngay hôm nay." Mộc Bình
liếc hắn một cái: "Cô nương gia bọn họ đều phải dựa vào theo đuổi mới có
được, nếu không ngươi mong chờ việc các nàng sẽ tự dính lấy ngươi sao? Cô nương
hiếm có như vậy, đáng để theo đuổi, chân nha đầu kia cũng không dài, cho dù
ngươi có bị gãy chân vẫn đuổi kịp được nàng. Hơn nữa bây giờ ngươi còn mang
theo một thân thương tích, chắc chắn có thể lấy được sự thương cảm cùng nước
mắt của nàng, biết đâu đầu óc nóng lên lại muốn giao hợp cùng ngươi, một đêm
muốn ngươi tới vài lần!” “Người đừng nói nàng
như vậy!” Mộc Thanh Phong nổi giận. Mộc Bình lại không để ý
tới hắn, tiếp tục nói: "Đuổi kịp được cô nương kia, ngươi liền đi theo
nàng ta đi, ra bên ngoài ngắm nhìn thế gian một chút. Ngươi bị Mộc Kim tẩy não
rồi, tẩy sạch suy nghĩ muốn sống của bản thân, ngươi có biết, hiện tại ngươi
rời khỏi phái Huyền Phố căn bản là chính giải thoát, vậy mà lại luyến tiếc vì
chuyện này, thật đúng là nực cười.” “Đuổi kịp thì như thế
nào. Cô gái sạch sẽ như nàng, làm sao có thể vui vẻ ở bên một kẻ giết người như
ta?" Hắn rũ mắt xuống, không hề có nửa điểm tự tin với việc này. Mộc Bình nhìn về phía
trước, híp mắt, bỗng nhiên cười rộ lên: "Được rồi, không cần đuổi
theo." Ông ta nói: "Ngẩng đầu lên đi! Cô nương của ngươi đang chờ
ngươi kìa!” Mộc Thanh Phong ngây
người một cái, lập tức ngẩng đầu lên. Quả thật, ở đằng xa, Kiều Sở vẫn chưa đi
mà đang đứng nói gì đó cùng Mộc Tình. Trong lòng hắn nhảy dựng lên, nháy mắt có
chút hy vọng. Dựa vào thính giác vượt xa người thường của mình, hắn tĩnh tâm
lắng nghe xem nàng nói cái gì, vừa nghe liền chính là câu nói "Ta sẽ ở lại
đây chờ huynh ấy" của nàng. Nghe xong câu này, trái tim hắn nhất thời
không thể bình tĩnh nổi nữa. Nàng vẫn còn ở đó, thực
sự, tốt quá. Vì sự chờ đợi của nàng
mà đáy lòng lạnh lẽo của hắn chậm rãi ấm áp trở lại, hắn há miệng, muốn gọi
nàng nhưng nước mắt lại rơi xuống trước. Hắn không biết vì sao mình lại khóc,
rõ ràng lúc sắp bị đánh chết cũng không khóc, liền vội vàng đưa tay ra lau, lại
không ngờ càng lau càng nhiều, căn bản không kiềm chế được. Đã lâu rồi hắn
không khóc, xúc cảm mà nước mắt đem lại quá mức xa lạ, khiến hắn chẳng biết
phải làm sao. Hắn nghẹn ngào, cảm thấy mất mặt vô cùng nên liền đứng tại chỗ,
muốn lau sạch nước mắt rồi mới đi gặp nàng. Mộc Bình ở bên cạnh
nhìn hắn, ngữ khí có chút cười nhạo hay: "Vô dụng, vì một nữ nhân mà trở
thành bộ dáng như vậy.” Ông ta ngừng lại, sau đó nói thêm: "Khóc cũng tốt,
có thể khóc chứng tỏ vẫn muốn sống." Thấy Mộc Thanh Phong
không có ý gọi người, Mộc Bình không kiên nhẫn được nữa, dứt khoát gọi thay
hắn: "Tiểu nha đầu, mau lại đây!” Ông ta hét lên. Mộc Thanh Phong nghe
xong, trong lòng cả kinh. Hắn cảm thấy nam nhân lớn như vậy mà khóc thì vô dụng
lại mất mặt, nói không chừng sẽ bị nàng ghét bỏ, liền muốn cúi đầu xuống. Thế
nhưng, không biết là vì lý do gì, trong nháy mắt đó, hắn rốt cuộc vẫn không cúi
đầu. Mà Kiều Sở thấy nước
mắt của hắn, lại nhìn thấy trên vạt áo hắn dính máu, lập tức chạy tới rất
nhanh, thần sắc lo lắng, nào có lấy nửa phần ghét bỏ: “Huynh bị sao vậy?"
Nàng vừa chạy vừa hét lên, rất nhanh đã đến trước mặt hắn. Nàng dùng một tay
lau nước mắt cho hắn, tay kia cẩn thận vén vạt áo của hắn lên, vừa nhìn liền
thấy từ trong ra ngoài hắn đều dính đầy máu, giọng nói của nàng nhất thời trở
nên nức nở. “Đây là làm sao vậy,
sao lại thành ra như vậy!” Nàng vừa nói, vừa dùng một bên tay áo nhẹ nhàng lau
nước mắt cho hắn, sau đó ôm nửa người trên của hắn vào lòng, vỗ lưng hắn dỗ
dành: "Không khóc, không khóc nữa... Đau lắm phải không?" Sau đó cứ như
vậy mà ôm hắn, cách bả vai hắn hướng về phía Mộc Bình cầu xin: "Cầu người
tìm cho huynh ấy một gian phòng được không, huynh ấy bị thương nặng như vậy,
mau để cho huynh ấy nằm nghỉ ngơi một chút.” Sự khẩn trương của Kiều
Sở vượt xa dự đoán của Mộc Thanh Phong, khiến trong lòng hắn nhất thời vô cùng
thỏa mãn. Nàng ôm hắn như vậy, rõ ràng là không cảm thấy nước mắt của hắn vô
dụng hay mất mặt, ngược lại còn đau lòng thay hắn... Hắn cười rộ lên, ghé vào
bên tai nàng, ngược lại an ủi nàng, nói: "Không có việc gì, không đau, ta
nào giống đại tiểu thư cô yếu đuối như vậy chứ." Sau đó hắn lại nói:
"Ta bị chưởng môn hạ lệnh trục xuất ra ngoài, không được ở chỗ này dưỡng
thương. Nhưng mà cũng không đau lắm, cho nên không có việc gì. Chúng ta ra khỏi
cửa, thuê một chiếc xe, đi bộ một đoạn đường sẽ có khách điếm nghỉ ngơi ở đó là
được.” “Bộ dạng này của huynh
thì làm sao mà đi tìm khách điếm* được!” Kiều Sở hung hăng trừng mắt mắng hắn
một câu, sau đó tiếp tục cầu Mộc Bình: "Cầu xin người, ít nhất cũng để cho
huynh ấy bôi thuốc đã." *Khách điếm: nhà trọ “Mệnh lệnh của Mộc Kim,
ta cũng chẳng có biện pháp gì khác." Mộc Bình nhìn nàng một cái, vung tay
lên, trong tay không có vò rượu làm ông ta có chút phiền não. Ấn tượng của Kiều
Sở đối với Mộc Bình vẫn dừng lại ở việc ông ta chỉ biết rượu chè cùng khi dễ
Mộc Thanh Phong, cho nên nàng cũng không ôm hy vọng gì, liền lập tức quay đầu
đi tìm Mộc Tình, muốn nhờ hắn giúp đỡ. Nhưng mà không biết từ lúc nào, Mộc Tình
lúc trước vẫn còn đang cùng nàng nói chuyện đã biến mất. Kiều Sở vô cùng sốt
ruột, trong đầu đã oán giận chửi bới cái môn phái này tám trăm lần rồi, bàn tay
nàng vẫn đang rất dịu dàng vuốt ve lưng Mộc Thanh Phong, tận lực làm cho hắn
đem trọng lượng toàn thân đặt ở trên người nàng. "Ta không có việc
gì đâu, ta nào có yếu đuối như vậy." Mộc Thanh Phong trấn an xoa đầu Kiều
Sở: "Không tìm cũng được, chúng ta theo đại môn đi ra ngoài, ở chỗ a bà là
có thể nghỉ ngơi. Không xa chút nào đâu, thật đấy. ” “... Được rồi, được
rồi." Từ thái độ của Mộc Bình, Kiều Sở biết Mộc Thanh Phong quả thực không
thể lưu lại nên cũng miễn cưỡng đồng ý với hắn. Mộc Thanh Phong cũng
không vội rời đi, hắn vỗ vỗ Kiều Sở, ý bảo nàng tạm thời buông mình ra trước.
Kiều Sở có chút không rõ ràng, nhưng vẫn làm theo. Sau đó, Mộc Thanh Phong liền
đỡ Kiều Sở, hướng về phía Mộc Bình, chậm rãi quỳ xuống. “Huynh làm cái gì thế,
vẫn đang bị thương cơ mà!” Kiều Sở lo lắng thương thế của hắn, muốn ngăn hắn
lại, lại thấy thần sắc hắn trịnh trọng nên đành thuận theo hắn. Nàng mím môi,
cẩn thận đỡ hắn quỳ xuống, sau đó ngồi xổm bên cạnh đỡ hắn, sợ hắn đau sẽ ngã
xuống. Mộc Thanh Phong quỳ
xuống trước mặt Mộc Bình, chịu đựng đau nhức trên người, nghiêm túc dập đầu ba
lần với ông ta, rồi hắn nói: "Đa tạ ân cứu mạng sư phụ. Ta nhất định sẽ
làm theo lời sư phụ nói, ra bên ngoài cẩn thận nhìn ngắm thế gian.” “Tiểu tử này, ta nói
lúc trước ngươi không nghe, vừa mới gặp tiểu nha đầu một cái liền nghe lọt tai
rồi sao?” Mộc Bình hừ lạnh một tiếng, vẫn dùng dáng vẻ ngang ngược vô lý như
lúc mới gặp mắng hắn. Ông ta phất phất tay, ý bảo hắn đứng lên: "Có thể
thì nhớ mang theo tiền rượu đến hiếu thuận ta là được, ta thấy ngươi đau thế
này vẫn còn nhẹ chán.” Kiều Sở nghe xong, lúc
này mới biết là Mộc Bình cứu Mộc Thanh Phong, vội vàng nghiêm túc nói lời cảm
ơn. * Nhà bà cụ mà Mộc Thanh
Phong nói là một gian nhà cách cổng môn phái không xa. Ra khỏi cửa lớn môn
phái, Kiều Sở tận lực để Mộc Thanh Phong dựa vào người mình, đi từng bước từng
bước một, mặc dù khoảng cách không xa, nhưng cũng phải rất vất vả mới đi tới trước
căn nhà này. Kiều Sở dừng trước cửa nhà, đang định gõ cửa, lại chợt nghe thấy
trong phòng có một người đàn ông lớn tuổi gọi: "Lão bà, ra mở cửa đi, đi
cả nửa ngày rồi, cuối cùng bây giờ cũng tới.” “Hả? Có khách
sao?" Lão thái thái kia hiển nhiên không rõ tình huống, vội vàng đi mở
cửa. "Lão Miêu biết võ
công, a bà lại không biết." Mộc Thanh Phong thấp giọng giải thích với Kiều
Sở, sau đó lộ ra khuôn mặt tươi cười với bà bà mở cửa: "A bà, quấy rầy
rồi.” "Đứa nhỏ này, có
cái gì mà phải khách sáo..." A bà nói xong, nhìn thấy máu tươi dưới vạt áo
của Mộc Thanh Phong thì sửng sốt, vội vàng nói: "Đứa nhỏ này, có chuyện gì
xảy ra vậy? Sao lại bị thương như thế này!” “Còn có thể là chuyện
gì nữa, nhất định là bị tiểu tử Mộc Kim kia đánh." Một ông lão bước ra từ
phía sau a bà. Mộc Thanh Phong nhìn thấy ông, cúi đầu, lễ phép nói: “Tiền bối.”
Kiều Sở cũng hành lễ theo. "Tiểu tử kia từ
nhỏ đến lớn đánh ngươi không biết bao nhiêu lần, còn chưa đánh đủ sao."
Ông lão nói xong, liếc mắt nhìn thương thế của Mộc Thanh Phong một cái:
"Bị thương thành như vậy, còn sống được cũng coi như mạng lớn. Xương không
gãy, chắc là dừng lại kịp thời." Nói xong thì đứng gọn sang một bên nhường
đường: "Vào trong đi.” Nghe ông lão đánh giá
như vậy, trong lòng Kiều Sở lộp bộp vài tiếng, lại càng thêm cẩn thận đỡ Mộc
Thanh Phong đi vào, nghiêm túc nói cảm ơn. Nàng nhẹ nhàng bảo Mộc Thanh Phong
nằm sấp trên giường, sau đó muốn ra ngoài lấy nước lau người cho hắn, không ngờ
a bà thật sự rất nhiệt tình, đã sớm chuẩn bị nước nóng cùng khăn, lại lo Kiều
Sở không biết lau vết thương thế nào, còn đại khái chỉ nàng một chút. Xem ra,
làm thê tử của người giang hồ, bà vô cùng có kinh nghiệm ở phương diện này. Đối lập với sự nhiệt
tình của a bà, lão Miêu lại có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều. Ông đứng ở cửa, nhìn vết
thương của Mộc Thanh Phong, bình tĩnh nói: "Nội thương lẫn ngoại thương
đều có, tiểu tử Mộc Kim này xuống tay thật là ngoan độc. Cố gắng chống đỡ
vậy, đêm nay khổ cho ngươi rồi, nhưng
cũng đừng ngủ một giấc không tỉnh lại được.” Mộc Thanh Phong cười
cười, đáp: "Không đến mức đó đâu.” Hắn nói xong, lại lo lắng cho Kiều Sở,
trước tiên trấn an cô nói: "Hai ngày tới ta có thế nào, cô cũng đừng lo
lắng lung tung. Người tập võ như ta thể lực tốt hơn người thường rất nhiều.
Người ngoài nhìn thì khó chịu, kỳ thật ta vẫn chống đỡ được.” Kiệt Sở lại nắm khăn
trong tay, càng thêm lo lắng.