Tư Tàng

Chương 1

Năm tư, một năm nhàn rỗi nhất.

Trình Tây đã xác định không tiếp tục thi lên thạc sĩ, tuần trước cũng đã đăng ký nơi thực tập, kỳ nghỉ đông học kỳ này kết thúc, cô sẽ đón một kỳ nghỉ thật sự.

Một tháng trước kỳ thi cuối kỳ, nửa đêm đang ôn bài, bạn tốt Đào An gửi cho cô một đường link trên WeChat, phía dưới là phông chữ màu hồng tràn ngập hơi thở tình yêu.

[# cùng nhau yêu đương# Lần đăng ký mới nhất sắp bắt đầu, không hẹn mà gặp tình yêu, nếu bạn quan tâm có thể nhấn vào liên kết bên dưới, chúng ta cùng nhau tìm kiếm tình yêu ~

Tia nắng ban mai: [? ]

Cô không biết nguyên nhân gửi qua một dấu chấm hỏi, tin nhắn của Đào An đã lập tức trả lời.

Đào đào Tiểu Đào khí: [Trần Mộ Dã cũng được chương trình này liên hệ]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Theo thông tin mới nhất nhận được trước đây, hồ sơ đã thông qua thuận lợi, cơ bản mọi chuyện đã quyết định xong. Nguồn tin chính xác. 】

Trần Mộ Dã.

Trình Tây sững người nhìn chằm chằm cái tên này hồi lâu.

Đã rất lâu rồi không có ai nhắc đến cái tên này trước mặt cô, tốt nghiệp cấp ba đã ba năm, cô còn tưởng mình đã dần quên đi anh.

Có lẽ do chờ lâu mà vẫn chưa được trả lời, Đào An không nhịn được, liên tục gửi thêm.

Đào đào Tiểu Đào khí: [Cậu có muốn thử không?]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Nếu hồ sơ được thông qua thì sao?]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Làm người phải có ước mơ!]

Tia nắng ban mai: [….]

Trình Tây rơi vào im lặng thật lâu, suy nghĩ lại bất giác chuyển hướng, nhớ tới rất nhiều chuyện xa xăm.

Đào đào Tiểu Đào khí: [ Cam Tử, nếu anh ấy đã cho người khác cơ hội đến gần mình, vậy tại sao người đó không thể là cậu? Đã nhiều năm như vậy, cậu cũng nên dũng cảm một lần, có như vậy mới không để lại tiếc nuối.]

Tia nắng ban mai: [Nhưng……

Cô chậm chạp gõ chữ ở hộp thoại, vẫn không thể hạ quyết tâm, màn hình sáng rực dần tối đi, phản chiếu khuôn mặt do dự.

Đào đào Tiểu Đào khí: [Hơn nữa! Chỉ là báo danh mà thôi, cậu cũng chưa chắc được chọn! Khách nữ trước đây đều là những chuyên gia rộng rãi trong xã hội, cái hũ nút như cậu thật đúng là.]

Cô còn chưa kịp quyết định, tin nhắn của Đào An lại gửi đến.

Tia nắng ban mai: [….]

Trình Tây nhấn vào liên kết, bình tĩnh nhìn một hồi, đột nhiên, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đi tới trang đăng ký.

Toàn bộ nội dung đã điền xong, cô gần như thờ phào một hơi, ánh mắt nhìn vào lựa chọn gửi đi, di chuột nhấn vào xác nhận.

Tất cả đã giải quyết xong.

Cô ngồi ở đó, sau lưng lại mơ hồ tỏa ra hơi nóng.

Tựa như trở lại thời cấp hai, lấy hết can đảm báo danh cuộc thi chạy đường dài ba nghìn mét, mang theo hoảng sợ và quyết tâm ăn cả ngã về không.

Có lẽ vì vừa đăng ký, cái tên đó lại một lần nữa xông vào cuộc sống của cô, Trình Tây lại bắt đầu liên tục mơ đến một số chuyện liên quan đến anh.

Trong mộng đều là bóng dáng thiếu niên lộn xộn, có ánh nắng tươi sáng lại có lúc xám xịt của mùa hè.

"Điều đáng tiếc nhất trong tuổi trẻ của bạn là gì?"

Người bạn cùng phòng ở giường dưới đang lướt web, đúng lúc lướt đến đề tài này, đọc thành tiếng.

Gần đến lúc tốt nghiệp, khung cảnh chia tay đầy ngậm ngùi, như báo trước sự mất mát một điều gì đó, trong lòng mọi người đều xúc động.

Bạn cùng phòng bên cạnh lên tiếng.

“Có lẽ là do do thi đại học không tốt, không thể vào được Thanh Đại*, lại tới Phục đại.”

(Thanh Đại: Hai trường đại học Thanh Hoa và Bắc Đại.)

“Cắt——” Cô gái vừa lên tiếng đã khiến xung quanh náo loạn một trận, một người bạn học khác cũng không nhịn được cười.

“Điều hối tiếc lớn nhất của mình chính là không nói rõ với người mình thích. Ai biết sau khi tốt nghiệp cấp ba, ở một thành phố nhỏ như vậy, bọn mình còn chưa từng gặp nhau.”

Lời cô ấy vừa nói ra đã khiến mọi người đau lòng, im lặng một lát, đến lượt Trình Tây.

Cô vẫn luôn là một người trầm tính, tuy bốn năm đại học luôn giữ danh hiệu hoa khôi ở trường, nhưng đến bây giờ vẫn cô đơn một mình, có vô số bạn nam cúi đầu trước mặt cô, khiến người khác không khỏi tò mò không biết có phải trong lòng cô có giấu một ánh trăng sáng nào hay không.

Trình Tây im lặng mấy giây, mới mở miệng.

“Khi mình còn học cấp ba, trường học từng tổ chức một lần kiểm tra sức khỏe, thầy giáo bận rộn không thể lo một lúc nhiều việc, nên đã nhờ một đàn anh xuống giúp đỡ đăng ký. Đàn anh đó rất ưu tú, được rất nhiều người ở trường yêu quý, tất cả học sinh nữ ở trường đều rất kích động, xếp hành trước mặt anh ấy, muốn nhân cơ hội giới thiệu bản thân.”

“Hồi cấp ba mình rất tự ti, còn đeo kính cận dày cộp, chỉ sợ để anh ấy nhìn thấy mình, cho nên chạy xuống cuối hành, lúc đến lượt mình, anh ấy lại tạm thời có việc phải đi, tìm bạn khác tới giúp đỡ.”

“Mình rất hối hận, lúc đó không đi đến trước mặt anh ấy nói ra tên của mình.”

Cô nói xong, trong ký túc xá lại rơi vào yên tĩnh, một lúc sau mới có người nhỏ giọng đặt câu hỏi.

“Vậy sao bây giờ cậu không thử lại một lần?”

“Bây giờ cậu rất xinh đẹp cũng vô cùng xuất sắc.”

Trình Tây suy nghĩ một lát mới nghiêm túc trả lời: “Mình không chắc anh ấy có thích ngoại hình hay xuất sắc hay không, nhưng nhất định sẽ cố gắng để anh ấy nhớ kỹ mình.”

Cuối tháng, cô nhận được lời mời phỏng vấn của tổ tiết mục, tin tốt ngoài ý muốn nghe có vẻ không chân thực, tựa như một giấc mơ.

Địa điểm phỏng vấn là trong ký túc xá, cô đã chuẩn bị từ rất lâu, cho đến một giây trước khi bắt đầu video, cô vẫn đang ngồi trước gương sửa sang.

Quá trình phỏng vấn không kéo dài quá lâu, người ngồi đối diện ngẩng mặt cười với cô, chính thức tuyên bố.

“Trình Tây, xin chúc mừng, bạn đã vượt qua cuộc phỏng vấn của tổ chương trình chúng tôi, rất mong được gặp bạn."

Ký túc xá vắng lặng, yên tĩnh đến mức không một tiếng động.

Trình Tây ngồi yên trên ghế, chờ đến khi các bạn cùng phòng tan học trở về, mới chậm chạp lấy lại tinh thần.

Đến tận lúc này, cô vẫn chưa tin được một chuyện có xác suất nhỏ như vậy sẽ thực sự xảy ra với mình.

Việc lựa chọn của nhóm chương trình từ trước đến nay đều rất nghiêm ngặt, sau khi đăng ký, cô đã đi tìm hiểu nội dung chương trình lúc trước, khách quý ở đây hầu hết đều là người xuất sắc trong các lĩnh vực, tính cách cũng rất thu hút người khác, nhìn tương đối mà nói, cô cũng không có gì quá đặc biệt.

Có hàng ngàn hàng vạn hồ sơ đăng ký, Trình Tây đã sớm chuẩn bị tinh thần bị tinh thần bị đám đông đè bẹp, chỉ là không đoán được, tia sáng này lại bất ngờ may mắn rơi xuống đầu mình.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, lại không nhịn được muốn chia sẻ chuyện này cho Đào An.

Tia nắng ban mai: [Mình... qua phỏng vấn của tổ chương trình]

Bên kia không tới ba giây đã trả lời lại.

Đào đào Tiểu Đào khí: [?!]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Thật hay giả]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Hôm nay không phải ngày cá tháng tư chứ?]

Tia nắng ban mai: [Mình cũng không tin được.]

Trình Tây cầm điện thoại, không dám thở mạnh, sợ phá tan ảo ảnh.

Đào An nhanh chóng tiếp nhận sự thật, phản ứng lại, trong lời nói không giấu được vẻ phấn khích.

Đào đào Tiểu Đào khí: [Tự tin lên bạn mình ơi! Nhan sắc của cậu đủ để đánh bại chín mươi chín phần trăm đối thủ cả nước, tổ tiết mục không chọn cậu mới là mắt mù.]

Tia nắng ban mai: [………]

Tia nắng ban mai: [Cảm ơn cậu, mình đã được an ủi rồi.]

Đào đào Tiểu Đào khí: [Vậy thì tốt ^_^]

-

Trình Tây đã thêm tài khoản WeChat của biên tập, thời gian ghi hình đúng lúc kết thúc kỳ thi cuối kỳ.

Thượng Hải đã bước vào mùa đông lạnh giá, dự báo thời tiết vài ngày nữa sẽ có tuyết rơi nhẹ, lúc Trình Tây kéo valy ra ngoài, bầu trời đã bị mây đen dày đặc bao phủ, âm u, lạnh giá cuốn theo băng tuyết..

Cô quấn chặt khăn quàng cổ, vẫy một chiếc taxi bên đường, trực tiếp đi thẳng đến sân bay.

Trong ba giờ bay, đường đi, nhiệt độ dường như đã tăng hơn mười độ, trong không khí dần ấm áp hơn.

Cô cởi áo khoác khoác đặt trên cánh tay, bước xuống sân bay, tìm được xe của tổ chương trình tới đón.

Cô chính thức gặp mặt biên đạo từng liên lạc qua điện thoại cho mình gần một tháng, đối phương là một cô gái tóc ngắn, vui vẻ hào phóng.

“Xin chào Trình Tây, chị là Tần Tình - PD phụ trách của em, sau này nếu có chuyện gì có thể tới tìm chị. Ba mươi ngày tới chị hy vọng chúng ta có thể vui vẻ ở chung.” Cô ấy chủ động vươn tay ra với cô, cười tự giới thiệu lộ ra hai chiếc răng nanh.

Thời gian đến của từng vị khách không giống nhau, đêm đó vào nhận phòng khách sạn, sáng sớm hôm nay chính thức đến tụ họp.

Nhưng nghiêm túc mà nói, 8 giờ tối nay bắt đầu ghi hình chương trình.

Tổ đạo diễn thiết lập một phân đoạn, trước khi các vị khách gặp nhau sẽ thông qua tư liệu xã giao và vòng bạn bè gần đây nhất để chọn ra một người mà họ muốn biết, có thời gian ba phút để trò chuyện trực tuyến.

Trong lúc đó không được lộ ra bất kỳ thông tin cá nhân nào khác.

Những người chọn nhau có quyền ưu tiên lựa chọn trong buổi hẹn hò đầu tiên.

Đến phòng khách sạn, Trình Tây thu dọn hành lý đơn giản, không ra ngoài, tắm rửa xong đã cảm thấy mệt mỏi, không nhịn được lên giường đắp chăn ngủ bù.

Trước khi đi ngủ còn đặt báo thức lúc bảy giờ.

Cả đêm qua cô gần như thức trắng, sự căng thẳng đè nén gần một tháng nay trào dâng, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Giấc ngủ này kéo dài từ trưa đến tối, Trình Tây bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, báo thức đúng giờ vang lên.

Cô khó khăn bò ra khỏi giường, đi vào phòng tắm, lấy nước lạnh rửa mặt.

Thời gian từng chút một trôi qua, Trình Tây ngồi trước cái bàn duy nhất trong phòng, tay cầm điện thoại di động, sẵn sàng chiến đấu. Khoảng mười phút trước khi bắt đầu, tin nhắn của Tần Tình gửi tới.

Bên kia gửi tới ba tấm danh thiếp, lần này là khách nam.

[Mỗi người đều có một bức ảnh thể hiện lĩnh vực của mình, cô chọn một người mình muốn tìm hiểu nhất, đến tám giờ sẽ thêm bạn tối với đối phương.]

[Cả khách nam và nữ đều có thời gian ba phút.]

Trình Tây lập tức nín thở, kìm nén nhịp tim đập nhanh mất khống chế, mở danh thiếp WeChat đầu tiên.

Người này tên là Free, ảnh đại diện là bóng lưng phía sau của người đang lướt sóng với làn nước biển trong xanh, Trần Tây gần như bỏ qua ngay lập tức, nhấn vào vòng bạn bè của anh ta, quả nhiên cũng là một bức ảnh chụp bên ngoài.

Nickname thứ hai là Tiểu Dã, ảnh chụp là một con mèo mặt tròn lông trắng, đang cào bóng len dưới đất, ảnh chụp trong vòng bạn bè cũng là ảnh ban nhạc, ánh sáng tối tăm, đèn neon và sân khấu tạo nên không khí kim loại nặng nề.

Khí chất quá phức tạp khiến Trình Tây tạm thời không thể nhận ra, vô thức cau mày mở danh thiếp thứ ba.

Tên WeChat của đối phương là Beam, ảnh đại diện là cảnh mặt trời mọc, một vòng mặt trời đỏ rực chia hai đầu chân trời, ngày đêm dần thay đổi, ánh sáng xuyên qua tầng mây. Vòng bạn bè có ít thông tin nhất, chỉ có một bức ảnh một góc tòa nhà, cô cũng không phân biệt được nó ở đâu, nhìn kỹ lại vài lần, mới thấy ánh hoàng hôn phản chiếu trên bức tường đen trắng, mang đến vẻ đẹp khó nói nên lời.

Xem xong tất cả, Trình Tây có hơi rối rắm, cắn môi, nhìn chằm chằm màn hình suy nghĩ.

Hiện tại có thể trực tiếp loại trừ Free, còn lại là Tiểu Dã và Beam, chọn một trong hai.

Tiểu Dã, Trần Mộ Dã, chữ cuối cùng đúng lúc lại đồng âm, có thể được liên kết với nhau, nhưng Trình Tây vẫn có trực giác mờ nhạt, người này không phải anh.

Beam.beam Lương, đầu óc Trình Tây lóe lên, nhớ tới Trần Mộ Dã từng học kiến trúc ở Thanh đại, cô đột nhiên mở to hai mắt, chủ động thêm WeChat với anh.

Để tránh việc khách mời tiết lộ thông tin, vi phạm quy tắc, tài khoản WeChat liên lạc trong chương trình đều do tổ đạo diễn cung cấp, ngay cả khi không phải là số riêng thực sự của anh, nhưng chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi chờ thông qua, Trình Tây cũng không thể nhịn được sinh ra cảm giác căng thẳng.

Có lẽ là nàng đã đoán sai, tuy lương* là một kết cấu trong kiến trúc, nhưng cũng thể đại diện cho người họ Lương. Cô lại cau mày rơi vào rối rắm, những cảm xúc trong lòng không đan xen quá lâu, một hộp thoại mới xuất hiện trong danh sách, Beam đã đồng ý lời mời kết bạn của cô.

(Lương ở đây có nghĩa là xà nhà)

Hai người đều không mở miệng nói chuyện, giao diện dừng lại ngay tại nhắc nhở hai người vừa trở thành bạn tốt, Trình Tây hít sâu một hơi, vừa định sắp xếp lại lời nói, hình ảnh đối phương đã hiện ra trước.

Beam: [Xin chào]

Trình Tây lấy hơi lại hạ xuống, nắm chặt tay lấy lại bình tĩnh, trả lời lại.

Tia nắng ban mai: [Xin chào]

Cô tạm dừng vài giây, gửi thêm một tin khác tới.

Tia nắng ban mai: [Tên của anh là lương trong kiến trúc sao?]

Có lẽ vì đang ghi hình, bên kia rất nhanh đã trả lời lại.

Beam: [Tại sao không phải là ánh sáng?]

(*Beam: có nghĩa là ánh sáng, rạng rỡ)

Trình Tây nhận ra mình bỏ lỡ một khả năng, cô dừng lại vài giây, khẽ cau mày, cẩn thận gõ từng chữ trên di động.

Tia nắng ban mai: [Vòng bạn bè của anh có đăng hình một tòa nhà]

Đối phương đã nói như vậy, trong lòng Trình Tây cũng dần lấy lại bình tĩnh, khóe môi thả lỏng, chậm rã gõ chữ.

Tia nắng ban mai: [Trực giác]

Tia nắng ban mai: [Anh thật nghiêm túc.]

Tia nắng ban mai: [Để tôi đoán lại.]

Tia nắng ban mai: [Có phải anh học kiến trúc hay không?]

Trần Mộ Dã ở đầu bên kia nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, vô thức nhướng mày.

Beam: [Nếu tôi nói không phải thì sao?]

Tia nắng ban mai: [Vậy tôi sẽ hơi xấu hổ một chút.]

Anh không để cô phải đợi quá lâu.

Beam: [Thiết kế kiến ​​trúc]

Beam: [Trực giác của em rất chính xác.]

Tia nắng ban mai: [Thật ra cũng không đúng.]

Beam: [?]

Trình Tây nhìn dấu chấm hỏi vừa gửi tới, vô số câu trả lời hiện lên trong đầu, cuối cùng chọn ra một câu ít khó xử nhất.

Tia nắng ban mai: [Chỉ là lần đầu nói chuyện, muốn tìm một chủ đề để tránh xấu hổ]

Beam: [Thật sự rất thành công]

Trình Tây gửi khuôn mặt cười của một cô bé sang, bên kia im lặng vài giây, lần đầu tiên chủ động nhắc tới chủ đề tối nay.

Beam: [Vậy em học chuyên ngành gì?]

Hắn lịch sự hỏi lại.

Tia nắng ban mai: [Tổ tiết mục có quy định, không thể tiết lộ trước]

Beam: [?]

Tia nắng ban mai: [Có lẽ anh quên mất rồi.]

Trần Mộ Dã: “………”

Beam: [……]

Beam: [sơ sót ]

Hai người trao đổi qua lại vài câu, thời gian trôi qua rất nhanh, Trình Tây đặt ngón tay vào hộp thoại, muốn trả lời lại, tin nhắn của Tần Tình lại hiện lên.

[Đã hết ba phút.]

Trong ngực dâng lên cảm giác mất mát to lớn, không thể nói rõ là như thế nào, rất giống năm mười mấy tuổi, cô không làm gì cả, hoàn toàn mất đi tất cả tin tức về anh.

Trình Tây chậm rãi buông điện thoại xuống, cụp mắt, còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần, trước mặt đã vang lên một tiếng "ding dong".

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một dòng nội dung mới lại xuất trong hộp thoại ban đầu.

Beam: [Suýt quên mất giới hạn thời gian]

Tia nắng ban mai: [Hả?]

Lúc này cô mới nhận ra, khách mời nam cũng có cơ hội lựa chọn.

Vậy……hai người đã chọn nhau?

Trình Tây còn chưa thoát khỏi chuyện kích động này, đối phương đã trả lời lại.

Beam: [Tôi đã nạp thêm phí bổ sung cho tổ tiết mục]

Beam: [Nói chuyện dù sao cũng phải nói lời tạm biệt.]

Beam: [Nếu không thì quá bất lịch sự.]

Cô còn chưa kịp nhảy lên vì sung sướng, lại thêm lần nữa rơi xuống đáy vực, dần khôi phục lại bình tĩnh.

Trình Tây nhấn vào màn hình, gõ từng chữ.

Tia nắng ban mai: [Không sao.]

Tia nắng ban mai: [Dù sao ngày mai chúng ta cũng sẽ gặp mặt.]

Beam: [Đúng vậy.]

Không còn ai nói thêm, hai đầu đột nhiên rơi vào im lặng khó tả, con trỏ trong hộp thoại chập chờn, Trình Tây xóa xóa đánh đánh một hồi, cuối cùng vẫn gửi qua một tin.

Tia nắng ban mai: [Ngày mai gặp.]

Beam: [Ngày mai gặp.]

Chương kế tiếp