Tư Tàng

Chương 2

Đó là một buổi sáng rất bình thường. Làn sương hơi se lạnh, anh từ cổng trường bước vào, làn gió buổi sáng lướt qua bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, thiếu niên cao gầy vững chãi. Dưới ánh sáng vàng mờ nhạt, ngay cả tóc anh cũng tỏa sáng.

Đó là lần đầu tiên tôi đến muộn, cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh.

—— (Nhật ký quan sát thiếu niên C)

-

Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, không một gợn mây.

“Hôm nay sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của các bạn.”

"Có tất cả ba địa điểm, khách mời nam, nữ có thể tự do lựa chọn. Hai người ở cùng một địa điểm bắt đầu hành trình lãng mạn."

"Xin lưu ý, những vị khách nam được chọn tối qua có quyền biết điểm đến của nhà gái, hơn nữa còn có thể thay đổi lựa chọn.”

Trước màn ảnh, Trình Tây vừa biết được quy tắc này, lập tức sửng sốt.

Biết tổ chương trình luôn giỏi tạo điểm nhấn, nhưng không ngờ mới ngày đầu tiên đã "sóng gió" đến mức này, lần đầu gặp mặt biến thành hẹn hò, còn nữa, thật sự sẽ có người thay đổi lựa chọn sao?

Nghĩ đến đây cô lại căng thẳng muốn uống nước.

“Cẩn thận, son môi.” Tần Tình ở bên dưới cẩn thận nhắc nhở cổ.

Lần đầu chính thức xuất hiện trước màn ảnh, tổ chương trình đã chuẩn bị chu đáo phục vụ trang điểm cho từng khách mời, Trình Tây đã phải dậy trước hai tiếng, ngồi trước gương trang điểm lăn qua lộn lại một hồi.

Cuối cùng nghe tiếng một tiếng “Được rồi.” ,Trình Tây mở mắt ra, suýt nữa không không nhận ra chính mình.

Xinh đẹp đến mức không giống cô.

Làn da trắng như tuyết, lông mày đen vẽ nhẹ, đôi môi hồng nhuận đầy đặn, tổng thể lớp trang điểm trong trẻo tự nhiên, nhìn qua như thể không có gì thay đổi, lại như tất cả đã thay đổi.

Trình Tây chỉ nhìn một cái, sau đó vội vàng quay đi, cảm thấy có hơi mất tự nhiên, người trong gương đẹp đến mức có chút xa lạ.

Về phần trang phục tổ tiết mục không tốn quá nhiều sức.

Tân thành là một thành phố ven biển phía nam, mặc dù vẫn còn là mùa đông, nhiệt độ vẫn ở mức ấm áp, chỉ cần mặc một chiếc áo khoác mỏng là đủ.

Để thể hiện cuộc sống đời thường và giản dị khách mời, stylist đã chuẩn bị cho cô váy hai dây dài màu trắng cùng áo len cardigan, mái tóc đen mượt buông xõa tự nhiên.

Lúc chính thức khai máy, khoảnh khắc Trình Tây xuất hiện trước màn ảnh, không biết là một nhân viên công tác nào không nhịn được cảm thán một câu:

“Đẹp thật, cứ như đang trong phim thanh xuân.”

Trong phòng thu, một mình Trình Tây ngồi trước bàn, trên bàn đặt ba tấm bưu thiếp chỉ địa điểm.

Tấm thứ nhất là công viên trò chơi, bên dưới có một hàng chữ viết tay.

[Hãy là một đứa trẻ hạnh phúc.]

Tấm thứ hai nhìn như một một hiệu sách bên bờ biển, ngoài cửa sổ nhìn ra là biển xanh vô tận, văn nghệ lãng mạn.

[Cùng nhau đi biển nào ~]

Tấm thứ ba đơn điệu nhất, chỉ có một cây đại thụ tươi tốt, không có gì ngoài màu xanh, giới thiệu càng đơn giản.

[ trời trong nắng ấm ]

Đúng là phù hợp với thời tiết hôm nay.

Trình Tây theo bản năng muốn bỏ đi, nhưng nhanh chóng hồi phục, không chút hy vọng nhìn vào ống kính.

“Chúng ta bên này có thể thể biết lựa chọn của khách nam không?”

“Không thể.” Tổ đạo diện vô tình trả lời lại.

Nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt, cố gắng kìm nén căng thẳng trong lòng, bàn tay dưới bàn nắm thật chặt.

Trình Tây hoàn toàn không có chút tin tưởng Trần Mộ Dã sẽ chọn mình.

Cơ hội duy nhất là cả hai chọn cùng một địa điểm.

Cô cố gắng ổn định lại hơi thở, cẩn thận phân biệt ba tấm bưu thiếp trước mặt, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm, cầm lấy tấm màu xanh lá cây.

“Tôi chọn trời trong nắng ấm.”

Thời gian chờ đợi thật sự quá dài, dường như tổ chương trình cố ý dùng cách làm mệt mỏi này rèn luyện tâm lý khách mời.

Trình Tây cảm thấy nhiệt độ trên người từ từ hạ xuống, đợi đến khi đầu ngón tay lạnh như băng, cuối cùng mới nghe được một tiếng như từ thiên đường vang vọng của tổ đạo diễn.

"Sáu vị khách mời đã lựa chọn xong, tiếp theo từng người sẽ đến địa điểm đã hẹn.”

Xe chậm rãi xuất phát, dọc theo đường thành phố đi thẳng một mạch. Không khí dần xuất hiện mùi vị nước biển, ẩm ướt hơi mặn, giống như soda muối biển vừa lấy từ tủ lạnh ra.

Cuối tầm mắt bắt đầu xuất hiện một ngọn cây xanh tốt.

Đó thực sự là một cái cây rất lớn, cao to sừng sững vươn cành lá đung đưa trong gió, mang theo sự ôn hòa cùng bao dung qua bao năm tháng.

Xe dừng hẳn, tổ đạo diễn ra hiệu cho Trình Tây đi xuống, theo sau là hai máy quay và một số nhân viên.

Lúc này, cô đã căng thẳng đến mức gần như phát run, sợ người đứng trước mặt mình là anh, nhưng cũng sợ không phải là anh.

Mâu thuẫn cùng lo sợ trộn lẫn với nhau khiến đại não không cách nào duy trì suy nghĩ bình thường, giống như có vô số kẻ ác nhảy nhót bên trong, chỉ còn lại bản năng điều khiển cơ thể cô tiến lên.

Đây là một công viên thành phố rất lớn, đồng cỏ bao la, viền xanh ẩn mình trong khu rừng phía xa, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió.

Trước mặt cô là một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh đồi là thân cây cao vút, cành lá xum xuê, đung đưa theo gió.

Trình Tây đi dọc theo con đường dưới chân, đoạn đường uốn khúc trong bãi cỏ, rồi biến mất giữa một vùng xanh thẳm.

Cô xách váy, chậm rãi đi về phía trước.

Máy bay không người lái trên cao phát ra tần số vỗ cánh như ong mật giữa trong không trung.

Từ xa nhìn lại, giữa một khoảng xanh tươi, chỉ có làn váy trắng phấp phới, thỉnh thoảng quét qua mắt cá chân trắng nõn, bóng lưng cô gái khẽ đung đưa, như đang bí mật đi hẹn hò với người trong mộng.

Trình Tây cảm thấy bên tai càng thêm yên tĩnh, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp không tiếng động.

Cô gần như quên mất bản thân mình đang tham gia chương trình.

Bóng cây trước mặt càng thêm rõ ràng, cây lá lần lượt hiện ra, Trình Tây chậm rãi đi lên đồi, cuối cùng cũng nhìn rõ hình ảnh trước mặt.

Hóa ra dưới gốc cây có một băng ghế dài.

Lúc này, có một người đang ngồi.

Anh lặng lẽ dựa vào lưng ghế, hơi ngửa đầu ra sau, trên mặt đặt một cuốn sách đang mở, che kín cả khuôn mặt, có vẻ như đang ngủ.

Cậu học sinh mặc áo khoác màu xanh xám cùng áo hoodie trắng, xương quai xanh ẩn hiện, cao gầy thanh tú.

Chỉ liếc mắt một cái, Trình Tây đã nhận ra anh.

Cả tuổi thanh xuân của cô đều ngày nhớ đêm mong, bóng hình khó quên.

Giờ phút này lại hư ảo, không chân thật, còn giống mơ hơn là mơ, anh cách cô gần như vậy, chỉ cách nhau có mấy mét. Cô nín thở không dám cử động, sợ quấy rầy cảnh tượng này.

Trên màn ảnh, Trình Tây cứ đứng im như vậy không nhúc nhích, giống như đang ngẩn người.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, tổ đạo diễn có chút sốt ruột, âm thầm nắm chặt tay, đang định lớn tiếng nhắc nhở cô thì Trình Tây trong camera đã động đậy.

Cô cẩn thận hít một hơi thật sâu, cố gắng không để lộ bất kỳ cử động nào, giọng nói có hơi run rẩy không kiểm soát.

“Xin chào.”

Giọng nói mềm mại giống như hạt mưa mát lạnh chạm vào trong không khí yên tĩnh, khung cảnh tĩnh lặng như giấy dán tường này cuối cùng cũng bị gợi lên những gợn sóng, người trên băng ghế khẽ nhúc nhích, ngồi dậy, cuốn sách trên mặt cũng rơi xuống..

“Ngại quá.” Giọng nói còn mơ hồ có chút buồn ngủ, bất giác kéo dài âm cuối, chàng trai chậm rãi ngồi thẳng người, vươn ngón tay xoa giữa trán.

“Lúc chờ không cẩn thận ngủ quên.”

Anh lên tiếng xin lỗi.

Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, tùy ý liếc mắt một cái, đôi mắt hai mí hình cánh quạt mở ra, đồng tử sâu đen láy, lông mày có phần mạnh mẽ nhướng lên. Khuôn mặt sạch sẽ, tuấn tú khó quên, nửa đêm nằm mơ cũng có thể hiện lên rõ ràng.

Đầu óc Trình Tây thoáng chốc trống rỗng, quên mất mình đang ở đâu, cho đến khi một cơn gió ấm áp xen lẫn mùi cỏ thổi qua.

“Không sao.” Cô vô thức nắm chặt bàn tay buông thõng bên người, lời nói nhẹ nhàng bình tĩnh, nghe như bình thường: “Để anh chờ lâu rồi.”

“Không có, là do tối qua ngủ quá muộn.” Anh vẫn cảm thấy có lỗi, xoa mặt lấy lại tinh thần, đứng dậy, cười với cô.

“Tia nắng ban mai?”

Cách phát âm của hai chữ gần giống với tên của cô, Trình Tây vừa nghe còn tưởng anh đang gọi tên cô, tim đập loạn nhịp, rất nhanh đã nhận ra.

Anh xác nhận tên WeChat của cô.

Anh chọn cô?

Trái tim Trình Tây vừa mới lắng xuống lại bối rối lần nữa, không dám nhìn vào mắt anh, khẽ cụp mắt xuống.

“Là anh.”

“Anh là Beam sao?” Cô lại ngước mắt lên, tỏ ý hỏi thăm lịch sự như lần đầu gặp mặt.

“Tôi là “Lương” đó.” Trên mặt anh khẽ cười nhạt, phù hợp đúng chỗ, hòa hợp với khuôn mặt xuất sắc, càng thêm mấy phần bình dị gần gũi.

Điềm tĩnh, dịu dàng hơn so với thời còn là học sinh.

Tựa như lớp men ngọc đã được mài giũa theo năm tháng.

Lúc Trình Tây đối mặt với anh vẫn còn hơi lúng túng, dường như lập tức trở về cô học sinh nhạy cảm ít nói lúc trước, luôn im lặng không tìm được từ ngữ nào thích hợp.

Trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên nói gì, không khí im lặng vài giây, người đối diện dừng lại, chủ động lên tiếng.

“Tổ đạo diễn nói trong công viên có một phòng triển lãm nghệ thuật, em muốn đi cùng hay không?”

“Được.” Trình Tây nhẹ nhàng thở ra, từ chán nản khôi phục lại tình thần, vội vàng đồng ý.

Hai người cùng nhau đi dọc con đường, cô ngẩng đầu lên, chỉ cao hơn vai anh một chút.

Tựa như năm đó cô âm thầm đứng sau anh, lần nào cũng phải ngẩng đầu mới có thể nhìn được bóng dáng cao lớn kia.

“Anh, anh cũng trùng hợp lựa chọn nơi này sao?” Lặng lẽ đi vài bước, Trình Tây vẫn không nhịn được, lấy hết dũng khí hỏi ra, hơi ngẩng đầu nhìn anh.

“Ừm.” Người trước mặt lâm vào trầm tư, dừng vài giây, chậm rãi trả lời:“Thật ra... cũng không hẳn.”

“Hả?” Trái tim Trình Tây đập lỡ một nhịp.

“Lúc đó tôi chọn hai nơi, cũng rất bối rối.” Anh cười một cái, không nhanh không chậm giải thích:“Hiệu sách ven biển nhìn qua cũng rất đẹp, nhưng cái cây này rất thần kỳ, khiến tôi muốn khám phá.”

“Quyết định cuối cùng, tôi vẫn chọn hiệu sách”.

“A……” Cô có hơi mất mát, không nói rõ mình đang cảm thấy thế nào.

“Nhưng, tổ đạo diễn nói em chọn nơi này.” Lời nói thay đổi quá nhanh, Trình Tây ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Mộ Dã lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Tôi nghĩ, vậy chọn nơi này đi.”

Tại địa điểm ghi hình cách đây không lâu, trong căn phòng màu trắng, trước mặt Trần Mộ Dã cũng đặt ba tấm bưu thiếp giống hệt nhau.

Anh đã quyết định xong rồi.

Tổ đạo diễn công bố đáp án của các nữ khách mời tối qua.

Người trên bàn suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên, sắc mặt trầm xuống, tùy ý chỉ vào tấm bưu thiếp màu xanh lục, nhẹ giọng thay đổi lựa chọn.

“Vậy chọn cái này đi.”

Chọn cô cũng có vẻ không tệ.

Dù sao cũng sẽ thoải mái hơn làm quen lại với một người mới.

Lúc đó, Trần Mộ Dã chỉ nghĩ như vậy.

Trình Tây hoàn toàn không biết gì, bị tin này làm cho giật mình, đáy lòng giống như có pháo hoa nổ mạnh, những tia lửa nhỏ dày đặc nổ tung.

Cô không nhịn được bật cười, hạnh phúc không nói thành lời.

Trần Mộ Dã nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô, trong lòng không hiểu sao cũng mang theo một chút vui vẻ.

Vui vẻ một hồi, nhận ra ánh mắt đánh giá của anh, Trình Tây nhanh chóng thu lại cảm xúc lộ liễu vừa rồi, chỉ để lại một chút vui tươi mờ nhạt.

“Em rất vui.” Một lát sau, cô nhẹ nhàng nói.

“Anh có thể chọn em.”

“Là vinh hạnh của tôi.” Anh suy nghĩ một hồi mới lịch sự trả lời lại, Trình Tây không nói nữa, nhưng khóe miệng hơi cong lên, tỏ vẻ tâm trạng rất tốt.

Hai người rời khỏi gốc cây, mất đi bóng râm to lớn, ánh mặt trời không kiêng dè chiếu thẳng lên hai người.

Trần Mộ Dã dừng bước, quay đầu nhìn lại, trên mặt có tia nắng vụn vỡ: "Cây này thật sự rất lớn."

“Lần đầu tiên nhìn tấm bưu thiếp kia, tôi đã muốn tới đây tận mắt nhìn cho rõ.”

“Vậy tại sao cuối cùng anh vẫn chọn bờ biển?” Trình Tây hỏi.

"...Có lẽ, tôi muốn vượt qua vùng an toàn của mình, ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau."

Phong cảnh khác nhau.

Trình Tây thầm lẩm bẩm mấy lời này, rốt cuộc cũng nhớ ra bọn họ đang quay chương trình, hơn nữa còn là chương trình yêu đương.

Cô cố gắng hết sức kìm nén bản thân không để tâm đến những chuyện vụn vặt, nhưng lại không thể khống chế suy nghĩ.

“Vậy chọn người cũng như vậy sao?” Lời vừa nói ra, cô liền hối hận, cô biết dựa vào thân phận của hai người vào lúc này thì cô đã đi quá giới hạn rồi.

Quả nhiên, Trần Mộ Dã im lặng, suy nghĩ một lát mới nói: “Tôi không chắc người và phong cảnh có giống nhau hay không, nhưng mục đích ban đầu của tôi khi tham gia chương trình này là muốn thử xem một chút, bản thân mình có thể thiết lập một mối quan hệ thân thiết hay không.”

“Khả năng thiết lập quan hệ thân thiết?” Trình Tây bị mô tả kỳ lạ này làm cho giật mình, vô thức lặp lại những gì anh vừa nói.

Trần Mộ Dã lại cười, không có lại giải thích.

Hai người duy trì im lặng, chỉ theo đường mòn đi về phía trước, Trình Tây cũng không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh trên đường, hai người đi đường cũng không nói chuyện.

Khung cảnh hài hòa vừa rồi đột nhiên rơi vào cảnh yên tĩnh khó tả, mãi cho đến khi tới phòng triển lãm, trưng bày rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, Trần Mộ Dã cũng đi vào đọc phần giới thiệu

“Hình như đây đều là tác phẩm cá nhân của sinh viên và một số nhà nghệ thuật.”

“Hoàn toàn phục vụ vì lợi ích công cộng, thường xuyên thay đổi.” Trình Tây đi theo đọc tiếp những từ còn lại, bổ sung: “Phòng triển lãm này rất sáng tạo.”

“Một thế giới nhỏ ẩn trong công viên.” Anh cúi xuống xem xét cẩn thận.

Hai người đi vào trong, trò chuyện qua lại mấy câu lấy lại bầu không khí hòa thuận lúc trước, nhưng Trình Tây có thể cảm được rõ ràng, mọi thứ đã không còn giống như vừa rồi.

Hiện tại càng giống như hai người bạn mới xuất phát từ phép lịch sự mà nói chuyện với nhau, duy trì không khí hòa thuận, để đoạn thời gian hai người ở chung không đến mức cảm thấy xấu hổ.

Trong lúc Trình Tây nói chuyện với anh, lại không nhịn được cảm thấy nhụt chí, khổ sở cùng suy sụp.

Phòng triển lãm này không lớn, chưa đến nửa tiếng đã có thể đi hết từ đầu đến cuối.

Lúc hai người ra khỏi cửa, Trần Mộ cũng nhìn xung quanh một vòng, hỏi ý kiến ​​của cô: “Đi dạo xong rồi, chúng ta chuẩn bị trở về nhé.”

“Được.” Trình Tây gật đầu, cố gắng kìm nén vẻ mặt thất vọng, không để lộ ra ngoài quá rõ ràng.

Bọn họ vừa đi ra khỏi công viên đã nhìn thấy xe của tổ tiết mục chuẩn bị trước. Lúc chuẩn bị lên xe, anh mở cửa cho cô trước, Trình Tây nói cảm ơn rồi cùng anh ngồi vào trong.

Trong xe có lắp camera loại nhỏ.

Trừ cái này ra, chỉ có một người lái xe đi cùng bọn họ.

Từ sau khi lên xe Trần Mộ Dã rất im lặng, Trình Tây cũng không cố ý bắt chuyện, hai người ngồi cạnh nhau, trong xe yên tĩnh, cảnh vật ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi.

Ghế sau hai người đang là loại riêng biệt, không làm phiền nhau, không gian cũng không lớn, nhưng lúc này lại như cách xa vạn dặm.

Ánh mắt Trình Tây nhìn ngoài cửa sổ, đầu óc quay cuồng.

“Tôi ngủ trước một lát.” Không biết qua bao lâu, giọng nói của Trần Mục Dã từ trong xe vang lên. Anh nằm nghiêng bên phải, nghiêng đầu nói nhỏ với cô.

Trình Tây sửng sốt, gật đầu lia lịa, miễn cưỡng đáp lại: "Được."

Chiếc xe lao vun vút trên đường nhựa, bánh xe lăn trên mặt đất, nghiền nát những cánh hoa rơi hai bên đường, bắn lên tung tóe.

Từ từ đi qua khu trung tâm thành phố đến một khu vực yên tĩnh, căn biệt thự dành đơn lập ẩn hiện giữa cây cỏ tươi tốt, từ xa có thể mơ hồ nhìn thấy làn nước biển xanh ngắt.

“Tới rồi.” Trình Tây nhắc nhở.

Người ngồi trên ghế khẽ nhúc nhích, dụi mắt, khó khăn ngồi dậy, cổ áo có hơi xộc xệch.

“Đến nơi rồi sao?” Anh mơ hồ hỏi lại, trông có vẻ không quá tỉnh táo, giơ tay vặn nắp chai ngửa đầu uống nước.

Trình Tây rời mắt khỏi hầu kết nhô ra rõ ràng trên cổ anh, trả lời: “Chuẩn bị tới rồi.”

“Không biết những người khác có tới hay không?” Cô khẽ lẩm bẩm, nhưng Trần Mộ Dã cũng không trả lời ngay mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cảnh sắc có vẻ khá tốt.”

“Ừm.”

“Có lẽ đã có người đến trước chúng ta.” Anh suy đoán.

Xe rẽ vào ngõ nhỏ, chạy một mạch tới cửa, sắp đến nơi, Trần Mộ Dã đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi cò: “Đúng rồi, hình như chúng ta còn chưa giới thiệu bản thân.”

“Tôi tên Trần Mộ Dã.” Anh không vươn tay lễ phép như người bình thường, mà ngồi trên ghế, một tay cầm bình nước, giọng điệu nhẹ nhàng.

“Nhĩ đông Trần Mộ danh nhi lai không không như Dã.”

Trình Tây giật mình, nói ra hai chữ.

“Trình Tây.”

“Tia nắng ban mai?” Anh nghi ngờ hỏi lại.

“Hòa trình trình, đông nam tây bắc tây.” Cô kịp phản ứng, giải thích nói: “Trình Tây.”

“Trình Tây.” Tên của cô lặp đi lặp lại trên môi anh, Trần Mộ Dã nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen bóng mang theo nụ cười nhạt.

“Rất vui được gặp em.”

Chương kế tiếp