Tư Tàng

Chương 10

Mỗi lần đi ngang qua bảng thông báo, đều sẽ đi chậm lại, lén quay đầu nhìn qua.

— <Nhật ký quan sát thiếu niên C.>

-

Trình Tây và Trần Mộ Dã là người trở về cuối cùng.

Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, ​​những người khác đều đang nghỉ ngơi trong phòng khách, nghe thấy tiếng ngoài cửa, đều quay đầu lại nhìn.

Hai người một trước một sau, trong tay Trình Tây còn cầm một bông hồng và một quả bóng bay hoạt hình màu hồng, nội dung buổi hẹn hò có vẻ rất phong phú, tương tác cũng tốt.

Những ánh mắt tập trung lại không giấu nổi sự tò mò, như ánh đèn thăm dò hai người. Chỉ là hiện tại Trình Tây khó có thể quản lý vẻ mặt của mình, trên mặt hẳn là không che giấu được vẻ tiều tụy.

“Bọn em về rồi.” Cô chủ động nhẹ giọng chào hỏi. Phương Nghiên và Tô Duy Anh đứng trước quầy bar, tay không ngừng gọt trái cây. Trang Tinh nghiêng đầu, chống tay lên thành ghế sô pha, cười hỏi: "Hôm nay thế nào?"

“Không sao.” Trần Mộ Dã cũng trả lời, trong tay cầm con búp bê mua ở cửa hàng lưu niệm hôm nay, ánh mắt ra hiệu cho Trình Tây.

“Cái này để chỗ nào?”

“Đưa em là được.” Cô vội vàng tiến lên, nhận lấy túi xách từ anh, mọi thứ dường như vẫn như bình thường, Trần Mộ Dã cũng đưa đồ cho cô, chào mọi người rồi lên lầu trước.

Anh vừa đi, bầu không khí đột nhiên buông lỏng, Trang Tinh rút chân, nửa nằm trên sô pha, cười gọi cô: “Em gái Cam Tử, nói cho anh biết, hôm nay hai người hẹn hò như thế nào?”

Vẻ mặt Trình Tây mệt mỏi, hoàn toàn không có tinh thần ứng phó với cậu, xách túi, bước chân nặng nề lên lầu.

“Em về phòng nghỉ ngơi trước, mọi người cứ chơi đi.”

Hai người từ bên ngoài trở về, lập tức lên lầu trở về phòng, bầu không khí rõ ràng rất kỳ lạ, những người còn lại nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc là tốt hay xấu?

Trình Tây nhốt mình trong phòng cả đêm, không ra ngoài, đến tận lúc giao thư hàng ngày, mới bất đắc dĩ từ trên giường bò dậy.

Cô cắn bút trên bàn suy nghĩ hồi lâu, không biết viết gì cho anh, Tô Duy Anh đã viết xong còn, quan tâm hỏi cô.

“Hôm nay hai người cãi nhau sao?” Cô ấy nghiêng đầu, trên mặt lộ rõ ​​vẻ khó hiểu: “Cả đêm Trần Mộ Dã cũng không xuống.”

Trình Tây tâm trạng phức tạp, lắc đầu nhẹ nhàng trả lời: "Không có."

Chỉ là đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết định giải thích lại trong bức thư.

[Chuyện hôm nay thật xin lỗi, mong anh đừng để ý, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nếu ảnh hưởng đến quan hệ bình thường giữa chúng ta, em sẽ rất áy náy.]

Sau khi viết xong, cô xem lại cẩn thận, xác định không có chỗ nào mập mờ hay sai sót mới đi xuống lầu.

Đến lúc lấy thư, cô lại hoảng sợ lần nữa, theo thói quen xưa nay của anh, hẳn sẽ cho là khách nữ hẹn hò lần này. Trình Tây đã rất lâu rồi không còn nhận được thư của anh.

Tim đập thình thịch, đọc giây trên bàn, Trình Tây bấm xuống, hồi hộp khao khát khó tả, mở hộp thư của mình.

Nơi ánh trăng sáng ngời, rỗng tuếch.

Trái tim đang nhảy lên nhảy xuống đột nhiên mất trọng lượng, phịch một tiếng từ độ cao ngàn dặm rơi xuống, giống như một mảnh thủy tinh vỡ nát, đâm vào da thịt, lạnh lẽo mà nhức nhối.

Đêm nay anh không viết thư cho cô.

Chuyện tình cảm luôn thay đổi cũng không có quy luật nào cả, trên đường về, Trình Tây liên tục hít sâu tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng khóe mắt vẫn không tự chủ được đỏ lên chua xót.

Cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là thỉnh thoảng nhận được một tia sáng từ mặt trăng còn tàn nhẫn độc ác hơn là nhìn chằm chằm trong vô vọng một thời gian dài.

Mỗi lần trong lòng cô có chuyện, đều rất dễ mất ngủ, ngày hôm sau, uể oải vào bếp pha cà phê.

Điều kỳ lạ là hôm nay trong phòng khách không có ai, Trình Tây nhìn tin nhắn trong nhóm mới phát hiện mọi người đã ra ngoài.

Phương Nghiên đi gặp bạn, ban nhạc của Quý Hòa Dã tập luyện, Trần Mộ Dã cũng có một dự án, Tô Duy Anh chạy bộ buổi sáng còn chưa quay về, đột nhiên, biệt thự bị bỏ trống.

Trình Tây pha xong cà phê, cầm cốc ngồi trên sô pha, đang chìm đắm trong suy nghĩ, không bao lâu, Trang Tinh ung dung từ trên lầu đi xuống, có vẻ như mới ngủ dậy, tinh thần tươi tỉnh sảng khoái.

Cậu chào hỏi cô như bình thường, ánh mắt Trình Tây trống rỗng trả lời: “Xin chào.”

“Trong bếp còn thừa cà phê.” Cô không quên dặn dò.

“Đúng là hợp ý anh.” Trang Tinh trực tiếp đi qua, một lát sau cũng bưng thêm một ly cà phê tới.

“Này, anh chia sẻ cho em một bí mật. “ Cậu dựa vào lưng ghế sô pha của cô, nhướng mày thần bí. Trình Tây không có hứng thú lắm, tùy ý nói: "Cái gì. . ."

“Em biết hôm qua Trần Mộ Dã viết thư cho ai không?” Cậu hạ giọng nói. Trình Tây đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn chằm chằm cậu.

“Anh biết?”

“Đúng vậy.” Cậu thần bí gật đầu một cái, trong mắt có chút hứng thú, trực tiếp nói: “Cậu ấy viết cho anh.”

"A...?" Trình Tây bị tin tức này làm cho sửng sốt, ngây ngốc một hồi, mới hoảng hốt hỏi: "Chương trình này. . . Có thể chọn người đồng giới sao?"

“Không có quy định rõ ràng.” Trang Tinh nhướng mày suy đoán:“Nhưng không biết đêm nay có quy định hay không.”

“…… Cái…… Tnày..” Trình Tây bắt đầu không rõ, suy nghĩ vài giây mới nhận ra vấn đề.

“Khách nữ chúng ta đáng sợ như vậy sao?” Cô khó hiểu cau mày, chân thành hỏi Trang Tinh:“Anh ấy thà thà viết cho anh còn hơn là bọn em.”

“Ai biết được.” Trang Tinh hờ hững nhún vai, nghiêm túc nói: “Sư phụ vẫn luôn nói nữ nhân dưới núi là hổ, gặp phải nhất định phải trốn.”

“Anh ——” Trình Tây bị cậu chọc tức giận cho nghẹn họng, buồn bực hồi lâu, ánh mắt rơi vào cà phê trong tay cậu, tức giận giật lấy: "Không được uống, đây là em pha.”

“Ai ai, em gái à, không đến mức này chứ.” Trang Tinh vội vàng tránh né, chỉ tiếc trong lúc hỗn loạn tranh giành, cà phê trong cốc văng ra ngoài, tất cả đều bắn tung tóe trên quần áo, trên người tràn đầy mùi cà phê.

Cậu đành đặt ly xuống, cúi đầu lau áo, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Hổ, hổ, hổ, thật sự là hổ……”

Trình Tây cảm thấy hài lòng, mới hừ lạnh một tiếng, quay về chỗ ngồi.

“Làm anh đây sợ muốn chết.”

Bị cậu làm ầm ĩ một hồi, tâm trạng ảm đảm của Trình Tây cũng nhẹ nhõm thêm vài phần, đặc biệt là sau khi biết Trần Mộ Dã viết thư cho cậu.

Ít nhất, không phải cho người khác.

Vừa nghĩ tới, cơn buồn ngủ tối qua không biết từ đâu lại ập đến, Trình Tây rửa cốc xong liền lên lầu ngủ bù.

Trước khi đi ngủ Trình Tây có thói quen kiểm tra tin nhắn, tắt màn hình, đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

Tỉnh lại lần nữa, âm thanh leng keng nhắc nhở dồn dập vang lên, Trình Tây ngẩn người nhìn ánh nắng vàng mật ong ngoài cửa sổ.

Hình như đã đến buổi chiều.

Cô thò tay từ trong chăn ra, cầm lấy điện thoại, vừa nhìn vào tin nhắn liền sửng sốt.

Nhóm lớp cấp ba vốn im lặng đã lâu đột nhiên bùng nổ, sôi nổi chưa từng có, Trình Tây xem lịch sử trò chuyện từ đầu đến cuối, trung tâm của cuộc thảo luận vẫn là cái tên quen thuộc đó.

Trần Mộ Dã.

Anh đột nhiên lên hot search trên một phần mềm nào đó, được rất nhiều người quen nhìn thấy, nhiều năm trôi qua, danh tiếng bàn luận về anh lại một lần nữa tràn về.

Trình Tây dựa vào tin nhắn, mở phần mềm video ngắn, đúng như dự đoán được xếp hạng thứ ba trong danh sách hot search.

Tiêu đề là # thiếu niên đã từng khiến bạn nhớ thương thời thanh xuân#

Nhấn vào video đầu tiên, là ảnh của Trần Mộ Dã, có thể nhìn ra được là do chụp lén. Trong bức ảnh treo trên bảng thông báo của trường, thiếu niên mặc đồng phục học sinh ngắn tay màu đỏ trắng, mặt mày tuấn tú ngũ quan tinh xảo, còn mang theo chút hơi thở cổ xưa, ánh mắt như để đi qua thời gian xuyên qua ống kính.

# nhưng cậu ấy không chỉ là người trong mộng của mình tôi#

Bình luận bên dưới có thể thấy không ít bạn cùng trường lên tiếng, xen kẽ giữa một loạt các bình luận [chồng] [đẹp trai quá] [Tôi muốn có tất cả thông tin liên lạc của anh ấy trong ba giây].

Hành tinh thỏ thỏ: [Đúng vậy, tôi xác nhận khi đó Trần Mộ Dã chính là nam thần của tất cả nữ sinh trường bọn tôi.]

Vân tiểu đóa: [Tuổi trẻ không ai có thể từ chối Trần Mộ Dã! Không có ai!]

Hạng nhất môn nấu ăn: [Tôi còn nhớ học sinh giỏi nhất lớp chúng ta, chính là kiểu người không để ý chuyện gì, là một nữ sinh vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lúc Trần Mộ Dã chơi bóng rổ cũng sẽ bỏ bài tập xuống, lén đến sân thể dục nhìn.]

Pi pi: [Hơn nữ người ta không chỉ đẹp trai mà thành tích còn rất tốt, hiện tại đang ở Thanh đại/ dựng ngón tay cái.jpg]

……

Trình Tây lướt qua một lượt, thoát ra, một lần nữa nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia hồi lâu, không thu hồi tầm mắt.

Trong album của cô cũng có một bức ảnh như thế này, đã nhiều năm nằm sâu trong ổ khóa, chưa từng cho người khác xem.

Cuối cùng, thoát khỏi phần mềm kia, ở một ứng dụng khác nhìn thấy tin nhắn của Đào An từ hai giờ trước.

Đào đào Tiểu Đào khí: [Suýt nữa mình còn tưởng người đăng video đó là cậu. Nhưng sau khi nghĩ lại, hiện tại cậu và anh ấy được sớm chiều ở chung, cũng không cần phải lên mạng bỏ gần tìm xa.]

Đào An đã từng vô tình nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại của cô.

Khóe miệng Trình Tây nhếch lên một đường cong khó nhận thấy, lại nhanh chóng hạ xuống.

Tất nhiên cô không dám đăng ảnh của anh lên mạng.

Thậm chí đến cả nhắc đến tên anh cũng vô cùng cẩn thận.

So sánh ra, cô đúng là một người rất nhát gan.

Buổi tối, mọi người gần như đã trở về hết.

Ánh hoàng hôn tiến vào phòng khách.

Hôm nay Phương Nghiên và Quý Hòa Dã hiếm khi có tâm trạng, ở phòng bếp bận rộn nấu cơm, tay chân luống cuống nghiên cứu đồ ăn.

Tô Duy Anh và Trang Tinh ngồi trên thảm chơi trò chơi, thỉnh thoảng kêu lên màn hình.

Chỉ không nhìn thấy Trần Mộ Dã.

Bữa tối, mấy người làm chuột bạch thử tài nghệ nấu nướng của những người mới vào bếp, mùi vị có hơi kỳ lạ nhưng vẫn có thể ăn được, miễn cưỡng ăn được một nửa.

Dọn dẹp bát đĩa.

Màn đêm đã buông xuống.

Trần Mộ Dã còn chưa có trở lại, tổ chương trình có quy định thời gian, là mười giờ tối. Ngoài cái này ra, hôm nay còn đưa ra một loạt quy tắc mới.

Thư thông báo phải gửi cho người khác phái.

Mấy người không biết nội tình đều hoang mang, Trang Tinh thoạt nhìn có vẻ thờ ơ không đàng hoàng nhưng lại rất kín miệng, chuyện Trần Mộ Dã viết thư cho mình, ngoại trừ Trình Tây chưa từng nói cho ai khác biết.

Mọi người trong phòng khách ồn ào đến hơn chín giờ, Phương Nghiên và Tô Duy Anh lần lượt về phòng nghỉ ngơi, Trình Tây cũng không thể ở lại lâu, lên lầu về phòng.

Mãi đến mười giờ, khi việc đưa thư kết thúc, ngôi nhà bỗng im ắng hẳn.

Trình Tây ngồi trong phòng một lát, không thể bình tĩnh lại, cầm cốc đi xuống lầu rót nước.

Có lẽ là vì tâm trạng không rõ, vừa đi tới cầu thang, cô liền cố ý cúi đầu nhìn, phòng khách yên tĩnh, theo thói quen mở đèn vẫn không có người.

Không giấu nổi sự thất vọng trào dâng, cô chán nản rót nước, rồi cầm cốc quay về phòng.

Hành lang cũng yên tĩnh, mọi cánh cửa đều đóng chặt, ký túc xá nam cách bọn họ một lối đi, bên kia cầu thang.

Trình Tây vừa định mở cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa sau lưng, từ phía đối diện truyền đến, tim cô đập lỡ một nhịp, quay đầu lại, nhìn thấy Trần Mộ Dã dưới ánh đèn màu be trong hành lang.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu xám, khuôn mặt trắng nõn, có lẽ nghĩ trong nhà không có người, nên ánh mắt lạnh lùng cũng không buồn che giấu.

Trần Mộ Dã dường như nhận ra cảnh tượng trước mặt, ngẩng đầu lên đối mắt với Trình Tây, lạnh lùng trong mắt dần tan đi, đổi thành lẽ phép gật đầu.

“Còn chưa ngủ sao?” Anh chủ động chào hỏi.

“Không có.” Trình Tây chậm rãi rút bàn tay đang định mở cửa ra, nhìn Trần Mộ Dã đi tới, dừng ở bậc thang, bộ dạng như muốn đi xuống.

Cô tự nhiên đi về phía anh: “Anh đã ăn cơm chưa?”

Trần Mộ Dã dừng một chút, trả lời: “Ăn rồi.”

Trình Tây hơi im lặng, ôm chiếc cốc trong tay, hơi ấm truyền đến đầu ngón tay, dường như mang lại cho cô một chút dũng khí.

“Chúng ta nói chuyện có được không?” Giây lát, cô nói.

Trên sân thượng lầu ba, ánh sao rải rác, trời đêm yên tĩnh.

“Chuyện lần trước, em xin lỗi.” Hai người đứng trên sân thượng, cánh cửa sau lưng khép hờ, ngọn đèn màu cam hắt xuống đất.

“Mặc dù chỉ là ngoài ý muốn, nhưng hình như đã gây phiền toái cho anh.” Cô nhìn anh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.

“Là vấn đề của tôi.” Trong mắt Trần Mộ Dã không có quá nhiều dao động, bình tĩnh nói.

“Cảm giác giới hạn của tôi rất mạnh, không cố ý nhằm vào em.”

“Em biết.” Trình Tây khó khăn đồng ý, trong lòng hơi hơi run lên, cảm giác một giây tiếp theo sẽ không khống chế được bản thân, đau đớn khóc thành tiếng.

Cô nhanh chóng quay mặt đi, hàng mi khẽ rũ xuống che giấu cảm xúc trong lòng.

“Em hiểu ý của anh. Từ khi tham gia chương trình, anh là người em gặp đầu tiên, cũng là người ở chung nhiều nhất, cho nên so với những người khác, anh rất khác.” Cô cố gắng lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt anh, khong cho bản thân mình thể hiện ra.

“Nhưng ——” Giọng nói run rẩy, cảm xúc không còn ổn định.

“Cũng chỉ có thế mà thôi.”

“Sau này nếu có cơ hội, hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.”

Trình Tây vừa dứt lời, xung quanh hoàn toàn tối đen, Trần Mộ Dã cũng yên lặng đứng ở nơi đó, không nói lời nào.

“Xin lỗi ——” thật lâu sau, anh mới khó khăn lên tiếng, lông mày cùng ánh mắt đều bị bóng tối bao phủ, tăng thêm vài phần mờ mịt.

“Không cần phải nói xin lỗi, tình cảm không có đúng sai.” Trình Tây cố gắng điều chỉnh bầu không khí, khẽ mỉm cười muốn thay đổi chủ đề.

“Đúng rồi ——”

“Anh đã xem quy định mới của tổ chương trình hay chưa?”

“Tôi thấy rồi.” Trần Mộ Dã ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tươi cười của cô, rồi nhanh chóng dời đi.

Trình Tây không hề nhận ra, giọng điệu càng thêm nhẹ nhàng, thản nhiên nói: “Nếu anh không ngại, có thể viết cho em, anh yên tâm, em sẽ không hiểu lầm.”

Nghe tới đề nghị này, anh có hơi sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, cô đã bổ sung câu tiếp theo.

“Đương nhiên, em cũng chưa chắc sẽ gửi cho anh, anh phải chuẩn bị tinh thần.”

Chương kế tiếp