Tư Tàng

Chương 11

Anh rất biết cách từ chối người khác.

— <Nhật ký quan sát thiếu niên C>

-

Trình Tây không phải chỉ một lần nhìn thấy bạn học nữ tỏ tình với Trần Mộ Dã.

Ở những nơi khác nhau, nhưng nội dung tương tự, tất cả đều có cùng một ý nghĩa.

Em thích anh.

Mức độ yêu thích nhiều ít khác nhau, nhưng hàm ý vẫn chỉ có một, tôi có tình cảm vượt qua bạn bè với anh.

Đối với Trần Mộ Dã, chỉ có hai kết cục rõ ràng.

Hoặc là làm người yêu, hoặc là người xa lạ.

Không hề có chỗ cho những ranh giới mơ hồ, cái gọi là sau khi tỏ tình còn làm bạn rồi xem như khư không biết gì khiến quan hệ phức tạp càng thêm phức tạp.

Trần Mộ Dã không bao giờ để loại chuyện như vậy xảy ra, bên cạnh anh chỉ tồn tại hai loại quan hệ, bạn và người xa lạ.

Bất kỳ khoảng trống trung gian nào đều bị anh xóa sạch hoàn toàn.

Ấn tượng sâu sắc nhất trong ký ức của Trình Tây, là buổi tối sau đại hội thể thao năm lớp mười một, trên bục trống không, cô trốn trong bóng tối sau bậc thềm học thuộc từ đơn tiếng Anh, giọng nữ tiêu chuẩn trong tay nghe đột nhiên bị tiếng nói chuyện cắt ngang.

“Trần Mộ Dã, mình thích cậu.”

Giọng nữ trong trẻo dễ nghe có chút quen thuộc, Trình Tây vươn tay tháo tai nghe, lặng lẽ thăm dò, thoáng nhìn quá hai người.

Sân thể dục không một bóng người, nữ sinh mặc áo đồng phục đứng đó đối diện với Trần Mộ Dã, lộ ra sườn mặt trắng sứ.

Trình Tây nhận ra đây chính là bạn nữ lớp trưởng xinh đẹp được yêu thích nhất trong ban bọn họ.

“Mình biết mục tiêu của cậu là Thanh đại, mình cũng vậy. Chúng ta có thể cùng nhau phấn đấu vì lý tưởng. Ý của mình là - nếu bây giờ cậu không muốn yêu đương, mình có thể xếp hàng trước hay không, cho mình một chút ưu tiên.”

Cô gái cười rạng rỡ, mặt mày tràn đầy vẻ đẹp cùng sự tự tin.

"Dù sao chúng ta cũng là bạn học ba năm, so với những người khác, mình sẽ hiểu rõ và tôn trọng cậu hơn, chỉ cần cậu gật đầu, cho dù ngôi sao ánh trăng trên trời mình cũng hái cho cậu.”

Đúng là một lời tỏ tình chân thành cảm động, rực rỡ quý giá tự như vì sao, ngay Trình Tây nghe lén sau lưng cũng không khỏi xúc động, cảm xúc xấu hổ cuộn lên như muốn tan thành bùn dưới chân.

Cho đến khi, giọng nói của nam sinh vang lên.

“Bạn học Chu, đầu tiên cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng thật xin lỗi, tôi không có tình cảm đó với cậu.”

“——Tôi cũng muốn gặp một người khiến mình rung động tâm hồn như vậy. Đồng thời, tôi cũng biết rất rõ, cảm động và ở chung quá lâu không thể sinh ra tình yêu chân chính. Đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể dừng lại ở tình bạn cùng lớp."

"Tôi không thể đáp lại phần tình cảm này của cậu. Để tránh sau này sinh ra hiểu lầm, tôi sẽ giữ khoảng cách với cậu. Cũng mong cạu tuân thủ và tôn trọng tôi, cảm ơn.”

Trần Mộ Dã nói xong, nhẹ gật đầu với người đối diện, không chút lưu tình lướt qua nữ sinh, cô gái vẫn đứng nguyên tại chỗ. Bóng dáng mạnh mẽ lúc đầu dần cứng đờ, vành mắt đỏ lên, cuối cùng cúi đầu, mang theo tiếng khóc nức nở.

“Chán ghét.”

“Từ chối ngươi ta còn có lý lẽ như vậy, không để lại chút cơ hội, sớm biết như vậy đã không tỏ tình.”

Giọng mũi dày đặc lẩm bẩm chui vào lỗ tai cô, rõ ràng người tỏ tình không phải là mình, nhưng Trình Tây lại dâng lên cảm giác buồn hụt hẫng.

Có lẽ cô cùng biết kết quả như vậy cũng là kết quả cô sẽ phải đối mặt.

Người nhát gan càng thêm rụt rè, thích chôn sâu trong lòng, lên men nhiều năm, cho đến khi vật đổi sao dời, thời gian đổi thay, bọn họ lại lấy thân phận khác gặp lại nhau.

Kết thúc vẫn giống trước đây, không thay đổi.

Đêm hôm đó, tổ chương trình công bố quy định mới.

Kể từ hôm nay, hộp thư tỏ tình sẽ đóng lại và không ai có thể biết được tình trạng nhận thư của mình, kể cả nội dung, trước khi kết thúc chương trình.

Tình cảm tựa như được một tấm màn mờ ảo, an toàn nhưng mơ hồ, Trình Tây không cách nào biết được, rốt cuộc đêm đó Trần Mộ Dã có gửi thư cho mình hay không.

Hai người nói chuyện một hồi trên sân thượng, thậm chí dọc đường trở về còn trò chuyện qua lại, bầu không khí so với hai ngày trước đã tự nhiên hơn rất nhiều.

Trình Tây không biết nên thất vọng hay may mắn, điều an ủi duy nhất là bọn họ đã trở lại quan hệ bình thường.

Bình tĩnh một ngày, ngày hôm sau tổ chương trình phát thông báo, buổi tối tổ chức tiệc nướng bên bờ biển, mỗi vị khách mời cần tìm một bạn khác giới để cùng nhau diễn tập.

Tin tức này vừa đưa ra, tất cả mọi người trong phòng khách đều im lặng. Trang Tinh dẫn đầu ngẩng mặt thở dài: “Đây là cái cảnh đáng chết gì vậy…”

Cậu nhìn xung quanh, đau lòng kêu lên: “PD, PD, tiết mục này có thể thay đổi hay không? Diễn kịch sinh viên đại học vừa phải, đặt nó lên người lớn chúng ta chẳng phải có chút ngây thơ sao?"

“Không được.” PD của cậu ấy là một cô gái tóc ngắn mới ngoài hai mươi, lạnh lùng từ chối.

"Toàn bộ tổ đạo diễn đều cảm thấy quan hệ của mọi người quá bình thường, cần có một chút nhiệt huyết mới có thể hòa hợp, cho nên không cần nghĩ nhiều, nên nhanh chóng nghĩ xem tối nay nên biểu diễn cái gì."

“…………”

Không nghĩ tới, nằm yên cũng không thoát được.

Cho dù là chuyện tình cảm, cũng không tránh được chút khó khăn!

Mọi người cam chịu số phận, bắt đầu nhìn nhau, Phương Nghiên là người đầu tiên giơ tay phát biểu: "Tôi có thể khiêu vũ và biên đạo, ai muốn cùng nhóm với tôi không."

Tô Duy Anh lập tức làm theo: “Tôi có thể viết kịch bản, ai cùng đội với tôi, tôi sẽ viết miễn phí.”

Hai người đều có sở trường đặc biệt, Trình Tây cũng bị lay động, hận không thể cùng nhóm với bọn họ.

Tuy nhiên, sự im lặng đột ngột buộc cô phải đối mặt với thực tế, mọi người dường như đang chờ cô lên tiếng

Toàn bộ không khí yên lặng vài giây, Trình Tây khẽ giơ tay lên trước ngực, không tự tin nói: "Em có thể đọc thơ diễn cảm, cái đó có tính không?"

“Không tính.” Người khác còn chưa kịp nói chuyện, PD Tần Tình đã không chút lưu tình cắt đứt hy vọng của cô.

“Đây là chương trình dành cho người lớn, không phải hội diễn văn nghệ!"

Tiêu chuẩn kép đúng là không thể cãi được.

Vẻ mặt Trình Tây bi phẫn, nhưng chỉ có thể thở dài.

“Tôi và Tiểu Nghiên một đội, đúng lúc tôi cũng có chút cơ sở vũ đạo, cũng phù hợp.” Qúy Hòa Dã trực tiếp bày tỏ ý định thành lập một đội. Người có vẻ ngại ngùng nhất lúc đầu lại chính là người chủ động nhất. Phương Nghiên im lặng hai giây, duy trì nụ cười như bình thường.

“Được, vậy chúng ta một nhóm đi.”

Chỉ còn lại Trang Tinh và Trần Mộ Dã, không khí trở nên kỳ lạ, Trần Mộ Dã mím môi không nói, mơ hồ nhìn thấy một tia bất lực, giống như giãy giụa trước khi chết, không muốn tham gia những chương trình như vậy.

Trang Tinh nhìn trái nhìn phải, đảo mắt qua Trình Tây, cuối cùng mỉm cười với Tô Duy Anh, chủ động đưa cành ôliu: “Để tôi diễn kịch đi, rất phù hợp với tính cách hài hước đáng yêu của tôi, nhưng cô phải phải viết kịch bản thật hay cho tôi đó.”

“Được.” Tô Duy Anh không hiểu được suy nghĩ của cậu, nên đồng ý vô cùng tự nhiên. Giữa cô ấy và Trang Tinh, từng đi chung với nhau mấy lần, xem như cũng rất ăn ý.

Cuối cùng Trình Tây và Trần Mộ Dã tự động thành một đội.

Sau khi phân công đối tác, tiếp theo là thảo luận tiết mục, mỗi người chọn một góc yên tĩnh bắt đầu sắp xếp công tác chuẩn bị.

Ở một góc ban công tầng hai, xa xa là bờ cát hàng dừa rõ ràng. Trình Tây đứng đối diện với Trần Mộ Dã, cô có hơi xấu hổ.

“Anh có ý kiến ​​gì không?” Cô miêu tả tỉ mỉ: “Ví dụ như anh muốn biểu diễn kiểu gì?”

Để thể hiện sự chân thành và thái độ của mình, cô không quên nhấn mạnh: “Em có thể phối hợp.”

“Không có.” Trần Mộ Dã ngắn gọn đáp lại tất cả những lời đề nghị của cô, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập khắp cơ thể, Trình Tây có thể hiểu đó là sự phản đối với nhóm chương trình.

Cô im lặng, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Hay là chúng ta tùy tiện chọn một bài hát đơn giản, hai ba phút là xong.”

“…………”

Trần Mộ Dã im lặng lần nữa, chuyện hát trước mặt mọi người như vậy, lúc học sinh anh còn không muốn, huống chi đã tốt nghiệp lâu vậy rồi.

Bây giờ anh đã là một người đàn ông trưởng thành.

Mười phút sau, trong phòng hát trên lầu ba của biệt thự, bài hát trên màn hình lần lượt được bật lên, hai người dùng micro thử hát.

Phần lớn là do Trình Tây hát, Trần Mộ Dã im lặng một lúc lâu, cho đến khi màn hình nhấp nháy, một bóng xám xuất hiện cùng khúc dạo đầu trầm thấp vang lên.

Trần Mộ Dã đột nhiên lên tiếng: “Cái này đi.”

Trình Tây ngước mắt lên, thấy tên bài hát trên màn hình là <Quảng Đảo chi luyến>.

Màn đêm buông xuống, bờ cát dần trở nên sôi động.

Nhân viên công tác tất bật dựng sân khấu, những món đồ trang trí nhỏ xinh độc đáo phù hợp cùng những chiếc ghế cắm trại và lò nướng BBQ ở phía xa.

Mấy người tản ra đợi lên sân khấu, tổ tiết mục đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ trang phục cho mọi người, tư thế hoành tráng khiến người ta vô cớ có chút căng thẳng, không khỏi trở nên nghiêm túc.

Tô Duy Anh đang cẩm bản thảo đối chiếu với Trang Tinh, Phương Nghiên cùng Quý Hòa Dã ghi nhớ động tác vũ đạo, chỉ có Trình Tây và Trần Mộ Dã im lặng đứng một bên.

Buổi chiều bọn họ đã thập mấy lần, độ nhuần nhuyễn quá đơn giản, có lẽ là bởi vì ngay từ đầu tiết mục cùng hình thức biểu diễn cũng không phức tạp.

Trình Tây đã từng nghe qua giai điệu bài hát này, nghe vài lần liền biết, Trần Mộ Dã hẳn là cũng biết.

—— Đây là lần đầu tiên Trình Tây nghe anh hát.

Thanh âm trong trẻo từ trong micro truyền ra, mang theo một tia âm điệu đặc biệt của anh, giai điệu nhuốm đầy tình cảm, phảng phất kéo lấy mặt trăng không dính bụi trần đi vào thế gian bình thường.

Trình Tây đột nhiên thất thần, giọng nam kết thúc, cả căn phòng chỉ còn vang vọng giai điệu trống rỗng, Trình Tây ngẩn người cầm micro trong tay, không truyền ra âm thanh nào.

Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, phát hiện Trần Mộ Dã đang khó hiểu nhìn mình, mặt lập tức đỏ bừng.

Cũng may ánh đèn trong phòng không rõ, tất cả cảm xúc dâng trào đều bị che đậy.

“Ngại quá, em đột nhiên quên lời.” Trình Tây hoảng loạn giải thích, cẩn thận giấu diếm, Trần Mộ Dã cũng không nghi ngờ, gật đầu, tiếp tục diễn tập.

Chương trình được sắp xếp trước tiệc nướng, thứ tự lên sân khấu là do chính bọn họ sắp xếp.

Vũ điệu của nhóm Phương Nghiên sôi động, phù hợp để mở đầu, diễn kịch ở giữa, còn bài hát của Trình Tây nhẹ nhàng đặt ở cuối.

Đội ngũ tạm thời tổ chức sân khấu, hiệu ứng âm thanh đầy đủ, sân khấu cũng được trang bị hoàn chỉnh.

Điệu nhảy của nhóm Phương Nghiên đúng là rất bắt mắt, lập tức đốt cháy không khí, sự nhiệt tình của nhạc jazz được kết hợp với sự phóng khoáng của Street Dance, Quý Hòa Dã biểu diễn cũng rất đẹp trai, rất ngầu. Tuy chỉ có một buổi diễn tập ngắn, nhưng hai người phối hợp vô cùng ăn ý, thân thể kéo dãn vô hạn, Tô Duy Anh bên cạnh không nhịn được nhảy lên, tay đưa lên miệng hét lớn.

“Đẹp trai quá!”

Một điệu nhảy ngắn đã trực tiếp nâng "Hội diễn văn nghệ của học sinh tiểu học" lên một tầm cao hơn, màn trình diễn trở nên tươm tất, có cảm giác thực sự đang ghi hình một chương trình tạp kỹ.

Nhóm Tô Duy Anh diễn kịch nói cũng vô cùng thoải mái, hài hước nhưng cao cấp, khiến mọi người bật cười, ngay cả nhân viên bên cạnh cũng không may mắn thoát khỏi, ngồi thành một hàng trên bãi biển cười nghiêng ngả.

Buổi biểu diễn vốn ngập tràn phản kháng, không biết từ lúc nào, mọi người đều hòa mình cảm nhận cảm giác sung sướng khó tả đã lâu không gặp.

Trình Tây đột nhiên muốn cảm ơn tổ chương trình đã lên kế hoạch biểu diễn.

Biểu diễn cuối cùng là cô và Trần Mộ Dã.

Sân khấu lộ thiên, hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời đầy sao, tia sáng vắt ngang bầu trời, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Khúc dạo đầu chậm rãi vang lên, bọn họ cầm micrô, đứng cạnh nhau trên sân khấu, Trình Tây nghe thấy giọng hát của Trần Mộ Dã.

Cô chậm rãi bắt đầu câu tiếp theo, giọng hát hòa vào nhạc đệm cùng với giọng hát của anh, hợp tấu thành một bài hát.

……

"Hãy chứng minh cho em thấy rằng anh đã yêu em thật lòng"

Bài hát kết thúc, Trình Tây bất giác quay đầu lại nhìn dòng chữ này, lúc này Trần Mộ Dã cũng đang nhìn cô, lời bài hát anh đang hát là——

“Từng yêu em”

Đêm đó sao rất sáng, ánh sáng rất lãng mạn, ánh mắt người bên cạnh đều tập trung vào bóng dáng cô.

Lúc đó, nàng đã hy vọng câu chuyện kết thúc đến mức nào.

Chương kế tiếp