Tư Tàng

Chương 14

Đột nhiên rất muốn làm bạn học của anh.

— <Nhật ký quan sát thiếu niên C>

-

Một ngày không có việc gì làm, bốn người bọn họ ở trong biệt thự ngẩn người.

Trình Tây ngồi trên sô pha cầm một quyển sách, nhìn đi nhìn lại mãi không lật được một trang. Qúy Hòa Dã ngồi đối diện ôm đàn ghita, cẩn thận lắng nghe, khúc không thành khúc, nhịp không ra nhịp.

Tô Duy Anh và Trang Tinh ngồi trước TV chơi game, trên màn hình lớn, người nhỏ mang mũ hồng chạy nhảy, âm điệu thỉnh thoảng vang lên, lát sau lại đột nhiên im bặt.

Trang Tinh ném máy chơi game trong tay xuống, đặt hai tay trở lại trên thảm, thở dài nặng nề: "Thật nhàm chán! Tại sao bọn họ có thể vui vẻ hẹn hò, còn chúng ta ở nhà mốc meo một chỗ cơ chứ."

“Không được! Chúng ta phải phấn chấn lên!”Cậu đứng lên, phủi bụi không tồn tại trên quần áo, vẫy tay.

“Đi, đi ra ngoài chơi.”

“Đi làm gì …… Lại đi ngắm phong cảnh thành phố sao? Tổ tiết mục không cho phép chung ta đi quá xa.” Tô Duy Anh hai mắt vô thần nói tiếp, không có gì thích thú.

Quý Hòa Dã buông đàn trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn: “Thành phố cũng không có chỗ nào vui.” Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chần chờ nhíu mày: “Đi ra ngoài ăn một bữa được không?”

“Nhân tiện ra ngoài giải sầu.” Trình Tây gấp sách lại, kết luận.

“Sao lại ũ rũ như thế, có thể có chút tinh thần phấn của tuổi trẻ hay không.” Trang Tinh nhìn không ra, lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên, búng tay ngón tay.

“Đúng rồi! Hình như tôi có một chi nhánh nhà hàng ở đây, mấy năm trước đã khai trương một lần, đi, anh trai đưa mọi người ra ngoài ăn tiệc lớn.”

“Thật hay giả?” Tô Duy Anh lập tức lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy: “Vậy đây đúng là một quyết định vui vẻ.”

Mấy người nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra ngoài, Trang Tinh lái xe thương mại màu đen chở bốn người vào nội thành.

Trên đường đi, âm nhạc vang lên, cửa sổ được hạ xuống, phong cảnh dọc đường thật dễ chịu, cảm giác khó chịu trong lòng cũng bị làn gió cuốn đi.

Bọn họ đến nhà hàng, Trang Tinh tiết lộ danh tính ông chủ, giám đốc lập tức cung kính bước ra, trực tiếp dẫn bọn họ vào phòng VIP.

Nhà hàng hải sản năm sao có cửa sổ sát đất trong suốt, nhìn thẳng ra biển, tầm nhìn hạng nhất.

Hương vị càng không phải nói, nguyên liệu nấu ăn vốn tươi ngon được phát huy đến mức cao nhất, cộng thêm sự sáng tạo của đầu bếp, đáp ứng trọn vẹn vị giác. Tô Duy Anh trực tiếp ăn ăn một đĩa sò nướng phô mai.

“Cứ việc ăn thoải mái, ông chủ Trang bao tất.” Trang Tinh dứt khoát nói, không quên tiếp đón Trình Tây: “Tiểu Cam Tử, muốn ăn thêm một phần tôm nữa hay không?”

“Không cần không cần, em muốn để dạ dày ăn thứ khác.” Trang Tây nhìn một bàn đồ ăn tinh xảo, nhịn đau từ chối.

Quý Hòa Dã thỉnh thoảng gật đầu, khẳng định khẩu vị của mình: "Ông chủ Trang đúng là ông chủ, ăn rất ngon.”

“Các em trai em gái ăn vui vẻ là được.”

Bốn người nhẹ nhàng tiến vào, lại đỡ tường đi ra ngoài, vừa lòng thỏa mãn.

Bất đắc dĩ đều ăn no căng nhưng phải cố gắng tiêu hóa, dạo quanh các danh lam thắng cảnh vào ngày đầu tiên, còn ghé qua quán trà sữa hình thù kỳ lạ, lần này Trình Tây gọi một cốc "đào tự do”. Trên bộ bàn ghế cạnh cửa sổ trong cửa hàng, gió biển thổi hồi lâu.

Cho đến khi sắc trời dần tối, hai bên đường phố nối tiếp nhau lên đèn, ngọn hải đăng trên biển dần thắp sáng, màu lam đậm đập vào mắt.

Bọn họ nhìn trời chuẩn bị tối, người ra ngoài hẹn hò cũng nên trở về, lúc này mới vội vàng đứng dậy, cầm chìa khóa quay về.

Chỉ tiếc nơi này cách nhà hàng còn xa, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, về đến nhà trời vẫn tối đen, từ xa biệt thự đèn đuốc sáng choang, trong phòng khách có thể nhìn thấy bóng người mờ mịt lay động.

Bọn họ hình như đều đã trở lại.

Vào nhà, một đám người đổi giày đi vào, vừa vào liền gặp người bên trong.

Phương Nghiên là người đầu tiên phát hiện ra động tĩnh, đi ra ngoài, Trần Mộ Dã cũng đứng phía sau, một lát sau có hai khuôn mặt xa lạ, tò mò nhìn bọn họ.

Lúc này, trà sữa cầm trong tay Trình Tây còn chưa uống xong, Trang Tinh cầm túi hải sản đóng gói ở nhà hàng, Quý Hòa Dã, Tô Duy Anh mặt mày hồng hào, vừa nhìn đã biết mấy người từ bên ngoài vui vẻ trở về.

Không biết vì sao, Trình Tây cảm thấy sắc mặt Trần Mộ Dã cũng lạnh lùng vài phần.

“Mọi người đang làm gì vậy, nói cho tôi biết với.” Phương Nghiên khoanh tay trước ngực, giả vờ thẩm vấn, không chờ mấy người nói chuyện, Qúy Hoà Dã đã thẳng thắn nói ra.

“Tới nhà hàng của ông chủ Trang ăn cơm, ăn no quá nên thuận tiện ra ngoài tiêu thực, không chú ý nên đến tận lúc này.”

Có thể nói là thẳng thắn.

Trang Tinh hận sắt không thép, tiếp đó liền giơ túi trong tay lên chào chào hỏi, không có chút gì là xa lạ.

“Mang về ít hải sản, mọi người đã ăn chưa, cùng nhau ăn đi.”

Đặt túi trên bàn cơm, vừa mở ra nhìn hộp đồ ăn đầy ắp, bên trong đều là hải sản vô cùng ngon miệng.

Trong lúc nhất thời, không ai còn quan tâm đến việc bọn họ ra ngoài "ăn mảnh" cùng nhau vây quanh bàn ăn, Phương Nghiên đã bắt đầu xắn tay áo.

“Tới tới, để tôi nếm thử đồ ăn nhà ông chủ Trang.”

Hải sản được đóng gói rất cẩn thận, cảnh tượng xấu hổ vừa rồi cũng dịu đi, hai người mới đến cũng ngồi xuống bàn ăn, Phương Nghiên bắt đầu ăn trước.

Mấy người đã ăn bên ngoài ngồi bên cạnh, Tô Duy Anh ý thức chỉ ăn tôm hùm đất, Trần Mộ Dã đi đến sau cùng, ngồi ở mép xa nhất, tùy tiện cầm lấy hộp đóng gói.

Hai người mới đến lần đầu tiên đến một hoàn cảnh xa lạ, dường như cũng không quá gò bó, bình tĩnh cười nói trò chuyện, nhân tiện giới thiệu ngắn gọn bản thân.

Trình Tây nhân cơ hội lén đánh giá.

Lần này vẫn là một nam một nữ tiến vào, trên tay cô gái cầm một cái càng cua, khuôn mặt non nớt, mái tóc xoăn, đôi mắt híp lại, khóe miệng hơi nhếch lên giống như một con mèo, toàn thân đều lộ ra vẻ đáng yêu.

“Tôi tên Mộ Dung Chi, mọi người có thể gọi tôi là Chi Chi, sau này ở đây mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.” Giọng nói trẻ con, cười lên còn lộ răng khểnh.

Không nghĩ tới…… Khách nữ lần này tổ tiết mục mời tới lại là kiểu này.

Có chút phạm quy.

Trong đầu Trình Tây hiện tại đều là ba chữ “thật đáng yêu”.

Ấn tượng về chàng trai kia còn đơn giản hơn nhiều, nói chuyện mấy câu, Trình Tây chỉ cảm nhận đối phương là kiểu đàn ông thích vận động, tỏa nắng, nói chuyện thoải mái.

Nghề nghiệp của hai người không cần giữ bí mật, trực tiếp công bố.

Chi chi là streamer chuyên các nội dung liên quan đến trò chơi, thỉnh thoảng phát sẽ sóng trực tiếp.

Chu Tuế Phòng còn làm mọi người giật mình hơn, tự mở một công ty khoa học công nghệ, đang chờ niêm yết, nói đúng ra, chính là... ông chủ?

Hai người đều đã công khai danh tính, sau khi quen biết nói chuyện tương đối thoải mái, Trang Tinh không nhịn được hỏi: “Hôm nay hai người chọn người hẹn hò có tiêu chuẩn gì? Không phải trực tiếp chọn hai người có nhan sắc cao nhất trong chúng ta là được rồi sao?”

Cậu hít sâu một hơi: “Có phải quá đơn giản thô bạo hay không?”

“Ha ha ha ha, đương nhiên không phải.” Chi Chi bật cười, theo bản năng che môi liếc nhìn Trần Mộ Dã, giải thích: “Tuy tôi có chút nhan khống, nhưng thật ra là vì câu trả lời của mọi người tối qua.”

“Trả lời?” Trang Tinh sực tỉnh, vỗ đùi một cái: “Mấy câu hỏi đó là cô hỏi sao? Tôi đã nói sao lại kỳ lạ như vậy mà, y như bị người ta tra hộ khẩu.

Chu Tuế Phóng bị cậu chọc cười: “Không đến mức đó chứ, chỉ là vì chúng tôi đến muộn, nên tổ tiết mục cho thêm một phúc lợi nhỏ mà thôi.”

Trang Tinh: “Ừ, ừ, được rồi.”

“Vậy hôm nay các cậu đi đâu?” Qúy Hòa Dã vừa nói, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Chu Tuế Phóng.

“Hôm nay bọn tôi tới một nhà hàng bên bờ biển, còn đi ngồi vòng đu quay.”Chu Tuế Phóng đáp.

Quý Hòa Dã đột nhiên cảm thấy tự mình chuốc lấy đau khổ, cậu không giỏi che giấu cảm xúc, Chu Tuế Phóng rất nhanh đã nhìn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm đánh giá vài giây, lại chuyển hướng sang Phương Nghiên cười một cái.

“Còn hai người thì sao? Hôm nay đi đâu?” Cậu nhanh chóng hỏi Trần Mộ Dã chuyển đề tài cho bọn họ.

“Chúng tôi đi khu trò chơi.” Chi Chi giơ tay lên như học sinh tiểu học, đáng yêu trả lời.

“Vậy chắc không ai thắng được cô có phải không?” Chu Tuế Phóng nói đùa với cô ấy. Như lúc trước đã giới thiệu nghề nghiệp, cô ấy chơi trò chơi rất giỏi, ngoại trừ những người chơi chuyên nghiệp, so với người bình thường vậy chính là cao thủ.

“Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy.” Không ngờ Chi Chi không nói nên lời, quay đầu nhìn Trần Mộ Dã, giọng điệu oán trách, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.

"Kết quả hôm nay gặp phải đối thủ, người này không chút nương tay, giết tôi không còn mảnh giáp, ha ha!" Cô ấy vừa nói vừa thở dài nặng nề.

“Thật lợi hại.” Chu Tuế Phóng ngạc nhiên nhìn Trần Mộ Dã, gửi lời mời: “Lần sau có có thời gian, chúng ta cùng nhau thảo luận. Tôi cũng thích chơi game.”

“Thêm tôi nữa.” Chi Chi lập tức giơ tay tham gia:“Tôi muốn đại chiến một hiệp mạnh mẽ hơn nữa, rửa mối nhục xưa.”

Mấy người bọn họ sôi nổi nói chuyện, trung tâm nói chuyện là Trần Mộ ngẫu nhiên đáp lại, Trang Tinh và Phương Nghiên cũng thỉnh thoảng cũng tham gia, chỉ có Trình Tây ở nơi đông đúc như vậy càng thêm im lặng.

Trước đây mọi người đều khá giống nhau, khi chỉ có một hoặc hai người trò chuyện, sự hướng nội của Trình Tây không rõ ràng, bây giờ có thêm Chi Chi và Chu Tuế Phóng tham gia, đề tài nói chuyện cũng nhiều hơn, mọi người đều nói chuyện, Trình Tây đã quen trốn tránh, càng ngày càng im lặng, trở thành người lắng nghe.

Cô không khỏi ngẩn người chống cằm, bị chính mình làm cho phân tâm, không chú ý tới Trần Mộ Dã đối diện đã nhìn cô mấy lần, trốn dưới bóng đèn, không có một tia tung tích.

Phòng nhỏ lại kết thúc một ngày ở chung.

Có thêm những vị khách mới lặng lẽ khuấy lên gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng.

Trần Mộ Dã hẹn hò với Chi Chi, nhưng dường như không có thêm một tia lửa, từng phản ứng đều rất bình thường.

Hôm sau, thế tấn công của cô ấy còn khiến mọi người khó chống đỡ hơn.

Từ trước đến nay Trình Tây đều ngủ dậy theo thời gian cố định, không sớm cũng không muộn, sẽ tới phòng bếp làm bữa sáng cho mình, sau đó xem có ai muốn ăn hay không sẽ làm thêm một phần.

Sáng nay, trong bếp lại hiếm khi có người, Chi Chi đang đeo tạp dề cầm sạn bận rộn, trước mặt là trứng chiên..

Nghe có tiếng người, cô ấy ngẩng đầu lên chào hỏi.

“Buổi sáng tốt lành ~”

“Buổi sáng tốt lành.” Bất kể là ai buổi sáng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như vậy, tâm trạng đều sẽ không quá tệ, Trình Tây tới tủ lạnh lấy sữa bò, nghiêng đầu nhìn một chút.

“Chị đang làm bữa sáng sao.”

“Đúng vậy, định làm panini đơn giản. Em muốn ăn không? Chị làm luôn?” Cô ấy cười hỏi rất nhiệt tình, nhưng Trình Tây không quen làm phiền người khác.

“Không sao, lát nữa em tự làm là được.” Nói xong, còn sợ cô ấy hiểu lầm nên bổ sung thêm một câu: “Em có thói quen tự làm bữa sáng.”

“Thật sao? Lịch trình nghỉ ngơi làm việc của em đúng là rất tốt.” Chi Chi mở to mắt cảm thán, sau đó lại hỏi: “Vậy những người khác thì sao? Mọi người sẽ cùng nhau làm sao?”

“Nếu trùng hợp có thể làm thêm cho mọi người một phần.” Trình Tây nghiêm túc lên tiếng, Chi Chi bị chọc cười, không hề keo kiệt khen ngợi.

“Cam Tử, em đáng yêu quá đi.”

Được một cô gái toàn thân đều hiện lên vẻ “Kawaii” khen đáng yêu, khiến Trình Tây có cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

Bởi vậy, khi Chi Chi đặt bữa sáng đã được bày biện tươm tất lên bàn, hơn nưa còn viết một mảnh giấy ghi chú là của Trần Mộ Dã, nhờ cô nói với anh, Trình Tây tạm thời cũng không thể nói gì.

Dù sao, các cô cũng chỉ có những giao lưu thân thiện như vậy.

Không lâu sau, Trần Mộ Dã cũng đi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy trong bếp chỉ có Trình Tây đang bận rộn, phòng khách trống không, anh đi quang, ánh mắt tự nhiên cũng nhìn thần phần bữa sáng đặt trên bàn.

“Em làm à?” Anh đã quen uống một cốc nước đá buổi sáng, mở tủ lạnh ra, thản nhiên hỏi cô.

“Không phải.” Trình Tây một lời khó nói hết, mím môi nói: “Là Chi Chi cố ý làm cho anh.”

“Phốc.” Trần Mộ Dã suýt chút nữa phun miếng nước vừa uống ra ngoài, giơ mu bàn tay lên lau môi, cố gắng bình tĩnh lại.

‘Chắc chắn là cho tôi sao?”

“Đúng vậy, bên cạnh còn có lời nhắn.” Trình Tây gật đầu, vẻ mặt không giống nói dối.

Trần Mộ Dã bưng bình nước đi tới, đứng trước ghế dựa, một tay cầm giấy dán trên bàn lên, cúi đầu nhìn.

“Một ngày mới bắt đầu với bữa sáng, hy vọng anh có một ngày tràn đầy năng lượng.” Theo sau là một khuôn mặt tươi cười dễ thương.

  • Ký tên: Chi chi.

Anh nhìn qua hai lần, dán tờ ghi chú lại chỗ cũ, xoay người trở lại phòng bếp.

Trình Tây nghe thấy tiếng cửa tủ lạnh mở ra lần nữa, tắt lửa, không nhịn được hỏi: "Anh không ăn sao?"

“Ừ, tôi muốn ăn bánh mì.” Anh khom người, lấy một túi bánh mì nướng trong tủ lạnh, cầm trên tay chuẩn bị đi lên lầu.

Trình Tây làm bữa sáng cho mình vừa mới lấy ra khỏi chảo, sủi cảo mới chiên và bánh bí đỏ cùng nhau đặt trên đĩa.

Cô do dự một lúc, nhưng vẫn vươn người về phía trước, lễ phép hỏi: “Em vừa chiên sủi cảo, anh có muốn ăn không?”

Trần Mộ Dã nghe vậy, đưa mắt nhìn thoáng qua. Sủi cảo và bánh bí đỏ được chiên vàng có hơi cháy, dậy mùi thơm của món ăn, bày ra đĩa sứ trắng.

Anh đưa tay ra, thản nhiên lấy một miếng bánh bí đỏ, cho vào miệng nếm thử.

“Ngon lắm.” Lời khen này lễ phép phù hợp, vẫn luôn cho người ta cảm giác thoải mái. Trình Tây lễ phép cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Ăn ngon là tốt."

Người mới tiến vào, tổ tiết mục nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy, tổ tiết mục có rất nhiều chiêu trò, không bao lâu đã tuyên bố buổi chiều sẽ tổ chức tiệc chào mừng bọn họ.

Vốn là một chuyện náo nhiệt, nhưng đương nhiên tiền đề là tổ chương trình không đặc biệt sắp xếp nhiệm vụ.

[Hôm nay phải làm ba việc.]

[Thứ nhất: ra ngoài làm bánh kem.]

[Thứ hai: Tự tay chuẩn bị và cắm hoa tươi ở sân khấu.]

[Thứ ba: Cùng nhau mua nguyên liệu nấu ăn nhé .]

Những chuyện này tuy đến muộn như vậy đến.

Trên ghế sô pha trong phòng khách, Trang Tinh đọc xong tin nhắn nhiệm vụ nhận được trong điện thoại, dang rộng hai tay hai chân, nằm ngửa thở dài.

“Giống như quay về năm cấp hai, cả lớp liên hoan đón người mới.”

“Chúc mừng bạn, bạn đã được một tấm thẻ trải nghiệm tuổi trẻ miễn phí.” Tô Duy Anh quay đầu trêu chọc, Trang Tinh đỡ trán, lắc đầu thật mạnh.

“Tiếp theo phải phân công nhiệm vụ thế nào đây?” Chi Chi bên cạnh chớp chớp mắt nói. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn thoáng qua Trần Mộ Dã.

Buổi sáng, Chi Chi thu dọn đồ đạc xong xuôi đi xuống, mới biết Trần Mộ Dã không ăn bữa sáng mình chuẩn bị, chỉ hơi thất vọng, rất nhanh sau đó đã bình thường trở lại.

“Đúng là một người đàn ông lạnh lùng, đau lòng quá.” Cô ấy rũ vai thở dài, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu u sầu, hiển nhiên đã chuẩn bị tâm lý rất tốt.

Chi chi vừa hỏi xong, Quý Hòa Dã là người đầu tiên lên tiếng, chủ động nhận nhiệm vụ: “Tôi có thể ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.”

“Tôi cũng có thể.” Tô Duy Anh theo sát nhấc tay.

“Vậy tôi đi sắp xếp sân khấu, chuẩn bị hoa tươi.” Phương Nghiên cười nói, vuốt mái tóc xoăn trên vai: “Cắm hoa rất thú vị, bình thường tôi cũng thích làm chuyện này.”

“Được, vậy tôi sẽ làm nhân công sắp xếp bối cảnh." Chu Tuế Phóng lập tức nhận lời của cô ấy, hai người tự nhiên thành lập một đội.

Chi Chi nghe bọn họ nói chuyện, nhìn trái nhìn phải, khẽ chớp hàng mi cong dày, nói với Trần Mộ Dã: "Em muốn làm bánh ngọt ~Anh có muốn đi với em không?"

Giọng nói của cô gái trong trẻo ngọt ngào, vang vọng trong không khí, Trần Mộ Dã hơi dừng lại, đang định nói.

“Đi mà đi mà~” Chi Chi không biết từ lúc nào đã nắm lấy cổ tay áo của anh, khẽ lắc lắc, nhỏ giọng ngọt ngào làm nũng.

“Coi như là đền bù cho việc bị hôm qua chơi game bị anh ngược tơi bời.” Thấy Trần Mộ Dã không có vẻ gì là động tâm, càng thêm nhấn mạnh, nghiêm túc như đang đẩy mạnh một mặt hàng mê người gì đó:“Làm bánh rất vui. , thật đấy.”

Một cô gái xinh đẹp đáng yêu, ngọt ngào làm nũng cầu xin đi chơi cùng mình..

Bất kể là ai cũng khó có thể cưỡng lại được.

Trang Tinh không khỏi siết chặt nắm đấm, chỉ hận không thể đồng ý thay Trần Mộ Dã.

Trần Mộ Dã đang là trung tâm của mọi ánh mắt, lộ ra một tia xấu hổ không nói nên lời, ánh mắt lơ đãng quét qua đám người, đột nhiên đụng phải cô, Trình Tây không hề báo trước bắt gặp ánh mắt của anh, sửng sốt.

Rõ ràng anh cũng giật mình, sau đó, trong đôi mắt trong veo hiện rõ vẻ cầu cứu, cau mày nhìn cô.

Trình Tây cảm thấy trái tim mình như được ai đó khẽ chạm vào, dũng khí không biết tên đột nhiên tràn ngập cơ thể, đột nhiên mở miệng trước mặt mọi người.

“Hình như ra ngoài mua sắm còn thiếu một người, nếu không đi cùng bọn em đi.” Giọng nói không kiểm soát tốt âm lượng đột nhiên vang lên khắp phòng khách, những người khác đều bị giật mình, quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt Trình Tây khó khăn rời khỏi khuôn mặt Trần Mộ Dã, quay sang cô gái bên cạnh anh, nói hai chữ không quá trôi chảy: “…… Chi chi.”

“Hả?”Chi Chi hiển nhiên cũng không hiểu rõ tình hình, không biết tại sao lúc này cô lại mời mình, đang định từ chối lại thấy Trần Mộ Dã vội vàng giơ tay lên, không chút suy nghĩ nói: “ Tôi đi."

“Đúng lúc tôi cũng muốn tới siêu thị mua ít đồ, thêm tôi nữa.” Anh nói, rất tự nhiên thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy tay áo mình, len qua đám người tiến về phía bọn họ.

“Vậy thì tôi….” Chi Chi sốt ruột, vừa định lên tiếng tham gia, lập tức nhớ tới danh sách bốn người đã đầy, không khỏi chán nản, ủ rũ nhìn bóng lưng Trần Mộ Dã.

“Bạn học nhỏ Chi Chi, tôi và cô làm bánh kem đi.” Đúng lúc này, Trang Tinh tốt bụng xuất hiện tới giải vây, chủ động nhẹ nhàng nói với cô ấy. Chi Chi chán nản cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười, nói đồng ý.

[Trang Tinh đúng là cục gạch, nơi nào cũng cần dọn đi.]

Điện thoại Trình Tây rung lên, cô có chút thời gian cụp mắt xuống, sau đó nhìn thoáng qua tin nhắn bên trên, lại ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Tô Duy Anh đứng cách đó không xa lén nhìn cô cười.

Hai người chạm mắt nhau, Trình Tây bình tĩnh cất điện thoại, nắm chặt.

Đội ngũ được phân công ra ngoài nhưng cũng không quá vui vẻ, tiếp theo là chuẩn bị ra ngoài, ba chiếc xe tách nhau ra khởi hành, Phương Nghiên và Chu Tuế Phóng đi theo kế hoạch từ trước, bốn người Trình Tây lên đường tới siêu thị, Trang Tinh và Chi Chi cùng nhau làm bánh kem.

Mọi người chào hỏi xong xuôi, xe chạy đi, màn hình ngoài cửa sổ chuyển sang phong cảnh, Trình Tâycảm nhận được rõ ràng người bên cạnh đang thở phào nhẹ nhõm, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng thở dài.

Cô quay mặt lại, thấy Trần Mộ Dã đang cau mày, vươn đốt ngón tay chạm vào giữa lông mày, dùng sức xoa xoa.

Im lặng một hồi, cô không nhịn được lên tiếng.

“Mệt lắm sao?”

Trần Mộ Dã ngẩng đầu nhìn cô: “Mệt tim.”

Trình Tây lặng lẽ quay đầu lại và nhìn ra ngoài cửa sổ, lời nói nhẹ như gió.

“Không còn cách nào, khuôn mặt này của anh quá hấp dẫn.”

“?”

Trần Mộ Dã đột nhiên có hơi nghi ngờ lỗ tai của mình.

“Vậy tôi nên đầu thai lại lần nữa sao?”Anh cau mày suy nghĩ, sau đó nghiêm túc hỏi.” “Không nhất thiết phải như vậy.” Hai người phía trước bọn họ nói chuyện, đã sớm không nhịn được, Tô Duy Anh không khỏi quay đầu lại, trên mặt cố nén nụ cười.

Trần Mộ Dã không nói nữa, lặng lẽ quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, động tác cùng thần thái đều không khác Tình Tây vừa rồi là mấy.

Trong xe yên tĩnh một lát, Quý Hòa Dã tập trung lái xe, không để ý hỏi: "Vậy anh Dã, rốt cuộc anh thích kiểu con gái như thế nào? Tại sao tôi cảm thấy đến cả khách nữ trong chương trình cũng không ai lọt được vào mắt anh vậy.

Quả nhiên là em trai, vừa mở miệng liền trực tiếp đắc tội hai người bọn họ, Trình Tây và Tô Duy Anh nhìn nhau, người sau không khỏi trợn tròn mắt.

Trần Mộ Dã im lặng, một lúc lâu sau mới trầm tư nói ra: "Không có. . . . . .loại hình đặc biệt cố định. Có lẽ đến lúc gặp được sẽ biết, nhưng tôi khá để ý cảm giác thoải mái.

Cảm giác thoải mái.

Tận đến khi xuống xe, trong đầu Trình Tây vẫn còn nghĩ tới mấy chữ này.

Cho nên cảm giác thoải mái của anh chính là duy trì một khoảng cách thích hợp, không vượt quá giới hạn, không có tình cảm sâu sắc, hai người dần hòa hợp, tự nhiên mà ở bên nhau sao?

Vậy chờ đến khi thừng cưa đứt gỗ, nước chảy đá mòn, liệu có ngày này thật sự xuất hiện hay không?

Trình Tây cảm thấy có lẽ thời kỳ phản nghịch của mình đến muộn vài năm sau khi gặp Trần Mộ Dã và tham gia chương trình.

Bốn người đi vào siêu thị, bắt đầu mua sắm, từ đồ dùng sinh hoạt đến đồ ăn vặt, hai mắt Tô Duy Anh tỏa sáng, không ngừng di chuyển, Qúy Hoà Dã cũng ở bên cạnh cẩn thận lựa chọn.

Khu siêu thị rất lớn, quy trình mua đồ có hơi tốn thời gian, Trình Tây thấy bên tay phải là khu gia vị, nói với bọn họ: “Em qua đó xem trước, gia vị trong nhà cũng gần hết rồi.”

“Vậy chi bằng chúng ta tách thành hai đường đi, như vậy sẽ hiệu quả hơn.” Tô Duy Anh nhanh chóng đề nghị, Trình Tây do dự một lát, Trần Mộ Dã bên cạnh đã gật đầu.

“Có thể, chúng ta đi mua gia vị trước.”

Anh đẩy xe, cùng cô nhanh chóng bước vào khu gia vị, lỗi đi chật héo chỉ đủ một xe đẩy, Trình Tây nhìn thấy gia vị mình thường dùng ở hàng dưới cùng.

Cô ngồi xuống xuống vừa chọn vừa so sánh, rất nhanh đã tìm được món đồ phù hợp, cầm đồ đứng lên, không cẩn thận va vào cánh tay trên đầu.

Trần Mộ Dã đang chọn đồ ở hàng trên, không nghĩ tới cô sẽ đứng dậy nhanh như vậy, động tác vội vàng thu lại, nhưng chai nước tương trong tay lại bị va chạm mạnh, rơi xuống đất.

Thủy tinh nứt ra, nước tương đen đặc đổ ra khắp sàn nhà sạch sẽ, dễ thấy lại chói mắt. Đầu óc Trình Tây đều là phiền muộn, ngay sau đó đã có nhân viên nghe tiếng đến gần, vừa nhìn thấy đã mặt đầu đau khổ đi lấy dụng cụ vệ sinh.

Hai người nhanh chóng giúp đỡ thu dọn, quỳ xuống dùng khăn giấy lau sạch vết tích trên mặt đất, vừa làm vừa không quên liên tục xin lỗi, giúp thu dọn hiện trường đống hỗn độn, cuối cùng mua lại lọ nước tương kia, mới cho bọn họ rời đi.

Mùa động lạnh giá, nhưng trên người lại dính đầy mồ hôi trong siêu thị, trong đầu Trình Tây vẫn còn những chuyện vừa xảy ra, vô thức đi dọc theo lối đi, người bên cạnh cũng dừng lại, mới phát hiện bọn họ đã đi tới khu vực rau quả.

Trần Mộ Dã đứng trước một đống cam tròn trịa, cầm lấy hai trái, cẩn thận so sánh.

Tâm lý của anh mạnh hơn cô rất nhiều, chuyện vừa rồi dường như không hề ảnh hưởng đến anh, Trình Tây nghĩ như vậy, nâng tay lên chuẩn bị lựa chọn cùng anh, lại đột nhiên nhìn thấy trên tay mình có hơi dính nước màu nâu.

Vừa rồi lau dọn nước tương, không cẩn thận dính vào.

Cô vội cúi đầu, lấy giấy ướt trong túi xách ra lau sạch, độ nhiên nhớ tới gì đó nhìn Trần Mộ Dã, quả nhiên trên ngón tay anh cũng có hai vết nâu đã khô.

“Anh muốn lau hay không?” Trình Tây vừa nói xong, Trần Mộ Dã đã phản ứng lại, cúi đầu nhìn. Đúng lúc trong tay anh đang cầm quả cam, nhất thời không biết có nên nhận lấy khăn của cô hay không, hình ảnh tạm dừng một lát, trong đầu Trình Tây hiện lên đủ thứ chuyện hôm nay, không biết là cố ý hay vô tình, trực tiếp kéo tay anh, khẽ nắm ngón tay, đặt khăn ướt lên, từng chút lau sạch vết bẩn.

Vệt nâu dần biến mất, lộ ra làn da trắng. Ngón tay thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, môi đôi bàn tay cực kỳ xinh đẹp hiện tại đang được cô nắm trong tay.

Trình Tây không nhìn biểu cảm của anh, mãi đến khi lau sạch, mới làm như không có việc gì, buông anh ra, ngước mặt lên: “Được rồi.”

Cô nói rất bình tĩnh, nhưng hơi thở không ổn định mơ hồ lộ ra, không biết người trước mặt có phát hiện hay không.

Trần Mộ Dã không nhúc nhích, rũ mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh nhạt, con ngươi dưới ánh đèn lộ ra màu hổ phách trong suốt.

Một lát sau, anh rút tay lại, gọi tên cô

“Trình Tây.”

“Em cố ý.”

Chương kế tiếp