Tư Tàng

Chương 13

Trên người anh có cảm giác ác liệt.

Nhưng cũng cảm thấy đáng yêu.

——<Nhật ký quan sát thiếu niên C>

-

Nói chuyện một hồi trong phòng khách, không lâu sau, Phương Nghiên cùng Trang Tinh đã trở lại.

Bọn họ là người trở về muộn nhất, vừa bước vào vẫn còn nói cười vui vẻ. Giọng nói từ xa truyền đến, tiếng nói chuyện của mấy người dừng lại, động tác đánh đàn của Quý Hòa Dã rõ ràng cũng dừng lại.

“Mọi người đã về hết rồi sao?” Phương Nghiên nhìn thấy mọi người, giật mình chào hỏi, ánh mắt nhìn quanh một vòng.

Trình Tây nhanh chóng nhìn qua Quý Hòa Dã, cậu cúi đầu đánh đàn, không trả lời.

“Đúng vậy, sao hai người về muộn vậy, đi chơi cái gì?” Tô Duy Anh mở miệng hỏi.

"Hôm qua chúng tôi đi nhảy bungee, khu bên đó còn rất nhiều công trình cao tầng, hiếm khi được tới một lần, cho nên hôm nay quyết định trải nghiệm hết."

Hai người để hành lý xuống, ngồi xuống, Phương Nghiên cởi túi trên người xuống, nói chuyện như bình thường.

“Nghe thú vị nhỉ.” Tô Duy Anh một tay chống cằm, không giấu được hâm mộ.

“Đúng là không tệ lắm, rất kích thích.” Trang Tinh duỗi thẳng chân, ở bên cạnh bổ sung, vẻ mặt nhìn qua rất thoải mái, chứng tỏ hai ngày qua đi chơi rất vui vẻ.

“Vừa rồi các cậu đang làm gì vậy? Chơi đàn sao?” Phương Nghiên thấy đàn ghita đặt bên cạnh Qúy Hòa Dã, đột nhiên chuyển chủ đề lên người bọn họ.

“Đúng vậy, em nói anh Tiểu Dã hát rất hay cho nên mọi người mới không nhịn được muốn anh ấy thể hiện một chút.” Trình Tây nhìn Qúy Hoà Dã khích lệ, ra hiệu cho cậu thể hiện.

Tối qua, dưới bầu trời đêm hai người đã nói rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện với Phương Nghiên, cậu không giấu được vẻ mặt suy sụp, khổ sở cúi đầu.

“Có lẽ cô ấy thật sự không thích anh.”

“Anh không muốn ép buộc nữa.”

Trình Tây vắt óc suy nghĩ, nhưng chỉ có thể nghĩ ra một câu an ủi, tương tự như ý nghĩa của buổi tối.

“Nếu đã tới nơi này, mặc kệ lựa chọn như thế nào, chỉ cần cuối cùng không để lại tiếc nuối là được.”

Không thẹn với lòng.

Chỉ là ẩn ý của cô không biểu đạt ra được.

Nỗ lực hết mình mới không thẹn với lòng.

Trình Tây là người ngoài cuộc, đứng giữa Tô Duy Anh và Phương Nghiên, cũng không thể can thiệp vào quyền lựa chọn của Qúy Hòa Dã. Nhưng cô hy vọng, cậu có thể hiện hết mị lực trên người mình.

Ở trong mắt cô, Qúy Hoà Dã là một chàng trai rất xuất sắc.

“Thật sao? Hình như tôi chưa từng nghe cậu đánh đàn đó.” Phương Nghiên thực sự đi theo đề tài này, cảm thấy hứng thú hỏi lại. Phòng khách bên kia, Qúy Hòa Dã cụp mắt cười hỏi: “Vậy em muốn nghe bài gì?”

……

Trình Tây lên lầu thu thập hành lý, cùng nhau trở về còn có Tô Duy Anh.

Trên tấm thảm trắng, hai người vừa phân loại quần áo vừa nói chuyện phiếm.

“Chị cảm thấy Trần Mộ Dã này có vấn đề. Hình như cậu ấy đến đây không phải để kết bạn mà là cố ý nghỉ phép.”

“…… Hả?” Động tác sắp xếp của Trình Tây dừng lại một chút.

“Em biết sáng nay bọn chị đi hái trái cây rồi đúng không? Lúc đầu là vườn dâu tây, sau đó nhân viên công tác nói trên núi có cam quýt, chị rất muốn đi, kết quả em biết Trần Mộ Dã nói gì không?” Tô Duy Anh thật sự không thể tin được, phàn nàn, Trình Tây mơ hồ đoán được nhưng vẫn tiếp tục lắng nghe.

“Hắn nói: nếu cô cảm thấy hứng thú có thể đi xem một chút, tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước, có hơi mệt.”

“?” Bây giờ nhắc tới Tô Duy Anh vẫn còn tức giận, không ngừng mắng.

“Một người đàn ông như cậu ta thể lực lại không bằng chị đây, đúng là lo lắng thay cho bạn gái tương lai cậu ta mà.”

Trình Tây: “…………”

Nhìn thấy mọi chuyện sắp đi theo chiều hướng không thể miêu tả,Trình Tây nhanh chóng trấn an cô ấy.

“Bớt giận, nghĩ thoáng một chút, có lẽ anh ấy thật sự không khỏe.”

“Cám ơn.” Tô Duy Anh yên lặng nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: “An ủi chị là bệnh của hắn, mà không phải vì trước mặt hắn chị không có bất kỳ sự quyến rũ nào.”

“Đương nhiên không phải!” Trình Tây vội vàng sửa lại: “Nhất định không phải vì vấn đề của chị.” Cô dừng lại lại một chút, mới nói: “Em nghĩ, có lẽ trước mặt anh ấy không có ai có lực hấp dẫn.”

“Có khi cậu ta thích đàn ông.” Hận mới chồng thêm thù cũ, Trình Tây nói ra, dứt khoát bịa đặt.

Qủa nhiên, trong nháy mắt Tô Duy Anh chuyển từ tức giận sang bật cười, nắm tay chân thành tha thiết: “Cam Tử, em đúng là chị em tốt.”

Nói xấu sau lưng người khác.

Trình Tây khóe miệng khô khốc, trong lòng cắn rứt cầm ly đi ra rót nước, ai ngờ vừa ra khỏi phòng khách liền gặp phải nam chính trong lời đồn này, hai người oan gia ngõ hẹp gặp nhau trên sân thượng.

Đã gần hai ngày không gặp riêng, thoạt nhìn thấy Trần Mộ Dã cùng nhau trong cùng một không gian, Trình Tây không hiểu tại sao cảm thấy như cách biệt mấy đời.

Cũng giống như lúc trước, cô đi khắp các ngõ ngách trong trường không tìm thấy anh, đột nhiên sáng thứ hai, cô chạy vào cổng trường nhìn thấy nam sinh mặc đồng phục học sinh bước vào, trong nháy mắt đó, trong lòng thổi qua cảm giác hạnh phúc mất đi lại tìm được.

Giờ phút này, ngoại trừ vui mừng, còn có một tầng cảm xúc phức tạp.

“Sao anh lại ra đây?” Trình Tây chào hỏi trước, lựa chọn lời nói tiêu chuẩn nhất.

“Trang Tinh đang họp trong phòng.” Trần Mộ Dã giải thích, trời vừa mưa xong, dãy núi phía xa được bao phủ bởi một tầng sương mờ, không khí ẩm ướt, hơi se lạnh.

Không biết vì sao, giờ khắc này đột nhiên thoải mái.

Trình Tây hơi thả lỏng người, dựa lưng vào lan can, hai tay cầm ly, uống một ngụm nước nóng.

“Lần này ra ngoài chơi có vui vẻ không?” Hai người có cùng một nghi vấn, mơ hồ có hơi đi quá giới hạn, Trần Mộ Dã cũng không lộ ra chút khó chịu, lông mày khẽ nhướng lên.

“Giống nhau.” Vẻ mặt anh tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, không còn vẻ dịu dàng quen thuộc, cảm xúc chân thật như ẩn như hiện.

“Không có quá nhiều khác biệt.”

Anh nhẹ nhàng bổ sung, Trình Tây cố nén cảm giác hụt hẫng trong lòng, có chút không vui.

Cô nhướng mày, cũng không biết là cố ý hay vô tình.

“Ồ, bọn em ra ngoài chơi rất vui.”

Không khí đột nhiên lắng xuống, Trần Mộ Dã im lặng một hồi, mới nói: “Hình như em ra ngoài cùng ai cũng chơi rất vui vẻ.”

“Thật ra có một ngoại lệ.” Cô thật sự không vui, cố ý nói.

“Hả?” Người trước mặt cúi đầu, mắt đen nhìn chằm vào nàng, trong lòng không hiểu có cảm giác bị áp bức.

“Ví dụ như ở công viên giải trí lần đó, rõ ràng em là người bị thiệt, kết quả người ta lại bày ra mặt xấu với em, như phải chịu rất nhiều đau khổ. Chuyện này thương tổn không tính là lớn, nhưng vũ nhục rất lớn.”

“Hôm đó em rất không vui.”

Trình Tây cố tình đổi trắng thay đen, thêm mắm thêm muối, cốt để trút nỗi uất ức đè nén trong lòng mấy ngày nay. Lời ác ý nói ra, lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trần Mộ Dã lập tức im lặng, sắc mặt cứng đờ, khí thế ngang ngược vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại im lặng vô lực.

“…… Xin lỗi.” Anh chỉ có thể xin lỗi, có vẻ như đang chân thành sám hối.

“Hy vọng em đại nhân đại lượng không nhớ chuyện cũ.” Anh dừng lại, tiếp tục nói một câu: “Tha thứ cho tôi.”

Nói thật, có hơi sung sướng.

Trần Mộ Dã từng không có ai bì nổi, lại đứng trước mặt cô cúi đầu xin lỗi.

Trình Tây cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, cố hết sức cong khóe miệng, giả vờ lạnh lùng gật đầu: “Nếu anh đã thành tâm như vậy, như vậy em cũng sẽ cố mà làm…”

“Không cần phải khó xử như vậy.” Anh đột nhiên nói tiếp.

Trình Tây: “Hả?”

“Vừa rồi tôi nghĩ lại, nếu hai bên đều là người bị hại, chuyện này xem nhu hòa nhau, sau này coi như chưa từng xảy ra, có được không?”

Chuyện gì có thể.

Đã từng tiếp xúc thân mật, sao có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trình Tây mặt không biểu cảm nghĩ thầm, nhìn chăm chú vào khuôn mặt vừa anh tuấn vừa đáng ghét trước mặt, âm thầm nghiến răng, nặn ra một cụ cười.

“Đương nhiên có thể.”

“Mọi người đều là bạn.”

Buổi tối, bữa tối của những người bạn đặc biệt náo nhiệt.

Mọi người cùng nhau ăn lẩu, dưới ánh đèn sáng ngời, có cảm giác ấm áp.

Phương Nghiên và Qúy Hòa Dã thân thiết trở lại, khôi phục quan hệ bang giao. Trình Tây và Trần Mộ Dã ngoài mặt cũng đã xua tan hiềm khích trước đây, biểu hiện chính là khi ăn lẩu, cô chủ động làm cho anh một phần nước chấm không bỏ thêm gừng.

Tô Duy Anh từ đầu đến cuối đều vô cùng hoạt bát, sự hài hước của Trang Tinh luôn làm người khác thoải mái. Giữa mọi người không có mâu thuẫn, không khí đột nhiên hài hòa chưa từng có.

Bát đũa đã bày biện xong xuôi, dầu nóng đỏ trong nồi sủi bọt, mùi thơm ngào ngạt, miếng thịt thái lát vừa chín tới, đang chuẩn bị bưng ra, chuông cửa đột nhiên vang lên, mấy người nhìn đến nhau, nhất thời không ai muốn di chuyển.

“Làm sao bây giờ?” Miếng thịt đã kẹp trên đũa, chỉ chờ bỏ vào miệng, Trang Tinh nhìn một vòng xung quanh, “Oản tù tì có được không?”

“……”

“Để tôi đi.” Trần Mộ Dã chủ động lên tiếng, đứng dậy, nhận được không ít ánh mắt cảm kích, giá trị thiện cảm gần như đạt tới đỉnh điểm kể từ lúc quen anh đến giờ.

Tiếng bước chân biến mất rồi lại đến gần, anh quay lại, siết chặt một lá thư mời trong tay, trực tiếp đưa cho Trang Tinh.

“Cho cậu.”

“Cái gì, cho tôi.” Cậu hùng hổ buông đũa, cầm lấy mở ra, đọc ra thành tiếng.

[Chào buổi tối các vị khách quý, xin hãy tập trung ngoài bãi cỏ sau khi ăn xong, tổ tiết mục chuẩn bị một trò chơi thú vị, nhanh đến tham dự…]

“Gì vậy! Trang Tinh ném thẻ nhiệm vụ ra xa, “vù” một tiếng, chửi: “Mới vừa trở về, tổ tiết mục lại tới quậy phá.”

“Thật đúng không thể nhìn chúng ta an nhàn được mà.”

Chửi xong mới nhớ tới tìm Trần Mộ Dã tính sổ, trừng mắt với anh: “Cái này mà cũng đưa cho tôi, đây rõ ràng là thẻ nhiệm vụ của chương trình.”

“Còn không phải cho cậu sao?” Trần Mộ Dã cắn một miếng thịt viên, từ trong bát ngẩng đầu lên, vô tội nhìn lại: “Trong chúng ta ngoại trừ cậu có ai từng đọc cái này.”

Mọi người gật đầu đồng ý, Trang Tinh tức giận lùi lại, hít sâu một hơi, giận giữ cắn miếng thịt.

Trò chơi của tổ tiết mục không ngờ lại thật sự đơn giản.

Trên bãi cỏ xanh mướt, mọi người tùy ý tách nhau ra, trả lời câu hỏi.

[Câu hỏi đầu tiên, trong số tất cả các thành viên ở đây, bạn có để ý người nào hay không?]

Bắt đầu từ chỗ Trang Tinh, cậu lắc đầu trước, lại gật đầu, máy quay dừng lại hai giây, đạo diễn đang định hít sâu một hơi nói chuyện.

Trang Tinh có ý thức giơ tay giải thích: "Có thể có, cũng có thể là không. Cũng có chút kích động, nhưng không nhiều lắm."

“…………”

Câu trả lời này cũng không phải không thể.

Miễn cưỡng vượt qua.

Tiếp theo đến lượt Trần Mộ Dã, anh im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không.”

Câu trả lời nằm trong dự kiến, nhưng khung cảnh đột nhiên im lặng, đạo diễn chuyển sang cảnh tiếp theo.

Quý Hòa Dã trả lời có, Phương Nghiên có, Tô Duy Anh có, đến lượt Trình Tây, cô im lặng mấy giây, vẫn gật đầu.

“Có.”

Cô không dám nhìn Trần Mộ Dã, cô sợ anh nhìn thoáng qua sẽ phát hiện ra cô, cũng sợ anh không thèm nhìn cô một cái.

Nhưng câu hỏi nối tiếp nhau, đủ thứ, về sở thích cá nhân, thói quen sinh hoạt,quan tâm đến điều gì nhất của đối phương... . Trình Tây nhớ rõ phải trả lời tổng cộng mười câu hỏi, tổ chương trình mới để bọn họ đi.

Tất cả mọi người vào nhà đều không thể tin được hôm nay ê-kíp chương trình lại dễ dàng thả bọn họ đi như vậy, không chút thủ đoạn nào, một ngày không ngờ tới lại kết thúc suôn sẻ như vậy.

Hôm sau, Trình Tây ngủ dậy, phát hiện trong nhà thiếu hai người.

Trần Mộ Dã và Phương Nghiên.

Trong phòng khách Trang Tinh đang pha cà phê, thấy cô đi xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên thông báo.

“Hinh như hôm nay sẽ có khách quý mới đến, hai người Trần Mộ Dã và Phương Nghiên được người mới người mới gọi đi hẹn hò.”

Chương kế tiếp