Tư Tàng

Chương 16

Không muốn nghe lời từ chối.

Vậy chỉ cần giữ bí mật này dưới đáy lòng mãi mãi là được.

—<Nhật ký quan sát thiếu niên C>

-

Lời vừa nói ra, bài hát trong phòng đã kết thúc, chỉ còn lại giai điệu cùng nhạc đệm dần biến mất.

Không chờ Trình Tây trả lời, anh đã sờ trán thở dài, tự mình phủ quyết.

“Thôi quên đi.”

“Anh……” Trình Tây chần chờ một chút, mới hỏi: "Anh thật sự chán ghét người khác chủ động đối với mình sao?"

“Hầu như đều như vậy.” Trần Mộ Dã không chút suy nghĩ trả lời, đáy mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Cho nên hôm nay anh lấy em ra làm lá chắn?” Cô đè nén chất vấn cả đêm, chịu không nổi cuối cùng hỏi ra.

Không khí lại rơi vào im lặng.

Trần Mộ Dã cụp mắt xuống, không trả lời, bóng tối lờ mờ bao phủ khuôn mặt anh, không rõ biểu cảm.

Hồi lâu sau, anh mới giải thích nói: "Có lẽ tôi không cố ý có ý này, nhưng sự thật có vẻ là như vậy."

“Xin lỗi.”

"Tôi chỉ cảm thấy trong số những vị khách nữ ở đây, ở gần em là tự nhiên nhất.”

Tự nhiên.

Trình Tây không thể nói là có vui hay không, nhưng có lẽ cô có thể giải thích được ý của anh, giữa bọn họ chỉ là tình bạn đơn thuần.

Nên anh mới có thể tự nhiên như vậy.

Nỗi phiền muộn trong lòng cô như một đám mây đen, tầng tầng lớp lớp cuộn lên, khiến cô ủ rũ, đau lòng.

Không khí âm trầm, Chi Chi hát một bài trở về, giọng nói ngọt ngào lập tức xua tan khói mù xung quanh.

“Em chọn nhiều bài lắm! Cảm Tử em không chọn sao? Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau hợp xướng.” Ríu rít như chim trên cành, Trình Tây cười gật đầu, đáp: "Được."

Giọng hát của Chi Chi thực sự rất hay, có thể gọi là sánh ngang với ca sĩ gốc, trong phòng nhỏ ngọa hổ tàng lòng, mỗi một vị khách đều có một tuyệt kỹ riêng, bình thường không biết, nhưng một khi lấy micro ra, tất cả đều là giống như âm thanh gốc được phát trong đầu đĩa CD.

Trình Tây cảm thấy lắng nghe cũng là một loại hưởng thụ. Dưới sự mời chào ân cần của những người bên cạnh, cô cũng hát hai bài, miễn cưỡng vượt qua trình độ không kéo mọi người xuống.

Chỉ có Trần Mộ Dã, ngoại trừ Trang Tinh nhiệt tình mời anh hợp xướng một bài, sau đó không hề cầm micro lên, chỉ ngồi một bên, thỉnh thoảng nghe Chi Chi nói chuyện, ngẫu nhiên đáp lại vài câu.

Trên bàn có đồ uống, còn có rượu, cocktail, nước trái cây, màu sắc trong veo đẹp mắt, kèm theo mùi thơm thoang thoảng.

Trình Tây chán nản, cúi đầu, lầm tưởng rượu trong ly thành đồ uống, nhấp một ngụm, hơi cay nồng xen lẫn với rượu ùa lên, không ngờ lại đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô không nhịn được uống hết một ly, lại rót một ly.

Mọi người xung quanh bận rộn ca hát, không ai để ý đến góc của cô, Trình Tây chỉ có thể thừa nhận cô có ý muốn dùng rượu giải sầu, hơn nữa cô cũng biết loại rượu trái cây nhiều màu sắc này không dễ say. Vì vậy mới lớn mật xem nó là một loại đồ uống, hết ly này đến ly khác.

Cũng không biết uống bao nhiêu, một lát sau Trình Tây liền cảm thấy buồn ngủ, đầu óc mệt mỏi, thân thể không nhấc lên được, dường như cực kỳ mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi.

Cô cầm điện thoại xem giờ, mười giờ tối cũng không còn sớm.

Một hàng danh sách bài hát của Chi Chi đã hát xong, đang cố gắng nói chuyện với Trần Mộ Dã, cách hai người, Trình Tây có thể mơ hồ nghe thấy câu trả lời của anh, ngắn gọn lịch sự, thỉnh thoảng là một âm tiết duy nhất, không có bao nhiêu cảm xúc.

Còn Trang Tinh, không ngừng nói chuyện với Tô Duy Anh, hai người ồn ào ầm ĩ suốt cả buổi..

Trang Tinh chọn xong bài hát trở về, Chi Chi vẫn ngồi bên cạnh Trần Mộ Dã, thấy cậu trở về, Trần Mộ Dã rất tự nhiên tránh sang một bên, nhường một chỗ ngồi giữa anh và Chi Chi, Trang Tinh ngồi bên cạnh anh.

Biểu cảm trên mặt Chi Chi sững sờ trong giây lát, vẻ mặt phức tạp nhìn Trang Tinh, thời dài.

Trình Tây cách xanh xa hơn, biến thành hai người.

Bữa tiệc ca hát này đối với anh mà nói giống như một buổi xã giao, ở lại một lúc, Trần Mộ Dã đã đứng dậy tạm biệt, trở về nghỉ ngơi trước.

Sau khi anh đi, Chi Chi bên cạnh rõ ràng cũng mất đi nhiệt tình, nói chuyện với Trang Tinh cũng thất thần.

Ở một bên khác Tô Duy Anh Quý Hòa Dã Phương Nghiên vẫn vui vẻ nói cười, trao đổi micro ca hát, tâm trạng phấn chấn hoàn toàn khác với sự suy sụp ở đây.

Trình Tây buồn ngủ không chịu được, lắc đầu, cũng đứng tạm biệt, chuẩn bị trở về đi ngủ.

Ban đêm, bên ngoài biệt thự yên tĩnh lạ thường, trái ngược hoàn toàn với tiếng nhạc quanh phòng hát, khiến đầu óc người ta trở nên minh mẫn.

Cô cảm thấy hơi khát, không trực tiếp trở về phòng, mà xuống nhà bếp uống nước.

Cảm giác trì trệ vẫn chiếm cứ thân thể, suy nghĩ chậm chạp, Trình Tây theo bản năng đi ra ngoài hít thở, đẩy cửa kính của sân vườn ở tầng một ra.

Ánh trăng trong như nước, điểm xuyết vài vì sao.

Một bóng người quen thuộc đứng bên ban công, chống tay vào lan can, ngẩng đầu nhìn trăng.

Trình Tây nghi ngờ, lập tức gọi tên anh: “Trần Mộ Dã……?”

Chàng trai nghe tiếng quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô, xa lạ trên mặt lập tức biến mất, vẻ mặt ôn hoàn, chào hỏi như bình thường: “Sao em lại ra đây?”

“Em có hơi buồn ngủ.” Trình Tây trả lời, trong ý thức của mình cô vẫn nói chuyện như bình thường, lại không phát hiện mình đang lẩm bẩm một mình.

Trần Mộ Dã rõ ràng cũng phát hiện ra sự kỳ lạ của cô, nét mặt khẽ thay đổi, một lát sau nói: “Vậy sao không quay về nghỉ ngơi?”

Anh hỏi rất bình thường, nhưng lúc này Trình Tây không có nhiều năng lực tư duy, theo bản năng nhíu mày, chán ghét nói: "Bên trong quá nhàm chán."

Trần Mộ Dã im lặng, giờ phút này không biết nên nói chuyện với cô như thế nào, đang suy nghĩ thì người đứng đó lại lên tiếng, tò mò nhìn anh: “Sao anh lại đứng ở đây?”

Cô nhìn lên bầu trời, biểu cảm đơn thuần: "Anh đang ngắm trăng sao?”

“………”

Hắn im lặng một hồi, sau đó uyển chuyển nói: “Tôi cũng gióng em, cảm thấy bên trong quá ngột ngạt, cho nên đi ra ngoài thở."

“À……” Cô nhận ra gật đầu, kéo dài giọng nói.

“Xem ra chúng ta đều muốn đến một nơi.”

Nói xong, Trình Tây dường như cảm thấy hai người nói chuyện ở khoảng cách xa như vậy thật kỳ lạ, vì vậy cô rất tự nhiên bước lên đi về phía anh, đứng bên cạnh anh, bắt chước cách dáng vẻ của anh lúc đầu, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn trời đêm, đưa ra tổng kết.

“Hoá ra đêm nay không có trăng……” Cô quay đầu lại, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

“Vậy anh đang xem cái gì?”

Ánh trăng giấu ở phía bên kia rừng.

Im lặng.

Trần Mộ Dã bất đắc dĩ trả lời: “Không xem gì cả, chỉ đang ngẩn người mà thôi.”

Cô không nhịn được cười, ngũ quan giãn ra, đôi mắt cười híp mắt, giống như một đứa trẻ làm lộ ra bộ mặt thật của người lớn.

“Trần Mộ Dã, anh đáng yêu quá.”

Mất đi lớp ngụy trang thường ngày, cô không keo kiệt khen ngợi, nhìn người trước mắt như bảo vật được bảo vệ cẩn thận, cuối cùng lấy hết can đảm mở ra.

Trần Mộ Dã không cách nào miêu tả được cảm giác này.

Mới lạ, bài xích, nhưng cũng có một chút vui vẻ thần bí không nói nên lời, từ trong góc sâu thẳm trái tim trào ra, xen lẫn lại lạc lõng.

Lần này anh im lặng thật lâu không nói chuyện, Trình Tây cũng không hỏi thêm, chỉ không chớp mắt nhìn anh, ánh mắt chăm chú mà sáng ngời, giống như đang nhìn bảo vật trân quý trên đời.

Trần Mộ Dã cảm thấy có lẽ mình trúng tà rồi, sao lại đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.

Anh muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó hiểu này, nhưng vừa nói ra lại mâu thuẫn, hình như khiến hiểu lầm càng sâu.

“Em nhìn gì vậy?”

“Nhìn anh.” Một giây sau, cô không chút nghĩ ngợi đáp lại, dưới ánh trăng, hai mắt sáng ngời như đá quý.

“Trần Mộ Dã, anh rất đẹp.”

Cảm giác khó chịu và áp lực dồn dập lần này biến thành hiện thực, trong lòng Trần Mộ cũng có chút cảnh giác, lần này lý trí kịp thời cắt đứt sự kỳ lạ trong lòng, khôi phục dáng vẻ như bình thường.

“Trình Tây.” Anh bình tĩnh nói: “Em say rồi.”

“Hả……?” Cô không biết làm sao, sau đó phản ứng lại, nhỏ giọng nói: “Em say rồi sao?”

“Đúng vậy.” anh quyết đoán nói: “Tôi đưa em về phòng.”

“A……” Trình Tây ấp úng đáp lại, xoay người muốn vào nhà, vừa định bước đi, liền lảo đảo, đầu óc mơ màng khiến cơ thể phản ứng chậm chạp, cơn buồn ngủ ngày càng trầm trọng .

“Có lẽ em uống say thật rồi, đi không vững.” Cô ngẩng đầu lên, có chút nghiêm túc giải thích, Trần Mộ Dã mơ hồ thở dài một tiếng, vươn tay đỡ cô.

“Tôi đỡ em.” Anh đỡ cánh tay cô, thân thể không nhịn được tới gần, khoảng cách giữa hai người tạo thành một cái bóng.

Trình Tây lại ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.

Hình như là từ quần áo, là mùi nước giặt.

Trình Tây mơ hồ ngẩng đầu lên, tất cả những gì có thể nhìn thấy là góc nghiêng sắc bén của anh. Cô chỉ nhớ rõ, trong ký ức của mình luôn ngẩng đầu nhìn anh từ rất xa, đây là lần đầu tiên anh chủ động đến gần như vậy.

Cô không nhúc nhích, chỉ ngây người nhìn mình. Ngẩn người tại chỗ.

Trần Mộ Dã hoang mang, khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

“Trần Mộ Dã.” Cô vươn một ngón tay, đột nhiên gõ nhẹ vào lông mày anh, lướt qua giữa chúng, đáp xuống đôi mắt đôi xinh đẹp, chạm nhẹ vào lông mi anh.

“Em rất thích anh.” Một tiếng thở dài như mộng, vang ở bên tai, không biết thật giả, khó lòng phân biệt.

Trần Mộ Dã thậm chí còn nghi ngờ mình bị ảo giác.

Hắn nhướng mi, nhưng người trước mặt vẫn duy trì tư thế kia, nghiêm túc mà chăm chú nhìn anh, trong mắt như ẩn chứa ánh trăng.

Đầu ngón tay ấm áp còn lưu lại trên lông mi anh, nơi đó hình như có một tia ngứa ngáy, dường như còn lan dần ra.

Cả người Trần Mộ cũng căng cứng, cố gắng kiềm chế khó chịu, bình tĩnh kéo tay cô xuống, lặp lại lần thứ hai.

“Trình Tây, em say rồi.”

……

Trình Tây thật sự uống say.

Nhưng cô có thể nhớ rõ mọi chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, từng lời nói, bao gồm cả việc cô trở về phòng như thế nào.

Mặc dù như vậy, Trần Mộ Dã vẫn duy trì phong độ, giúp cô lên lầu về phòng, vừa đưa cô đến cửa phòng, đúng lúc gặp Tô Duy Anh tan cuộc trở về, anh giao cô cho cô ấy mới rời đi.

Trình Tây vẫn có thể nhớ lại cảnh cô đi đến bên giường, cởi giày ra, nói với Tô Duy Anh mình mệt mỏi như thế nào, rồi lại chui vào chăn.

Vừa ngủ một giấc, đã đến hiện tại.

Cô đã nằm bất động trên giường nửa tiếng đồng hồ, nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy ngẫm về cuộc đời.

Không rõ tất cả những chuyện này xảy ra thế nào.

Tuy cô rất ít đụng tới rượu, cũng chưa từng uống say, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước đây, hẳn là không có người giống cô, rõ ràng đã buồn ngủ không chịu được còn có thể ra ngoài nói lung tung.

Còn đáng sợ hơn là tất cả đều là sự thật trong lòng cô chưa bao giờ giấu giếm.

Đúng là quá mất mặt——

Chết mất.

Trình Tây không biết đã kéo chăn che đến lần thứ mấy, thống khổ khóc nức nở, hai chân nặng nề xuống giường.

Hoàn toàn không thể bình tĩnh, chỉ cần nghĩ đến, toàn thân đã như bị nấu chín.

Trình Hi đầu tóc rối bù, hai gò má ửng hồng, nhìn lại sân thượng dưới bóng đêm tối hôm qua, ánh mắt mê man, trong vô số phiền nhiễu mới miễn cưỡng tìm được chút dấu vết.

Có lẽ chính thái độ mềm mỏng dịu dàng của anh trong khoảng thời gian này đã khiến cô bị quỷ ám, mong bắt được ánh trăng xa vời không thể chạm tới trên trời.

Thậm chí chỉ cần gần được tới gần ánh trăng, trên người dính thêm thêm vài tia sáng lạnh lẽo cũng đủ khiến cô mạo hiểm chấp nhận trả giá đắt.

Trình Tây thừa nhận, cô bị mê hoặc. Có lẽ là vì đêm đó ánh trăng quá sáng, người bên cạnh quá gần,cô không khống chế được, đưa ra tình yêu mới gây nên đại họa.

Trình Tây chuẩn bị đầy đủ tâm lý mới đi xuống, đã gần đến giờ ăn sáng những người khác cũng đã thức dậy.

Lúc ăn sáng, chỉ có Tô Duy Anh và Trang Tinh còn đang ăn, những người khác đều ở trong phòng khách làm việc của mình.

Trình Tây đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh khi cô và Trần Mộ Dã gặp lại nhau hôm nay, lại không đoán được đến giây phút này.

Anh ngồi trên ghế sô pha, tay cầm máy tính làm việc, nghe thấy động tĩnh, anh từ sau màn hình ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không chút dao động, bình tĩnh chào hỏi cô.

“Chào buổi sáng.”

Trình Tây sửng sốt, đáp lại có hơi chậm: “Chào buổi sáng.”

"Ngủ ngon không? Tối hôm qua hình như uống hơi nhiều." Anh chào hỏi rất bình thường, giống như đối xử với bất kỳ vị khách nữ nào ở đây, Trình Tây không cách nào phát hiện ra khác thường nào trong mắt anh

Trái tim cô dần nguội lạnh, dần dần trở nên băng giá.

Nàng chậm rãi gật đầu và mỉm cười với anh, vẻ cứng nhắc lan từ khóe miệng xuống tứ chi.

"Không sao, cảm ơn anh hôm qua đã đưa em về phòng."

“Lần sau sẽ không uống nhiều như vậy.”

“Đây là lần đầu tiên em uống loại cocktail này không ước lượng được.” Trình Tây giải thích, giọng nói càng ngày càng khó khăn, nói xong thanh âm cũng dần dần yếu đi, khó có thể duy trì. .

“Em đi ăn sáng trước.”

Cô rời khỏi phòng khách như chạy trốn.

Đừng nhìn vào đôi mắt đó nữa.

Đôi mắt kiên định đó nhìn chằm chằm vào cô, không chút gợn sóng.

Chương kế tiếp