Tư Tàng

Chương 17

Có chút đau lòng: (

—<Nhật ký quan sát thiếu niên C>

-

Ăn sáng xong, chưa được bao lâu, tổ tiết mục lại tới tuyên bố.

Hôm nay là ngày mọi người trong phòng nhỏ cùng nhau vận động.

Các khách mời thu dọn đồ đạc chuẩn bị, sớm tập trung tại nhà thi đấu thể thao ở trung tâm thành phố.

Bên ngoài là một ngày nắng đẹp, trời biển một màu xanh.

Mọi người thay đồ thể thao đi xuống.

Con trai mặc quần áo rộng thoải mái, đột nhiên mang đến một chút hơi thở thiếu niên.

Các cô gái cũng không ngoại lệ, áo trên kết hợp với váy ngắn, tất chân, giày thể thao, tóc đuôi ngựa cao, ngập tràn thanh xuân.

Trình Tây mặc rất đơn giản, một bộ đồ thể thao dài tay màu trắng, nhìn thấy Trần Mộ Dã đi ra, một bộ đồ đen, khí thế trên mặt vẫn bị che giấu, lộ ra vẻ lạnh lùng.

Trình Tây hoảng hốt, thiếu chút nữa cho là mình đã quay về Nhất Trung năm đó, khi đó mỗi lần anh chơi bóng đều sẽ mặc đồ thể thao đen, xen lẫn trong đám đông, khó có thể tìm ra, nhưng đến lúc sút bóng đều có thể khiến người ta dễ dàng nhận ra anh.

Có lẽ là để phù hợp với chủ đề vận động tuổi trẻ hôm nay, phương tiện mà tổ chương trình sắp xếp đều là xe buýt, giống như nhóm di chuyển ở trường cấp hai.

Trình Tây tìm chỗ ngồi, vốn dĩ muốn ngồi cùng Tô Duy Anh, không ngờ, cô ấy đi lên trước nhìn thấy bên cạnh Qúy Hòa Dã không có ai, đã không chút suy nghĩ ngồi xuống.

“………”

Rất nhanh, Chi Chi đã lên xe, thấy bên cạnh cô vẫn còn một ghế trống, hai mắt sáng lên.

“Cam Tử, tối qua uống say sao? Xin lỗi, lúc đó chị bên cạnh lại không phát hiện.” Cô ấy đến gần thấp giọng hỏi cô, xe khởi động, tiếng ồn ào át đi những âm thanh khác.

Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy xếp ly thể thao, tóc đuôi ngựa buộc cao, nhìn vô cùng tươi trẻ xinh đẹp. Trình Tây nhìn khuôn mặt vô tư của cô ấy, trong mắt mang theo một chút hâm mộ lại xấu hổ.

“Đây là lần đầu tiên em uống loại rượu này nên không ước chừng được.”

Tối hôm qua cô uống hơi nhiều, không ai để ý trên bàn Trình Tây đang ngồi có năm sáu cái chai rỗng, lúc cô rời đi bọn họ đều vô cùng kinh ngạc.

Chi Chi gật đầu đồng ý, an ủi: "Lần sau đừng uống nhiều như vậy."

Rất nhanh, lại không nhịn được hỏi: “Tối qua là Trần Mộ Dã đưa em về sao?”

Trình Tây im lặng, gật đầu một lúc rồi trả lời: "Vâng, bọn em đúng lúc gặp nhau bên ngoài.”

Nhìn dáng vẻ cô không muốn nói nhiều thêm nữa, Chi Chi cũng thức thời không hỏi thêm, xe buýt đã tới bên ngoài sân vận động, mọi người lần lượt xuống xe.

Nơi này rất rộng, sân tennis và sân bóng rổ cách nhau không xa, tổ chương trình yêu cầu bọn họ tự chia đội.

Không có gì ngạc nhiên, Trần Mộ Dã chọn bóng rổ, Trang Tinh theo sát phía sau, Chi Chi rất nhanh đã gia nhập, Chu Tuế Phong nhìn xung quanh cười hỏi Phương Nghiên: “Cô muốn chơi cái gì?”

“Cậu thì sao?” Phương Nghiên không trả lời chỉ cười một cái, ném vấn đề trở về.

“Tôi sao?” Chu Tuế Phong suy nghĩ một lát, không do dự quá lâu, rất nhanh đã cười nói: “Con trai đương nhiên sẽ thích bóng rổ hơn.”

“Vậy cậu đi đi.” Phương Nghiên vuốt tóc, khóe miệng mang theo nụ cười xinh đẹp: “Tôi không muốn vì mình mà làm khổ cậu.”

Chu Tuế Phóng sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu cười hiểu ý cô ấy.

“Được, vậy tôi đi đánh bóng với bọn họ trước, lát nữa sẽ đến tìm mọi người.”

Sân tennis còn lại bốn người, chia thành hai đội, Tô Duy Anh chủ động mời Quý Hòa Dã, cậu cũng không từ chối, Trình Tây và Phương Nghiên một đội.

Trình Tây từng học một khóa tennis ở trường, cũng xem như không có gì khó khăn, tất cả bọn họ ngoài trừ Tô Duy Anh không có nền tảng, phát bóng giao bóng đều rất tốt, liên tục mấy hiệp, Phương Nghiên rõ ràng đã tìm được điểm yếu của đối thủ, không ngừng đánh bóng về phía Tô Duy Anh.

“Tôi không được, không được…Mấy người bắt nạt tôi, biết kỹ thuật của tôi không tốt nên ức hiếp tôi.” Chỉ một lát sau, Tô Duy Anh đã mệt đến thở hồng hộc, buông vợt xuống, hai tay chống đầu gối.

“Nghỉ ngơi trước đi.” Quý Hòa Dã ở bên cạnh nói, vặn cho cô ấy một chai nước, hai người ngồi bên sân nghỉ ngơi, Phương Nghiên và Trình Tây cũng buông vợt đi tới.

“Ngại quá, trên sân không có bạn bè, để cô chịu khổ.” Phương Nghiên cười vỗ vai Tô Duy Anh, nói xong nhanh chóng nháy mắt với cô ấy: “Nhưng lần sau cô có thể cùng một đội với tôi, tôi dẫn cô đi đánh kẻ địch.”

“Khinh thường ai vậy.” Quý Hòa Dã dẫn đầu nói tiếp, cười một tiếng.

“Vừa rồi không nghiêm túc, lát nữa nhất định sẽ đánh bại hai người.”

Nói chuyện vui đùa một hồi không ngờ lại gợi lên một chút nghiêm túc, đặt cược là đêm nay ai sẽ là người nấu cơm.

Đây chính là cuộc chiến bảo vệ tôn nghiêm, tinh thần chiến đấu lập tức được khơi dậy.

Bắt đầu một lần nữa, hai bên đều có khí thế khác lúc trước.

Mới vừa rồi lúc nghỉ ngơi, Qúy Hòa Dã ở bên cạnh lén chỉ cho Tô Duy Anh một vài chiêu đánh bóng, hai người hình như đã có âm mưu chiến thuật.

Đây là nói cần cho bọn hắn thời gian luyện tập mới công bằng.

Phương Nghiên nheo mắt nhìn cảnh tượng giữa sân, quay đầu cười nói với Trình Tây: “Em có có tin không?”

“Nhất định phải có” Hai người nhìn nhau, vỗ tay một cái, thong thả xuất phát.

Lần này quả thực so với trước kịch liệt hơn rất nhiều, trò chơi giải trí trở thành trò chơi chính thức, hai bên không ngừng đánh bóng qua lại. Ngay cả Phương Nghiên cố tình giao bóng, Tô Duy Anh cũng có thể miễn cưỡng đón được, trong lúc nhất thời hai bên không phân thắng bại.

Thế trận ngang tài ngang sức, không khí sôi nổi lạ thường, cho đến cuối cùng, Tô Duy Anh kiệt sức không đỡ được một quả, Phương Ngiên và Trình Tây mới giành chiến thắng trong gang tấc, cả hai đều phấn khích đập tay nhau, không quên tặng cho đối thủ của mình một cái ôm thân thiện.

“Rất tuyệt rất tuyệt.”

Mấy người đều mệt mỏi, uống nước nghỉ ngơi xong liền đi sân bóng rổ bên kia xem náo nhiệt.

Bọn họ cũng ở chia đội, nhìn tình hình giữa sân, Trần Mộ Dã và Trang Tinh, Chu Tuế Phóng cùng Chi Chi.

Chi Chi không có cơ sở, thỉnh thoảng còn cần Chu Tuế Phóng nhắc nhở , thắng bại trong sân rất rõ ràng, Trần Mộ Dã và Trang Tinh gần như ở trạng thái lười biếng truyền bóng, chơi với hai người kia.

Quý Hòa Dã nhìn một hồi, không nhịn được đi lên nói: "Để tôi đến thay người."

Đúng lúc Chi Chi cũng mệt mỏi đổ mồ hôi đầy đầu, nghe đến đây cũng cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhanh chóng chạy ra, để Qúy Hòa Dã vào thay, trong sân trở thành bốn chàng trai.

Tình hình chiến đấu lập tức thay đổi, có tiếng bóng rổ đập xuống đất, đế giày cọ sát với mặt đất, tiếng chạy, tiếng ma sát, tiếng va chạm... Bóng người hóa thành một cơn gió, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi. Trong một khoảnh khắc, Trần Mộ Dã nhận được bóng, nhảy cao đến dưới khung bóng, giơ tay ném bóng, quả bóng bay chuẩn xác vào giỏ.

Anh quay đầu lại tùy ý lau mồ hôi, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi cực kỳ đẹp đến mức không nỡ nhìn thẳng.

Phanh, phanh, phanh ——

Bóng rổ đập xuống đất

Giống như nhịp tim của cô lúc này.

Bóng người trước mặt trùng với thiếu niên nhiều năm trước. Hoàng hôn lặn thiêu đốt bầu trời, nắng chiều rực rỡ, anh mặc đồng phục đen, ném ba điểm bóng xinh đẹp, bóng dáng dưới hoàng hôn vô cùng sắc nét, tóc mái khẽ bay, khi phách hăng hái, tràn đầy sức sống, tiện tay vén góc áo lau mồ hôi, chạy vào nhóm người, làm ngơ trước những lời khen xung quanh.

Khi đó, Trình Tây cũng trốn sang một bên như vậy, ở giữa đám đông, nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh không chớp mắt.

Đó là một trong những thời khắc đẹp nhất khoảng thời gian đi học của cô.

Buổi chiều, vận động kết thúc, mọi người đều mệt mỏi muốn trở về.

Sau khi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, chậm rãi đi xuống phòng khách, như đã hẹn trước, tối nay người nấu cơm là Tô Duy Anh và Qúy Hoà Dã, hai người đều không có cảm xúc gì. Nghỉ ngơi xong liền xuống bếp nấu cơm, nhưng Trình Tây vẫn có hơi lo nên đi vào giúp đỡ.

Trần Mộ Dã là người cuối cùng xuống lầu, lúc đó mọi người đều ở trong phòng khách, Trình Tây đang ngồi trên sô pha, bên cạnh vừa vặn có một chỗ trống, sau khi anh nhìn rõ, sắc mặt hơi cứng lại, dưới chân rất tự nhiên thay đổi hướng đi tới bên cạnh Trang Tinh.

Tay Trang Tinh khẽ bị đẩy một cái, liền dịch về phía bên cạnh, so pha nhỏ không rộng lắm, ngồi hai người có hơi chặt. Trang Tinh phản ứng lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chỗ trống bên cạnh Trình Tây, không nhịn được kêu lên.

“Sao cậu không ngồi bên kia đi, ngồi chen với tôi làm gì, chật mất chết.”

“Thích cậu đó, không được sao?” Lúc Trần Mộ Dã nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, rũ mắt lạnh nhạt nhìn qua. Trang Tinh rõ ràng có hơi dừng lại, nuốt những lời còn chưa nói hết vào trong, hơi hếch cằm lên hừ một cái.

“Đừng ghép CP với tôi, xu hướng giới tính của tôi rất bình thường.”

“Yên tâm, tôi cũng không có hứng thú với cậu.” Trần Mộ Dã nghiêm túc nói.

Trang Tinh: “………”

Hai người đấu võ mồm qua lại một hồi, những người khác ở bên cạnh cười ha ha, Chi Chi hai tay ôm má cười: “Hai người này quá thú vị.”

Chỉ có Trình Tây cười không nổi, cô cụp mắt xuống, mím môi và im lặng, không dám liếc mắt nhìn qua.

Trần Mộ Dã muốn tránh hiềm nghi, có lẽ những người khác có phát hiện, nhưng cũng có thể là không.

Buổi tối, tổ chương trình thông báo dự định hẹn hò mới.

Quy tắc có chút khác biệt so với lần trước, mời có hai vòng, lần thứ nhất là nam chủ động, lần thứ hai là nữ chọn lại, ngoại trừ lẫn nhau bầu chọn thành công, bên cạnh đó còn có chuyện một bên đưa ra lời mời cũng có hiệu lực.

Trình Tây nhìn đến này thấy quy tắc phản ứng này mới hiểu được, đây là tô tiết mục cho những người khác cơ hội hẹn hò.

--Ngay cả khi không được chọn, cũng có thể chủ động chọn người mình muốn hẹn hò ở lần thứ hai.

Mới đầu cô còn muốn cười, cong khóe miệng, sau đó nụ cười lập tức trở nên chua xót.

Dù vậy thì sao.

Có lẽ cô sẽ không giờ có thể chủ động mời Trần Mộ Dã lần nữa.

Chín giờ tối, buổi hẹn hò chính thức bắt đầu.

Bên ngoài yên tĩnh, không biết qua bao lâu, từ phòng bên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, thanh âm trong đêm sâu trở nên mơ hồ, tiếng nói chuyện cũng không rõ ràng.

Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, rất nhanh đã kết thúc, trong phòng Trình Tây vô cùng yên tĩnh, cô đối diện với Tô Duy Anh, mắt người đối diện có hơi đỏ lên, Tô Duy Anh gục đầu xuống, gọi tên cô, thanh âm có hơi nức nở.

“Cam Tử……”

Trình Tây lặng lẽ bước đến ôm cô.

Hai người đều không nói chuyện, một lúc sau, Tô Duy Anh mới bình tĩnh lại, sụt sịt lấy khăn giấy lau mắt.

“Đàn ông không đáng.” Cô ấy nói rất mạnh mẽ, nói với chính mình cũng là nói với cô.

Trình Tây gật đầu, mạnh mẽ gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, không đáng.”

Vòng thứ nhất kết thúc, kết quả sẽ được gửi đến tin nhắn mọi người, lòng bàn tay khẽ rung lên, giống như đó là một loại tín hiệu nào đó, muốn xem lại không dám.

Trình Tây cuối cùng cũng thu hết can đảm, cúi đầu rồi hơi sững người.

Tô Duy Anh đối diện cũng có biểu cảm tương tự.

[Lượt mời đầu tiên đã kết thúc. Trần Mộ Dã và Trang Tinh không gửi thiệp mời. Ở vòng tiếp theo, khách mời nữ sẽ được chủ động.]

“Hai người bọn họ không chủ động lựa chọn.” Một lúc sau, Tô Duy Anh nhẹ nhàng nói, sau đó lại cúi đầu mất mát.

“Nhưng cậu ấy vẫn chọn.”

Đúng vậy.

Quý Hòa Dã có lẽ vẫn sẽ lựa chọn Phương Nghiên.

Trình Tây nhớ lại cả ngày bọn họ ở chung, trong lòng lại hiện lên câu nói đó.

——đàn ông không đáng.

Tạm dừng một lát, Trình Tây vẫn hỏi cô ấy: “Vậy tiếp theo chị định làm sao? Muốn chọn ai?”

“Chị……”

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe vì nước mắt, mở miệng do dự hồi lâu, cuối cùng cong môi cười, nước mắt rốt cuộc cũng rơi ra.

“Chị vẫn muốn chọn hắn.”

Tô Duy Anh đi rồi. Kiên định lại dũng cảm ngoài tới phòng Qúy Hoà Dã.

Trình Tây ngồi một mình trên ghế sô pha, hai tay ôm đầu gối, một lúc lâu sau, cuối cùng đưa ra quyết định.

Cô đi tới hướng phòng Trần Mộ Dã, lúc đi qua, đúng lúc nhìn thấy Chi Chi tư bên kia hành lang đi ra, trên mặt còn mang theo nụ cười, trở về phòng.

Cô không thể nói lúc này mình đang nghĩ như thế nào, có lẽ là dao động, cũng có thể là chết lặng.

Cô đi tới cửa gõ nhẹ, rất nhanh, cửa từ bên trong mở ra, Trần Mộ Dã đứng đối diện, cúi đầu vẻ mặt quen thuộc nhìn cô.

Trình Tây ngẩng đầu, nói với anh: “Em tìm Trang Tinh.”

Chương kế tiếp