Tư Tàng

Chương 20

Anh như mặt trời, như mặt trăng, thỉnh thoảng lại như một cơn gió thoảng qua, nhẹ nhàng lướt qua.

—<Nhật ký quan sát thiếu niên>

-

Buổi tối, những người khác trong biệt thự lần lượt trở về.

Lúc đó Trình Tây đã sửa sang lại, thay quần áo, bình tĩnh ngồi dưới lầu, làm như không có việc gì với Trần Mộ Dã.

Bí ẩn hẹn hò ngày hôm nay cũng được công bố.

Đúng là hôm nay Trang Tinh hẹn Chi Chi, Qúy Hoà Dã và Phương Nghiên, Tô Duy Anh không biết sao lại đi cùng với Chu Tuế Phóng. Lúc ăn tối cô ấy còn nhắc đến sáng nay đã tới một tiệm đồ ngọt rất nổi tiếng, sau đó Trang Tinh lại xin cô ấy gửi liên kết vào nhóm.

Một nhóm người nhìn qua như đều vui vẻ trở lại, mặc kệ đối phương có phải người mình thích hay không, nhưng cùng ra ngoài chơi cứ vui vẻ là được.

Đây là lời của Tô Duy Anh.

Sau khi bọn họ trở về, nhìn thấy Trình Tây và Trần Mộ Dã đều ở nhà, ngồi trên sô pha, cảm xúc thật sự không tính là thoải mái, còn không quên lên tiếng quan tâm.

“Cả ngày hôm nay hai người không ra ngoài sao?” Tô Duy Anh nói, vừa đặt trà sữa trong tay xuống vừa kinh ngạc lên tiếng.

Trình Tây có hơi xấu hổ, nhìn Trần Mộ Dã: “Có ra ngoài một chút…nhưng trời mưa, còn chưa đến công viên đã quay về.”

“À, đúng là thời tiết hôm nay không tốt, bọn chị thiếu chút nữa cũng dính mưa.” Cô vừa nói, Phương Nghiên đã đặt đồ ăn đóng gói trên bàn ăn, nói với mọi người.

“Bọn tôi mua một ít đồ ăn ngon, mọi người tới nếm thử đi.”

Trong nhà lại rộn ràng náo nhiệt, bên ngoài mây nặng trĩu, bên ngoài sáng đèn, ấm áp hòa hợp.

Trình Tây vén chăn trên đầu gối đứng dậy, trong lòng cuối cùng cũng thả lỏng, vội vàng đi tới, nhẹ nhàng hỏi: “Chị mua món gì vậy, cho em nếm thử với."

“Có nhiều lắm, để tôi nói cho mọi người biết, hôm nay bọn tôi ăn được rất nhiều món.” Phương Nghiên mở hộp ra, nhiệt tình giới thiệu từng món, Tô Duy Anh cũng chia trà sữa cho mọi người, một đám người vây quanh bàn ăn nói chuyện. So với áp lực ban ngày như tiến vào một thế giới khác.

Trình Tây khẽ thở ra, cố gắng không quan tâm đến Trần Mộ Dã bên cạnh, nói chuyện với bọn họ.

Lần hẹn hò, ê-kíp chương trình trăm phương ngàn kế chuẩn bị cuối cùng không đạt được hiệu quả như mong muốn.

Tình huống trên sân không những không rõ ràng mà càng thêm rối rắm, Trình Tây bắt đầu lo lắng cho đội biên tập sau này của bọn họ.

Hôm qua trời mưa suốt đêm, hoa trong vườn bị hư hại không ít, sáng sớm Trình Tây tỉnh dậy, từ ban công trong phòng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, không nhịn được đi xuống lầu, đỡ mấy cành hoa bị đổ xuống, chăm sóc đơn giản.

Hôm nay cô dậy rất sớm, cũng không có mơ mộng linh tinh gì, cả biệt thự còn chìm trong sương sớm, xung quanh yên tĩnh.

Cô đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, sau đó cửa hàng rào mở ra, Trình Tây ngẩng đầu nhìn thấy Chu Tuế Phóng.

Người đàn ông mặc đồ thể thao, trên đầu còn dính mồ hôi, có lẽ vừa kết thúc chạy bộ buổi sáng trở về.

Trình Tây theo bản năng nhìn về phía sau, tầm mắt trống rỗng, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Khoảng thời gian này, từ khi Chu Tuế Phóng chuyển tới đây, mỗi ngày đều sẽ hẹn Phương Nghiên cùng nhau chạy bộ buổi sáng, hôm nay lại chỉ có một mình cậu.

“Hả, sao chỉ có mình anh?” Cô nghĩ như vậy, liền hỏi thẳng. Chu Tuế Phong hoàn toàn không để ý, giơ tay lau mồ hôi, cười nói: “Hôm qua Tiểu Nghiên đi chơi một ngày quá mệt mỏi, cho nên hôm nay không đi chạy.”

“À……thì ra là như vậy.” Trình Tây gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, Chu Tuế Phong nhìn hành động lúc này của cô, hỏi:

“Em đang xử lý đám hoa này sao?”

“Ngày hôm qua trời mưa lớn, hoa đổ khá nhiều, em xem có thể cứu được một ít không.”

Trong vườn có rất nhiều hoa, Trình Tây nhìn thấy tình cảnh tượng thê thảm hôm qua, hơn nữa gần đây thời tiết liên tục thay đổi, đang cân nhắc có nên đem mấy chậu hoa vào trong mái hiên hay không.

Nghe được kế hoạch của cô, Chu Tuế Phóng bật cười, đi lại cần cô.

“Anh làm cùng em.”

Hai người dọn hoa cả buổi sáng, đến khi mặt trời hiện rõ, tất cả chậu cây trong vườn đều được chuyển vào hiên nhà, có chỗ che mưa chắn gió.

Hai người đổ không ít mồ hôi, cũng may cảm thấy hài lòng, nên không quá mệt mỏi.

Trình Tây pha hai cốc cà phê, mang ra ngoài, Chu Tuế Phóng đứng ngoài sân, nhìn mặt trời mọc và thành quả lao động vừa rồi.

Cô đưa chiếc cốc trong tay tới, Chu Tuế Phóng nhận lấy, quay đầu cười nói: “Cảm ơn.”

Nụ cười của anh ấy đặc biệt có sức hút, dưới ánh mặt trời, ngập tràn sức sống tươi trẻ, mang theo sự điềm tĩnh đặc trưng của đàn ông trưởng thành.

Ở trường Trình Tây rất ít khi tiếp xúc với loại nam sinh như vậy, bởi vậy ở trong phòng nhỏ, hai người gần như không có tiếp xúc, đây hẳn là lần đầu tiên hai người một mình đứng chung với nhau.

“Trước đây anh không phát hiện, mặt trời mọc ở góc độ này rất đẹp.” Ánh mắt Chu Tuế Phóng nhìn về nơi xa. Trước biệt thự không có một tòa nhà, sắc vàng chìm vào trong mây, rặng dừa đứng thẳng tắp, xa xa là biển xanh.

Trình Tây gật đầu phụ họa: “Tầm nhìn ở biệt thự rất tốt.”

“Đúng vậy.” Chu Tuế Phóng cầm cốc cà phê mỉm cười, nói với cô: “Hình như cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy em ở đây.”

Anh ấy suy nghĩ nói: “Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta ở một mình như thế này?”

Trình Tây hơi xấu hổ, ngượng ngùng giải thích: “Bởi vì bình thường em không dậy sớm như vậy.”

“Phát hiện ra.”

Chu Tuế Phóng nói xong, hai người nhìn nhau cười. Lúc Trần Mộ Dã xuống lầu đúng lúc nhìn thấy cảnh bọn họ đứng cạnh nhau nói chuyện vui vẻ, liếc nhìn vài cái, thu hồi tầm mắt đi vào phòng bếp.

Cửa tủ lạnh mở ra không lớn không nhỏ, vừa vặn có tiếng từ bên trong vang lên, Trình Tây nghe thấy, quay đầu nhìn Trần Mộ Dã.

“Đúng rồi.” Cô phản ứng lại, hỏi Chu Tuế Phóng: “Anh muốn ăn sáng không? Hình như thời gian vẫn còn sớm.”

Anh ấy gật đầu, hai người từ bên ngoài đi vào, Trần Mộ Dã vừa uống nước xong, đôi mắt đen bóng nhìn qua, Trình Tây cố gắng bình tĩnh hỏi anh như bình thường: “Anh muốn cùng nhau ăn sáng hay không?”

Bữa sáng hôm nay biến thành ba người.

Trình Tây nhìn nguyên liệu nấu ăn một hồi, cố ý lấy hai quả cam trong tủ lạnh, chuẩn bị cắt một đĩa trái cây.

Chu Tuế Phóng cực kỳ tự nhiên đi vào giúp đỡ, hai người đang bận rộn trong bếp, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nói chuyện trầm thấp, Trần Mộ Dã cầm bình nước đứng một bên, một lúc lâu sau mới bước ra.

Sau bữa sáng, nhóm chương trình thông báo kê hoạch hôm nay ---

# tôi có một cuộc hẹn với bạn#

Bạn là bạn bè thực sự, chương trình còn chi sô tiền lớn đưa người từ trời nam đất bắc tới đây, chỉ để ghi hình tập này.

Đào An không hề nói trước với cô. Lúc Trình Tây bước vào quán cá phê dưới sự hướng dẫn của tổ chương trình, đã thấy cô ấy tươi cười ngồi đó vẫy tay với mình.

Trình Tây vừa mừng vừa sợ, vốn tưởng tổ tiết mục đang lừa gạt, còn gọi Đào An tới đây.

“Sao cậu không nói lời nào đã đến đây?” Cô đè nén kích động, thấp giọng dò hỏi. Đào An còn hưng phấn hơn cô, chân dưới bàn không ngừng lắc lư.

“Bọn họ nói muốn cậu bất ngờ, cố ý nói mình phải giữ bí mật.”

“Thật không thể tin được.” Trình Tây lẩm bẩm. Một mình đợi trong phòng nhỏ lâu như vậy, đột nhiên thấy bạn thân xuất hiện, lập tức muốn nói hết với đối phương, quả nhiên, Đào An lập tức đi vào vấn đề.

“Mấy ngày nay cậu ở trong phòng nhỏ thế nào?” Cô ấy hỏi xong, cúi người xuống, đảo mắt nhìn camera giấu kín hai bên.

“Có phát triển gì hay không?” Đào An một lời hai nghĩa nói với cô.

Khóe miệng Trình Tây chua xót, cười cười, muốn lắc đầu, lại gật đầu: "Có….đi”

“Phát triển giống bạn bè.” Cô thay đổi cách nói.

"Lần này bọn mình có một vị khách nam rất được yêu thích, nhưng hình như anh ấy không thích bất kỳ ai, hơn nữa còn có chút kháng cự với sự chủ động của người khác."

“Mình tiếp úc với anh ấy hai lần đều kéo dài khoảng cách, hiện tại mọi người đều rất bình thường, ở chung với nhau như những người bạn.”

Đào An nghe xong lời này, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, thật lâu sau, biểu càm trở nên phức tạp: "Vậy...không còn khách nam nào sao?"

“Thích hợp, có thể tiếp xúc?” Cô ấy thử hỏi. Trình Tây lắc đầu: “Về cơ bản đều đã tiếp xúc với tất cat, nhưng không có tiến bao nhiêu tiến triển.”

Đào An ngậm miệng, một lời khó nói hết, chuyển đề tài: “Vậy mấy ngày nay cậu ở đây có vui không? Mọi người có hòa động hay không?”

Trình Tây có một cảm giác mơ hồ đây là kịch bản của chương trình, bởi vì cô vừa đến đây, đẵ nhắc hai lần với Đào An chuyện sinh hoạt trong phòng nhỏ.

Cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Rất vui, mọi người đều rất dễ ở chung, không khí mỗi ngày đều rất tốt.”

“Đặc biệt là buổi tối cùng nhau ăn cơm, cảm giác rất ấm áp.”

Đào An lại hỏi cô thêm mấy vấn đề, thật không phải phong cách của cô ấy, càng giống như muốn thông qua cô ấy để phỏng vấn, nhưng người hỏi là bạn bè, sẽ có cảm giác thật lòng tự nhiên hơn, cũng để khách mời thể hiện chân thật với khách quý.

Hai người trò chuyện khoảng hai mươi phút, Đào An không tìm được những lời khác, có một số chuyện rất muốn nói cũng không nói được, chỉ ngồi ở chỗ đó, nháy mắt ra hiệu rõ ràng với cô.

“Được, buổi ghi hình này kết thúc, buổi chiều cho hai người thời gian tự do, có thể tự do đi lại.”

Cuối cùng tổ đạo diễn lên tiếng, kết thúc phần này.

Đào An đột nhiên như được tha thứ, kéo cô đứng dậy, hỏi nhân viên bên ngoài: "Chúng ta đi đâu cũng được phải không? Có phải không có camera hay không.”

“Có thể, nhưng thời gian không nhiều, buổi tối khách mời phải quay về trước sáu giờ.

“Được, chúng ta đi.” Đào An nhanh chóng kéo cô đi. Đi ra ngoài, camera phía sau quả nhiên không theo dõi nữa, đây cũng là lần đầu tiên Đào An tới Tân Thành, Trình Tây vốn định dẫn cô ra ngoài đi dạo, không ngờ lại kéo cô đi qua mấy con ngõ nhỏ, cuối cùng nhìn thấy một tiệm bánh ngọt bí mật, quay đầu đưa cô vào.

“Phục vụ, cho hai ly nước chanh.” Cô ấy xua tay với nhân viên, chạy tới hỏi: “Cam Tử, Trần Mộ Dã , thật sự khó đối phó như vậy sao?”

Trình Tây: “………”

“Đúng vậy.” Cô bất đắc dĩ thừa nhận: “Mình từ bỏ rồi.”

“Đừng.” Đào An muốn nói cái gì, lại do dự một chút, lộ ra vẻ khó xử: “Cậu tới cũng tới rồi, vất vả lắm mới gặp được người ta…”

“Mình biết.” Cô cười khổ, trong mắt không dấu được khổ sở; “Nhưng mình thật sự không còn cách nào, Đào An. Thậm chí anh ấy….còn biết ý định của mình.”

“Vậy……” Cô ấy do dự, không dám hỏi tiếp.

“Anh ấy không phản ứng gì cả, ngày hôm sau, đối với mình cũng không có gì khác biệt.”

Đào An hoàn toàn thất vọng, lộ ra vẻ buồn bã giống cô, cũng không bỏ cuộc: “Vậy, nói không chừng vẫn còn cách khác, nếu có thêm cơ hội ở chung, nếu không, nếu không…”

“Mình cảm thấy anh ấy đối với mình không có gì khác biệt.” Trình Tây bình tĩnh giải thích sự thật, cô đã cam chịu số phận.

“Có lẽ anh ấy thật sự không thích mình.”

“Đối với hầu hết mọi người, yêu mà không được chính là chuyện bình thường đời người.”

“Mình chỉ là một người bình thường mà thôi, dựa vào cái gì mà hy vọng xa với được anh ấy thích. Bản thân Trần Mộ Dã cũng chưa từng thích ai, mình dựa vào cái gì mà si tâm vọng tưởng, ánh trăng đột nhiên rơi xuống, tia sáng lại đúng lúc chiếu lên người mình.”

Trình Tây cố gắng nói hết, hốc mắt không biết đã đỏ lên từ khi nào, cười tự giễu: “Anh ấy thể hiện rất rõ ràng, nếu tiến thêm một bước sẽ rất bất lịch sự.”

Đào An nghe cô nói như vậy đã sắp chảy nước mắt, đoạn đường này, cô ấy đứng bên cạnh nhìn Trình Tây cô độc đi một mình, tình cảm chôn giấu nhiều năm, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không ngờ lại phải đối mặt với kết cục như vậy.

“Cam Tử, cậu có hối hận khi tham gia chương trình này không.” Đào An nói, Trình Tây lắc đầu cười.

“Đương nhiên không hối hận, sao có thể hối hận được.

“Lần này cuối cùng anh ấy cũng nhớ được mình, lần này mình đã rất dũng cảm.”

……

Năm giờ chiều, Trình Tây đưa Đào An lên máy bay.

Hai người học đại học ở hai thành phố khác nhau, gặp mặt đã không dễ, trước khi đi còn ôm nhau thật chặt.

“Không cần phải nghĩ nhiều, cậu ở đây cứ vui vẻ là được.”

“Cảm ơn cậu Đào An.”

Máy bay xuyên qua tầng mây gào thét rời đi.

Trên đường Trình Tây trở về, mở di động ra mới nhìn thấy Đào An gửi cho mình một tin nhắn thoại rất dài.

“Trước đây sợ ảnh hưởng đến cậu, cho nên không nói ra, hình như Tần Tố Mi muốn tới trường cậu học thạc sĩ, thời gian trước còn hỏi mình phương thức liên hệ của cậu, mình không cho. Nếu cô ta có tới tìm cậu, cậu cũng đừng phản ứng lại, thật đúng là không biết xấu hổ. Còn có thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mình chưa gặp người nào da mặt dày như vậy, cậu không cần để ý, vốn dĩ đã không có tình bạn gì đó, cũng không sợ đắc tội với ai.”

Tần Tố Mi……

Một cái tên đã quá lâu rồi, cô còn tưởng mình đã quên hết.

Nhưng giờ khắc này nhìn thấy, Trình Tây vẫn không kiểm soát được, nhớ tới quá khư đầu mây mù trước đây.

Cô tắt điện thoại đi, lòng chùng xuống, rơi xuống khoảng không vô định.

Trở lại phòng nhỏ, cơ bản mọi người đều ra ngoài gặp gỡ bạn bè, ngoại trừ một số ít không có thời gian đến nên chỉ có thể gặp nhau qua video.

Trần Mộ Dã chính là người đầu tiên.

Bạn tốt trong tư liệu anh gửi cho tổ chưởng trình, chính là ông chủ kiêm đối tác tiếp theo của anh, đồng thời còn là đàn anh khóa trên, công việc ở công ty bận rộng thật sự không có cách nào để đi được.

Sau khi mọi người trở về, đều ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, chia sẻ chuyện hôm nay, tâm trạng Trình Tây không tốt, nói qua lại mấy câu liền đi lên lầu.

Cô mở Weibo đã lâu không dùng, quả nhiên có bạn mới theo dõi, đồng thời có tin nhắn riêng nằm ở đó.

[Trình Tây, tôi là Tần Tố Mi, tôi có một số chuyện muốn nói với cậu, có tiện thêm phương thức liên hệ không? PS: Có vẻ như không thể thêm bạn tốt với cậu, có tiện nói phương thức liên hay khác hay không? Tôi thêm cậu/ mặt cười.]

Trình Tây nhìn thấy tin nhắc này, trong ngực không tự chủ được quay cuồng buồn nôn, kẻ ác luôn có thể nhẹ nhàng xóa sạch mọi chuyện, nhưng nạn nhân lại không cách nào bỏ được vết sẹo trên người, không ngừng đeo bám đi theo cả đời.

Cô không trả lời tin nhắn này, nhấp vào xóa, sau đó xóa người theo dõi của mình đồng thời cho tài khoản này vào danh sách đen.

Làm xong tất cả, cảm giác nặng nề và ngột ngạt trong lòng cô cuối cùng cũng dịu đi một chút, không khí trong lành tràn vào, giúp cô lấy lại hơi thở.

Trình Tây ngủ một giấc, lại tỉnh lại, trong phòng đèn sáng nhưng không một bóng người, Tô Duy Anh vẫn chưa đi lên.

Cô lấy điện thoại xem thời gian, đã gần mười hai giờ, trong biệt thự yên tĩnh không có động tĩnh gì khác, cô suy nghĩ một hồi liền xỏ giày xuống giường.

Đi đến cầu thang vẫn không một tiếng động, phòng khách trống rỗng, chỉ có ngọn đèn lặng lẽ chiếu sáng, sáng ngời mà quạnh quẽ.

Cô cảm thấy có hơi choáng váng, xen lẫn hoang mang, đang cẩn thận xác định đoán xem họ sẽ đi đâu thì đột nhiên có tiếng động từ trong bếp truyền đến.

Cô cụp mắt xuống, thấy Trần Mộ Dã từ bên trong đi ra, trên tay cầm một chiếc cốc, cảm nhận được ánh mắt của cô, không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vài giây rồi nói: “Bọn họ đều tới lầu ba xem phim rồi.”

Trình Tây vốn không có ý định lên lầu, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy Trần Mộ Dã đi lên, khong tự chủ đượ lại đi theo anh.

Không ngờ, anh đi một mạch qua phòng xem phim lại đi lên sân thượng, Trình Tây ngơ ngác đi theo phía sau, đến cửa mới nhận ra, vô cùng xấu hổ.

“Sao anh không đi xem phim?” Cô chỉ có thể đi tới, giả vờ thản nhiên ngồi xuống ghế mềm bên cạnh anh, vô cớ hỏi han.

“Không quá muốn xem.” Trần Mộ Dã tùy ý đặt cốc lên bàn, cầm lấy một cái chăn ở bên cạnh, tự nhiên đưa cho nàng.

Trình Tây nhận lấy, lúc này mới nhận ra mình đang mặc đồ ngủ mỏng manh.

Gió thổi qua, hơi lạnh dần len lỏi.

Cô vội cúi đầu, trải chăn ra, bọc cả người lại.

Ban đêm đột nhiên yên tĩnh, trên đầu rải rác vài vì sao, rất giống đêm đó cô uống say.

Điều khác biệt duy nhất là đêm nay hình như lại có mưa, trong không khí thoang thoảng hơi ẩm khiến màn đêm càng trở nên u ám

Trình Tây ngồi bên cạnh anh, không muốn nói nhiều, đầu óc trống rỗng nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy thỏa mãn, như thể một nhịp trống vô tình đập vào tim.

“Hôm nay gặp bạn đã xảy ra chuyện gì sao?” Không nghĩ tới, Trần Mộ Dã lại chủ động nói trước, đầu óc Trình Tây trống rỗng hai giây, trả lời: “Không……Chỉ nói chuyện trong phòng nhỏ thôi.”

“Ồ.” Anh gật đầu, không nói gì thêm. Trình Tây suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh thì sao? Nói chuyện có vui khong?”

“Không có gì đặc biệt.” Hắn nhẹ giọng nói.

Cuộc trò chuyện giữa hai người kết thúc tại đây. Không khí yên lặng.

Trình Tây hoàn toàn không phân biệt được thái độ của anh, do dự tìm lời nói, để tránh phạm vào sai lầm như lần trước, dứt khoát im lặng.

Cũng may màn đêm có thể bao trùm hết thảy, im lặng cũng không quá khó khăn, bọn họ yên lặng ngồi hồi lâu, nhiệt độ dần hạ xuống, Trình Tây nhìn bầu trời, theo bản năng hỏi.

“Đêm nay có lẽ sẽ không mưa.”

Thật ra, cô chỉ định lẩm bẩm một mình, lời vừa nói ra, nhớ tới những chuyện trước đây lại cảm thấy xấu hổ, Trình Tây lập tức im bặt.

Lúc này Trần Mộ Dã lại trả lời: “Có lẽ là không.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dừng lại mấy giây ngắn ngủi, tựa như nhìn ra được tâm trạng bất an của cô, làm như vô ý lên tiếng: “Lần trước là ngoài ý muốn, lần này cho dù có mưa, chúng ta cũng có thể kịp thời trở về, cho nên đừng lo.”

Trình Tây hơi sửng sốt, một nơi không xác định trong tim đột nhiên chìm xuống, vì sự dịu dàng lỡ đãng của anh.

Đúng vậy, dịu dàng.

Từ này dùng trên người Trần Mộ Dã không thể nói là không được, nhưng nó lại bí mật phù hợp để mô tả thiếu niên trong lòng cô lúc đó.

Trình Tây chính vì sự dịu dàng thoáng qua đó mà đắm chìm toàn bộ thanh xuân.

Con lăn ký ức quét qua tâm trí, kéo Trình Tây trở lại năm mười sáu tuổi xấu hổ, chật vật đó.

Lần đầu tiên cô gặp Trần Mộ Dã vào một buổi sáng bình thường lại không bình thường.

Cô đeo cặp sách, ướt sũng đứng trước bồn hoa, nhìn cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh từ cổng trường đi đến, khí phách tươi trẻ, ngập trong nắng vàng, lúc ấy, đến cả một cũng phát ra ánh sáng.

Chương kế tiếp