Tư Tàng

Chương 19

Cô đã nhìn thấy đóa hoa đẹp nhất trên đời.

—<Nhật ký quan sát thiếu niên>

-

Đêm nay, đài thông báo im lặng đã lâu trong vườn hoa đột nhiên vang lên.

“Sau tuyến bố đếm ngược chương trình, tám ngày.”

"Ngày mai các bạn được tự do hẹn hò, hãy làm theo những suy nghĩ chân thật nhất của bạn và đưa ra lựa chọn nhé."

Mọi người trong biệt thự đều sửng sốt.

Lần này, chữ "nhé" trong thông báo chương trình có vẻ nặng nề mà trầm tĩnh, không còn sôi nổi hoạt bát như xưa.

Trái tim Trình Tây trùng xuống, cảm giác khủng hoảng không biết tên đột nhiên xông lên, cô nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mất mát.

“Thời gian trôi quá nhanh. Tôi cảm thấy như mới hôm qua tiến vào, nhưng chỉ chớp mắt đã qua hơn mười ngày.”Tô Duy Anh lẩm bẩm cảm thán, vẻ mặt Chi Chi lập tức như đưa đám.

“Tôi mới nhanh, vừa mới bước vào còn chưa được hai ngày đã tuyên bố phải rời khỏi.”

“Ha ha, vẫn còn tám ngày mà, sao mọi người lại làm như sắp chia xa đến nơi vậy.” Trang Tinh thản nhiên nói: “Tôi cảm thấy chắc chắn chương trình đang muốn kích thích chúng ta, nên cố ý phóng đại, các cậu xem các mùa trước đây có lần nào không phải thông báo trước hai ngày, đến lượt chúng ta lại thông báo trước một tuần, ý đồ là gì?”

Đạo diễn trong phòng giám sát: “…………”

“Nói không sai, nhưng đột nhiên nhấn mạnh thời gian như vậy, dường như cảm thấy thời điểm kết thúc rất gần.” Lúc Phương Nghiên nói chuyện còn nhìn xung một vòng, ánh mắt lướt qua biểu cảm trên mặt từng người.

“Chúng ta từ trời nam đất bắc tới đây gặp nhau, vốn dĩ là một chuyện hiếm có, cho nên càng phải quý trọng từng ngày nghỉ chung.” Chu Tuế Phóng đứng lên đưa ra ra lời tổng kết, hoàn mỹ kết thúc ý định của tổ chương trình.

“Lần hẹn hò ngày mai, mọi người có sắp xếp kế hoạch gì hay không?” Anh ấy vừa nói xong, xung quanh không một tiếng động, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không muốn nói gì.

Chu Tuế Phóng nhìn quanh một vòng, cuối cùng nói: “Nếu không chúng ta cứ về phòng trước, nghĩ được lại tính xem ngày nem nên đi chơi như thế nào.”

Thời gian giao lưu của mọi người trong phòng nhỏ kết thúc, từng người đi lên lầu, Trình Tây ngồi trước bàn, bắt đầu viết bức thư hôm nay.

Mặc dù hộp thư đã được niêm phong nhưng theo thông lệ mỗi ngày đều phải gửi đi, cô cầm bút suy nghĩ, Tô Duy Anh ở bên cạnh đang tìm địa điểm hẹn hò thích hợp với Tân Thành, nhìn thấy lại ngẩng đầu.

“Cam Tử, em lại bắt đầu viết sao? Mỗi lần em đều viết rất nghiêm túc, chỉ tiếc hiện tại không đọc được, nếu không người kia nhất định sẽ rất cảm động.”

“Là bởi vì hiện tại đọc không được, em mới có thể nghiêm túc viết như vậy.” Trình Tây chăm chú viết, không ngẩng đầu lên giải thích.

“Nếu lập tức đọc được, em cũng không dám viết cẩn thận như vậy.”

Tô Duy Anh sửng sốt một lát, sau đó lại u sầu, thương cảm: “Cũng đúng, nếu không lần gặp ngày mai sẽ rất xấu hổ, hiện tại người kia không xem được, mình cũng có thể biểu lộ tình cảm chân thành trong lòng.”

Trình Tây mỉm cười, không nói nữa. Tô Duy Anh kiểm tra hành trình, Trình Tây cũng vừa viết xong, cẩn thận cho vào phong thư, chờ lát nữa gửi đi.

“Cam Tử, ngày mai em muốn hẹn ai? Có kế hoạch gì hay không?” Một tay Tô Duy Anh cầm máy tính bảng, một tay chống cằm, lộ ra một đối mắt mong chờ nhìn cô.

“Em không muốn hẹn hò.” Trình Tây trả lời cô ấy, nói thẳng: “Có phải chi muốn hẹn Tiểu Dã hay không, hay là sợ?”

“Chị……”Cô ấy do dự nói: “Chị cảm thấy cậu ấy vẫn không thích mình, không biết có nên tiếp tục hay không.”

Tô Duy Anh mất mát thở dài, Trình Tây ngồi ở kia, nhất thời không biết nên nói gì, sau một lúc: "Thả lỏng đi, coi như ra ngoài vui vẻ với bạn bè, chị cứ nghĩ chỉ còn mấy ngày nữa, có thể gặp thêm lần nào hay lần đó.”

“Em nói không sai, rất đúng.” Được ủng hộ, Tô Duy Anh lập tức ngập tràn ý chí chiến đấu, nói xong mới phản ứng lại, nhìn về phía cô.

“Vậy Cam Tử, tại sao…em không thử thêm một lần?”

“Tuy Trần Mộ Dã này….có hơi khó đối phó, nhưng đúng như em nói, dù sao cũng không thua.”

Dường như toàn thế giới đều biết cô chỉ thích mình anh.

Trình Tây cười lắc đầu: “Quên đi, chuyện của em và anh ấy….không giống.”

Sau đêm đó, Trần Mộ Dã đã tỏ thái độ rất rõ ràng, nếu cô còn cố tình dây dưa lần nữa cũng chỉ để bị ghét bỏ hơn mà thôi.

Chi bằng vẫn như trước đây, chỉ cần được đứng từ nơi xa nhìn anh là tốt rồi.

Trình Tây xuống lầu đưa thư, liền đi ngủ sớm.

Sau khi tắt đèn, ngoài hành lang vẫn còn loáng thoáng có tiếng nói.

Cô không để ý, dần dần chìm vào giấc ngủ, đêm đó ngủ rất yên bình.

Trình Tây vốn tưởng hôm sau trong phòng nhỏ dù sao cũng sẽ còn vài người ở lại.

Cuộc hẹn hôm nay không bắt buộc, không phải ai cũng phải ra ngoài, theo lời mời lần trước, cô cho rằng ít nhất Trang Tinh nhất định sẽ ở lại.

Dù sao, cậu không chủ động hẹn người khác, cũng không có ai chủ động hẹn cậu.

Kết quả, một giấc ngủ dậy, Trình Tây xuống lầu, phòng khách không một bóng người. Tấm rèm cô đơn lay động, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Đối mặt với căn phòng trống rỗng, cô thở dài và cam chịu làm bữa sáng cho mình.

Buổi sáng trong nhóm có không ít tin nhắn, Trình Tây vừa ăn vừa lướt điện thoại, xuyên qua nội dung nói chuyện rời rạc của bọn họ, mới biết mọi người đều đã ra ngoài.

Trang Tinh tag Tô Duy Anh, phía dưới cô đáy đá trả lời bằng vị trí một tiệm đồ ngọt, sau đó là Quý Hòa Dã khoanh tròn Phương Nghiên, nói mang cho cô ấy một cái áo khoác?

Gì vậy.

Trình Tây bị bọn họ làm cho choáng váng.

Không phải đêm qua Tô Duy Anh đã hẹn Qúy Hoà Dã rồi sao? Trang Tinh ra ngoài cùng ai? Tại sao Chi Chi và Chu Tuế Phong vẫn luôn im lặng không lên tiếng?

Trình Tây cảm thấy như một con mèo lang thang trong ruộng dưa, đầu óc choáng váng ăn đến no căng.

Cô một mình ăn xong bữa sáng, thu dọn bát đĩa, ôm điện thoại nép vào ghế sô pha, đang buồn chán định nhắn tin cho Đào An, lại đột nhiên nghe tiếng bước chân trên lầu.

Vẫn còn người trong nhà sao?

Trình Tây bối rối, nhìn về phía trước, đang định đoán là Chu Tuế Phong, không ngờ Trần Mộ Dã đã xuất hiện hiện ở cầu thang.

Cô có hơi giật mình, phải mất mấy giâu khôi phục lại bình thường, chào hỏi anh.

“Anh không ra ngoài sao?”

Lúc này trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Trình Tây chủ động chào hỏi để tránh ngượng ngùng. Cũng may Trần Mộ Dã chỉ liếc nhìn cô một cái, gật đầu.

“Ừ.”

Trình Tây im lặng đi cũng không được, ở lại cũng không xong, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm vào giao diện điện thoại di động một lần nữa, nhưng thay vì gửi tin nhắn cho Đào An lại mở một app khác ra.

Đầu óc cô trống rỗng, từng ứng dụng được mở ra lại tắt đi, thao tác lung tung không có mục đích.

Thời gian trở nên vô cùng dày vò, trong bếp thỉnh thoảng có tiếng vang vụn vặt, tiếng máy pha cà phê kêu cùng mùi thơm.

Trần Mộ Dã hỏi cô: “Có muốn uống cà phê hay không?”

Trình Tây ngẩn người, trả lời: “Được.”

Cô không nghĩ tới, kết quả cuối cùng sẽ biến thành trong nhà chỉ còn lại mình cô và Trần Mộ Dã.

Chàng trai bưng cốc tới đưa cho cô, Trình Tây nói cảm ơn, lại thấy anh tùy ý ngồi xuống sô pha đối diện, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.

Trình Tây khẽ xoay cốc trong tay, cụp mắt suy nghĩ, tự hỏi mình có nên phá vỡ sự im lặng hay không.

Dục vọng có tham luyến, nhưng lý trí dần thu lại, cho dù anh đang ở sát cạnh bên.

Do dự một hồi, trong đầu Trình Tây hiện lên vô số câu mở đầu, cuối cùng chỉ chọn một câu bình thường nhất.

“Anh có biết bọn họ ra ngoài rồi không?” Cô nói chuyện như bình thường, không trộn lẫn ý gì khác, duy trì khoảng cách rất rõ ràng.

Trần Mộ Dã ngẩng đầu, bình tĩnh một lát, trả lời: “Hình như Trang Tinh đi cùng với Chi Chi.”

“Hả?” Trình Tây giật mình, đợi tiêu hóa được tin tức này, mới hỏi lại: “Bọn họ….sao lại đi cùng nhau?”

Không phải Chi Chi nên đi cùng với anh sao?

Vẻ mặt Trình Tây vô cùng phức tạp, lộ ra vẻ hoang mang.

Đầu ngón tay Trần Mộ Dã vuốt miệng cốc, thuận miệng nói: “Không rõ.”

Bọn họ sống cùng một nhà, bất kể động tĩnh gì cũng có thể biết rõ.

Trình Tây chỉ nghĩ anh không muốn nói nhiều, im lặng một lát, suy nghĩ thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ hóa thành một câu.

Quên đi.

Cô cúi đầu im lặng, không nói chuyện. Hai người ngồi trong phòng khách, nhưng bầu không khí đặc biệt yên tĩnh, bây giờ rời đi lại có vẻ cố ý.

Trình Tây nhìn giá sách trong góc, đứng dậy đi qua, lật một quyển sách cảm thấy thú vị, thuận tiện cầm một cái chăn mỏng.

Cô nép mình vào ghế sô pha như vừa rồi, mở sách ra, cố gắng tập trung cao độ, dời sự chú ý sang một bên.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng lật sách, Trần Mộ Dã vô ngước mắt lên, thấy người đối diện chui vào trong chăn, tư thế thoải mái, ánh mắt rơi vào trang sách, không hề quan tâm đến xung quanh.

Anh đứng dậy, lên lầu rời đi.

Trình Tây nghe tiếng, ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng anh, trong lòng không thể nói rõ cảm giác lúc này, cảm giác chua xót mất mát đồng thời vọt lên xông thẳng vào mũi.

Cô vội vàng cúi gằm mặt xuống, hốc mắt chua xót, rất nhanh đã mạnh mẽ đè xuống.

Một mình Trình Tây ngồi trong phòng khách, giằng có qua lại một hồi, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, đóng sách lại chuẩn bị rời đi.

Tiếng bước chân trên lầu lại vang lên, cô ngẩng đầu nhìn thấy Trần Mộ Dã xuống lầu lần nữa, ngồi ở vị trí ban đầu, tay cầm laptop, mở màn hình lên.

Rõ ràng hai người đều ngồi trong phòng khách, nhưng không ai nói chuyện, mỗi người làm việc của mình, thời gian trôi qua vừa dài vừa khó khăn, Trình Tây không biết mình đã kiên trì bao lâu, trang sách trước mặt dần mơ hồ không rõ, chữ viết ngay ngắn trước mặt dần biến mật.

Cuối cùng cô cũng không chịu được sự tra tấn này nữa, chủ động lên tiếng phá vỡ im lặng.

“Em lên lầu ngủ trưa trước.”

Lúc cô nói tạm biệt anh cũng ngẩng đầu nhìn cô, Trình Tây và anh đối diện hai giây, thấy vẻ mặt Trần Mộ Dã vẫn bình thường không có gì thay đổi, chỉ khẽ gật đầu: “Được”

Trình Tây cố gắng ép mình phải ngủ.

Cà phê vẫn còn sót lại, tế bào thần kinh dao động, nửa mơ nửa tỉnh, tất cả đều là những giấc mơ đứt đoạn, hỗn loạn.

Lúc tỉnh lại, huyệt Thái Dương còn đau âm ỉ.

Cô bước chân nặng nề xuống lầu, không ngờ lại nhìn thấy Trần Mộ Dã vẫn còn trong phòng khách, vẫn duy trì tư thế lúc đầu, chỉ đeo thêm một cái tai nghe, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trình Tây đi tới cầu thang, anh nhận ra, ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, đồng thời tháo tai nghe xuống.

“Tỉnh rồi sao?”

Cô chỉ có thể hỏi anh có muốn ăn trưa hay không.

Thật ra bây giờ ăn trưa đã quá muộn, đồng hồ treo tường trên tường đã chỉ hai giờ, nhưng Trình Tây thà tìm việc để làm còn hơn là chỉ ngồi đó im lặng.

Cô nấu hai phần mì ý, hai người ngồi trước bàn ăn vượt qua một đoạn thời gian yên bình.

Sau khi ăn xong, Trần Mộ Dã chủ động rửa chén, Trình Tây đứng bên cạnh, chỉ có thể hỏi.

“Vừa rồi anh bận làm việc sao?”

Trước đây lúc nói chuyện có nghe anh nói, mặc dù đang trong thời gian từ chứ, nhưng trên tay Trần Mộ Dã vần xòn một số việc, hình như là dự án của công ty mới, thỉnh thoảng cần xử lý.

Ai ngờ, anh không dừng lại, g vẻ mặt bình thường trả lời: "Không, đang xem anime."

“?”

“Anime gì vậy?” Trình Tây im lặng, nhưng vẫn tiếp tục chủ đề này.

“Lâu đài bay của pháp sư Howl.”

“Cái này, hình như là một bộ phim từ rất lâu rồi?” Cô không xác định hỏi.

“Xem lại thôi.” Anh nói, bát đĩa trên tay đã rửa sạch, lau khô, đặt lại trên giá.

Trình Tây nhìn sắc trời bên ngoài, chờ đến tối mọi người về nhà còn một khoảng thời gian rất dài.

Cô do dự một lát, không khỏi đề nghị: "Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát được không?”

Hôm nay thời tiết thật sự không tốt, mây mù dày nặng, gió to, hình như sắp mưa.

Thật ra lúc Trình Tây nói những lời này, cũng không ôm hy vọng anh sẽ đồng ý.

Trình Tây kỳ thật nói ra khi, không ôm hy vọng hắn sẽ đồng ý.

Nhưng không biết là lễ phép hay do tu dưỡng, anh cũng không trực tiếp từ chối, sau khi nhìn sắc trời mới nói, dừng một chút, hỏi: "Có muốn mang ô hay không?”

Bọn họ tìm được một cái ô che mưa ở huyền quan.

Không lớn, miễn cưỡng đủ cho hai người.

Gần biệt thự là một công viên gần biển, bên trong có một cánh đồng cỏ lau rộng lớn, còn có đường gỗ.

Khoảng cách không xa cũng không gần, đi bộ mất 20 phút, từ sau khi nhận phòng có đi qua một lần, sau đó cũng không còn tới nữa.

Bên đó tương đối hẻo lánh, cũng không quá nhiều địa điểm giải trí.

Trình Tây và Trần Mộ Dã vừa bước ra ngoài đã bắt đầu hối hận. Hai người ở trong nhà đã vô cùng xấu hổ, càng không nói tới một nơi nhàm chán như vậy, một đoạn đường dài như vậy không biết phải vượt qua như thế nào.

Những lo lắng của cô không phải cơ sở. Khi hai người ra ngoài, không khí lạnh lẽ bên ngoài đột nhiên đánh úp với, gió thổi từng đợt khiến người ta không còn tâm trí nào để nói chuyện.

Đường ra biển chỉ có một con đường duy nhất, lúc đầu đường còn tốt, có thể thấy vài ngôi nhà, càng về cuối, càng vào gần bãi lau, xung quanh cây cối mọc um tùm, thỉnh thoảng gió thổi qua ống quần, bầu trời tối đen, mọi thứ đều không ổn.

Hai người còn chưa tới bờ biển, Trần Mộ Dã đã dừng lại đề nghị: “Nếu không chúng ta về trước đi?”

Anh liếc nhìn bầu trời, bình tĩnh giải thích: "Gió có chút mạnh, đợi lát nữa có thể mưa to.”

Trong lòng Trình Tây lúc này cũng sắp sụp đổ, gió thổi tóc cô rối tung, vài sợi bay vào mắt, khiến hốc mắt cô đỏ lên.

Cô cúi đầu đáp: “Được”

Cảm giác hình như sắp khóc.

Hai người đi trong gió lạnh trở về, quãng đường cực kỳ dài, cực kỳ yên tĩnh, cuối cùng, khi sắp không còn chống đỡ nỗi, mới nhìn thấy mái ngói quen thuộc.

Vừa bước qua cổng, mưa bắt đầu rơi, hạt mưa rơi ào ào, lộp độp trên hoa cỏ sau lưng, hai người không hẹn mà cùng chạy băng qua vườn hoa tới mái hiên.

Trong lúc vội vàng, không kịp mở ô ra. Quần áo trên người cả hai đều ướt sũng, tóc mái trên trán Trình Tây cũng dính nước sán sát vào mặt, vô cùng chật vật.

Cố kìm nước mắt, cô cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, đáng lẽ em không nên gọi anh ra ngoài.”

Trước mặt không ai nói chuyện, yên lặng ngắn ngủi, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói: “Em vào xử lý trước đi.”

Trình Tây gần như chạy trốn lên lầu.

Không dám liếc mắt nhìn Trần Mộ Dã.

Cô không phân biệt được cảm xúc của anh lúc đó, có lẽ trong lòng cảm thấy khó chịu nên không muốn ở bên cô thêm một giây nào nữa.

Trong đầu Trình Tây suy nghĩ linh tinh, ngơ ngác đi vào phòng tắm, đang định thay bộ quần áo ướt sũng, ngước mắt lên mới nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình trong gương.

Trên người cô chỉ chỉ mặc áo len dệt kim mỏng màu trắng, không biết bắt đầu từ lúc nào, đường viên nội y trước ngực đã lộ ra rõ ràng, phong cảnh nhìn không sót thứ gì.

Mất mát lập tức hóa thành xấu hổ, hơi nóng bốc lên, mặt nóng bừng, trong lòng càng thêm sụp đổ.

Hình như một lần cô đều lộ ra bộ mặt xấu hổ nhất của mình trước mặt anh.

Trình Tây cho rằng, cô đã thoát khỏi dáng vẻ cô gái nhỏ tự ti không dám ngẩng đầu kia nữa.

Không ngờ số phận lại là một vòng tròn, cứ xoay mãi, đưa đẩy cô quay lại lần đầu tiên họ gặp mặt.

Cô không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu gặp Trần Mộ Dã.

Chương kế tiếp