Tư Tàng

Chương 7

Trái cây yêu thích của anh ấy hóa ra là cam.

——<Nhật ký quan sát thiếu niên C>

-

Phòng khách, đêm nay sẽ tiết lộ những bí mật về tính cách và sự nghiệp của vị khách.

Đây là tên chính thức được tổ chương trình đưa ra.

Mọi người đã ở chung mấy ngày, nhưng vẫn có một số bí mật như nghề nghiệp, chưa từng được bật mí.

Lịch trình của nhóm chương trình tổng cộng là 20 ngày, theo kinh nghiệm trước đây, một số khách mời đến đây là những người làm việc tự do, một số được nghỉ đông, và một số là người mới từ chức ra ngoài giải sầu.

Các loại tình huống đều có, mỗi thông báo nghề nghiệp sẽ luôn khiến một số người sẽ có hơi khác.

Phòng bếp, Phương Nghiên và Tô Duy Anh đang gọt trái cây, Trang Tinh ở bên cạnh thỉnh thoảng cầm một miếng bỏ vào miệng, Quý Hòa Dã nằm trên sô pha đeo tai nghe nghe nhạc, Trần Mộ Dã còn chưa đi xuống, Trình Tây thuận tiện ép một bình nước trái cây.

“Cái này xem ra rất dễ sử dụng." Máy ép trái cây kêu ầm ầm, nước cam rót vào trong cốc có màu vàng óng, Phương Nghiên tò mò đến gần, nhìn nó nói: “Đợi lát nữa cho tôi mượn dùng một lát, tôi muốn ép nước anh đào.”

“Được, lát nữa tôi sẽ rửa sạch sẽ.” Trình Tây gật đầu nói.

Cô ép xong một bình nước cam, rửa máy sạch sẽ, Phương Nghiên cúi đầu nghiên cứu, bỏ anh đào đã gọt vào trong.

Nước ép anh đào đỏ tươi lập tức tràn ra, hai bình thủy tinh đặt cạnh nhau, hai màu đỏ vàng rực rỡ.

“Mọi người muốn uống nước trái cây hay không? Có cam với anh đào.” Trình Tây và Phương Nghiên lần lượt bưng nước ra ngoài, đúng lúc Trần Mộ Dã xuống bếp uống nước, đối diện với các cô.

“Anh muốn uống gì?” Phương Nghiên cười đưa ly nước trái cây mới vắt trong tay cho anh xem, ẩn ý sâu xa:“Anh đào hay nước cam?”

Trình Tây đứng một bên mím môi không nói lời nào, cầm ly nước cam trong tay, lòng cô bồn chồn khó tả.

Trần Mộ Dã cũng không dừng lại quá lâu, suy nghĩ một chút, vươn tay về phía Trình Tây, cười nói: "Vậy lấy cam đi."

“Cam Tử?” Trang Tinh không nghe kỹ, hiểu lầm, kinh ngạc lên tiếng: “Cậu muốn làm gì với Cam Tử?”

Trình Tây: “………”

“Cậu nghe lầm rồi, anh ấy nói muốn uống nước cam.” Trình Tây uyển chuyển nói.

Trần Mộ Dã cười lắc đầu, nhận lấy ly nước cam từ trong tay cô. Vẻ mặt Phương Nghiên không tốt lắm, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Đoạn kịch nhỏ này yên lặng trôi qua. Hai bình nước ép đặt trên bàn trà, bắt đầu đến giờ khách mời giao lưu.

Chỗ ngồi vẫn phân chia rõ ràng như bình thường. Trần Mộ Dã vĩnh viễn ở xa nhất, bên cạnh là Trang Tinh, hai bên Quý Hòa Dã là Phương Nghiên và Tô Duy Anh, Trình Tây ở bên kia so pha, ngay đối diện Trần Mộ Dã, ở giữa cách một bàn trà.

Cô không tránh được nhìn vào mắt anh.

Ký ức theo bản năng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua.

Sau khi anh hỏi câu đó.

Trình Tây cảm thấy bầu không khí lúc đó vô cùng kỳ lạ, trực giác bên trong khiến cô mơ hồ trả lời: "Không sao."

lúc ấy cảm thấy không khí có một cái chớp mắt quái dị, nội tâm trực giác, làm nàng hàm hồ đáp: “Cũng được.”

“Chỉ có xe go -kart tương đối kích thích mà thôi.”

“Nhưng có lẽ anh không thích những kiểu kích thích này.” Cô nhanh chóng bổ sung.

Trần Mộ Dã không hỏi thêm nữa, vẻ mặt bình thường gật đầu, phảng phất như vấn đề vừa rồi chỉ là nhất thời nghĩ đến.

Hoạt động lần này, Trang Tinh vẫn đóng vai trò là người dẫn chương trình tạm thời, cầm thẻ nhiệm vụ trong tay.

"Bí mật nghề nghiệp được tiết lộ, có manh mối nghề nghiệp mà mọi người để lại trong hộp, hãy suy nghĩ để tìm ra nhé ~"

“Chậc.” Vừa đọc xong liền buông tấm thẻ trong tay xuống, xoa xoa da gà trên cánh tay vốn không hề có.

“Người viết ra quy tắc nhất định là một cô gái nhỏ,

Viết cái này quy tắc nhất định là cái tiểu cô nương đi, mỗi lần đọc đến chữ “nhé” kia đều khiến cả ngươi tê tái.”

Đạo diễn phía sau máy quay: "..."

Đạo cụ đã mang lên đặt trên bàn, Trần Mộ Dã là người vẽ đầu tiên, anh tùy tiện rút một tờ giấy trong hộp ra rồi mở ra.

“Áo sơ mi kẻ sọc.”

"À, cái này dễ đoán thôi! Mã nông dân." Tô Duy Anh hét lên đầu tiên, những người khác gật đầu đồng ý.

“Lập trình viên.”

“Nam.”

“Là ai?” Hai mắt Trang Tinh sáng như đuốc nhìn chằm chằm hai người đàn ông.

“Tôi thấy cậu giống nhất.” Phương Nghiên không chút lưu tình chọc cậu, cười nói: “A Tinh, cậu diễn rất tốt.”

“……Đúng là khó tin.”

“Tôi thời thượng như vậy, sao có thể giống một lập trình viên?" Vẻ mặt Trang Tinh có hơi oan uổng tủi thân, Phương Nghiên nghiêm túc nhìn hai người bên cạnh, sau đó quay đầu nghiêm túc nói với cậu: "Nhưng hai người bọn họ lại càng không giống.”

“Vậy cậu chịu khó chấp nhận đi.”

Trang Tinh không nói nên lời, nhưng những người khác chỉ cười không có ý định giúp cậu, dù sao Phương Nghiên nói rất đúng trọng tâm.

Hai người đó càng không giống.

Trong lúc Trang Tinh còn đang ồn ào tranh cãi, dường như cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa, ho nhẹ một tiếng, Quý Hòa Dã từ từ giơ tay lên trong đám đông.

“Thật ra là tôi.”

“Tôi là lập trình viên.”

“?”

“?”

Mấy người giật mình, không thể tin được nhìn cậu, Quý Hòa Dã sờ mũi, cười nói: “Tuy tôi không mặc sơ mi kẻ sọc nhưng đúng là một lập trình viên.”

Mới bắt đầu đã được một quả bom lớn.

Những nghề nghiệp sau đó càng khiến mọi người mong đợi.

Đến lượt Trang Tinh, trên giấy của cậu viết: [Mỉm cười.]

“Mỉm cười?”

Nghe được lời này, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía Phương Nghiên.

Cái này có vẻ rất dễ đoán.

“Người mẫu?”

“Blogger trên mạng?”

“…… Biên tập viên tạp chí?”

Thấy Phương Nghiên cười lắc đầu, có người mạnh dạn đoán: "... Diễn viên?"

“Gần một chút?” Cô ấy đưa ra đáp án.

Trình Tây nhìn chằm chằm cô ấy, suy nghĩ vài giây, không chắc chắn hỏi ra: "Dẫn chương trình?"

“Đoán đúng rồi.”

“Oa! Lợi hại!” Mọi người khen ngợi, sôi nổi vỗ tay.

Phương Nghiên giải thích cô ấy là người dẫn chương trình giải trí của một kênh địa phương, không quá giỏi nhưng luôn cần luôn tươi cười.

Tiếp theo là Quý Hòa Dã, từ khóa nhận được là vị giác, một đám người đoán thật lâu, "đầu bếp", "blogger khám phá", "chuyên gia đánh giá ẩm thực"

………

Tất cả không có kết quả. Cuối cùng, Trang Tinh chủ động đứng lên.

Hóa ra cậu tham gia đầu tư vào lĩnh vực ăn uống, dưới danh nghĩa có mấy nhà hàng năm sao, chi nhánh khắp cả nước.

Khó trách cậu lại nấu được mấy món ăn nhìn cao cấp như vậy, tính cách hoạt bát linh hoạt cũng tìm được nguyên nhân.

Phương Nghiên ngay lập tức đổi lại xưng hô: “Ông chủ Trang, lần sau phải mời chúng tôi đến nhà hàng cậu ăn cơm đó.”

“Đương nhiên đương nhiên.” Trang Tinh híp mắt cười, xua tay, vẻ mặt “Không thành vấn đề”.

Mọi người vừa đùa giỡn, vừa thông báo nghề nghiệp. Tô Duy Anh nhận được từ khóa Beam, không cần nghi ngờ chính là Trần Mộ Dã, còn mình anh là khách mời nam chưa công bố.

Từ khóa là tên WeChat của anh.

Mọi thứ dường như đã trở lại điểm ban đầu, ngày đầu tiên gặp mặt.

Phương Nghiên cân nhắc: “Không phải ánh sáng……vậy còn là cái gì?”

“Sóng điện, xà ngang, mỉm cười……” Cô ấy nói liên tục, đứng dậy, “Chẳng lẽ anh cũng giống em sao? Dẫn chương trình? Không thể nào.” Cô ấy lại đánh giá một lượt từ đầu đến cuối, nói giỡn: “Khuôn mặt này của anh đặt trong ngành này không thể không nào không có chút tiếng gió được.”

“Không phải.” Trần Mộ Dã cười ngắt lời.

“Nhà vật lý học?” Tô Duy Anh mở rộng suy nghĩ.

Trần Mộ Dã lắc đầu.

Trang Tinh không chút hy vọng nói: "Người xây nhà?"

“Không khác lắm.” Anh gật đầu cười, đưa ra câu trả lời chính xác:“Thiết kế kiến ​​trúc, hiện tại tôi đang làm ngành này.”

“Hóa ra là kiến trúc sư.”

“Lợi hại lợi hại.” Lại là những lời khen ngợi quen thuộc. Đợi im lặng, Trần Mộ Dã mới nói: “Thật ra ở đây cũng đã có người đoán được.”

“Ai?”

Lời này vừa dứt, mọi người đều nhìn theo ánh mắt của hắn nhìn Trình Tây, một giây sau, bọn họ đột nhiên ý thức được.

“Lần đầu gặp mặt có nói qua sao?” Phương Nghiên hỏi, Trần Mộ Dã cười lắc đầu: “Là đêm đầu tiên cô ấy nhìn thấy tên WeChat của tôi liền đoán ra.”

“Qúa đỉnh.” Phương Nghiên thật sự khâm phục, giơ ngón cái lên với cô

Sau đó, nghề nghiệp của Tô Duy Anh cũng được công bố. Từ khóa của cô ấy là những con số, và xử lý những con số. Mọi người đều đoán là kế toán tài chính, kết quả công bố là kiểm toán viên.

Ngày thường công việc bận rộn, lần này nhân lúc góp mấy kỳ nghỉ đông nhiều năm lại làm một kỳ nghỉ dài hạn.

Ở đây có Quý Hòa Dã là từ chức nghỉ ngơi, Phương Nghiên điều chỉnh chuyên mục, trong thời gian trống, Trang Tinh nghề tự do, Trần Mộ Dã cũng thay đổi công việc, từ khi rời công ty trước đến khi chính thức vào công ty mới , có hơn nửa tháng bỏ trống.

(Editor: Phần trước mọi người chưa biết tuổi tác, nghề nghiệp nên để xưng hô ngang hàng, nhưng dù sao Trình Tây cũng kém mọi người ở đây ít tuổi nên đổi lại thành em)

Cuối cùng, từ khóa của cô là hoa, mọi người đoán rất lâu từ người bán hoa, chủ cửa hàng hoa, người tổ chức tiệc cưới, cô bối rối vò đầu bứt tai.

“…… Nếu em nói mình là đóa hoa tổ quốc mọi người có đánh em không.”

…….” Trang Tinh nắm chặt tay nói.

“Em còn đang đi học.” Trình Tây thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng đơn vị thực tập đã chốt xong, sang năm mới em sẽ chính thức nhận việc, giống như tất cả mọi người.”

“Trời đất, hóa ra là em gái.” Trang Tinh khoa trương kêu thành tiếng, Trình Tây muốn đánh người.

“Cam Tử thực tập ở đâu?” Phương Nghiên cảm thấy hứng thú hỏi, những người khác cũng tò mò nhìn qua, bao gồm cả Trần Mộ Dã.

Trình Tây vô thức nắm chặt tay, nhẹ nhàng hít một hơi, có chút lo lắng trả lời: “Em làm phóng viên thực tập cho một hãng thông tấn."

“Oa.” Tô Duy Anh nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Hóa ra Cam Tử là phóng viên.”

“……chỉ là thực tập, còn chưa bắt đầu.” Trình Tây lúng túng nói.

“Này, lần trước anh nhớ em nói học ở Thượng Hải?” Trang Tinh nhớ tới gì đó lại hỏi: “Chuyên ngành truyền thông của Phục Đại hình như rất có tiếng.”

“Chuyên ngành này của trường bọn em đúng là không tệ.” Trình Tây uyển chuyển biểu đạt.

“Yo, học sinh giỏi.” Trang Tinh trêu ghẹo cô.

Mọi người có mặt đều có lý lịch cực kỳ tốt, không thiếu người từng du học nước ngoài, nhưng đã tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu trong nước cũng chỉ có Trần Mỗ Dã và Trình Tây.

Mặc dù như vậy, nghe những người còn giỏi hơn mình gọi như thế, mặt Trình Tây kiền đỏ lên.

“……Em vẫn còn thua xa mọi người.”

“Khiêm tốn.”

“Em chính là đóa hoa tương lai của tổ quốc.”

“…………”

Trình Tây chỉ hận không thể đào ba thước đất, nhanh chóng đẩy nhanh quá trình chuyển tới vòng tiếp theo.

Nghề nghiệp đã được tiết lộ đầy đủ, và chủ đề tiếp theo là: "Tâm sự bạn là người như thế nào."

Cùng một chiếc hộp chứa những bí mật sâu kín nhất được mọi người viết ra, lần này thứ tự đã bị đảo ngược, Trình Tây cũng là người bắt đầu đầu tiên.

Nàng hơi lo lắng vươn tay ra, lấy được một tờ giấy, mở ra.

Bên trong là chữ viết tay, giấy trắng mực đen.

“Tôi chưa từng thích ai.”

Trái tim cô khẽ chùng xuống, theo bản năng nhìn về phía Trần Mộ Dã, anh giống như những người khác, ánh mắt đều tập trung vào cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Tây thu hồi cảm xúc của mình, đưa tờ giấy trong tay ra.

Cô đọc nội dung, trong sân nhất thời im lặng khó hiểu, không ai lên tiếng, ánh mắt dò xét lẫn nhau. Tô Duy Anh là người đầu tiên đưa ra đối tượng hoài nghi.

“Tiểu Dã?”

“Không phải tôi.” Quý Hòa Dã phủ nhận rất nhanh.

“Chẳng lẽ là ông chủ Trang?” Phương Nghiên nhìn về phía Trang Tinh, tay chống cằm, “Không thể nào.”

“Thật sự không có khả năng.” Trang Tinh chân thành nói: “Tôi từng sống giữa ngàn đóa hoa.”

“Cam Tử phải không, tình nghi lớn nhất.” Cậu tiếp tục nói, chụp cái mũ nghi ngờ lên đầu cô.

Trình Tây: “…………”

Nàng lại nhìn Trần Mộ Dã, nhìn chủ nhân thật sự của tờ giấy này.

“Là tôi.” Quả nhiên, anh mở miệng thừa nhận.

“Đây là giấy của tôi.”

Mọi người đều ngạc nhiên, từ ngoại hình của anh, đến lịch sử tình cảm, và câu trả lời này.

Trong mắt Tô Duy Anh thiếu chút nữa không che được xưng hô “tra nam”..

Trần Mộ Dã kịp thời làm sáng tỏ: “Tôi chưa từng yêu ai.”

“Hả?”

……

Lời thú nhận bí mật đầu tiên đủ để khiến mọi người khiếp sợ.

Tiếp theo hoa hoè loè loẹt cái gì cũng có.

Thật ra Trang Tinh rất ghét nấu ăn, vì vậy mới quyết tâm mở nhà hàng có đồ ăn ngon khắp nơi, còn từng bị mối tình đầu làm cho tổn thương sâu sắc.

Phương Nghiên lại rất đơn giản, sau khi tan sở chỉ thích ở một mình. Tô Duy Anh thích bí mật xem truyện h, thích nhất là ship CP nam nam. Quý Hòa Dã ban ngày làm nhân viên văn phòng bình thường, buổi tối sẽ tới quán bar ca hát, thành lập ban nhạc của mình.

Trình Tây……

Bí mật của Trình Tây là.

—— “Tôi thích một người đã rất nhiều năm.”

Khi nội dung được công bố, tờ giấy này đang nằm trong tay Trần Mộ Dã, anh cụp mắt xuống, chậm rãi đọc lên.

Chương kế tiếp