Tư Tàng

Chương 8

Anh thật đúng là một người vừa kỳ lạ lại đặc biệt.

Anh bỏ qua lớp thể dục 800 mét, lén trốn sau tòa nhà dạy học để ngủ.

Buổi chiều sau tan học, lại đổ mồ hôi đầm đìa trên sân bóng rổ.

— <Nhật ký quan sát thiếu niên>

-

Lần hẹn hò thứ ba sắp bắt đầu.

Lần này sẽ do bên nam chủ động mời trước. Nhưng khác với những lần trước, bọn họ sẽ chuẩn bị một phần quà để các cô gái lựa chọn, người nhận sẽ hẹn hò với vị khách nam tặng qua.

Một phép thử sự ăn ý giữa hai người lại ngập tràn tính nguy cơ.

Tổ chương trình đặc biệt dành nửa ngày cho khách nam ra ngoài chọn quà.

Buổi chiều, mấy cô gái xuống lầu, đụng phải người đã trở lại, hình như chỉ có Trần Mộ Dã là khách nam hoàn thành đầu tiên, lúc này bưng ly tìm kiếm ở phòng bếp.

“Nhanh như vậy đã trở lại?” Phương Nghiên chào hỏi trước.

Anh gật đầu, ánh mắt nhìn qua mấy người, bật máy pha cà phê như thường lệ.

“Anh mua gì vậy, có muốn tiết lộ trước hay không?” Phương Nghiên nói giỡn, đối diện với quầy bar, Trần Mộ Dã cúi đầu, khẽ mỉm cười, nhưng vẫn kiên quyết từ chối.

“Không được, phải giữ bí mật.”

“Thật đáng tiếc.” Cô ấy lộ vẻ tiếc hận, tín hiệu vẫn được phát ra rõ ràng.

Trải qua lần hẹn hò hôm trước, sự nhiệt tình của cô ấy dành cho Trần Mộ Dã vẫn không hề suy giảm, vẫn hào phóng chủ động như cũ.

Trần Mộ Dã đối với mọi người đều có thái độ như vậy, lễ phép mà không nhiệt tình, vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhạt.

Hoạt động đêm qua khép lại với bí mật của Trình Tây.

—— “Tôi thích một người đã rất nhiều năm.”

Sau khi Trần Mộ Dã đọc được những lời này, tự nhiên cũng khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.

Trang Tinh vội vàng hỏi: "Tình huống như thế nào? Thích một người nhiều năm?"

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, bao gồm cả Trần Mộ Dã, nam chính duy nhất trong câu chuyện tình dài của cô.

Trình Tây hít sâu một hơi, trên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi nói: “Là yêu thầm lúc còn đi học.”

“Đã qua lâu rồi.”

Rất lâu rất lâu.

Lâu đến mức khi bọn họ gặp lại. Trong trí nhớ của anh đã không còn tồn tại chút bóng dáng của cô.

Yêu thầm thời học sinh không kết quả, vốn chính là một chủ đề đau lòng, trong phòng khách nhất thời yên tĩnh, không còn ai hỏi thêm.

Chuyện này cuối cùng cứ như vậy mà bỏ qua.

Phòng khách sáng ngời ấm áp, Trình Tây nhìn Trần Mộ Dã cuối cùng, ánh mắt anh đúng lúc rơi trên người cô. Cách biết bao thời gian, cuối cùng đôi mắt anh cũng hướng về phía cô.

Khi màn đêm buông xuống, quà của nam khách mời đều đã đặt trước mặt. Trên bàn trà nhỏ, đặt ba chiếc hộp.

Ở giữa là một hộp quà lớn màu đỏ sẫm, hình vuông, bên trên buộc một dải ruy băng. Hộp bên cạnh nhỏ hơn một chút, màu xanh đậm đơn giản. Cái trên cùng là một cái hộp nhỏ dài, tương đối rõ ​​ràng, trông giống như đồ trang sức.

Ba cô gái đứng chung một chỗ, nhìn món quà trước mặt, không ai hành động trước.

Phương Nghiên khoanh tay trước ngực, nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Nếu không chúng ta cứ xem trước bên trong là gì đi?"

“Được.” Hai người gật đầu, đều không phản đối.

Mở chiếc hộp đầu tiên cũng lớn nhất trước, bên trong là một chiếc váy màu đỏ rượu có dây treo, mảnh mai xinh đẹp, khí chất độc đáo, người nào nhìn qua cũng có cảm giác chiếc váy này gần như được may đo riêng cho Phương Nghiên.

Mặ cô ấy đầu tiên là hiện ra vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức nghĩ đến gì đó lại biến thành một cảm giác mất mát khó có thể nhìn ra.

“Quá có tâm.” Người thất thần không chỉ có mình cô ấy. Tô Duy Anh cười mất tự nhiên, lời nói hâm mộ không giấu được cô đơn.

Từ đầu đến cuối Trang Tinh chưa từng thể hiện rõ ràng yêu thích khách nữ nào.

Trần Mộ Dã càng sẽ không “hạ mình” như vậy.

Người có năng duy nhất được chọn chỉ có thể là Qúy Hòa Dã, mấy ngày nay vẫn luôn muốn chủ động tiếp cận Phương Nghiên, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.

Lần này cậu trực tiếp bày tỏ tâm ý.

Phương Nghiên cười không nói gì, đóng hộp lại đặt sáng một bên, mở hộp tiếp theo.

Món quà trong chiếc hộp thứ hai khá quy củ, là một chiếc hộp nhạc hình bát giác, làm bằng gỗ hồ đào đen bóng, vặn công tắc xoay, tiếng nhạc sẽ nhẹ nhàng vang lên.

Hộp thứ ba là một vòng tay, cũng không khác quá nhiều với suy đoán của các cô, mắt xích bạch kim tinh xảo, bất kể là khách nữ nào đeo cũng rất thích hợp.

Tri kỷ lại phù hợp.

Rất dễ đoán.

Chủ nhân đằng sau mỗi món quà dường như đã được tiết lộ.

Hiện trường yên tĩnh một lát, không ai lên tiếng nói chuyện.

Tô Duy Anh cười nói: “ Nếu hai người không chọn vậy để tôi chọn trước?”

Phương Nghiên khẽ nhúc nhích, tỏ vẻ đồng ý. Tim Trình Tây đập nhanh một lát, hoảng sợ cùng căng thẳng ập đến, lấy hết dũng khí nhìn về phía hộp nhạc kia.

“Em muốn chọn cái này.” Can đảm giữ lấy đầu óc cô. Đầu ngón tay không tự chủ được ấn vào mép hộp nhạc. Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc tham gia chương trình đến giờ, Trình Tây thể hiện mạnh mẽ thẳng thắn như vậy.

Phương Nghiên dừng lại, không nói gì. Bầu không khí đóng băng trong giây lát.

Tô Duy Anh chủ động mỉm cười cầm lấy chiếc hộp đựng vòng tay, nhẹ lắc lắc: "Vậy tôi sẽ chọn cái này."

Trên bàn trước mặt chỉ còn lại hai hộp quà, trong đó có một chiếc váy được đặt may riêng cho người nào đó.

Ánh mắt Phương Nghiên liếc qua hộp nhạc trong tay cô, vẻ mặt chậm rãi thả lỏng, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, cầm lấy một hộp quà khác, cầm ở trong tay.

“Tôi chọn cái này.”Giọng nói đặc biệt thoải mái.

Trái tim căng thẳng của Trình Tây lập tức hạ xuống, toàn thân thả lỏng, vô thức thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn chị.” Cô nhìn về phía Phương Nghiên, nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Cô ấy hơi nhướng mày kinh ngạc: “Không có gì.”

Phương Nghiên vén tóc ra sau, trên mặt vẫn là nụ cười, ẩn ý mơ hồ: "Thật đáng tiếc, tôi vốn cũng muốn chọn hộp nhạc đó."

Trình Tây không trả lời được, im lặng một lát. Phương Nghiên ôm hộp quà thong thả xoay người, nói tiếp: “Cũng muộn rồi, các cục cưng đi ngủ sớm thôi, ngày mai còn phải trang điểm cẩn thận đi hẹn hò nữa.”

Tựa như một cuộc chiến không khói thuốc súng đã kết thúc như vậy.

Cô đặt hộp nhạc ở góc giường, đối diện với đôi mắt của mình, trước khi đi ngủ, ánh mắt Trình Tây vẫn nhìn chằm chằm nơi đó, mang theo cảm giác giấc mộng tươi đẹp thấp thỏm chìm vào bóng đêm vô tận..

Hôm sau, trời xanh mây trắng.

Mây đen mấy ngày qua tản đi, cành hoa bên vòm cửa cũng vươn mình trong sương sớm.

Hôm nay hẹn hò ở công viên giải trí, địa điểm gặp mặt của bọn họ là ở Hồ Thiên Nga phía trước lâu đài, khi Trình Tây đi qua, mới biết Trần Mộ Dã đã đợi sẵn ở đó.

Giữa hai người bị cây cỏ chắn ngang, phải đi đến cuối đường mới gặp được nhau, Trình Tây ở rất xa, dường như có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn bên kia hồ.

Cảm giác căng thẳng giống như thủy triều, dâng lên khắp lồng ngực, tim đập bất thường.

Anh cũng không biết hôm nay người đến sẽ là cô.

Nếu không phải từng món quà của khách nam quá rõ ràng, có lẽ Trình Tây cũng không có cách nào đoán trước được người đối diện là anh.

Mặc dù trước khi ra ngoài đã soi gương nhìn cẩn thận rất lâu, nhưng lúc đi tới, Trình Tây vẫn không khỏi cúi đầu, xem xét quần áo hôm nay.

Thời tiết Tân Thành vào mùa đông có hơi lạnh, vì vậy tổ chương trình đã chuẩn bị cho cô một chiếc váy lụa trắng, áo len lông cùng áo khoác dài của cô.

Vải dệt thoải mái vừa người, màu lam nhạt đặc biệt dịu dàng.

Hôm nay, tổ tiết mục còn đặc biệt trang điểm cho cô ấy.

Mặt hồ phản chiếu hình ảnh mơ hồ, thiên nga đang bơi trong lâu đài cùng làn váy bồng bềnh tựa như một nàng công chúa đang chạy trốn.

Cách đó không xa, Tần Tình ở phía sau camera nắm chặt nắm tay, thầm than.

“Đẹp muốn chết.”

Trái tim cằn cỗi không hiểu sao lại có thêm một chút dũng khí. Trình Tây nghĩ, cô không còn là cô bé mười bảy tuổi năm đó nữa. Cô đã bỏ mắt kính, học cách để tóc dài, dành một chút thời gian để học cách chăm sóc da và quần áo.

Cô đã quen với việc xuất hiện trước mọi người với vẻ ngoài chỉnh chu xinh đẹp.

Cô nên dũng cảm, không cần tự ti.

Máy quay đi theo phía sau, Trình Tây đi tới chỗ hẹn, hai đầu đường càng lúc càng hẹp bóng người bên hồ dần rõ ràng, hình dáng Trần Mộ Dã cũng sáng lên.

Hôm nay cũng xem như trùng hợp, anh mặc áo len màu xanh nhạt, một đậm một nhạt, nhưng không hiểu sao màu sắc lại giống quần áo đôi rất hợp nhau.

Anh cụp mắt xuống, nghe thấy tiếng động liền ngước lên, trong đôi mắt đen bóng dần hiện lên bóng cô.

“Xin chào.” Trình Tây giơ tay chào, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nhưng bình tĩnh và tự nhiên hơn. Khi bốn mắt chạm nhau, khóe miệng theo bản năng nhếch lên một nụ cười, đó là niềm vui chân chính.

“Xin chào.” Trần Mộ Dã gật đầu, nhẹ giọng nói.

“Hóa ra là em.”

“Có lẽ không làm anh thất vọng chứ.” Trình Tây vẫn không nhịn được, có hơi đi qua giới hạn. Trần Mộ Dã lại cười lắc đầu.

“Sẽ không.”

Câu trả lời tiêu chuẩn trong dự đoán.

Trình Tây lại giống như có thêm một lá bùa trấn an, cảm giác căng thẳng trong lòng dần bình tĩnh lại.

“Chúng ta đi dạo trước đi.” Trần Mỗ Dã đưa ra lời mời trước. Hai người sánh vai bước đi, đây là một khu du lịch nhân tạo, chủ yếu là kiến ​​trúc theo phong cách châu Âu, mấy tòa lâu đài nhô ra khỏi lá xanh có ngọn tháp, đường ray xe lửa nhỏ trên bầu trời uốn lượn lượn vòng.

Công viên rất lớn, lớn đến mức bọn họ có đi dạo hết một ngày cũng không xong, hai người lấy tờ hướng dẫn ở cửa chọn một vài địa điểm tham quan.

“Biển mây thủy tinh, hình chiếu lâu đài, thế giới động vật, xe lửa nhỏ trong rừng… a, còn có thể ngồi kinh khí cầu sao?” Trình Tây hơi kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ háo hức muốn thử. Cô không khỏi ngẩng đầu lên, Trần Mộ Dã bên cạnh cũng bắt gặp ánh mắt của cô, nhướng mày.

Giây lát.

“Em muốn đi sao?” Cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp hỏi.

Trình Tây suy nghĩ nói: “Thôi bỏ đi.”

Cô nhìn anh cười cười: “Kinh khí cầu muốn ngồi lúc nào cũng được.”

Nhưng hẹn hò với anh chỉ có một lần.

Cuối cùng, cả hai quyết định đến thế giới động vật xem hồng hạc, địa điểm hiển thị trên bản đồ ở ngoài cùng bên phải, cần đi qua trung tâm công viên.

Khi họ đi vào, tình cờ gặp một đoàn diễu hành, đủ loại nhân vật trong truyện cổ tích xuất hiện sống động trước mặt, nhảy múa giao lưu với du khách xung quanh, đám đông đột nhiên lập tức phấn khích, Trình Tây bị cuốn vào ngã về phía Trần Mỗ Dã.

“Chậm một chút.” Anh vươn tay đỡ cô, Trình Tây dựa vào người anh đứng thẳng đậy. Trong đám người, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, vải vóc cọ vào nhau, thỉnh thoảng cô sẽ chạm vào cánh tay anh.

Xe hoa tách ra khỏi dòng người, tiến lại gần bọn họ, Trình Tây cùng Trần Mộ Dã đứng bên đường, cùng du khách xem náo nhiệt.

Nàng Bạch Tuyết trên xe vui vẻ vẫy tay chào mọi người, phía sau là những con vật hoạt hình đang mang giỏ hoa, rải hoa hai bên.

Khi đi ngang qua trước mặt bọn họ, con thỏ nhỏ có đôi tai màu hồng đột nhiên dừng lại, đứng trước mặt Trần Mộ Dã, lấy một bông hồng từ trong lẵng hoa ra đưa cho anh.

“Tặng cho cặp đôi đáng yêu này.”

Những du khách xung quanh đột nhiên cười đùa ồn ào, thậm chí còn vỗ tay, có người trong đám đông hét lên.

“Hôn một cái!”

Trình Tây xấu hổ không thôi, chuyện này đúng là không chân thực. Trần Mộ Dã đưa bông hoa trong tay cho cô, giọng điệu bình tĩnh như thường.

“Mượn hoa hiến phật.”

Cô nhận lấy bông hồng kia, bầu không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi, sự thoải mái dễ chịu trước đó không còn, thay vào đó là sự ngượng ngùng khó hiểu.

Chim hồng hạc sống gần hồ trong rừng. Con chim xinh đẹp màu đỏ duyên dáng bước đi trên mặt nước, thỉnh thoảng duỗi dài bộ lông, Trần Mộ Dã cũng nghiêm túc cầm máy ảnh chụp mấy tấm.

Trước khi rời đi, có một cặp tình nhân còn gọi anh lại, nhờ anh chụp cho bọn họ một tấm.

Trần Mộ Dã cúi người cẩn thận lấy cảnh, Trình Tây kiên nhẫn chờ đợi, chụp xong hai người đều hài lòng, lúc chuẩn bị rời đi, cô gái liếc bọn họ một cái, đề nghị nói: “Hai người có muốn chụp hay không?”

Trình Tây nhất thời không nói nên lời, nhìn về phía Trần Mộ Dã. Không khí yên tĩnh vài giây, anh không từ chối, đứng bên cạnh cô.

Hai người đứng cạnh nhau, nhìn vào máy ảnh dưới gốc cây, phía sau họ là một con chim đỏ rực, màu của tình yêu trong truyền thuyết.

“Click” một tiếng, hình ảnh được ghi lại.

Ảnh chụp được in ra, bộ lọc tối đã tạo thêm nét hoài cổ cho bức ảnh, nhưng hai khuôn mặt tươi đẹp lại càng sáng rực sinh động.

Dưới tán cây xanh tốt, bọn họ đứng cạnh nhau.

Giống như một bức ảnh cũ.

Trình Tây có ảo giác, bọn họ đã du hành xuyên thời gian và không gian, quay trở lại những dưới những tán cây long não.

Năm mười bảy tuổi, bọn họ có bức ảnh chung đầu tiên.

Chương kế tiếp