Văn Phòng Mười Hai

Chương 81
Buổi tối, Hàn Văn Dật đi cùng với Tiền Tiền đến nhà của Hạ Kiến Linh. Trước khi đến, Tiền Tiền hào hứng hỏi Hàn Văn Dật: “Anh, anh đã từng gặp người yêu của chị Linh bao giờ chưa?”

Hàn Văn Dật gật đầu: “Anh gặp một hai lần rồi.”

“Dáng dấp như nào?” Tiền Tiền hỏi, “Có phải là đẹp trai hơn anh không?” Hàn Văn Dật liếc cô một cái: “Em cảm thấy có khả năng đó không?”

Tiền Tiền: “…” Mặc dù lời này rất không biết xấu hổ, nhưng bất kể là nhìn chủ quan hay khách quan thì --- Thôi được rồi, chuyện này cũng không có gì khách quan hay không khách quan. Từ góc độ chủ quan mà nói, căn bản trên đời này không tồn tại người đàn ông nào mà dáng vẻ đẹp trai hơn Hàn Văn Dật!

Vốn Hàn Văn Dật định kể cho Tiền Tiền nghe chuyện của Hạ Kiến Linh trước khi đi, nhưng dáng vẻ tò mò của TIền Tiền đã khơi dậy ý muốn trêu chọc trong lòng anh, Anh cố ý trêu cô: “Em suốt ngày gọi chị Linh, chị Linh, em thử đoán xem Hạ Kiến Linh sẽ thích kiểu người như nào?”

Tiền Tiền sững sờ. Mặc dù cô cũng không rõ lắm, nhưng nếu Hàn Văn Dật để cô đoán, cô cũng nghe lời suy nghĩ. Mặc dù nhìn Hạ Kiến Linh có vẻ ấm áp, dịu dàng, nhưng thật ra tính tình cô ấy rất mạnh mẽ. Cô là kiểu người lấy nhu thắng cương, nếu không thì là sao một người phụ nữ yếu đuối như cô ấy có thể quyết đoán đi lập nghiệp cùng bạn bè được?

“Chị Linh là người bên ngoài mềm yếu, bên trong mạnh mẽ.” Tiền Tiền đưa ra kết luận đầu tiên của mình, “Người mà chị ấy thích có phải là kiểu người bên ngoài cứng rắn, bên trong dịu dàng không? Chính là kiểu người nên ngoài nhìn thì rất lạnh lùng, nhưng mà nội tâm vô cùng ấm áp.”

Cô trầm ngâm: “Người sắt dịu dàng?”

Hàn Văn Dật nhớ tới hình ảnh của người kia, so sánh với hình ảnh người sắt dịu dàng, suýt nữa cười thành tiếng. Anh bình tĩnh sờ lên khoé miệng, nín cười lại.

Nhưng Tiền Tiền nhanh chóng phủ nhận suy đoán của mình: “Không đúng, chị Linh không thích kiểu người thô kệch. Chị ấy thích những người xinh đẹp tinh xảo. Lần trước bọn em đi ngang cửa phòng tập gym, chị ấy cũng không thèm liếc nhìn poster quảng cáo một chút. Mà bức quảng cáo của một tiểu thịt tươi chị ấy nhìn tận vài lần…”

Cô chống cằm: “Nhắc mới nhớ, chúng em từng thấy quảng cáo sản phẩm chăm sóc da của Yui Aragaki trên màn hình lớn ở lối vào trung tâm thương mại, chị ấy đã dừng lại và xem hết quảng cáo trước khi rời đi...”

Lông mày Hàn Văn Dật lập tức nhảy một cái.

Tuy nhiên, Tiền Tiền không quá đào sâu vào manh mối này. Xét cho cùng, việc xem quảng cáo có thể vì nhìn thấy gái đẹp, hoặc nhìn các sản phẩm chăm sóc da. Đại thám tử Tiền đã tổng kết hai suy luận đầu tiên của mình: “Người mà chị Linh thích phải có vẻ ngoài đẹp trai. Tính cách có thể trông lạnh lùng, nhưng thực ra trái tim rất mềm mại.”

Hàn Văn Dật từ chối cho ý kiến.

Tiền - Holmes - Tiền tiếp tục suy đoán: “Đồ ăn mà chị Linh mang đến văn phòng chắc chắn là món mà gia đình chị ấy thích ăn. Khi nấu ăn, chị ấy làm thêm một ít và chia cho đồng nghiệp. Trong thức ăn chị ấy mang đến có ức gà rau củ, bánh quy kiều mạch, súp lơ, sushi gạo lứt... những thứ này đều được những người tập thể dục ăn, nhưng chị Linh không thích thể thao lắm, mà chị ấy không cần giảm cân... Điều đó có nghĩa là người yêu của chị ấy là một người thích tập thể dục!”

Hàn Văn Dật nhướng mày cao hơn — suy luận này bắt đầu có chút kỹ thuật.

Tiền Tiền có chút suy nghĩ, người yêu là người thích rèn luyện cơ thể, nhưng chị Ling không thích đàn ông cơ bắp chút nào? Đây cũng không phải không được, chỉ là khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Hai người đã đến dưới tầng nhà Hạ Kiến Linh, đi vào thang máy chuẩn bị đi lên.

Tiền Tiền cau mày và tiếp tục suy nghĩ. Dù sao Hạ Kiến Linh chưa bao giờ đề cập đến người yêu của mình, vì vậy cô chỉ có thể tìm kiếm manh mối từ những dấu vết để lại trong sinh hoạt hàng ngày.

“Tình cảm của chị Linh với người yêu của chị ấy chắc hẳn là rất tốt, nếu không sẽ đeo nhẫn trên cổ, nếu chị ấy không muốn đeo thì chỉ cần cất nó đi…” Tiền Tiền lẩm bẩm, “Nhưng hình như dạo này chị ấy mới tháo nhẫn ra đeo lại.”

Hàn Văn Dật nhắc nhở: “Gần đây có người theo đuổi cô ấy, nên cô ấy đeo nhẫn để tránh rắc rối.”

“Thì ra là vậy…” Tiền Tiền gật gù. Nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó là lạ, mục đích của việc đeo nhẫn kim cương và nhẫn đôi là để tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng cô ấy không độc thân, tại sao phải đợi đến khi có người theo đuổi vướng víu rồi mới đeo? Nếu không phải là không ngại để cho người khác biết chị ấy đã có người yêu, thì là chị ấy không muốn bị người ta vô duyên vô cớ hỏi về sinh hoạt cá nhân của chị ấy?

Thang máy dừng lại, cửa mở ra, trước mặt là cửa nhà Hạ Kiến Linh.

Hàn Văn Dật vừa bước ra khỏi thang máy đã bị Tiền Tiền kéo lại, thế là anh dừng bước. Tiền Tiền nghi ngờ nhìn anh chằm chằm. Anh cảm thấy run rẩy trước ánh mắt của cô.

“Sao vậy?”

Tiền Tiền nheo mắt lại, ngắn ngủi trong vài giây, biểu cảm trên khuôn mặt cô thay đổi liên tục. Cô trầm ngâm một hồi như có điều suy nghĩ, mồi lát không thể tưởng tượng nối, một lát lại bừng tỉnh hiểu ra. Cuối cùng cô trực tiếp hỏi: “Chị Linh là bách hợp phải không? Người yêu chị ấy là con gái à?”

Hàn Văn Dật: “!!!!!”

Làm sao mà cô đoán được vậy? Cô quả thật là Sherlock Holmes đấy!

Đúng vào lúc này, đột nhiên của nhà mở ra, Một cái đầu nhô ra từ trong nhà. Đó là một cô gái trẻ có khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao, đôi mắt dài tinh tế, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng. Trên người cô có khí chất hào hùng, khí khái xinh đẹp. Rõ ràng, đây là bạn gái của Hạ Kiến Linh.

Cô ấy nhìn Tiền Tiền từ trên xuống dưới vài giây, mỉm cười với cô ấy, sau đó nhìn Hàn Văn Dật một cách vô cảm, quay đầu và hét vào phòng: “Linh Linh, bạn của chị tới rồi kìa.”

Chỉ một lát sau, Hạ Kiến Linh đang mặc tạp dề và găng tay cách nhiệt đi từ trong nhà ra, nhìn thấy Hàn Văn Dật và Tiền Tiền, cười tủm tỉm nói: “Hai người đến rồi à, cứ ngồi đó chơi một lát đi, cơm nấu gần xong rồi.”

Hai người đi vào nhà, chị gái nhỏ khí khái chỉ vào dép lê bên cạnh của, ra hiệu hai người mang đôi dép đấy là được. Cô giới thiệu ngắn gọn về mình với Tiền Tiền: “Tôi tên là Đường Tô.”

Tiền Tiền vội nói: “Xin chào chị Tô! Em tên là Tiền Tiền, Tiền trong tôi muốn kiếm thật nhiều tiền.”

Đường Tô bị màn tự giới thiệu này làm cho sửng sốt vài giây, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.

Tiền Tiền nhận thấy rằng Đường Tô không chỉ mặc đồ thể thao mà còn quấn dây đeo tay đấm bốc quanh tay. Đường Tô cởi dây đeo cổ tay và giải thích: “Xin lỗi, tôi vừa mới luyện tập.”

Ánh mắt Tiền TIền nhìn vào phòng khách, miệng lập tức há thành hình chữ O: Thế mà trong phòng khách có một bao cát to để tập đấm bốc thật, trên mặt đất còn có một đôi găng tay đấm bốc nằm lăn lóc. Vị tiểu thư Đường Tô này quả nhiên là một người hay vận động, không phải tầm thường!

Đường Tô để bọn họ ngồi đó trước, bản thân thì đi vào dọn dẹp lại phòng khách mấy thứ cô vừa dùng để rèn luyện cơ thể, sau đó về phòng thay quần áo.

Sau khi hai người kia rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Hàn Văn Dật và Tiền Tiền. Hàn Văn Dật buồn bực hỏi: “Hồi nãy làm sao mà em đoán được?”

Tiền Tiền khoanh tay, cười khẩy: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ, anh đã bao giờ nghe chưa?”

Mí mắt Hàn Văn Dật giật giật. Giác quan thứ sáu?

Thật ra manh mối giúp Tiền Tiền bắn trúng hồng tâm ở giây phút cuối cùng không phải đến từ Hạ Kiến Linh, mà là từ Hàn Văn Dật. Trước đây anh từng nói với Tiền Tiền mấy lời kì lạ như yêu cầu Tiền Tiền giữ khoảng cách với Hạ Kiến Linh một chút. Anh cũng gọi Đường Tô là người yêu của Hạ Kiến Linh chứ không phải gọi là chồng hay bạn trai, đây cũng là một điều là lạ. Mà điều quan trọng nhất là, Anh để cho Tiền Tiền đoán xem người yêu của Hạ Kiến Linh là kiểu người gì, bản thân hành vi này cũng vô cùng kì quặc! Là anh muốn trêu chọc Tiền Tiền, chờ đến lúc Tiền Tiền phát hiện sẽ vô cùng đáng yêu, nhưng anh lại không biết rằng hành động của mình sẽ trở thành lời nhắc nhở quan trọng cho Tiền Tiền. Tất nhiên đại thám tử Tiền không cần thiết phải tiết lộ những chi tiết này. Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là thời cơ hoàn hảo để thiết lập uy tín.

Cô xòe tay: “Đừng có mà coi thường giác quan thứ sáu của phụ nữ. Từ nhỏ, bố em đã lén lút giấu tiền riêng làm quỹ đen. Chỉ là mẹ em mềm lòng không muốn kiểm tra ông ấy, không thèm điều tra thêm thôi.”

Hàn Văn Dật: “…” Anh bày tỏ mặc niệm với giáo sư Tiền.

“Ngoài ra, nhà triết học nổi tiếng Tiền – Augustine Aquinas – Tiền đã từng nói một câu thế này.” Tiền Tiền bắt chước giọng điệu ngày thường của Tiền Vi Dân, “Cho dù một nhà tâm lý học có tài giỏi thế nào, cũng không nên giở trò trước mặt một người phụ nữ thông minh.”

Hàn Văn Dật sững sờ vài giây ới nhận ra được vị triết gia nổi tiếng nghe có vẻ quen quen này là ai, lập tức không biết nên khoác hay nên cười: “Quả nhiên là một câu triết lý phi thường, tiểu sinh đã được thụ giáo.”

Tiền Tiền gật đầu hài lòng. CÔ rất thích người đàn ông khiêm tốn dễ dạy như vậy.

Một hương thơm quyến rũ bay ra từ phòng bếp, bụng của Tiền Tiền đã sớm đói đến kêu ùng ục. Đường Tô thay xong quần áo và đi ra, mọi người cùng vào phòng bếp để giúp đỡ. Hàn Văn Dật giúp thái thịt, Đường Tô giúp rửa mấy dụng cụ nấu ăn, Tiền Tiền thì bày bát dũa. Mọi người cùng phối hợp hỗ trợ nhau, bữa tối cũng hoàn thành nhanh chóng.

Bữa ăn này hội tụ đủ các món ăn nổi tiếng từ đông tây nam bắc trong nước, cho đến nước ngoài, ngoài đồ ăn nóng, lạnh còn có cả đồ tráng miệng. Kỹ năng nấu nướng của Hạ Kiến Linh thì không cần phải nói, món nào cũng đầu đủ màu sẵ, hương vị. Tiền Tiền đã đói bụng từ trưa đến giờ, bụng cũng sắp xẹp xuống rồi. Ngay khi mọi người vừa động đũa, cô bắt đầu ngấu nghiến.

“Ăn! Ngon! Quá!” Tiền Tiền xúc động vì đồ ăn đến mức suýt khóc.

Hạ Kiến Linh cười híp mắt gắp đồ ăn cho cô: “Ngon thì ăn nhiều một chút.”

Tiền Tiền nhìn những món ăn mỹ vị trên bàn, không kìm lòng được, cảm khái: “Chị Linh, tôi thật sự yêu chị chết mất!”

Đường Tô: “…”

Hàn Văn Dật: “…”

Hạ Kiến Linh lại gắp một miếng cá hấp, đang định để vào bát của Tiền Tiền, nhưng Đường Tô đã âm thầm cầm lấy tay cô và chuyển hướng, đưa đến miệg mình và ăn hết.

Hàn Văn Dật không chịu thua kém, hắng giọng một cái, hỏi Hạ Kiến Linh: “Món này cô nấu thế nào vậy…”



Hạ Kiến Linh không chỉ chuẩn bị thức ăn mà còn pha một ít rượu. Mấy người vừa ăn vừa uống, tửu lượng Tiền Tiền không cao, rất nhanh đã có chút ngà ngà say, nói càng ngày càng nhiều.

“Chị Linh,” Cô thần thần bí bí ghé sát vào tai Hạ Kiến Linh, dùng âm lượng để mọi người trong phòng ai cũng có thể nghe được, hỏi: “Khi anh ấy học đại học, có nhiều người thích anh ấy không?”

Hàn Văn Dật đang uống rượu, suýt chút nữa thì bị sặc.

Không đợi Hạ Kiến Linh kịp mở miệng trả lời, Tiền Tiền lại thần bí hỏi: “Con gái thích anh ấy nhiều hơn hay con trai thích anh ấy nhiều hơn? Anh ấy chưa bao giờ có bạn gái, vậy anh ấy đã từng hẹn hò với con trai bao giờ chưa?”

Hàn Văn Dật trực tiếp phun rượu lên người anh một tiếng ‘phụt’, vội vàng tìm khăn giấy khắp nơi để lau. Vấn đề quái quỷ gì thế này?! Quả nhiên không thể để cho cô nhóc này uống rượu ở bên ngoài được!!!

Hạ Kiến Linh giật mình, buồn cười nói: “Có rất nhiều người thích cậu ấy, con trai cũng có mà con gái cũng có.”

Hàn Văn Dật đang lau quần áo, nghe thấy vậy thì vội vàng trừng cô ấy, nhắc nhở cô đừng có nói lung tung, nhưng Hạ Kiến Linh vẫn bình tĩnh, giả vờ như không nhìn thấy.

Tiền Tiền bắt đầu hào hứng, quấn lấy Hạ Kiến Linh để nghe kể chuyện.

“Trước đây, lúc đi học, bọn tôi thường tổ chức những buổi tư vấn tâm lý cộng đồng cho mọi người, thường xuyên có nữ sinh…cũng có cả nam sinh nghĩ ra đủ loại lí do kì quái để được gặp cậu ấy.” Hạ Kiến Linh nói, “Có một lần có một cô gái trẻ gọi điện thoại đến, nói là bị ốm ở nhà, không thể ra ngoài được nên nhờ cậu ta đến giúp. Thế là cậu ta đến. Mới vừa vào nhà nói được có vài câu, cô bé kia liền khoá cửa lại, còn làm vài chuyện khác người, doạ cho cậu ta suýt báo cảnh sát.”

Tiền Tiền khiếp sợ trừng to mắt. Trời ạ, Hàn Văn Dật quyến rũ cả người Trung cả người nước ngoài, nam nữ gì cũng bị quyến rũ, đúng là lam nhan hoạ thuỷ mà!

“Sau, sau đó thì sao?” Tiền Tiền hỏi, “Về sau xảy ra chuyện gì vậy?”

Đôi mắt Hạ Kiến Linh cong cong: “Gần khu đó có một trường trung học, thật ra rất nhiều thanh niên đến tìm cậu ta tư vấn tâm lí đều là học sinh trung học trường đó. Sau này cậu ta trực tiếp liên hệ với trường học đó…”

Tiền Tiền sửng sốt. Hàn Văn Dật yêu cầu các giáo viên trong trường quản lý học sinh của họ cho tốt hả?

“Cậu ta muốn tổ chức một buổi toạ đàm ở trường học, nếu như những đứa trẻ ấy cảm thấy hứng thú với tâm lý học, muốn nghe cậu ta nói, cậu ta có thể đến trường giảng cho chúng. Để cho những thanh niên đó không đến và chiếm lấy tài nguyên của những người thật sự cần giúp đỡ.”

Tiền Tiền sững sờ. Đây ... thực sự là điều Hàn Văn Dật sẽ làm.

“Khụ.” Hàn Văn Dật ho nhẹ một tiếng. Đã muốn vạch trần nhau, chẳng lẽ chỉ có Hạ Kiến Linh có chuyện trong tay để vạch trần à? Ai sợ ai chứ?

Vì vậy, nửa sau của bữa tối biến thành một đại hội vạch trần nhau. Mọi người vạch trần lai lịch của nhau, vạch trần những câu chuyện đáng xấu hổ của nhau, trong phút chốc, tiếng cười sảng khoái phát ra không ngừng.

Khi Tiền Tiền và Hàn Văn Dật ra khỏi nhà của Hạ Kiến Linh, sắc trời đã rất muộn. Tiền Tiền hơi say, ngồi trong xe hóng gió một hồi, dần dần tỉnh táo hơn không ít. Xe đi qua một ngã tư, cô nhìn khung cảnh quen thuộc, không khỏi thốt lên: “A, chúng ta sắp về đến nhà rồi!”

Hàn Văn Dật quay đầu lại và đánh giá mức độ tỉnh táo của cô từ ánh mắt của cô: “Em tỉnh rượu rồi à?”

Tiền Tiền đảo mắt một vòng, sờ sờ tai.

Hàn Văn Dật nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Em có biết không? Hồi anh học đại học, người ta còn đặt cho anh biệt hiệu ‘thẳng nam sắt thép;.”

“Ừm, em biết.” Cô đã nhìn thấy nó trên điện thoại của Hạ Kiến Linh.

Hàn Văn Dật lắc đầu: "Không, bạn không biết."

Tiền Tiền: “...”

Hàn Văn Dật liếc nhìn đầy ẩn ý: “Em sẽ sớm biết thôi.”

Tiền Tiền: “...”

Tiền Tiền: “...”

Ánh trăng như nước, màn đêm mê người.



Buổi chiều, Lâm Bội Dung vội vã bước vào quán cà phê, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đang ngồi ở phía trong cùng của quán cà phê, tay cầm ipad xem video.

Bà vội vàng chạy tới: Tổng giám đốc Lý, thật xin lỗi, có chút tắc đường.”

Lý Vi là bà chủ của một công ty mà gần đây bà đang hợp tác trong một dự án, hôm nay họ đã hẹn gặp nhau ở đây để thảo luận về các vấn đề. Giọng nói phát ra từ ipad của Lý Vi rất quen thuộc, bà không khỏi liếc nhìn màn hình, liền nhìn thấy Hàn Văn dật phong độ nhẹ nhàng đang nói chuyện trên màn hình - thứ mà Lý Vi đang xem là ‘Mười hai’!

“Không sao, tôi cũng vừa mới tới.” Lý Vi tạm dừng video, đặt iPad xuống. Bà ghen tị nhìn Lâm Bội Dung, “Giám đốc Lâm, thật sự ghen tị với chị đó.”

“Hả?”

“Chị giáo dục thế nào, mà nuôi lớn được đứa con trai lợi hại như Tiểu Hàn vậy?”

Lâm Bội Dung sửng sốt một lúc, không biết nên nói gì.

Lý Vi vẫn đắm chìm trong chương trình video mà bà ấy vừa xem: “Chương trình của Tiểu Hàn chị là do con gái tôi giới thiệu cho tôi. Bây giờ tôi theo dõi nó mỗi tuần rồi lại giới thiệu nó cho nhiều người. Tập mới nhất của cậu ấy nói về câu chuyện của gia đình nguyên sinh đặc biệt hay, tôi xem mà suýt bật khóc ... chị đã xem nó chưa?”

Lâm Bội Dung xấu hổ cười: “Trên đường tới đây tôi đã xem một nửa, nhưng vẫn chưa xem xong.”

Lý Vi hạ giọng, lặng lẽ hỏi bà: “Con trai chị bây giờ đã có bạn gái hay vợ con gì chưa? Con gái tôi mới chia tay bạn trai, tôi thấy nó rất thích Tiểu Hàn nhà chị, có cơ hội thì giới thiệu cho hai đứa làm quen một chút?”

Đôi mắt Lâm Bội Dung loé lên. Gần đây bà và Lý Vi có một dự án hợp tác lớn, nếu dự án này có thể thành công, thu nhập mấy năm tới cũng không đáng lo.

“Tất nhiên là giới thiệu làm quen thì không có vấn đề gì.” Lâm Bội Dung dừng lại một chút, “Hai người có thể kết giao bạn bè. Nhưng mà nó đã có bạn gái.”

“Thật sao? Vậy thật sự đáng tiếc.” Lý Vi tiếc nuối thở dài. Nếu thật sự có một cậu con rể như Hàn Văn Dật, Chỗ nào bà cũng cảm thấy hài lòng!”

Lâm Bội Dung vuốt sợi tóc rũ xuống bên tai: “Tồng giám đốc Lý, về chuyện của dự án…”

Lý Vi lấy một tập hồ sơ từ trong túi ra, rút bản hợp đồng được kẹp trong tập hồ sơ đó. Đó là bản hợp đồng mà lần trước Lâm bội Dung đưa cho bà ấy. Bà ấy rút ra được một nửa, bỗng nhiên động tác dừng lại, hỏi: “Giám đốc Lâm, khi nào Tiểu Hàn nhà chị chia tay với bạn gái, chị có thể báo với tôi một tiếng không?”

Lâm Bội Dung khẽ giật mình, do dự.

Bầu không khí cứ như vậy mà đông cứng lại.

Một lúc sau, bà cười: “Làm sao bây giờ? Tình cảm của nó với bạn gái rất tốt,có thể sẽ không chia tay đâu.”

Lý Vi ngẩn người, sau đó cười lớn: “Ôi, tôi đùa với chị một chút thôi! Tôi lời quản mấy cái chuyện của mấy đứa nhỏ. Sau này tôi muối nhờ chị xin giúp tôi một bức ảnh có chữ kí cua Tiểu Hàn, tôi cầm về khoe với con gái tôi.”

Vừa nói bà ấy vừa lấy cả bản hợp đồng ra đưa cho Lâm Bội Dung, hào phóng đưa tay ra: “Giám đốc Lâm, hợp tác vui vẻ!”

Lâm Bội Dung vội vàng bắt tay với bà: “Hợp tác vui vẻ!”

Kết thúc hợp đồng, Lâm Bội Dung trò chuyện cùng Lý Vi một lúc, sau đó rời khỏi quán cà phê. Bà ngồi trên xe, lấy điện thoại di động ra, tiếp tục xem một nửa video đang xem dở trên đường tới đây. Đó là tập mới nhất của ‘Mười hai’ vừa được cập nhật vào tối qua, nội dung về gia đình nguyên sinh.

“Những năm gần đây, chúng ta thường nghe đến cụm từ ‘gia đình nguyên sinh’. Sau từ này thường là ‘vấn đề’, ‘mâu thuẫn’, ‘ảnh hưởng đến con cái’... Đây dường như là một bệnh dịch, là khuyết điểm của mỗi người. chúng ta có thể tìm thấy nguồn gốc của chúng trong gia đình nguyên sinh.”

Giọng nói Hàn Văn Dật không nhanh không chậm, vô cùng êm tai.

“Tôi không thích nhiều chuyên gia tiếp thị bán sự lo lắng. Dưới ngọn cờ tâm lý học, họ đã tạo ra một trào lưu trong xã hội, khiến mọi người liều mạng đào bới và tìm ra khuyết điểm của gia đình nguyên sinh, để giải quyết tất cả khuyết điểm của chính mình . Tựa như ‘gia đình nguyên dinh của tôi có hỏng thể nào’ chỉ cần niệm câu ‘Nam Mô A Di Đà Phật’ vài lần liền có thể yên tâm thoải mái.”

“Thật vậy, rất nhiều tính cách, thói quen hành vi và phong cách làm việc của chúng ta đều có thể được tìm thấy trong gia đình nguyên sinh. Nhưng mục đích của việc tìm ra vấn đề không phải là khiến chúng ta chỉ trích, phẫn nộ hay từ bỏ chính mình. Mà là để giúp chúng ta tự hiểu mình, hiểu người khác.”

“Bố mẹ bỏ bê không chăm sóc con cái, có thể dần đến sự khuyết thiếu cảm giác an toàn trong con cái; nhưng bố mẹ quá quan tâm cũng có thể làm cho con mình khó mà phát triển cá tính của riêng chúng. Thậm chí bố mẹ quá tình cảm với nhau, lại dẫn đến con cái ghen tị, bởi vì chúng muốn bố mẹ dành cho chúng nhiều sự chú ý hơn…Trên đời này không có gia đình nguyên sinh tuyệt đói, cũng không có phương thức giáo dục hoàn hảo.”

“Mà mục đích chúng ta đi tìm nguồn gốc của sự việc, chỉ là để bản thân hiểu rằng có thể những thứ khiến ta sợ hãi lại không đáng sợ đến như vậy; có lẽ những thứ khiến chúng ta tự ti lại không tự ti đến thế. Chúng có thể giúp chúng ta thay đổi. Nhưng dù cho không thay đổi, cũng không có vấn đề gì, chúng ta có thể học được cách chấp nhận – những khuyết điểm, những nỗi sợ, đó chính là bản thân chúng ta, là một phần của cuộc sống mỗi người.”

“Một lần suýt chêt đuối khiến chúng ta sợ xuống nước, nó khiến cho chúng ta bỏ lỡ cơ hội trở thành một vận động viên bơi lội, nhưng việc đó cũng giúp chúng ta nguy cơ bị cá mặp ăn thịt – Đây là thứ mà vận mệnh trao cho chúng ta, nó không phân biệt tốt xấu, mà cũng chẳng phân biệt đúng sai.”

Trong lòng Lâm Bội Dung hiện lên rất nhiều suy nghĩ, trong lúc nhất thời khó mà có thể nói rõ được.

Hàn Văn Dật ít khi kể về chuyện của bản thân, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh đề cập một chút về mình.

“Trong cuộc đời tôi có rất nhiều người quan trọng, gia đình, người yêu, bạn bè,…Tôi cũng đã có nhiều kỉ niệm không vui với họ, cũng từng có oán trách, cũng từng có thất vọng…Tôi đã từng cho rằng, gia đình nguyên sinh của tôi không thiếu thốn gì cả.”

“Nhưng đến một ngày, tôi phát hiện ra, cuộc sống không hề dễ dàng. Mỗi người bọn họ đều cố gắng sống theo cách của riêng mình, gánh vác cuộc sống với sự bất lực. Nhưng họ vẫn dành cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp trong khả năng của họ.”

Lâm Bội Dung nhìn chăm chú lên khuôn mặt của Hàn Văn Dật trong màn hình điện thoại, thông qua ống kính, tựa như Hàn Văn Dật cũng đang nhìn bà. Anh mỉm cười với bà.

Giọng nói của anh xuyên qua tai nghe, đánh vào sâu thẳm trái tim mọi người: “Tôi biết ơn số phận đã cho họ xuất hiện trong cuộc đời tôi, vì tất cả những gì họ đã cho tôi, và vì họ đã đồng hành cùng tôi mỗi ngày…”

Sự oán trách đã được nhẹ nhàng bỏ qua, nhưng những lời biết ơn không bao giờ có thể nói hết. Tình yêu hoá giỏi mọi chuyện.

Lâm Bội Dung vội vàng nhấn nút tạm dừng, lấy từ trong túi ra hai chiếc khăn giấy và áp chúng dưới mắt bà. Bà cố gắng mở to mắt để nước mắt không làm nhòe lớp trang điểm mắt. Nhưng ngay sau đó bà không kiềm chế được cảm xúc.

Bà mở khăn giấy ra, che mặt và lặng lẽ bật khóc ở ghế sau xe.

Một lúc lâu sau, bà lấy điện thoại di động từ trong túi ra và bấm vào ảnh đại diện của Hàn Văn Dật. Lần đầu tiên trong đời, cô ấy gửi một câu như vậy cho Hàn Văn Dật ——

“Tiểu Dật, con là điều mà mẹ kiêu ngạo.”



Hàn Văn Dật đỗ xe xong, cùng Tiền Tiền ra khỏi xe từ hai cửa trái phải bên xe. Khi hai người ra khỏi bãi đậu xe, Tiền Tiền nhìn thấy toà nhà cao tần trước mặt, không nhịn được trầm trồ: “Oa, xa hoa thật đấy!”

Hàn Văn Dật nắm lấy tay cô: “Đi thôi, chúng ta lên xem một chút.”
Bọn họ đi vào thang máy và lên tầng được chỉ định. Vừa ra khỏi cửa thang máy, trước mặt chính là một khu văn phòng làm việc trống trải. Ánh sáng mặt trời chiếu từ bên ngoài, xuyên qua bức tường kính rất đẹp.

Tiền Tiền hưng phấn đi dạo một vòng: “Sau này văn phòng của chúng ta sẽ chuyển đến đây à?”
Hàn Văn Dật gật đầu. Sau khi Vũ Đại Hán đề nghị đầu tư cho họ, cuộc khủng hoảng của công ty họ đã được giải quyết, họ cũng đã huy động tài chính từ mấy nơi khác thành công. Nay quy mô văn phòng ngày càng mở rộng, hàng ngày có quá nhiều khách đến nhờ giúp đỡ, diện tích văn phòng ban đầu không còn đủ nên phải chuyển văn phòng đến một nơi rộng rãi hơn.

“Nơi này… nơi này… nơi này…” Hàn Văn Dật đi loanh quanh trong văn phòng mới, vỗ vỗ tường, “Treo tranh em vẽ ở những nơi này được không?”

“Được!” Tiền Tiền vỗ ngực, “Em trở về vẽ vài bức tranh cho mọi người xem, thoải mái thể chất và tinh thần, có tinh thần làm việc hăng say!”

“Được. Anh sẽ đưa cho em thêm một vài chủ đề, rồi em vẽ một số tác phẩm, đến lúc đó sẽ treo trong phòng tư vấn.” Hàn Văn Dật nói. Nghệ thuật có thể truyền năng lượng cho tâm lý con người, và cũng có một số cố vấn tâm lý của các trường nghệ thuật ở nước ngoài. Bất luận là mỹ thuật hay âm nhạc, chỉ cần vận dụng tốt, hiệu quả chữa bệnh tâm lý đều có thể nhân lên gấp bội phần.

“Không có vấn đề gì! Em sẽ giảm giá cho anh!” Tiền Tiền vui vẻ nói. Văn phòng vẫn phải đưa tiền mua tranh, đương nhiên tiền không phải từ túi cá nhân của Hàn Văn Dật mà là từ tài khoản chung của công ty.

Vài ngày trước, Vương Tấn Sinh đã gửi những bức tranh của Tiền Tiền đi bán đấu giá, kết quả rất khả quan, hiện tại một bức tranh của cô đã có giá trị năm con số. Cô hạnh phúc đến nỗi đã thức cả đêm sau khi nhìn thấy số tín dụng trên thẻ ngân hàng và lướt Taobao cả đêm.

Hàn Văn Dật buồn cười véo mũi cô: “Đồ mê tiền.”

Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, là tin nhắn của Hạ Kiến Linh. Anh mở tin nhắn ra xem, choáng váng.

Khu văn phòng mới rất rộng, Tiền Tiền vẫn đang đi vào trong, nhưng cô không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, vì vậy cô không thể không quay lại nhìn. Thấy Hàn Văn Dật cười lắc đầu với chiếc điện thoại, anh cất điện thoại trở lại túi.

“Có chuyện gì vậy?” Tiền Tiền hỏi.

“Đó là tin nhắn từ Kiến Linh,” Hàn Văn Dật nói, “Cô ấy nói rằng Mã Thiên Vạn đã bị giam giữ vì hoạt động kinh doanh bất hợp pháp.”

“A?!” Tiền Tiền sửng sốt, “Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến công ty chúng ta không?”

Hàn Văn Dật nhún vai: “Đầu tư của ông ta đã được ông Vũ tiếp quản, và các thủ tục đã hoàn thành từ lâu, vì vậy sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.”

Qian Qian thở dài nhẹ nhõm một hơi: “May mắn, may mắn.”

May mắn thay, Hàn Văn Dật đã kiên trì và vượt qua thời điểm khó khăn nhất, nếu không, Mã Thiên Vạn vẫn là nhà đầu tư lớn nhất trong Văn Phòng Mười Hai, chẳng phải họ cũng bị liên lụy sao?

Sau khi vui mừng, Tiền Tiền bắt đầu hả hê: Chuyện gì đã xảy ra với Mã Thiên Vạn? Ông ta xứng đáng với nó!

Hai người bước vào, Hàn Văn Dật hỏi: "Nhân tiện, bạn thấy loại tranh nào thích hợp để treo trong ngôi nhà mới của chúng ta?"

Câu này hỏi Tiền Tiền. Cô thích quá nhiều kiểu, và cô muốn treo mọi thứ, có vẻ như ngôi nhà sẽ phải đủ lớn mới có thể treo tất cả những bức tranh mà cô thích.

Cô còn đang suy nghĩ thì Hàn Văn Dật ở bên cạnh đột nhiên cười lớn. Cô khó hiểu quay đầu lại: ”Anh cười cái gì?”

“Anh đột nhiên nhớ tới một câu trước kia đọc được trong sách, anh rất thích, nên liền viết ra, vừa rồi đột nhiên nhớ tới.”

“Câu gì vậy?”

“Đó là một câu tiếng Anh—nếu bạn muốn đi nhanh, nếu bạn muốn đi xa, hãy đi cùng nhau.”

Tiền Tiền chớp mắt và nhìn anh.

Hàn Văn Dật cười nắm tay cô: “Đi thôi.”

Hãy đi cùng nhau nào.
Chương kế tiếp