Văn Phòng Mười Hai

Chương 82
Cuối tuần, Tiền Tiền hẹn Ngô Ni Ni dùng đi dạo phố, ngay khi gặp cô ấy, Tiền Tiền đã nhận thấy tâm trạng Ngô Ni Ni ủ rũ, bơ phờ.

“Tâm trạng cậu không tốt à?” Tiền Tiền hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngô Ni Ni bực bội đá đá cạnh chân: "Còn xảy ra chuyện gì nữa? Mình lại cãi nhau với tên khốn Trương Tây đó!"

Tiền Tiền đã quen với việc này, đôi tình nhân cứ hai ba ngày lại cãi nhau một lần, nhưng mối quan hệ của họ ngày càng tốt đẹp hơn giữa những cuộc cãi vã bất tận.

Cô hỏi: “Sao lần này lại cãi nhau nữa?”.

Vừa nhắc đến việc này, Ngô Ni Ni đã phẫn nộ: "Mình đã hẹn hò với anh ấy hơn một năm, nhưng gần đây mình mới phát hiện ra rằng anh chàng này thực sự là một thẳng nam mắc bệnh ung thư!"

Tiền Tiền giật mình. Cô cũng từng gặp bạn trai của bạn thân mình vài lần, Trương Tây đúng là một thẳng nam, anh ta cũng có nhiều vấn đề mà thẳng nam mắc phải, đôi khi lời nói của anh ta có thể khiến người ta nghẹt thở. Nhưng nói thẳng nam mắc bệnh ung thư thì có hơi quá không?

“Tuần trước mình bị bà dì đến thăm. Ngày đầu tiên đến, mình đau đến mức không thể ra khỏi giường. Băng vệ sinh trong nhà thì dùng hết rồi, bố mẹ mình thì lại không có ở nhà. Mình nhờ Trương Tây đến siêu thị mua cho mình một gói rồi đưa gửi đến nhà mình. Từ nhà anh ta đến nhà mình cách có hai con đường, đi bộ thì cùng lắm là mất mười phút.” Ngô Ni Ni phẫn nộ. “Cậu đoán thử xem cuối cùng thì anh ta làm gì?”

Tiền Tiền biết Ngô Ni Ni bị đau bụng kinh từ hồi cô ấy học cấp hai. Mỗi lần bị bà dì đến thăm, cô ấy sẽ bị tra tấn vào ngày đầu tiên, đau đến lăn lộn trên mặt đất cũng không có gì lạ. Cô không thể tin được: "Anh ta không đồng ý giúp cậu?"

"Phải! Anh ta nói băng vệ sinh là đồ của con gái, anh ta là đàn ông, không được đụng vào mấy thứ đó. Anh ta bảo tôi nhờ hàng xóm hoặc người khác giúp đỡ. Tìm người khác? Tìm người khác giúp thì mình còn cần gì tên bạn trai như anh ta nữa?" Ngô Ni Ni càng nói càng kích động, "Mình nằm trên giường khó chịu muốn chết, nhưng chuyện nhỏ như vậy mà anh ta cũng không chịu giúp mình. Mình rất tức giận! Mình đã cãi nhau với anh ta, nhưng anh ta lại phản ứng rất kịch liệt, nói rằng có chết anh ta sẽ không mua băng vệ sinh của phụ nữ. Nếu mua nó thì anh ta sẽ chết à? Hay tay anh ta sẽ bị nát? Cậu có nghĩ anh ta là một thẳng nam mắc bệnh ung thư không?!"

“Cái này…như vậy thì có hơi quá đáng thật.” Tiền Tiền cũng cảm thấy hơi thái quá. Đừng nói là bạn trai, nếu chỉ là bạn bè bình thường thì giúp đỡ nhau những lúc như vậy cũng là chuyện bình thường mà?

"Mình tức giận đến mức muốn chia tay với anh ta, nhưng anh ta nói mình đang làm quá, rõ ràng đó chỉ là chuyện nhỏ nhưng mình lại kiếm chuyện để đe dọa anh ta!" Ngô Ni Ni vỗ ngực mình để thuận khí, "Anh ta vẫn còn nghĩ đó là chuyện nhỏ sao? Mình rất muốn bóp chết anh ta!"

“Vậy các cậu chia tay rồi à?” Tiền Tiền hỏi.

Ngô Ni Ni im lặng và bực bội thở dài: "Mình không biết, bọn mình đã chiến tranh lạnh hơn một tuần rồi."

Nếu là trước kia, có lẽ TIền Tiền sẽ khuyên bạn mình chia tay. Chuyện này thật sự làm lòng người rét lạnh. Nhưng bây giờ suy nghĩ của cô đã thay đổi. Con người là sinh vật phức tạp, không có ai hoàn toàn tốt hay hoàn toàn xấu. Hơn một năm qua, cô cũng đã nghe Ngô Ni Ni nói rất nhiều về những điều tốt đẹp của Trương Tây. Ngô Ni Ni thường tăng ca ở công ty, Trương Tây sẽ đến đón cô ấy vào mỗi tối bất kể mưa hay nắng, nhiều lần đợi đến mười hai giờ đêm cũng không có một lời oán giận, cho dù hôm sau phải dậy sớm đi làm! Nếu nói rằng anh ta là một thẳng nam mắc bệnh ung thư, thì đôi khi nhìn thấy dây giày của Ngô Ni Ni bị lỏng trên đường, anh ta liền ngồi xổm xuống để buộc lại. Vì vậy, họ đã hẹn hò hơn một năm mà đây là lần đầu tiên Ngô Ni Ni nghi ngờ rằng Trương Tây là một thẳng nam mắc bệnh ung thư.

Vậy nên Tiền Tiền hiểu tại sao Ngô Ni Ni lại xoắn xuýt như vậy: Nếu cứ như vậy mà chia tay, thì hơn một năm tình cảm như vậy, cô ấy sẽ không cam lòng từ bỏ. Nhưng nếu cứ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, tiếp tục yên bình yêu đương, cô ấy cũng không làm được. Thứ nhất cô ấy thật sự rất thất vọng đau khổ, thứ hai cô ấy cũng lo lắng chuyện này chỉ là một góc của tảng băng, Trương Tây còn có nhiều mặt tự đại, tư tưởng phong kiến chưa biểu hiện ra ngoài.

Tiền Tiền và Ngô Ni Ni đi mua sắm xong, lúc ăn cơm tối, Hàn Văn Dật cũng tới. Vừa gặp nhau, ngay cả Hàn Văn Dật cũng nhận ra Ngô Ni Ni rầu rĩ không vui.

Ngô Ni Ni biết rằng Hàn Văn Dật rất giỏi trong việc xử lý các mối quan hệ giữa các cá nhân, vì vậy cô ấy cũng kể cho anh nghe những gì đã xảy ra vài ngày trước. Khi nói đến băng vệ sinh, cô ấy cũng hơi xấu hổ, nhưng Hàn Văn Dật, với tư cách là một cố vấn tâm lý, còn việc gì mà chưa gặp qua nữa? Anh không cảm thấy có gì khó chịu về băng vệ sinh, dưới ảnh hưởng của thái độ của anh, Ngô Ni Ni trở nên hào phóng hơn, đầu đuôi câu chuyện thế nào cũng đem ra kể hết.

Sau khi nghe xong, Hàn Văn Dật hỏi: “Hai người đã hẹn hò lâu như vậy, ngoài trừ chuyện này, cô có thấy anh ta còn những đặc điểm nào khác của ‘thẳng nam mắc bệnh ung thư’ không?”

Ngô Ni Ni buồn bực trả lời: “Mặc dù EQ anh ta không cao, thường xuyên không hiểu chuyện tình cảm, nhưng đúng là trước đây không phát hiện anh ta là một thẳng nam mắc bệnh ung thư. Nếu là có, thì bọn tôi đã chia tay từ lâu rồi, cũng sẽ không bên nhau tới hơn một năm.

Hàn Văn Dật gật đầu: “Anh ta không giúp cô lúc mà cô cần sự giúp đỡ nhất, chắc chắn dây là lỗi của anh ta. Nhưng mà anh ta không chịu mua băng vệ sinh, cũng chưa chắc chắc anh ta là một thẳng nam mắc bệnh ung thư…Tôi nghe cô kể là cảm xúc anh ta rất kích động, tôi nghĩ có thể trước đây anh ta đã trải qua những chuyện không hay liên quan đến băng vệ sinh, cho nên anh ta mới kháng cự mãnh liệt như vậy.

Ngô Ni Ni sững sờ. Những chuyện không hay liên quan đến băng vệ sinh?

"Ví dụ như hồi đi học, vài cậu bé nghịch ngợm dán băng vệ sinh lên người, sau đó bị cả lớp trêu chọc; ví dụ như hồi nhỏ giúp mẹ mua băng vệ sinh, nhưng cậu gặp người quen trong siêu thị, bị người quen giễu cợt... Hoặc là một chuyện gì đó, để lại một bóng đen trong lòng anh ta, khiến anh ta vô cùng ghê tởm đối với chuyện này..."

Cả Ngô Ni Ni và Tiền Tiền đều ngạc nhiên nhìn anh. Họ không nghĩ đến những khả năng này, nhưng khi anh đề cập đến chúng, họ cảm thấy rất hợp lý. Khi họ còn học cấp hai, một cậu bé nghịch ngợm trong lớp đã lấy trộm băng vệ sinh của một bạn nữ và giấu nó trong cặp sách của một bạn nam khác, sau đó cố tình mang nó ra trước mặt mọi người để chế nhạo bạn nam cùng lớp kia là người chuyển giới sử dụng băng vệ sinh. Trẻ con hành xử quá lố và không hề biết cảm thông chút nào, lúc đó rất nhiều học sinh trong lớp tham gia chọc ghẹo, bắt nạt cậu bé tội nghiệp đến nỗi cậu vừa khóc lóc thảm thiết vừa lật đổ bàn học trong lớp. Nếu là Trương Tây hồi nhỏ cũng từng trải qua những việc như vậy, thì việc bị lưu lại bóng đen tâm lí không phải là không có.

“Nhưng mà, đó cũng chỉ là những suy đoán của tôi mà thôi, cũng có khả năng anh ta cho rằng đồ vật của phụ nữ là không tốt, đàn ông không được đụng vào…” Hàn Văn Dật khoát tay, “Tôi không hiểu rõ anh ta, cho nên tôi cũng không thể chắc chắn được anh ta đã xảy ra những gì được.”

Ngô Ni Ni suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy tôi nên làm gì bây giờ? Tôi có nên hỏi anh ta là trước đây anh ta đã trải qua những gì không?"

Hàn Văn Dật cũng không khuyên cô ấy nên làm như vậy. Anh là một tư vấn viên tâm lý chuyên nghiệp, khi có khách tìm đến nhờ anh giúp đỡ, anh mới có thể moi ra nỗi đau thầm kín trong lòng họ. Mà điều này cũng là do vị khách ấy sẵn sàng mở lòng với anh ta, để anh ta có thể hiểu được. Nhưng Ngô Ni Ni không phải là cố vấn tâm lý, Trương Tây trải qua điều gì, Trương Tây có sẵn sàng thú nhận những điều xấu hổ với bạn gái của mình hay không cũng chưa được biết. Hơn nữa, Ngô Ni Ni không có kỹ năng giao tiếp, vì vậy cô ấy có thể biến khéo thành vụng, điều này sẽ làm mâu thuẫn giữa hai người càng thêm sâu sắc.

"Nếu như anh ta không có biểu hiện khác của ‘thẳng nam mắc bệnh ung thư’, mà chỉ là dị ứng với băng vệ sinh, hay là cô cứ coi như anh ta từng bị kính thích rồi tha thứ cho anh ta?" Hàn Văn Dật nói. Nếu là anh, anh sẽ lựa chọn quan tâm, thông cảm cho người khác.

Nhưng lời đề nghị của anh khiến Ngô Ni Ni im lặng. Cô ấy không lịch sự và rộng lượng như Hàn Văn Dật, khi cô ấy đổ mồ hôi lạnh vì đau đớn, lăn lộn trên giường, người lẽ ra là người thân thiết nhất của cô ấy lại từ chối giúp đỡ một chút đơn giản như vậy, cô không nguyện ý tha thứ. Cho dù Trương Tây thực sự đã trải qua chuyện gì đó, nếu anh ta yêu cô ấy, tại sao anh ta không thể vượt qua nó?

Hàn Văn Dật nhìn thấy sự miễn cưỡng của cô, vì vậy anh không còn cách nào khác ngoài việc hỏi: "Nếu cô không thể chấp nhận nó, vậy cô định làm thế nào?"

Ngô Ni Ni cau mày nói: "Tôi không chấp nhận việc anh ta đứng bên cạnh khi tôi yếu đuối nhất. Bây giờ tôi vẫn có thể nhờ hàng xóm giúp đỡ. Phòng trường hợp sau này xảy ra tình huống xấu hơn, bây giờ thì anh ấy bị dị ứng với băng vệ sinh, hôm sau anh ấy lại dị ứng với những thứ khác, vậy tôi thì phải làm sao bây giờ?"

Hàn Văn Dật hiểu rằng nếu vấn đề này không thể giải quyết ổn thỏa, ngay cả khi hai người họ hòa giải rồi, Ngô Ni Ni sẽ luôn có một nút thắt trong lòng và họ sẽ khó đi tiếp.

“Nếu như cô muốn anh ta thay đổi, tôi có một biện pháp,” Hàn Văn Dật ôn hoà nói, “Nhưng biện pháp này cần cô phải kiên nhẫn một chút.”

“Biện pháp gì?” Ngô Ni Ni vội vàng hỏi. Ngay cả Tiền Tiền cũng tò mò nhìn anh, muốn nghe xem anh có thể nghĩ ra ý tưởng gì.

“ ‘Trải nghiệm’ có ảnh hưởng lớn hơn đến con người so với ‘lý trí’.” Hàn Văn Dật giải thích, “Nhiều khi hành vi của chúng ta quyết định suy nghĩ của chúng ta, chứ không phải suy nghĩ quyết định hành vi của chúng ta. Ví dụ đơn giản, nếu ai đó rất ghét côn trùng, cô hỏi anh ta tại sao anh ta ghét chúng, anh ta có thể đưa ra vô số lý do, chẳng hạn như côn trùng có mầm bệnh trên người, hình dạng côn trùng xấu xí, thậm chí anh ta có thể nói rằng côn trùng là hiện thân của ma quỷ sẽ ăn mòn tâm hồn con người… Trên thực tế, không có lý do nào trong số này có thể là lý do tại sao anh ta ghét côn trùng ngay từ ban đầu, nhưng mọi người tìm kiếm bằng chứng theo bản năng để chứng minh cho hành động của họ. để giải thích hành động của họ.”

Ngô Ni Ni hoang mang khi nghe được những lời này.

“Cho nên, lý do anh ta nói không muốn mua băng vệ sinh cho cô không phải là điều quan trọng nhất. Dù cô có cho rằng lý do của anh ta là vô lý thì cũng đừng tranh cãi với anh ta. Có thể những lý do đó có thể cũng không thuyết phục được anh ta, nhưng anh ấy phải tìm lý do bào chữa cho việc anh ta làm. Ngược lại, cô càng cãi nhau với anh ấy, anh ta sẽ càng tin vào những lời bào chữa mà anh ta đưa ra. Bởi vì không ai muốn thừa nhận rằng mình sai.”

Tuy Ngô Ni Ni nghe không hiểu gì hết, nhưng vẫn thấy anh vô cùng lợi hại. Đúng là những lí do mà Trương Tây đưa ra khiến người ta nghe xong đều rất tức giận, chẳng hạn như anh ta đi mua băng vệ sinh sẽ bị người ta cười nhạo, nhân viên chửa hàng sẽ nghi ngờ anh ta là kẻ biến thái. Hắn ta càng giải thích, cô càng tức giận, cảm thấy anh ta hoàn toàn vô nghĩa. Kết quả là cô càng tức giận, anh càng trở nên bướng bỉnh, tin chắc rằng chỉ cần dính líu đến băng vệ sinh, anh sẽ bị coi thường. Đã nói rằng cho dù những người khác không cười nhạo trước mặt anh ta, họ sẽ cười thầm anh ta trong lòng.

Sau khi nghe Hàn Văn Dật nói những điều này, cô ấy đã hiểu một chút. Mọi người sẽ tìm lí do cho mọi hành vi của mình, nếu cô ấy không muốn thừa nhận rằng mình lười biếng, thì cô sẽ tìm lí do cho mình, nói rằng dạo này bản thân cô ấy vất vả và mệt mỏi như thế nào. Nói ra rồi thì lại cảm thấy mình làm việc thật không dễ dàng, bản thân lười biếng cũng là chuyện thường tình.

Hàn Văn Dật nói: “Đừng ra lệnh hoặc ép buộc anh ta làm việc. Đại đa số những người trưởng thành đều không thích bị người khác giáo dục. Ngoài ra, trừ khi bạn đã quyết định sẽ chia tay, nếu không, đe dọa không phải là cách hay, điều này sẽ làm tổn thương tình cảm trong tương lai của hai người.”

Ngô Ni Ni có chút băn khoăn. Hàn Văn Dật đã nói rất nhiều điều không nên làm, vậy cô ấy nên làm gì? “Vậy cuối cùng thì tôi có thể làm cái gì?”

“Trực tiếp cho anh ta ‘trải nghiệm’ tốt đi.”

“Cái gì?” Ngô Ni Ni ngây người. Trực tiếp cho anh ta trải nghiệm tốt là cái gì?

“Vì anh ta từng có những ‘trải nghiệm’ tồi tệ, vậy thì hãy tìm cách để anh ta có một ‘trải nghiệm’ tốt đẹp và bao trùm lên những kí ức tồi tệ trước đó. Điều ày sẽ hiệu quả hơn việc cãi nhau với anh ta hàng trăm lần. Nói đơn giản, chính là – đừng nói mà hãy hành động.” Hàn Văn Dật suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Hãy thử tạo một có tình huống để anh ta có cơ hội tiếp xúc với băng vệ sinh. Ví dụ, cô có thể giả vờ là mình quên mang túi và nhờ anh ta mang túi đến cho cô. Sau đó lấy băng vệ sinh từ túi ra ngay trước mặt anh ta rồi vào nhà vệ sinh, sau khi quay lại cô không cần nhắc đến băng vệ sinh để tránh cho anh ta phát hiện được là cô cố ý, chỉ cần nói cảm ơn với anh ta, anh ta đã giúp cô một việc quan trọng là được. Thậm chí là cô có thể tặng cho anh ta một phần thưởng, ví dụ như chơi một trò chơi anh ta thích trong vòng ột ngày, cho anh ta biết rằng cô rất cảm kích, rất vui vẻ khi anh ta giúp cô. Việc khiến anh ta mâu thuẫn lại không khiến anh ta bị người khác nhạo báng, lại không để cho anh ta cảm giác khó chịu, ngược lại có thể để cho cả anh ta và bạn gái đều vui vẻ, rất có thể anh ta sẽ thay đổi.”

Ngô Ni Ni mở to mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Mấy ngày nay, khi nghĩ đến chuyện này, cô vô cùng tức giận, cô và Trương Tây không phải cãi vã thì chính là chiến tranh lạnh. Vốn dĩ cô hi vọng Hàn Văn Dật sẽ bày cho cô cách nào đó có thể khiến Trương Tây cúi đầu nhận sai, sửa chữa lỗi lầm, không nghĩ tới Hàn Văn Dật lại bảo cô không phải nói gì cả.

“Chỉ... vậy thôi sao?” Cô ấy không nghi ngờ tính khả thi của phương pháp này, trên thực tế, đó là một phương pháp rất hợp lý. Nhưng trong lòng cô vẫn còn hoảng sợ, cô không muốn làm theo phương pháp này.

Hàn Văn Dật quan sát vẻ mặt của cô rồi hỏi: "Cô có chút không muốn à?"

Ngô Ni Ni do dự một lúc rồi gật đầu: “Cho dù phương pháp này thành công, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu. Anh ta không xin lỗi tôi, cũng không thừa nhận sai lầm của mình. Anh có biết ngày hôm đó tôi nằm trên giường đã buồn như thế nào không?”

Hàn Văn Dật nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu cảm xúc của cô, nhưng thay vì cố đôi co nhau tới từng hơi thở, cô có muốn thử giải quyết vấn đề này trước không?”

Ngô Ni Ni lắc đầu. So với việc giải quyết vấn đề, cô ấy nghĩ chiến đấu cho một hơi thở quan trọng hơn. Ông cha ta nói thế nào? Con người sống bằng hơi thở, cây sống bằng vỏ!

“Tôi muốn anh ta thay đổi, nhưng tôi không bắt anh ta thay đổi, tại sao anh ta không thể thay đổi vì tôi chứ?” Cô tức giận nói: “Anh ta không yêu tôi sao? Hoặc ít nhất là anh ta chưa đủ yêu tôi!”

Câu hỏi này rất khó trả lời. Rốt cuộc, Hàn Văn Dật chưa bao giờ giao tiếp với Trương Tây, vì vậy anh không biết Trương Tây đang nghĩ gì. Rào cản tâm lý thực sự không thể vượt qua bằng cách nói ‘điều nên làm’. Trong trường hợp anh nói điều gì đó sai và làm tổn thương mối quan hệ của người ta, anh có thể đắc tội với người ta.

Tuy nhiên, Hàn Văn Dật đã bình tĩnh lại và khẽ mỉm cười: “Đôi khi ‘được yêu’ có thể cho người ta nhiều động lực và năng lượng để thay đổi hơn là ‘yêu’. Cô nghĩ thế nào? Nếu cô yêu anh ta, có thể thử dành cho anh ta thêm một chút kiên nhẫn?”

Câu nói này khiến Ngô Ni Ni sững sờ tại chỗ.



Sau khi tạm biệt Ngô Ni Ni, Tiền Tiền và Hàn Văn Dật cùng nhau đi về nhà. Trung tâm mua sắm cách nơi ở của họ không xa, họ nhanh chóng đi bộ đến Đại học T.

Điện thoại di động của Tiền Tiền rung lên. Cô lấy nó ra, thấy tất cả đều là tin nhắn của Ngô Ni Ni.

Ni Ni thích ăn khoai tây nghiền: “Phục rồi!”

Ni Ni thích ăn khoai tây nghiền: “Mình thật sự phục rồi.”

Ni Ni thích ăn khoai tây nghiền: “你爷爷金克拉 Nhà các ngươi kim khả lạp, trời ạ, quả nhiên là cố vấn tâm lý, càng nghĩ càng cảm thấy anh ấy nói có lý, mình thật sự khâm phục anh ấy!”

Tiền Tiền cười. Hàn Văn Dật nghiêng đầu nhìn cô: “Ai vậy?”

“Ngô Ni Ni, cô ấy khen anh.” Tiền Tiền nhón chân xoa đầu của anh, “Anh làm rất tốt, làm cho em tăng thể diện rất nhiều.”

Hàn Văn Dật dụi đầu vào lòng bàn tay cô, vẻ mặt đáng yêu: “Vậy anh có được thưởng không?”

“Còn muốn phần thưởng sao?” Tiền Tiền nhìn xung quanh, khuôn viên trường vắng vẻ, không có ai chú ý tới bọn họ. Vì vậy, cô ôm lấy cổ anh và hôn má trái của anh một cái.

Hàn Văn Dật quay nửa mặt bên kia qua: “Vậy là hết rồi à?”

Tiền Tiền buồn cười nhón chân lên cũng hôn lên má phải của anh một cái.

Hàn Văn Dật cúi đầu xuống, hơi mím miệng.

Tiền Tiền ôm lấy đầu anh, hôn thật mạnh lên môi, sau đó lại xoa đầu anh, nghiêm túc giáo dục: “Bạn nhỏ này phải biết thế nào là đủ, hiểu chưa?”

Hàn Văn Dật gật đầu như một học sinh ngoan: “Hiểu rồi!”

“Nhận đủ phần thưởng chưa?”

Hàn Văn Dật lắc đầu: “Không đủ!”

Tiền Tiền phồng má và nhìn anh giả vờ tức giận. Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, cô không nhịn được, phá lên cười và lao vào ngực Hàn Văn Dật.

Hàn Văn Dật vòng tay qua ôm eo cô, mùi thơm từ mái tóc của cô tràn vào mũi anh. Anh cũng cười. Bên cạnh cô, mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc được sống đều là phần thưởng đẹp đẽ.
Chương kế tiếp