Văn Phòng Mười Hai

Chương 84
Giang Đồ cầm bút chọc chọc cô gái ngồi trước mặt, nghiêng người về phía trước nhỏ giọng nói: “Lớp trưởng, lát nữa kiểm tra, khi nào cậu làm bài xong thì đặt tờ đáp án ở góc bàn cho tớ chép một chút.”

Cô gái ở bàn trên cứng người, rõ ràng là không tình nguyện lắm.

Giang Đồ dụ dỗ cô: “Nếu lần này tớ có thể đạt 80 điểm, tớ cho cậu vé vào cổng của Disneyland, được không?”

Cô gái không khỏi liếc nhìn cậu nửa cái. Cô ấy đã muốn đến Disneyland lâu rồi, nhưng tiền vé tốn hai tháng tiền tiêu vặt của cô, vì vậy cô ấy hơi miễn cưỡng. Giang Đồ là phú nhị đại, làm việc gì cũng hào phóng, điều kiện này thật sự khiến cô rất động tâm.

Tuy nhiên, cô vẫn rất lo lắng: “Nhưng... Giáo viên có phát hiện ra cậu gian lận không?”

“Sợ cái gì?” Giang Đồ cũng không để tâm, “Cho dù bị bắt gặp, cũng là tớ xem trộm bài thi của cậu, không liên quan gì đến cậu, giáo viên mà hỏi cậu, cậu cứ đổ hết trách nhiệm cho tớ, nói cậu không biết gì cả là được mà!”

Cô gái do dự một lúc lâu, cuối cùng không thể từ chối trước sự cám dỗ của vé Disneyland.

Sau khi giờ thi bắt đầu, lớp trưởng viết nhanh như gió, nhanh chóng tô xong phiếu trả lời. Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn giám thị, nhân lúc giám thị không chú ý, cô cẩn thận đẩy tờ đáp án xuống góc dưới bên trái của bàn, tiếp tục viết những câu hỏi điền vào chỗ trống ở phía sau.

Giang Đồ giả bộ làm bài, thật ra cậu đọc đề không hiểu gì hết, chờ tờ đáp án bàn trước xuất hiện ở góc bàn, cậu lập tức vươn cổ nhìn lén, viết chăm chỉ vào phiếu trả lời của mình.

Bài kiểm tra tiếng anh là môn chép đáp án dễ nhất, vì hầu hết các câu hỏi đều là câu hỏi trắc nghiệm. Cậu không cần nhìn chính xác bàn trên đã viết gì mà chỉ cần nhìn những hình được bôi đen trên phiếu trả lời là cậu có thể chép lại một cách nhanh chóng và chính xác.

Lúc mới bắt đầu chép bài, Giang Đồ còn chú ý tới nhất cử nhất động của giám thị. Nhưng chép một hồi, cậu chỉ còn để ý vào tờ đáp án.

Thấy mình chép đến câu cuối cùng, Giang Đồ nhìn chằm chằm vào tờ đáp án trước mặt, cố gắng nhớ đáp án của mấy câu hỏi cuối cùng, dự định chép một lượt là xong. Đúng lúc này, đột nhiên một bàn tay to duỗi ra, rút mất tờ phiếu đáp án của tổ trưởng đặt ở góc bàn đi!

Trong nháy mắt, Giang Đồ sửng sốt, lớp trưởng cũng sửng sốt.

Giám thị đầu tiên là lạnh lùng nhìn Giang Đồ, sau đó dùng ánh mắt thất vọng nhìn lớp trưởng. Lớp trưởng lập tức đỏ mặt, cố biện hộ rằng mình không biết gì như đã bàn trước đó. Nhưng mà, dù sao da mặt cô gái nhỏ cũng mỏng, cuối cùng áy náy cúi đầu, không nói được lời nào.



Vào ban đêm, Giang Đồ đang chơi game trong phòng thì nghe thấy tiếng mở cửa truyền từ bên ngoài.

“Giang Đồ đâu?! Thằng nhóc thối này, mau cút ra đây cho tao!”

Giang Đồ căng thẳng chơi game đến mức không thèm để ý gì đến xung quanh nữa.

Nếu cậu ta không lên núi, thì núi chỉ có thể đến với cậu ta. Một lúc sau, cha cậu - Giang Thiên Tà giận dữ bước vào phòng cậu. Thấy cậu thật sự đang chơi game, ông càng tức giận: “Giang Đồ!!!”

Giang Tu cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng trong trò chơi, bọn họ vừa mới giao chiến kịch liệt với team địch, trong tai nghe đồng đội lo lắng gào lên: “Nhanh lên, đưa thuốc cho tao nhanh lên!”

Giang Đồ căng da đầu mở túi đựng thuốc ra, đang định ném thuốc xuống đất, vừa bấm vào máy tính đã tối đen!

Giang Đồ ngây người, phải hai giây sau, cậu ta mới ý thức được, Giang Thiên Tà đã rút ổ cắm điện!

“Ba!!!” Giang Đồ tức giận, “Ba điên rồi hả?!”

“Mày mới điên á!!!” Giang Thiên Tà kéo cậu ta ra khỏi ghế ngồi, “Mày bản lĩnh đấy, tao nói nếu mày tiến bộ sẽ có thưởng là để mày nỗ lực học tập, chứ không phải để mày học cách gian lận?! Mày còn học được trò hối lộ bạn cùng lớp nữa đúng không? Vé vào cổng của Disneyland? Cái loại người như mày, lỡ như sau này có làm cán bộ thì thằng bị đem đi xử bắn đầu tiên chính là mày đấy!”

Giang Đồ bĩu môi. Cũng không thể trách mỗi cậu được, cũng phải trách phần thưởng của ba cậu đưa ra quá hấp dẫn nữa chứ.

Cả khối của cậu ta có 300 học sinh, bình thường cậu ta thường thi ngoài top 200. Ba cậu nói, nếu lần thi giữa kì này cậu lọt vào top 200, cậu sẽ được một vạn tệ, nếu lọt top 100 sẽ được 10 vạn; còn nếu cậu lọt vào top 50 thì sẽ được tặng hẳn 20 vạn! Tham vọng của cậu không lớn, cậu không cần 20 vạn, nếu có thể thấy được 10 vạn, cậu đã có thể mua rất nhiều skin bản giới hạn trong game rồi!

Giang Thiên Tà nhìn khuôn mặt thờ ơ của con trai mình, tức giận đến mức chỉ muốn tát cậu ta vài cái. Nhưng con cái lớn rồi, không thể tuỳ tiện dánh đập nó được. Ông nghiến răng hít sâu vìa hơi, sau đó chỉ vào chiếc máy tính vừa bị rút nguồn nói: “Từ hôm nay, lo mà cố gắng học cho tao, mày không được chơi game nữa! Mày mà dám thử mở game ra mà chơi thì đừng có mơ mà nhận được tiền tiêu vặt tháng này!”

Giang Đồ lập tức trở nên lo lắng: “Con học ở trường mỗi ngày tám tiếng, về nhà con vẫn phải làm bài tập. Chơi game một lúc để thư giãn thì có gì sai? Con là con người, không phải cái máy !”

Giang Thiên Tà vung tay, không còn chỗ thương lượng: “Mày là học sinh, bổn phận là phải học tập cho tốt, muốn tiền thì nâng cao hành tích rồi tao cho. Còn có, đừng dùng những suy nghĩ lệch lạc kia nữa, tao có đã nói với giáo viên chủ nhiệm của mày rồi, sau này sẽ để giám thị coi thi nhìn chằm chằm vào mày, nếu phát hiện ra mày gian lận một lần nữa, sẽ cắt toàn bộ tiền tiêu vặt trong một năm của mày! Tao trực tiếp đóng băng tài khoản của mày, mày có tin không?”

Giang Đồ trợn tròn mắt không thể tin được. Đây thật sự là dồn cậu ta vào chỗ chết.

Thấy con trai kinh ngạc, Giang Thiên Tà cười lạnh: “Đừng cố gắng mặc cả, cũng đừng đến giả vờ đáng thương với bà mày. Những gì tao đã nói là làm, có khóc với ai cũng vô dụng. Cha của mày thưởng phạt nghiêm minh, rõ ràng. Mày nên tự mình suy nghĩ kĩ đi.” Nói xong, ông tức giận bỏ đi.



Vũ Đại Vấn đến văn phòng để bàn bạc vài vấn đề với Hàn Văn Dật, bàn chuyện kinh doanh xong, Vũ Đại Vấn cũng không vội rời đi mà ngồi lại trò chuyện với anh.

“Tổng giám đốc Hàn, hai ngày trước tôi cùng một người bạn học cũ ăn tối, anh ấy cũng đang kinh doanh, con trai anh ấy cũng trạc tuổi Tiểu Thuận của chúng tôi, chúng tôi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nhưng lại nói chuyển qua chủ đề mấy đứa con của mình.” Vũ Đại Vấn nói: “Anh ấy nói rằng con anh ấy không chịu học hành chăm chỉ, gian lận trong thi cử và suốt ngày chơi game. Anh ấy đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp nhưng đứa trẻ ngày càng lớn thì càng không thể kiểm soát nó. Bây giờ nó lại trở nên hư đốn hơn, bây giờ còn không thèm đi học, trốn học đi quán net chơi game... Bây giờ anh ấy cũng đau đầu muốn chết, không biết phải làm gì. Tôi đã giới thiệu cậu với anh ấy và đề nghị anh ấy mang con trai mình đến trị liệu gia đình.”

“Ồ?” Hàn Văn Dật lắng nghe một cách thích thú.

“Nhưng mà, con trai của anh ấy còn hỗn láo hơn Tiểu Thuận, có bị đánh chết cũng không chịu tới nghe tư vấn. Sếp Hàn, cậu có cách gì không?”

Hàn Văn Dật không phải là thần thánh, nếu người khác từ chối đến tư vấn tâm lý, ngay cả anh cũng khó thay đổi suy nghĩ của họ được. Hoàn toàn không nên ép buộc, vì vậy anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Vũ, để bạn của anh đến nói chuyện với tôi trước đi.”

Vì vậy, Giang Thiên Tà thực sự đã đến sau hai ngày.

“Hàn tiên sinh!” Vừa gặp mặt, Giang Thiên Tà đã lo lắng nắm lấy tay Hàn Văn Dật, “Cậu giúp tôi đi, tôi sắp bị thằng khốn kia làm cho bị nhồi máu cơ tim rồi đây!”

Hàn Văn Dật vội vàng nói: “Giang tiên sinh, có gì thì chúng ta cứ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.”

Lần này khác với buổi tư vấn tâm lý thông thường, bản thân Giang Thiên Tà không mắc bệnh tâm thần nào, ông ấy lo lắng về vấn đề gia đình, nhưng người nhà ông lại không chịu đến cùng. Cho nên Hàn Văn Dật cũng không thể chữa trị cho ông như bình thường được, nên anh chỉ có thể trò chuyện với ông ấy như bạn bè, đưa cho ông một vài lời khuyên.

Sau khi hai người tìm được một chỗ ngồi xuống, Hàn Văn Dật còn chưa kịp hỏi câu nào, Giang Thiên Tà đã nóng lòng bắt đầu phàn nàn về hành động hư hỏng của con trai mình.

“Giang Đồ. . . Đó là con trai của tôi. Thằng nhóc này học hành chưa bao giờ giỏi. Kỳ thực nó cũng không phải nó ngu. Hồi tiểu học nó còn tham gia cuộc thi Olympic toán học, điểm môn toán không tồi. Chỉ là bây giờ nó không tập trung vào việc học, cả ngày chỉ biết cắm đầu chơi game!” Giang Thiên Tà thở dài, “Nó học lệch, thành tích toán lí hoá thì không có vấn đề gì, nhưng mà ngữ văn với tiếng anh thì đúng là rối tinh rối mù. Cậu nói thử xem, nó học mông toán giỏi, thì sao không học được tiếng anh với ngữ văn chứ? Đấy là do không tập trung học hành.”

Hàn Văn Dật gật đầu. Anh tin những lời này, xét về độ khó của các môn học cấp hai, rất ít học sinh thực sự học kém vì vấn đề IQ, mà phần lớn là vấn đề về tinh thần.

“Kì thi cuối kì vừa rồi, khối của nó có 350 học sinh, thì nó đứng thứ 298. Môn tiếng anh được có 20 điểm! Tôi cảm thấy nếu cứ để như vậy thì không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sau này thi đại học, nó chỉ đậu cái trường hạng bét. Yooi nói chuyện với nó, nó còn không thèm quan tâm, nói rằng cũng lắm thì cho nó đi du học không được sao, nhà người ta đều như thế cả.” Giang Thiên Tà dừng một chút, thở dài, “Tôi cho nó tiền đi du học thì cũng dễ thôi. Nhưng nếu mà có đi du học, nó cũng phải lo mà học hành, vấn đề không phải là tôi muốn nó học sâu rộng hay cao siêu gì, mà là không muốn nuôi nó thàng một thằng vô dụng! Đợi đến khi nó lớn rồi, tôi cũng định giao sự nghiệp của mình cho nó, để nó phát triển, gánh vác thay tôi, để cho nó phát triển cơ nghiệp tôi cho thật tốt, chứ không phải để nó làm cho cơ nghiệp của tôi sụp đổ. Cơ nghiệp này của tôi dựng lên cũng không phải dễ dàng, nó mà làm sụp đổ, tôi đau lòng đến chết mất! Cũng phải nói, bây giờ nó còn dựa được vào tôi, lỡ như một ngày nào đó tôi không còn là chỗ dựa của nó được nữa thì làm sao bây giờ!”

Hàn Văn Dật lắng nghe cẩn thận và không bày tỏ ý kiến ​​​​của mình ngay lập tức.

“Tôi muốn nó dành nhiều thời gian hơn cho việc học, vì vậy tôi bảo nó để nó học hành chăm chỉ và nâng cao thành tích cho tôi. Tôi đã đưa ra quy định với nó rằng kỳ thi giữa kỳ này, cậu nó mà có thể vào top 200 của khối. Tôi sẽ cho nó 1 vạn tệ tiền tiêu vặt; lọt top 100, tôi sẽ cho nó 10 vạn. Nếu nó có thể lọt vào top 50, tiến bộ thần kì như vậy, tôi sẽ thưởng cho nó 20 vạn tệ.”

Hàn Văn Dật tỏ vẻ ngạc nhiên. Một kì thi giữa kì mà tận 20 vạn… Điều này thực sự khiến nhiều người thuộc tầng lớp lao động ngất xỉu trong nhà vệ sinh.

“Rốt cuộc thì thằng nhãi này, cậu đoán thử nó làm cái gì? Nó còn dùng một tấm vé Disneyland để mua chuộc cô bé lớp trưởng có thành tích tốt trong lớp, để nó xem đáp án sau khi làm xong bài kiểm tra.” Giang Thiên Tà phẫn nộ nói, “Thằng nhóc này đúng là có đầu óc kinh doanh, tôi cho nó mấy chục nghìn vạn, nó bỏ ra mấy trăm vạn để hối lộ bạn học, kinh doanh thế này thì tiền để đâu cho hết?”

Hàn Văn Dật không nhịn được bật cười, Nhưng khi nghe Giang Thiên Tà nói số tiền thưởng mà ông ấy đưa ra, anh đã đoán trước được kết quả.

Nhưng mà Giang Thiên Tà vẫn chưa nói xong, điều làm ông càng tức giận hơn vẫn còn ở phía sau: “Tôi thật sự lo lắng, nếu vẫn còn tiếp tục như thế, nó sẽ trở nên vô dụng thật. Không phải mỗi nó hư hỏng, mà còn làm hư luôn cả học sinh giỏi nhà người ta, không dạy dỗ lại thì không được. Tôi không cho nó chơi game, khoá máy tính của nó lại. Tôi nói với nó, nếu để tôi bắt được nó đụng vào game một lần nữa thì cắt một tháng tiền tiêu vặt của nó. Gian lận một lần nữa thì đừng hòng mơ tới một năm tiền tiêu vặt! Muốn tiền thì lo mà đi học cho nghiêm túc, thật sự nâng cao thành tích thì mới có thể nhận tiền.”

Hàn Văn Dật hơi nhíu mày. Ngay khi nghe kế hoạch này, anh biết rằng hiệu quả có thể không đạt như lý tưởng.

Quả nhiên, Giang Thiên Tà tức giận đến đập bàn mấy cái: “Nó giỏi lắm! Không những không lo học mà càng ngày càng sa sút!Không chơi được máy tính ở nhà, thế là chạy đến quán net chơi game! Vì không cho nó đến quán net, tôi cho tài xế đón nó khi tan học, cuối tuần cũng cho người đi theo, kết quả nó lại trốn học! Giáo viên trên trường gọi điện cho tôi, nói vừa đến tiết thể dục là không thấy tăm hơi nó đâu, mà lại bắt được nó trong quán net gần trường!”

Nói đến đây, Giang Thiên Tà cảm thấy chóng mặt vì quá kích động. giơ tay đè lên thái dương, nhẹ nhàng xoa xoa một hồi, lộ ra vẻ mệt mỏi.

Hàn Văn Dật vội vàng rót cho ông một cốc nước, , Giang Thiên Tà nhận lấy: “Cảm ơn...”

Sau khi nói nhiều như vậy, Hàn Văn Dật cũng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Anh cân nhắc một lúc rồi nói: “Tổng giám đốc Giang, tiền là thứ...”

Anh còn chưa nói tiếp, Giang Thiên Tà đã ngắt lời anh: “Tổng giám đốc Hàn, tôi biết, bình thường tôi bận rộn công việc, không đủ quan tâm đến đứa nhỏ này, tôi làm cha cũng không hoàn hảo. không phải tôi không quan tâm đến con cái mà thực sự là năng lực của tôi có hạn, tôi không muốn nói những lời như tôi muốn cung cấp điều kiện sống tốt cho gia đình mình, tôi điều hành một công ty có hàng trăm người, ai cũng nhờ tôi mới có miếng cơm mà ăn, mỗi ngày tôi ngủ chưa được sáu tiếng đồng hồ, thật sự tôi không có khả năg mà ngồi chằm chằm quản lí nó học bài mỗi ngày được. Tôi biết tôi dùng tiền để giải quyết vấn đề là đang lười biếng thật, nhưng thật sự thì tôi không có biện pháp nào khác cả…”

Hàn Văn Dật im lặng. Cuộc sống của người có tiền đúng là không hề nhẹ nhàng, Giang Thiên Tà là phú nhất đại, toàn bộ giang sơn đều là tự mình đốc sức lập nên, công việc là bận rộn thật, điều này anh có thể hiểu được. Vì vậy Giang Thiên Tà yêu cầu, hi vọng anh có thể giúp đỡ ông ấy tình hình trước mắt, thay đổi cái tình huống khiến ông ấy đau đầu này đi.

Hàn Văn Dật hỏi: “Tổng giám đốc Giang, bây giờ Giang Đồ học lớp mấy?”

“Lớp mười, nửa năm sau sẽ lên mười một.”

Lớp mười, vẫn còn thời gian để thử và sửa sai. Hàn Văn Dật nghĩ một hồi, nói: : “Tổng giám đốc Giang, không bằng thử một chút, đổi hình thức phần thưởng và hình phạt đi?”

“Hình thức gì?” Giang Thiên Tà vội vàng hỏi.

Hàn Văn Dật mỉm cười, nói: “Đảo ngược hình phạt và phần thưởng cho Giang Đồ. Lần sau khi cậu ấy chơi game, đừng có phạt cậu ấy, mà hãy thưởng cho cậu. Và nếu cậu ấy không chăm chỉ học tập, thì đừng sử dụng tiền thưởng để dụ dỗ cậu ấy, mà là để cho cậu ấy biết rằng nếu cậu ấy không muốn học thì cậu ấy không cần phải học.”

Giang Thiên Tà sững sờ trong giây lát. Cái quái gì thế?!

“Đúng vậy.” Hàn Văn Dật nhắc nhở, “Không phải là trẻ con không được có quá nhiều tiền trong tay, mà là Giang tiên sinh, trước khi thưởng cho cậu ấy, phải dạy cậu ấy cách quản lý tiền, hoặc là coi nó như một quỹ để khởi nghiệp, nó có thể được coi là một cơ hội để rèn luyệ. Chú Giang nghĩ thế nào?”

Giang Thiên Tà sững sờ.
Chương kế tiếp