Văn Phòng Mười Hai

Chương 85
Trước khi Giang Thiên Tà đến đây, ông ấy đã nghe ngóng từ Đại học Vũ Hán rằng Hàn Văn Dật giỏi thế nào, ông tràn đầy hi vọng, mong đợi Hàn Văn Dật sẽ cho ông một bất ngờ. Kết quả Hàn Văn Dật vừa cất lời, ông lập tức sửg sốt, không biết mình có nên vui hay không.

Trong giây lát, ông cũng không biết là Hàn Văn Dật có đang cố ý châm chọc ông hay không, nhìn khi nhìn vẻ mặt của Hàn Văn Dật, ông mới nhận ra là Hàn Văn Dật thật sự nghiêm túc. Ông thận trọng hỏi: “Tổng giám đốc Hàn, tôi chưa hiểu ý của cậu lắm, cậu nói rõ hơn một tí được không?”

“Tôi hiểu là chú Giang muốn sử dụng phần thưởng và hình phạt để thúc giục Giang Đồ học tốt, nhưng có thể dùng phương pháp khác phù hợp với bản chất Giang Đồ hơn.” Hàn Văn Dật giải thích: “Con người rất kháng cự với việc ‘mất đi’, ‘mất đi’ sẽ làm người ta đau khổ hơn việc ‘không có được’ rất nhiều. Một ví dụ đon giản thế này, khi chúng ta mất đi 50 tệ sẽ đau khổ hơn khi chúng ta không kiếm được 100 tệ. Chú Giang thấy có phải không?”

Giang Thiên Tà suy nghĩ, gật đầu đồng ý.

Vì nỗi sợ ‘mất đi, mọi người sẽ theo bản năng mà làm những việc ngược lại. Chẳng hạn một người muốn giảm béo, việc làm của họ sẽ không phải là lập tức đặt thức ăn trong tay xuống mà là chạy đi mua một hộp gà rán và khoai tây chiên, sợ rằng sau này sẽ không được ăn nữa. Một người muốn cai thuốc, hõ sẽ không bỏ điếu thuốc xuống ngay lập tức mà là hút thêm vài điếu để tận hưởng chút phóng túng cuối cùng. Thậm chí tôi từng đọc được bài báo nói về việc thanh niên muốn cai thuốc nên đã hút một lần ba bao thuốc, hút tới tự khiến bản thân nhiễm độc nicotin, suýt chút nữa mất mạng.”

Giang Thiên Tà lộ ra vẻ chán ghét. Các bạn trẻ trong ví dụ này cũng quá thiếu tự chủ. Nhưng trong khi không phải ai cũng cực đoan như vậy, tâm lý này thực sự rất phổ biến.

“Bây giờ chú không cho Giang Đồ chơi game. Đối với Giang Đồ mà nói, game chính là thứ cậu ấy sắp ‘mất đi’, trong lòng nhất định rất kháng cự, cậu ấy sợ trong tương lai mình không thể chơi game nữa, vì vậy bây giờ cậu ấy sẽ muốn chơi game một cách điên cuồng. Chú càng kiểm soát cậu ấy chặt chẽ hơn, cảm giác lo lắng của cậu ấy càng mạnh và hành vi của cậu ấy sẽ trở nên tồi tệ hơn. Giống như chàng trai trẻ bỏ thuốc mà tôi vừa đề cập.” Hàn Văn Dật nói, “Và dối với cậu ấy, tiền thưởng mà chú đã hứa với cậu ấy là thứ ‘không có được’. Nó không kích thích mạnh đối với cậu ấy. Đối với cậu ấy, cậu ấy có được thứ gì thì nó là đồ của cậu ấy, còn không có được thì thôi. So với việc không cho cậu ấy chơi game còn đỡ đau đớn hơn nhiều. Trong trường hợp này, cậu ấy thực sự không dễ dàng bỏ game và chăm chỉ học tập.”

Giang Thiên Tà đầu tiên là sửng sốt, sau đó trầm ngâm, cuối cùng xúc động nói: “Hàn tiên sinh thật sự rất lợi hại! Khi cậu nói như vậy, tôi đã ngộ ra rồi!”

Ông lại nói: “Có nghĩa là tôi không thể cưỡng ép cấm nó chơi game? Vậy tôi phải làm gì để khiến nó chuyển sự chú ý từ game sang học tập?”

Hàn Văn Dật cười và nói: “Không phải vừa rồi tôi đã nghĩ ra một ý tưởng rồi sao?”

Giang Thiên Tà sửng sốt một lúc, và xấu hổ nói: “Ý cậu là cho nó tiền thưởng khi nó chơi game? Tôi cứ nghĩ cậu đang nói đùa.”

Hàn Văn Dật mỉm cười và lắc đầu, cho thấy rằng anh không hề đùa giỡn. Anh chậm rãi giải thích: “Về tâm lý học hành vi, những kích thích bên ngoài sẽ tác động đến hành vi của con người. Sự củng cố tích cực hay còn gọi là phần thưởng sẽ thúc đẩy con người cố gắng lặp lại một hành vi nào đó; sự củng cố, thậm chí là củng cố tiêu cực, gọi là hình phạt, sẽ làm thoái lui một hành vi nào đó, nếu khéo léo sắp xếp chương trình củng cố thì có thể thay đổi nhiều hành vi.”

Anh có nói đến ‘tiền’, nhưng đã bị Giang Thiên Tà cắt ngang giữa chừng, Giang Thiên Tà còn tưởng rằng anh định nói rằng tiền là thứ xấu, vì vậy đừng tiếp tục nghĩ đến việc dùng tiền để giải quyết vấn đề. Nhưng Hàn Văn Dật không có ý đó. Hàn Văn Dật nói: “Tiền với tư cách là ‘lực tăng cường’, là con dao hai lưỡi. Bởi vì nó rất dễ định lượng, nếu sử dụng tốt thì hiệu quả sẽ rất tốt. Nếu sử dụng không tốt, còn có thể khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.”

Giang Thiên Tà vội vàng hỏi: “Vậy tôi nên sử dụng nó như thế nào?”

Hàn Văn Dật đang định nói điều này: “Đối với Giang Đồ, động lực chơi game của cậu ấy là tinh thần. Có lẽ đó là sự thoải mái, có lẽ đó là cảm giác thành tựu mà cậu ấy có được từ trò chơi... Tổng giám đốc Giang không có cách nào can thiệp và kiểm soát những điều này. Sở dĩ tôi đề nghị chú Giang tặng tiền thưởng khi chơi game là vì hy vọng làm như vậy sẽ biến động cơ chơi game của cậu thành tiền. Bằng cách này, tổng giám đốc Giang có thể kiểm soát ‘sự tăng cường’ của tiền bạc.”

Giang Thiên Tà trong nháy mắt lấy lại tinh thần: Cậu nói tiếp đi.”

“Giang tiên sinh có thể thử đặt tiền thưởng khi cậu ấy chơi game. Ví dụ như cậu ấy chơi một trò chơi thi đấu, chỉ cần giành được vị trí thứ nhất, cậu ấy sẽ được thưởng 10.000 tệ, trong thời gian ngắn, chắc chắn cậu ấy sẽ trở nên cuồng game hơn. Nhưng trong quá trình đó, động lực chơi game của cậu ấy dần dần bị ràng buộc với tiền, và động lực ban đầu sẽ mất đi. Sau một thời gian, chú Giang có thể giảm tiền thưởng xuống còn 5.000 nhân dân tệ. Bằng cách này, cậu ấy chắc chắn sẽ cảm thấy không hài lòng. Sau một thời gian, tổng giám đốc Giang sẽ hủy phần thưởng này.” Hàn Văn Dật nói, “Trong quá trình này, cậu ấy càng nhận được ít tiền, động lực của cậu ấy sẽ càng giảm. Cậu ấy sẽ nghĩ xem mình nên lấy bao nhiêu tiền, nhưng bây giờ lại không lấy được, điều này sẽ khiến cậu ấy cảm thấy thất vọng, từ đó hoàn toàn mất đi nhiệt huyết đối với trò chơi.”

Giang Thiên Tà bởi vì quá mức kinh ngạc mà miệng há ra thành một vòng tròn. Còn có vụ này nữa à?!

“Cách, cách này có dùng được không?” Ông nghi hoặc.

Hàn Văn Dật suy nghĩ một lúc, và đưa ra một ví dụ có sẵn: “Rất nhiều người có thành tích nhất định sẽ nhắc nhở bản thân bằng một câu: ‘Đừng quên ý định ban đầu’. Nhưng khi họ nói ra câu này, điều đó có nghĩa là họ đã biết rằng họ đã mất đi ý định ban đầu... Khi họ kiếm tiền bằng lý tưởng và sở thích của mình, những sở thích mà họ từng gắn liền với tiền. Nếu họ không kiếm được tiền, thì số tiền họ kiếm được ngày càng giảm, hoặc thậm chí là họ không nên tạo ra con số lý tưởng, nó sẽ là một đả kích lớn đến sự nhiệt tình của họ, đó là lý do tại sao một nhà văn không kiếm được tiền có thể viết một triệu từ một năm, nhưng khi anh ta kiếm được nhiều tiền, có thể một trăm ngàn từ một năm anh ta cũng không viết được.”

Giang Thiên Tà ngơ ngác nhìn anh, tâm tình dao động không ngừng. Ông ấy đã thấy quá nhiều ví dụ như vậy trong đời. Ngay cả bản thân ông ấy cũng đã suy nghĩ về nó vô số lần, ý định ban đầu của ông ấy đã đi đâu?

Một lúc lâu sau, ông trầm ngâm gật đầu: “Cái này tôi hiểu... nhưng mà vừa rồi Hàn tiên sinh nói không muốn học thì không cần học? Tại sao lại như vậy?”

“Như vừa rồi tôi đã nói, nếu lấy tiền làm động lực thôi thúc cậu ấy học tập, cho dù cậu ấy vốn có khát vọng tri thức và đam mê học tập, dần dần sẽ biến thành sự theo đuổi tiền bạc. Và sự kích thích mà cậu ấy nhận được cần phải tăng lên để duy trì nó. Động lực. Tức là, lần đầu tiên thưởng cho cậu ấy 10 vạn sẽ có hiệu quả, và lần thứ hai thưởng cho cậu ấy 200.000 có thể cũng có hiệu quả. Nhưng việc học là một thời gian dài, và chú không nên sử dụng bất kỳ kích thích bên ngoài nào để tiêu hao động lực bên trong của cậu ấy. Vì vậy, tôi khuyên chú không nên dùng bất kỳ hình thức ‘phần thưởng’ nào để thúc giục cậu ấy.” Hàn Văn Dật nói: “Ngược lại, nếu cậu ấy không học, cái mà nó nhận phải là ‘hình phạt’. Hình phạt này không có nghĩa là đánh cậu ấy, mắng cậu ấy hay làm cậu ấy buồn, mà là - cậu ấy sẽ mất đi cơ hội học tập.”

Giang Thiên Tà ngây người nhìn anh, có chút bối rối.

“Tôi nghĩ chú Giang nên cho cậu ấy hiểu một sự thật: được ăn học với điều kiện như vậy, được học trong một ngôi trường như vậy là món quà của số phận và của bố mẹ cậu ấy, chứ không phải là viên thuốc đắng mà bố mẹ bắt cậu ấy phải nuốt. Cậu ấy phải nỗ lực để giữ tất cả những thứ này. Nếu không, cậu ấy sẽ đánh mất cơ hội này.”

Giang Thiên Tà sững sờ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra. Ông nhớ lại tất cả những phương pháp giáo dục ông đã dùng, lắc đầu và thở dài.



Buổi tối Giang Đồ đi học về, mở cửa liền nhìn thấy Giang Thiên Tà ngồi ở phòng khách chờ cậu. Cậu giật mình, cảm thấy chột dạ lùi lại hai bước. Ba cậu thường thường về rất muộn, hôm nay lại về sớm như vậy, chẳng lẽ giờ nghỉ trưa hôm nay cậu trốn học đi quán net, đã bị ông phát hiện sao?

Nhưng mà, Giang Thiên Tà cũng không có tức giận, ông chỉ bình tĩnh vẫy tay với cậu: “Lại đây, chúng ta nói chuyện.”

Giang Đồ cảnh giác đi tới, ngồi xuống đối diện hắn.

“Buổi trưa hôm nay lại đi quán net à?” Giang Thiên Tà hỏi.

Thân thể của Giang Đồ lập tức căng thẳng, cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu Giang Thiên Tà muốn ra tay, cậu ấy sẽ nhanh chóng chạy đi.

Nhưng mà, Giang Thiên Tà chỉ thở dài, không tức giận: “Con trai, tại sao con lại thích chơi game như vậy? Con có nghĩ rằng mình có thể kiếm sống bằng cách chơi game trong tương lai không?”

Giang Đồ không nhịn được nói: “Sao lại không thể? Bây giờ ngành công nghiệp trò chơi phát triển như vậy, trong một năm những người chơi thể thao điện tử hàng đầu kiếm được nhiều tiền hơn ba.”

Giang Thiên Tà hỏi: “Con có nghĩ rằng con có thể trở thành một người chơi thể thao điện tử không?”

Giang Đồ chột dạ đảo mắt, thấp giọng nói: “Làm sao ba biết con không thể?”

Nếu là, chắc chắn Giang Thiên Tà đã bắt đầu giúp cậu tỉnh táo đầu óc lại. Vậy mà hôm nay ông vẫn rất bình tĩnh: “Được, hiện tại ba đã hiểu rõ rồi, nếu như đây là lựa chọn cuộc sống mà con, ba ủng hộ con.”

“Cái gì?!” Giang Đồ sợ ngây người. Ủng hộ cậu? Ba cậu sẽ không tuyệt vọng với cậu rồi, muốn đuổi cậu ra khỏi nhà, phải không?!

“Một người trong đời có thể làm tốt rất nhiều chuyện, nếu như com thật sự có năng lực, ba thử ủng hộ con một chút. Hôm nay ba xem con chơi game, thật sự rất nhiệt huyết, nếu con thật sự có bản lĩnh làm vận động viên trò chơi điện tử chuyên nghiệp, vậy thì cứ thử một chút đi. Sau này, mỗi lần con nhận được một chức quán quân, ba sẽ cho con một vạn tiền thưởng để ủng hộ.”

“Mười vạn, cái gì?” Giang Đồ nghi ngờ lỗ tai của mình bị hỏng rồi. Chơi game được quán quân sẽ cho cậu tiền thưởng??? Là cha cậu điên hay là cậu điên rồi?

Cậu ấy nghi ngờ rằng Giang Thiên Tà đang trêu đùa cậu, hoặc đang chế nhạo cậu, nhưng vẻ mặt của Giang Thiên Tà rất nghiêm túc: “Sau khi con giành chiến thắng, hãy gửi ảnh chụp màn hình cho ba và ba sẽ bảo thư ký của ba chuyển tiền thưởng cho con sau khi tan làm ngày hôm sau vào tài khoản của con. Không có vấn đề gì chứ?”

“T-thật sao?”

“Thật.”

Giang Đồ nuốt nước miếng một cái: “Nhưng không phải ba đã đóng băng tất cả tài khoản của con rồi à?” Gần đây cậu ấy thật sự không ra gì, vì vậy Giang Thiên Tà trực tiếp đóng băng tài khoản của cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể học tập chăm chỉ mà không cần tiền. cậu ấy cũng biết mình đang hỗn láo, nhưng càng bị ép buộc, cậu càng không muốn học và việc không thể chơi game sẽ giết chết cậu ấy. Tiền đi quán net dạo này cũng là mượn từ bạn cùng lớp.

Giang Thiên Tà cau mày, lấy điện thoại ra gõ vài lần. Không lâu sau, Giang Đồ nghe thấy tiếng chuông, vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, tài khoản của cậu vậy đã được mở khóa!

Giang Thiên Tà không nói nữa, cất điện thoại đi, để lại cho cậu một câu”Tự giải quyết cho tốt đi”, sau đó xoay người trở về phòng.

Giang Đồ ngây ngốc ngồi trong phòng khách, đọc tin nhắn nhắc nhở mười bảy tám lần, như là đang nằm mơ. Trên đời này thế mà còn có loại chuyện tốt này à? Đây không phải là một cái bẫy từ trên trời rơi xuống, đây là một chiếc bánh kem mười tám tầng từ trên trời rơi xuống!



Hoàng Thiên - Họa Liễu Nhất Trương Đồ: Các vị!!! Ta Hồ Hán Tam lại trở về rồi!!!

Hoàng Thiên - Đại Long: A! Đồ Đồ đã trở về?

Hoàng Thiên – Tiêu Sơn: Chết tiệt, sao mày online được vậy, cha mày dỡ bỏ lệnh cấm với mày rồi à?

Hoàng Thiên - Họa Liễu Nhất Trương Đồ: Đúng vậy, ha ha ha ha, các huynh đệ nhớ ta không?

Giang Đồ chơi chính là trò chơi đoàn chiến, cậu tham gia một công hội, mọi người cả ngày chơi game cùng nhau, quan hệ vẫn luôn rất tốt. Sau khi lên mạng, cậu ấy đùa giỡn cùng mọi người một lúc, nóng lòng thúc giục bạn bè lập đội chơi game.

Sau khi tập hợp đủ số người sẽ bắt đầu.

Trình độ chơi game của Giang Đồ thuộc loại trên trung bình, chơi được vài ván, bọn họ không may mắn lắm, đều đụng phải cao thủ, thua liên tiếp mấy ván. Sau khi thua, Giang Đồ thậm chí không cho đồng đội của mình cơ hội để thở, thúc giục mọi người nhanh chóng bắt đầu ván tiếp theo.

Một lúc sau, một nhóm người tìm được một nhà kho làm căn cứ, tạm thời nghỉ ngơi, thu dọn trang bị.

Hoàng Thiên - Đại Long: Tao nhặt được cái mũ, bọn mày mau tới đây nhìn xem, tao mang có đẹp trai không?

Hoàng Thiên – Nhị Khuyết: Oa, cho tao mượn mặc với.

Hoàng Thiên – Tiêu Sơn: Tao cũng muốn mang!

Lúc này Giang Đồ chợt nghe tiếng súng truyền đến cách đó không xa, lập tức khẩn trương lên: Suỵt, có người đến!

Nhưng mà các đồng đội cũng không có để ý cậu, còn đang nghiên cứu trang bị mới vừa nhặt được.

Hoàng Thiên - Đại Long: Chiếc mũ này rất hợp với quần áo của mày.

Hoàng Thiên – Tiêu Sơn: Ha ha, đúng vậy, vậy cái mũ này mày đưa tao đi.

Giang Đồ nghe mọi người còn đang nói chuyện tào lao, trong lòng nóng nảy: Không nghe thấy tao nói à? Tất cả câm miệng! Tranh thủ thời gian tìm chỗ ẩn nấp, có người tới!

Vì quá sốt ruột nên giọng điệu của anh ấy chắc chắn sẽ gấp gáp, kênh nói chuyện lập tức im bặt. Qua mấy giây, Đại Long hậm hực nói: Tiếng súng còn xa như vậy, gấp cái gì?

Ván diễn ra tương đối thuận lợi, Giang Đồ cùng đồng đội vượt qua trận chiến, đến cuối trận chỉ còn lại hai đội, chỉ cần đánh bại đối thủ, thì sẽ thắng ván này! Giang Đồ háo thắng, lập tức bày ra chiến thuật: Đại Long, mày canh giữ bên phải, Tiêu Sơn, mày từ bên trái đánh vào, Nhị Khuyết và tao tiến lên!

Trong kênh nói chuyện không ai trả lời. Vừa rồi mọi người mấy lần nói đùa đều bị cậu cắt đứt, mọi người đều mất hứng, đều không nói chuyện nữa.

Giang Đồ nhìn thấy người đối diện bắt đầu hành động, càng thêm sốt ruột: Bọn mày câm cả rồi à? Nghe thấy thì trả lời một tiếng coi!

Mọi người thưa thớt đáp lại.

Giang Đồ lập tức bắt đầu xông đi lên, chạy chưa được hai bước, chỉ nghe đoàng một tiếng súng vang lên, thanh máu của mình thiếu đi một phần ba. Cậu giật mình, tranh thủ thời gian xoay tròn màn hình tìm thả kẻ nổ súng bắn lén, khó khăn tìm tới nơi nổ súng, lại nghe đoàng đoàng hai tiếng, nhân vật của cậu trực tiếp ngã xuống đất.
Tiếng súng nổ vang, cậu bất lực nhìn hình ảnh đồng đội lần lượt ngã xuống, trò chơi kết thúc, bọn họ thua cuộc.

“Đm!” Khi thắng rồi lại thua, Giang Đồ nổi giận đập bàn phím, “Đại Long!!! Không phải tao bảo mày canh bên phải à?! Mày có chơi được không vậy?”

“Bớt đứng đó ngói đi, sao mày không tự lại mà chơi thử xem?” Đại Long bị cậu quát suốt một đương, sự tức giận trong lòng cũng nổi lên: “Hôm nay mày ăn phải thuốc súng à? Tao nhịn mày nửa ngày rồi, đừng đến đây tìm chết nữa!”

“Mày nhịn tao?” Giang Đồ cười ha hả, “Tao mới là đứa phải nhịn mày đấy! Hôm nay vì mày mà hại cả đội bao nhiêu lần rồi hả? Nếu không biết chơi thì đừng chơi nữa!”

Tiêu Sơn vội vàng khuyên giải: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, mọi người bớt nói vài câu. Đã gần mười hai giờ rồi, Đồ Đồ, hôm nay người nhà cậu không giục mày đi ngủ à?”

Nhưng lời khuyên can của cậu cũng không có hiệu quả. Đại Long lạnh lùng nói: “Được rồi, Tiêu Sơn, đừng làm chuyện vô ích. Đồ Đồ, may bớt ra vẻ ở đây đi, mày cho rằng mày chơi giỏi đến đâu? Mày… Quên đi, tranh luận với mày cũng vô dụng. Tao không biết ngươi chơi game để làm gì, dù sao tao chơi game cũng chỉ là để giải trí mà thôi, không vui thì hảo tụ hảo tán đi, chúc mày chơi vui vẻ.” Nói xong liền offline.

Sau một thời gian, trong nhóm xuất hiện thông báo Đại Long đã rút khỏi công hội.

Giang Đồ chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục thúc giục những người còn lại: “Nào, chúng ta bắt đầu một ván mới!”
Chương kế tiếp