Văn Phòng Mười Hai

Chương 86
Hai ngày nay, Giang Đồ đi học về, vội vàng vứt cặp sách, nước cũng cần không uống một hớp nào đã vội vội vàng vàng khởi động máy mở game.

“Có ai lập tổ đội không?” Giang Đồ trong nhóm hét to.

Hai phút trôi qua, trong nhóm không ai trả lời.

Giang Đồ đúng là không tin nổi. Thường thì khoảng thời gian này hẳn là khoảng thời gian sôi nổi nhất trong nhóm, mọi người đều tan ca và nghỉ học, có thể chơi game một chút để giải tỏa stress sau một ngày mệt nhọc. Sao nay lại không có ai vậy?

Cậu ta hét thêm vào nhóm vài lần, nhưng vẫn không có ai chú ý đến, khiến cậu ta không khỏi chán nản. Đậy là một trò chơi đồng đội, không có đồng đội thì cậu chơi thế quái nào được?

Nhưng mà ngoại trừ game thì hiện tại cậu không có hứng thú nào khác nữa. Giang Thiên Tàcó cho cậu chút tiền thưởng, cậu chơi càng thắng nhiều thì khoản tiền thưởng cậu lấy được càng nhiều. Vì vậy mà cậu không còn cách nào khác đành tạm thời bỏ nhóm kia để ghép đội với một nhóm khác.

Tuy rằng mấy tổ đội kiểu này muốn gặp nhau còn phải tùy duyên, duyên có tốt hay còn chắc còn do kiếp trước tu tâm tích đức như thế nào. Mà có vẻ kiếp trước Giang Đồ không phải là tín đồ gì cho cam, cho nên đời này mới tích được khá ít vận may. Chơi với tổ đội mới lập này cũng không có gì đặc sắc lắm, trải nghiệm xong này khiến cậu ta suýt đập nát bàn phím.

"Học sinh tiểu học thì cút về nhà làm bài đi, đây không phải là trò chơi cậu nên chơi đâu!"

"Cậu định làm cái quái gì vậy hả?! Học gà mái đẻ trứng à?!"

"Anh trai, tôi quỳ xuống gọi cậu làm anh trai luôn nè! Ngoại trừ tặng đầu người ra thì cậu còn có cái ích lợi gì không?"

Cậu chơi được mấy ván, thắng thì không thắng được mà còn gây gổ với đám đồng đội. Sau khi chào hỏi mẹ của đám đồng đội mình vài lượt, hết hứng thú thì cậu cũng rời khỏi trò chơi.

Cậu cảm thấy buồn chán tới chết, sau đó lại cầm điện thoại lên mạng xã hội. Sau một lúc, cậu lướt tới hình ảnh chụp màn hình trò chơi trên vòng bạn bè của thằng bạn trong nhóm game, phàn nàn mấy điều cậu ta gặp phải trong trò chơi. Giang Đồ nhìn kỹ tấm ảnh, trợn tròn mắt: Hắn la hét trong nhóm lâu lắm mà không có ai để ý tới, nhưng đám bạn tồi này lại không thèm trả lời lại tự tiện lập tổ đội chơi trước rồi!

Cậu mở tin nhắn trong nhóm ra coi lại, tin nhắn cuối cùng trong nhóm là của cậu, những người khác không nói gì. Cậu hoang mang một hồi, cuối cùng cũng hiểu được, không phải đám người trong nhóm không online, mà là cậu bị đám bạn trong nhóm cô lập!

Giang Đồ bỗng nhiên phẫn nộ gõ gõ bàn phím: "Bọn mày có ý gì?! Bố mày trong nhóm hú hét nửa ngày mà chúng mày mở tổ đội lại không rủ tao??"

Lời chất vấn của hắn gửi vào nhóm không được bao lâu, Tiểu Sam đã tiến ra hòa giải: "Í, Đồ Đồ, buổi chiều nay tụi này đã bắt đầu chơi rồi, vẫn luôn ở trong game, nên là tụi này không thấy tin thấy của mày á."

Giang Đồ hoàn toàn không tin lời này. Trong nhóm có nhiều người đi học đi làm lắm mà, lịch trình nghỉ ngơi và làm việc đều rất rõ ràng, làm sao có thể bắt đầu chơi game từ buổi chiều cho được?

Đồ Đồ: "Đừng nói nhảm nữa! Có ý kiến ​​gì với bố mày thì nói, đứng sau lưng nói xấu thì làm được cái gì?"

Mấy lời này vừa gửi ra, bầu không khí trong nhóm trở nên căng thẳng ngay lập tức. Mấy giây sau đã thấy Nhị Khuyết nhảy ra.

Nhị Khuyết: "Tại sao tụi này không chơi với mày mày không phải cũng hiểu rõ sao? Mọi người chơi game cũng chỉ để giải trí mà thôi, tự tìm rắc rối cho mình làm gì."

Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là dân chơi nghiệp dư, trình chơi cũng chẳng cao lắm. Chơi game ai mà chẳng muốn thắng, nhưng nếu không chơi với Giang Đồ thì bọn họ thua cũng không quá thảm. Tổ đội với người khác thì còn không sao, nhưng chơi với đám trong nhóm này ai chơi ngu thì bị chửi như chó con, dù là bất kỳ ai cũng không vui vẻ nổi.

Cũng một số người ủng hộ ý kiến của Nhị Khuyết, khiển trách việc Giang Đồ dạo gần đây đều làm hỏng thú vui của mọi người. Giang Đồ nhìn thấy những người đồng đội từng sát cánh bên mình giờ đây lại quay sang trỉ trích mình trong lòng bỗng thấy lạnh lẽo. Sau giây lát, cậu lập tức rời khỏi nhóm.

Bây giờ thì hay rồi, đoàn đội thì đã biến mất, đồng đội cũng không đáng tin cậy, thế chơi game này kiểu gì bây giờ? Giang Đồ liếc nhìn điện thoại di động trên bàn, đột nhiên lại nảy ra một ý khác: Nếu thắng game lại có tiền, thì cậu giờ tiêu tiền mời người lợi hại để cùng chơi với mình, thắng thì đưa một phần tiên cho bọn họ, phần tiền còn lại tự mình giữ chả hay sao?

Vừa nảy ra ý kiến ​​hay, Giang Đồ lập tức lấy lại tinh thần, lên diễn đàn chiêu mộ đồng đội.

=====

Vào buổi tối, Giang Đồ và Giang Thiên Tà cùng nhau ăn tối.

Giang Đồ chậm rãi nói: "Ba, tuần này con có bài kiểm tra tháng."

Bình thường Giang Thiên Tà vừa tới tối sẽ chủ động truy hỏi việc ôn tập của cậu thế nào, khi nào thi, cậu nắm chắc được bao phần. Nhưng lần này ông lại không hỏi gì cả. Giang Đồ chủ động nhắc tới, tay Giang Thiên Tà cầm đũa dừng giữa không trung, sau đó tiếp tục gắp rau, bình tĩnh "Ừ" một tiếng.

Giang Đồ hơi kinh ngạc. Mỗi “Ừ” rồi thế thôi hả? Không có hỏi về xếp hạng của cậu luôn hả? Cậu đảo đảo tròng mắt hỏi: "Ba, nếu xếp hạng cuộc thi lần này có tiến bộ, có tiền thưởng không?"

Giang Thiên Tà nhàn nhạt nói: "Ừm, lần trước con gian lận xong ba đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ là do ba bức con quá nặng nề. Cho nên từ sau chuyện học tập con tự lo nghĩ, ba sẽ không nhìn chằm chằm vào con nữa."

Giang Đồ vô cùng kinh ngạc. Ba cậu gần đây gặp kích thích gì hả? Game thì cứ để mặc cậu chơi, cũng không bắt buộc cậu học tập gì luôn!?

Cậu vốn tưởng rằng tới một ngày Giang Thiên Tà mặc kệ việc học tập của cậu cậu sẽ rất cao hứng, hắn sẽ rất vui vẻ, nhưng lúc này không hiểu sao lại thấy bối rối. Cái này là cái sao? Biểu hiện của cậu kém quá nên đã bị bỏ rơi rồi sao?

Lúc cậu đang loay hoay, Giang Thiên Tà đã ăn xong bữa tối, buông đũa xuống, trở lại phòng làm việc.

=====

Giang Đồ ngồi trước bàn máy tính, nhìn icon trò chơi nhưng thực sự không muốn mở ra xem. Gần đây bất cứ lúc nào rảnh rỗi, vì chiến thắng mà mỗi trận đánh cậu đều đánh rất nghiêm túc, khiến việc chơi game trở thành một nhiệm vụ rất mệt mỏi. Trước kia chơi game còn có thể cùng bạn bè nói chuyện bông đùa, nhưng mấy người dạo này cậu tiêu tiền thuê về chơi game cũng chẳng có quan hệ gì.

Bỗng dưng tự nhiên chơi game từ việc giúp cậu thả lỏng tinh thần nay lại thành việc khiến cậu vô cùng mệt mỏi.

Nhưng giờ không chơi game thì còn có thể làm gì? Cậu chán nản đưa mắt tới khắp phòng, cuối cùng dừng lại ở cuốn từ điển ở góc bàn.

Bỗng dưng ý nghĩ học thuộc từ đơn lóe ra trong đầu cậu, khiến chính cậu cũng sửng sốt: Điên hả?! Rảnh quá nên học thuộc từ đơn cho đỡ rảnh hả? Chẳng lẽ đây là việc mà cậu chủ nhà họ Giang Giang Đồ như cậu nên làm sao?!

Nghĩ đến đây, tay cậu không thể không duỗi tay cầm quyển từ điển lên. Lúc này, cậu không khỏi nghĩ tới thái độ gần đây của Giang Thiên Tà.

Cậu luôn cảm thấy gần đây Giang Thiên Tà đang chuẩn bị một kế hoạch gì đó. Có phải là để cậu cảm thấy bất an, muốn cho cậu an ổn học tập? Chậc chậc, tưởng bở, cậu sẽ không bao giờ làm như thế đâu!

Cậu lật giở hai trang từ điển, rồi lại ném đi, xoa xoa mặt, hít một hơi thật sâu rồi bật trò chơi lên.

=====

Cuối tuần, Giang Đồ nhận được một tin nhắn thông báo tiền thưởng trò chơi mà Giang Tư Hài cho cậu đã chuyển tới. Vừa thấy mấy con số, cậu đã nhảy cẫng lên sung sướng, chạy ra khỏi phòng và hét lên: "Ba, cảm ơn ba! Con nhận được tiền rồi!"

Giang Thiên Tà gật đầu nhẹ.

Giang Đồ vừa muốn về phòng, Giang Thiên Tà liền gọi cậu lại: "Chờ một chút, từ tuần sau trở đi, tiền thưởng cho một ván thắng sẽ giảm xuống. Về sau con thắng một ván, ba chỉ cho ngươi 5000 tệ. "

Giang Đồ lập tức dừng chân, không vui: "Giảm? Tại sao vậy?"

"Ba có người bạn làm bên phát sóng game trực tiếp, ba có hỏi chú ấy, thì mới biết thì ngay cả tuyển thủ chơi game chuyên nghiệp tiền thắng một ván game cũng không nhiều tới như vậy." Giang Thiên Tà nói, " Vì thế tiền thưởng ba cho con sẽ giảm dần dần. Nếu con muốn đi trên con đường này hay ăn được bát cơm từ giới này, con phải làm quen với nó. Dù sao thì con chơi game cũng không thể dựa vào ba nuôi được.”

Giang Đồ trợn mắt há hốc mồm. Lý do này nghe hợp lý quá nên cậu cũng không biết nên bắt bẻ như thế nào.

Buổi tối, cậu lại đi chơi game.

Hôm nay mọi người đã chơi không tồi, bàn đầu tiên đã giành chiến thắng rồi. Các đồng đội hoan hộ nhảy nhót: "Ông chủ Đồ, phát tiền đi phát tiền đi!"

Trước đó Giang Đồ đã thỏa thuận với mấy người đồng đội được thuê sẽ trả hai ba trăm tệ cho một trận thắng. Bằng cách này cậu sẽ mất hai ba ngàn tệ để chi trả cho toàn bộ đồng đội, còn mình thì còn tầm bảy tám ngàn, đúng là một giao dịch có hời— đó là mấy hôm trước. Còn bây giờ Giang Thiên Tà đã giảm mức tiền thưởng xuống, cậu chỉ còn năm ngàn cho một trận thắng, và sau khi chia cho đồng đội thì cũng chỉ còn lại hai ba ngàn tệ thôi.

Nếu trước đó Giang Thiên Tà không cho cậu một vạn tệ thì có lẽ cậu đã cảm thấy giao dịch này đúng là không quá tồi. Nhưng nếu so sánh với hồi trước, trong lòng cậu cũng có một khoảng cách không nhỏ. Không thắng thì không sao, nhưng nếu thắng cậu có cảm tưởng như mình đã mất đi năm ngàn tệ mãi mãi vậy.

Đồng đội hỏi: "Ông chủ Đồ, nữa chứ?"

Giang Đồ ít nói ra lệnh bắt đầu ván tiếp theo: "Tiếp tục."

Ván thứ nhất không may mắn như ván thứ hai. Trong thời khắc quyết định, Giang Đồ bỗng lao về phía trước, trùng hợp lại vào ngay tầm bắn của đồng đội và bị hạ gục ngay lập tức. Một sai lầm bất ngờ khiến mọi người bị mất tiết tấu, và thật không may, cả nhóm đã bị diệt.

Chính điều này đã cho Giang Đồ một cơ hội để phát tiết những bất mãn trong lòng mình. Cậu mắng người đồng đội vô tình đả thương mình, mắng vô cùng hung hăng: "Tôi cho cậu nhiều tiền như vậy là để cậu cầm súng đó bắt tôi hả?! Trình độ có tầm này mà đòi làm lính đánh thuê, nói ra muốn cho người ta cười thối mũi hả! Không bằng cậu về mà bú sữa mẹ đi, ngu ngốc!"

Những người được Giang Đồ thuê bằng tiền đều là cao thủ, mà cao thủ cũng có lòng kiêu ngạo riêng. Mà người đồng đội lúc nãy thao tác nhầm cũng khó có thể mở miệng bảo thực ra việc cậu ta bắn trúng vốn là lỗi của Giang Đồ. Bỗng dưng vô duyên vô cớ bị mắng, vị cao thủ kia cũng khó chịu nhưng cũng chỉ cười “Ha ha” vài tiếng.

"Ha cái gì mà ha! Mày thử ha lại lần nữa cho bố mày coi?" Giang Đồ hung ác nói, "Không muốn tiền nữa thì cút đi, không biết có bao người muốn mà đang xếp hàng chờ không?"

Người cao thủ kia cũng vì tiền mà nhẫn nhục, không nói nữa.

Mấy người lại chơi mấy ván nữa, nhưng sau chuyện vừa rồi, mọi người đều có chút lơ đễnh, kết quả là thua liên tiếp mấy ván, càng thua lại càng không có hứng thú chơi. Đánh xong thêm một ván nữa, kênh chat vẫn im re, không ai nói lời nào, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của Giang Đồ.

Nhưng mà Giang Đồ lại không ra bất kỳ chỉ thị nào. Cậu trực tiếp thoát ra khỏi trò chơi luôn.

Sau khi thoát game, Giang Đồ ngồi trước máy tính, ngơ ngác nhìn biểu tượng trò chơi trên màn hình. Ngày xưa chỉ cần nhìn thấy biểu tượng này đã khiến cậu phấn khích như tiêm máu gà rồi, nhưng giờ đây trong lòng lại thấy trống rỗng. Tất nhiên là tiền thì cậu vẫn muốn kiếm, nhưng tiền thưởng dần giảm đi cũng khiến cậu giảm dần hứng thú.

Rốt cuộc trò chơi này đối với cậu có cái hay ho nào không? Hiện tại cậu có chút mê mang.

=====

Kết quả của thi tháng Giang Đồ được công bố vào Chủ nhật, so với bình thường thì có bước đột phá lớn— chẳng qua là đột phá ngược mà thôi. Trước kia điểm kém nhất của cậu cũng phải tới 298, khó khăn lắm mới có thể lọt vào top 300. Lần này cũng hay rồi, cuối cùng cậu cũng vượt qua hạng 300, xếp hạng thứ 325! Cũng khó trách, thời gian gần đây thời gian rảnh rỗi cả cậu đều dùng để chơi game, đừng nói tới ôn tập, ngay cả bài tập về nhà thường ngày cũng không hoàn thành, thành tích thụt lùi là chuyện đương nhiên.

Sau khi nhận được phiếu điểm, Giang Đồ không dám mang về nhà cho Giang Thiên Tà xem, nhưng phiếu điểm cần có chữ ký của người giám hộ, vì thế mà cậu định gặp bà ngoại rồi trộm nhờ bà ký một chút. Nhưng trong giờ cơm buổi tốt, Giang Thiên Tà chậm rãi nói: "Hôm nay giáo viên của con có lại gọi điện cho ba."

Tay cầm đũa của Giang Đồ run lên, tim đập thình thịch. Cậu đã chuẩn bị chịu đựng lửa giận của Giang Thiên Tà, nhưng Giang Thiên Tà chỉ trầm mặc nhìn cậu một lúc, sau đó lắc đầu rồi thở dài thật dài: "Ài. . . "

Không biết vì sao, tiếng thở dài này lại khiến tâm Giang Đồ bỗng dưng nảy lên. Việc này còn khó chịu hơn cả việc bị ba mắng cơ.

Giang Thiên Tà không nói gì với cậu, hai ba con im lặng ăn xong cơm, Giang Thiên Tà bỏ lại một câu "Ngày mai dậy sớm, ba dẫn con tới gặp bà ngoại" rồi đứng dậy đi vào nhà.

Giang Đồ trở về phòng, mở cặp sách lấy phiếu điểm ra. Nhìn mấy con số đáng buồn này. Có lẽ vì tiếng thở dài vừa nãy của ba mà sau một thời gian dài, cậu bỗng chạnh lòng và áy náy vì thành tích của mình.

Sáng sớm hôm sau, Giang Thiên Tà lái xe đưa Giang Đồ đến nhà bà ngoại.

Giang Đồ dậy quá sớm nên khá buồn ngủ, lên xe sau liền ngủ thiếp đi. Một lúc sau, cậu bị đánh thức tiếng còi đằng sau, anh quay lại nhìn ghế lái. Chiếc xe dừng lại trước đèn giao thông, Giang Thiên Tà đang sững sờ nhìn chằm chằm vào lề đường. Đèn xanh đã sáng nên các phương tiện bị chặn phía sau bắt đầu thúc giục. Giang Thiên Tà bỗng giật mình, nhanh chóng buông phanh và lái xe về phía trước.

Giang Đồ đi theo hướng nhìn khi nãy của Giang Thiên Tà và phát hiện ra rằng thứ mà Giang Thiên Tà nhìn vừa nãy chỉ là một trường cấp hai bên đường. Cậu có chút không hiểu lắm

“Giang Đồ.” Giang Thiên Tà đột nhiên nói.

"Vâng?"

Giang Thiên Tà do dự một lúc và hỏi: "Con đã từng nghĩ đến việc chuyển trường chưa?"

"Cái gì?!" Giang Đồ khiếp sợ, "Chuyển trường? Trường nào? Tại sao lại muốn chuyển?"

"Trường con đang học bây giờ là ba dùng tiền đưa con vào, vì tỷ lệ đầu ra của ngôi trường này rất cao. Ba hy vọng con sẽ được nhận mức giáo dục tốt khi nhập học ở đây." Giang Thiên Tà nói, "Nhưng gần đây ba lại nghĩ, có phải ba ép con hơi quá không. Mội trường này có áp lực cao tới vậy, điểm của con thấp như vầy, ba nghĩ rằng tâm trạng của con cũng không chịu nổi. Nếu không chịu nổi thì ta chuyển trường khác đi, chuyển qua một trường con thích là được, áp lực sẽ không lớn như thế đâu.”

Giang Đồ có chút hoảng hốt. Việc thành tích đứng chót như vậy đúng là khiến cậu không vui, nhưng cậu đã quen với việc đó và da mặt cậu cũng dày hơn nhiều. Cậu đã học ở trường đó được một năm, bạn bè trong lớp cũng rất tốt và giờ cậu còn đang thích một cô gái, bỗng dưng bảo cậu chuyển đến một ngôi trường xa lạ, cậu sẽ thích ứng như thế nào?

"Không sao..." Giang Đồ cắn răng nói: "Con cũng đã quen, bằng này áp lực con vẫn chịu được."

Giang Thiên Tà quay đầu và liếc nhìn Giang Đồ một cái, vẻ mặt nghiêm túc của ông khiến lòng cậu bỗng mất một nhịp.

Giang Thiên Tà nói: "Nhưng ba cũng phải chịu rất nhiều áp lực. Ba không muốn nghe thấy việc con trai mình lúc nào cũng đứng cuối lớp. Ba cũng không muốn suốt ngày nhận điện thoại từ giáo viên, bảo rằng con trai ba lại tiếp tục trốn học để đi vào quán net lần nữa, rồi thành tích lại tụt xuống. Con thử nghĩ kỹ xem, ba đang rất nghiêm túc. Nếu con muốn một cuộc sống nhẹ nhàng hơn hơn, ba sẽ cho con cuộc sống nhẹ nhàng hơn."

Giang Đồ: "..."

Đúng là trước đây cậu đã từng hơn một lần phàn nàn rằng trường quản quá nghiêm hay việc học tập quá nặng nề. Giang Thiên Tà lại nói với cậu là ngôi trường hiện tại cậu đang học tốt tới thế nào, và rồi cậu lại nói rằng ngôi trường này không phải là ngôi trường cậu thích, mà là Giang Thiên Tà đã ép cậu học ở đây. Nhưng bây giờ Giang Thiên Tà cho phép cậu rời ngôi trường này, nhưng cậu lại không thấy vui.

Và trên dọc con đường còn lại, trong lòng cậu lại thấy nghẹn muốn chết, nhưng lại không thể mở miệng nói câu nào.

...

Buổi tối về đến nhà, Giang Đồ vẫn còn bơ phờ uể oải, đang định trở về phòng nghỉ ngơi, Giang Thiên Tà đã gọi lại.

"Giang Đồ, chúng ta nói chuyện chút đi."

Giang Đồ ngơ ngác nhìn ba mình, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Hai ba con cùng ngồi xuống sô pha. Giang Thiên Tà cũng không có nói ngay lập tức, mà là đang suy nghĩ về cách thức sắp xếp từ ngữ một chút. Trong khoảng thời gian này ông cũng có nói chuyện với Hàn Văn Dật khá nhiều lần. Qua tất cả các cuộc nói chuyện, Hàn Văn Dật đã khiến ông hiểu rằng Giang Đồ không thích học, chuyện này cũng không thể trách Giang Đồ, mà là do đã rất nhiều lần ông truyền đạt sai thông tin cho Giang Đồ.

Ông bắt Giang Đồ học quá nhiều, như thế thì Giang Đồ cho rằng việc học tập của mình không phải cho bản thân mà là cho ông, ông sắp xếp quá nhiều thứ, từ tiểu học đến trung học, dù học lực của Giang Đồ có kém đến đâu, ông cũng sẽ có cách nhét con trai mình vào một môi trường học tập tốt nhất, nhưng lại không thể giúp con trai mình hiểu rõ tầm quan trọng của việc học, thay vào đó lại làm Giang Đồ cảm thấy rằng dù mình có tồi tệ kém cỏi tới mức nào, thì người ba này của cậu cũng tự tìm đường lui cho cậu, đương nhiên sẽ khiến cậu không có nỗ lực hoàn thành bất kì điều gì. Hơn nữa, cách khen thưởng kia của ông cũng làm hủy hoại động lực học tập của Giang Đồ.

——Nói trắng ra, thực ra ông không hề nhận ra rằng tương lai của con trai mình là việc của con trai mình, mà chính ông mới tỏ ý nghĩ rằng tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề. Ông đã mang cái ý nghĩ đó truyền lại cho con trai mình. Trong hoàn cảnh như vậy thì làm sao ông lại còn mong việc con trai mình có khả năng tự lập và tự cố gắng?

Nghĩ tới đó, Giang Thiên Tà không khỏi cười khổ. Ông gắng hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh mà kiên nhẫn hỏi: "Con trai, ba nghiêm túc hỏi con, con còn muốn đi học trường này không?"

Giang Đồ lộ ra vẻ mặt rối rắm. Mặc dù cậu không thích học lắm nhưng cậu cũng không muốn chuyển trường.

Giang Thiên Tà hắng giọng, chậm rãi nói: "Ba làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, luôn hy vọng có thể cho con điều kiện sống tốt nhất, để con không cần phải sống vất vả như ba hồi trẻ. Nhưng ba cũng rất sợ, ba sợ mình không có đủ năng lực để lo cho con cả đời vô ưu vô lo, dù sao sau này con cũng phải dựa vào chính bản thân mình, ngay cả ba lúc về già cũng nhờ cậy vào con."

Giang Đồ ngơ ngác nhìn ba mình. Trong lòng cậu, Giang Thiên Tà luôn là vô địch, là người có thể hóa giải mọi chuyện, tại sao lại nói với cậu những lời như vậy?

"Trước giờ ba luôn cảm thấy con còn nhỏ, nên có một số chuyện sẽ không nói cho con biết. Nhưng bây giờ ba lại nghĩ, con đã trưởng thành, có một số việc cũng nên biết rồi."

Giang Đồ cho rằng Giang Thiên Tà chuẩn bị muốn giảng một đống đạo lý cho cậu, cho nên có chút bài xích. Tuy nhiên, những gì Giang Thiên Tà nói tiếp theo lại vượt xa dự đoán của cậu: "Mấy năm nay, nhìn trông ba có vẻ hào nhoáng, thực ra vẫn nhiều chuyện vẫn khiến ba phải bận lòng. Hội đồng quản trị thì cả ngày tranh đấu gay gắt, còn có hai người muốn liên minh để đá ba ra khỏi ghế trong hội đồng quản trị. Nếu để hai người đó lôi từ trong hội đồng quản trị xuống thì những thứ ba gây dựng bao năm qua đều sẽ bị giao cho người khác."

Đôi mắt Giang Đồ đột nhiên trợn tròn: "Còn có chuyện như vậy?! Bọn họ dựa vào cái gì chứ?!"

Giang Thiên Tà mỉm cười: "Khi con lớn lên, con sẽ biết rằng cuộc sống cũng giống như chiến trường vậy. Ba muốn kiếm thật nhiều tiền để cho con cuộc sống tốt nhất, họ cũng muốn có được nhiều thứ nhất để cho gia đình họ một cuộc sống tốt hơn. Tất cả mọi người đều làm mọi việc vì lợi ích của mình. Cuộc sống vốn không phải là dễ dàng mà.”

Giang Đồ cái hiểu cái không.

Giang Thiên Tà dừng một chút, sau đó lại tiếp tục: "Đó không phải là điều ba muốn nói. Điều ba muốn nói là gần đây ba đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, ba sợ rằng một ngày nào đó ba sẽ không thể gánh chịu nổi nữa, và ba sẽ mất tất cả. Ba vô cùng lo lắng nên cũng đã tạo áp lực cho con rất rất nhiều, sợ một ngày nào đó ba không thể nào cho con nhiều thứ tới như vậy, sẽ không thể cho con một cuộc sống giàu sang, không thể cho con được sống trong nền giáo dục tốt nhất, cho nên hiện tại ba đều nói hết với con... Ba còn tưởng rằng con có thể nhanh chóng trưởng thành, giúp đỡ ba. Nhưng có lẽ tất cả những điều này đều không phải điều con muốn."

Những lời này khiến tim Giang Đồ đau nhói. Ba cậu bắt cậu phải lớn lên, ba cậu muốn cậu phải kế thừa sự nghiệp của ông ấy, mấy điều này cậu cũng có thể nhận thấy được. Cậu vốn chán ghét chuyện này, cảm thấy ba không hề tôn trọng ý thích của mình. Nhưng khi Giang Thiên Tà ngồi nói rõ ràng vấn đề này với cậu, cậu mới phát hiện thực ra mình cũng không quá kháng cự cho lắm. Thậm chí ngay lúc nghe ba mình nói hết bao gian nan mà ông phải trải qua, cậu hận không thể biến ngay thành trợ thủ có thể giúp ba cậu hóa giải nguy cơ. Hóa ra cậu không hề chán ghét điều đó, cậu chỉ ghét cảm giác bị trói buộc hơn thôi.

"Ban đầu con không muốn học trường này, nhưng là ba bắt con phải tới, con không thích học, toàn trốn học chơi nét, con mệt mỏi, giáo viên của con cũng mệt mỏi, lòng ba cũng không dễ chịu gì cho cam." Giang Thiên Tà nói, "Ba không nên ích kỷ như vậy. Ba sẽ không ép buộc con nữa, nếu con thực sự không thích chỗ đó, vậy thì chúng ta chuyển trường đi."

“Ấy ấy!” Giang Đồ lại nghe ông nói chuyện chuyển trường lại sốt ruột, “Con học cũng đã gần một năm rồi, ba còn nhắc lại chuyện trước làm gì? Như hiện tại là quá tốt rồi.”

"Quá tốt?" Giang Thiên Tà nghi ngờ nhìn cậu.

"Làm gì có chuyện cả ngày con trốn học vào tiệm net? Hai tuần nay con không làm vậy nữa rồi." Giang Đồ chột dạ nói nhỏ, "...À thì, vài bài kiểm tra gần đây thành tích của con không tốt, không phải là do con không nghiêm túc sao? Con mà học hành nghiêm túc thì thành tích của con cũng không tới như này.”

Giang Thiên Tà nhướng mày.

Giang Đồ hơi đỏ mặt, gãi gãi đầu: "Thực ra con cũng không ghét đọc sách như vậy... Dù sao thì cũng đừng chuyển trường khác, hiện tại con học ở đây khá tốt."

Giang Thiên Tà lộ ra một chút khó xử, trầm ngâm không nói.

Giang Đồ sợ ông định chuyển cậu sang trường khác nên vội vàng nói: "Thực sự là con không muốn chuyển trường mà! Con hứa với ba, sẽ không bao giờ cúp tiết nữa, chăm chỉ học tập. Vậy đã được chưa ạ?"

Giang Thiên Tàn hướng mày, vẫn còn chút nghi ngờ: "Thực sự là con muốn học hành đó chứ?"

“Thật mà!” Giang Đồ cầu xin, “Cho con chút thời gian, con sẽ không để giáo viên phải gọi điện tố cáo nữa đâu. Đi mà, hãy cho con học tiếp đi mà.”

Trước đây, Giang Thiên Tà cầu xin Giang Đồ học tập, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Đồ cầu xin Giang Thiên Tà để cho cậu học tiếp. Trong lòng Giang Thiên Tà đúng là sắp vui tới mức nở hoa rồi nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì. Ông bày tỏ thái độ càng ít thì Giang Đồ càng lo lắng.

"Học kỳ tới! Học kỳ tới, con hứa sẽ lọt vào top 200, rồi cố gắng hết sức để lọt vào top 100!" Giang Đồ vắt óc hứa hẹn: "Con sẽ tự mình thi, không chép bài thi của người khác. Vậy đã được chưa ạ?"

Giang Thiên Tà vội vàng gật đầu. Cũng chỉ nên vừa vừa phai phải thôi, không quá đáng được, nhỡ đâu bức con trai thổi phồng quá to, kết quả lại không hoàn thành được, ngược lại lại làm xẹp tinh thần động lực của thằng nhóc. Ông nói, "Đó là con nói nhé. Con chắc chắn đồng ý không?"

“Con đồng ý!” Giang Đồ chỉ thiếu chút vỗ ngực đảm bảo. Để thể hiện quyết tâm, cậu lập tức đứng dậy và quay trở lại phòng, "Con sẽ đi học từ vựng ngay bây giờ!"

Mới đi được hai bước, Giang Thiên Tà từ phía sau ngăn lại: "Chờ một chút."

Giang Đồ quay đầu lại: "Còn gì nữa ạ?"

"Gần đây ba có một dự án đầu tư, kinh tếtương đối eo hẹp." Giang Thiên Tà lúng túng nói: "Việc ba thưởng cho việc chơi game tạm thời sẽ hủy bỏ. Tuy rằng rất tiếc, nhưng dù sao việc kinh doanh quan trọng hơn. Hy vọng con thông cảm."

Giang Đồ sững người một lúc.

Giang Thiên Tà có chút lo lắng Giang Đồ sẽ làm ầm lên, nhưng con trai ông chỉ thở dài với vẻ mặt phức tạp: "Ồ..."

Thực ra Giang Đồ đã không hài lòng khi tiền thưởng giảm từ một vạn tệ xuống còn năm ngàn tệ, cậu bất mãn tới mức gần như muốn nghỉ chơi game. Nhưng hiện tại tiền thưởng từ năm ngàn tới việc bị hủy, có lẽ là vì có chuyện kia lót trước khiến cậu chết lặng, ngược lại lại không có ý nghĩ gì khác.

Một sự kiện lớn như vậy cứ thế mà trôi qua nhẹ nhàng. Cậu trai kia lặng lẽ trở về phòng.

Một lúc sau âm thanh đọc sách như chứng minh tất cả truyền ra từ trong phòng.

=====

"Trước kia giáo sư của chúng tôi đã từng tiến hành một thí nghiệm." Hàn Văn Dật giảng bài cho Lưu Tiểu Mộc trong văn phòng. "Trong một lớp học của ông ấy, nội dung của lớp học giống nhau, nhưng ông lại sử dụng hai hình thức khác nhau để dạy học. Trong học kỳ đầu tiên, ông chuẩn bị rất nhiều sô cô la, và trong buổi học đầu tiên, ông đã nói với tất cả học sinh rằng bất kỳ học sinh nào tới đều có thể nhận được một miếng sô cô la, vì thế ông mong rằng sẽ có nhiều người tới học hơn.”

“Oa, có chuyện tốt như vậy sao?” Lưu Tiểu Mộc nuốt nước miếng, “Đột ​​nhiên em cũng muốn ăn sô cô la!”

Hàn Văn Dật tiếp tục: "Vào học kỳ thứ hai, ông đã thay đổi một phương pháp khác, trong buổi học đầu tiên, ông đã nói với tất cả học sinh rằng nếu ai vắng mặt hai lần không lý do trong lớp của ông thì không cần tới học nữa. Ông hy vọng rằng những người ở lại lớp của ông sẽ là những người thực sự có hứng thứ với môn học này." Hàn Văn Dật nói, "Tất nhiên, học phần vẫn phải dựa vào điểm của kỳ thi cuối kỳ, cho nên ngay cả khi học sinh đó không tới lớp thường xuyên cũng sẽ không cần phải lo lắng sẽ bị đình chỉ thi."

—— Nói cách khác, cùng một giáo viên, cùng một nội dung đó, cùng là những học sinh đó, tuy rằng có thể tính tình của các học sinh trong hai lớp học đó có thể khác nhau, nhưng đối với cách giảng dạy khác nhau sẽ gây ra ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều, vậy nêm tỷ suất chuyên cần của hai lớp cũng sẽ khác nhau. Một bên là mỗi lần tới lớp sẽ có sô cô la, bên còn lại là nghỉ nhiều quá thì không được phép tới học nữa.

Hàn Văn Dật hỏi: "Theo em, trong hai học kỳ này, học kỳ nào có tỷ lệ chuyên cần cao hơn?"

Lưu Tiểu Mộc chớp chớp mắt, do dự hết lần này đến lần khác, thận trọng trả lời: "Nếu không ảnh hưởng đến tín chỉ... thì chắc là học kỳ đầu tiên có tỷ suất chuyên cần cao hơn chăng? Dù sao cũng có sô cô la để lấy..."

Hàn Văn Dật lắc đầu nói ra câu trả lời: "Trong những buổi đầu tiên của học kỳ thứ nhất, tỷ lệ tham gia thực sự rất cao, sau đó sẽ ngày càng ít người, thậm chí còn ít hơn tỷ lệ tham gia của các học kỳ giảng dạy trước đó của giáo sư. Trong vài lớp cuối cuối, chỉ còn có một nửa số học sinh còn ở trong lớp."

“Í……”

“Mà trong học kỳ thứ hai, khi giáo sư nói rằng những người vắng mặt không xin phép quá hai lần sẽ không bao giờ được tới học nữa, kết quả là, từ đầu đến cuối học kỳ, không một ai – đúng thế, là không có một sinh viên nào – vắng mặt hơn hai lần không có lý do. Hầu như buổi nào cũng có mặt đầy đủ."

Lưu Tiểu Mộc kinh ngạc tới nỗi suýt rớt cả cằm ra. Học sinh ở các trường có danh tiếng cao đều có tố chất cao, yêu học tập, nhưng việc cả học kỳ không có học sinh nào dám trốn học hơn hai lần có phải khoa trương lắm không? Mà sao hai học kỳ này lại có sự chênh lệch lớn tới như vậy? Chênh lệch gần một nửa!

“Cái đó gọi là tự chủ và chủ động, điều quan trọng là mọi người phải hiểu rằng những thứ mà họ làm đều giúp nâng cao giá trị của họ, mà họ cần phải nỗ lực để có được chúng, chứ không phải do người khác ép buộc, thế thì sẽ không thể thay đổi bất kỳ điều gì." Hàn Văn Dật giải thích, "Lớp học của giáo sư rất thú vị, nhưng nếu ông ấy tặng sô cô la cho học sinh đến lớp, điều đó sẽ khiến học sinh nghĩ rằng họ đến lớp vì sô cô la. Và khi sức hấp dẫn của sô cô la mất đi, họ sẽ mất động lực để tham gia lớp học. Nhưng đến học kỳ thứ hai, giáo sư cho sinh viên hiểu rằng tài nguyên giáo dục vốn rất khan hiếm, nếu họ lơ là, họ có thể mất cơ hội mãi mãi. Bằng cách này, không ai dám chểnh mảng, điều đó giúp học sinh có động lực học hơn.”

Lưu Tiểu Mộc suy nghĩ một chút, sau đó đắc ý gật đầu: "Hợp lý nha!"

Đang giảng dạy bỗng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, là Trịnh Giai đến.

Hàn Văn Dật tạm dừng bài giảng của mình và cao giọng nói, "Mời vào."

Trịnh Giai đẩy cửa bước vào.

"Sếp, sắp cuối năm rồi, văn phòng chúng tôi sắp sửa tổ chức hoạt động du lịch, team building, phát phúc lợi cho nhân viên. Tôi vừa làm một cuộc khảo sát thống kê xem mọi người muốn đi đâu chơi..." Trịnh Giai vừa nói vừa đưa tài liệu cho Hàn Văn Dật, "Đây là kết quả thống kê."

Hàn Văn Dật nhìn nó, lập tức lộ ra chút khó xử. Những nơi được bình chọn cao nhất đều là những điểm du lịch mà nếu tổ chức đi theo nhóm thì giá cả cũng không hề rẻ. Mọi người vất vả cả năm trời, thì việc tổ chức hoạt động du lịch như thế này sẽ có lợi cho việc ổn định tinh thần của nhân viên, nhưng kinh phí cũng là một vấn đề. Mặc dù nhận được đầu tư từ Vũ Đại Vấn, nhưng gần đây anh đã chi khá nhiều tiền để thay đổi văn phòng, hơn nữa ăn Tết cũng cần phát tiền thưởng, thế thì kinh phí trong công ty cũng khá khó khăn.

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ suy nghĩ." Hàn Văn Dật đặt tài liệu sang một bên.

Sau khi Lưu Tiểu Mộc và Trịnh Giai ra ngoài, anh đã gửi cho Tiền Tiền một tin nhắn: "Việc bình chọn đi du lịch với cả văn phòng, em chọn cái nào đó?"

Tiền Tiền chưa kịp trả lời thì điện thoại trong văn phòng đã reo. Hàn Văn Dật nhận điện thoại.

"Tổng giám đốc Hàn!! Gần đây con trai tôi thay đổi rất nhiều, mấy ngày nay không thấy nó chơi game, tuần này nó còn chủ động nói với tôi là nó đăng ký hai lớp phụ đạo ngoài giờ!!" Vừa ấn nhận điện thoại đã thấy Giang Thiên Tà gấp gáp tới nỗi không thể chờ đợi để chia sẻ niềm vui mừng, "Cảm ơn cậu rất nhiều!"

Hàn Văn Dật nghe nói mà đầu lông mày giật giật, mỉm cười: "Đúng là thật tốt quá."

"Cậu đúng là thần! Chút nữa tôi mời cậu một bữa, à tôi cũng phải mời Vũ Đại Vấn một bữa nữa để cảm ơn ông ấy đã giới thiệu cậu cho tôi!" Giang Thiên Tà vui vẻ nói, "Tôi từng nghĩ rằng tư vấn tâm lý chỉ là cho người ta an ủi trong lòng một chút thôi, nghĩ là có hay không cũng được. Nhưng hiện giờ tôi lại muốn đi học tâm lý học ngay lập tức... Ông chủ Hàn đúng là rất giỏi!"

Hàn Văn Dật cười và nói: "Giám đốc Giang quá khen."

"Tôi không khách khí gì cả, tôi thực sự nghiêm túc." Giang Thiên Tà hỏi, "Tổng giám đốc Hàn, các cậu còn cần góp vốn sao? Tôi muốn đầu tư vào bên cậu. Tôi thấy rằng thị trường cho ngành này là rất lớn, triển vọng cũng rất lớn!"

Hàn Văn Dật ngẩn ra.

Đột nhiên anh thấy mình cũng cần mời Vũ Đại Vấn một bữa cơm để gửi lời cảm ơn sâu sắc chân thành tới ông một chút. Một người bạn như ông xin hãy giới thiệu cho anh cả tá đi!

Vài phút sau, anh nói chuyện điện thoại xong, cúp ống nghe, cầm điện thoại lên nhìn đã thấy Tiền Tiền trả lời: "Em chọn đảo Phổ Cát! Em muốn đi tắm biển!!"

Hàn Văn Dật cầm tài liệu Trịnh Giai vừa gửi lên đọc. Đảo Phổ Cát là địa điểm được mọi người bình chọn nhiều nhất. Anh mỉm cười cầm bút, vui vẻ đánh dấu vào lựa chọn Đảo Phổ Cát trong tài liệu.
Chương kế tiếp