Văn Phòng Mười Hai

Chương 90
Trên đường đi làm, Tiền Tiền vẫn đang cầm điện thoại để lướt Taobao. Cuối năm nay cô sẽ giành kỳ nghỉ phép của mình ở Phuket, mà lần cuối cùng cô mua đồ bơi đã là cách đây bốn, năm năm. Vì vậy nên cô muốn mua một bộ đồ bơi mới thật đẹp. Cô đã chọn rất lâu, cũng có những kiểu cô cảm thấy thích. Vấn đề ở đây là cô không chỉ thích mỗi một kiểu mà bị phân vân rối rắm giữa hai kiểu. Chọn a thì thấy b rất tốt, chọn b thì lại thấy a cũng rất đẹp, chọn đến chết đi sống lại vẫn không thể tự mình quyết định được.

Nếu đã không chọn được thì tạm thời đừng chọn nữa. Tiền Tiền tắt Taobao đi, mở một ứng dụng xã hội khác ra. Vừa làm mới lại bảng tin, cô ngay lập tức thấy tin tức đập vào mắt mình: Xổ số phúc lợi đã được quay ngày hôm qua, một người dân thành phố đã trúng được giải thưởng lớn.

Cô quay sang Hàn Văn Dật ngồi bên cạnh kể cho anh nghe về tin tức vừa nhìn thấy, không thể không có chút hâm mộ nói: "Mua xổ số có thể trúng đến tám triệu, nhân phẩm đúng là không gì sánh kịp! Ước gì em cũng có thể trúng được giải thưởng lớn như thế thì tốt biết mấy."

Hàn Văn Dật nghe vậy nhún vai: "Nếu thực sự tự nhiên có nhiều tiền từ trên trời rơi xuống như vậy thì có lẽ những chuyện phiền lòng xảy đến còn nhiều hơn cả tiền."

Tiền Tiền không tin mở to mắt nhìn anh: "Tiền từ trên trời rơi xuống mà còn có chuyện phiền lòng sao? Thế thì chắc chắn là do em vô cùng kém hiểu biết, không hiểu được nỗi muộn phiền của những người có tiền."

Hàn Văn Dật cũng chỉ thuận miệng nói một hai câu. Anh nghe thấy Tiền Tiền đáp vậy thì cười cười, sau đó kết thúc chủ đề này tại đây.

Vài ngày sau, Hàn Văn Dật vừa đến văn phòng đã thấy Lưu Tiểu Mộc gọi cho anh: "Sư phụ, lại mới có người đặt lịch hẹn trước. Có điều các tư vấn viên tâm lý khác trong văn phòng đã có lịch hết rồi."

Buổi biểu diễn của Hàn Văn Dật càng lớn, khối lượng công việc của văn phòng càng nhiều hơn. Cho dù bọn họ đã tuyển thêm rất nhiều tư vấn viên tâm lý rồi nhưng vẫn không đủ nhân sự phục vụ công việc.

Hàn Văn Dật gật đầu: "Em sắp xếp lại hồ sơ của khách hàng rồi đưa cho anh một bản. Anh có thời gian, anh sẽ nhận vụ này."

Vì lẽ đó nên buổi chiều, khách hàng mới đã đến trước cửa.

Đó là một thanh niên hai mươi bảy tuổi tên Vương Hạnh. Khi anh ta vừa vào phòng tư vấn đã dọa sợ Hàn Văn Dật một phen: anh chỉ thấy sắc mặt anh ta vàng như nến, hai quầng thâm đen hiện rõ ràng dưới mắt, đôi mắt vô thần, đôi môi trắng bệch, trông giống như người bị mất ngủ trong một thời gian rất dài. Chỉ cần nhìn vào vẻ ngoài của anh ta cũng có thể biết được gần đây chắc chắn anh ta đang bị chịu tra tấn.

Trước tiên Hàn Văn Dật tiến hành giới thiệu đơn giản về bản thân với anh ta, sau đó bắt đầu vào vấn đề chính. Anh hỏi Vương Hạnh gần đây anh ta gặp phải loại phiền muộn gì. Vẻ mặt của Vương Hạnh căng thẳng hồi hộp hết nhìn trái lại nhìn phải. Hàn Văn Dật yên lặng quan sát anh ta, phát hiện có vẻ anh ta đang lo chuyện mình nói ra sẽ bị tai vách mạch rừng.

"Ngài Vương, xin ngài cứ yên tâm." Hàn Văn Dật nói: "Văn phòng của chúng tôi được cách âm rất tốt. Ngài nói chuyện với tôi về cái gì, tôi có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo rằng sẽ không có người thứ ba biết."

Vương Hạnh nhìn quanh để xác nhận rằng cửa phòng đã được đóng kín, trong phòng cũng không có camera hay thiết bị linh tinh gì. Anh ta vẫn tin tưởng Hàn Văn Dật hơn. Dù sao thì Hàn Văn Dật cũng có thể coi là một nửa của người nổi tiếng. Do đó lúc này anh ta mới thì thầm nói nhỏ với anh: "Thầy Hàn, gần đây mỗi ngày tôi đều lo lắng mất ăn mất ngủ. Nếu tình hình cứ tiếp tục diễn ra như vậy, tôi sẽ không chống đỡ nổi mất."

"Bởi vì chuyện gì?"

"Tôi.... tôi trúng xổ số."

Hàn Văn Dật nghe thấy hơi sửng sốt: "Vâng?"

"Tôi trúng tám triệu... Nhưng mà sau khi trừ đi các khoản thuế thì tiền tới tay chỉ còn năm, sáu triệu thôi."

Hàn Văn Dật lắp bắp kinh hãi. Trên đời này còn có chuyện kì diệu như vậy sao? Mấy ngày hôm trước anh còn thảo luận với Tiền Tiền về chuyện trúng thưởng xổ số, vậy mà bây giờ nhân vật chính đã tới trước mặt anh rồi? Anh ngây người ra một lát rồi vội vàng kéo suy nghĩ của mình trở lại, hỏi: "Chuyện anh mất ăn mất ngủ với chuyện anh trúng xổ số thì có liên quan gì đến nhau đâu?"

Nói đến đây, Vương Hạnh không khỏi tràn đầy chua xót. Anh ta nặng nề thở dài: "Bây giờ tôi phải xử lý số tiền này như thế nào đây. Tôi sắp bị chúng bức điên rồi!"

Đúng y như những gì Hàn Văn Dật đã nói, số tiền khổng lồ từ trên trời rơi xuống này mang đến không ít muộn phiền cho Vương Hạnh, khiến cho anh ta gặp không ít rắc rối từ số tiền đó. Lúc vừa mới trúng xổ số, đương nhiên Vương Hạnh cũng sẽ mừng rỡ như điên. Thế nhưng niềm vui này chưa kéo dài được mấy giờ, thậm chí là chưa tới vài phút, anh ta đã bắt đầu phát bực vì không biết nên xử lý số tiền ấy như thế nào.

Bản thân anh ta vốn chỉ là một người dân nhỏ bé có gia cảnh bình thường. Anh ta lương một tháng được khoảng mười nghìn tệ, không có tật xấu như tiêu xài hoang phí gì, cùng lắm chỉ lấy việc mua vé số làm thú vui. Anh ta có một cô bạn gái đã hẹn hò được hai năm, vốn dĩ cũng đã đến thời gian thích hợp bàn về chuyện kết hôn. Bây giờ số tiền trời giáng vô nghĩa kia rơi xuống làm bạn gái anh ta hi vọng hai người nhanh chóng lấy được giấy chứng nhận bán rượu, dùng số tiền trúng xổ số để trả trước tiền nhà cưới. Cô ấy còn yêu cầu ghi tên hai người vào sổ đỏ để tạo cho cô ấy cảm giác an toàn hơn, cuối cùng là nhân lúc còn trẻ tuổi sinh con sớm một chút.

Nhưng đề nghị của bạn gái lại bị ba mẹ anh ta phản đối kịch liệt. Ở trong mắt ba mẹ anh ta, hai người vẫn là người yêu và chưa tiến tới hôn nhân, do đó tiền trúng xổ số của anh ta chắc chắn được liệt vào hàng tài sản trước hôn nhân. Nếu bây giờ mua nhà mà còn ghi tên của cô gái vào sổ đỏ là việc làm rất không sáng suốt. Chẳng may tình cảm hai người không được hoà thuận sau đó ly hôn thì phải chia cho người kia một nửa căn nhà. Vì vậy ba mẹ anh ta yêu cầu anh ta để số tiền này lại cho đôi vợ chồng già. Đôi vợ chồng già có hiểu biết về việc buôn này bán nọ, có thể giúp anh ta đầu tư và quản lý tài sản, giúp anh ta có thể dùng tiền để kiếm thêm tiền. Dù sao anh ta là con một trong nhà, của ba mẹ thì đều là của anh ta, còn của vợ thì không giống như vậy. Đợi đến khi hai người bọn họ kết hôn sinh con rồi sẽ rút số tiền ấy ra để mua nhà, ngôi nhà sẽ đứng tên đứa trẻ. Cứ như vậy thì dù cho sau này bọn họ có ly hôn, tài sản cũng sẽ để cho đứa trẻ, không sợ bị cô gái lấy đi mất.

Không chỉ mỗi ba mẹ hay bạn gái tranh cãi xem nên sử dụng số tiền này như thế nào, những người anh em thân thiết nhất của anh ta cũng nhúng tay vào. Hồi còn học đại học, bọn họ có một ước mơ chung, nhưng sau khi tốt nghiệp đã để vuột mất vì các lý do thực tế trong cuộc sống. Bây giờ anh ta có tiền rồi, bạn bè tốt của anh ta lại tiếp tục nhen nhóm hy vọng có thể sử dụng số tiền này làm vốn kinh doanh để bắt đầu xây dựng sự nghiệp, hoàn thành giấc mơ còn dang dở lúc trước thay vì cứ sống cuộc sống hết ăn rồi lại uống như bây giờ. Đề xuất của bạn bè đã thực sự khiến cho anh ta lung lay.

Bạn gái, ba mẹ, bạn thân tốt. Đây chính là ba người có tầm ảnh hưởng lớn nhất đối với anh ta. Ngoài ra, còn có đủ loại người hỏi vay tiền, giới thiệu các hạng mục và dự án cho anh ta, thuyết phục anh ta đầu tư. Nhưng tạm thời không đề cập đến những người ấy, bây giờ chỉ tính riêng ba bên này thôi cũng đủ tạo thành một mớ hỗn độn không thể kiểm soát được rồi.

Số tiền lên đến hơn mấy triệu tệ này, nói ít thì không ít, mà nói nhiều cũng không hẳn là nhiều. So với giá hàng hoá hiện nay, nếu muốn mua nhà ở thành phố thì cần từ ba đến năm triệu, nhưng đó vẫn không phải là nơi phồn hoa náo nhiệt gì cho cam. Chút tiền ấy thực ra chỉ có thể đáp ứng được một nhu cầu của anh. Đã mua nhà thì thôi tơ tưởng tới việc gây dựng sự nghiệp, mà đã khởi nghiệp thì cũng thôi chuyện mua nhà.

Thành thật mà nói, bất kể là ý kiến từ bên nào anh ta đều thấy ổn. Dù sao đây cũng là tiền từ trên trời rơi xuống, dùng như thế nào cũng không lỗ. Nhưng bây giờ anh ta lựa chọn bên nào cũng sẽ làm hỏng việc. Bởi vì dù anh ta lựa chọn nghe theo ai đều sẽ đắc tội với hai bên còn lại. Hơn nữa anh ta vừa muốn gây dựng sự nghiệp vừa muốn mua nhà. Mua nhà không thì cảm thấy không cam lòng, gây dựng sự nghiệp lại sợ bị thất bại. Bây giờ anh ta đang bị mắc kẹt trong đống lựa chọn như chướng ngại vật của mình, bên tai còn bị những người xung quanh suốt ngày gây áp lực. Ba mẹ anh ta thì hiểu rõ anh ta, bạn bè thì đối đãi anh ta bằng tình cảm, cô gái kia thì vừa khóc vừa làm loạn lên với anh ta khiến anh ta chịu áp lực lớn đến mất ăn mất ngủ. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì anh ta sẽ bị mắc bệnh trầm cảm mất!

Nếu để một người chưa từng trúng xổ số bao giờ nghe thấy việc có người trúng giải độc đắc mấy triệu tệ nhưng lại bị áp lực đến mức trầm cảm, họ nhất định sẽ cảm thấy người này khó hiểu vô cùng. Nhưng Hàn Văn Dật có thể hiểu được anh ta. Số tiền vài triệu tưởng chừng như rất lớn nhưng lòng tham của con người còn lớn hơn, và chuyện hạnh phúc tưởng chừng là một câu chuyên theo cảm tính nhưng thật ra nó cũng có thể được phát biểu bằng một công thức logic.

Công thức như sau: Nếu (thực tế) lớn hơn (lòng tham) thì giá trị hạnh phúc sẽ rất cao. Ngược lại nếu (lòng tham) lớn hơn (thực tế) thì cảm giác hạnh phúc sẽ rất thấp. Nói đơn giản thì nếu một người đặt mục tiêu phải kiếm được một trăm tệ nhưng lại kiếm được hai trăm tệ, người đó sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới; còn nếu một người muốn kiếm được một nghìn tệ nhưng lại chỉ lấy được hai trăm tệ, người đó sẽ cảm thấy mình là người bất hạnh nhất trên thế gian này.

Mà chuyện trúng xổ số lần này, đầu tiên khoan hãy nói đến Vương Hạnh vốn dĩ nghĩ như thế nào, những người bên cạnh anh ta nghe được thông tin đều đi sau anh ta mang theo lòng tham ngày một tăng lên. Bạn gái anh ta thì cảm thấy rằng số tiền này nên dùng để vun đắp cho cuộc sống chung của hai người sau này, ba mẹ anh ta cảm thấy nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài mà nên để số tiền đó cho con trai mình có quyền quyết định, bạn bè thì cảm thấy chẳng nhẽ bạn thân mình phát triển tốt mà mình lại không được xí phần nào sao? Mong muốn của tất cả mọi người đều đã có rồi, ai sẽ không vừa lòng, ai sẽ không vui vẻ. Nếu chỉ cần một người trong số đó phật ý, Vương Hạnh cũng không tài nào vui nổi. Đây là điều thứ nhất.

Thứ hai, những người bên cạnh anh ta đều có những tính toán riêng của mình, vì vậy nên tất nhiên họ sẽ vẽ ra cho anh ta đủ loại viễn cảnh mơ mộng phía trước. Ví dụ như ba mẹ muốn lấy tiền của anh ta đi quản lý tài sản, họ sẽ nói với anh ta rằng làm như vậy thì có thể được chia hoa hồng rất cao, không cần phải đi làm nữa. Bạn gái muốn anh ta đầu tư cho gia đình nhỏ thì miêu tả cho anh ta thấy về cuộc sống vợ chồng ân ái mỹ mãn trong tương lai, bản thiết kế hoàn hảo của hai vợ chồng và một cô con gái nhỏ. Bạn bè tốt của anh ta muốn lôi kéo anh ta gây dựng sự nghiệp thì sẽ hứa hẹn với anh ta rằng anh em cùng nhau sóng vai phấn đấu, chắc chắn có thể chinh phục được non sông tươi đẹp này. Điều này vô hình đã khiến cho tham vọng của Vương Hạnh tăng lên rất nhiều, anh ta không muốn đắc tội bất cứ ai, và anh ta cũng không muốn từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.

Thế nhưng trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như vậy? Thù trong giặc ngoài, anh ta không lo lắng thì lấy ai lo lắng hộ anh ta đây?

Vương Hạnh không ngừng than vãn kể khổ. Chờ đến khi anh ta đem nước mắt đắng ngắt của mình nuốt xuống thì một giờ của buổi tư vấn tâm lý đã trôi qua. Anh ta hỏi Hàn Văn Dật: "Thầy Hàn, tôi vốn dĩ còn bị mắc chứng rối loạn lựa chọn nữa. Tôi có thể đứng cả ngày vì rối rắm không biết nên chọn kem vị nào, chỉ chuyện này thôi cũng đã có thể làm khó tôi. Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc tôi nên chọn như thế nào mới đúng đây?"

Hàn Văn Dật nghe anh ta hỏi xong cũng không đưa ra lời khuyên nào cho anh ta, một nhà tư vấn tâm lý giỏi sẽ không giúp khách hàng đưa ra bất kỳ lựa chọn nào, điều anh thực sự nên làm là dạy khách hàng cách đưa ra lựa chọn. Anh đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã tới giờ kết thúc rồi. Anh đề nghị Vương Hạnh: "Như này đi, bây giờ anh trở về rồi tự hỏi bản thân, phân tích lợi ích và tác hại của mỗi lựa chọn. Buổi tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau liệt kê rõ ràng ra sau."

Vương Hạnh nhìn sắc trời bên ngoài không còn sớm nữa, chỉ đành đứng dậy đi về.

Hàn Văn Dật vào văn phòng sắp xếp lại hồ sơ của Vương Hạnh một chút. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, báo hiệu cuộc hẹn với khách hàng kế tiếp đã đến. Dạo này có quá nhiều khách đến, thời gian biểu của anh gần đây cũng đã được điền kín.

Anh đứng dậy rời khỏi văn phòng, lại đi đến phòng tư vấn.
Chương kế tiếp