Văn Phòng Mười Hai

Chương 92
Lần này quay trở lại đây, Vương Hạnh vẫn mang theo dáng vẻ vô hồn, xanh xao vàng vọt như cũ. Hai quầng thâm to như gấu trúc nằm chễm chệ ở dưới mắt anh ta. Không biết có phải là do ảo giác của Hàn Văn Dật hay không, anh thấy hình như tóc của anh ta đã thưa hơn so với lần trước. Như vậy cũng đủ thấy trong khoảng thời gian này vẫn chưa có gì tiến triển, ngược lại anh ta còn chịu dày vò nhiều hơn.

Lần trước Hàn Văn Dật cũng đã giao cho anh ta bài tập về nhà. Anh yêu cầu anh ta về nhà suy nghĩ kĩ lại khả năng của từng lựa chọn, bao gồm kết quả tốt nhất và kết quả xấu nhất sẽ xảy ra. Vương Hạnh chuẩn bị theo lời của anh nên sau đó bắt đầu đi trưng cầu ý kiến, bọn họ bắt đầu viết xuống từng điều một.

Mỗi lựa chọn sẽ giúp anh ta nhận được lợi ích gì đều đã rất rõ ràng: để cho ba mẹ quản lý tài sản giúp anh ta sẽ tạo ra cảm giác an toàn nhất, số tiền mấy triệu này sau khi sinh lời từ việc gửi ngân hàng cũng đủ giúp anh ta sống phóng túng cả đời; bạn gái anh ta muốn mua nhà, bọn họ mua nhà sớm một chút rồi sinh con sớm một chút, vợ con đầu ấp tay gối đuề huề, anh ta cũng mong tới ngày đó; còn về phần gây dựng sự nghiệp của bạn bè tốt, đây là lựa chọn khiến anh ta lung lay nhất. Vì nếu như bọn họ thành công, có lẽ sau này anh ta sẽ trở thành Jack Ma thứ hai của Trung Quốc không chừng?

Tuy nhiên mỗi lựa chọn mang đến cái hại gì, câu hỏi này Vương Hạnh từ đầu vốn không nghĩ thấu đáo. Đến tận khi anh ta nghe Hàn Văn Dật yêu cầu mới ngồi xuống ngẫm nghĩ cẩn thận. Sau đó anh ta phát hiện sự mạo hiểm trong mỗi lựa chọn đều lớn hơn so với anh ta đã từng tưởng tượng.

Gửi tiết kiệm ngân hàng tuy rằng tương đối an toàn, nhưng cũng không thể nói rằng không nó an toàn tuyệt đối, không có bất cứ rủi ro gì. Hơn nữa nếu nghĩ theo hướng xấu nhất, thì mặc dù ba mẹ anh ta chỉ có mình anh ta là con, nhưng tình cảm giữa hai vợ chồng già lại không phải là quá tốt. Chuyện ầm ĩ cãi nhau rồi đòi ly hôn cũng không phải là chuyện lần một lần hai. Ngoài ra ba của anh ta không phải là mẫu người có thể dựa vào, tâm địa của ông rất gian xảo. Số tiền này nếu rơi vào trong tay bọn họ, ngộ nhỡ đến ngày nào đó tình cảm giữa hai người họ rạn nứt rồi ly hôn. Khi đó thì họ sẽ thật sự không hãm hại lừa lọc đứa con trai của mình hay không? Đó không phải là câu hỏi có thể vỗ ngực tự tin mà trả lời.

Tiếp tục nói đến lựa chọn thứ hai là mua nhà kết hôn. Đầu năm nay việc kết hôn không được bảo đảm, anh ta nghe được rằng tỉ lệ ly hôn đều vượt quá năm mươi phần trăm. Đừng nói tới chuyện ba mẹ anh ta lo lắng vì chính anh ta cũng không yên tâm! Hơn nữa, tiền trúng xổ số không mua được toàn bộ giá nhà nên anh ta sẽ phải vay rất nhiều tiền, nhưng với giá nhà đất và tình hình kinh tế như hiện tại, anh ta thực sự sợ một ngày nào đó sẽ xảy ra khủng hoảng kinh tế hay cái gì đó tương tự. Lúc đó giá nhà đất sẽ bị đóng băng, nếu thật là vậy thì không phải anh ta sẽ bị mất máu sao?

Lựa chọn cuối cùng là dùng số tiền đó để gây dựng sự nghiệp với những người anh em của mình. Lựa chọn này sinh lời lớn, nhưng nguy cơ và rủi ro cũng lớn! Tung hoành mấy năm, làm ăn thất bại thì coi như là công cốc. Đến lúc đó phải quay lại làm việc sẽ rất phiền phức. Trình độ của anh ta kém xa so với những người bạn cùng lứa tuổi, và thật khó để nói liệu anh ta còn có thể tìm lại được công việc với trình độ này hay không.

Càng nghĩ về những khả năng có thể xảy ra, anh ta càng bi quan hơn. Tóc của anh ta dạo gần đây rụng nhiều cũng là do anh ta lo lắng mà ra hết.

Vương Hạnh liệt kê cho Hàn Văn Dật nghe từng cái lợi và hại mình đã nghĩ ra. Lúc trước khi tư vấn cho Lâm Dĩ Mạn, Hàn Văn Dật chú ý đến việc giúp cho Lâm Dĩ Mạn tìm ra được thứ mình thích, lấy nó ra để hỗ trợ cho sự lựa chọn của cô. Nhưng bây giờ khi đang tư vấn cho Vương Hạnh, anh lại áp dụng phương pháp hoàn toàn ngược lại - anh quan tâm đến mỗi lựa chọn có thể mang đến cho Vương Hạnh điều gì tồi tệ nhất.

Vì thế Hàn Văn Dật bắt đầu với lựa chọn đầu tiên là giao tiền cho ba mẹ quản lí, dẫn dắt Vương Hạnh nghĩ đến những kết cục bi thảm nhất khi anh ta làm việc đó trong tưởng tượng.

"Nếu đến cuối cùng ba mẹ của anh không trả số tiền đó lại cho anh, anh sẽ cảm thấy như thế nào? Anh nghĩ anh sẽ nên làm gì?"

Vương Hạnh ngay từ đầu đã có suy nghĩ muốn kháng cự lại những viễn cảnh trong tưởng tượng như thế này. Gần đây anh ta lo được lo mất nhiều nên thật sự sẽ rất nhanh hậm hực. Ấy vậy mà Hàn Văn Dật còn tiêm vào đầu anh ta những chuyện bi thảm như vậy, anh không muốn chừa lại cho anh ta đường sống nào chăng?

Tuy nhiên, Hàn Văn Dật đã dẫn dắt anh ta một cách khéo léo, để anh ta giảm bớt gánh nặng tâm lý. Anh bảo anh ta coi như là đang viết một cuốn tiểu thuyết, đặt mình làm nhân vật chính. Và cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Hàn Văn Dật, anh ta bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Điều kì lạ chính là, khi anh ta tưởng tượng đến kết cục bi thảm này sẽ xảy ra, thì anh ta vô cùng lo âu và sợ hãi. Nhưng khi anh ta thẳng thắn tự hỏi bản thân mình biện pháp để xử lý khi chuyện đó xảy ra, thì trong phút chốc mọi lo lắng của anh ta đã nhanh chóng tiêu tan.

- Trên thực tế, điều thực sự đáng sợ thường không phải là bản thân sự kiện, mà là nỗi sợ hãi mà con người tưởng tượng ra. Sự lo lắng của con người đến từ việc từ chối chấp nhận khả năng này. Điều kiện tiên quyết để chấp nhận khả năng này đó chính là khi người ta suy nghĩ về đối sách ứng phó với khả năng đó. Sau khi đã chấp nhận được rồi, những nỗi sợ hãi trong tưởng tượng bị lột bỏ lớp áo đáng sợ, trở nên bình thường, đơn giản và dường như chẳng có gì phải sợ hãi cả.

"Nếu như đầu tư thất bại...." Vương Hạnh vò đầu bứt tai suy nghĩ trong chốc lát: "Tôi.... Tôi sẽ mời luật sư ra tòa, xem có thể thu hồi được bao nhiêu tiền thì tốt bấy nhiêu."

"Nếu ba tôi hoặc mẹ tôi không chịu trả lại số tiền đó cho tôi.... Bọn họ vẫn thúc giục tôi sinh cháu đích tôn cho bọn họ. Tôi không có tiền, tôi không sinh, như vậy chắc chắn bọn họ sẽ sốt ruột. Do đó họ không ôm được cháu thì sẽ trả lại tiền cho tôi."

"Dù sao bọn họ cũng là ba là mẹ của tôi. Lỡ như, chỉ lỡ như thôi, bọn họ thật sự muốn hãm hại tôi, lừa lọc tôi, tôi cũng chỉ có thể coi như là biếu bọn họ thể hiện lòng hiếu kính. Còn có thể làm thế nào bây giờ nữa."

Hàn Văn Dật tiếp tục hỏi anh ta nếu gặp thất bại trong việc mua nhà và kết hôn với bạn gái thì anh ta sẽ tính như thế nào. Vương Hạnh suy nghĩ hồi lâu chia ra làm hai tình huống, một là đã sinh con và hai là chưa có con để suy xét, cũng muốn tìm ra biện pháp ứng phó.

Cuối cùng là gây dựng sự nghiệp với anh em tốt. Chuyện này là biến số lớn nhất trong lòng anh ta. Nếu thành công thì có thể thu non sông về một mối, mà nếu thất bại thì cũng có thể trở thành chó rơi xuống nước, hơn nữa cái giá phải trả nếu anh ta thất bại lớn hơn rất nhiều so với thành công. Ngoài ra con đường này, ba mẹ của anh ta cũng không chống đỡ cho anh ta được, bạn gái anh ta cũng kịch liệt phản đối. Như vậy nếu anh ta cứ khư khư cố chấp, một mình một cây cầu độc mộc thì một khi thất bại chắc chắn sẽ nhận về hai bàn tay trắng.

Nếu thực sự rơi vào hoàn cảnh đó, Vương Hạnh không nghĩ ra được mình nên làm chuyện gì. Anh ta không phải là người có tinh thần mạo hiểm mạo hiểm, nếu không thì anh ta cũng sẽ không nghiêm túc làm công việc hiện tại đến như vậy. Trò mạo hiểm nhất trên đời này mà anh ta từng chơi đó chính là tiêu mấy trăm tệ để đi mua vé số.

"Quên đi, tôi không nghĩ rằng mình nên bắt đầu kinh doanh, tôi cũng không thể chịu được áp lực lớn. Do đó tốt hơn là tôi nên chọn một con đường an toàn hơn." Bản thân Vương Hạnh gạt đi lựa chọn này trước tiên.

Vốn dĩ đây là giấc mơ đẹp nhất, dễ động lòng nhất trong những giấc mơ đẹp của anh ta, dù sao thì viễn cảnh mở ra cũng là rộng nhất. Nhưng sau khi cân nhắc những bất lợi, nó trở thành lựa chọn đầu tiên anh từ bỏ.

Hàn Văn Dật hỏi: "Vậy trong hai lựa chọn còn lại, có lựa chọn nào mà anh cảm thấy mình có thể bình tĩnh và chấp nhận ngay cả khi nó rơi vào tình huống tồi tệ nhất không?"

Vương Hạnh sửng sốt một lát, rơi vào trạng thái đăm chiêu.

.......

Một giờ tư vấn đã trôi qua, Hàn Văn Dật tiễn Vương Hạnh ra khỏi văn phòng. Trên đường quay trở lại văn phòng, anh đi quang qua bàn Lưu Tiểu Mộc, thấy anh ấy đang nghịch ngón tay của mình trong vô thức.

"Làm sao thế?" Hàn Văn Dật hỏi: "Em có tâm sự gì à?"

Lưu Tiểu Mộc bị anh dọa nhảy dựng, tới lúc này mới hoàn hồn phát hiện ra Hàn Văn Dật đang đứng trước bàn làm việc của mình. Anh ấy vội vàng xốc lại tinh thần: "À.....à..."

Hàn Văn Dật không rời đi ngay mà đứng yên lặng nhìn anh ấy. Nếu Lưu Tiểu Mộc chịu nếu hết ra với anh thì anh sẵn sàng lắng nghe. Nhưng nếu Lưu Tiểu Mộc không muốn nói, anh sẽ không hỏi nhiều.

Sau vài giây, Lưu Tiểu Mộc mở miệng xin giúp đỡ: "Sư phụ, gần đây em gặp một số vấn đề khá rắc rối, không biết nên lựa chọn như thế nào."

Hàn Văn Dật kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh ấy: "Chuyện gì thế?"

"Em đã học đại năm năm tư rồi. Em không biết em nên tiếp tục học lên cao học hay tìm việc càng sớm càng tốt." Lưu Tiểu Mộc vò đầu bứt tai: "Nếu tiếp tục đào tạo chuyên sâu thì sẽ có nhiều cơ hội phát triển phía trước hơn, nhưng học cao học cũng phải tốn từ hai đến ba năm. Em lại muốn mình có thể được làm việc sớm hơn một chút, độc lập sớm hơn một chút, tiếp xúc với xã hội thực tế sớm hơn một chút..."

Anh ấy kể ra rất nhiều lý do, thế này cũng tốt, thế kia cũng tốt; như này không ổn, như kia cũng chẳng xong. Trong lúc anh ấy nói, Hàn Văn Dật chỉ ngồi im bên cạnh lắng nghe, không chen vào câu nào.

Lưu Tiểu Mộc quan tâm đến việc học cao hơn. Anh ấy muốn tiếp tục học cao lên rồi thi lấy bằng tiến sĩ. Nhưng anh ấy cũng rất muốn làm việc sớm hơn một chút. Nếu anh ấy lựa chọn làm việc sớm hai, anh ấy có thể ở lại văn phòng Mười Hai. Anh ấy thích nơi này.

Về sở thích, anh ấy thực sự không biết mình thích bên nào hơn.

Hàn Văn Dật nghe Lưu Tiểu Mộc nói xong cũng không có lấy giấy bút ra phân tích từng hạng mục cho Lưu Tiểu Mộc. Dù anh có việc bận nhanh vẫn ung dung hỏi tiếp: "Trong mấy năm nghiên cứu về tâm lý học, em cảm thấy thứ gì sẽ giúp cho em dễ đưa ra lựa chọn?"

Lưu Tiểu Mộc suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: "Em nhớ một quy tắc được viết trong một cuốn sách: con người thường có xu hướng hối tiếc về những gì họ không làm hơn là những gì họ đã làm. Ví dụ như người ta hay hối hận năm đó mình không học thật giỏi mà rất ít khi hối hận vì lúc trước mình đã cố gắng học tập mệt mỏi."

Nhưng nguyên tắc này không áp dụng cho hoàn cảnh của anh ấy, anh ấy không phải lựa chọn giữa việc dành thời gian ở nhà và làm việc chăm chỉ, mà là lựa chọn giữa hai con đường khác nhau. Sau này anh ấy có thể hối hận vì đã không học cao học, và anh ấy cũng có thể hối hận vì đã không đi làm sớm hơn.

Lưu Tiểu Mộc vắt hết óc ra nhớ xem trong tâm lý học còn có kiến thức gì liên quan đến việc chọn lựa. Hàn Văn dật nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh ấy, để anh ấy ngừng lại việc lục tìm kiến thức trong sách vở.

Hàn Văn Dật nhìn anh, lời nói nhẹ nhàng nhưng rất có trọng lượng: "Có người sẽ hối hận dù cho họ có đưa ra lựa chọn nào, và cũng một số người sẽ không bao giờ hối hận với bất kỳ sự lựa chọn nào của mình. Theo anh, nguyên tắc để đưa ra lựa chọn thực sự chỉ có một."

Lưu Tiểu Mộc vội vàng hỏi: "Là nguyên tắc gì thế?"

Hàn Văn Dật dừng lại một chút rồi nói: "Bất kể là em chọn con đường nào, em phải tin rằng đây chính là lựa chọn của em."

Lưu Tiểu Mộc hơi sững người.

Cho dù đó là giúp Lâm Dĩ Mạn bồi dưỡng và tìm kiếm sở thích hay khiến Vương Hạnh suy nghĩ về những điều mà anh ta có thể chấp nhận ngay cả khi anh ta rơi vào tình huống tồi tệ nhất, thì mục tiêu cuối cùng của Hàn Văn Dật chỉ có một: anh đang giúp họ làm rõ suy nghĩ của mình, để họ hiểu rằng cho dù họ có chọn bất cứ thứ gì đi chăng nữa thì đó cũng chính là lựa chọn của họ, bọn họ phải biết rõ được mình đang làm cái gì.

Có lẽ sự lựa chọn công việc cuối cùng của Lâm Dĩ Mạn vẫn sẽ khiến cô gặp nhiều khó khăn và mệt mỏi. Có lẽ tiền trúng xổ số của Vương Hạnh vẫn chưa được sử dụng hết giá trị nó.... Tuy nhiên rốt cuộc thì chọn cái gì cũng không quan trọng. Quan trọng là chỉ cần người đó tin tưởng vào lựa chọn của chính bản thân thì người đó sẽ không hối hận vì lẽ ra anh ta nên kiếm được nhiều tiền hơn khi chán nản, cũng sẽ không lãng phí thời gian để phàn nàn về người khác khi thất vọng. Thời gian và năng lượng tiết kiệm được sẽ cho phép người đó có nhiều cơ hội để lựa chọn hơn.

Nội tâm kiên định có thể khiến người ta mãn nguyện, không ngừng tiến lên phía trước, đó mới là điều quan trọng nhất.

Lưu Tiểu Mộc ngây người nghe hồi lâu, có chút xấu hổ nở nụ cười. Dù sao anh ấy cũng là sinh viên khoa tâm lý học, Vương Hạnh và Lâm Dĩ Mạn mất mấy giờ vật lộn vẫn không hiểu thì anh ấy chỉ cần nghe câu đầu tiên là đã hiểu được.

"Em biết rồi, cảm ơn sư phụ ạ!"

Bây giờ anh ấy vẫn không biết mình sẽ chọn con đường nào trong tương lai, có lẽ anh ấy còn cần phải đắn đo thêm một thời gian nữa. Nhưng ít ra sau khi nghe Hàn Văn Dật nói, anh ấy đã biết được cho dù anh ấy chọn con đường nào trong tương lai, anh ấy cũng sẽ không hối hận.

Hàn Văn Dật vỗ vai học trò nhỏ của mình, trước khi tiếp tục đến văn phòng làm việc còn để lại cho anh ấy một câu "Cố lên" động viên.

====

Buổi tối, Hàn Văn Dật lái xe đưa Tiền Tiền về nhà. Xe chạy vào trong tầng dưới, Hàn Văn Dật đang muốn đi lên tầng thì bị Tiền Tiền kéo lại: "Anh chờ một chút, em đi nhận hàng chuyển phát nhanh trước cái đã."

Ban ngày, cô nhận được tin nhắn báo có hai kiện hàng chuyển phát nhanh được chuyển đến cùng lúc. Vì không có người ở nhà nên anh giao hàng đã cất đồ vào tủ chuyển phát nhanh.

Tiền Tiền mở tủ chuyển phát nhanh ra lấy hai kiện hàng, trong lòng thầm lẩm bẩm. Gần đây tất cả các đơn hàng cô đặt trên mạng đều đã nhận được rồi, vậy hai kiện chuyển phát nhanh này là từ đâu chui đến?

Cô nhìn thấy rõ tên người gửi trên gói hàng dưới ánh đèn đường, sửng sốt trong giây lát: Hai kiện chuyển phát nhanh này đều được gửi từ một cửa hàng bikini.

Tiền Tiền ôm theo hai kiện chuyển phát nhanh đi xuống dưới tầng. Hàn Văn Dịch đang đợi cô ở lối vào hành lang, anh đang định đưa tay giúp cô bê hai kiện chuyển phát nhanh thì cô nhướng mày hỏi: "Anh, anh mua cái này cho em à?"

Hàn Văn Dật chớp chớp mắt: "Ừ.... Anh nghĩ hai món này đều rất đẹp. Anh muốn nhìn em mặc thử."

Tiền Tiền đã mê mẩn hai bộ bikini đó, loay hoay mất mấy ngày. Cô còn hỏi ý kiến ​​của Hàn Văn Dật, vì cuối năm quá bận rộn với công việc nên không có thời gian lựa chọn. Nhưng cô không nghĩ tới việc Hàn Văn Dật sẽ nhớ và để tâm đến chuyện này, thậm chí giúp cô mua cả hai bộ. Như vậy thật tốt, cô không cần sợ chứng ngại lựa chọn của mình nữa.

Tiền Tiền nói: "Nhưng mà chúng ta chỉ ra biển có một ngày. Do đó em không có cơ hội mặc cả hai bộ cho anh ngắm đâu."

Hàn Văn Dật nghe vậy liền suy nghĩ một chút: "Để lần sau cũng được. Lúc nào mà chả có cơ hội."

Tiền Tiền từ chối cho ý kiến, ôm hai kiện chuyển phát nhanh bước lên tầng. Đi chưa được hai bước, cô đã quay đầu lại, ánh mắt không rõ ràng nhìn anh: "Sao phải đợi tới lần sau, bây giờ... không được sao?"

Hàn Văn Dật giật mình nhẹ, ánh mắt chợt sáng lên: "Bây giờ, bây giờ luôn đi!"

Tiền Tiền nở một nụ cười ranh mãnh, quay đầu lại tiếp tục chạy lên tầng.

Trong hành lang vang lên hai tiếng bước chân vội vã vui vẻ, rồi lại dần dần nhẹ đi.