Vì Sao Thiếu Gia Lại Như Vậy?

Chương 2

5.
Ánh trăng dần lên, tầng sao dày đặc.

Hai người một gà co rúm sưởi ấm cho nhau.

Đói khát thì có thể nhịn được nhưng sự yên lặng từ mọi nơi làm cho sau lưng ta cứ lạnh theo cơn.

“Đại thiếu gia, chúng ta đừng im lặng như thế, tâm sự gì đi!”

Thạch Cẩm Thước gật đầu tán đồng: “Ngươi muốn tâm sự cái gì?”

“Ừm… Chuyện trước kia đi?”

“Được đó, Vãn Vãn nói trước đi.”

“Ấch, được thôi. Thật ra ta là cô nhi, được một lão phu phụ tuổi già thấy ta đánh thương nên nhận nuôi. Nhưng bọn họ đối xử với ta cực kỳ tốt, coi ta như con ruột. Nếu không phải bọn họ đã qua đời thì ta sẽ không vào Thạch phủ làm nha hoàn…. Du Vãn ta, trước kia cũng có người yêu thương đau lòng cho mình…”

Lời vừa thốt ra, ta cũng chưa kịp thương cảm thì Thạch Cẩm Thước đã nói tiếp: “Bây giờ cũng có! Ta sẽ yêu thương Vãn Vãn, Vãn Vãn là cô nương tốt! Cả ngày ngươi chơi với ta, giúp ta thay y phục, giúp ta đút cho Tướng Quân ăn, vừa rồi còn sợ ta bị đánh mà kéo ta chạy trốn!”

“Nhưng phu nhân mua ta vào phủ…” Trong lúc nhất thời sự cảm động dâng trào khiến ta suýt chút nữa đã nói ra hết mọi chuyện.

May mắn là kịp hoàn hồn phang lại nếu không thì toang mất.

Thạch Cẩm Thước cũng không nghĩ nhiều, vẻ mặt tươi cười đơn thuần: “Nhưng không phải ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta sao? Cho nên, mặc kệ ngươi được ai mua vào thì ngươi đều là người của ta!”

Đồ ngốc chính là đồ ngốc, câu ‘ngươi là người của ta’ cũng có thể thốt ra dễ dàng như ‘chén mì này là ta mua’ vậy.

Nhưng nghe hắn nói, nhìn nụ cười của hắn, trong lòng của ta lại khó chịu vô cùng.

Giống như có nhát dao cắt vào từng thớ thịt.

Cực kỳ hối hận.

Nếu lúc trước không phải vì muốn hạ táng cho phụ mẫu ta sẽ không bán mình cho Thạch phu nhân.

Bây giờ cũng không cần mang theo mục đích mà ở bên cạnh hắn.

Thật ra Thạch Cẩm Thước không tồi, mặc dù chỉ số thông minh giống như đứa nhóc nhưng hắn vẫn là người biết đau biết thương biết chăm sóc người khác.

Nếu ta có thể tìm được một người như vậy đó là do mệnh ta tốt.

“..........”

Ý niệm này vừa xuất hiện ta trộm nhéo đùi mình một cái.

Nghĩ cái gì đó! Ta là một gian tế!

Cho dù Thạch Cẩm Thước ngốc thì cũng sẽ không tha thứ cho kẻ có ý đồ xấu muốn tiếp cận mình đâu!

Cho nên Du Vãn, ngươi đừng nảy sinh tâm tư không nên có!

“Cạc cạc cạc cạc!” Đột nhiên con gà chọi ở trong lực tỏ vẻ bất an, muốn trốn thoát khỏi khu vực đang đứng.

Suy nghĩ của ta bị nó kéo trở về, vẻ mặt ngạc nhiên: “Nó bị làm sao vậy? Tướng Quân điên rồi ư?”

“Không tốt….”

Vẻ mặt dịu dàng của Thạch Cẩm Thước lập tức vỡ nát, cực kỳ nghiêm túc.

Góc cạnh khuôn mặt rõ ràng cuối cùng cũng có tư vị của nam nhân chứ không phải là của đứa nhóc.

Chưa kịp thích ứng sự thay đổi, ta đã nhíu mày hỏi: “Sao lại không tốt?”

“Có mãnh thú.”

Mãnh thú!?

Lời này của hắn khiến cho ta sợ tới mức sững người, nhanh chóng nhìn xung quanh.

Quả nhiên, ở cách bụi cây không xa, có đôi mắt xanh lục đang mai phục.

Con sói hoang biết mình đã bị phát hiện nên không muốn nấp nữa, nhảy vồ một cái ngửa đầu tru lên với ánh trăng một tiếng.

Động vật đi săn này thường kết theo đoàn, nó kêu lên là muốn gọi bạn bè tới.

Lòng ta nghĩ, thế này là xong đời rồi, ta còn chưa gả chồng đã phải vào bụng sói rồi!

“Đừng thất thần nữa, Vãn Vãn! Mau leo lên cây đi!”

Cái tên này đúng là gặp nguy không loạn, dường như Thạch Cẩm Thước đã biến thành người khác vậy.

Hắn nhặt một cành cây châm vào lửa, sau đó vừa uy hiếp sói đừng tới gần vừa yểm trợ ta leo lên cây.

Nhưng mà rất xin lỗi Thạch Cẩm Thước, ta thật sự không thể leo lên cây được.

Gấp đến mức suýt tiểu ra quần, ta ôm thân cây bò mãi mà không xong.

Thấy thế, Thạch Cẩm Thước xoay người đỡ lấy ta nhưng vừa quay người lại bọn sói đã tới gần một bước.

Ta lo lắng Thạch Cẩm Thước sẽ xảy ra bất trắc gì cho nên quyết tâm ném Tướng Quân đang ở trong lòng ra ngoài.

Xin lỗi ngươi nhà Tướng Quân!

Gặp lại sau, Tướng Quân!

Sói hoang thấy có gà lập tức bổ vồ tới.

Nhân cơ hội này, Thạch Cẩm Thước ném cây đuốc đi, đôi tay đỡ lấy một cái để ta trèo lên cây, sau đó cũng lưu loát bò lên cành cây bên cạnh.

Tướng Quân cứ thế hy sinh một cách lừng lẫy.

Nhưng cơ thể nó nhỏ yếu làm sao làm cho bọn sói no được?

Vì thế sói đầu đàn bước chân, bám riết cắn nhào lên thân cây, lập chí muốn đạp đổ cái cây xuống.

Không.

Những chuyện liên quan đến tính mạng đều khiến ta thấy cực kỳ sợ hãi: “Thiếu gia, làm sao bây giờ? Chúng nó vẫn chưa chịu đi…. Chúng ta thật sự sẽ không bỏ mạng ở đây chứ?”

“Không đâu.”

Một Thạch Cẩm Thước kiên định dũng cảm như này cộng thêm đôi con ngươi được ánh trăng chiếu rọi đủ tạo nên cảm giác an toàn cho người đối diện.

Khiến ta không thể không tin tưởng vào hắn.

Sau khi dần dần bình tĩnh trở lại, không biết đã đợi bao lâu, khi hạ nhân Thạch gia không thấy bọn ta về nhà nên đành phải đi tìm.

Cả đám dùng đuốc soi sáng con đường chiếu lên những con sói cùng vẻ mặt của Thạch Cẩm Thước.

Lúc này hắn đã biến trở về vị thiếu gia ngốc nghếch kia, là vị thiếu gia sợ đến mức khóc lóc kêu gào.

“Cứu ta! Mau tới cứu ta! Mau cứu ta với—”

6.
Sau khi gặp bầy sói hoang, ta xác định, Thạch Cẩm Thước không bị ngốc.

Hắn đang giả ngu.

Có điều ta cũng không nói chân tướng này cho Thạch phu nhân nghe.

Ta tồn tại chút tâm tư nhỏ, bởi vì ta không muốn Thạch Cẩm Thước phải chịu tổn thương.

Mặc dù ta không đi theo Thạch phu nhân cả ngày nhưng ta biết rất rõ Thạch phu nhân là người như thế nào.

Lòng tham, sự độc ác của nàng ta, cái xấu của kế mẫu, từ trên xuống dưới ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì chẳng có ưu điểm gì.

So ra mới thấy Thạch Cẩm Thước nhẫn nhục chịu đựng từ thuở niên thiếu tới tận bây giờ khó khăn cỡ nào.

Nếu phường nhuộm bị Thạch phu nhân thâu tóm thì nàng ta nhất định sẽ đuổi Thạch Cẩm Thước ra khỏi nhà, độc chiếm gia nghiệp của lão gia để lại.

Nói như thế, Thạch Cẩm Thước rất đáng thương!

Chỉ là, ta làm người biết phải báo đáp ân tình.

Thạch phu nhân giúp ta an táng phụ mẫu, ân tình này ta không thể không báo….

Lúc ta đang thấy rối rắm, bỗng nhiên cửa phòng bị người ta đẩy ra một cách lỗ mãng.

Người đến là Thạch Cẩm Thước, nói thật thì là Thạch Cẩm Thước bình thường về thể xác và tinh thần.

Sau khi vào phòng, hắn đóng chặt cửa lại, dáng vẻ như có việc muốn nhờ, cầm lấy cánh tay của ta.

“Vãn Vãn, ngươi biết ta vẫn luôn giả ngu có đúng không?”

Không ngờ hắn lại nói với ta những lời này, sự ngạc nhiên càng mãnh liệt hơn, dần dà trở thành mối nghi ngờ khó cản.

“Đừng bối rối, nếu ngươi không muốn giúp ta thì ta cũng không làm ngươi khó xử. Nhưng cầu xin ngươi hãy giữ kín bí mật giả ngu này giúp ta!”

Ta do dự mở miệng: “Thiếu gia có việc muốn nhờ sao?”

“Đúng, ta chỉ tin tưởng ngươi mà thôi.”

Lực trên cánh tay của hắn tăng lên, sự ấm áp truyền qua da thịt làm ta không có dũng khí từ chối.

“Chuyện gì?”

“Đêm nay ngươi đi tới miếu hoang ở thành tây, bức tranh ở chân tường phía đông có giấu một chiếc rương, ngươi đưa chiếc rương đó đến cho cữu cữu ta.”

Ta có tật giật mình: “Thiếu gia thực sự tin tưởng ta ư?”

Thạch Cẩm Thước gật đầu vô cùng kiên định: “Đúng vậy!”

Haizzz…..

Vì sao ta lại thấy hắn không tin ta nhỉ?

Cho đến tận bây giờ tên nam nhân này vẫn không phát hiện ra thân phận của ta ư?

Hay là nói hắn đã phát hiện ra.

Vì thế mới tới tìm ta, muốn tương kế tựu kế, dùng quân cờ của Thạch phu nhân mà bẻ gãy con hậu của nàng ta?

Nội tâm giao chiến một hồi, sau khi do dự cuối cùng ta quyết định chưa đợi trời tối đi tới miếu hoang ở thành tây một chuyến.

Quả nhiên, điều ta nghi ngờ là đúng.

Thứ mà Thạch Cẩm Thước đặt ở miếu hoang không phải đồ gì quan trọng mà chỉ là một cái rương rỗng.

Ai da, Du Vãn ơi Du Vãn, điều này đã rõ chưa?

Cho dù đối với Thạch phu nhân hay là Thạch Cẩm Thước thì ngươi chỉ là con cờ mà thôi!

Mà con cờ thì không nên có cảm tình.

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC, WATTPAD @nholinhlam VÀ APP TYT 🦊🦊🦊🦊

Chương kế tiếp