Vì Sao Thiếu Gia Lại Như Vậy?

Chương 3

7.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, ta cảm nhận được cảm giác sống một ngày bằng một năm.

Ngồi ở trong phòng ngây ngốc cả buổi trưa, cuối cùng ánh hoàng hôn ở bên ngoài cửa sổ cũng lặn xuống.

Khi ta đang chuẩn bị ăn cơm tối, chuẩn bị làm con cờ no căng bụng thì Thạch phu nhân đã nghe tin mà đến.

“Ta nghe người ta nói, Thạch Cẩm Thước đi tới phòng ngươi? Hắn ta tìm ngươi làm cái gì?”

Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ híp để lộ ánh sáng, khiến ta giật mình một cái.

“À, ta đang định đi báo với phu nhân đây.”

Là một quân cờ thành thật, miệng năm mồm mười nói ra chuyện của Thạch Cẩm Thước cho Thạch phu nhân nghe.

Thạch phu nhân cực kỳ hài lòng, lập tức thưởng cho ta hai lượng bạc sau đó vui vẻ rời đi, sắp xếp chuyện đi miếu hoang vào tối nay với ta.

Ta thở dài, cúi đầu nhìn bạc trong tay, có chút hổ thẹn.

Rốt cuộc, đối với Thạch phu nhân mà nói ta là một con cờ không đủ tiêu chuẩn.

Đến đêm.

Tất cả đều dựa theo kế hoạch của Thạch Cẩm Thước mà thực hiện.

Ta đưa Thạch phu nhân đi tới miếu hoang, Thạch phu nhân tìm được cái rương thấy bên trong rỗng tuếch thì tức giận dậm chân.

Sau đó Thạch Cẩm Thước xuất hiện, dẫn người đạp cửa miếu hoang.

Mọi chuyện xảy ra, lúc này ta mới phát hiện mình đang ở trong tình cảnh vô cùng xấu hổ.

Thạch phu nhân nhìn ta như một đứa ngốc, bị người ta lợi dụng mà còn không biết.

Thạch Cẩm Thước nhìn ta như tên phản đồ không có lương tâm, hắn đã nói tin tưởng ta nhưng ta lại ‘bán đứng’ người kia.

Có điều, nghĩ lại thì đúng là ta làm rất được.

Là con cờ không cần đầu óc và tình cảm.

“Thạch Cẩm Thước, ngươi giữ cửa kín đáo như thế đến tột cùng là muốn làm gì? Giết người diệt khẩu chăng?”

“Nương à, lời này của ngươi như đang nói ta độc ác hiểm nguy vô cùng vậy! Đừng quên, ta là cốt nhục thân sinh của mẫu thân, không phải nhi tử bảo bối của ngươi, sao có thể di truyền cái tính độc ác của ngươi chứ?”

“Ngươi muốn mắng thì cứ mắng đừng quanh co lòng vòng!”

“Nào dám. Yên tâm đi, ngươi là người được phụ thân ta cưới hỏi đàng hoàng vào cửa, ta sẽ không nhẫn tâm đưa ngươi đến âm tào địa phủ đâu. Ta dẫn người tới nơi này chẳng qua là muốn điệu hổ ly sơn, để cữu cữu của ta nhân cơ hội lục soát phòng tìm khế đất mà thôi. Thạch gia có lớn có bé, chỉ sợ cũng chỉ có mỗi ngươi lúc nào cũng muốn mạng của người khác nhỉ?”

“.........”

Vừa nghe lời này, Thạch phu nhân cũng chỉ muốn quay về bảo vệ khế đất ở trong phòng của mình.

Nàng ta cố gắng xông ra bên ngoài, trèo qua cửa sổ nhưng mà người của Thạch Cẩm Thước đã xông tới ngăn cản.

Đều là mấy nam tử hán khí huyết phương cương, chỉ cần động chút tay chân thôi cũng đủ kẹp chặt nữ nhân lại rồi.

Chưa từng thấy qua trận địa nào lớn như vậy nên ta hoảng sợ khi bị kẹp giữa bọn họ, đang định tìm một chỗ trốn đi bỗng nhiên hai nam tử hướng ta vặn tới.

Cũng không biết là kẻ nào chê ta vướng víu dùng tay đẩy ta ra ngoài.

Ta xui xẻo nghiêng ngã đụng trúng cột miếu hoang mà ngất đi.

8.
Khi mở mắt lại, cảnh còn người mất.

Thạch phu nhân ở Thạch gia đã biến mất, nanh vuốt mà nàng ta sở hữu cũng bay theo.

Bây giờ, ‘tên ngốc’ Thạch Cẩm Thước mà bọn hạ nhân trộm cười nhạo làm chủ đương gia.

“Vãn Vãn….À không, tiểu thư, ngươi tỉnh rồi! Ta lập tức đi gọi đại thiếu gia!”

“Đừng…” Dưới tình thế cấp bách ta đưa tay giữ nha đầu đang hầu hạ mình lại.

Nhìn thật kỹ mới nhận ra là Hoa Nguyệt Nhi từng làm chung với ta.

“Nguyệt Nhi tỷ tỷ, vì sao ngươi lại gọi ta là tiểu thư?”

Nguyệt Nhi hâm mộ nói: “Thiếu gia phân phó, từ nay về sau ngươi không còn là nha hoàn của Thạch phủ nữa, là bằng hữu tốt nhất của thiếu gia, nói sau này chúng ta phải cung kính với ngươi như với thiếu gia.”

Ký ức ngày đó lập tức ùa về, ta hoảng hốt như đang nằm mơ vậy.

“Nguyệt Nhi tỷ tỷ, ngươi có biết phu nhân như thế nào không?”

“Hả, phu nhân à? Buổi tối hôm đó sau khi ngươi về thì phu nhân cũng chưa trở lại. Chẳng lẽ ngươi không biết phu nhân đã đi đâu sao?”

Đúng là ta không biết, ta bị ngất mà!

Nhưng một người sống sờ sờ sao không ai biết nàng ta đã đi đâu chứ?

Hay là nói, Thạch Cẩm Thước ngoài miệng nói buông tha nhưng trong lòng vẫn còn mang thù, muốn xử lý cái kẻ đã tính kế mình hoặc là đã không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng…

Khi ta đang miên man suy nghĩ, Thạch Cẩm Thước cũng đã đi vào.

Vừa vào cửa đã thấy sắc mặt tái nhợt của ta, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Vãn Vãn, rốt cuộc nàng cũng đã tỉnh, không sao chứ?”

Giống như lần đầu tiên thấy hắn sau khi trọng sinh, ta mở to hai mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Vậy mà ở trong ánh mắt kia không hề có sự giả tạo nào, chỉ có quan tâm đơn thuần.

Là do hắn diễn quá tốt ư?

Ai da, được, dù sao cũng không liên quan gì đến ta.

Bây giờ Thạch Cẩm Thước là đương gia của Thạch gia, là ông chủ phường nhuộm, cầm kịch bản thiên chi kiều tử.

Mà ta, chỉ là một gian tế ẩn giấu bên cạnh hắn, gian tế không được thành thục cho lắm.

Vào thời điểm mấu chốt còn ‘bán đứng’ cả chủ đấy thôi.

“Ta không sao, cảm ơn thiếu… Thạch công tử đã quan tâm.”

Đối với xưng hô này, ta vẫn thấy hơi mới lạ, Thạch Cẩm Thước nghe cũng rất lạ lẫm.

Bầu không khí trầm mặc bao trùm, có hơi xấu hổ.

Sau khi xuống giường, ta lễ phép thi lễ với hắn.

“Thạch công tử, đa tạ ngài đã chăm sóc cho ta. Nếu bây giờ ta không còn là nha hoàn của Thạch gia nữa thì có phải ta đã được tự do rồi không? Có thể sống cuộc sống cho bản thân rồi ư?”

Thạch Cẩm Thước nao nao: “Vãn Vãn không muốn ở lại trong phủ sao?”

Không muốn.

Bởi vì không có mặt mũi.

Ta cười cười: “Trước kia làm nha hoàn là thân bất do kỷ, bây giờ được tự do đương nhiên muốn làm một thường dân sống qua ngày.”

Thạch Cẩm Thước trầm ngâm: “Hiện tại ta sẽ bảo ngươi mua cho nàng một khu nhà.”

“Không được, ta có tài đức gì mà muốn Thạch công tử mua cả khu nhà chứ?”

Rốt cuộc Thạch Cẩm Thước cũng thấy thiếu kiên nhẫn: “Vãn Vãn, nàng đang phân rõ với ta sao? Chẳng lẽ nàng đang tức giận chuyện ta lợi dụng nàng?”

“Không có. Thật ra sau khi ngươi đi tìm ta, ta đã đi tới miếu hoang đó xem một chút. Cho nên khi ngươi xuất hiện ta cũng không tức giận vì bản thân đã bị lợi dụng.”

“Nhưng Thạch công tử đừng đa tâm, ta không mật báo với Thạch phu nhân hoàn toàn là vì ngày thường nàng ta không đối xử tốt với ta cho nên ta lười quản nhiều như vậy thôi.”

“Được rồi, giờ mọi chuyện đã xử lý xong, hai người chúng ta đều là người trưởng thành, sau này ai đi đường nấy đi.”

Nói xong, ta hành lễ với hắn: “Chúc phường nhuộm của Thạch công tử càng ngày càng phát đạt, tài nguyên dồi dào!”

9.
Khi bước chân ra khỏi Thạch phủ, ta cảm thấy bản thân mình cực kỳ thoải mái.

Có lẽ là đi được hơn mười mét, trái tim của ta bỗng dưng bị bàn tay to vô hình nắm chặt lại, cực kỳ đau đớn.

Sau hôm nay sẽ chẳng còn ai sai ta được nữa nhưng không còn ai để ta lừa bịp tống tiền, không còn ai khoác áo cho ta mỗi khi lạnh về….

Trong đầu từng hình ảnh của ta, Thạch Cẩm Thước và Tướng Quân cứ hiện lên, một gà hai người xuất hiện vô số lần.

Rất nhanh, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.

Ta nhất định là đang nhớ đến con gà chọi chết tiệt kia!

Chứ không phải đang luyến tiếc vì rời khỏi Thạch Cẩm Thước….

Nói thì nói thế nhưng ta vẫn dừng chân, quay đầu nhìn về phía Thạch phủ.

Tầm mắt mơ hồ thấy bóng dáng quen thuộc đi vào cửa hông bên cạnh.

Ta lau sạch nước mắt muốn nhìn thấy cho rõ rốt cuộc người kia có phải là Thạch phu nhân hay không, nhưng cửa hông đã đóng, để lại tiếng vang lớn ầm trời.

Nháy mắt, toàn bộ đường phố liên tục kéo đến từng tiếng sợ hãi.

“.........”

Thạch phu nhân điên rồi! Vậy mà dám dùng thuốc nổ trả thù Thạch Cẩm Thước!

Đôi mắt đỏ au, ta đi ngược hướng so với người qua đường, đi về phía Thạch phủ.

Bên cửa hông Thạch phủ, hai ván cửa cháy đen nằm trên mặt đất, bên trong hỗn loạn thành đoàn mất hết vẻ khí phái từng có.

Sân sau nơi Thạch Cẩm Thước ở rất gần cửa hông, cửa hông đã bị hủy thành như vậy nhất định sân của hắn cũng khó tránh khỏi tai ương.

“Thạch Cẩm Thước!”

Ta đi qua ván cửa cháy đen, chạy lại chỗ sân của hắn.

Còn tưởng sẽ thấy hiện trường giống như cửa hông nhưng khi đến chỉ có mảnh hoa hồng xinh tươi mơn mởn.

Cảnh tượng trước mắt làm ta dừng chân phanh gấp suýt chút nữa đã té ngã.

Sao sân lại không có chuyện gì thế này?

Nguyệt Nhi nhìn thấy ta về thì nhanh chóng đi lên kể: “Vừa nãy làm ta sợ muốn chết, phu nhân lại dám ném hỏa dược vào trong phủ! May mắn lực nhỏ nên chỉ hỏng hành lang cửa hông! Ngươi nói xem Thạch phủ của chúng ta lớn như vậy nói ném là ném, sao không dùng mười hai ống, hai mươi ống hỏa dược đi! Đúng rồi, nãy ta mới nghe thấy ngươi gọi tên thiếu gia, ngươi quay về tìm thiếu gia có chuyện gì sao?”

Ta cứng đờ, lắc đầu: “Không… Không có việc gì.”

“Thật sự không có việc gì sao?”

Thạch Cẩm Thước yên lặng không một tiếng động đi tới sau ta, đợi ta xoay người, lặng lẽ siết chặt hai tay lại.

“Nếu thực sự không có việc gì vậy vì sao nàng lại khóc? Du Vãn, có phải nàng lo lắng ta sẽ bị nổ chết hay không? Có phải nàng sợ mình sẽ không được gặp ta nữa có đúng không?”

Ta không muốn thừa nhận: “Thật ra… Ta còn nhớ bản thân còn giấu tiền riêng ở trong phủ, sợ Thạch phủ bị nổ thì tiền sẽ mất…”

“Vãn Vãn, đã đến tận lúc này rồi mà nàng vẫn không chịu thừa nhận ư?”

Ta lắp bắp: “Thừa nhận… Nhận cái gì….?”

Thạch Cẩm Thước: “Thừa nhận nàng quan tâm ta, luôn hướng về ta. Rõ ràng nàng đã sớm đoán được kế hoạch của ta nhưng nàng vẫn phối hợp hoàn thành kế hoạch đó. Chẳng lẽ trong đó thật sự chỉ có sự bất mãn của nàng thôi sao? Không hề có tình cảm gì?”

“Vãn Vãn, tất cả đều đã kết thúc rồi. Giống như nàng nói, chúng ta đã thanh toán xong có đúng không? Ta không truy hỏi nguyên nhân ngay từ đầu nàng đến bên cạnh ta, nàng cũng đừng tức giận việc ta kéo nàng vào kế hoạch. Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, có được không?”

Nói xong lời này, Thạch Cẩm Thước đã dỡ mặt nạ thâm sâu xuống, giống như cái tên ‘ngốc’ lúc đầu, cực kỳ chân thành.

Bị ánh mắt thuần khiết đó chiếu tới, sự băn khoăn trong lòng cũng dần tiêu tan đi.

“Được, ta không đi nữa, ta tiếp tục ở lại làm nha hoàn cho chàng.”

Thạch Cẩm Thước hơi nhíu mày: “Ta nói, sau này nàng không phải là nha hoàn.”

“Nhưng mà, thiếu gia nói ta là bằng hữu nhưng có bằng hữu nào ở nhà người ta ăn vạ đâu?”

Thạch Cẩm Thước trầm ngâm một lát, sau đó đưa ra kiến nghị: “Vậy thiếu phu nhân thì sao? Có đủ lý do để ăn vạ Thạch phủ.”

Ta sững sờ: “Thiếu… Thiếu phu nhân?”

Thạch Cẩm Thước gật đầu: “Ta đã hai mươi hai, sang năm là hai mươi ba, nếu còn không đón dâu nữa thì chẳng phải đến già cũng không có ai muốn sao? Hay là Vãn Vãn, nàng thương ta một lần đi?”

“Cái đó….”

Ta xấu hổ rụt cổ lại, Thạch Cẩm Thước tiến lên ôm ta vào lòng ngực, nhỏ nhẹ nói bên tai: “Vãn Vãn, những lời hôm đó ta nói ở trong rừng là thật…. Thời gian lâu như vậy, chỉ có nàng ở bên cạnh ta, ta đã quen rồi cho nên không rời xa được. Sau này ta sẽ giống như cái tên thiếu gia ngốc nghếch kia mặc nàng xâu xé có được không?”

Dù sao cũng là nam nhân điển trai, được người ta ôm vào lòng trái tim ta như muốn nhảy lên cổ họng.

Ngoại trừ việc đồng ý, ta còn có lựa chọn nào nữa không?

10.
Việc dùng hỏa dược, có người đi báo nha môn.

Hiệu suất làm việc của nha môn rất cao, trong vòng mười ngày đã bắt được Thạch phu nhân.

Lúc tin tức được đưa tới ta đang đi cùng Thạch Cẩm Thước giúp đỡ mọi người tu sửa cửa hông, thuận tiện mở thêm cánh cửa bên cạnh dùng để làm mộ chôn di vật của Tướng Quân, không đúng, nó không có y phục nên chỉ để lại lông gà.

Gà trống hy sinh vô cùng mãnh liệt.

“Nói sao thì Thạch phu nhân cũng có ân đối với ta, ta có nên đi vào nhà lao thăm nàng ta không?”

Thạch Cẩm Thước tán đồng: “Nàng muốn đi thì cứ đi.”

“Ta nên đưa cái gì cho nàng ta đây?”

“Nương yêu cái đẹp, nàng đưa son phấn đi là được.” Thạch Cẩm Thước trầm trầm: “Ồ, đúng rồi, có phải tù phục đều giống nhau?”

Ta gật đầu: “Cực kỳ xấu.”

Hắn lên tiếng đưa ra kiến nghị: “Vậy nàng đưa tú nương đến đó đi bảo tú nương làm cho nương mấy bộ y phục.”

“........”

Chậc chậc chậc, Thạch Cẩm Thước đúng là muốn đào hết mặt mũi của người ta mà!

_HOÀN_

====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC, WATTPAD @nholinhlam VÀ APP TYT🦊🦊🦊🦊