Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 162: Cô bác sĩ mãi không ngủ (28) - Thật thà quá đấy
Nếu một ngày nọ bỗng phát hiện bạn gái mình quen hơn một năm không phải là con người.

Người đàn ông nào nhát gan có lẽ sẽ giống như chàng thư sinh nghèo trong truyện cổ tích, kinh hồn bạt vía, liều mạng bỏ chạy, bao nhiêu kỉ niệm êm ấm, nồng nàn đều như bụi bặm bị đế giày hất lên, tan vào trong gió, làm cho mặt mày xám xịt.

Thậm chí anh ta sẽ không những vừa tè ra quần vừa bỏ trốn mà còn gân cổ lên hét: "Yêu quái! Đừng tới đây!"

Ai mà không biết yêu quái muốn lấy mạng họ thì thật sự là dễ như trở bàn tay chứ.

Bình thường những tên đàn ông như thế đều là hạng người nhát gan, yếu hèn, ngay cả thứ cảm xúc mang tên "yêu" cũng đổ lỗi cho yêu quái đã giở mánh khóe với mình.

Từ nhỏ Tôn Khôi đã không thích đọc truyện cổ tích, anh mà đọc chắc cũng sẽ thầm mắng một câu trong bụng rằng "Đồ hèn nhát"…

Trong căn phòng, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng che lại ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Bóng đèn trên trần nhà vẫn hiu hắt như thế khiến cho xung quanh chẳng khác gì đang ở trong rạp phim.

Nguyên Nhu chỉ vào nhà bếp, nói: "Anh lấy đồ ăn ra đi, em sẽ bỏ bó bách hợp vào bình hoa."

Tôn Khôi nghe lời, gỡ túi đồ ăn ra, Nguyên Nhu cắm hoa xong thì lấy chiếc thiệp trên đó ra.

Đôi cánh khẽ nhúc nhích, cô nhẹ nhàng đi tới nhà bếp, đúng lúc Tôn Khôi đã bày đồ ăn gọi ngoài ra bàn, đang tách đũa dùng một lần ra.

Nguyên Nhu quơ quơ tấm thiệp, ngồi lên chân anh, còn ghế của mình thì lơ đẹp.

Đôi cánh lớn sau lưng cô hơi run, Tôn Khôi liếc mắt nhìn đồ ăn rồi lại nhìn cánh, đang nghĩ ngợi không biết lông vũ có rơi vào đồ ăn không.

Anh vươn tay ra, dừng lại giữa không trung hai giây rồi lại rụt về.

Để ý tới hành động của Tôn Khôi, Nguyên Nhu khép cánh lại rồi chìa ra trước mắt anh, nói: "Muốn thì sờ đi."

Tôn Khôi nhìn chằm chằm đôi cánh phía trước mất mấy giây mới chậm rãi đưa bàn tay rộng lớn đến.

Nhiệt độ của cánh cũng giống nhiệt độ cơ thể của người.

Lông vũ sáng bóng rực rỡ, xúc cảm khi sờ cũng khá mềm mại.

Tôn Khôi sờ cánh từ ngoài vào trong, nơi đó có lông tơ nhỏ bé, cảm giác cũng ấm áp hơn.

Nếu như đây là tay của Nguyên Nhu thì có thể anh đã không sờ một cách không ngần ngại như vậy rồi... Mà cho dù muốn sờ thì cũng phải xem tình hình thế nào chứ không phải là ở trong nhà bếp.

Nhưng cánh thì khác, anh tò mò về nó lắm.

Sâu bên trong vùng có những sợi lông tơ ấm áp ấy là nơi nối liền với da.

Ở chính giữa xương cánh bướm trên tấm lưng nhẵn bóng.

Nơi tiếp giáp hơi khép lại, sờ không thấy giống da mà như miếng thịt mỏng, cứ như đang sờ môi vậy.

Nghe thấy tiếng cười khẽ, Tôn Khôi quay đầu thì thấy Nguyên Nhu đang dùng tấm thiệp cầm trên tay phải che miệng, nhìn mình bằng ánh mắt đầy thích thú.

Tôn Khôi lặng lẽ rút tay về: "... Anh xin lỗi."

Dù gì đây cũng là đôi cánh mọc trên người Nguyên Nhu, không thể nào không có cảm giác được. Nếu có ai cứ sờ lên sờ xuống tay anh mãi thì anh cũng thấy ghê ghê thôi.

Nguyên Nhu giữ tay anh lại: "Sao lại thả ra, sờ tiếp đi chứ."

Tôn Khôi: "... Nhưng em sẽ nhột mà?"

Nguyên Nhu không trả lời mà chỉ xoa nắn bờ vai của anh, sau đó lần mò xuống tấm lưng và phần cánh tay phía trên hơi gồng lên của anh, còn lấy móng tay dài gãi gãi làm phát ra tiếng "soạt soạt soạt".

Tôn Khôi vô thức ngồi thẳng lưng, cảm giác hơi tê từ sau lưng chạy thẳng lên gáy.

Nguyên Nhu mỉm cười: "Cũng giống cảm giác này đó, thấy nhột không?"

Tôn Khôi: "... Không nhột."

Nguyên Nhu hôn cằm anh: "Thoải mái lắm."

Tôn Khôi hơi ngẩng cổ lên, cảm thấy toàn thân thật nhẹ nhàng.

Nguyên Nhu thầm nghĩ, bàn tay của Tôn Khôi rộng lớn, lòng bàn tay lại ấm áp, ngón tay thì biết dùng lực, mát xa cho cánh là hợp nhất rồi.

Cô mở tấm thiệp Tôn Khôi viết tặng mình ra. Anh viết chữ rất lớn, nét chữ đầy mạnh mẽ.

Nói mạnh mẽ nghe hay vậy thôi chứ thực chất là viết như gà bới...

Trên đó viết: "Dù em là ai đi chăng nữa thì cũng không sao hết."

Tôn Khôi rất ít nói những lời như "thích", "yêu".

Đàn ông mà cứ treo mấy chữ đó bên miệng cả ngày thì quá ẻo lả.

Nhưng đến lúc nên nói thì không được lặng thinh.

Nguyên Nhu cười tít mắt, đóng thiệp lại rồi phe phẩy chân, nói: "Ăn thôi."

Còn ăn xong sẽ làm gì thì trong lòng hai người đều hiểu.

Tôn Khôi đáp một tiếng rồi hỏi: "Em ăn gì?"

Cuối cùng bây giờ anh cũng biết vì sao Nguyên Nhu kén ăn rồi.

Thử cho sư tử ăn cỏ xem, nó nhai nhồm nhoàm mới là lạ.

Nguyên Nhu nhìn về phía anh: "Đừng lo cho em, em sẽ ăn sau."

Tôn Khôi: "Uống máu à? Anh ăn cơm thì ăn cơm, em uống máu thì uống máu, phải ăn chung chứ."

Đằng nào cũng phải bên nhau cả đời, cứ để Nguyên Nhu ăn một mình mãi sao được.

Nguyên Nhu: "Anh không sợ sao?"

Tôn Khôi: "Anh nhìn em uống chứ có phải anh uống đâu, không sao hết."

Nguyên Nhu có thể cùng anh ăn những món cô không thích thì anh cũng có thể làm điều tương tự.

Nguyên Nhu nhìn Tôn Khôi thật lâu, sau đó từ trên đầu gối của anh tuột xuống rồi đến bên cạnh tủ lạnh, lấy cốc bảo quản lạnh ra.

Tôn Khôi đã đến nhà cô biết bao nhiêu lần, đương nhiên từng thấy chiếc cốc này.

Từ đó đến giờ anh cứ tưởng nó được dùng để đựng nước trái cây hay nhựa đào, tổ yến gì đó.

Nguyên Nhu đi tới chỗ ngồi của mình, vặn nắp cốc ra, nói: "Anh cứ ăn phần anh đi, em ăn phần em."

Tôn Khôi gật đầu, cầm đũa lên, ăn một ngụm cơm ngũ cốc trước.

Anh đói bụng lắm rồi, rỗng tuếch chịu không nổi.

Sau khi ăn được vài miếng, Tôn Khôi bỗng thấy có gì đó sai sai.

Anh gắp một miếng thịt ba chỉ lên.

Càng nhai càng thấy tay nghề của quán cơm ngoài này có vị giống hệt những món ăn Nguyên Nhu làm cho anh.

Tôn Khôi đã được Nguyên Nhu nấu ăn cho rất nhiều lần, đương nhiên nhận biết được vị của nó ra sao.

Nãy giờ Nguyên Nhu ngồi đối diện ngắm nghía anh, cô cười hỏi: "Thấy giống em nấu lắm đúng không?"

Tôn Khôi: "... Ừm."

Nguyên Nhu cắm ống hút vào cốc bảo quản lạnh, vừa vặn ống hút vừa nói: "Nếu giống thì đúng rồi, cùng một người làm ra cả."

Tôn Khôi: "Hả?"

Nguyên Nhu chỉ vào mấy món gọi ngoài, giải thích: "Em không chịu được mùi hăng của thịt dê, cũng không cảm nhận được gia vị nào ra gia vị nào nên em không biết nấu đâu. Những món anh ăn từ đó đến giờ em toàn đặt ngoài cả."

Dù là khi Tôn Khôi tới nhà Nguyên Nhu hay là món ăn nhanh mà anh ăn ở phòng khám đều không có món nào do Nguyên Nhu tự tay làm cả.

Lần nào cô cũng đặt đồ ăn ngoài, chuẩn bị từ trước rồi cho vào nồi hâm lại, thế là trông như tự tay cô nấu vậy.

Tay trái chống cằm, Nguyên Nhu vừa ngậm ống hút vừa hỏi: "Em không biết nấu ăn, anh có thấy thất vọng không?"

Không biết nấu ăn không phải vấn đề lớn gì với Tôn Khôi.

Nguyên Nhu đã đặt đồ ăn ngoài cho anh lại còn nghĩ cách gạt anh, hâm nóng thức ăn cho anh là anh đã vui lắm rồi.

Cảm giác ấm áp khi vừa về đến nhà đã có một bữa ăn nóng hổi còn quan trọng hơn cả cảm giác ngon miệng thật sự.

Thảo nào Tôn Khôi luôn thấy Nguyên Nhu nấu ăn rất vừa miệng, ngay cả miếng thịt gà thái hạt lựu cũng được cắt rất đều.

Hơn nữa, kỳ lạ là máy hút khói và bếp nhà Nguyên Nhu trông vẫn còn rất mới, anh còn tưởng là do cô thường xuyên vệ sinh chúng nữa chứ.

Hóa ra là vì toàn mua đồ ăn ngoài cả...

Tôn Khôi lắc đầu, bảo: "Em không cần nấu đâu, sau này anh ghé thì tiện đường mua luôn cũng được."

Nguyên Nhu hút một ngụm nước lớn khiến má phồng lên.

Tôn Khôi bất giác nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Tên thật của em là gì?"

Ma cà rồng xem như giống loài ngoại lai nhỉ.

Châu Âu sao?

Nguyên Nhu có sống mũi cao, đôi mắt cực kỳ có thần, trông rất giống con lai.

Cô nói một câu khiến Tôn Khôi nghe mà trong đầu toàn dấu chấm hỏi.

Anh hỏi: "Tiếng nước nào đó?"

Nguyên Nhu bật cười: "Em nói linh tinh bằng tiếng ma cà rồng thôi."

Tôn Khôi: "... Có nghĩa là gì?"

Nguyên Nhu uống đến giọt cuối cùng. Khi ăn no cô sẽ thả lỏng toàn thân nên Tôn Khôi lập tức nhìn thấy tai cô dựng đứng như tai yêu quái.

Hai má Nguyên Nhu ửng hồng, đôi mắt đầy mịt mờ, màu sắc con người dần dần thay đổi, biến thành màu đỏ thẫm trong veo và long lanh như viên đá Carnelian vậy.

Nguyên Nhu: "Có nghĩa là tròn trịa, rất mềm mại. Giống như loại thuần chủng bọn em vậy, bộ dạng lúc mới sinh chẳng khác gì nhau, như cái gì ấy nhỉ, giống quả cầu đen vậy.”

Nguyên Nhu ước lượng cho Tôn Khôi xem thử, móng tay của cô cũng mọc dài ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

"Ma cà rồng đặt tên cho con cái không rắc rối như các anh đâu, hết đoán số tới xem bói, còn phải tra từ điển nữa chứ."

Lúc mới gia nhập vào xã hội loài người, Nguyên Nhu cảm thấy việc đặt cho con một cái tên mà đến phụ huynh cũng không biết chữ đó là gì quá khó hiểu.

Tôn Khôi: "... Không phải ba mẹ nào cũng thế."

Nguyên Nhu từ chối cho ý kiến, nhún vai, đáp: "Ban đầu em không biết chữ, tưởng "Nguyên" là "Tròn", lười đổi nên cứ dùng vậy từ đó đến giờ."

Tôn Khôi nhớ đến một chuyện: "Chú dì gọi video với anh là ba mẹ thật của em à?"

Nguyên Nhu mặt không đỏ tim không đập nhanh: "À, em trả tiền thuê người ta đó."

Tôn Khôi: "..."

Biết ngay mà, anh cứ thấy chỗ nào đó sai sai.

Vì câu trả lời của "ba mẹ" Nguyên Nhu cứ như đã được chuẩn bị trước vậy.

Tôn Khôi nghĩ ngợi, quyết định hỏi luôn: "Vậy chú với dì... còn khỏe mạnh chứ?"

Dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là ba mẹ Nguyên Nhu, nếu có thể anh vẫn muốn gặp mặt một lần.

Nguyên Nhu liếm miệng cốc bảo quản lạnh, trả lời: "Chắc ở trong rừng sâu núi thẳm gì đó rồi, đã hơn một trăm năm em chưa gặp họ."

Ma cà rồng thuần chủng không thuộc dạng động vật sống theo bầy đàn, bọn họ không gần gũi với những sinh vật sống khác trừ bạn đời và dơi mình biến ra.

Mặc dù họ cần uống máu người mới sống được, nhưng sự ấm áp từ máu của loài người vẫn không thể mảy may sưởi ấm trái tim nguội lạnh của họ.

Đũa Tôn Khôi hơi khựng lại: "... Hơn một trăm năm? ... Nguyên Nhu, em mấy tuổi rồi?"

Anh có nghĩ tới chuyện Nguyên Nhu lớn tuổi hơn mình, nhưng không ngờ rằng không phải lớn hơn một đơn vị mà có thể là ba con số...

Nguyên Nhu liếm môi một cái, tỏ ra ranh mãnh: "Không nhiều đâu, chỉ hơn một trăm tuổi thôi."

Một trăm linh một là hơn một trăm, một trăm chín mươi cũng là hơn một trăm.

Tôn Khôi nhớ đến dáng vẻ của Nguyên Nhu khi cô trò chuyện thẳng thắn với ba mẹ mình lúc cô đến nhà mình.

Lúc ấy, anh đã nghĩ rằng Nguyên Nhu quả là thông thái, nhưng giờ đây mới biết rằng chẳng qua cô chỉ kể lại những chuyện mình đã trải qua thôi.

"Anh đã nói dù em là bà già thì anh vẫn thương em mà."

Đặt cốc bảo quản lạnh xuống, Nguyên Nhu dùng bàn chân trắng nõn, mềm mại đạp vào chân Tôn Khôi: "Tuổi em xem như lớp trẻ trong số những ma cà rồng đấy."

Tôn Khôi đặt đũa xuống, rút khăn giấy ra lau miệng.

Có thể là do tính cách của Nguyên Nhu nên cho dù cô đã hai ba trăm tuổi đi chăng nữa thì Tôn Khôi cũng không thấy hai người chênh lệch tuổi tác bao nhiêu.

Ngược lại, anh còn để ý tới một vấn đề khác: "... Em có thấy anh trẻ con quá không?"

Thấy Tôn Khôi đã ăn xong, Nguyên Nhu nhón chân nhào tới, bao bọc toàn thân anh bằng đôi cánh của mình.

Cô nâng mặt anh lên, nói: "Anh thế này là được rồi, anh nhìn lại dáng vẻ thật sự của em xem, có thấy quái lạ không?"

Tôn Khôi đưa mắt nhìn về phía hai con người đỏ của Nguyên Nhu, nhìn xuống răng nanh bén nhọn, rồi chuyển tới lỗ tai dựng đứng.

Nguyên Nhu nhẹ giọng hỏi: "Sợ không?"

Vừa hỏi thì cô đã mở to mắt, cúi đầu xuống với vẻ khó tin.

Tôn Khôi bối rối quay mặt đi, giải thích: "... Thì, lâu rồi mình không gần nhau thế này..."

Anh chẳng những không sợ mà còn “chào cờ” nữa...

Nguyên Nhu nhướng mày: "Anh thích dáng vẻ này của em à?"

Cô gật đầu một cách hài lòng: "Tốt lắm, không thể tốt hơn được nữa ."

Tôn Khôi lảng sang chuyện khác: "Đi... tắm nhé?"

Nguyên Nhu phê phẩy đôi cánh, vòng hai tay qua ôm anh, chê: "... Háo sắc thật đó."

Tôn Khôi: "Háo sắc với em đấy, không được à?'

Nguyên Nhu bật cười: "Mùi anh thơm quá, thơm hơn cả thịt kho Đông Pha anh vừa ăn nữa."

Câu nói vốn rất đỗi ghê rợn lại làm Tôn Khôi vô cùng phấn khởi, mà anh cũng để lộ hẳn điều đó ra ngoài luôn.

Nguyên Nhu ngạc nhiên, cười nói: "Cảnh sát Tôn, anh thật thà quá đấy."

Tôn Khôi ôm cô đứng lên, đáp: "Anh trung thành với bạn đời của anh, trung thành với cảm xúc con tim anh, không bao giờ lừa dối."

Một câu nói đầy thẳng thắn, thể hiện sự trung thành không bao giờ thay đổi.



Lời tác giả:

Thành thật là một truyền thống tốt đẹp

Chương kế tiếp