Vợ Của Mấy Anh Thật Đáng Sợ

Chương 163: Cô bác sĩ mãi không ngủ (29) - Đi nghỉ mát
Tôn Khôi luôn cho rằng mình là một người không có tật xấu nào khác ngoài hút thuốc và uống rượu.

Hôm nay anh mới biết được khả năng thích ứng của anh ở vài phương diện nào đó là rất mạnh, vẫn có thể chấp nhận rất nhiều sự vật mới ghê gớm.

Kể từ khi hai người bắt đầu hẹn hò, Tôn Khôi phát hiện Nguyên Nhu rất thích cắn mình.

Cái cổ thô to đẫm mồ hôi và cánh tay rắn chắc của anh cũng cực kỳ gợi cảm trong mắt Nguyên Nhu.

Cô thích mùi mồ hôi, mùi hơi thở, mùi kem dưỡng ẩm do cạo râu để lại của Tôn Khôi.

Tôn Khôi lông tóc rậm rạp, râu thô cứng, sau khi cạo râu thì cằm sẽ rất khô.

Có lúc quá bận rộn, Tôn Khôi cạo bừa nên thường xuyên cạo đến cằm bị xước nhẹ.

Đối với Nguyên Nhu mà nói, vết thương nhỏ trên người Tôn Khôi giống như món ăn quý lạ vén lên một góc, khiến cô bụng đói thèm thuồng.

Cho nên cô đã mua kem dưỡng da mặt và nước cạo râu cho Tôn Khôi, để mặt anh đừng vừa cạo là trầy.

Tôn Khôi sờ cổ, nhớp nháp, không biết là mồ hôi của mình hay là nước bọt của Nguyên Nhu.

Từ cổ đến lưng, khắp nơi đều có dấu răng của Nguyên Nhu.

Anh ban đầu tưởng là Nguyên Nhu quá nhiệt tình, nhưng bây giờ xem ra Nguyên Nhu cắn anh có lẽ không khác với cún con liếm túi đóng gói thực phẩm là bao…

Giảm nhiệt độ máy lạnh xuống, Tôn Khôi dùng chăn bao trùm lấy Nguyên Nhu.

Nguyên Nhu thu cánh, đôi mắt đỏ nheo lại, đôi tai nhọn dựng đứng, điều này khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

Giống như con gái tẩy trang sau khi về nhà, vô tư buộc tóc lên, cực kỳ dễ chịu.

Tôn Khôi liếc nhìn thời gian, khi anh đến nhà Nguyên Nhu thì còn là buổi sáng, mà bây giờ đã hơn ba giờ chiều rồi.

Nhưng ai cũng không nhớ ra rằng Nguyên Nhu có thể cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của anh từ phía sau, cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh, trong căn phòng u tối, cô giúp anh nhặt những gai thịt bên mép móng tay ra.

Tôn Khôi lặng lẽ nhìn động tác của cô, dịu dàng hôn lên đỉnh đầu của cô, hỏi: “… Em ở thành phố A trước khi đến thành phố O sao?”

Nguyên Nhu kéo tay anh qua, hôn vào lòng bàn tay của anh rồi đặt lên mặt: “Ừm, em đã sống ở thành phố A hơn mười năm.”

Cô hàng chục năm vẫn như một, nếu dáng vẻ không thay đổi chút nào thì sớm muộn gì cũng bị người ta nhìn ra manh mối.

Dù sao cô cũng có khuôn mặt không thay đổi lắm, và tên cũng như cũ.

Cho nên cô phải đổi một thành phố sau mỗi hàng chục năm, chỉ riêng đại học là cô đã học rất nhiều lần rồi.

Cô rất thích học đại học, chỉ là ở ký túc xá không tiện ăn cơm, thậm chí đến tủ lạnh cũng không có.

Cũng may nhờ có đám ngu ngốc có ý định xấu xa, luôn thích ra tay với các nữ sinh đại học nên cô mới có thể trông hồng hào tươi tắn mỗi ngày.

Sau đó chính là cuộc tập huấn quân sự và đại hội thể thao, một khi đến những ngày này thì Nguyên Nhu sẽ phải giả bệnh, chiêu trò thường dùng là nôn ra máu.

Con người rất thú vị, chỉ cần cô nôn ra máu thì cho dù cô nói gì, người khác cũng sẽ không phản đối.

Ngay khi nhìn thấy cô nôn ra máu, cho dù là giáo viên hay là bạn học cũng sẽ xông lên, lo lắng hỏi cô: “Em bị sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao?”

Nguyên Nhu sẽ lập tức nói theo cách đã học được từ TV: “Bệnh cũ thôi, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn.”

Mọi người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm và phớt lờ đi hành vi cô không chịu tham gia các hoạt động ngoài trời.

Sau khi học hết các môn học cô thấy hứng thú thì cuối cùng Nguyên Nhu đã chọn nghề bác sĩ, để tiện cho việc cô “biển thủ”.

Tôn Khôi hơi dở khóc dở cười khi nghe hành trình tinh thần học đại học của cô.

Đồng thời cũng hơi tiếc nuối, nếu anh biết Nguyên Nhu khi còn đi học thì tốt rồi.

Nguyên Nhu nói tiếp: “Sau khi làm trong bệnh viện vài năm thì em ra ngoài mở phòng khám, sau đó thì đến thành phố O.”

Tôn Khôi: “Tại sao lại muốn đến thành phố O?”

So với loại thành phố hàng đầu như thành phố A, thành phố O vẫn kém xa sự phồn hoa của thành phố A, nhịp sống cũng tương đối chậm, rất thích hợp để dưỡng già.

Nguyên Nhu vươn tay ra khỏi tấm chăn, duỗi vai, nói: “Chính vì thành phố A phát triển quá, tin tức lưu thông quá nhanh…”

Với lợi thế bẩm sinh là quỷ hút máu như Nguyên Nhu, rất dễ dàng phân biệt được chứng bệnh của một người, vì thế danh tiếng của phòng khám nhanh chóng được gây dựng nên, cộng với sự giúp đỡ của đám bạn học tận tình, lượng người bệnh của phòng khám ngày nào cũng nối liền không dứt.

Công việc kinh doanh quá tốt, đối với Nguyên Nhu thì chỉ có hại chứ không có lợi.

Cô không muốn lộ mặt, cũng không muốn mở rộng độ nổi tiếng, càng không muốn ngày nào cũng mệt mỏi đến nỗi chân không thể chạm đất!

Giống như một tên trộm bỏ trốn, núp trong một ngôi làng nhỏ trên núi, các dân làng không biết sự việc đã cho anh ta một mảnh đất, anh ta canh tác mảnh đất này chính là để lót dạ.

Thật không ngờ anh ta lại trồng ra quả nhân sâm.

Chưa kể mười dặm tám trấn cũng đến xem náo nhiệt, lượng người quấy rầy càng ngày càng nhiều, ai cũng muốn quả nhân sâm, anh ta ở trong ruộng trồng đến sắp mệt chết rồi!

Trong trường hợp này, tiền đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất chính là mai danh ẩn tích.

Vì vậy, Nguyên Nhu chạy tới thành phố O, mở một phòng khám chỉ mở cửa vào ban đêm.

Bản thân Nguyên Nhu không thiếu tiền, cô cũng không có quá nhiều ham muốn của con người.

Châu báu trang sức, xe xịn biệt thự không hề có sức hấp dẫn gì với cô.

Những thứ cô cảm thấy quan trọng hoặc là thú vị cũng là thứ mà tiền không thể mua được.

Nghe vậy, Tôn Khôi không khỏi nhếch khóe miệng lên, vòng cánh tay qua ôm Nguyên Nhu vào lòng, thấp giọng nói: “Vậy thì cứ mãi cùng anh sống ở thành phố O đi.”

Nguyên Nhu trở mình, nhìn chằm chằm vào mắt anh rồi nói: “Được.”

Tôn Khôi kéo chăn lên che lại.



Tôn Khôi đã nghỉ liên tiếp hai ngày, vừa trở về cục cảnh sát thì lập tức cầm đơn đến tìm lãnh đạo.

Cho dù Trịnh Bắc đã kết án, nhưng anh nhất định phải gánh chịu những sai lầm mà mình gây ra.

Thấy Tôn Khôi đến, lãnh đạo cười và chào anh: “Tiểu Tôn à, tôi vừa định đi tìm cậu, ngồi đi.”

Tôn Khôi ngồi thẳng lưng, hỏi: “Ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Lãnh đạo uống một ngụm trà rồi nói: “Mấy vụ án gần đây cậu làm rất tốt! Tôi đã ghi nhớ cho cậu rồi, cũng đã báo cáo cậu vào vị trí danh hiệu xuất sắc trong cục năm nay rồi!”

Lãnh đạo tưởng rằng Tôn Khôi sẽ vui mừng, ai ngờ anh không chút phấn khích nói: “Lãnh đạo, vinh dự này vẫn là cho những người khác đi. Hôm nay tôi đến đây là muốn nói về chuyện điều động với ngài.”

Lãnh đạo mỉm cười chỉ vào anh nói: “Tôi còn tưởng cậu có thể giữ được bình tĩnh chứ! Như vậy đi, cậu đừng gấp trước, năm sau tôi ra sức cố gắng để cậu đến tổ trọng án của tỉnh! Có vui không?”

Tôn Khôi: …

“Không phải vậy đâu lãnh đạo, thực ra tôi muốn chuyển xuống đơn vị cấp dưới. Tôi cảm thấy tư duy và giác ngộ của mình không đủ, cần phải được nâng cao.”

Lời nói này của Tôn Khôi khiến lãnh đạo bối rối, ông ta hỏi: “Sao tư duy và giác ngộ của cậu lại không đủ? Cá nhân tư tưởng tiên tiến của năm ngoái, người được chọn không phải là cậu sao?”

Tôn Khôi không thể nói ra chuyện video bị xóa, một khi anh nói ra thì sẽ phải lôi Nguyên Nhu vào cuộc.

Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi tự cho rằng vẫn chưa đủ, cần phải rèn luyện nhiều hơn.”

Lãnh đạo cầm chén trà lên uống một ngụm, nhìn chằm chằm Tôn Khôi cúi đầu hồi lâu rồi nói: “Tiểu Tôn à, có phải suy nghĩ của cậu có áp lực gì không?”

Lãnh đạo chưa thấy nổi mấy người có suy nghĩ ngay thẳng hơn được Tôn Khôi.

Khả năng nghề nghiệp không phải chê, phẩm chất cũng rất nhân nghĩa, đám nhóc trong tổ trọng án cũng rất tin tưởng anh.

Lời giải thích duy nhất chính là công việc gần đây đã mang đến cho anh gánh nặng tâm lý gì đó.

Nói đến vụ án lớn gần đây, cũng chính là vụ án giết người ở cửa hàng nhạc cụ Xuân Thiên.

Chẳng lẽ anh đã xem quá nhiều cảnh tượng chấn động nên tâm lý có vấn đề?

Làm nghề này của họ, có quá nhiều người mắc bệnh tâm lý.

Tôn Khôi gật đầu bừa.

Lãnh đạo thầm nghĩ, quả nhiên là vậy!

“Như vậy đi, Tiểu Tôn.”

Lãnh đạo đứng dậy, mở ngăn kéo sau bàn làm việc ra.

“Cậu cũng không phạm sai lầm, không có lý do giáng cậu xuống, ngay cả khi cậu không muốn ở lại tổ trọng án thì cũng là chuyển sang tổ điều tra hình sự thông thường. Hơn nữa, nếu tôi chuyển cậu đi thì đám khỉ Dương Phong, Trương Kỳ dưới trướng cậu cũng không yên được.”

Lãnh đạo tìm kiếm trong ngăn kéo một hồi, lấy ra hai tấm vé đưa cho Tôn Khôi.

Tôn Khôi liếc nhìn, đây là hai tấm vé khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

Tôn Khôi: “Đây là?”

Lãnh đạo rút điếu thuốc ra, không cần Tôn Khôi châm lửa, tự châm lửa rồi nói: “Khi tâm lý xảy ra vấn đề thì phải đi điều tiết lại, không được kìm nén, kìm nén lâu thì sẽ xảy ra bệnh nặng đấy!”

Tôn Khôi: …

Nghe lãnh đạo nói vậy, chắc chắn là đã hiểu lầm rồi.

Tôn Khôi: “Lãnh đạo, tôi không sao.”

Lãnh đạo xua tay: “Những người có bệnh lúc đầu cũng không biết mình có bệnh. Tấm vé này do đơn vị của vợ tôi phân phát, thừa ra hai vé, vốn dĩ định cho cậu rồi. Tôi cho phép cậu nghỉ ngơi nửa tháng, không phải cậu có đối tượng sắp kết hôn sao, hai vợ chồng trẻ đi chơi giải sầu, nếu không được thì về đây gặp bác sĩ tâm lý.”

Tôn Khôi: … Anh vốn dĩ không cần đi gặp bác sĩ.

Lãnh đạo một lòng xác định anh đã chịu sự kích thích nào đó, nếu không sẽ không đến mức nộp đơn xin hạ cấp.

Tôn Khôi không có cách nào khác, chỉ đành nói: “Lãnh đạo, tôi không xin hạ cấp nữa, ngài không cần cho tôi nghỉ phép đâu, tôi không sao.”

Lãnh đạo: “Các ngày nghỉ của cậu vốn đã dồn lại thành đống rồi, mau mau đi nghỉ ngơi đi, đừng nói nhảm, quyết định như vậy đi!”

Sáng nay Nguyên Nhu mới nhìn Tôn Khôi đi làm, chưa được một tiếng đồng hồ thì anh đã trở về.

Nguyên Nhu lau tóc, khó hiểu nói: “Cục cảnh sát còn có nghỉ phép tập thể sao?”

Tôn Khôi: “… Chuyện này nói ra thì dài lắm.”

Sau khi nghe xong lời của Tôn Khôi, Nguyên Nhu cười đến nỗi ngã xuống sofa.

Tôn Khôi thấy cô cười vui vẻ như vậy thì cũng bật cười theo.

Cười đủ rồi, Nguyên Nhu trở người, từ sofa nhảy lên: “Nếu đã cho anh nghỉ phép thì chúng ta đi chơi đi.”

Nguyên Nhu tò mò nói: “Lãnh đạo của anh đã cho vé gì?”

Nhắc đến điều này, Tôn Khôi từ trong túi lấy ta hai tấm vé mà lãnh đạo đã cho: “… Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.”

Điều tình cờ là Nguyên Nhu và anh đã từng đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này, và cũng từ lần đó anh mới biết Nguyên Nhu sợ nóng.

Cô có thể tắm được bằng nước nóng, tắm nước nóng độ ấm vừa phải cũng không phải không thể chịu đựng được, nhưng ngâm suối nước nóng thì tuyệt đối không được.

Quả nhiên, Nguyên Nhu do dự một hồi rồi nói: “Cứ đi thôi, hồ bơi của chỗ đó lớn lắm, em có thể đi chơi nước.”

Chiều hôm đó, Tôn Khôi đã gọi điện thoại cho khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

Đặt phòng khách sạn trước, Nguyên Nhu mang theo ly giữ lạnh của mình rồi lên đường đến khu nghỉ dưỡng.

Đi được nửa đường thì trời tối sầm lại.

Nguyên Nhu tháo kính râm ra, quay cửa kính xe xuống, mái tóc dài tung bay trong gió.

Cô ngân nga một giai điệu dân gian du dương, giống như bài đồng dao của một thị trấn nhỏ ở phương tây xa xôi.

Tôn Khôi gõ vào vô lăng, nhẹ nhàng gõ nhịp: “Đây là bài hát gì vậy?”

Nguyên Nhu cười nói: “… Em cũng không biết, nghe hay không?”

Tôn Khôi gật đầu.

Anh thích giai điệu mà Nguyên Nhu tùy ý ngân nga.

Đơn giản dịu dàng, lặng lẽ yên ả.

Dường như anh vươn tay ra là có thể bắt được thứ gọi là hạnh phúc.

Anh đưa tay ra nắm lấy nắm ngón tay thon dài của Nguyên Nhu, giữ chặt trong lòng bàn tay.

….

Lời tác giả:

Tiếp theo là chương tình yêu trong sáng của cặp đôi, hi hi.

Chương kế tiếp